Nghe được Cố Hàn Thanh muốn cho mình một trăm triệu, lòng Kiều Mộc vui như nở hoa, cô giả vờ e thẹn vén tóc sang bên tai, tay trái đưa ra, làm bộ nói: “Anh Cố tốn tiền rồi.”
Cố Hàn Thanh cong môi cười, thay đổi cảm xúc trên khuôn mặt Kiều Mộc căn bản không thể thoát khỏi ánh mắt của anh. Nhưng kỳ lạ thay, anh không hề cảm thấy phản cảm vì sự yêu tiền này của Kiều Mộc. Suy nghĩ một lúc, chắc vì anh không có gì khác, chỉ có mỗi tiền nhiều, cộng với việc trước đây chưa từng có ai để anh nuôi dưỡng, bây giờ có nhiều thêm một người nên cảm thấy hơi mới mẻ.
Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô gái, Cố Hàn Thanh chầm chậm đeo chiếc nhẫn mình mới mua lên ngón áp út của cô, từng chút một đi qua khớp tay cô gái. Khoảnh khắc đó, lòng anh có một nơi mềm nhũn như vũng nước vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được rồi.” Đeo xong, anh dặn lòng buông ra.
Kiều Mộc giơ năm ngón lên trước mắt nhìn: “Thật đẹp. Anh Cố, mắt thẩm mỹ của anh thật là tốt.”
“Cô thích là được.” Hôm nay là lần đầu tiên Cố Hàn Thanh đi lựa nhẫn, khi thanh toán anh cũng không chắc cô gái có thích hay không.
Bây giờ thấy cô cười, lòng anh nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Thích chứ, thích chứ, tôi rất thích đó.” Đáng tiền là cô thích hết, Kiều Mộc đưa mắt nhìn Cố Hàn Thanh, muốn nói tiếng cảm ơn nhưng liếc mắt nhìn thấy có một bóng hình đang từ cầu thang bộ đi lên, cô khựng lại, thay đổi giọng nói: “Tâm Nghiên, sao cô lại lên đây rồi?”
Cố Hàn Thanh xoay người.
Trình Tâm Nghiên ngại ngùng cười: “Tôi nghe tiếng hai người nói chuyện nên lên xem thử. Anh Thanh, Mộc Mộc, hai người đang làm gì thế?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Hàn Thanh hờ hừng nói: “Không có gì, nói chuyện thôi. Tối rồi, em đi ngủ đi.”
Trình Tâm Nghiên đứng ở cầu thang, ánh mắt nhìn vào ngón áp út tay trái của Kiều Mộc, nơi đó xuất hiện thêm một chiếc nhẫn. Mắt cô ta như cứng lại, lòng khó chịu, chua xót. Cô ta chớp mắt, rũ xuống: “Anh Thanh, có một chuyện em muốn nói riêng với anh.”
Kiều Mộc mắt sáng bừng, hiểu ra ngay bèn đi vào phòng: “Vậy hai người nói chuyện đi, tôi ngủ trước đây, ngủ ngon.”
Cố Hàn Thanh vẫn muốn nói gì đó, nhưng cánh cửa trước mắt đã vô tình đóng lại. Con ngươi sâu thẳm của anh nheo lại, không biết nên cười hay nên tức giận nữa, khóe môi hơi cong lên.
Trình Tâm Nghiên và Cố Hàn Thanh quen biết bao nhiêu năm nay, không thể nói là hiểu anh hoàn toàn, nhưng tuyệt đối hiểu nhiều hơn Kiều Mộc. Cô ta rất ít khi nhìn thấy Cố Hàn Thanh cười, trước kia anh cười nhiều nhất là lúc ở trước mặt mẹ nuôi, những người khác thậm chí ngay cả người em gái như cô ta cũng hiếm khi thấy được anh cười.
Trình Tâm Nghiên cắn chặt môi, đầu mũi chua xót khó chịu.
Cố Hàn Thanh đi đến trước mặt cô ta: “Em muốn nói gì với anh?”
Trình Tâm Nghiên chớp mắt, che đi cảm xúc bên trong: “Anh Thanh, vào phòng anh nói đi.”
Cố Hàn Thanh thấy cô ta mặc đồ ngủ bèn từ chối: “Nói ở đây đi. Có chuyện gì thế?”
Ngay cả vào phòng mà anh cũng không chịu, Trình Tâm Nghiên càng thêm buồn bã, giọng khàn khàn: “Chủ nhật tuần này em có một chương trình âm nhạc, em muốn mời anh Thanh đi xem. Đây là chương trình đầu tiên em tham gia sau khi về nước, có thể xem như cú đánh đầu tiên vào giới ca sĩ trong nước của em. Em rất muốn anh Thanh có thể đến tham dự.”
“Chủ nhật sao?” Cố Hàn Thanh nhớ lại hành trình của mình, hình như hôm đó không có việc, mà lời mời của em gái nên anh sẽ không lạnh lùng đến mức không đi: “Được, nếu khi lúc đấy anh không bận thì sẽ đến.”
Trình Tâm Nghiên vui mừng, khuôn mặt rạng rỡ: “Cảm ơn anh, anh Thanh. Vậy đợi em lấy được vé vào cổng, em sẽ đưa cho anh.”
“Ừ.” Cố Hàn Thanh nói: “Còn chuyện gì khác không?”
“Hết rồi.” Trình Tâm Nghiên lắc đầu: “Anh Thanh, ngủ ngon.”
“Ừ, ngủ ngon.”
Nhác thấy Trình Tâm Nghiên đã bước xuống lầu, Cố Hàn Thanh mới quay về phòng mình. Trước khi đóng cửa, anh liếc nhìn cánh cửa phòng đối diện kia.
Lần đầu tiên anh cảm thấy khoảng cách này có phải hơi xa hay không?
*
Cả một đêm Vương Gia Di bị mất ngủ, cô ấy nhìn mãi tấm danh thiếp trên tay, nghĩ tới nghĩ lui. Cô ấy không biết bản thân có nên đi tìm người tên Kiều Mộc hay không. Lỡ như lại là một công ty lừa đảo thì sao? Lỡ như lại dẫn cô ấy đi gặp loại đàn ông buồn nôn kia thì sao?
Nhưng làm ca sĩ là ước mơ của cô, nếu như bỏ lỡ cơ hội, sau này cô ấy có hối hận không?
Cô ấy đã tìm kiếm qua công ty văn hóa Kim Sư kia rồi, trước đây thuộc quyền quản lý của tập đoàn Cố Thị, nhưng hiện giờ đã tách ra. Cũng không biết phía sau còn liên lạc hay không. Nếu là trước đây, dường như vẫn còn chút tin cậy.
Hiện tại ấy mà… Cảm giác không đáng tin cho lắm. Công ty cũng liên tục làm ăn thu lỗ mấy năm, dù bọn họ không phải công ty lừa đảo , chắc cũng không có tài nguyên gì đâu.
Không có tài nguyên, kỳ hợp đồng rồi cũng chẳng có nghĩa lý gì cả.
Bên ngoài trời đã sáng, mặt trời đã mọc từ đằng đông, Vương Gia Di lật người, dù cả đêm không ngủ nhưng cũng không thấy buồn ngủ gì cả.
Cô ấy khó chịu túm tóc, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định đi thử xem sao.
Đầu tiên xem thử văn phòng như thế nào, nếu giống công ty lừa đảo thì thôi.
Khi đã ra quyết định, Vương Gia Di đứng dậy đánh răng rửa mặt, sửa soạn bản thân, trang điểm một lớp nhẹ nhàng, ngồi xe đến dưới lầu công ty. Cô ấy ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng.
Công ty này ở tầng mười chín, cô ấy đi thang máy lên tầng.
Nhìn từ bên ngoài, quả thật giống một công ty nghiêm chỉnh, bên trong nhân viên đi đi lại lại, đều có việc làm của mình. Chị gái tiếp tân thấy cô ấy nhìn ngó xung quanh, đứng dậy lịch sự hỏi: “Xin hỏi cô tìm ai?”
Vương Gia Di nhìn ngó, nắm chặt túi xách của mình, đi qua nói: “Tôi…”
Cô ấy không nhớ ra được, bèn lục danh thiếp của Kiều Mộc: “Tên trên danh thiếp này là bà chủ của các cô sao? Cô ấy gọi tôi đến.”
“Tổng giám đốc Kiều hẹn cô à?” Tiếp tân nhìn danh thiếp vàng kim thuộc về Kiều Mộc, mỉm cười nói: “Xin hỏi cô tên là gì?”
“Tôi tên Vương Gia Di.”
“Cô đợi một chút, tôi đi thông báo với tổng giám đốc Kiều. Khu vực tiếp khách bên kia có chỗ ngồi, cô có thể qua đó ngồi đợi một chút.”
“Không cần đâu, tôi đợi ở đây được rồi.” Vương Gia Di phòng bị trong lòng, muốn đứng ở gần cửa ra vào nhất.
Nhân viên tiếp tân cảm thầy kỳ lạ nhìn cô ấy, không nói năng gì, đi đến gõ cửa văn phòng.
Kiều Mộc ngồi ở ghế bà chủ đọc tiểu thuyết, nghe được âm thanh, mắt không thèm nâng lên: “Vào đi.”
Nhân viên tiếp tân đi vào, thấy cô đang lướt điện thoại, cô ấy đã rất quen với chuyện này rồi.
Bà chủ mới nhậm chức này của bọn họ vô cùng tùy ý, mỗi ngày đi làm đều ngồi chơi, nhưng được cái bọn họ rảnh rỗi không có việc làm thì cũng có thể ngồi chơi.
Cho dù cô có nhìn thấy cũng sẽ không mắng bọn họ, ngược lại, đôi khi thấy bọn họ đang xem phim sẽ đến hỏi bọn họ xem cái gì, nếu như mọi người đều đã xem qua thì sẽ tám nhiệt tình với bọn họ về bộ phim.
Cô ấy đặc biệt yêu thích bà chủ này, có tiền thoải mái, lại không hề soi mói bọn họ suốt ngày, cho nên ngày thường cô ấy không có việc làm sẽ ngồi lướt điện thoại, một khi có việc bỗng dưng rất tích cực đi làm không hề oán trách. Mẹ cô ấy cũng nói dạo này sắc mặt đi làm của cô ấy tốt hơn trước nhiều.
“Tổng giám đốc Kiều, bên ngoài có cô gái tên Vương Gia Di tìm cô. Trong tay cô ấy có cầm danh thiếp của cô.”
“Cô ấy đến rồi?” Kiều Mộc vui mừng ngẩng đầu: “Mau gọi cô ấy vào đây.”
Cô đã nói Vương Gia Di nhất định sẽ đến mà!
Cô cất điện thoại đi, chỉnh lại tư thái của mình. Chẳng bao lâu Vương Gia Di thấp thỏm từ bên ngoài đi vào, Kiều Mộc chỉ vào ghế sô pha: “Ngồi đi, không cần dè dặt!”
Vương Gia Di âm thầm quan sát phòng làm việc, mọi thứ trông rất bình thường. Kiều Mộc mặc một bộ đồ của nhãn hàng LV, vừa nhìn đã biết rất giàu có, chắc là một người có tiền thật sự.
Cô ấy gật đầu, bước nhỏ qua ngồi.
Kiều Mộc ngồi đối diện cô ấy, đích thân rót cho cô ấy một tách trà: “Cô uống trà đi, thả lỏng một chút.”
Vương Gia Di “ừ” một tiếng, không cầm lấy uống. Cô ấy quan sát Kiều Mộc từ đầu đến chân, mở miệng thăm dò: “Tổng giám đốc Kiều, chuyện… chuyện hôm qua cô nói… ký hợp đồng cụ thể là như thế nào vậy?”
“Cô đợi chút, tôi bảo người mang hợp đồng đến cho cô xem.” Trước đây công ty văn hóa Kim Sư chỉ đầu tư, không ký hợp đồng cá nhân nhưng vẫn có hợp đồng mẫu, chỉ là trước đây chưa dùng qua mà thôi. Kiều Mộc bảo luật sư Vương của bộ phận pháp vụ đi vào.
Ngồi ở đó, đợi Vương Gia Di xem qua.
Thực ra Vương Gia Di cũng không hiểu lắm về những thứ này, nhưng phân chia lợi nhuận trên đó quả thực không tệ. Trước kia cô từng tham gia show tuyển chọn, tìm hiểu qua hợp đồng debut của họ, chia lợi nhuận rất không công bằng, chia một chín cũng có nữa, thực sự vắt cạn người. Mà chia lợi nhuận của công ty này quả thật tốt hơn rất nhiều, còn được nhận lương cơ bản, trong hợp đồng cũng viết rất rõ sẽ đưa tài nguyên.
Đương nhiên, cô ấy cũng không ngây thơ như vậy. Nhiều khi hợp đồng viết vậy, nhưng sau khi ký xong sẽ là một chuyện khác.
Vương Gia Di tỉ mỉ đọc xong, ngẩng đầu hỏi Kiều Mộc: “Tổng giám đốc Kiều, tôi có thể hỏi lý do tại sao cô muốn ký hợp đồng với tôi không? Chắc chắn không thể vì đêm hôm đó chúng ta gặp nhau, cô nghe thấy những lời nói kia được.”
Kiều Mộc mím môi: “Tôi chỉ có thể nói là có một phần nguyên nhân đó. Công ty tôi chắc cô cũng nhìn thấy rồi, nó khá nhỏ. Hiện tại sau khi chúng tôi thay đổi cổ đông thì không có một nghệ sĩ nào cả. Trùng hợp dạo gần đây tôi đang tìm một số nghệ sĩ để ký hợp đồng, sau đó lại gặp được cô, cũng xem như duyên phận cho nên tôi rất có hứng thú với cô. Tối qua sau khi nghe cô hát xong, nguyện vòng này càng thêm mãnh liệt. Cô hát rất hay, ngoại hình cũng rất được, rất thích hợp để xây dựng hình tượng.”
Kiều Mộc nói nửa thật nửa giả.
Vương Gia Di khó tránh nảy sinh rung động, cô ấy hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn: “Cô sẽ cho tôi tài nguyên chứ?”
Kiều Mộc phì cười, luật sư cũng cười: “Đương nhiên sẽ cho cô tài nguyên rồi, không lẽ tôi ký hợp đồng chỉ để phát lương cơ bản cho cô à? Tôi đâu phải người làm từ thiện.”
Vương Gia Di đỏ mặt, cúi thấp đầu, thành thật nói: “Nhưng tôi không có kinh nghiệm đứng trên những sân khấu lớn, tôi cũng không biết bản thân có làm được hay không.”
“Đây là chuyện mà công ty chúng tôi phải xem xét đến, cô không cần lo lắng, tôi cũng không ép cô. Cô có thể trở về suy nghĩ, có muốn gia nhập vào công ty chúng tôi hay không.” Kiều Mộc không vội, có một anh chồng thích cho tiền nên cô rất có niềm tin.
Vương Gia Di càng thấy Kiều Mộc không vội thì trong lòng càng tin tưởng cô hơn, cũng cảm thấy cô rất hiền lành. Vương Gia Di có tâm tư đơn thuần bất giác buông lỏng cảnh giác.
Ký đi, nếu như bị đóng băng thì cô ấy lại về quán bar hát chính, thế nào cũng không để bản thân đói chết. Mà trên hợp đồng có viết lương cơ bản là năm ngàn đó, nếu như cô không đưa thì cô ấy cũng có thể đến cục lao động kiện cô.
Nhưng có một chuyện… cô ấy cảm thấy cần phải nói cho Kiều Mộc biết.
Cô ấy không muốn lừa gạt người khác.
“Tổng giám đốc Kiều, tôi có chuyện muốn nói riêng với cô.” Cô ấy ngại ngùng nhìn luật sư. Luật sư Vương thấu hiểu, đứng dậy nói: “Tổng giám đốc Kiều, vậy tôi ra ngoài trước, có chuyện gì thì cô lại gọi tôi.”
Sau khi luật sư đi khỏi, Kiều Mộc dịu dàng hỏi: “Sao thế? Cô muốn nói gì với tôi?”
Vương Gia Di nắm chặt hai tay, lòng sợ hãi không biết sau khi bản thân nói ra, người khác còn muốn nâng đỡ cô ấy hay không. Nhưng bắt cô ấy dối gạt, cô ấy làm không được. Hít sâu một hơi, Vương Gia Di lấy can đảm: “Năm trước tôi từng tham gia một show tuyển chọn, vào được top mười tám toàn quốc. Nhưng sau khi vào top hai mươi thì tôi đã rút lui khỏi cuộc thi, không phải do tôi tự nguyện, mà là… mà là…”
Cô ấy dừng lại, hơi khó mở lời. Kiều Mộc nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc nói: “Có người chơi cô? Bắt cô rút khỏi cuộc thi?”
“Cũng không hẳn là chơi, là tôi đắc tội với… con trai của… nhà tài trợ.” Cuối cùng Vương Gia Di đã nói ra, cô ấy thờ dài liếc mắt nhìn Kiều Mộc: “Bởi vì một số chuyện nên tôi đã tát anh ta một cái, sau đó tôi bị bắt phải rút khỏi cuộc thi. Bao nhiêu năm nay chỉ có thể làm người hát chính ở quán bar. Người kia là thiếu gia của sữa bỏ Âu Quán, tôi không biết hiện giờ anh ta còn nhớ và căm hận tôi hay không, cho nên cô có thể suy nghĩ lại về chuyện ký hợp đồng với tôi.”
“Cô cũng khá thành thật đấy.” Kiều Mộc mỉm cười, hóa ra Vương Gia Di im lặng là vì chuyện này. Trong sách không hề nói đến quá khứ của cô ấy, chỉ nói vài năm sau độ nổi tiếng của cô ấy thua mỗi Trình Tâm Nghiên.
Vương Gia Di không hiểu ý trong câu nói của Kiều Mộc, lại cúi đầu: “Nếu cô không đồng ý ký thì tôi về vậy.”
Sữa bò Âu Quán kia là công ty rất lớn, cô ấy cảm thấy với một công ty nhỏ như Kiều Mộc mà nói chắc sẽ không dám đối phó chính diện. Nếu như thiếu gia kia còn ghét mình, nói không chừng sau này vẫn sẽ tìm cách chơi cô ấy.
Cô ấy nắm chặt túi xách chuẩn bị đứng dậy ra về, Kiều Mộc gọi cô ấy ngồi xuống: “Vẫn chưa ký hợp đồng mà, cô muốn đi đâu?”
Cô ấy ngạc nhiên ngẩng đầu: “Cô vẫn muốn ký với tôi?”
“Tại sao không, tạm thời không nói đến chuyện quá khứ, người ta chưa chắc đã nhớ cô. Chỉ mỗi việc cô có thực lực thôi, tôi đã cảm thấy đủ để tôi mạo hiểm vì cô rồi, cho nên…”
Cô đưa một tay ra: “Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Mắt Vương Gia Di sáng lên, kích động bắt tay: “Cảm ơn, sau này tôi nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền cho công ty!”
Cứ như vậy, Kiều Mộc ký được người nghệ sĩ đầu tiên cho mình. Cô không có kinh nghiệm gì, sau khi bảo Vương Gia Di về nhà nghỉ ngơi trước, cô tìm bộ phận kế hoạch để thương lượng làm sao xây dựng một người nghệ sĩ.
Đầu tiên, định vị chắc chắn là ca sĩ, phải nghĩ cách để cô ấy nâng cao độ phủ sóng mới được.
Tổng biên tập Trương của bộ kế hoạch là một người phụ nữ lão luyện, cô ấy đẩy gọng kính, đề nghị: “Tổng giám đốc Kiều, chúng ta có thể thông qua chương trình này để giới thiệu cô ấy đến mọi người.”
“Tìm kiếm giọng hát trời ban?” Kiều Mộc cảm thấy chương trình này có chút quen tai.
“Ừ, chương trình âm nhạc này phát trực tiếp toàn quá trình, những ca sĩ tham gia đều phải thông qua kiểm tra, chỉ cần số liệu phù hợp với tiêu chuẩn mới được lên sân khấu biểu diễn, nổi tiếng ngược lại không lên được. Cho nên người tham gia chương trình này một là người mới debut, hoặc là ca sĩ hết thời nhiều năm muốn nổi tiếng trở lại. Tổng giám đốc Kiều có thể hiểu thành moi tiền từ thị trường thứ hai. Mỗi tháng tổ chức một lần, lượng người theo dõi rất cao, từ khi nó được tổ chức đến nay, có năm người thông qua chương trình này mà nổi tiếng trong một đêm, nổi tiếng nhiều thì có mười mấy người, còn nổi tiếng vừa vừa càng nhiều hơn, là một sân khấu rất thích hợp để giới thiệu người mới.”
“A~~ Tôi nhớ ra rồi. Tôi từng xem qua, chương trình này rất thú vị.” Kiều Mộc chợt nhớ ra, gật đầu.
Chương trình này vô cùng kích thích, phát trực tiếp trên toàn quốc, sau đó bỏ phiếu, còn có thể sửa phiếu. Nếu như bạn thích người đầu tiên, bạn có thể bỏ phiếu. Sau đó người thứ hai đi ra, bạn thích hơn thì bạn có thể đổi phiếu sang cho người thứ hai.
Thế là có nhiều khi số phiếu của người thứ nhất rớt từ cao xuống thấp, thấp đến cực đỉnh cũng có luôn. Chênh lệch rất lớn, giống như ngồi trên tàu cao tốc vậy, vô cùng kích thích.
Cộng với việc người tham gia đều không nổi tiếng, mọi người đều không có fan hâm mộ, không thể tồn tại việc spam phiếu bầu. Đương nhiên, nhiều khi những ngôi sao hết thời có thể dùng chương trình này để sao tác, nhưng đám fan hâm mộ kia không phải fan trung thành, cũng chưa chắc sẽ nổi tiếng lại được. Ngược lại, có một số viên trân châu thật sự được phát hiện, nổi tiếng trong một đêm.
“Nhưng chương trình này rất hot, để lấy được vé tham gia rất khó, không phải ai cũng có được.” Chương trình này nổi tiếng nhất trong lĩnh vực âm nhạc, trở thành nơi tranh giành nâng đỡ người của tư bản, tuyệt đối không phải sân khấu mà người bình thường có thể tùy tiện lên được.
Tổng biên tập Trương nho nhã đẩy kính, mỉm cười nói: “Không giấu gì tổng giám đốc Kiều, đạo diễn của chương trình này là cậu của tôi.”
Kiều Mộc: “…”
Cô mỉm cười, một lát sau nói: “Tổng biên tập Trương, tôi không biết là công ty chúng ta có nhân tài tiềm ẩn nha.”
Tổng biên tập Trương gật đầu: “Tổng giám đốc Kiều khách sáo rồi, dù sao tổng giám đốc Kiều cũng yên tâm, tôi nhất định sẽ lấy được tấm vé tham gia chương trình này, nhưng việc chuẩn bị bài hát mới chắc có hơi gấp, chúng ta phải đi mua bài hát, chọn bài nữa.”
“Chuyện này thì không cần, Vương Gia Di là ca sĩ tự sáng tác, cô ấy có bài hát của riêng mình.” Kiều Mộc bảo cô ấy yên tâm: “Tổng biên tập Trương chỉ cần giúp tôi lấy được tấm vé tham gia là được, việc tiếp theo là luyện hát.”
“OK, tôi hiểu rồi, cứ giao cho tôi.”
Cùng lúc đó, Tôn Mẫn đưa năm tấm vé vào cổng của chương trình cho Trình Tâm Nghiên: “Tâm Nghiên, cho em nè.”
Trình Tâm Nghiên nhận lấy: “Chị Tôn, vất vả cho chị rồi.”
“Trời, nói gì thế.” Tôn Mẫn ngồi xuống sô pha: “Thế nào? Em và anh mình vẫn ổn chứ?”
“Cũng được.” Trình Tâm Nghiên không muốn suốt ngày kể lể nỗi khổ của mình ra bên ngoài, cô ta mím môi: “Chủ nhật anh Thanh sẽ đến xem em.”
“Được đó, đến lúc đấy em và anh ta đứng chung một chỗ, chị sẽ bảo truyền thông chụp cho tụi em một tấm, đúng lúc có thể tuyên bố với bên ngoài, có thêm độ hot vì lần đầu tiên lộ diện của tổng tài tập đoàn Cố Thị, em muốn không nổi cũng khó.”
Trình Tâm Nghiên có chút lo lắng: “Chị Tôn, chúng ta thật sự phải làm như thế à? Anh Thanh không thích lộ diện, em sợ sẽ khiến anh ấy phản cảm.”
“Vậy thì phải xem người đó là ai, chẳng phải em nói anh ta rất cưng chiều em à. Sao anh ta có thể giận em được chứ? Cho dù lúc đó có giận, chắc chắn qua vài ngày cũng quên thôi, không sao đâu.” Tôn Mẫn an ủi cô ta: “Sự nghiệp là quan trọng nhất, phụ nữ ấy mà, có thể theo đuổi tình yêu nhưng đừng có quên đi sự nghiệp. Em có hậu thuẫn tốt như vậy, nếu không lợi dụng thì còn để làm gì nữa?”
“Em…” Trình Tâm Nghiên động lòng, suy nghĩ một lúc, cô ta cắn răng không phản pháo lại nữa. Nếu như mãi mãi không phản nghịch, không thay đổi bản thân của quá khứ thì anh Thanh sẽ mãi không nhìn thấy được cô ta.
Nếu cứ như vậy, tình cảm giữa anh và Kiều Mộc sẽ ngày càng tốt lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...