[full_free]_ông xã chẳng thể cho gì ngoài tiền

“Chuyện đó, tôi về rồi, xong lại muốn đến đây dạo phố, tiện đường thuê phòng chỗ này, chứ không thì giờ này về nhà đã quá muộn rồi, sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi.” Kiều Mộc thuận miệng bịa chuyện.
 
Cố Hàn Thanh không quá tin, nhìn hai tay cô trống trơn, hỏi: “Hành lý của cô đâu?”
 
Ra ngoài chơi ba ngày, không có khả năng không có hành lý.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Kiều Mộc nói: “Tôi cùng Anh Anh xài chung một cái vali, em ấy mang về rồi, hôm khác tôi sẽ đến lấy.”
 
Sợ rằng Cố Hàn Thanh còn muốn truy vấn thêm, Kiều Mộc giành lấy quyền chủ động: “Còn anh đi đâu vậy ông chủ, sao lại vào khách sạn mà không về nhà?”
 
Cố Hàn Thanh nghi ngờ nhìn chằm chằm mắt Kiều Mộc, cảm thấy này cô gái này đang nói dối: “Ngày mai có việc, ở nơi này thuận tiện.”
 
“Ồ ồ ồ, là vậy sao. Vậy bây giờ anh muốn làm gì?” Kiều Mộc lại hỏi.
 
Cố Hàn Thanh nói: “Vốn dĩ đang muốn đi bơi, nhưng mà lại gặp được cô, không đi nữa, đi thôi, cùng tôi vào phòng.”
 
“Hả?” Kiều Mộc xua tay: “Không cần đâu, tôi thuê phòng đối diện phòng anh.”
 
“Chúng ta là vợ chồng còn phải ở khác phòng? Cô nghe vậy có hợp lý không?” Cố Hàn Thanh buồn cười nhìn cô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Mộc giả ngu cười: “Nhưng tôi trả tiền rồi, không ở sẽ lãng phí.”
 
“Cô trả tiền rồi, tôi trả lại gấp ba cho cô có được không? Nói gì thì nói, khách sạn của nhà mình, có trả tiền rồi cũng không thiệt.” Cố Hàn Thanh quét thẻ phòng 111, mở cửa bước vào.
 
Kiều Mộc đứng ở cửa, kinh ngạc nói: “Khách sạn này là của anh?”
 
“Ừ, để tôi nhắc bọn họ, lần sau nếu cô tới thì cứ đến phòng 111, căn phòng này vẫn luôn để dành cho tôi, không cho người ngoài thuê, cô tới cứ ở đây.” Cố Hàn Thanh giữ cửa, làm động tác mời: “Bà Cố, đừng nhìn nữa, vào đi.”
 
Kiều Mộc bừng tỉnh đi vào, kẻ có tiền thật tốt, xây cái khách sạn còn chừa một gian cho chính mình, khó trách anh không đến mấy căn nhà khác, ở tạm một đêm, thì khách sạn là tiện nhất.
 
“Anh thường xuyên tới ở nơi này sao?” Sau khi bước vào, Kiều Mộc nhìn quanh, tò mò hỏi.
 
Cố Hàn Thanh đi đến quầy bar, lấy ra hai cái ly có chân dài, mở một chai rượu vang đỏ, rót cho hai người: “Không, rất ít khi, cho nên phòng đối diện kia mới không giữ lại, nếu không thì cả một tầng này tôi sẽ giữ lại cho mình, không cho thuê nữa.”
 
“Ra vậy, tôi cứ tự hỏi sao lại chỉ chừa mỗi bên này.” Kiều Mộc đã hiểu, cong mi cười.
 
Cố Hàn Thanh gõ ly rượu vang: “Có uống được không?”
 
“Có chứ, sao lại không được, tôi có thể uống.” Kiều Mộc vứt chiếc túi xách nhỏ trên người xuống sofa, vài bước chạy đến quầy bar, ngồi trên ghế cao nhỏ, cầm lấy ly rượu vang đỏ, làm bộ làm tịch lay lay cái ly, cười tủm tỉm hỏi: “Ông chủ, anh xem tôi học được dáng vẻ của xã hội thượng lưu này? Có giống không?”
 
Biểu cảm Cố Hàn Thanh vui vẻ nhìn cô: “Ừ, cũng không tệ lắm.”
 
Kiều Mộc một tay chống cằm, lúc được khen, cô cầm ly của mình cụng vào ly của Cố Hàn Thanh một cái: “Ông chủ, dường như tôi chưa từng uống rượu với anh lần nào, mời anh, tôi cạn, anh tùy ý.”
 
Cô hào phóng uống hết một ly.
 
Cố Hàn Thanh nâng tay lên ngăn lại, anh bất đắc dĩ nói: “Cô đừng uống nhiều vậy, dễ say lắm. Cái này không phải bia.”
 
“Không sao đâu, hồi tôi còn ở nhà phao tắm cũng rất thích uống, sẽ không say, tửu lượng của tôi rất tốt đó.” Kiều Mộc thề son sắt.
 
Mươi phút sau, tầm nhìn trước mắt của cô dần mờ đi, thân thể lung lay, suýt thì ngã từ trên ghế cao nhỏ xuống.
 
Cố Hàn Thanh buông ly rượu, kịp thời đỡ lấy cô: “Tôi đã nói cô rồi, uống nhiều dễ say.”
 
“Không say, tôi không có say.” Kiều Mộc xua xua tay, đôi mắt mê ly nhìn người đàn ông cao lớn: “Anh là Cố Hàn Thanh, đúng không? Anh xem, tôi vẫn nhận ra anh, sao mà tôi say được, nào, ông chủ, chúng ta uống đi, tôi mời anh, cảm tạ anh cho tôi tiền, cảm tạ anh giúp tôi bay lên cành cao biến phượng hoàng, cảm tạ anh… Ợ…”
 

Cô ợ lên một cái.
 
Cố Hàn Thanh cười khẽ ra tiếng, “Còn nói không có say.”
 
“Không, tôi không có say, tôi còn tỉnh thật, tôi xuống đi bộ cho anh xem.” Kiều Mộc chống cao ghế nhỏ trượt xuống dưới, đẩy tay Cố Hàn Thanh đang muốn đỡ cô, bước về phía trước.
 
Quanh co khúc khuỷu, chẳng thành hàng lối.
 
Cô đi được vài bước thì thân thể lảo đảo ngã sang một bên, Cố Hàn Thanh ôm lấy eo cô, kéo người vào trong lồng ngực. Trán Kiều Mộc đụng vào ngực Cố Hàn Thanh một cái bang, đầu đã đau càng đau, cô khó chịu đè lại huyệt Thái Dương: “Anh đừng nhúc nhích, đầu tôi đau quá.”
 
“Được, tôi đứng yên.” Cố Hàn Thanh thật sự đứng yên, lẳng lặng để cô gái nằm gọn trong lồng ngực mình.
 
 
Kiều Mộc đứng không vững, cho dù có người ôm eo cũng không có cảm giác an toàn. Lúc cảm thấy thân thể mình đang dần rơi xuống, cô liền đưa tay, dùng sức ôm người đàn ông phía sau lưng.
 
Cố Hàn Thanh toàn thân cứng đờ, có chút kinh ngạc rũ mắt, chỉ có thể nhìn mái tóc mềm mại của cô gái, cảm nhận hương thơm nhàn nhạt thoang thoảng trên cô.
 
Khó có thể nói đó là hương gì, chỉ là rất dễ chịu.
 
Hai người cứ đứng như vậy, cứ như thể một thế kỷ đã trôi qua vậy, đầu Kiều Mộc không còn đau nữa, cô buông Cố Hàn Thanh ra, lảo đảo lui về phía sau hai bước: “Có giấy không? Ông chủ, chỗ này có giấy không? Muốn loại giấy A4.”
 
Cô nhìn khắp nơi, muốn tìm giấy.
 
Cố Hàn Thanh sợ cô đi tới đi lui, va đụng lung tung, liền ấn cô lên sô pha, “Cứ ngồi đó, tôi lấy cho cô.”
 
Anh bước đến máy in cầm xấp giấy A4 trở về, đưa cho Kiều Mộc: “Cho cô này, giấy.”
 
Kiều Mộc ngẩng đầu lên ngây ngốc cười: “Cảm ơn ông chủ.”
 
Cô uống say, gương mặt phớt hồng, cánh môi đỏ thắm căng mọng, thể thể quả đào mới chín, mê hoặc người hái.
 
Cố Hàn Thanh cởi ba cái cúc đầu tiên của áo sơ mi, bước đến điện thoại cố định gọi điện thoại, nói nhân viên khách sạn làm cho anh một bát canh giải rượu.
 
Quay đầu lại nhìn, cô gái kia nhận được giấy thì vô cùng yên tĩnh, hai chân khoanh ở trên sô pha, không biết đang gấp cái gì.
 
May mắn là tửu lượng của anh tốt, bằng không anh không biết nên ứng phó như thế nào.
 
Anh không muốn quấy rầy cô, đến bên cửa sổ sát đất, thả trôi suy nghĩ ra bên ngoài.
 
Tiếng chuông điện thoại reo lên kéo anh trở về.
 
Anh lấy ra xem, là số cố định ở nhà, có lẽ là quản gia Trần gọi, anh nhận máy: “Xảy ra chuyện gì sao quản gia Trần?”
 
Giọng nói quản gia Trần có chút nôn nóng: “Ông chủ, người giúp việc trong nhà nói có thấy bà chủ quay về, nhưng cô ấy hiện tại lại không ở trong nhà, không biết đi đâu, hơn nữa trọng điểm là, lúc cô ấy về, vừa đúng lúc cậu và cô Tâm Nghiên bắt đầu tranh cãi.”
 
“Ông nói sao?” Cố Hàn Thanh kinh ngạc, lập tức quay đầu lại nhìn cô gái vẫn đang yên tĩnh gấp giấy.
 
Quản gia Trần ở bên kia đầu điện thoại nói: “Ông chủ, bà chủ liệu có nghe thấy gì đó xong rồi hiểu nhầm không? Cô ấy về rồi lại đi, liệu có gì nguy hiểm không? Tôi báo cảnh sát nhé?”
 
“Không cần, cô ấy đang ở với tôi rồi.”
 
“Vâng? Cái gì?” Quản gia Trần bối rối.
 
Cố Hàn Thanh đơn giản giải thích hai câu: “Là vậy đó, ông không cần lo lắng, cô ấy bây giờ đang ở cạnh tôi.”
 
“Ồ ồ ồ, vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, ông chủ, nếu bà chủ hiểu lầm cái gì, cậu nhất định phải giải thích rõ ràng đó, chuyện vợ chồng quan trọng nhất là thấu hiểu lẫn nhau, nếu không thì dù có tình cảm với nhau cũng sẽ công cốc, nhưng nếu có sự thông hiểu, thì ngay cả một gia đình nhỏ ghép lại như cậu cũng có thể hạnh phúc.”
 

“Ừ, tôi biết.” Cố Hàn Thanh hững hờ trả lời, cúp điện thoại.
 
Nguyên nhân Kiều Mộc đến ở khách sạn, là vì nghe được chuyện anh với Trình Tâm Nghiên sao? Cô nghe được bao nhiêu? Liệu có phải cô chỉ nghe được một nửa xong cắt câu lấy nghĩa không?
 
Nhưng anh nhớ rõ bản thân chưa nói gì dễ gây hiểu lầm, hay là cô chỉ nhìn thấy lúc Trình Tâm Nghiên ôm lấy anh từ đằng sau? Nếu không cô có lý do gì mà lại về rồi lại rời đi?
 
Ghen?
 
Tổn thương?
 
Cố Hàn Thanh cảm thấy bản thân đã đoán đúng, anh dạo bước đến ngồi xuống bên Kiều Mộc, trầm giọng nói: “Kiều Mộc, tôi có có chuyện muốn hỏi cô, cô hôm nay về nhà rồi có phải hay không? Thấy được Trình Tâm Nghiên ôm tôi rồi sao? Cô…” Hiểu lầm à.
 
Ba chữ cuối cùng chưa kịp nói ra, Kiều Mộc đang gấp giấy ngẩng đầu, đưa một bông hoa hồng mà cô gấp cho anh như thể đang dâng lên bảo vật quý giá: “Ông chủ, cho anh này, có thích không?”
 
Cố Hàn Thanh bị lời đó làm cho kinh ngạc, hơi kinh ngạc nhìn bông hồng giấy xinh đẹp trước mắt, ai cũng biết ý nghĩa hoa hồng là gì, trong lòng anh vui vẻ: “Kiều Mộc, cô đưa tôi cái này là có ý gì?”
 
Cô muốn tỏ tình à?
 
“Tôi tặng anh, có thích hay không?” Hai tròng mắt Kiều Mộc sáng lấp lánh nhìn Cố Hàn Thanh.
 
Sau khi Kiều Mộc uống say, cô thích nhất là gấp giấy, không ngừng gấp hoa hồng giấy, còn gấp cả ếch xanh và hạc nữa. Mà khi cô gấp xong, rất thích đưa cho người bên cạnh, hỏi đối phương có thích hay không. Nếu như nói thích, cô sẽ vô cùng vui vẻ. Dường như nội tâm cô độc lúc ấy đã có một khoảnh khắc ấm áp.
 
Thế nhưng Cố Hàn Thanh không biết sở thích của cô, anh còn tưởng rằng cô đang thổ lộ với anh. Trái tim anh nóng rực lên, tình cảm mơ hồ trước đó dần trở nên rõ ràng, anh trân trọng nhận lấy hoa hồng giấy, khóe môi nở một nụ cười dịu dàng: “Ừ, thích. Kiều Mộc, cô có phải…”
 
Anh vừa đè thấp giọng nói của mình, vừa giam Kiều Mộc trong lòng, cúi người tiến lại gần.
 
Kiều Mộc hoang mang trợn to mắt khi thấy gương mặt tuấn tú ấy càng ngày càng gần, dần dần hơi thở nam tính của người đàn ông ấy phả lên mặt nàng, chóp mũi bọn họ chạm vào nhau, gần thêm, gần thêm chút nữa…
 
“Leng keng.”
 
“Tổng giám đốc Cố, canh giải rượu của anh đây ạ.”
 
Bên ngoài, giọng nói của giám đốc khách sạn vang lên.
 
Kiều Mộc ngay lập tức bừng tỉnh, đẩy Cố Hàn Thanh ra, Cố Hàn Thanh hơi ảo não, chỉ có thể đứng dậy đi mở cửa.
 
Sớm biết vậy đã không gọi canh giải rượu.
 
Kiều Mộc dù không uống canh giải rượu thì cũng đã hoàn hồn rồi, vừa rồi thiếu chút cô đã hôn Cố Hàn Thanh. Cô cảm thấy bản thân như thể vừa bị sét đánh, trong đầu nổ bùm bùm như thể pháo hoa, tất cả đều trống rỗng.
 
Cố Hàn Thanh có ý gì? Vì sao lại muốn hôn cô?
 
Chẳng lẽ anh yêu cô?
 
Cảm giác chẳng hợp lý tí nào, cô có ưu điểm quái nào đâu, thích cô gì chứ?
 
Nhưng anh cũng có phần hơi say, sau đó bởi vì mình tặng anh một bông hồng giấy nên nhất thời hiểu nhầm thôi đúng không?
 
Đúng đúng đúng, nhất định là vậy, bằng không thì không thể giải thích nổi.
 
Nói đi nói lại, đều do bản thân, sao lại uống say đến thế, đồng nghiệp trước kia của cô nói với cô rằng, khi cô say rất thích gấp giấy, ếch xanh ngàn hạc giấy đều gấp, thậm chí còn có hoa hồng giấy. Hơn nữa còn thích tặng người, thà nói đưa ếch xanh ngàn hạc còn không sao, đưa hoa hồng giấy, không phải cố ý làm người khác hiểu lầm sao?
 
Sau khi cô biết chuyện này, trong trường hợp có đồng nghiệp nam cùng uống, cô tuyệt đối sẽ không uống say, chỉ ý tứ uống một chút.
 
Đêm nay thật là thất sách, là cô tự có vấn đề, cô sai.

 
Đáng nhẽ cô nên nhanh chóng tham gia chương trình kia đi, không quan trọng việc cô muốn giúp Trình Tâm Nghiên, mà là sớm bộc lộ bản chất cho Cố Hàn Thanh xem, để anh nhìn thấu cô sớm một chút, hai người nhanh chóng ly hôn. Dù cho anh không phải nam chính, Trình Tâm Nghiên có còn là nữ chính hay không, cô cũng không còn liên quan đến họ nữa.
 
Ngày hôm sau, khi Kiều Mộc tỉnh lại thì Cố Hàn Thanh đã đi làm, hai người không phải gặp mặt nhau, chuyện này làm cho cô thả lỏng rất nhiều.
 
Cô cố ý kéo dài tới buổi chiều mới về nhà, đồ đạc của Trình Tâm Nghiên đã dọn đi hoàn toàn rồi, quản gia Trần báo cho cô một chút sự tình, cô gật gật đầu, không nói gì, cầm vài bộ quần áo của mình, xách vali chạy đi tìm Kỳ Anh, trốn tránh Cố Hàn Thanh.
 
Lại phải gặp mặt Trình Tâm Nghiên, các cô cùng đi chụp ảnh cho thông báo chính thức của chương trình, thuận tiện thực hiện phỏng vấn.
 
Làm xong hết việc, Kiều Mộc trực tiếp cùng Kỳ Anh bay sang Ý chơi, trước khi chương trình phát sóng một ngày mới quay về.
 
Lúc này, Cố Hàn Thanh vẫn luôn ở nước ngoài đi công tác, tự mình chỉ đạo dự án kinh doanh mới ở nước ngoài.
 
Từ lúc hai người suýt hôn nhau ở khách sạn, đến giờ vẫn chưa gặp lại.
 
Yêu cầu của chương trình là bạn thân phải ở cùng một chỗ, Kiều Mộc cùng Trình Tâm Nghiên không có thể quay ở nhà Cố Hàn Thanh, vậy chỉ còn căn hộ hơn ba trăm mét vuông ở Quân Sơn Uyển.
 
Ngày hôm sau là buổi quay thử nghiệm, quay ở địa phương, chỉ quay ở trong nhà trong một ngày, ngày quay chính thức sẽ diễn ra vào thứ bảy sau đó ba ngày.
 
Ngày đầu tiên tổ đạo diễn đến nhà lắp camera, chờ đến sáng sớm hôm sau, tổ chương trình tới gõ cửa, phát sóng trực tiếp chính thức bắt đầu.
 
Trong các phòng phát trực tiếp đã có rất nhiều người hâm mộ của nghệ sĩ và cả khách mời, mùa này đội hình rất đa dạng, chia làm nhóm người mẫu, nhóm diễn viên, nhóm người nổi tiếng, cùng với nhóm ca sĩ Trình Tâm Nghiên.
 
Những người khác đều có ít nhiều danh tiếng, hai người trong nhóm người nổi tiếng kia đều là người nổi tiếng trên mạng, mỗi ngày đều quay video unbox đồ xa xỉ, chỉ có Kiều Mộc là ít người biết đến.
 
Hiện tại mọi người đều biết đến cô với thân phận là bà chủ của Vương Gia Di, người hâm mộ của Vương Gia Di đều muốn biết sếp của cô ấy là người thế nào, sôi nổi ùa vào phòng phát sóng trực tiếp.
 
[Fan Vương Gia Di báo cáo, tôi đến ủng hộ cho bà chủ của chị tôi.]
 
[Thật tò mò sếp của cô ấy là người như thế nào, nhìn bức ảnh của thông báo chính thức cũng không tệ lắm, phỏng vấn cũng ổn, cũng không biết trước ống kính trực tiếp sẽ thế nào.]
 
[Thật tò mò tại sao cô ấy và Trình Tâm Nghiên là bạn thân, không thể tưởng tượng, cô ấy cũng biết bà Cố sao? Tôi chỉ muốn biết bà Cố là ai!]
 
[Đúng rồi, còn có fan CP của vợ chồng Cố thị tới xem náo nhiệt, trước đó hai ngày, bà Cố ở tài khoản “Cá mặn nhỏ vui vẻ” có đăng mấy bức ảnh phong cảnh du lịch, tổng giám đốc Cố còn thả tim nữa, chuyện này cũng quá ngọt rồi!]
 
[Tổng giám đốc Cố ngày ngày đêm đêm vất vả kiếm tiền, bà Cố đi du lịch khắp thế giới thưởng thức mỹ thực, không phải sủng ái thì là cái gì!]
 
[Mà Kiều Mộc là bạn thân của em gái bà Cố, nói không chừng cô ấy cũng biết bà Cố!]
 
Fan CP mãnh liệt thả biểu cảm: [Hy vọng tổ chương trình sẽ phỏng vấn xem tổng giám đốc Kiều có biết bà Cố không!]
 
[Cầu cho tổ chương trình nhìn thấy bình luận của bọn tôi, hỏi một câu xem tổng giám đốc Kiều có biết bà Cố không đi, đây là đề tài hot đó, có thể cọ nhiệt cho tổ chương trình.]
 
Mục bình luận càng lúc càng náo nhiệt, trong chương trình trực tiếp, Trình Tâm Nghiên đã rời giường trước cũng mở cửa, mặt mộc cô ta xuất hiện trước màn ảnh có độ phân giải cao, các fans bắt đầu nhao lên.
 
[Da của chị thật đẹp!]
 
[Chị thật can đảm đó, show hết mặt mộc trước ống kính!]
 
[Mặt mộc của chị đẹp hơn nhiều.]
 
 “Mời vào, mọi người đến sớm vậy, không phải nói 9 giờ mới đến sao.” Trình Tâm Nghiên buồn cười: “Lúc này mới 8 giờ rưỡi.”
 
PD hậu trường phụ trách nhóm này nói: “Có ý muốn đột kích nên mới tới sớm vậy, cô Trình, mới chỉ có mình cô dậy sao? Cô Kiều đâu?”
 
“Mộc Mộc vẫn còn đang ngủ, cô ấy cho rằng mọi người thật sự sẽ đến lúc chín giờ, tối hôm qua đặt báo thức tám giờ năm mươi phút.” Nhìn thì thấy là Trình Tâm Nghiên đang giúp Kiều Mộc giải thích, thật ra đang ám chỉ cô thiếu tinh tế, lôi thôi, chỉ rửa mặt trong mười phút thì sao đủ?
 
Kết quả ở phần bình luận: [Hahaha, tổng giám đốc Kiều thật giống tôi hồi học cấp ba, buổi sáng bảy giờ mười lăm đi học, tôi cơ bản đều là dùng mười phút để thức dậy, sống chết đánh răng rửa mặt, tức tốc chạy đến trường.]
 
[Đúng đúng đúng, tôi cũng vậy, có thể ngủ nhiều một phút là một phút.]
 
[Cảm giác tổng giám đốc Kiều khá thú vị đó, theo dõi tiếp xem nào.]
 
“Cô Trình, cô đưa bọn tôi đi gọi cô Kiều đi.” PD đề nghị.
 
Trình Tâm Nghiên nói: “ Được, mọi người đi cùng tôi.”

 
Kỳ Anh đã thủ sẵn ở phòng phát trực tiếp từ sáng sớm lo lắng gọi điện cho Kiều Mộc: “Chị dâu, mau dậy đi, chạy nhanh lên, nếu không thì cái gì xấu đều sẽ bị phơi bày mất! Chúng ta không thể bị đánh bại bởi Trình Tâm Nghiên!”
 
Đáng tiếc, điện thoại của Kiều Mộc để ở chế độ im lặng, căn bản không nghe được tiếng chuông, cô nằm ở trên giường, ngủ đến mức trời đất tối tăm, mới đi nhiều ngày như vậy trở về, thân thể mệt thật sự.
 
Trình Tâm Nghiên đẩy cửa đi vào, máy quay đuổi kịp theo sau, cô ta bước đến làm bộ chị em tình thâm lắc lắc người Kiều Mộc : “Mộc Mộc, dậy mau, tổ chương trình tới rồi.”
 
Màn ảnh trực tiếp chiếu mặt của Kiều Mộc.
 
Làn da của cô còn tốt hơn cả Trình Tâm Nghiên, màu da trắng ngần, lông mi nồng đậm cong vút, lông mày cong hình quạt.
 
Cư dân mạng vô cùng vui vẻ: [Quả nhiên bạn của người đẹp vẫn là người đẹp, làn da của tổng giám đốc Kiều thật tốt, so với Trình Tâm Nghiên còn tốt hơn.]
 
[Nhan sắc của tổng giám đốc Kiều hoàn toàn có thể debut, nếu cô ấy bây giờ là diễn viên hoặc thần tượng thì cũng không kém cạnh ai đâu.]
 
[Đúng vậy, so với lúc phỏng vấn thông báo chính thức còn xinh đẹp hơn, cảm giác cô ấy để mặt mộc hợp hơn.]
 
Kiều Mộc bị Trình Tâm Nghiên lay tỉnh, cô khó chịu che trán mở mắt ra. Khi nhìn thấy trong phòng có rất nhiều người xa lạ, lại còn có đàn ông, cô giật mình ngay lập tức vùi mình vào trong chăn.
 
Hiện trường: “...”
 
Cư dân mạng: [Hahaha, cười chết tôi.]
 
[Phản ứng chân thực thật!]
 
[Tổng giám đốc Kiều không bình tĩnh nổi à! Nhưng mà có điểm đáng yêu, so với mấy nhóm khác thú vị hơn nhiều đó.]
 
Trình Tâm Nghiên khóe miệng hơi cong, cảm thấy Kiều Mộc thật là không thể ngóc đầu nổi, như vậy cũng tốt, mới bắt đầu quay đã mất mặt, bây giờ bình luận trên sóng hẳn sẽ tới tấp ném đá ghét bỏ cô nhỉ?
 
Kiều Mộc chui vào chăn xong mới nhớ bản thân đang tham gia một chương trình thực tế, lúc nào cũng đối mặt với máy ảnh, hiện tại hẳn là bắt đầu quay, cô để lộ ra ánh mắt xinh đẹp, cong mi cười: “Thật ngại quá, là bản năng là bản năng thôi, hơn nữa… Bây giờ là chín giờ rồi ư? Sao tôi lại không nghe được chuông báo thức nhỉ?”
 
Cô với lấy cái điện thoại để xem giờ.
 
Trình Tâm Nghiên trợn trắng mắt giải thích: “Tổ chương trình đến trước nửa tiếng để đột kích chúng ta, Mộc Mộc, cô mau đứng lên đi.”
 
“Là vậy sao… Tổ chương trình thật biết cách đùa.” Kiều Mộc đã hiểu mọi chuyện, không bận tâm hình tượng mà vừa ngáp vừa gãi đầu: “Vậy bây giờ chúng ta cứ như vậy mà ghi hình sao? Nếu thế thì liệu mọi người có thể ra ngoài trước một chút được không, để tôi thay quần áo cái đã, chứ cách ăn mặc này sao có thể quay tiếp nhỉ?”
 
PD nói: “Được thôi, cô Kiều, chúng tôi ra ngoài chờ cô.”
 
Tổ chương trình cùng với Trình Tâm Nghiên nhanh chóng đi ra ngoài.
 
[Ha ha ha, nhìn vậy mà tổng giám đốc Kiều lại chẳng chú ý hình tượng chút nào nhỉ, cách vách là nhóm diễn viên người mẫu nhưng vẫn thật nho nhã.]
 
[Ngược lại mới đúng, bộ dạng này thật chân thực, tổng giám đốc Kiều như thế chẳng phải giống những người bình thường chúng ta mỗi sáng rời giường sao.]
 
[Tổng giám đốc Kiều là sếp, là nhà tư bản, lại không phải người làm công, đương nhiên không cần coi trọng hình tượng, cảm giác cô ấy còn rất thú vị, tạm thời tôi sẽ ở lại phòng phát sóng trực tiếp này.]
 
Về phía Kiều Mộc, cô không hề biết rằng bản thân tuy chưa làm gì cả nhưng đã để lại rất nhiều ấn tượng tốt trên mạng. Cô quay ra gọi lại cho Kỳ Anh, hỏi xem lúc nãy cô gọi điện thoại để làm gì.
 
Kỳ Anh nhanh chóng giải thích đơn giản mọi chuyện, sau đó chụp màn hình một màn khen ngợi kia cho cô: [Chị Mộc Mộc, chị thật lợi hại, vừa ra mắt đã được rất nhiều người yêu thích, cố lên nhé! Em tin ở chị!]
 
Đối diện với màn mưa khen ngợi cô vừa chân thực vừa đáng yêu, Kiều Mộc cảm thấy thật khó hiểu. Chân thực thì chân thực, lại còn đáng yêu nữa? Đúng là không thể hiểu nổi mạng xã hội mà.
 
Cô lắc đầu, nhanh chóng thay quần áo ở nhà, đang muốn mở cửa đi ra ngoài rửa mặt thì điện thoại lại reo lên. Vốn tưởng lần này vẫn là Kỳ Anh nên cô một tay mở cửa, một tay nhấn nhận cuộc gọi.
 
Vậy mà lại là Cố Hàn Thanh gọi tới: [Mấy giờ thì quay xong? Tôi đến đón cô.]
 
Kiều Mộc bị sặc, che miệng lại ho khan.
 
Cố Hàn Thanh lại tiếp tục nói: [Cô ho cái gì chứ, đừng nói là cô hiểu nhầm ý tôi nhé?]
 
Kiều Mộc: “!!!”
 
Ai thèm hiểu nhầm cơ chứ, là anh đột nhiên tạo ra tình huống vợ chồng ân ái làm người khác hiểu nhầm được chưa!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui