Kiều Mộc nói ra hai tỷ thật ra là phản ứng theo bản năng, chưa từng trải qua suy nghĩ của bộ não. Dù sao cô cũng là một người làm công ăn lương, có được nhìn thấy qua hai tỷ bao giờ đâu. Việc này đối với một đứa trẻ mồ côi như cô mà còn cần phải suy nghĩ để đưa ra lựa chọn sao?
Nếu thật sự cần suy nghĩ, vậy là không tôn trọng đồng tiền!
Sẽ phải chịu khiển trách tập thể của những người làm công ăn lương bình thường đó!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng sau khi nói ra, cô nhìn thấy khuôn mặt Cố Hàn Thanh lập tức đen đi. Cô biết mình nói sai rồi, mặc kệ sai chỗ nào, dù sao cô cứ cứu chữa lại trước đã: “À… ông chủ, ý của tôi là tôi… tôi chưa từng thấy qua số tiền lớn, mà anh đột nhiên hỏi như vậy nên tôi trả lời theo bản năng thôi. Anh biết mà, trước đây tôi là một người công nhân rất bình thường, nếu không gặp được ông nội, gả cho anh, chắc giờ tôi còn đang đi làm bận rộn mỗi ngày ở công ty, không nỡ mua những bộ quần áo trên năm trăm đồng. Cho nên tôi… tôi…mới lựa chọn tiền theo bản năng.”
Kiều Mộc vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Cố Hàn Thanh, thấy anh đã tốt hơn thì giọng nói cô càng thêm chân thành: “Nhưng nếu anh nói phải lựa chọn giữa hai tỷ và anh bị rơi xuống nước, tôi chắc chắn sẽ chọn anh! Chỗ tiền kia đều là vật ngoài thân, so với anh chẳng đáng là bao nhiêu cả!”
Ông chủ chính là ba mẹ của cô, cho nên gặp phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng cô tuyệt đối sẽ lựa chọn Cố Hàn Thanh, không thì sau này ai cho cô tiền, cho cô phí ly hôn nữa.
Cùng với lời nói của Kiều Mộc, chút tổn thương trong lòng của Cố Hàn Thanh quả thật đã tốt hơn nhiều, cũng chấp nhận lý do của cô.
Cô gái này có xuất thân bình thường, khi đối diện với sự cám dỗ của hai tỷ không kìm lòng được cũng là điều hiển nhiên. Huống hồ cô còn đặc biệt yêu thích tiền, là một người mê tiền.
Cũng may anh có nhiều tiền, mặc kệ Kiều Mộc thích anh là vì nguyên nhân gì, dù sao tiền và ngoại hình anh đều có cả, cũng không sợ Kiều Mộc sẽ lệch về bên nào, chỉ cần cô thích mình là được.
“Ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, biết nghe lời, tiền của tôi nhiều hơn cô tưởng tượng đấy.” Cố Hàn Thanh vỗ đầu cô gái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Mộc khép chặt hai chân, ngoan ngoãn gật đầu, cười híp mắt nhìn anh: “Ừ ừ, đều nghe ông chủ hết.”
Khi nào anh kêu cô cút thì cô sẽ cút, tư thế mặc cho anh chọn.
Cố Hàn Thanh rất thích dáng vẻ nhìn anh cười vui vẻ của Kiều Mộc, rõ ràng là hư vinh và giả tạo, nhưng cô không hề khiến người ta chán ghét, thật là thần kỳ.
Sao có người có thể biến hư vinh trở nên đáng yêu như thế chứ?
Ồ, vẫn còn đó, chính là vợ của anh.
Cố Hàn Thanh lại xoa cái đầu nhỏ của Kiều Mộc, nghĩ đến chuyện gì đó bèn nói: “Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi trên Weibo của tôi đó.”
“Hả? Còn phải trả lời sao?” Kiều Mộc ngơ ngác, ông chủ còn chê việc theo đuổi lại người yêu chưa đủ sao? Cứ phải tìm cái chết như vậy, anh có biết bây giờ anh làm như vậy thì tương lai sau này sẽ trả lại thế nào không?
“Đương nhiên phải trả lời rồi, không thì tôi gượng gạo biết bao.” Cố Hàn Thanh chọc cô.
Kiều Mộc vẻ mặt không tình nguyện: “Nhưng nếu trả lời thì cư dân mạng sẽ càng kích động hơn, anh không biết là chúng ta cũng có fan cặp đôi rồi à.”
“Hở? Fan cặp đôi?” Từ cuối Cố Hàn Thanh nâng cao lên, là sự hưng phấn.
Nhưng Kiều Mộc cho rằng anh không biết quan hệ lợi hại bên trong, vội vàng lấy điện thoại ra cho anh xem, chỉ hy vọng sau khi anh nhìn thấy có thể hiểu được rằng nếu bọn họ còn tiếp tục xúc tác qua lại như thế, e rằng sẽ khiến fan cặp đôi tăng mạnh hơn, chuyện này vô cùng bất lợi cho tình cảm của anh và nữ chính.
“Ông chủ, anh xem đi, chúng ta có siêu thoại của cặp đôi rồi. “Vợ chồng Cố Thị” này là đang nói đến chúng ta đó.”
Cô nhấp vào siêu thoại, chầm chậm lướt bình luận cho anh đọc.
[A a a, đẹp dôi quá đi, mới có một dòng bình luận mà tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi. Mấy người có thể nắm bắt được điểm đó không? Chính là cảm giác rất cưng chiều.]
[Ừ ừ, tôi hiểu cậu, tôi cũng cảm nhận được sự cưng chiều đó, giống như tổng tài bá đạo ghen với cô vợ nhỏ của mình trong tiểu thuyết vậy á.]
[Tổng giám đốc Cố mỗi ngày đều đi làm kiếm tiền, vợ thì nhàn nhã đi ngâm suối nước nóng, thật là sung sướng. Nhìn ảnh có thể thấy được thân hình của bà Cố rất đẹp đó, da cũng trắng trẻo, xương quai xanh cũng đặc biệt xinh đẹp. Tôi dám chắc là bà Cố trông cũng rất xinh đẹp, cùng với tổng giám đốc Cố đều là người có giá trị nhan sắc cao.]
[Chứ còn sao nữa, tuyệt đối xứng hơn Trình Tâm Nghiên gì đó nhiều. Bây giờ sau khi biết tổng giám đốc Cố đã kết hôn, tôi càng cảm thấy những lời Trình Tâm Nghiên nói vào buổi tối hôm đó rất giống “trà xanh”. Cô ta là em gái nuôi của tổng giám đốc Cố, có thể không biết chuyện anh mình kết hôn à? Vậy những lời cô ta nói không sợ chị dâu mình buồn sao? Thật là “trà xanh” quá đó.]
Nhìn thấy dòng bình luận này, Kiều Mộc có chút ngượng ngùng. Người hâm mộ ấy mà, khó tránh việc kéo người này xuống để tâng bốc người mình thích lên.
Nhưng đối tượng kéo xuống nước này khiến cô sợ hãi, cô không thể chọc vào nữ chính được đâu.
Cô cười khan một tiếng, nhân cơ hội khuyên nhủ: “Ông chủ à, anh thấy đó, fan cặp đôi của chúng ta càng nhiều thì sẽ càng dễ dàng khiến bọn họ vì chúng ta mà giẫm đạp người khác, đặc biệt là Tâm Nghiên. Chẳng phải trước đây cô ấy và anh cũng có fan cặp đôi sao? Tuy rất nhanh đã bị anh bác bỏ tin đồn nhưng vẫn còn rất nhiều. Người hâm mộ ấy mà, càng ngược thì dính càng chặt. Bây giờ anh đã giúp Tâm Nghiên ngược một số rồi, bọn họ sẽ đuổi theo mắng riết chúng ta mãi, sau đó fan của chúng ta sẽ bảo vệ, rồi đi mắng lại đối phương. Tới tới lui lui như thế, đến khi fan chúng ta ngày càng nhiều thì số người mắng Tâm Nghiên cũng sẽ nhiều thêm, anh nhẫn tâm sao?”
Anh nhẫn tâm để bạch nguyệt quang của mình bị cư dân mạng mắng sao?
Đến khi hai người giảng hòa rồi thì đau lòng chết anh.
Kiều Mộc cảm thấy bản thân thật sự quá tốt bụng, hết mực suy nghĩ cho nam nữ chính, đi đâu kiếm được một nữ phụ biết tác hợp như cô chứ?
Nếu như đến cuối cùng nam chính không cho cô phí ly hôn, cô… cô… cô vẫn sẽ ngoan ngoãn cút đi.
Cố Hàn Thanh không hiểu nhiều về giới giải trí này, cho rằng mọi người bình luận một chút mà thôi, chứ không biết rằng sẽ mắng qua mắng lại, có một số từ ngữ thậm chí rất khó đọc.
Không những mắng Tâm Nghiên mà còn mắng Kiều Mộc.
Cố Hàn Thanh nhìn những bình luận mắng Kiều Mộc kia, chau mày rất không vui.
Đạo lý ông nội dạy anh từ nhỏ quả là đúng, làm người phải khiêm tốn, nếu không hành vi sẽ bị phóng đại, cũng giống như hiện tại bỗng nhiên bị người ta mắng vậy.
Kiều Mộc là một cô gái bình thường, sao có thể chịu đựng được chứ. Nhưng cô thật sự rất thiện lương, lại còn lo lắng Tâm Nghiên sẽ không vui.
Cô và Tâm Nghiên mới quen biết không bao lâu, nhưng có thể nói những lời này đều là vì anh phải không? Dù sao Tâm Nghiên cũng là em gái nuôi của anh, cô vì anh mà đồng ý để bản thân bị mắng cũng không muốn nhìn thấy Tâm Nghiên bị mắng.
Nhất thời, ánh mắt nhìn Kiều Mộc của Cố Hàn Thanh càng thêm sâu xa.
Kiều Mộc khó hiểu, chớp đôi mắt to tròn, kỳ lạ nhìn anh: “Ông chủ, xin anh đó, tôi không trả lời nữa nhé? Đúng lúc để nó hạ nhiệt, nếu không fan sẽ càng thêm điên cuồng đó.”
Lòng Cố Hàn Thanh mềm nhũn, mắt chứa nụ cười: “Được, nghe cô đó. Nhưng bây giờ cô phải trả lời trước mặt tôi.”
Ha ha ha, thành công rồi!
Quả nhiên lại bị cô đoán trúng, biết đau lòng rồi chứ gì?
Chậc, tay cầm kịch bản như cô thật là không có chút áp lực nào mà.
Cô còn không biết được chút tâm tư trong lòng nam chính à?
Nữ chính chính là điểm yếu của anh, chỉ cần nói nữ chính có thể sẽ bị thương, anh sẽ thỏa hiệp ngay.
Kiều Mộc thành công vượt qua kiếp nạn này, thả lỏng nói: “Được, tôi trả lời anh.”
Nội tâm của tổng tài bá đạo đều có một trái tim non nớt, hơn nữa người đó lại là nam chính, chắc chắn sẽ không thích bình luận của mình bị người ta bỏ mặc. Kiều Mộc sảng khoái nói: “Tôi là trẫm, ông chủ chính là thái hoàng thượng.”
“Ồ? Sao lại nói vậy?” Cố Hàn Thanh nhướng mày.
Kiều Mộc ngồi xuống, tay nhỏ vỗ vỗ đùi anh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ngước lên nói: “Bởi vì anh là ông chủ của tôi đó.”
Cố Hàn Thanh bật cười ra tiếng, anh cảm thấy cô gái này sao có thể đáng yêu như thế, không kiềm được mà nhéo khuôn mặt cô: “Cũng biết nịnh hót lắm.”
“Ui, đau.”
Cố Hàn Thanh thả tay, xoa nhẹ mặt cô, ngón tay không cẩn thận quét qua khóe môi Kiều Mộc, cảm nhận được sự mềm mại ở nơi đó, anh khựng lại.
Nhưng Kiều Mộc hất tay anh ra, đứng dậy nói: “Ông chủ, tôi lên lầu đây, anh tập luyện đi.”
Cô chạy ra ngoài, đóng cửa cái rầm.
Bàn tay nhỏ vỗ ngực.
Động tác ban nãy của ông chủ có chút kỳ lạ, vậy mà lại đi sờ khóe môi người ta. Đáng ghét quá, tim đập loạn nhịp rồi.
Thật là, đây là giá tiền khác đó!
Không đưa tiền, không được sờ!
Muốn đưa tiền, vậy phải là một trăm triệu mới được!
Kiều Mộc cả gan dám đưa giá một trăm triệu cho khóe môi của mình, đương nhiên cô biết ông chủ sẽ không mua nó.
Cô chỉ tự tưởng tượng một chút mà thôi. Hi hi, cô là nữ phụ, cô là thế thân, cô phải cố hiến sức lực của bản thân vì tình yêu của nam nữ chính, chúc phúc cho bọn họ trăm năm hạnh phúc, sớm có em bé.
Kiều Mộc nói lẩm bẩm trong lòng, bước lên lầu.
Nhưng Cố Hàn Thanh trong phòng tập gym lại không dễ dàng như thế, anh ma sát ngón tay vừa chạm vào khóe môi Kiều Mộc, chợt cảm thấy cơ thể hơi nóng, sau đó ngày càng nóng bừng lên, anh nhìn xuống bên dưới.
Bỗng đứng bật dậy, đi vào nhà tắm.
Mở nước lạnh.
Một tuần này trôi qua rất nhanh, Mạnh Hàm đang dần dần làm quen với công ty Kiều Mộc. Để báo đáp Kiều Mộc mà cô ấy làm việc vô cùng tích cực và nghiêm túc, thường xuyên ở lại tăng ca. Kiều Mộc có nói thế nào cô ấy cũng không nghe. Hết cách Kiều Mộc chỉ đành mặc cô ấy muốn làm gì thì làm. Trong lòng nghĩ, sau khi cô ấy quen với công việc sẽ tăng thêm lương.
Mà một tuần này thông qua các loại quảng bá, độ nổi tiếng của Vương Gia Di cũng dần được củng cố. Ba bài hát mới phát hành rất được hoan nghênh, đồng thời còn biểu diễn khắp các sân khấu, số lượng fan hâm mộ dần dần có quy mô, còn có chương trình giải trí mời Vương Gia Di đi tham gia.
Tuy rằng Trình Tâm Nghiên có Cố Hàn Thanh trợ lực, độ nổi tiếng vẫn hơn Vương Gia Di giống như trong tiểu thuyết, nhưng tổng thể mà nói thì độ nổi tiếng của Vương Gia Di hiện giờ đã khiến Kiều Mộc hài lòng rồi.
Cô lại đầu tư thêm một bộ phim truyền hình về tiên hiệp, trong tiểu thuyết nói nó sẽ cực kỳ nổi tiếng, chỉ là vẫn đang trong quá trình bàn bạc, chưa khai máy nhanh đến vậy. Kiều Mộc yêu cầu tuyển chọn diễn viên bắt buộc phải để cô xem qua.
Đây là một bộ cải biên từ tiểu thuyết, trước một hôm quyết định đầu tư cô đã thâu đêm đọc hết bộ truyện, cũng khá thích nên không muốn lựa chọn nhân vật không phù hợp với lòng mình.
Tiền của cô phải để bản thân làm chủ! Tuyệt đối không thể để những diễn viên có kỹ năng diễn xuất tệ hại đến diễn được, phải vừa đẹp trai vừa cao, diễn xuất lại tốt! Duy trì nguyên tắc không làm cay mắt khán giả!
Chớp mắt đã đến chủ nhật.
Ngày hôm nay, cả gia đình đều phải về căn nhà cũ để ăn cơm cùng ông nội Cố, cô dượng cũng sẽ đến.
Mới sáng sớm Kiều Mộc đã ra sau vườn, dưới sự giúp đỡ của người làm vườn, đã đựng xong một giỏ hoa lan đắt tiền. Đây là món quà mua cho ông nội Cố, mỗi lần cô đến căn nhà cũ đều sẽ mua quà đến.
Dạo gần đây Trình Tâm Nghiên mới debut nên ngày nào cũng bận rộn, có khi còn không về nhà Cố Hàn Thanh. Nếu không vì hôm nay phải đến nhà ông nội, có lẽ tối qua cô ta cũng sẽ không về.
Cô ta ngáp ngắn ngáp dài bước xuống lầu, nhìn thấy Kiều Mộc đang chỉ huy người làm vườn bỏ chậu hoa lan ra cốp xe sau, Trình Tâm Nghiên thắc mắc nói: “Mộc Mộc, đây là quà cô tặng ông nội à?”
Kiều Mộc quay đầu nhìn cô ta, gật đầu: “Đúng vậy, ông nội rất thích loại hoa này.”
“Tôi không ngờ cô lại muốn tặng quà, tôi chẳng mua gì cả.” Trình Tâm Nghiên chau mày, có chút oán trách vì Kiều Mộc suy nghĩ chu đáo hơn cô ta. Dạo gần đây cô ta quá bận rộn, quên mất cả chuyện này. Trước đây cô ta cũng thường tặng quà giống như Kiều Mộc.
“Không sao đâu, ông nội cũng không quan tâm những thứ này, chỉ là tự tôi cảm thấy ngại nên mới mua mà thôi.” Kiều Mộc an ủi cô ta: “Cô và ông nội sống với nhau lâu hơn, không giống tôi, mới đến khoảng hai tháng.”
Cho nên cô đi nịnh hót khắp nơi phải không?
Thật là giả tạo!
Trình Tâm Nghiên chê trách trong lòng, nhưng bên ngoài lại tỏ vẻ buồn rầu nói: “Không được đâu, cô mua mà tôi không mua thì sao mà được chứ. Ai ya, tôi phải mau ra ngoài mua mới được. Nhưng không biết chợ hoa giờ này đã mở cửa hay chưa, hay là mua những thứ khác nhỉ? Mộc Mộc, cô có sáng kiến gì không?”
Cô ta bày ra bộ dạng hoảng loạn, Kiều Mộc đến gần nắm cổ tay cô ta nói: “Tâm Nghiên, cô đừng gấp. Thật sự không có gì đâu, đều là người một nhà cả, tặng hay không không quan trọng. Hơn nữa, chúng ta sắp xuất phát rồi, bây giờ cô đi mua sẽ không kịp đâu.”
“Cô mua rồi nên nói được như thế. Lát nữa đi gặp ông nội, mọi người nhìn thấy cô mang theo quà đến còn tôi thì không, không biết bọn họ sẽ nghĩ tôi ra sao nữa.” Trình Tâm Nghiên nói đến đây thì khựng lại, sau đó nhanh chóng liếc nhìn sắc mặt của Kiều Mộc giống như tự mình lẩm bẩm vậy, đảm bảo Kiều Mộc có thể nghe thấy: “Nếu như cô đưa hoa cho tôi, còn mình đi tay không đến, xem cô có gấp hay không.”
Nói xong, cô ta lại bày bộ mặt bực dọc xua tay: “Thôi bỏ đi, tôi tự ra ngoài xem thử có mua được gì không.”
Cô ta bước chậm rãi đến bậc cửa thay giày.
Kiều Mộc ngây người một lát, hiểu được ý tứ của Trình Tâm Nghiên.
Muốn cướp hoa của cô để dâng phật chứ gì?
Chuyện này không thể được.
Những thứ khác có lẽ cô có thể thỏa hiệp, nhưng chậu hoa tặng ông nội thì không được.
Thế giới trong sách này người cô thích và cảm kích nhất chính là ông nội Cố, không có ông thì cô sẽ không thể gả vào nhà họ Cố được, cũng không chuyện ông chủ chuyển tiền cho cô sau này.
Cho nên dù nữ chính muốn thì cô cũng không đưa. Ngược lại, tính cách của nữ chính vô cùng khiến cô bất ngờ, sao cô cảm thấy hình tượng nhân vật của cô ta không hề quang minh lỗi lạc thế nhỉ?
Mà có chút mùi vị của “trà xanh”, là bởi vì cô thay đổi cốt truyện sao?
Hay là góc độ đọc sách và góc độ tự mình trải qua khác nhau, cho nên cô mới có thể nhìn thấy mặt mà tác giả không biểu hiện ra? Cũng có nghĩa là thế giới này chủ động sửa Bug, sửa lại cho logic hơn.
Nhưng dù thế nào thì nữ chính cũng khá biết diễn đó.
Vậy thì cô cũng diễn theo, giả vờ ngốc nghếch trả lời: “Tâm Nghiên, nếu ông nội biết được tấm lòng của cô nhất định sẽ rất vui. Vậy cô đi đi, lát nữa tôi nói với Hàn Thanh một tiếng.”
Trình Tâm Nghiên mang xong giày ở bên trái thì cứng người, cảm thấy khó tin. Cô ta đã nói như thế rồi mà Kiều Mộc lại không níu giữ, không chịu đưa chậu hoa lan ra. Cô cố ý không hiểu, hay là bụng dạ xấu xa?
Buồn nôn quá rồi đó? Vậy mà còn là chị dâu à!
Trình Tâm Nghiên leo lên lưng hổ khó xuống bởi vì cô ta căn bản là không muốn đi mua, đột xuất đi mua cũng không mua được thứ gì hay ho, nói không chừng còn bị so đo với chậu hoa lan tốt này của Kiều Mộc thì càng mất mặt hơn. Cô ta muốn chậu hoa lan của Kiều Mộc.
Cô ta bèn cười khan một tiếng, thử lần nữa: “Mộc Mộc à, cô biết đó. Dạo gần đây tôi rất bận rộn không có thời gian nghỉ ngơi để mua quà cho ông nội nữa, cô xem… có thể…”
“Có thể cái gì?” Kiều Mộc ngây thơ mở to mắt, tiếp tục giả ngốc hỏi.
Trình Tâm Nghiên thầm cắn răng, cô ta dám chắc chắn Kiều Mộc cố ý! Quả nhiên người phụ nữ này xuất thân từ gia đình thấp hèn, rất tâm cơ.
Nhân lúc anh Thanh có cuộc họp video đột xuất ở trên lầu, không có ở đây. Trình Tâm Nghiên không sợ bại lộ suy nghĩ thật sự của mình, mắt cô ta nhìn dáo dác, nói thẳng: “Mộc Mộc, hay là tôi mua chậu hoa lan này của cô nhé? Coi như tôi mua tặng cho ông nội, có được không? Cô yên tâm, cô mua bao nhiêu tiền tôi sẽ trả gấp đôi.”
Kiều Mộc ngạc nhiên, lập tức khó xử: “Tâm Nghiên à, cô làm khó tôi rồi. Chậu hoa lan này quan trọng không phải là tiền, mà là tôi chạy rất nhiều nơi mới mua được. Tâm ý này không thể dùng tiền để đo lường được.”
Hoa mua cho ông nội dù có nhiều tiền hơn nữa cô cũng không bán. Không cho, không cho, nữ chính có cần thì cô cũng không cho!
Trình Tâm Nghiên không ngờ Kiều Mộc lại cứng rắn như vậy, cô ta xòe năm ngón tay: “Tôi trả năm trăm nghìn có được không? Chậu hoa lan này của cô chắc chắn sẽ không đến hai trăm năm chục nghìn tệ đúng chứ? Đã trả cho cô rất nhiều rồi.”
Kiều Mộc thật sự cảm thấy bản thân rất phiêu, bây giờ cô nghe thấy năm trăm nghìn, phản ứng đầu tiên không phải là nhiều tiền quá, mà là chỉ nhiêu đó thôi sao?
Suy cho cùng Trình Tâm Nghiên cũng không biết rằng bây giờ Cố Hàn Thanh chuyển tiền cho cô đều bằng đơn vị trăm triệu, cô ta đưa giá năm trăm nghìn không thấy ít sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...