[full_free]_mưa bụi thượng hải

CHƯƠNG 52
 
Người đàn ông cường tráng ở đằng sau nghe thấy vậy thì khóe miệng lập tức nở nụ cười gian trá, vội vàng gật đầu, hai người chậm rãi ngồi xổm xuống, người đàn ông phía trước không rút dương vật ở bên trong hoa huyệt của Tống Vãn Ninh ra mà ở tại chỗ đâm cô ta một cái.
 
Hai chân Tống Vãn Ninh quỳ xuống đất, cái mông no đủ bị kéo cong lên để người đàn ông dùng sức mà chơi.
 
Nước mặt cứ chảy liên tục, người đàn ông dùng tay nhéo đầu vú cô ta bắt mở đôi môi nhỏ xinh, bỏ dương vật tanh tưởi ấy vào miệng làm tinh thần càng thêm sảng khoái, sau đó gấp không chờ nổi mà bắt đầu chuyển độn̴g.
 
dương vật thô to lập tức nhét vào cổ họng của Tống Vãn Ninh làm cô ta thiếu chút nữa không thở được, sườn mặt dịu dàng đỏ bừng lên, cô ta vội vàng dùng đầu lưỡi liếm láp cự long khổng lồ kia.
 
Cái lưỡi nhỏ đảo qua cây gậy dài nóng bỏng, người đàn ông run lên, cổ họng ngâm nga những tiếng rên trầm khàn: “A… Được miệng của ngũ di thái liếm… Ưm… Cái miệng này vừa nhỏ vừa thoải mái… Tên thiếu gia què kia dạy mày dâm đãng như này sao?...”
 
Miệng nhỏ của Tống Vãn Ninh cũng giống như cái tiểu huyệt phía dưới ẩm ướt mềm mại, ấm áp nhiều nước, người đàn ông cảm nhận được khoang miệng tinh tế nhẵn nhụi cọ lấy dương vật của mình thì cảm giác sung sướng càng dâng cao, không có từ ngữ nào có thể hình dung được, vì thế anh ta đè đầu Tống Vãn Ninh lại thọc vào rút ra y chang cách chơi huyệt vào mồm của Tống Vãn Ninh. Bản dịch hoàn chỉnh được đăng miễn phí không khoá tại luvevaland chấm co. Nhìn con quái vật của mình ra vào bên trong miệng người phụ nữ, nghe thấy tiếng hừ hừ phát ra từ mũi của cô ta, độn̴g tác của anh ta cuồng loạn hơn rất nhiều, anh ta chọc tới chọc lui sau đó dùng tay bóp một bên mông của Tống Vãn Ninh nói với người đàn ông đang chơi u động kia: “Con mẹ nó dâm quá!”
 

Ánh trăng hiu quạnh, gió thổi lạnh lẽo chiếu vào gương mặt của Mộ Diên, so với ngọc trai thì càng trắng hơn.
 
Cô sợ tới mức nhẹ chân lùi ra phía sau muốn rời đi nhưng bỗng dưng chiếc g͙iày da màu nâu phát ra một tiếng rắc vang dội, là nhánh cây khô bị giẫm gãy, trong đêm tối tiếng động này là còi báo độn̴g.
 
Trái tim của Mộ Diên đập nhanh chưa từng có, không dám thở ma͙nh, bàn tay nắm chặt khăn, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp đằng sau núi giả dừng lại, còn có âm thanh rống lên giận dữ của người đàn ông to lớn.
 
“Ai ở đó?”
 
Tống Vãn Ninh hừ lạnh một tiếng, cô ta đạp một chân bên kia của người đàn ông một cách tàn nhẫn: “Còn hô nữa! Mau đi qua đó bắt người đi, hôm nay có Phó tam gia ở lại trong nhà, nếu làm kinh độn̴g tới anh ta chắc chắn chúng ta sẽ không thấy được mặt trời vào ngày mai đâu!”
 
Thấy chuyện không ổn, Mộ Diên liền xoay người chạy theo hướng sâu lối yên tĩnh kia, màn đêm bao trùm, cô không biết bản thân đã ở nơi nào, chỉ nghe thấy tiếng bước chân dần bước tới còn có tiếng mắng chửi hung ác của đàn ông. Bản dịch hoàn chỉnh được đăng miễn phí không khoá tại luvevaland chấm co.
 
“Phì! Tao chơi chết mụ nội nó! Nhìn tấm lưng đó cũng là một đứa lẳng lơ, mày đi đến hướng kia nhìn xem tối nay cô ta trốn ở nơi nào?” Một giọng nói của người đàn ông bỗng dưng truyền đến cùng lời nói tục tằng, Mộ Diên nương theo ánh trăng thấy rõ mặt của hắn có vết sẹo do đao để lại, cho dù là đồ đệ của vùng sơn dã cũng không đến mức như thế.
 

Một tên đàn ông khác dù không có sẹo như người còn lại nhưng cũng có cơ thể cường tráng, cao lớn vô cùng. Bản dịch hoàn chỉnh được đăng miễn phí không khoá tại luvevaland chấm co. Lưng Mộ Diên dựa vào thân cây, tay trói gà không chặt, gió đêm lại như dao nhỏ chém qua, bóng hoa hiềm nguyệt lại không biết lạnh mà đung đưa tỏa ra mùι thơm phưng phức.
 
Người đàn ông cao lớn đã tìm khắp nơi rồi, tiếng bước chân càng lúc càng gần tới chỗ cây liễu hơn, Mộ Diên ổn định lại tinh thần nhặt một hòn đá nhỏ dưới chân nắm chặt vào lòng bàn tay để đằng sau sườn eo, sau lưng có thuyền con trên hồ sen, nửa vòng trăng chìm trong đó gợi lên những con sóng lăn tăn óng ánh.
 
Gió đêm nhè nhẹ quấn lấy lá liễu, một bóng dáng mơ hồ ảo ảo tiến tới chỗ cây liễu, xương nhón tay thon dài, trái tim của Mộ Diên vọt lên cổ họng chờ đến khi thấy rõ bộ áo dài màu xanh thẫm và gương mặt điển trai ấy mới bỏ bàn tay đang cầm đá xuống.
 
“Tam gia sao anh lại ra đây?” Mộ Diên dùng khăn tay che miệng mình lại nhỏ giọng hỏi, giọng run run như làn nước trong vắt kia, đôi mắt ướt át dính người.
 
Ánh mặt Phó Hàn Sanh nhìn cô rồi đi tới ôm lấy Mộ Diên, vừa nãy hắn thấy người hầu đi về một mình đã cảm thấy không đúng rồi, hỏi mới biết là do đèn pin hết điện nên người hầu về lấy cái khác.
 
Mặc dù lá gan của Mộ Diên không tính là nhỏ nhưng cô nương kia sợ tối nhất, Phó Hàn Sanh mặc quần áo xong liền cầm đèn pin đi tìm cô ai ngờ khi đến nhà vệ sinh thì đã không thấy người đâu. Bản dịch hoàn chỉnh được đăng miễn phí không khoá tại luvevaland chấm co.
 
“Sao lại chạy tới nơi ít người này? Sợ đến mức đi lạc đường à?” Bàn tay khô ráo của Phó Hàn Sanh vỗ nhẹ lên bả vai cô như an ủi, con ngươi dịu dàng giọng điệu dỗ dành hỏi.

 
Đôi đồng tử của hắn trầm lắng, trong bóng đêm lại mê ly huyền bí, Mộ Diên cong môi, hơi do dự một chút, muốn nói điều gì đó lại thôi, chỉ ôm lấy áo dài của hắn cọ gương mặt vào ngực hắn rồi im lặng.
 
Phó Hàn Sanh thấy cô không nói gì cũng không ép buộc, hắn chỉ lấy tay xoa tóc cô, bàn tay tinh tế trắng nõn kéo cô từ sau gốc cây liễu đi ra.
 
Vườn liễu đã không còn u ám như vừa rồi, tia sáng của trăng chiếu rọi khắp nơi, hương hoa sơn chi ngọt lịm tỏa trong không khí.
 
Bụi cỏ đong đưa theo hình dáng, nếu đêm khuya đi dạo ở đây chắc chắn sẽ bị dọa sợ bởi vẻ ma mị này.
 
Mộ Diên nắm chặt tay Phó Hàn Sanh, nhìn ánh mặt thâm thúy của hắn đang nhìn chằm chằm vào chỗ tối kia, nhàn nhạt nói: “Ai ở đằng kia?”
 
Hai người đầu kia hơi do dự cuối cùng vẫn mỉm cười bước ra từ vườn hoa.
 
Một người mặt có sẹo, một người cường tráng cao to cung kính ân cần không có sự kiêu ngạo nào của lúc nãy, hai tay chắp lại hành lễ: “Chào tam gia.”
 
Phó Hàn Sanh nhớ hai người này là hai tên trước đây hầu hạ Triệu bà tử, khi còn nhỏ hắn có thấy vài lần nhưng giờ không có cảm giác thật thà đôn hậu như lúc đó nữa.

 
Không lâu trước đó nghe lão thái thái nói hai người này làm bẩn người hầu trong phòng bếp còn đánh người hầu đó tới tàn phế, lão thái thái muốn bắt người lại nhưng Triệu bà tử dập đầu cầu xin nên chỉ cho người hầu đó bạc rồi đem hai anh em này đến thủ điền ở nông thôn.
 
Giờ điền cũng không thu lại về đây, Phó Hàn Sanh cảm thấy cách làm của lão thái thái quá nhẹ nhàng dung túng, loại lưu manh này không có ý gì đứng đắn, chặt tay chém chân mới đúng. Bản dịch hoàn chỉnh được đăng miễn phí không khoá tại luvevaland chấm co.
 
Tên mặt sẹo cười nói: “Lần trước khi thấy tam gia là lúc ngài đang mặc quần cộc áo yếm.” Hắn giơ tay che cổ lại: “Lúc nãy có con mèo hoang cào cổ của thuộc hạ bị thương nên muốn tìm con súc sinh đó.”
 
Phó Hàn Sanh cười như không cười nhìn hai tên đó một cái, trên cổ của tên mặt sẹo có vết đỏ rõ ràng, ánh mặt lạnh toát hỏi hai người đó: “Quản gia trong nhà đâu?”
 
Đêm dài đằng đẵng, ngọn đèn dầu lượn lờ, Phó gia yên tĩnh lạ lùng, các bà tử và người hầu khoác áo ngoài, ai nấy chưa tỉnh ngủ ngáp ngắn ngáp dài, thấy lão thái thái và Phó Hàn Sanh ngồi ở chính vị, người hầu để ghế gỗ lót đệm tơ vàng bên cạnh Phó Hàn Sanh cho Mộ Diên.
 
Hiện giờ cô cũng cảm thấy buồn ngủ, uống một ngụm trà nâng cao tinh thần, các di thái, thái thái đều đang nửa tỉnh nửa mê ngồi một bên, người hầu và bà tử bưng trà đưa tới.
 
Mặt Tống Vãn Ninh vô cảm nhận lấy tách trà, súc miệng một miếng, đôi mặt vô tình nhìn tới ánh mặt của Lưu Đức, như con rắn dài bảy tấc. Tên Lưu Đức này biết được mọi chuyện của cô ta, Tống Vãn Ninh thở dài, từ lúc bắt đầu đã có dự cảm xấu rằng tên Lưu Đức này có chết cũng phải kéo theo cô ta chết cùng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui