[full_free]_mưa bụi thượng hải

“Ưm… Không được… Tam gia, đừng vào nữa…”
 
Mộ Diên hoảng hốt, khóc nức nở, nói liên tục mấy câu không chịu được sau đó nâng chân lên đá hắn, nhưng sức cô làm sao so được với Phó Hàn Sanh? Hắn cầm lấy mắt cá chân cô kéo đến trước mặt rồi nhấc cơ thể đầy mồ hôi đó lật lại ở tư thế quỳ.
 
Cắn miếng thịt trắng nõn ở mông xong hắn nhẹ giọng dỗ dành: “Ngoan, tí nữa sẽ rất sướng, không lâu lắm đâu.”
 
Dứt lời hắn liền bẻ hai chân cô ra, để lộ cửa động ướt nhẹp do dịch bắn vào, dòng nước ấm vẫn còn chảy theo dọc đùi, hai mắt hắn híp lại, bàn tay to cầm lấy côn thịt động eo một cái nghe tiếng phụt vang lên, hai cái túi tinh hoàn đụng vào hai cánh mông mềm mại, bắt đầu cuộc xâm chiếm lần thứ hai.
 
Sau lần đầu tiên hắn đã nới rộng hoa huyệt của Mộ Diên ra. Bản dịch hoàn chỉnh được đăng miễn phí không khoá tại luvevaland chấm co. Vì vậy giờ đây nơi đó không còn chặt chẽ như ban đầu nữa, mà càng lúc càng mê hồn hơn, có tinh dịch ở bên trong bôi trơn nên việc đâm ra rút vào thuận lợi dễ dàng, sự sảng khoái lan từ eo đến toàn thân và cuối cùng là dây thần kinh, có thể nói là dục tiên dục tử.
 
Nhìn cô bé vặn vẹo cái eo không ngừng còn ngâm nga những tiếng rên rỉ thích thú làm cho Phó Hàn Sanh càng đỏ mắt hơn, bàn tay to vuốt ve mông cô sau đó trượt dọc theo háng và chạm đến dòng suối tươi đẹp.
 

Ánh mắt dừng trên đó, hoa huyệt bị hắn dùng gậy thịt tra tấn từng bước từng bước nở hoa, nhẹ nhàng cầm lấy hột lê xoa nắn khiến cho cả người cô run lên, lắc lư vì khó chịu, vẻ mặt càng phóng đãng, nhìn thấy cảnh tượng này làm hắn cảm thấy dục vọng được đẩy lên đến đỉnh điểm, tay vòng qua trước bóp đồi núi lớn mềm, thân dưới dùng hết sức thúc đẩy sự phát triển của nhân loại, cây gậy sắt cứ thế đâm vào sâu nhất có thể, đi đến nơi tận cùng của niềm sung sướng giữa hai con người không cùng huyết thống với nhau, điên cuồng mạnh mẽ, bất chấp hoàn cảnh, tận hưởng hết thảy.
 
Mặt của Mộ Diên dựa lên gối, nước mắt trào ra, tư thế quỳ này để hắn đi vào từ phía sau đúng là xấu hổ mà, đó cũng là tư thế mà chó đực thường xuyên dùng mỗi khi động tình với chó cái sau đó sẽ sinh ra những bé chó đáng yêu khác.
 
Cô không dám tưởng tượng bây giờ bản thân bị Phó Hàn Sanh ép tới mức nào, mông vểnh cao, hai chân mở rộng ra để hắn thúc đẩy lên trước rồi bị kéo ra sau, mà cô chỉ có thể há miệng thở dốc. Sau khi trải qua một trận làm tình, cô vẫn còn yếu ớt chưa hồi phục sức lực nhưng hiện tại lại bị hắn đè làm thêm trận nữa, dùng dương vật to lớn xâm nhập sâu khuấy đảo bên trong đó làm cả người cô khó chịu vô cùng. Không phải không thích, cũng không phải không ngứa, càng không phải đau, cái cảm giác say rượu lênh đênh này khó hình dung lắm.
 
Cô bị hắn đánh mấy phát làm cả hai đùi run rẩy lợi hại cuối cùng là ngã trên mặt giường, hai tay cường tráng của hẳn cầm lấy hông để làm điểm tựa cho cô, tiếp tục ép mông cao lên cho hắn dễ dàng thao.
 
Gió ngoài cửa gào thét như đang phấn khích khi thấy cảnh cấm xuân sắc, màn đêm bao phủ cả bầu trời, đã đến giờ Sửu một khắc lúc nào không hay.
 
Cả người Mộ Diên dính nhớp nháp, cúi đầu xuống là nhìn thấy được phần đùi ướt đẫm đang quỳ, cô khóc lóc nghẹn ngào nói: “... Ưm… A… Tam gia lừa em… Ưm… Đã quá giờ Sửu rồi.”
 
Phó Hàn Sanh cười khẽ, đánh nhẹ lên cái mông đang cong lên của cô: “Ừm… Cho em liền đây…”
 
Hắn biết Mộ Diên đã rất mệt không chịu được nữa, rốt cuộc thì đã lâu chưa làm tình, chờ sau này để cô từ từ cảm nhận cũng không muộn… Bản dịch hoàn chỉnh được đăng miễn phí không khoá tại luvevaland chấm co. Thấp người xuống, dùng ngực che đi tấm lưng trần trụi của cô, cầm lấy hai tay nhỏ bé mười ngón tay đan vào nhau như chưa từng rời xa, cắn cổ cô một cái sau đó vòng eo chuyển động mãnh liệt.
 
Mộ Diên cảm nhận được hắn đã đến nơi mềm nhất của cô, tư vị khó chịu dâng lên, xương cốt như vỡ cuối cùng sợi dây lý trí cuối cùng đã bay đi theo gió, trong đầu cô chỉ hiện lên hình ảnh cuồng dã của hắn và tiếng bạch bạch của sự va chạm, sự ẩm ướt nóng bỏng, cô chưa kịp nghĩ gì thì một tiếng phụt vang lên, tinh dịch của hắn một lần nữa phóng vào người cô sau đó rơi vương vãi trên nệm… Cùng lúc đó Phó Hàn Sanh gầm nhẹ bên tai cô.
 
Nệm cao su cuối cùng cũng được trở lại bình thường, hai người ôm nhau thở dốc, Phó Hàn Sanh thấy vết đỏ do hắn để lại trên làn da trắng nõn ở cổ cô, hắn lấy tay vuốt sợi tóc dính mồ hôi ra sau tai, hôn nhẹ môi cô.
 
Tinh lực của Mộ Diên đã cạn kiệt, cả người đau đớn nhức nhối, có vài giọt nước mắt chảy từ khóe mi lăn xuống gối.

 
Lục Võ nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ chính liền gõ cửa: “Tam gia, Chu thiếu gia và Giang tiên sinh đang chờ ở dưới.”
 
Sức nặng đang đè lên cơ thể bỗng dưng nhẹ đi, Mộ Diên biết Phó Hàn Sanh đã rời khỏi người cô, tấm lưng dài rộng tráng kiện, hòa vào ánh trăng trông rất bắt mắt, hắn thong thả mặc quần áo vào rồi đi ra.
 
Mộ Diên nghĩ hắn đã đi rồi nên xoay cơ thể mệt mỏi lại định ngủ, bỗng dưng thấy lòng bàn tay lạnh ngắt, Phó Hàn Sanh đứng ở mép giường để một chiếc hộp sắt màu hồng vào tay cô, trên nắp có ghi chữ tiếng nước ngoài, Mộ Diên cầm lấy, đó là hộp chocolate. Bản dịch hoàn chỉnh được đăng miễn phí không khoá tại luvevaland chấm co.
 
“Tí nữa người hầu sẽ đưa thuốc tới, nhớ phải ăn hết cái này đó.”
 
Nói xong Phó Hàn Sanh liền đi.
 
Chu Tự Khâm ăn vài miếng kẹo bơ sau đó che miệng ngáp, Giang Viễn Cẩn cầm ly trà Bích Loa Xuân uống vài ngụm, nghe thấy cách vách có tiếng rên rỉ ái muội thì đã đoán được Phó Hàn Sanh đang làm gì.
 
“Cuối cùng cũng đã kết thúc rồi, nghe thấy tiếng cũng biết nhị đệ của hắn đã nhịn vất vả lắm.” Chu Tự Khâm duỗi người, đứng dậy khỏi ghế mây, hoạt động vài cái cho đỡ tê chân mỏi gối.
 

“Đó là vợ mười tám chồng ba mươi, mỗi đêm đều là xuân tiêu đáng giá ngàn vàng.” Giang Viễn Cẩn cười nói, uống thêm ngụm trà cho tỉnh táo, đáy mắt sáng ngời.
 
“Tính cả tuổi mụ thì tôi cũng chỉ mới hai mươi tám, đâu ra ba mươi như mấy người nói?”
 
Bên ngoài thư truyền đến âm thanh của Phó Hàn Sanh nhẹ nhàng phản bác, bộ đồ màu xanh mờ ảo, phía trước thêu trúc Tô Châu, hai ống tay áo dài suông, ngồi chễm chệ trên ghế gỗ mun được chạm khắc tinh tế.
 
“Được được, là tôi nói sai rồi.” Giang Viễn Cẩn xua tay, ly trà xuống, đã uống bốn ly rồi, bụng cũng no luôn rồi, thực sự không uống được nữa.
 
“Đêm nay ngồi đây nghe tiếng ở bên cạnh chán chê, Hàn Sanh, không phải anh gọi bọn tôi tới đây chỉ để nghe thấy tiếng này thôi đúng chứ? Nói đi, có việc gì à?” Chu Tử Khâm hỏi, đứng dậy đi đến bên cửa sổ đóng nó lại, ban đêm có sương mù gió lạnh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận