“Ưm… A.. Tam gia…” Mộ Diên ngẩng đầu lên, giọng nói nức nở, không nói nên lời, đầu không ngừng rung lắc, ưỡn ngực đón nhận sự chuyển động của hắn, dâng hiến bộ ngực sữa cho cái miệng của Phó Hàn Sanh.
Từ lâu cô đã bị Phó Hàn Sanh chiếm lấy, vì thế đối với cơ thể của bản thân cô hoàn toàn bị mất khống chế, hoàn toàn bị hắn đẩy vào đầm lầy không thoát ra được.
Phó Hàn Sanh ngẩng đầu nhìn đôi mắt hạnh xinh đẹp cong cong lên, bởi vì vui sướng mà mông lung tình, đôi lông mi dài đong đưa theo hơi thở dính nước mắt của Mộ Diên như là sắp đổ.
Hắn vươn đầu lưỡi liếm nước trên lông mi của cô, có chút mặn, có chút chua xót.
Phó Hàn Sanh cúi người bắt đầu hôn lên cái má ướt đẫm của Mộ Diên, hôn đến mức làm cô không thể thở nổi.
Mộ Diên càng không thở được thì bộ phận giữa háng của cô càng khít chặt hơn, ngậm côn thịt của Phó Hàn Sanh không buông như thế hắn có thể cảm nhậ̵n được dục vọng mãnh liệt đang dâng trào trong cơ thể mình.
Hắn bóp eo nhỏ của Mộ Diên, dùng sức nhấn người anh em của mình một cái, đi vào ngõ cụt của tử cung bắn một lượng lớn tinh dịch đặc sệt vào trong đó làm cho cái bụng nhỏ nhô cao.
Phó Hàn Sanh bẻ hai đùi thẳng tắp, thon dài của Mộ Diên ra nhìn chằm chằm hoa huyệt đang ngậm cự long của hắn một lúc, quy đầu của hắn vẫn còn cắm sâu, hắn động vòng eo tiếp tục thọc rút nhục động vươn đầu ngón tay ấn lên đó rồi xoa nắn hột le. Bản dịch hoàn chỉnh được đăng miễn phí không khoá tại luvevaland chấm co.
“...A… A… Bị đụ chết mất… Hàn Sanh ca ca nhẹ chút… Ưm…” Mộ Diên vặn vẹo thân hình mềm mại của mình vội vàng phản kháng, hai tay ấn chặt trên đỉnh đầu.
Hai chân quơ loạn xạ khắp giường thừa nhận sự công thành chiếm đất của hắn, người đàn ông như con sói đói đã nhiều ngày chưa được ăn không ngừng chiếm lấy nơi mê hồn kia, cơ thể mềm nhũn trắng trẻo không tì vết bị hắn hôn lên đỏ bừng cả mảnh đất.
“Ưm… Chậm một chút… A… đụ sâu quá…” Mộ Diên bị nện đến mức thét chói tai khóc lóc nức nở, hoa huyệt run rẩy, sức lực đều bị tiêu hao sạch sẽ, trong mắt chỉ có dục vọng của người đàn ông cùng hơi thở mát lạnh của người đàn ông mà thôi.
“Vẫn còn một lúc nữa, A Diên phải chịu được hết lúc đó mớᎥ xong được.” Phó Hàn Sanh ngẩng đầu hôn môi Mộ Diên, khóe môi cong lên cười tươi.
“Ưm… A…” Toàn bộ cơ thể của hắn nhấp vào người Mộ Diên khiến cô không thể chống đỡ được, mặc dù có cơn đau ngắn ngủi nhưng dư vị khoái cảm sóng biển gào thét đã đánh sập cô, Mộ Diên tựa như con thuyền đang lênh đênh giữa làn nước trong xanh, sống cùng hắn, chết cùng hắn.
Mộ Diên nhắm hai mắt hừ một tiếng, ôm lấy cái eo nhỏ rắn chắc của Phó Hàn Sanh mà hưởng thụ, rốt cuộc từng đợt thủy triều dâng cao, cô thét chói tai hôn sâu gặm cắn với Phó Hàn Sanh để đi lên đỉnh núi.
Người phụ nữ nằm trên giường như hoa lê thở dốc, Phó Hàn Sanh thích sạch sẽ nhất nên cô sợ hắn sẽ gọi người hầu đưa nước vào, vì thế Mộ Diên mềm người lôi kéo hắn lại.
Phó Hàn Sanh biết cô đang nghĩ gì cũng nằm nghiêng người nhìn cô nhẹ nhàng nói bản thân đi lấy nước lau sạch cơ thể cho hai người.
Sau khi lau người xong Phó Hàn Sanh mớᎥ đi lấy chăn bông dính đầy xuân dịch nồng nặc thay đi. Bản dịch hoàn chỉnh được đăng miễn phí không khoá tại luvevaland chấm co.
Đến khi Phó Hàn Sanh ôm lấy Mộ Diên nằm xuống giường đã mơ hồ nghe thấy tiếng gà gáy.
Mùa xuân hoa lê nở, Phó Hàn Sanh rút ra vài ngày rảnh rỗi về ô trấn cùng với Mộ Diên.
Xe lửa màu xanh chạy ầm qua từng mây trắng núi xanh nước biếc, thả làn khói vào không khí trong lành.
Ô trấn đã qua thời gian mưa dầm, cầu vồng xuất hiện dưới chân đồi, có bốn năm bà tử đi chợ về qua bọn họ.
Chỗ thím ở là căn phòng cuối dãy hành lang dài, đây là một khách sạn cũ có hai tầng, không có ai ở mấy, chỉ có thím và một vị đầu bếp bị câm.
Hôm nay có người rời đi nên khách sạn có hơi yên ắng hơn bình thường, bên trong chỉ có một người đang uống trà, thím mặc bộ sườn xám đeo kính lão có gắn dây quai.
Mộ Diên kêu một tiếng thím lập tức bảo hai người họ xuống, Mộ Diên bưng trà giúp thím, Phó Hàn Sanh ngồi trên bàn xương ngón tay khẽ gõ xuống mặt bàn gỗ.
Thím Kiều vén chiếc rèm cửa lên lặng lẽ đánh giá Phó Hàn Sanh, Mộ Diên pha trà xong cũng học theo bộ dáng của thím, Kiều thị cười cười vỗ cánh tay Mộ Diên ý bảo cô đi vào.
Mộ Diên thấy thấy thím không dám nhìn thẳng thì lấy khăn tay che miệng cười: “Thím muốn nhìn thì cứ quang minh chính đại mà nhìn, tam gia là người hiền hòa.”
Kiều thị đẩy kính lão ra gõ lên cái trán trơn bóng của Mộ Diên, thấp giọng nói: “Nha đầu nhà con, hiền hòa thì có ích gì, quan trọng là đối xử tốt với con kìa, thím thấy người đàn ông đó cũng quá lộng lẫy xa hoa, dáng vẻ này là dáng vẻ mà các cô nương thích nhất, con đừng vì sắc đẹp mà nhất thời hồ đồ.”
Bà vốn tưởng rằng người đàn ông của Mộ Diên lớn hơn cô mười tuổi thì sẽ chững chạc trầm ổn nhưng cái người họ Phó này so với tưởng tượng của bà thì trẻ tuổi hơn rất nhiều.
“Con nói thật cho thím biết, có phải con đã quan hệ với người đó hay không?” Kiều thị thấy dấu vết gặm cắn trên cổ Mộ Diên thì hỏi.
Mộ Diên thấy tầm mắt của thím lập tức cổ lại, vẻ mặt xấu hổ, hồi lâu sau mớᎥ gật đầu.
Kiều thị nhìn cô một cái, miệng thở dài một hơi cũng không nói thêm gì nữa, có những chuyện đã xảy ra cũng xảy ra rồi không cần nghĩ tới làm gì.
Có lẽ là Phó Hàn Sanh nhìn qua có tướng mạo quá xuất chúng nên Kiều thị không thích lắm, buổi tối lấy lý do cô nương chưa gả đi thì không chung phòng mà tách hai người ra, khách sạn này cái gì cũng thiếu nhưng không thiếu nhất chính là phòng.
Một đông một tây, khoảng cách rõ ràng.
Ánh trăng thưa thớt dừng ở trên mặt nước, lấp lánh như ngân hà vạn kiếp.
Tiếng chó sủa vang lên hòa lẫn với tiếng mèo kêu, Mộ Diên trằn trọc làm thế nào cũng không ngủ được. Bản dịch hoàn chỉnh được đăng miễn phí không khoá tại luvevaland chấm co.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô mở cửa phòng, hành lang yên tĩnh không một tiếng động, cô cầm ngọn đèn dầu lặng lẽ đến phòng Phó Hàn Sanh.
Trăng sáng rơi xuống đường nét trên mặt Phó Hàn Sanh, hắn đắp một chiếc chăn mỏng, lông mi cong vút lộ ra ngoài.
Mộ Diên cởi giày, thuần thục vào bên trong nằm xuống ngủ, bỗng cổ bị người ta nắm lấy, theo sau đó là tiếng cọ xát vang dội không kịp phản kháng đè lên nệm giường.
“Đau… Tam gia, là em.”
Mộ Diên bị đau kêu lên một tiếng, trong mắt phát sáng, người đàn ông đáng ghét này, cô bị đau tới mức sắp khóc rồi này.
Phó Hàn Sanh mở mắt ra lập tức buông tay kéo cô vào trong ngực than nhẹ một tiếng: “Anh còn tưởng rằng thím em cho người tới giêt anh.”
Mộ Diên xoa cổ tay đỏ ửng vừa giận vừa cười nói: “Đáng đời tam gia.”
Người ông hừ một tiếng, đúng là bé ăn cây táo rào cây sung mà, hắn giơ ngón tay nhéo gương nhỏ đã được hắn nuôi đến trắng mượt, thở dài nói: “Hôm nay ai bảo em mặc sườn xám ngắn thế hả? Lộ hết.”
Mộ Diên liếc hắn hờn dỗi nói: “Nóng lắm, hơn nữa thím cũng không nói gì thì anh cần gì để ý.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...