Vào trong nhà, cô dượng đều đã đến, mọi người nhìn thấy Trình Tâm Nghiên thì cảm xúc vừa phức tạp vừa kích động, vây cô ta ở vị trí chính giữa sô pha. Ông nội Cố kéo tay cô ta, hiền hóa hỏi những năm nay cô ta sống có tốt không, sao không về thăm ông.
Nước mắt Trình Tâm Nghiên chưa từng dừng qua, liên tục nói xin lỗi về chuyện của ba mẹ Cố.
Cô của Cố Hàn Thanh ôm cô ta vào lòng, vỗ về an ủi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỳ Anh không chịu nổi, bĩu môi, chọc eo Kiều Mộc một cái, nhích lại gần nói: “Chị ta khóc giỏi thật đấy, không biết mệt à, em thấy mệt giùm luôn rồi.”
Kiều Mộc thắc mắc nhìn Kỳ Anh, thật kỳ lạ, tại sao Kỳ Anh tại ghét Trình Tâm Nghiên? Không phải người nhà họ Cố đều thích cô ta sao?
Cũng tại trong sách Kỳ Anh không có nhiều đất diễn, cho nên Kiều Mộc cũng không biết được nguyên nhân.
“Em đừng nói như thế, cô ấy mới về, cảm xúc khó tránh có chút kích động.” Kiều Mộc nắm tay Kỳ Anh để cô ấy bình tĩnh lại, đừng làm trưởng bối mất hứng.
Kỳ Anh chu môi: “Em nói chị biết, vẫn là chị dâu tốt nhất.”
Cô ấy đùa giỡn ngón tay Kiều Mộc, đầu tựa lên vai cô rất thân thiết.
Cả nhà ăn xong bữa trưa ở căn nhà cũ, lại ngồi chơi đến bữa tối, đến lúc gần kết thúc thì ông nội Cố giữ Trình Tâm Nghiên ở lại nhà ngủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Tâm Nghiên nói xin lỗi: “Ông nội, cháu xin lỗi ạ, hành lý của cháu còn để ở nhà anh Thanh. Lúc đến đây cháu lại quên cầm đi, cháu vẫn là về chỗ anh ấy ngủ thì hơn.”
Ông nội Cố nghe xong cũng không suy nghĩ quá nhiều, gật đầu: “Vậy à, thế đêm nay cháu ở chỗ thằng bé đi, anh em tụi cháu cũng tâm sự, rồi nói chuyện với chị dâu Mộc Mộc của cháu. Đến ngày mai ông sẽ bảo quản gia Hà qua đón cháu, sau này cháu ở chỗ của ông.”
“Ông nội, cháu có thể ở chỗ anh Thanh không ạ?” Trình Tâm Nghiên đột nhiên hỏi khiến mọi người đều ngạc nhiên.
Chỉ có Kiều Mộc là hưng phấn hơn ai hết.
Woa, kích thích nha!
Tiến triển nhanh như vậy, cô thích lắm.
Trong sách cũng có khúc này, Trình Tâm Nghiên trực tiếp vào ở nhà của bọn họ, nhanh chóng rơi vào tình yêu với nam chính, gần như có thể xem là nam chính ngoại tình rồi, cho nên nam chính mới áy náy, muốn cho nguyên chủ một tỷ phí chia tay.
Nếu không phải sau này nguyên chủ làm quá nhiều chuyện sai trái thì nam chính cũng sẽ không để cô ấy ra đi tay trắng.
Cuối cùng Kỳ Anh không chịu nổi nữa, cô ấy là hậu bối nhỏ nhất trong nhà, nhưng lại mặc kệ sự có mặt của trưởng bối, lớn tiếng nói: “Chị Tâm Nghiên, chị như vậy hình như không được tốt lắm, hiện giờ anh em đã kết hôn, có vợ rồi. Chị qua đó ở một ngày thì có thể hiểu được, nhưng chị nói muốn ở bên chỗ anh em là sao? Không lẽ chị muốn ở luôn bên đó à?”
Cô cũng nhướn mày: “Tâm Nghiên à, chuyện này thực sự không được tốt lắm, căn nhà của mẹ nuôi cháu trước đây đã rất lâu không có người ở rồi, quả thực cháu không thể qua đó ở được nữa. Nhưng mà ở chỗ anh cháu thì cũng không được, hay là cháu ở với ông nội đi, hoặc là ở biệt thự phía tây với bọn cô?”
Đột nhiên Trình Tâm Nghiên lại khóc lên, từng giọt nước mắt lăn xuống, trông vô cùng đáng thương: “Cô à, trước đây cháu thường xuyên cùng với mẹ nuôi đến nhà anh Thanh chơi, ở đó có rất nhiều hồi ức tốt đẹp của chúng cháu. Cháu muốn ở đó một khoảng thời gian, có được không ạ? Chỉ một thời gian thôi, để cháu điều chỉnh lại tâm trạng sẽ dọn ra ngoài.”
Lần này vào ở cô ta sẽ không dọn ra ngoài nữa.
Kiều Mộc muốn giơ ngón tay cái với nữ chính, lợi hại, lợi hại!
“Chuyện này…” Cô cảm thấy khó xử, nhìn sang ba của mình.
Dượng không lên tiếng, ông ấy không thích tham dự vào những chuyện này, ông là một giáo sư nghiên cứu có chút trầm tĩnh.
Ông nội Cố cũng không biết phải làm sao, ông nhìn sang cháu trai.
Cố Hàn Thanh nheo mắt, nhìn sang Kiều Mộc: “Em thấy sao?”
Kiều Mộc đột nhiên trở thành đầu của chuỗi thức ăn: “???”
Hả? Không phải Cố Hàn Thanh tự mình ra quyết định sao, liên quan gì đến cô?
Cô chỉ là một nữ phụ, xứng làm chủ chuyện này sao?
“Chị dâu em đương nhiên sẽ không đồng ý rồi!” Kỳ Anh đại diện Kiều Mộc trả lời, Kiều Mộc ngạc nhiên vội vàng tiếp lời: “Đồng ý, đồng ý. Nếu Tâm Nghiên muốn vào ở thì cứ ở, dù sao nhà cũng rộng.”
“Chị dâu, chị đồng ý làm gì vậy, như vậy thật bất tiện biết bao!” Kỳ Anh không tán đồng.
Kiều Mộc bóp tay cô ấy, chuyện này không thể từ chối được, nó liên quan đến phí ly hôn cao ngất ngưởng của cô. Cô đã không định chống đối với nữ chính rồi, cô ta muốn gì thì làm thế đó.
“Không có gì bất tiện cả, cũng không phải ở chung một tầng lầu. Tâm Nghiên, đi thôi, về cùng bọn chị.” Kiều Mộc nhiệt tình mời Trình Tâm Nghiên.
Trình Tâm Nghiên nhìn lướt qua khuôn mặt giả tạo của cô, trong lòng khinh thường, cô có tư cách từ chối cô ta sao? Cô ta mới là công chúa của nhà này, cô chỉ mới gả vào đây một tháng đương nhiên phải biết thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Kỳ Anh cũng đáng ghét, bao nhiêu năm qua đi rồi mà cô vẫn thích nắm lấy cô ta không chịu buông.
Nếu không phải cô nhỏ tuổi, cô ta thật sự muốn dạy dỗ để cô biết được xã hội hiểm ác thế nào!
Trở về căn biệt thự giữa núi, Kiều Mộc vô cùng tự giác về phòng ngủ của mình trước, tạo không gian riêng tư cho nam nữ chính.
Cố Hàn Thanh sâu xa nhìn bóng lưng đi về phía thang máy của cô, hôm nay cô thật là kỳ lạ.
Lời nói ít đi đã đành, người cũng co rút vào trong góc, giảm đi cảm giác tồn tại.
Chuyện này là vì sao?
Anh không hiểu cho lắm.
Lúc này Trình Tâm Nghiên nhận lấy trái cây trên tay quản gia Trần, cắm một miếng đưa đến bên miệng Cố Hàn Thanh: “Anh Thanh, anh ăn đi.”
Cố Hàn Thanh nhăn mày, lùi về sau theo bản năng, duy trì khoảng cách an toàn. Anh nhìn Trình Tâm Nghiên bốn năm không gặp, trông cô đã chính chắn hơn rất nhiều. Anh nghiêm túc nói: “Tâm Nghiên, bây giờ em cũng trưởng thành rồi, phải chú ý một chút, nam nữ khác biệt, hành vi này của em không thích hợp làm với anh, sau này bạn trai em biết được e là sẽ ghen đấy. Thôi, hôm nay cũng mệt rồi, nhanh về phòng nghỉ ngơi đi, anh cũng lên trên đây.”
Anh không nhìn miếng trái cây lấy một cái, sải bước đi thang bộ lên lầu.
Trước đây Trình Tâm Nghiên thường xuyên với mẹ đến chỗ anh, trước giờ anh sẽ không đối xử với cô như khách đến chơi, cho nên anh không quản cô nhiều lắm, tự mình lên lầu.
Trình Tâm Nghiên cắn chặt môi, đau lòng nhìn bóng lưng Cố Hàn Thanh.
Anh vẫn luôn như thế, luôn xem cô ta như em gái!
Cô ta cũng không muốn ăn trái cây trong tay nữa, ủ rũ trở về phòng.
Người quản lý gọi điện đến, cô ta đóng cửa lại, ngồi xuống giường nghe máy, mở loa ngoài, yếu ớt nằm lên giường: “Tâm Nghiên à, thế nào? Thái độ của nhà họ Cố đối xử với em vẫn tốt chứ?”
“Ừ, vẫn giống như trước đây.”
“Em thấy chưa, chị đã nói họ không trách em mà, trước đây em cứ không dám quay về. Vậy thì kế hoạch của chúng ta cũng có thể tiến hành thuận lợi rồi, ngày mai có cần chị bắt đầu đưa tin em tiến quân vào giới giải trí trong nước không?”
Trình Tâm Nghiên sững lại, không trả lời ngay.
Bao nhiêu năm nay ở nước ngoài, cô ta chủ yếu biểu diễn piano, nhưng từ nhỏ cô ta đã yêu thích ca hát, vẫn luôn muốn làm ca sĩ. Cũng từng phát hành qua album ở nước ngoài, có một chút tiếng vang, một ít fan hâm mộ. Nhưng bởi vì cô ta không dám về nước, không quảng bá ở trong nước nên rất nhiều cư dân mạng trong nước không biết đến cô ta.
Mấy năm nay người quản lý liên tục cổ vũ cô ta trở về nước, bảo cô ta mượn quyền thế của nhà họ Cố, quảng bá thân phận công chúa nhỏ của tập đoàn Cố Thị, chắc chắn hiệu quả sẽ vô cùng cao. Bọn họ cũng vì chuyện này mà chuẩn bị vài bài hát, đợi đến lúc đó sẽ phát hành.
“Ừ, được, nhưng đừng gấp rút quá, phải tiến lùi chừng mực, nếu không em sợ cư dân mạng sẽ phản cảm.”
“Yên tâm đi, chị tự có chừng mực.” Người quản lý Tôn Mẫn nói năng rất tự tin: “Chị có xem qua hoạt động âm nhạc trong nước dạo gần đây, đúng lúc tuần sau có một buổi trình diễn âm nhạc ở đây, chị sẽ giúp em giành được nó. Đợi sau khi em lên sân khấu biểu diễn ca khúc mới này, chị sẽ hợp tác với công ty quảng bá trong nước, khiến em nổi tiếng trong một đêm.”
“Ừ, làm phiền chị rồi, chị Tôn.”
Nói chuyện xong, Trình Tâm Nghiên vẫn cảm thấy khó chịu nằm úp người lên giường, vừa nhớ đến người phụ nữ kia ở chung một tầng lầu với anh Thanh, khắp người cô ta lại cảm thấy không được thoải mái.
Một đêm này, cô ta hoàn toàn không ngủ được.
Còn Kiều Mộc thì ngủ rất say, trong giấc mơ đều là một tỷ kia, con người gặp chuyện vui thì tinh thần thoải mái. Ngày hôm sau, hiếm khi cô dậy sớm một bữa, lúc đi xuống lầu thì gặp phải Cố Hàn Thanh,
Nhìn thấy cô, Cố Hàn Thanh hơi ngạc nhiên: “Sao hôm nay cô dậy sớm thế?”
Kiều Mộc nheo mắt cười: “Đúng vậy, giờ tôi cũng là người có công ty rồi, tôi phải đi làm đó.”
Cố Hàn Thanh nhăn mày, cảm thấy lời nói này của cô không đáng tin chút nào. Thấy cô ngân nga đi vào nhà bếp, nỗi thắc mắc hôm qua lại ùa về.
Kỳ lạ.
Hành vi của Kiều Mộc kỳ lạ quá.
Cố Hàn Thanh ôm tâm trạng này ra ngoài đi làm.
Tối nay hẹn Thẩm Ngọc uống rượu, anh phải thỉnh giáo anh ta mới được.
Kiều Mộc ăn xong cơm, chuẩn bị ra ngoài thì Trình Tâm Nghiên bước xuống lầu. Kiều Mộc không hề ngại ngùng, chào hỏi với cô ta: “Tâm Nghiên, dậy rồi à? Mau đi ăn sáng đi, tôi ra ngoài đây.”
Trình Tâm Nghiên nhìn tư thái nữ chủ nhân của cô, lửa giận chợt bùng lên, miễn cưỡng cười một cái: “Cô muốn đi đâu thế?”
“Đi làm đó.” Kiều Mộc vừa nói vừa thay giày ở bậc cửa.
Trình Tâm Nghiên hỏi cô: “Đi làm gì vậy?”
“Tôi có một công ty đầu tư.” Kiều Mộc cúi xuống kéo gót sau.
Không biết từ khi nào Trình Tâm Nghiên đã đi đến trước mặt cô, ung dung nói: “Là công ty anh Thanh đưa cho cô sao?”
Kiều Mộc gật đầu: “Đúng vậy.”
Ngọn lửa trong mắt Trình Tâm Nghiên bừng lên, không nhìn được mà nói: “Tôi cảm thấy phụ nữ thì nên có sự nghiệp của bản thân, đặc biệt là sự nghiệp bản thân tự mình tạo ra. Kiều Mộc, cô nói có phải không?”
“Ừ ừ, cô nói rất đúng.” Kiều Mộc gật đầu đồng ý, nữ chính là một người rất có lòng thăng tiến trong sự nghiệp, nhưng chuyện này không liên quan đến cô, cô chỉ thích có người nuôi dưỡng, thích nằm ăn không ngồi rồi thôi.
Mặc giày xong, Kiều Mộc đứng dậy, cười hì hì nói tiếp: “Tâm Nghiên, cô không hổ là người có chí lớn, tư tưởng rất thông suốt. Nhưng con người tôi ấy mà, rất lười, ngồi được sẽ không đứng, nằm được sẽ không ngồi, nên cô đừng có học theo tôi đó.”
Cô uyển chuyển tỏ ý với nữ chính rằng cô sẽ không phá hoại tình cảm của cô ta và nam chính, bọn họ có thể thoải mái tình chàng ý thiếp trước mắt cô, mà cô sẽ ngoan ngoãn làm người điếc.
“Tạm biệt, tôi đi đây.” Kiều Mộc không đợi Trình Tâm Nghiên trả lời nữa, ngồi lên xe Marsala rời khỏi.
Trong nhà để xe của Cố Hàn Thanh có rất nhiều xe, Ferrari, Marsala, Bentley, Lamborghini, cô rảnh sẽ thay phiền ngồi.
Hiện giờ trong nhà có nhiều thêm một người, Kiều Mộc hiếm khi ngoan ngoãn đi làm ở công ty cả một ngày. Nhưng thực ra cũng không có chuyện gì làm cả, cũng chỉ chơi game, ăn bánh ngọt, nằm xem phim.
Gần đến giờ tan ca, Kỳ Anh gọi điện hẹn cô đến khu giải trí Tứ Quý chơi.
Đây là khu có ngưỡng cửa cao nhất Hải Thành, có thể đến đây đều là hội viên, nhưng đổi lại người không quá đông, tính riêng tư cũng tốt hơn một chút. Nhiều khi ở đây còn có thể gặp được minh tinh.
Hai người vừa đi vào trong không lâu thì nhìn thấy một “tiểu thịt tươi” đang nổi dạo gần đầy. Kỳ Anh lắc lư cánh tay cô: “Chị Mộc Mộc, chị nhìn kìa, là cái người, cái người, nam chính của đó!”
Tuần trước Kiều Mộc vừa xem hết bộ phim này, là Kỳ Anh giới thiệu cho cô. Cô nhìn kỳ một chút: “Là thật nè, nhưng chị cảm thấy anh ta không có đẹp như trên phim.”
“Bình thường mà, những minh tinh một khi rời khỏi filter thì có rất nhiều người trông không giống như trên hình.” Kỳ Anh khoác tay dẫn cô đi về phía khu vực trò chơi, vừa nhớ lại lịch sử theo đuổi thần tượng đen tối của mình: “Trước đây em rất thích một minh tinh, bỏ trăm mấy nghìn để giúp anh ta làm người đại diện chỉ vì muốn nhìn thấy anh ta trên quảng cáo của nhãn hàng. Kết quả chị đoán xem thế nào? Sau khi anh ta thoát khỏi filter thì xấu quắc! Làm em ngỡ ngàng nay tại chỗ, ôi cái làn da kia, lồi lồi lõm lõm, dọa em giât cả mình.”
Kiều Mộc nhìn vẻ mặt vô cùng chán ghét của cô ấy, phì cười: “Khó xem đến thế à?”
“Thực ra cũng không phải khó xem, chỉ là cách biệt quá lớn so với trên phim, em chịu không nổi.” Kỳ Anh lấy điện thoại ra: “Em tìm ảnh anh ta cho chị xem.”
Cô ấy mở Weibo, chuẩn bị tìm kiếm người từng là thần tượng của mình, kết quả đầu bài lại xuất hiện tin tức của Trình Tâm Nghiên ở tài khoản mà cô ấy nhấn theo dõi.
[Không biết fan hâm mộ của tôi có biết bài hát này hay không, ca sĩ tên là Trình Tâm Nghiên, có chút tiếng tăm ở Châu Âu, còn là một cô gái đánh piano tài năng. Bây giờ cô ấy về nước phát triển rồi, tôi nghe nói cô ấy là công chúa nhỏ của tập đoàn Cố Thị, anh trai là tổng tài hiện tại của tập đoàn, không biết có cơ hội gặp được vị Tổng giám đốc Cố kia thông qua cô ấy không, mong chờ quá đi.]
“Mẹ kiếp, gặp ma rồi. công chúa nhỏ gì chứ?” Kỳ Anh cắn răng nói, Kiều Mộc “hả” một tiếng: “Chuyện gì thế Anh Anh?”
“Chị dâu, chị đọc tin tức này đi!” Kỳ Anh đưa màn hình điện thoại cho Kiều Mộc đọc: “Những tài khoản quảng cáo này đều nhận tiền nên mới thổi phồng lên. Hiện giờ anh ta thổi phồng Trình Tâm Nghiên như thế, chắc chắn là chị ta tự mình bỏ tiền ra mua rồi! Buồn nôn thật đấy, thổi phồng bản thân thì thổi đi, kéo anh em vào làm gì. Không lẽ chị ta muốn anh em đứng trên sân khấu với mình à. Anh em khiêm tốn thế kia, ghét nhất là những kiểu truyền thông giải trí thế này, ngay cả tạp chí tài chính kinh tế anh ấy còn không lộ diện nữa là.”
Kiều Mộc nhăn mày, cũng cảm thấy “tin tức” này có hơi khó chịu, tập đoàn Cố Thị nổi tiếng toàn quốc, bây giờ Trình Nghiên Tâm lại muốn dựa vào danh tiếng này để đánh bóng tên tuổi bản thân, bước vào giới giải trí. Cô cứ cảm thấy có chút không chính đáng, không giống chuyện mà nữ chính có thể làm ra được.
Trong sách cũng không có cảnh này, đều là truyền thông đào ra cô ta và tập đoàn Cố Thị có quan hệ, cô ta bị ép nên mới phải thừa nhận.
Lại vì cô mà cốt truyện thay đổi sao? Hình tượng của nam nữ chính cũng thay đổi theo?
Vậy một tỷ tiền phí ly hôn của cô chắc cũng, hoặc là vẫn chưa thay đổi đâu nhỉ.
Đột nhiên Kiều Mộc cảm thấy lo lắng cho số tiền lớn của mình.
“Anh Anh, chị phát hiện em hình như rất ghét Trình Tâm Nghiên, có thể nói cho chị biết nguyên do không?” Kiều Mộc không có cách nghĩ gì về tin tức quảng bá này, chỉ cảm thấy tò mò thái độ của Kỳ Anh đối với Trình Tâm Nghiên.
Kỳ Anh bị cô chuyển chủ đề, ấp a ấp úng một lúc.
Kiều Mộc thấy cô ấy khó mở miệng, nói: “Bỏ đi, em không muốn nói cũng không sao, chúng ta đi chơi thôi.”
Kỳ Anh vội vàng kéo cô lại: “Ai da, chị dâu, thực ra cũng chẳng có gì cả, đều là chuyện cũ mấy năm trước rồi. Lúc đó, chị ta vừa mới vào nhà dì dượng em ở, em phát hiện chị ta cố ý ngã từ trên lầu xuống để chiếm lấy đồng cảm của dì dượng, em liền cảm thấy con người này có chút giả tạo. Bắt đầu từ hôm đấy, em đã rất ghét chị ta rồi. Nhưng người nhà em hình như đều không phát hiện được bộ mặt thật của chị ta, em có nói với mẹ mình, nhưng bà ấy lại nói em nhỏ mọn, lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, làm em tức gần chết. Chị dâu, không lẽ chị cũng không tin em sao?”
Kiều Mộc hơi ngây người, cốt truyện này trong sách đâu có, tại sao lại như vậy?
Sau khi cô xuyên đến đây, cảm thấy thế giới này có rất nhiều chỗ không giống trong sách, là vì sự xuất hiện của cô nên thế giới này tự động bổ sung chuỗi logic bị lỗi và hành vi nhân vật sao?
Hu hu hu, vậy một tỷ của cô còn không thế?
Hiện giờ Kiều Mộc chỉ còn nghĩ đến số tiền lớn của mình.
Cô thừa nhận bản thân thấy tiền là sáng mắt, không có tiền đồ.
“Chị dâu, chị biết là chị cũng không tin em mà!” Kỳ Anh nhìn Kiều Mộc một lúc lâu không thấy cô lên tiếng, có chút đau lòng hất tay cô ra, cúi đầu lao về trước.
Kiều Mộc vội vàng đuổi theo: “Anh Anh, em đợi đã.”
“Em không nghe, không nghe.” Kỳ Anh bịt chặt lỗ tai, chạy đi.
Kiều Mộc chạy theo cô ấy, hai người đi xuyên qua hội trường rộng lớn, rẽ tới rẽ lui, không cẩn thận đi lao vào một phòng bao, bên trong có một người phụ nữ quần áo xộc xệch chạy ra, nước mắt tuôn chảy, khuôn mặt hoảng loạn. Cô ấy và Kỳ Anh đụng vào nhau, hai người ngã nhào xuống đất, kêu đau.
“Anh Anh!” Kiều Mộc lo lắng gọi tên cô ấy, bước nhanh đến đỡ Kỳ Anh dậy, rồi thuận tay đỡ người phụ nữ đang khóc kia lên luôn.
Tiếp sau đó lại có một người phụ nữ hơi mập mạp chạy ra khỏi phòng bao, khẽ gắt: “Vương Gia Di, cô còn muốn debut hay không hả? Còn muốn đi hát ở những sân khấu lớn hơn không?”
Bà ta gắt xong mới phát hiện Kiều Mộc và Kỳ Anh, sắc mặt bèn thay đổi, bỗng bịt chặt miệng, vô cùng hốt hoảng.
Cô gái có tên Vương Gia Di ngẩng đầu nhìn Kiều Mộc, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cô.”
Sau đó cô ấy nắm chặt túi xách, bỏ chạy một mạch.
Tấm danh thiếp của cô ấy rớt trên đất, Kiều Mộc cúi người nhặt lên, sau đó ngẩng đầu nhìn người phụ nữ hơi mập mạp, đối phương cười ngại ngùng với cô, vén mái tóc sang bên tai, quay người đi vào trong. Khoảnh khắc đó, dường như có người đàn ông nhớ ra: “Cô ta đâu? Chạy rồi à?”
Người phụ nữ mập mạp đẩy người đàn ông đi vào bên trong: “Suỵt, tổng giám đốc Lý, ông nói nhỏ tiếng chút, bên ngoài có người.”
Cửa đóng lại, không còn nghe thấy âm thanh bên trong nữa.
Kiều Mộc và Kỳ Anh yên lặng mười mấy giây, Kỳ Anh nuốt vài ngụm nước bọt: “Mẹ kiếp! Chị Mộc Mộc, không lẽ chúng ta vừa mới tận mắt nhìn thấy một cuộc mua d*m? Có cần báo cảnh sát không?”
“Không có chứng cứ thì báo thế nào được?” Kiều Mộc cúi đầu nhìn tấm danh thiếp trên tay, cô cứ cảm thấy cái tên này rất quen: “Cô gái kia chắc cũng chưa bị tổn hại quá nghiêm trọng, dù có báo cảnh sát cũng sẽ không làm gì được đối phương đâu. Hơn nữa tội khiêu d*m này chỉ có người đương sự đích thân đi, dù sao cũng phải lấy chứng cứ.”
“Cũng phải, chị gái kia đáng thương quá. Em nghĩ chị ấy bị lừa rồi, cho rằng đến ăn cơm là có thể cho chị ấy debut, kết quả người phụ nữ mập kia lừa chị ấy.” Kỳ Anh phân tích: “Trong giới này có rất nhiều kiểu như vậy, trước đây em cũng từng gặp qua, giới giải trí nhìn thì có vẻ hào nhoáng, nhưng người không có bối cảnh, muốn lăn lộn trong này cũng khó lắm.”
Kiều Mộc tán thành: “Phải đấy, em nói rất đúng, hy vọng cô gái kia không bị tổn hại.”
Cô vừa nói vừa cúi đầu nhìn tấm danh thiếp trong tay, suy nghĩ gì đó.
Vương Gia Di…
Vương Gia Di…
Hát sao?
A! Cô nhớ ra rồi, sau này cô ấy sẽ nổi tiếng, sức nóng chỉ thấp hơn Trình Tâm Nghiên, vậy chẳng phải có thể đầu tư rồi?
Kiều Mộc cười cong khóe mắt.
Bây giờ không biết phí ly hôn có được chia một tỷ hay không, cô chỉ đành tự mình cố gắng một chút, đầu tư kiếm tiền. Chắc cũng được phân bốn sáu nhỉ? Cô ra sáng kiến nên chiếm bốn phần, Cố Hàn Thanh ra tiền nên chiếm sáu phần.
Hoàn hảo, cứ làm thế đi.
Kiều Mộc trân trọng cất danh thiếp đi, kéo Kỳ Anh trở về, đồng thời nói cô ấy biết mình tin cô ấy. Kỳ Anh vui mừng nhảy cẫng lên ôm lấy cô.
Hai người đùa giỡn quay trở về, không chú ý đến bên khu bar có hai người đàn ông quen thuộc.
Chính là Cố Hàn Thanh và Thẩm Ngọc, nhìn thấy vợ mình đi ngang qua, Cố Hàn Thanh hơi nhướng mày: “Sao tối nay cô ấy còn chưa về nhà?”
Thẩm Ngọc cười anh: “Cậu nói nhảm à? Cậu đã đồng ý để Trình Tâm Nghiên ở nhà mình rồi, làm sao mà vợ cậu về nhà được? Không gượng gạo sao? Cậu còn có mặt mũi bảo tôi phân tích hành vi kỳ lạ của cô ấy, giờ có đổi là ai thì cũng sẽ kỳ lạ mà thôi.”
Cố Hàn Thanh đã nói chuyện liên quan đến Trình Tâm Nghiên cho bạn mình nghe, còn nói đến ngôn từ cử chỉ kỳ lạ bắt đầu từ hôm qua của Kiều Mộc.
“Ý cậu là cô ấy đang ghen sao?” Cố Hàn Thanh gọi một ly rượu, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Thẩm Ngọc: “Chứ cậu nghĩ sao?”
“Nhưng bọn tôi chỉ mới quen hơn một tháng, chắc cô ấy sẽ không thích tôi đâu?” Cố Hàn Thanh một mặt lay động trong lòng, một mặt thì phủ nhận.
Thẩm Ngọc vỗ vai anh, vô cùng không tình nguyện nói: “Người anh em à, cậu đẹp trai thế nào, bản thân không biết được sao? Bao nhiêu tiểu thư muốn theo đuổi cậu mà theo đuổi không được đó. Không dễ dàng gì tôi mới nhìn trúng sắc đẹp của chị dâu, nào ngờ cô ấy lại trở thành chị dâu của tôi rồi.”
“Rút lại suy nghĩ không nên có của cậu đi, cô ấy không phải người mà cậu có thể dòm ngó đến đâu.” Bỗng chốc Cố Hàn Thanh trầm giọng xuống, nhìn chằm chằm bạn mình.
Thẩm Ngọc hừ một tiếng, ngửi thấy mùi “dưa” đâu đây: “Anh Thanh à, tôi nói này, sao tôi cảm thấy cậu cũng thích chị dâu thế?”
“Không thể nào.” Cố Hàn Thanh phản pháo: “Tôi và cô ấy chỉ là bị ép kết hôn, ngoài tiền thì tôi không thể cho cô ấy thứ gì cả.”
“Vậy sao~~~~” Thẩm Ngọc cong môi, quan sát khuôn mặt bạn mình.
Khi Kiều Mộc về đến nhà, Cố Hàn Thanh và Trình Tâm Nghiên đang ngồi ở phòng khách nói chuyện ăn trái cây, cô bình tĩnh chào hỏi hai người, giảm thấp sự tồn tại, chỉ lên lầu nói: “Hai người nói chuyện đi, tôi lên lầu tắm rửa trước đây.”
Trình Tâm Nghiên đắc ý, còn biết thức thời đấy, biết là không nên làm phiền đến cô ta và anh Thanh.
“Cô đợi đã.” Cố Hàn Thanh lại đứng dậy gọi cô lại.
Kiều Mộc quay đầu: “Sao thế?”
Trình Tâm Nghiên căng thẳng ngẩng đầu nhìn Cố Hàn Thanh, anh Thanh gọi Kiều Mộc làm gì? Có lời muốn nói sao? Có phải muốn dạy dỗ vì cô về nhà muộn không?
Ừ! Chắc chắn là như thế!
Trình Tâm Nghiên tự biên tự diễn xong, chỉ nghe được Cố Hàn Thanh nói chuyện bình thường: “Ngày mai tôi sẽ chuyển cho cô một tỷ, cô cứ tiêu xài thoải mái đi.”
Ngoại trừ tiền, anh không thể cho cô gì khác nữa, vậy thì cho cô nhiều một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...