[full_free]_mưa bụi thượng hải

CHƯƠNG 53
 
Đèn đuốc sáng trưng, ở đại đường nhà chính của Phó gia yên tĩnh cực kỳ, trên bàn mỗi người có đĩa bánh kem và trà nóng cùng với những người trong lẫn ngoài thấp thỏm lo âu.
 
Phó lão thái thái thấy mọi người đã đến đầy đủ nên quơ cây quải trượng thịch thịch xuống sàn nhà, âm thanh vang tới nỗi ai nấy đều tỉnh ngủ hết cả.
 
“Đưa quản gia tới đây, biết rõ là ta ghét hai tên súc sinh này nhất vậy mà còn dám cho vào đây! Cho rằng ta đã là bà lão già đầu nên lời nói không còn trọng lượng nữa sao?”
 
Trăm cơ nghiệp của Phó gia, trước khi lão thái thái gả vào nhà họ Phó thì bà cũng là tiểu thư quyền quý số một số hai ở Thượng Hải, thời trẻ có anh trai và bố là những người đỗ khoa cử làm việc cho triều đình.
 
Mặc dù giờ triều đại nhà Thanh đã lụi tàn, năm tháng dài triền miên nhưng Mộ Diên vẫn có thể nhìn ra được vẻ đẹp của hậu duệ quý tộc tiểu thư sinh ra đã sẵn có từ cử chỉ của Phó lão thái thái.
 
Quản gia bị thuộc hạ của Phó đại thiếu gia trói lại mang tới đây, nghe những người đó nói khi đi tìm quản gia thì ông ta đang sắp xếp đồ áo vào tay nải, dáng vẻ như muốn bỏ trốn vậy.
 
Phó lão thái thái nghe xong liền đứng dậy từ trên ghế, hận không thể đánh chết cái tên khốn nạn ăn cây táo rào cây sung này, Phó Hàn Sanh duỗi tay giữ chặt tay áo của lão thái thái, đưa cho bà ly trà sau đó trấn an nói: “Bà đừng tức giận, cần gì vì mấy con chó mắt sói này mà mình bị thương.”
 
Phó lão thái thái uống trà, cố gắng đè nén lửa giận xuống: “Vương Phúc Quý, nếu ta nhớ không lầm thì ông đã làm ở Phó gia hơn ba mươi năm rồi, lão thái thái là ta cũng không muốn giảng đạo lý với ông nữa, hôm nay ông hãy nói tường tận mọi chuyện cho rõ ràng, ta sẽ niệm tình cũ mà xử lý nhẹ.”

 
Mấy chục đôi mắt trong đại đường hướng lên người Vương Phúc Quý làm ông ta run sợ, đầu chảy đầy mồ hôi lấm la lấm lét, len lén nhìn hai anh em họ Triệu đang quỳ cách đó không xa một cái sau đó lại nhìn về phía ngũ di thái. Bản dịch hoàn chỉnh được đăng miễn phí không khoá tại luvevaland chấm co.
 
Ông ta bị đôi gian phu dâm phụ này hại thảm thật!
 
Cần gì quản nhiều như vậy làm gì, họa đều từ miệng mà ra, giờ mỗi người một ngả rồi chứ đừng nói gì đến phần giao tình không đáng đồng tiền này, Vương Phúc Quý cũng không phải là Bồ Tát chuyển thế nên đã vội vàng dập đầu quỳ xuống.
 
“Xin lão thái thái tha mạng! Sao thuộc hạ dám làm trái lời của lão thái thái chứ, mấy ngày trước tính đưa anh em nhà họ Triệu đi xuống nông thôn, xe ngựa đã chuẩn bị xong cả rồi nhưng chưa kịp xuất phát thì ngũ di thái đến tìm thuộc hạ nói anh em Triệu gia có ơn cứu mạng cô ta cho nên nói hãy khoan đưa đi, mà vùng nông thôn kia đã bị người Nhật Bản chiếm đóng, cô ta cầu xin thuộc hạ để hai anh em này ở lại giúp đỡ người ta làm việc nặng, hỗ trợ cho người khác, thuộc hạ nhất thời mềm lòng nên mới gây ra sai lầm này.”
 
Vương Phúc Quý liên tiếp dập đầu bảy tám cái, trên trán sắp tróc da, một mảng đỏ xuất hiện, trên gạch dính máu của ông ta.
 
Hơi thở của Tống Vãn Ninh căng thẳng, bàn tay cầm lấy tay cầm của ghế gỗ mun khẽ dùng sức, móng tay cuộn chặt lại trở nên trắng bệch, đôi mắt đỏ ửng đứng lên quỳ xuống mặt đất, hốc mắt ngấn lệ như muốn chảy xuống.
 
“Vãn Ninh có tội, mong lão thái thái nghe Vãn Ninh giải thích.”
 
Phó lão thái thái che đi nếp nhăn trên mặt mình, nhắm mắt gật đầu.
 

“Lão thái thái có còn nhớ Vãn Ninh mới vào cửa không lâu thì không cẩn thận bị trúng phong hàn hay không? Ngay cả đại phu cũng không có biện pháp, nói bệnh lâu mà không khỏi thì sẽ phải đi gặp Diêm Vương, là hai anh em Triệu gia không ngại phiền phức đi tìm thuốc cho Vãn Ninh nên Vãn Ninh mới sống đến bây giờ, ai cũng nói dũng tuyền tương báo*, mặc dù Vãn Ninh không phải là người đọc sách nhưng đạo lý này vẫn hiểu. Vãn Ninh không có đầu óc thông minh, thấy hai anh em nhà họ gặp bạn nên chỉ suy nghĩ ra biện pháp ngu ngốc đó.”
*Dũng tuyền tương báo: Cổ nhân dạy: “Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo”. Câu này có nghĩa, sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối ma͙nh mẽ. Sống không có ơn nghĩa, một mực đòi hỏi, không biết hồi báo sẽ tự làm khánh kiệt hoàn toàn âm đức của bản thân.
 
Tống Vãn Ninh nghẹn ngào nói, gió lạnh phất phơ thổi qua càng tô điểm cho vẻ yếu đuối mong manh của cô ta, làm cho người nào nhìn vào cũng cảm thấy thương tiếc.
 
Mộ Diên không chút để ý uống ngụm trà, cô lấy khăn lụa lên lau miệng, Mộ Diên nhớ trước đây cô sợ quỷ, thím nói quỷ thì có gì mà sợ chứ, chẳng qua chỉ là linh hồn có sự oán giận nặng nề về bên thế gian đầy rẫy con người có nội tâm tham lam tối đen này mà thôi, cách tầng da người đoán không được, thấy không xong. Bản dịch hoàn chỉnh được đăng miễn phí không khoá tại luvevaland chấm co.
 
Lúc còn thiếu nữ cô thấy đó là chuyện bịa ra để lừa người, cho đến hôm nay Mộ Diên mới hiểu rõ. Không biết cái người tên Tống Vãn Ninh này là đen hay là trắng đây.
 
Phó Hàn Sanh thấy cô có hơi thất thần thì lấy đĩa mơ muối đưa tới trước mặt cô, ghé sát vào bên tai Mộ Diên nói nhỏ: “Nếu mệt thì ngậm một viên này đi, sự việc này e là lát nữa mới giải quyết xong được.”
 
Quả mơ khô cứng, có màu vàng óng của đất, chưa nếm vào miệng nhưng chỉ ngửi mùi thôi cũng thấy ngon rồi.
 
Mộ Diên cầm một viên bỏ vào miệng, không nhịn được nhăn mày lại, chua quá!
 
Phó Hàn Sanh cong khóe môi lên, hắn cầm lấy một viên bỏ vào miệng, vị chua lập tức lan tỏa kèm theo ít vị ngọt tiết ra, hắn dịu dàng liếm láp tư vị.

 
Phó lão thái thái nghe Tống Vãn Ninh nói xong, có hơi do dự một lúc, Phó Tuân nghe nói Phó Hàn Sanh muốn đưa Mộ Diên về Phó gia nên hôm nay anh ấy đã đến chỗ của mẹ ở, Tống Vãn Ninh là người nhà của anh ấy vì thế có thế nào cũng báo với Phó Tuân một tiếng rồi mới quyết định.
 
Thấy lão thái thái khó xử, Phó Hàn Sanh thấy phiền chán, bên tai có tiếng gà gáy mơ hồ. bóng đêm dần lùi lại nhường chỗ cho ánh s̴áng bình minh ngoi lên.
 
Hắn uống ngụm trà để xua tan vị chua trong miệng đi, chậm rãi thả tách trà xuống mới nói: “Nếu đã như vậy tịch mấy món đồ tốt của ngũ di thái và Vương quản gia lại đi. Trên người của ông đều dùng vải Tô Châu, điều này quá rêu rao rồi, ngọc ban chỉ nên dùng mỡ dê ngọc là tốt nhất, nghe gã sai vặt nói ông còn có cửa hàng ở vùng ngoại ô, lương của quản gia mỗi tháng là ba mươi đại dương, xem ra ông sống tiêu sái hơn lão gia nhiều nhỉ?”
 
Vương Phúc Quý đổ mồ hôi ròng ròng, run rẩy nói: “Ngũ di thái có cho mã não và trâm bạc, anh em Triệu gia cũng cho một vòng ngọc nạm kim nên thuộc hạ có đem đi cầm đồ ạ.”
 
Càng nói về sau càng nhỏ dần, Phó đại nãi nãi mím môi do dự hỏi: “Chính là vòng tay điền ngọc nạm hoa mai đúng không?”
 
Vương Phúc Quý gật đầu như giã tỏi.
 
Phó đại nãi nãi lập tức đứng dậy, hung hăng đạp lên người tên mặt sẹo một phát, lau nước mặt, khóc to lên: “Lão thái thái mau kêu người đòi đồ lại, món bị trộm kia chính là của hồi môn mà con mang đến từ nhà mẹ đẻ.”
 
“Đại tẩu bình tĩnh, ngồi xuống trước đã, hiện giờ đang đêm, chờ ngày mai tôi cho tài xế lấy đồ về cho tẩu, mọi chuyện bắt nguồn từ tôi mà ra, bà Triệu đó là người hầu cho mẹ tôi, cũng coi như là tôi thay bà ta tạ tội với tẩu.” Phó Hàn Sanh vuốt vách tách trà, giọng điệu hiền lành. Bản dịch hoàn chỉnh được đăng miễn phí không khoá tại luvevaland chấm co.
 
Tiền do người khác bỏ ra đương nhiên Phó đại nãi nãi không nói nữa, cười cười cho qua coi như là một điều nhịn chín điều lành, ngồi xuống ăn bánh vậy.
 

Tống Vãn Ninh vẫn còn quỳ ở đó, Phó Hàn Sanh nhìn một cái rồi lạnh lùng cất giọng: “Ngũ đệ muội, anh em họ Triệu mặc dù có ơn với cô nhưng cô đã gả cho Phó Tuân, đã là vợ của người ta, để tránh những hiềm khích không đáng có thì nên bảo vệ danh tiết của mình, cũng phải bảo vệ cửa của Phó gia toàn vẹn.”
 
Tống Vãn Ninh khẽ nâng mặt lên, cô ta và Mộ Diên có vài phần giống nhau, nước mắt lăn xuống rơi vài giọt xuống mặt đất.
 
Giờ phút này người đàn ông đó cao lớn uy nghiêm, cô bừng tỉnh nhớ đến đêm hoa lê bay phất phơ dưới đêm xuân, đèn Khổng Minh giăng khắp bầu trời, cô ta và chị họ đi dạo hội chùa đúng lúc nhặt được một túi tiền được may tinh tế vô cùng, trong bao lộ ra bức tranh được cắt tỉ mỉ của người con gái, ngũ quan tinh xảo kiều diễm, có ba phần giống với cô ta.
 
Lúc đó chị họ còn cười nói cô ta đã có người thương.
 
Thiếu nữ đang tuổi xuân mơn mởn có ai mà không cầu mong có tình yêu khắc cốt ghi tâm phong hoa tuyết nguyệt đâu.
 
Cô ta và chị họ chờ đến khi đèn gần tắt, mưa nhỏ bay tán loạn mới thấy vị tiên sinh từ chỗ sâu đến tìm, mắt hắn thất thần, hồn phách để đâu đâu, trên người mặc áo lam dài chững chạc, lời nói cử chỉ dịu dàng ôn hòa, hắn nói cảm ơn nhậ̵n lấy túi tiền sau đó xem như trân bảo mà cất đi cẩn thận.
 
Tống Vãn Ninh không phải là đồ ngốc, cô ta biết vị tiên sinh trước mặt đã có người trong lòng, chẳng qua người đó có vài phần giống cô ta mà thôi, cho nên không phải là tiên sinh đó thích cô ta.
 
Năm ấy Tống Vãn Ninh mới mười ba tuổi, dưới đèn mối tình chớm nở như hoa quỳnh lướt đi trong giây lát, chỉ còn có như vậy.



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui