[full_free]_ông xã chẳng thể cho gì ngoài tiền

Cố Hàn Thanh rũ mắt nhìn Kiều Mộc, hóa ra là đang đợi cái này từ anh.
 
Anh cũng không trả lời ngay, chỉ nhìn cô.
 
Kiều Mộc bị ánh nhìn của anh làm nhụt chí, tay nhỏ mềm xuống, sờ mũi: “Thôi bỏ đi, tôi đùa thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Là cô nghĩ quá ngây thơ rồi, ông chủ có nhiều tiền hơn nữa cũng không thể hào phóng với cô như thế được, nào có phải năm tệ đâu, là năm trăm triệu đó!
 
Vào lúc Kiều Mộc đang hòa giải với chính mình, một bàn tay to lớn đặt lên đỉnh đầu cô: “Cũng không hẳn là không cho cô được.”
 
Mắt cô phát sáng, ngẩng đầu lên, nở nụ cười ngọt ngào: “Ông chủ, như nào mới được?”
 
Đúng thật là thấy tiền sáng mắt, trước đây còn biết che giấu, e thẹn một chút, bây giờ thì trực tiếp hỏi luôn rồi. Nhưng Cố Hàn Thanh rất hưởng thụ với việc đòi tiền này của Kiều Mộc, giống như có cảm giác vợ chồng thật rồi. Anh cố ý chọc cô: “Xem biểu hiện của cô.”
 
“Phải biểu hiện thế nào?” Kiều Mộc tò mò, cầu xin chỉ điểm.
 
Cố Hàn Thanh không thèm nói: “Cho nên mới nói xem biểu hiện của cô.”
 
“Hả? Anh như vậy tôi cũng không biết nên biểu hiện thế nào nữa.” Kiều Mộc khó hiểu: “Anh có thể nói thẳng yêu cầu, ví dụ như muốn tôi mua gì đó cho anh, hoặc là muốn tôi làm gì đó, vậy chẳng phải rất đơn giản, rất trực tiếp sao.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Như vậy sao thể hiện được thành ý của cô chứ?” Cố Hàn Thanh nheo mắt.
 
Kiều Mộc cắn môi. Hừ! Cô nhìn ra được rồi, ông chủ không hề muốn cho cô. Cô nói mà, ông chủ có hào phóng hơn nữa cũng không thể nào mới cho một tỷ, một trăm triệu rồi lại cho cô thêm năm trăm triệu được. Tiền của người ta cũng không phải gió thổi đến.
 
Nhưng… nếu biết cùng chung điểm đến từ sớm thì cô đã đồng ý rồi! Năm trăm triệu đó, cô không chê nhiều đâu!
 
Kiều Mộc khều móng tay, nghĩ trái nghĩ phải một lúc, cuối cùng bỏ năm trăm triệu kia xuống. Cô tiến lại gần Cố Hàn Thanh, hốc mắt long lanh nhìn anh, có chút nũng nịu mà bản thân cũng không phát giác được, uốn một lọn tóc trên tay nói: “Ông chủ, nhắc chút đi mà! Chỉ một chút thôi, được không?”
 
Lần này cô dựa rất gần, gần đến nỗi cô nói chuyện thì hơi thở ấm nóng sẽ ập đến gò má Cố Hàn Thanh, khiến anh ngứa ngáy, lại có chút tê tê. Yết hầu Cố Hàn Thanh khẽ động, ánh mắt rơi vào đôi mắt cô, rồi dần dần di chuyển xuống dưới, cuối cùng nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng hào của cô, hơi mất hồn.
 
Nếu như cô hôn anh một cái, cũng không hẳn là không thể cho ngay…
 
Suy nghĩ đột nhiên nảy ra, Cố Hàn Thanh lập tức mất tự nhiên mà ngửa cổ ra sau, ngón tay thon dài trắng trẻo đẩy cô gái cách xa anh một chút: “Tôi nói rồi, xem biểu hiện của cô, tự nghĩ đi, không được chơi bẩn.”
 

Kiều Mộc thất vọng hừ một tiếng, sao cô biết thế nào là thành ý chứ!
 
Rót nước bưng trà? Bóp vai đấm lưng?
 
Hay là nhấn đầu để anh và nữ chính hôn một cái? Để tình cảm của họ phát triển nhanh chóng?
 
Kiều Mộc bắt đầu suy nghĩ lung tung.
 
Cố Hàn Thanh thấy cô như vậy, tưởng rằng cô đang nghiêm túc suy nghĩ nên biểu hiện với anh như thế nào. Thực ra thứ anh muốn rất đơn giản, không phải cô thích anh sao?
 
Vậy có thể tỏ tình một chút, hoặc là chủ động ôm anh nhõng nhẽo, hoặc là… hôn một cái cũng được.
 
Cố Hàn Thanh phát hiện bản thân lại nghĩ đến phương diện kia rồi, khẽ ho một tiếng, đôi chân dài bắt chéo, vẻ mặt hơi thiếu tự nhiên.
 
Hành động vi diệu của hai người đều lọt vào mắt của Thẩm Ngọc và Kỳ Anh, mặc cho bọn họ có nghe rõ cuộc nói chuyện hay không, nhưng từ hành vi biểu cảm của hai người, vẫn có thể nhìn được chút bong bóng màu hồng bên trong. Thẩm Ngọc và Kỳ Anh ăn ý nở nụ cười hiền từ của mẹ, nhắn tin với nhau bằng Wechat.
 
Kỳ Anh: [Anh Thẩm Ngọc, anh có cảm thấy anh em thích chị dâu không?]
 
Thẩm Ngọc: [Em nói nhảm à, còn chưa đủ rõ sao?]
 
Kỳ Anh: [Ha ha ha, không ngờ anh em cũng chìm đắm vào rồi. Ba mươi năm, cuối cùng anh ấy đã rung động rồi.]
 
Thẩm Ngọc: [Đúng đó, nhưng anh thấy chị dâu em có chút kỳ lạ.]
 
Kỳ Anh: [Kỳ lạ chỗ nào? Chị dâu em xinh đẹp, tốt bụng như vậy, lạ chỗ nào?]
 
Thẩm Ngọc: [Không biết nói thế nào, chỉ là cảm giác… hình như… cô ấy… không thích anh em, em có phát hiện không? Vả lại anh luôn cảm thấy cô ấy đang tính toán gì đó trong lòng.]
 
Kỳ Anh: [Anh nghĩ nhiều rồi, chị dâu em thì tính toán gì được chứ.]
 
Thẩm Ngọc: [Anh cũng nghĩ không thông, chỉ là trực giác. Nhưng anh em đẹp trai, có tiền thế kia, tình cảm của họ nhất định sẽ dần tốt lên thôi.]
 
Kỳ Anh: [Chắc chắn rồi! Ngồi đợi thôi! À, hôm nay anh với anh em đến xem Trình Tâm Nghiên hả? Trình Tâm Nghiên cũng tham gia chương trình này?]
 
Trùng hợp Kiều Mộc cũng đang hỏi câu tương tự Kỳ Anh, vừa nãy chỉ lo chột dạ, suy nghĩ xem biểu hiện thành ý như nào mà quên mất Cố Hàn Thanh hẹn cô đến xem Trình Tâm Nghiên biểu diễn tại sao lại xuất hiện ở đây.

 
Dù gì trước mắt cũng không nghĩ ra được thành ý, nên cô đổi chủ đề khác.
 
Cố Hàn Thanh nói: “Ừ, Tâm Nghiên tham gia chương trình này. Cô thì sao? Cô đến đây là vì ca sĩ quán bar mới ký hợp đồng à?”
 
“Ừ ừ, đúng rồi.” Kiều Mộc làm dấu Ok, sau đó nhăn mày.
 
Không ngờ Trình Tâm Nghiên cũng đến tham gia chương trình này, thật là…
 
Trong sách hoàn toàn không có đoạn này, mà chương trình này cũng không công khai ca sĩ tham gia cho nên ngoại trừ người của mình thì không biết ai sẽ đến.
 
Kết quả, bây giờ ngôi sao số một và ngôi sao số hai trong sách gặp nhau, điều này có ảnh hưởng đến Gia Di không?
 
Thứ đầu tiên Kiều Mộc nghĩ đến là Vương Gia Di sẽ bị nữ chính Trình Tâm Nghiên hoàn toàn chèn ép, rất có khả năng không nổi tiếng được. Bởi vì một khi Trình Tâm Nghiên xuất hiện, cô ta chính là sắc màu chói mắt nhất, không một ai có thể giành mất ánh sáng nhân vật chính của cô ta.
 
Nhưng cô có lo lắng thế nào thì chương trình này vẫn phải bắt đầu như đã hẹn, mở phát trực tiếp, người dẫn chương trình bước lên sân khấu.
 
[Chương trình mà tôi yêu thích nhất cuối cùng đã đến rồi! Thật mong chờ tháng này sẽ có những nhân tố mới nào đó!]
 
[Tôi nghe nói anh Khang sẽ đến, không biết có phải thật không. Lúc trước anh ấy nổi tiếng, ba tôi thích anh ấy lắm.]
 
[Tôi cũng thích anh Khang, nếu thật sự có anh ấy, hy vọng anh ấy có thể nổi tiếng lần nữa.]
 
[Tôi chỉ muốn xem người mới! Xem mấy em trẻ tuổi! Mấy người nổi tiếng hiện giờ tôi chẳng thích ai cả, hy vọng lần này sẽ có bất ngờ!]
 
Từng dòng bình luận xuất hiện trên màn hình, cùng với đó thì nhiệt độ trong phòng phát trực tiếp cũng lên cao. Đạo diễn ở hậu trường hài lòng khi thấy tình hình này, nhắc nhở người dẫn chương trình nắm lấy tiết tấu thông qua tai nghe.
 
Người dẫn chương trình trên sân khấu nói một số câu mở màn sục sôi, rồi bước vào chủ đề chính: “Trước nay mục bỏ phiếu của chúng ta chỉ xem được ở nền tảng, nhưng lần này, chúng tôi đã có một số thay đổi.”
 
Anh ta chỉ về màn hình LED cỡ lớn ở phía cuối chỗ ngồi khán giá, tiếp tục nói: “Mọi người nhìn thấy cái này chưa? Lần này chúng tôi sẽ phát số phiếu bầu của tất cả ca sĩ lên trên màn hình này, khi ca sĩ lên sân khấu biểu diễn có thể nhìn thấy kết quả bỏ phiếu của bản thân.” 
 
Lời này vừa dứt, trong trường quay và bên ngoài màn hình đều trở nên ồn ào.
 

Kỳ Anh mắng một tiếng: “Tổ chương trình cũng ác độc quá rồi. Để ca sĩ vừa hát vừa nhìn tình hình bỏ phiếu của mình, chẳng khác nào đánh đòn tâm lý với họ?”
 
Kiều Mộc càng thêm lo lắng cho Vương Gia Di: “Vốn dĩ Gia Di đã thấy hơi sợ hãi sân khấu ngày hôm nay, bây giờ tổ chương trình lại làm như vậy, chị sợ cô ấy sẽ không chịu nổi.”
 
“Không chỉ mỗi chị ấy thôi đâu, em cảm thấy hôm nay có rất nhiều ca sĩ sẽ sụp đổ tại chỗ.” Kỳ Anh cắn ngón tay: “Nếu không phải hôm nay có chị Gia Di lên sân khấu, nói thật lòng, em rất thích xem chuyện vui như vậy đó. Nhưng hiện giờ có chị ấy, em cũng lo lắng ghê.”
 
Những người qua đường trên màn hình căn bản đều giống Kỳ Anh, rất thích xem chuyện vui.
 
[Ha ha ha, tổ chương trình biết chơi thật đấy! Tôi thích.]
 
[Có khi nào hôm nay là chương trình ca sĩ lệch tông nhiều nhất không?]
 
[Đây không những kiểm tra thực lực mà còn kiểm tra tâm lý nữa! Nếu nhìn thấy phiếu bầu của mình không hề tăng, chắc chắn sẽ sụp đổ ngay tại chỗ.]
 
[Có thể nhắm mắt hát Live!]
 
[Còn có thể nghiêng người hát. Ha ha ha, thú vị quá, tôi thích. Người dẫn chương trình đừng nói nữa, mau bắt đầu đi!]
 
[Tôi thấy lên sân khấu đầu tiên là tốt nhất, không biết sẽ là ai đây.]
 
Các ca sĩ ở phía sau hậu trường cũng đã biết được quy tắc này, bọn họ đều vô cùng lo lắng bồn chồn, đặc biệt là Vương Gia Di. Tay chân cô run rẩy, mềm nhũn, trợ lý đi cùng rót cho cô ấy một ly nước: “Chị Gia Di, chị đừng lo lắng, cùng lắm khi hát chúng ta nhắm mắt lại là được!”
 
“Nói thì có vẻ dễ.” Vương Gia Di nhận lấy nước, uống ừng ực hết nửa ly: “Nhưng màn hình kia nằm ở ngay chính giữa, khán giả cũng ở chính diện, không thể nào cứ nhắm mắt mãi được. Mà chị lại là người thứ hai từ dưới lên, đến khi đó khán giả chắc chắn đã bỏ phiếu rồi, chị muốn giành được phiếu từ chỗ những người khác, bắt buộc phải biểu hiện thật tốt mới được, bằng không sẽ không thể lung lay được quyết định của họ.”
 
Vương Gia Di cảm thấy bản thân thật đen đủi, cuộc thi tuyển năm đó đen đủi, bây giờ cũng thế, không ngờ rút phải thứ tự lên sân khấu thứ hai từ dưới đếm lên.
 
Cô ấy thấy rất có lỗi với tổng giám đốc Kiều, nếu như cô ấy hát lệch tông… Vương Gia Di không dám nghĩ tiếp nữa.
 
Ở phòng nghỉ ngơi bên cạnh cô ấy, Trình Tâm Nghiên có thể xem là ca sĩ bình tĩnh nhất. Cô ta dựa người vào ghế sô pha, ung dung nhìn buổi phát trực tiếp chương trình này trên màn hình, khi ống kính chuyển xuống dưới sân khấu, ngay lập tức cô ta đã nhìn thấy Cố Hàn Thanh.
 
Cô ta cong khóe môi, nhưng khi thấy người ngồi bên cạnh anh là Kiều Mộc, nụ cười trở nên cứng ngắc.
 
“Tại sao Kiều Mộc lại ở đây!” Trình Tâm Nghiên ngạc nhiên kêu lên.
 
Người quản lý Tôn Mẫn ngẩng đầu nhìn, nhưng ống kính đã chuyển sang chỗ khác nên chị ta không thấy được: “Sao thế? Tâm Nghiên? Kiều Mộc? Người vợ kia của anh em? Chẳng phải nói anh em không dẫn cô ta đến sao?”
 
“Đúng vậy, trước khi anh Thanh xuất phát em có hỏi anh ấy đến cùng với ai, anh ấy nói mình đến cùng người bạn Thẩm Ngọc, không có Kiều Mộc.” Tâm trạng Trình Tâm Nghiên vốn dĩ rất vui vẻ, nhưng chốc lát đã không còn nữa.
 
Tôn Mẫn an ủi cô ta: “Tâm Nghiên, em không cần quan tâm đến làm gì, biết đâu cô ta tự mình mua vé đến xem thì sao? Hoặc là… Không phải em nói cô ta có công ty đầu tư sao? Có khi nào cô ta cũng có nghệ sĩ tham gia chương trình này không?”
 
“Nếu có nghệ sĩ thì em nhất định sẽ giẫm người đó xuống!” Trình Tâm Nghiên siết chặt ngón tay, hôm nay là ngày cuối cùng lên sân khấu, cô ta có dự cảm bản thân sẽ làm mọi người ngạc nhiên.

 
Rất thần kỳ là từ sau khi về nước, cô ta thường xuyên mơ đến bản thân là nhân vật nữ chính trong một cuốn sách, chỉ cần nơi có cô ta thì nhất định số một sẽ là cô ta. Vì vậy, chương trình lần này cô ta không hề cảm thấy căng thẳng, cô ta chắc chắn sẽ là hạng nhất.
 
Đến khi đó cô ta sẽ để cho Kiều Mộc sáng mắt ra, nghệ sĩ của cô không xứng so kè với cô ta!
 
Ca sĩ đầu tiên đã lên sân khấu, không ngờ là một nhóm nhạc nam, năm người đàn ông mỗi người đều có vẻ đẹp riêng, âm nhạc sôi động vừa vang lên, những chàng thanh niên lập tức nhảy múa ca hát.
 
Bài hát cũng khá tẩy não, phần điệp khúc không tồi, nhưng bọn họ hát lệch tông rồi. Đương nhiên, đây chỉ là những lỗi nhỏ, là người lên sân khấu đầu tiên nên mọi người đều khoan dung hơn, cùng với nhan sắc không tệ nên số lượng phiếu bầu rất mạnh, đã phá một triệu rồi.
 
Trận mở đầu này rất dữ dội, giờ thì xem đến cuối cùng bọn họ có thể giữ vững được mức phiếu này hay không.
 
Mãi cho đến khi ca sĩ hết thời Trần Khang lên sân khấu, số lượng phiếu bầu của nhóm nhạc nam mới bị vượt qua, từ một triệu rớt xuống còn hơn tám trăm, mà phiếu bầu của Trần Khang lên tới hơn một triệu tám trăm nghìn phiếu.
 
Tranh đấu ngày càng quyết liệt, đồng thời càng về sau thì các ca sĩ bị số phiếu trên màn hình LED ảnh hưởng càng lớn. Có rất nhiều người sau khi bước ra đều biểu hiện rất tệ, có hai người sau khi xuống sân khấu thì bật khóc nức nở.
 
Tối nay tổng cộng có bốn mươi ca sĩ, mới đó mà đã sắp đến lượt Vương Gia Di.
 
Kỳ Anh kéo tay Kiều Mộc: “Chị dâu, em căng thẳng!”
 
“Bình tĩnh, bình tĩnh, chúng ta phải tin vào Gia Di.” Thực ra trong lòng Kiều Mộc cũng hơi lo lắng cho Vương Gia Di, sợ cô ấy trạng thái không tốt, cảm thấy tự trách. Còn việc có giành được thứ giải hay không, cô đã nhìn thoáng rồi. Có Trình Tâm Nghiên ở đây, hạng nhất cũng không thể thuộc về cô ấy được.
 
Trợ lý đích thân đưa Vương Gia Di đến hậu trường, thấy cô ấy căng thẳng bèn xoa xoa cánh tay: “Chị Gia Di, đi thôi, thả lỏng người, đừng nhìn màn hình bỏ phiếu kia, chị cứ nhắm mắt hát là được.”
 
“Ừ, chị biết rồi, chị sẽ cố gắng.” Vương Gia Di liên tục hít sâu, cố gắng làm cổ họng không bị nghẹn.
 
Đây là lần đầu tiên cô ấy bước lên sân khấu lớn cho nên không phải mỗi màn hình bỏ phiếu kia ảnh hưởng cô ấy, mà còn cả sân khấu này. Vừa nhớ đến phía trước màn hình có khán giả ở mọi miền đất nước đang nhìn mình, cô ấy không cách nào bớt căng thẳng được.
 
Hơn nữa, những ca sĩ trước cô ấy đều hát lệch tông, khi bước xuống thì khóc lóc chạy lướt qua người cô ấy. Vương Gia Di quay đầu nhìn cô ấy, tim đập ngày càng mạnh hơn.
 
“Tiếp theo đây là tuyển thủ áp chót của ngày hôm nay, Vương Gia Di đến từ văn hóa Kim Sư, ca khúc cô ấy biểu diễn mang tên “Bay lượn”. Hãy cùng vỗ tay chào đón cô ấy nào!” Giọng nói thông báo của người dẫn chương trình vang lên, ánh đèn sân khấu vụt tắt.
 
[Đã đến người gần cuối rồi sao? Hôm nay thật tẻ nhạt, không phát hiện được ca sĩ yêu thích nào.]
 
[Đúng đó, tôi xem như buổi hòa nhạc rồi, nhưng rửa tai nghe vẫn chẳng thấy được ai.]
 
[Xem ra hôm nay đến đây thôi, phiếu của tôi còn chưa bỏ nữa đó.]
 
[Tôi cũng chưa, không ai làm tôi rung động cả, chẳng muốn bầu cho ai hết trơn, thà giữ lại còn hơn.]

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận