Mạnh Hàm vô cùng cảm động nói: “Mộc Mộc, cô đối xử với tôi tốt quá. Tuy rằng tôi thường bảo cô bao dưỡng mình, nhưng tiền lương cô đưa ra cũng cao quá rồi. Tôi biết mình không xứng, cho nên tôi không thể chấp nhận được. Đương nhiên, nếu công ty cô cần người tôi có thể đến đó, chỉ là tiền lương cô cứ đưa mức như bình thường là được, không gần đãi ngộ đặc biệt với tôi.”
“Chị Hàm, chị sợ gì chứ, chị dâu em nhiều tiền lắm.” Sau khi tốt nghiệp, Kỳ Anh không hề đi làm nên không có khái niệm về những chuyện đó, khuyên răn rất đơn thuần.
Mạnh Hàm kiên định lắc đầu: “Thật sự không được, chị không thể vì bạn mình có tiền mà lấy một cách nghiễm nhiên được. Vả lại, giống như hôm nay ngâm suối nước nóng cũng là Mộc Mộc ra tiền. Cô ấy bao dưỡng chị ở những mặt này là được, nhưng công việc thì không thể.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ấy nhìn sang Kiều Mộc: “Mộc Mộc, nếu cô thật sự muốn tôi đến công ty thì đừng trả lương tôi như vậy.”
Kiều Mộc chau mày, không ngờ Mạnh Hàm lại cứng rắn như vậy, nhưng đây cũng chứng minh cô không nhìn lầm người, cô ấy đáng để tin cậy, đúng lúc có thể làm người thân cận của cô.
Kiều Mộc suy nghĩ một lát rồi nở nụ cười: “Được thôi, vậy dựa vào năng lực của cô để quyết định trước. Nhưng tôi thường xuyên không có mặt ở công ty, cho nên cô làm trợ lý cho tôi thực sự rất mệt, nên tôi trả cô hai mươi ngàn một tháng.”
“Này cũng…” Cao quá rồi. Mạnh Hàm vẫn muốn từ chối, Kiều Mộc bịt miệng cô ấy lại: “Không thể ít hơn được nữa, cô đi làm là biết ngay, công việc rất mệt, nên tiền lương này đáng giá.”
Nghe cô nói thế, Mạnh Hàm bối rối hồi lâu, đồng ý: “Thôi được, tôi đến làm thử xem. Nếu không được thì tôi tự mình xin nghỉ, sợ cô sẽ ngại phải đuổi việc tôi.”
“Đuổi việc gì chứ, không phải cô bảo tôi bao dưỡng cô sao?” Kiều Mộc làm dáng như ông chủ nhiều tiền, hai tay giang ra hai bên thành bồn: “Nếu cô làm không tốt thì nên suy nghĩ xem phải dỗ dành tôi thế nào, chứ không phải xin nghỉ.”
Mạnh Hàm biết cô đang nói đùa, bật cười ra tiếng, phối hợp tiến đến bóp vai đấm lưng cho cô: “Vâng, vâng, vâng, Tổng giám đốc Kiều nói gì chính là cái đó.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỳ Anh cùng đùa theo, dựa vào một cánh tay khác của Kiều Mộc: “Chị dâu, em cũng muốn.”
Trái ôm phải ấp, còn gì tươi đẹp hơn.
Kiều Mộc cười rạng rỡ, mắt lóe lên, lấy điện thoại ra: “Hai người đừng nhúc nhích, chúng ta chụp ảnh như vậy đi.”
Cô bảo Kỳ Anh chụp, còn hình thì ôm hai người họ.
Một, hai, ba.
Chụp được vài tấm ảnh cười tươi như hoa.
Kiều Mộc lấy lại điện thoại của mình, làm mờ sắc xuân bên dưới áo tắm, sau đó đeo cho ba người thêm cặp mắt kính lớn, che đi nửa khuôn mặt, đảm bảo ngoại trừ người quen thì không ai nhận ra được, rồi mới đăng lên Weibo kèm theo caption: “Đây là giang sơn mà Trẫm giành được!”
Kỳ Anh và Mạnh Hàm vừa nhìn đều cảm thấy ngượng ngùng, ba người nhìn nhau, cười đến đau bụng.
Mạnh Hàm cười chảy cả nước mắt, cô ấy có tài cán gì mà lại quen biết được người bạn tốt như Kiều Mộc vậy chứ, còn được cô đề bạt, có được mức lương hai ngươi ngàn một tháng.
Hu hu hu, hóa ra cảm giác được bạn thân nâng đỡ thường xuất hiện trong tiểu thuyết trên mạng chính là như vậy à, thật là… thật là… sung sướng quá!!
Hôm nay Cố Hàn Thanh rất bận, phải họp rồi gặp khách hàng, chân còn không có thời gian chạm đất. Không dễ dàng gì mới về được đến văn phòng, anh dựa vào ghế ngồi, mệt mỏi xoa trán.
Muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
Không biết qua bao lâu, điện thoại trên bàn rung lên, anh mở mắt ra lấy tới xem.
Thẩm Ngọc gửi đến.
Mở Wechat ra, anh ta gửi cho anh một tài khoản Weibo có tên là “Cá mặn nhỏ vui vẻ”: [Mau đi xem, có đồ hay.]
Cố Hàn Thanh nghi ngờ: [Ai vậy?]
Thẩm Ngọc: [Cậu nói xem là ai?]
Cố Hàn Thanh nhướng mày, nhìn tên tài khoản Weibo lần nữa, cảm thấy vô cùng quen thuộc, không phải Kiều Mộc đấy chứ?
Anh dựa theo khung ảnh đại diện của tên tài khoản này lên Weibo tìm kiếm, mục điều tiên hiện ra quả thực là Kiều Mộc. Tuy rằng cô đã ghép mắt kính vào ảnh, che đi nửa khuôn mặt, nhưng tốt xấu gì hai người cũng sống chung một tháng hơn nên anh rất quen thuộc. Chiếc miệng nhỏ, đường cong khuôn hàm kia, anh nhìn là biết cô ngay.
Cũng biết hưởng thụ đó.
Anh bận tối mắt tối mũi, còn cô thì hẹn Kỳ Anh và một người bạn khác đi ngâm suối nước nóng, còn trái ôm phải ấp, nói đó là giang sơn của cô nữa.
Còn anh thì sao?
Anh là gì?
Cố Hàn Thanh còn chưa biết mình bây giờ đã là người nổi tiếng, cũng quên mất Weibo của anh có hơn năm triệu fan, trực tiếp bình luận bên dưới Weibo của Kiều Mộc: [Ngươi là Trẫm, còn ta là gì?]
Kiều Mộc ngâm nước nóng một lúc thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô bới qua lấy, thấy Cố Hàn Thanh tìm được Weibo của cô mà bình luận bên dưới. Đầu tiên, cô chỉ ngạc nhiên: “Anh Anh, không ngờ anh em lại bình luận Weibo của chị nè, thật là thần kỳ. Bọn chị đâu có theo dõi nhau đâu, sao anh ấy tìm được chị ta.”
Kỳ Anh bơi đến trước mặt cô, thò đầu qua nhìn, không suy nghĩ nhiều nói: “Không ngờ anh em lại dám dùng tài khoản chính để bình luận. Chị dâu, anh ấy càng ngày càng công nhận chị rồi đó, hay là hai người tuyên bố luôn đi cho rồi.”
Tài khoản chính? Tài khoản chính? Tài tài tài… tài khoản chính?
Vẻ mặt Kiều Mộc rạn nứt, kêu lên thê thảm: “Phải rồi! Tài khoản chính của anh em bây giờ có hơn năm triệu fan lận đó. Anh ấy bình luận người có hơn một trăm fan như chị làm gì chứ! Tiêu rồi, chết chắc rồi, chị sợ mình sẽ bị cư dân mạng nhắm vào mất. Chị phải mau gọi anh em xóa đi mới được.”
Hiếm khi Kiều Mộc gọi điện cho Cố Hàn Thanh.
Cố Hàn Thanh nhìn thấy hiển thị cuộc gọi đến, vui vẻ nhướng mày, biết quan tâm anh rồi à?
Anh nhận lấy, giọng nói dịu dàng: “Sao thế?”
Kiều Mộc nói liên tục, gọi thẳng cả tên anh: “Cố Hàn Thanh, anh mau xóa bình luận ban nãy ở Weibo tôi ngay đi. Bây giờ anh là người có hơn năm triệu fan đó! Anh bình luận tôi chẳng phải tiết lộ vợ anh là ai sao! Anh làm như vậy rất nguy đó có biết không hả!”
Còn muốn theo đuổi nữ chính không vậy? Theo đuổi khỉ gì nữa, chết chóc đến nơi rồi!
Cố Hàn Thanh bị nhắc nhở, không phải cảm kích, phiền não đầu tiên mà anh cảm thấy không thoải mái vì thái độ nhanh chóng phủi sạch quan hệ với anh của Kiều Mộc. Không phải cô thích anh sao, anh tự nguyện tiết lộ cô, lẽ nào cô không thấy vui ư?
Lôgic này hình như rất kỳ lạ.
Nhưng kỳ chỗ nào thì nhất thời không nói được.
Cố Hành Thanh chưa từng yêu đương vô cùng phiền não.
“Anh nghe thấy chưa, Cố Hàn Thanh, mau xóa đi.” Kiều Mộc thấy đầu dây bên kia không có động tĩnh gì, thúc giục nói.
Cố Hàn Thanh mở loa ngoài, đồng thời chuyển sang Weibo, nhìn thấy bên dưới Weibo của Kiều Mộc đã có hơn trăm cái bình luận, anh nói: “Tôi nghĩ đã không kịp nữa rồi, có cư dân mạng đã tìm được đến chỗ cô. Bây giờ tôi mà xóa cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, ngược lại càng thêm chứng thực chúng ta là vợ chồng.”
“Cái gì? Nhanh vậy đã phát hiện rồi sao? Để tôi xem xem.”
Kiều Mộc bỏ điện thoại xuống, chuẩn bị xem Weibo.
Kỳ Anh đã nhanh hơn một bước, đưa điện thoại của mình cho cô xem: “Chị Mộc Mộc, chị không cần bảo anh em xóa nữa đâu. Tài khoản của chị đã bị cư dân mạng phát hiện là vợ của anh ấy rồi.”
Mạnh Hàm cũng lấy điện thoại của mình đọc bình luận: “Mộc Mộc, cư dân mạng đã xác định người chính giữa là cô rồi, chắc đã có người chụp màn hình lại, xóa hay không cũng vậy thôi.”
Kiều Mộc sụp đổ cầm lầy điện thoại Kỳ Anh.
[A a a, xem tôi phát hiện ra gì hay ho hè! Ý của tổng tài là gì đây? Có phải chứng minh người phụ nữ chính giữa ảnh là vợ anh ấy không?]
[Chắc chắn là vợ rồi! Bình luận Ngươi là Trẫm, còn ta là gì, chẳng phải là vợ chồng sao!]
[A a a, chỉ có tôi thấy ngọt ngào sao? Trước đây ai nói hai người họ là hôn nhân thương nghiệp không có tình cảm vậy? Nói chuyện như vậy không phải rất có cảm giác sao? Còn ngọt ngào hơn tổng giám đốc Cố và Trình Tâm Nghiên nhiều.]
[Tôi cũng cảm thấy rất ngọt đó, bà Cố là Trẫm, tổng giám đốc Cố đương nhiên là hoàng hậu rồi. A a a, hóa ra nhân vật của tổng giám đốc Cố và bà Cố ngược nhau à? Thú vị quá.]
[Tôi lục hết Weibo của bà Cố rồi, không có ảnh chính diện của cô ấy. Có cũng chỉ nửa mặt, nhưng có thể nhìn ra bà Cố rất có tiền, siêu xe lái thoải mái, có ba chiếc siêu xe khác nhau xuất hiện rồi.]
[Nhìn tên tài khoản Weibo của bà Cố là Cá mặn nhỏ vui vẻ, có thể nhìn ra tổng giám đốc Cố rất nuông chiều cô ấy. Bằng không, sao có thể làm cá mặn vui vẻ được chứ.]
[Ngưỡng mộ bà Cố quá, theo dõi rồi. Bắt đầu từ hôm nay, tôi muốn ghép hai người!]
[Xin chị gái đăng ảnh chính diện được không? Để tôi xem cô xinh đẹp nhường nào mà có thể kết hôn được với tổng giám đốc Cố đẹp trai như thế.]
Thế là Kiều Mộc nổi tiếng rồi…
Số lượng người theo dõi từ một trăm người lên tới năm trăm nghìn người, và đăng tiếp tục tăng lên. Số lượng theo dõi Weibo của Cố Hàn Thanh cũng đã vượt mức sáu triệu người.
Ngoài ra, siêu thoại cp của hai người #Vợ chồng Cố Thị# cũng đã được mở ra, rõ ràng trong tiểu thuyết nên là cp của Cố Hàn Thanh và Trình Tâm Nghiên. Kết quả, bây giờ lại trở thành vai phụ cô và Cố Hàn Thanh.
Kiều Mộc khó hiểu, rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở đây vậy.
Sau đó cô suy nghĩ kỹ lại, cũng không phải mỗi mình hình tượng nhân vật của cô sụp đổ dẫn đến cốt truyện thay đổi, hiện giờ cô phát hiện hình tượng của nam chính cũng thay đổi rồi.
Thôi mặc kệ nó đi, cô cũng chẳng mong ngóng gì phí ly hôn nữa rồi. Số tiền hiện giờ cũng đủ để cô ăn chơi xả láng. Hơn nữa, dạo gần đây nam chính rất thích chuyển tiền cho cô, còn là đơn vị tiền trăm triệu, cho nên hiện tại cô chỉ cầu mong nam chính nhanh đá cô đi, để cho cô được sống chuỗi ngày ung dung tự tại.
Trình Tâm Nghiên ghi hình xong sân khấu thì trở về phòng nghỉ ngơi, lấy điện thoại lướt Weibo, vừa mới vào đã nhìn thấy chủ đề bàn tán #Vợ chồng Cố Thị#. Cô ta rất nhạy cảm với họ Cố này, lập tức nhấn vào xem. Phát hiện bọn họ đang bàn tán về Cố Hàn Thanh và Kiều Mộc, khuôn mặt cô ta trở nên méo xệ vì ghen tị.
Tay nắm chặt điện thoại như muốn bóp nát nó.
Người quản lý Tôn Mẫn nói chuyện xong trở về phòng nghỉ thì thấy được cảnh này, vội vàng đi đến quan tâm: “Tâm Nghiên, em sao vậy? Sao lại tức giận như thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Trình Tâm Nghiên đỏ bừng mắt nhìn Tôn Mẫn, nước mắt rơi lã chã: “Chị Tôn, hình như em không thể tìm được anh Thanh trở về nữa. Anh ấy thay đổi rồi, thay đổi rất nhiều, đến nỗi em đã sắp không nhận ra nữa.”
Trước giờ anh Thanh chưa từng bình luận Weibo của bất cứ ai, mà chỉ đăng những thông tin liên quan đến công ty để tuyên truyền. Nhưng hiện giờ anh lại đi bình luận Weibo của Kiều Mộc, nói những lời khiến người ta phải liên tưởng.
Tôn Mẫn lấy điện thoại qua nhìn, sau khi mở khóa màn hình, lập tức hiểu ra mọi chuyện. Chị ta nghẹn lại, hồi lâu mới lấy vài miếng khăn giấy đưa cho Trình Tâm Nghiên: “Tâm Nghiên, lòng người đều sẽ thay đổi cả, có lẽ trước đây anh ta thích em, nhưng em đã nói tụi em chưa từng thể hiện rõ mà. Chắc anh ta không đợi được em trở về nữa, đã thay lòng rồi.”
Nếu trước đây từng thích thì đã tốt rồi, ít nhất cô ta cũng từng có được nó. Nhưng thực ra không hề có chuyện đó, anh không hề thích cô ta mà vẫn luôn xem cô ta như người em gái. Cô ta hiểu, cô ta biết, cho nên cô ta vẫn luôn kìm nén tình cảm của bản thân, không dám để anh Thanh phát hiện.
Cũng may con người anh Thanh phản ứng chậm chạp với tình yêu, anh không hề biết được cô ta có ý với mình.
Nhưng dạo này cô ta thường xuyên mơ thấy bản thân là nữ chính, còn anh Thanh là nam chính trong một cuốn sách, càng ngày càng khiến cô ta tưởng chuyện này là thật. Nào ngờ hiện thực hết lần này đến lần khác vả vào mặt cô ta, lần trước đi hát và cả hôm nay cũng thế.
Rõ ràng trong sách nói cặp đôi của cô ta và anh Thanh mới là chính, mà hiện thực thì lại nghiêng về anh Thanh và người phụ nữ Kiều Mộc kia.
Cô ta chỉ là một người ngoài cuộc.
Trình Tâm Nghiên càng nghĩ càng đau buồn, nước mắt rơi không ngừng.
Tôn Mẫn ngồi bên cạnh ôm lấy cô ta, vỗ lưng an ủi: “Tâm Nghiên, suy nghĩ thoáng một chút, nếu em thật sự không buông bỏ được thì trực tiếp tỏ tình đi. Đương nhiên, em phải nghĩ đến hậu quả, hiện giờ em đang nổi tiếng, nếu bị mọi người phát hiện em nhúng chân vào hôn nhân của người ta thì sẽ mất hết sự nghiệp đó.”
“Không có sự nghiệp, em còn gì để tranh giành với Kiều Mộc?” Trình Tâm Nghiên nghẹn ngào, vẫn còn chút lý trí.
Tôn Mẫn tiếp tục vỗ về, nghe cô ta nói vậy thì lập tức thay đổi chủ để: “Vậy chúng ta không nói đến chuyện này nữa. Tâm Nghiên, mấy hôm nay chị có nhận cho em tham gia một chương trình giải trí rất thú vị tên là “Nhật ký quan sát bạn thân”. Chương trình này đã ghi hình được hai mùa rồi, mùa sau còn nổi hơn mùa trước. Tham gia chương trình này một là nổi tiếng trở lại, hai là cực kỳ nổi tiếng. Chị đã tốn rất nhiều công sức, còn lợi dụng quyền thế của nhà họ Cố mới nhận được nó giúp em. Nếu em đồng ý tham gia, nhất định sẽ giành được nó.”
“Nhật ký quan sát bạn thân?” Trình Tâm Nghiên nấc nghẹn, ngồi thẳng người khịt mũi, hỏi: “Nội dung là gì vậy?”
“Mỗi mùa tổ chương trình sẽ mời bốn cặp chị em, hai người một nhóm đến các nơi để ghi hình. Trong quá trình sẽ sắp xếp nhiệm vụ để tụi em tự do phát huy, có thể dùng tiền của mình, cũng có thể tìm cứu viện bên ngoài. Nói chung là thể hiện ra cuộc sống chân thực của tụi em, và mối quan hệ giữa bạn bè với nhau.”
“Em không có bạn thân trong giới.” Trình Tâm Nghiên cau mày, cảm thấy bản thân không thích hợp tham gia chương trình này.
“Em có thể gọi bạn mình, Lâm Vũ Mông đó. Làm vậy ngược lại còn nổi bật em, vì cô ấy không đẹp bằng em. Đến khi được mang ra so sánh thì em sẽ càng dễ hút fan hơn.” Tôn Mẫn đã suy nghĩ mọi mặt cho Trình Tâm Nghiên.
Nhưng Trình Tâm Nghiên lại có suy nghĩ gì đó, không trả lời ngay.
Một hồi sau, mắt cô ta phát sáng hỏi: “Chị Tôn, em có thể tìm Kiều Mộc không?”
“Tìm cô ta? Sao em lại tìm cô ta?” Tôn Mẫn ngạc nhiên: “Cô ta không thân với em, liệu có đồng ý tham gia không?”
“Đây chính là điều em đang suy nghĩ, em quyết định rồi, em muốn tìm cô ta tham gia cùng mình. Chị không biết cô ta ở nhà trông thế nào đâu, suốt ngày nằm ườn trên sô pha như bị liệt vậy, ăn đồ thì rột roạt không hề thục nữ chút nào, hát thì khó nghe chẳng có tài nghệ gì cả, còn kém hơn cả Vũ Mông. Chị nói xem, cô ta như vậy mà tham gia chung với em chẳng phải sẽ tốt hơn Vũ Mông sao? Đến khi đó, không những khán giả lấy bọn em ra so sánh, mà chắc chắn anh Thanh cũng thế. Khi đấy anh ấy thấy vợ mình mất mặt như vậy, nhất định sẽ cảm thấy chán ghét. Rồi thấy em xuất sắc thế này, nói không chừng… nói không chừng…”
Nói không chừng sẽ nhìn thấy cô ta.
Trình Tâm Nghiên tự nói tự hưng phấn, cô ta càng cảm thấy cách này có thể tiến hành được!
Tôn Mẫn nghe thấy cô ta miêu tả Kiều Mộc tệ hại như vậy, cũng cảm thấy không tồi. Kiều Mộc là một người không có bối cảnh gì, xuất hiện trước ống kính chắc chắn sẽ rụt rè, lại không có tài nghệ, đến khi đó còn không vì sự nổi bật của Tâm Nghiên mà trở thành kẻ quê mùa sao?
Thật là một mũi tên trúng hai đích mà!
Kiều Mộc không biết rằng bản thân đã bị tính kế, cô ngâm suối nước nóng xong thì trở về nhà, Cố Hàn Thanh đang ở phòng tập gym ở lầu hai.
Cô nghĩ đến chuyện bình luận Weibo hôm nay, bèn bước lên lầu hai tính dò hỏi anh nguyên nhân.
Cửa phòng gym đóng hờ, cô đẩy nhẹ một cái, cho đầu vào nhìn.
Cố Hàn Thanh đang mặc chiếc áo ba lỗ màu đen luyện cơ lưng, mỗi lần kéo máy thì cơ bắp toàn thân anh đều nổi lên, không quá lộ liễu nhưng lại rắn chắc. Mồ hôi từ cằm rơi xuống xương quai xanh, rồi lại chảy xuống dưới lớp áo và biến mất.
Kiều Mộc nuốt nước bọt, thân hình của nam chính thật là đẹp, sau này cô cũng phải tìm em trai thích tập gym và có cơ bắp mới được!
“Nhìn trộm cái gì đó?” Cố Hàn Thanh rất nhanh đã phát hiện ngoài cửa có cái đầu đang nhìn vào, anh ngừng lại động tác, ngồi trên máy hỏi.
Kiều Mộc cười xấu hổ, sờ mũi, đẩy cửa đi vào nịnh hót: “Ông chủ, thân hình của anh đẹp quá, không hổ là ông chủ lớn có kỳ luật!”
“Cô cũng được.” Cố Hàn Thanh lấy khăn lông lau mồ hôi, anh cảm nhận được mồ hôi sắp rơi vào mắt rồi.
Kiều Mộc vội vàng xua tay: “Tôi thì bỏ đi, anh cũng thấy tôi rồi đó. Từ lúc vào đây tôi cũng chỉ đến có một hai lần gì đó, nói chung là không qua nổi hai lần.”
Cô đưa tay đếm, rồi lại rút tay về, thôi bỏ đi.
Cố Hàn Thanh nhìn động tác đáng yêu của cô, cười mỉm: “Vậy giờ cô vào đây làm gì? Tìm tôi có chuyện muốn hỏi à?”
“Thực ra cũng không có chuyện gì, chỉ là quan tâm, quan tâm anh thôi.”
“Ồ? Quan tâm tôi chuyện gì?” Cố Hàn Thanh ngã người ra sau, dựa vào máy tập, đôi mắt sâu thẳm hơi nhíu lại.
Dáng vẻ anh như vậy trông lười biếng, gợi cảm hơn vài phần.
Kiều Mộc thầm nuốt nước bọt, nữ chính thật hạnh phúc, người đàn ông cực phẩm nha.
“À thì…” Kiều Mộc ngó trái ngó phải, đi sang bên cạnh lấy ghế ngồi trước mặt Cố Hàn Thanh: “Ông chủ à, tôi hỏi anh chuyện này, có phải anh cãi nhau với Tâm Nghiên không?”
“Hửm? Sao lại hỏi vậy?” Cố Hàn Thanh khó hiểu.
Kiều Mộc âm thầm quan sát vẻ mặt anh: “Nếu anh không giận thì tại sao hôm nay… hôm nay lại bình luận vào Weibo của tôi như thế? Bây giờ mọi người đều đang lục tìm xem tôi là ai. Lỡ như tìm ra được, chúng ta không còn là kết hôn bí mật nữa mà khi đó toàn mạng đều sẽ biết chúng ta là vợ chồng đấy.”
Như vậy sẽ cản trở rất nhiều đến việc anh và nữ chính ở bên nhau đó! Càng ngược tâm hơn nữa!
Quả nhiên cô rất quan tâm đến quan hệ vợ chồng của bọn họ bị tiết lộ ra ngoài, nhưng tại sao? Thích một người sẽ như thế ư?
Lần đầu tiên Cố Hàn Thanh nghi ngờ về việc Kiều Mộc thích mình.
Rốt cuộc thứ cô thích là tiền của anh, hay là con người anh?
Rõ ràng mỗi lần đưa cô tiền, cô đều rất vui mừng.
Ngón tay thon dài của Cố Hàn Thanh vỗ vỗ khăn lông, ánh mắt u ám, sâu thẳm nhìn Kiều Mộc.
Kiều Mộc bị anh nhìn đến dựng tóc gáy, cô nói sai rồi sao? Có phải nam chính đang trách cô nhiều chuyện không?
Chuyện của người ta với nữ chính mà cần cô hỏi tới à, chuyện của nam chính ai cần cô nhiều lời chứ!
Tiêu rồi, giẫm phải quả bom của ông chú rồi.
Kiều Mộc túm quần muốn nói xin lỗi để vớt vát lại. Nhưng lúc này Cố Hàn Thanh lên tiếng, giọng nói hơi khàn, cảm xúc kỳ lạ: “Kiều Mộc, nếu như bây giờ tôi và một trăm triệu đặt trước mặt cô, thì cô chọn cái nào?”
“Chắc chắn là chọn anh rồi!” Máy ra-đa của Kiều Mộc vang lên, trả lời dứt khoát.
Chẳng biết ông chủ đã cho cô bao nhiêu tiền rồi, làm sao cô có thể vì một trăm triệu mà vứt bỏ anh chứ?
Cô có ngốc đâu.
Kiều Mộc nghĩ, một trăm triệu mới có bao nhiêu đâu chứ! Không thèm, không thèm!
Nhưng anh hỏi cái này làm gì? Lẽ nào hối hận vì cho cô tiền rồi à? Hay là đang dò hỏi cô cần bao nhiêu tiền mới chịu ly hôn?
Cố Hàn Thanh nhìn câu trả lời nhanh chóng và kiên quyết của Kiều Mộc thì cảm giác âu lo trong lòng bỗng chốc biến mất, tâm trạng thả lỏng, tiếp tục đùa: “Vậy hai tỷ và tôi thì sao?”
Chắc chắn vẫn sẽ chọn anh đúng không?
Kiều Mộc: “Hai tỷ.”
Cố Hàn Thanh: “Ừ.”
Cố Hàn Thanh: “Hả?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...