Thực ra chuyện này cũng không trách cô được, trên người hắn có những vết thương chồng chất nên không thể để lại được ấn tượng tốt nào.
Phó Hàn Sanh thấy cô buồn ngủ vội vàng nhấc người lên, có hơi vội vàng nói: “Em mau về phòng ngủ đi, nếu thím em vào đây thì sẽ trách anh dạy hư em đó.”
Mộ Diên trùm kín chăn nằm xuống, mở to đôi mặt s̴áng bóng ngập nước nửa gương mặt nhỏ lộ ra bên ngoài: “Thím ngủ từ sớm rồi, ngày mai em sẽ về phòng sớm, hơn nữa em rất nhớ anh.”
Cô bé câu dẫn người kia nũng nịu với hắn, Phó Hàn Sanh mềm lòng bất đắc di thu tay lại xốc chăn lên nằm với Mộ Diên.
Mộ Diên cười nhẹ bò vào ngực hắn chôn mặt vào đó, Phó Hàn Sanh sờ mái tóc đen của cô mu bàn tay vuốt ve gương mặt non mềm, khóe môi giơ lên một đường cong đẹp đẽ.
Mộ Diên ngửi mùi thơm trên người hắn, ngáp một cái dần dần đi tìm Chu Công nói chuyện phiếm.
Tỉnh lại lần nữa là bởi vì tiếng gà gáy, Mộ Diên mở mặt ra nhìn ánh mặt trời s̴áng chói, cô băn khoăn không biết vì sao bản thân lại nằm ở trong phòng mình, có lẽ là đêm qua Phó Hàn Sanh bế cô về đây. Bản dịch hoàn chỉnh được đăng miễn phí không khoá tại luvevaland chấm co.
Vội vàng rửa mặt đánh răng, tết xong hai bím tóc cô mớᎥ bình tĩnh xuống tầng, Phó Hàn Sanh đang quét rác ở sau hậu viện.
Dưới ánh nắng ban mai, một người một chó một màu.
Kiều thị ở trong chỗ râm, đưa mắt ra hiệu cho Mộ Diên không được đi tới, nhân lúc buổi sáng xem hắn làm việc nhà Kiều thị mớᎥ có cái nhìn mớᎥ về Phó Hàn Sanh, quả nhiên hắn không phải là người ngạo mạn kiêu căng.
Chạng vạng tối, Mộ Diên đi vào phòng Kiều thị, có lẽ là bàn chuyện hôn nhân, Mộ Diên biết thím cô luyến tiếc ô trấn này, luyến tiếc khách sạn. Cuộc sống mây trôi nước chảy, an phận chất phác mớᎥ giống với thím.
Kiều thị có hơi đau lòng lòng, bà kéo Mộ Diên ngồi vào đầu giường, lấy ra cây trâm cài nạm ngọc cùng một hộp gỗ khắc hình hoa đào ừ dưới gối
“Đây là vòng tay của mẹ con đeo khi còn sống, giờ thím đưa nó cho con làm của hồi môn, Thụy cô nương giờ đã trưởng thành, càng giống với mẹ con như đúc, gương mặt này không sai đi đâu được.”
Mộ Diên nhận lấy cây trâm và cả hộp gỗ đào: “Dù sao thím cũng nên để lại mấy món đồ có giá trị bên mình để phòng ngừa có tình huống khẩn cấp chứ.”
Kiều thị cười cười đóng sách lại, sau đó thả tay cô ra: “Ở ô trấn này yên bình, gần đây khách sạn cũng kiếm được tiền lời, nếu thím cầm theo mấy thứ này thì chỉ có mang theo xuống mồ.”
Lúc về phòng đã là đêm khuya tĩnh lặng.
Ngọn nến lượn lờ, Phó Hàn Sanh chỉ mặc một bộ áo dài ngắn tay, nằm bên mép giường, cửa sổ mở to, hắn thản nhiên đọc sách.
Mộ Diên lấy nước rửa mặt, động con mắt, nhếch miệng học theo bộ dáng lạnh lùng của hắn nói chuyện: “Về phòng của anh đi, không sợ bị thím bắt gặp sao?”
Phó Hàn Sanh nhìn cô một cái, buông sách xuống, cầm lấy ly trà uống một hừ nói: “Em đúng là có tiền đồ bắt nạt anh, có bản lĩnh thì đi phân cao thấp với mấy bà tử ở Phó gia đi.”
Hắn nhất định phải nắm được cái đuôi nhỏ này của cô không buông tay, đúng là phiền phức.
Mộ Diên không đấu lại hắn, liền thành thật leo lên giường, mắt không thấy tim không bực.
Một lát sau Phó Hàn Sanh cũng đọc xong sách, thổi đèn bỏ giày kéo người nằm lên giường, tìm được vòng eo mềm mại tinh tế của cô ôm vào ngực, ngậm lấy vành tai cô chỉ dùng âm thanh cô có thể nghe được mà nói: “Ngủ rồi à?”
Mộ Diên nhắm mặt nhìn như đã ngủ, cảm giác được bàn tay thô ráp lẻn vào yếm cô xoa bóp không khỏi hừ một tiếng.
“Thì ra là giả vờ ngủ.”
‘Đồ xấu, không sợ bị thím nghe thấy à?”
“Đau thì cắn anh, chẳng lẽ em chưa từng cắn à?” Phó Hàn Sanh nhẹ nhàng cởi quần áo của mình, dùng chân tách hai cái đùi ngọc của Mộ Diên ra, cơ thể của cô nương chỗ mẫn cảm nhất là đùi, đầu ngón tay của hắn đâm vài cái, nhục động lập tức tiết ra mật dịch. Bản dịch hoàn chỉnh được đăng miễn phí không khoá tại luvevaland chấm co.
Hắn dùng hai ngón tay banh hoa huyệt của cô ra để cự long chậm rãi đi vào.
Mộ Diên đưa lưng về phía hắn, cặp đùi thon dài bị hắn cầm lên ngồi ở trên đùi rắn chắc của Phó Hàn Sanh, chiếc áo được vén lên nửa người cô để lộ làn da trắng như tuyết, đôi chân nhỏ nhắn xinh xắn rũ bên người Phó Hàn Sanh, theo động tác của hắn mà vô lực lắc lư.
Hoa huyệt phấn nộn cố gắng hết sức nuốt côn thịt của Phó Hàn Sanh, hạ thân của hai người liên kết chặt chẽ, cô bị cây gậy chống vào trướng đau mà Phó Hàn Sanh cũng không vội vã đưa đẩy, chỉ vùi đầu vào hõm vai cô không ngừng gặm nhấm, một đôi gò bồng no đủ cũng bị hắn bóp chặt, đầu vú được lòng bàn tay hắn thưởng thức, hai hòn thạch nhũ cương lên khi bị người đàn ông mút lấy, trên đó còn vương ít giọt nước bọt tinh khiết.
“Ưm, tam gia, đừng cắn lỗ tai của em…” Mộ Diên co đầu lại, tránh né nụ hôn của Phó Hàn Sanh, đôi con ngươi kiều diễm động lòng người, giọng nói nhẹ nhàng ấy chỉ càng khiến cho Phó Hàn Sanh muốn tiến công mạnh mẽ để xâm chiếm, vành tai nho nhỏ không những không thoát được mà còn bị hắn dùng sức cắn lên.
Phó Hàn Sanh rầu rĩ cười, đè nén sức xả trên quần áo của Mộ Diên, eo bụng khẽ lấy sức hướng về phía trước một cái.
“A…” Mộ Diên không có gì chống đỡ phía trước, thiếu chút nữa cô đã bị Phó Hàn Sanh làm cho té ngã, cô chỉ có thể cố gắng nằm ngửa ra phía sau dựa vào ngực hắn.
Cái tên đàn ông độc ác này. Cô không thể đỡ nổi mà cầm lấy eo nhỏ la to những tiếng ưm ưm a a, tiếng rên vang khắp phòng, khoái cảm làm cô chảy nước mặt, dòng nước từ khóe mặt chảy xuống hai gò má của Mộ Diên. Bản dịch hoàn chỉnh được đăng miễn phí không khoá tại luvevaland chấm co.
Nơi mềm nhất chỉ biết liều mạng cắn chặt lấy côn thịt, gân trên đó nổi lên làm cho mỗi bước tiến gian nan hơn hẳn.
“Ngoan, em thả lỏng đi, địt em lâu như thế này mà hoa huyệt của A Diên vẫn chặt…” Phó Hàn Sanh thả chậm độn̴g tác, ôm vú cô kéo nhẹ, sau đó mồ hôi của hắn rơi trên vai cô, Phó Hàn Sanh khẽ hôn lên đó, dương vật dưới háng cọ nhẹ qua tử cung, mỗi lần đều đụng vào điểm G, nhưng cũng chỉ đụng một chút mà thôi.
Phút chốc cả cơ thể của Mộ Diên nhũn đi.
Mà đúng lúc này Phó Hàn Sanh xoay người cô lại theo vòng tròn, hai cơ ngực chạm vào nhau kề sát nhau, bốn mặt nhìn nhau, trong đó đều là sự xấu hổ lẫn dục vọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...