Mộ Diên thực sự không chịu nổi, mấy lần cô cầu xin tha nhưng Phó Hàn Sanh vẫn cứ tiếp tục đè nặng lên người cô, hôn cơ thể trần trụi đầy mồ hôi của cô không ngừng, cả hai người cứ thế dính sát lấy nhau, trao nhau từng hơi thở gấp gáp.
Cửa sổ bị gió mở ra, ánh trăng sáng treo trên cành cây dưới màn đêm đang bao phủ lấy thế gian, những ngôi sao lấp lánh thưa thớt, phác họa nên khung cảnh tươi mới mát mẻ, giống bức tranh rời xa nơi loạn lạc đến với vùng đào nguyên xa xôi yên bình.
Phó Hàn Sanh mặc quần vào, nhớ hôm nay có mấy danh mục bên thương hội chưa xem xong nên đi đến bên bàn gỗ dở văn kiện trên đó ra xem, cầm sách tới đầu giường, bàn tay đè lên gối mềm màu vàng, nhờ ánh đèn mà nhìn trang giấy.
Đèn chiếu không được sáng lắm nhưng lại phác họa nên hình dáng của hắn một cách rõ ràng, gương mặt điển trai lạnh lùng, vẻ mặt y như mấy người thầy ở trường nhưng khí chất lại cách xa bọn họ cả ngàn dặm.
Có lẽ là do ánh mặt của Mộ Diên quá nóng bỏng nên đã làm phiền đến hắn, Phó Hàn Sanh rời khỏi quyển sách quay sang nhướng mày ra vẻ bất cần đời cười nói: “Giờ không la hét kêu đau nữa à?”
Mộ Diên đỏ mặt, hai má như hai quả cà chua chín mọng, chột dạ dùng chăn che đậy mặt lại: “Nếu la to quá sợ sẽ để người khác nghe được rồi nói không hay, tam gia đúng là đồ xấu.”
Bí mật này phải giữ kẻo để người khác biết thì cô sẽ không thể nào qua cửa được đâu, đáng lẽ ra cô không nên đồng ý ngủ cùng Phó Hàn Sanh, tránh cho hắn nhân dịp này mà làm ra loại chuyện không nên. Bản dịch hoàn chỉnh được đăng miễn phí không khoá tại luvevaland chấm co.
Phó Hàn Sanh không nói gì chỉ lật vài tờ giấy, trên mặt là vẻ tùy ý lười nhác nói: “Là em đồng ý ở lại đây, hiện tại lại sợ như thế, đúng là không có tiền đồ.”
Hắn còn muốn uống nhiều nước nữa kìa nhưng giờ chỉ đành giải khát mà thôi.
Mộ Diên lẩm bẩm hai tiếng, chui mình vào vòng tay của hắn, yên lặng trong lồng ngực Phó Hàn Sanh nhìn hắn làm việc.
Mấy tiếng quắc vang lên rõ rệt trong màn đêm lặng, Mộ Diên thất thần suy nghĩ bỗng dưng có một trận co rút, cô cố gắng nhẫn nhịn, có lẽ là buổi tối ăn hơi nhiều nên giờ buồn đi vệ sinh.
Phó Hàn Sanh nhìn cô, hai cánh tay ôm lấy bả vai Mộ Diên, nhíu mày hỏi: “Cơ thể không thoải mái à?”
Đôi lông mày của Mộ Diên nhăn thànᏂ hình chữ xuyên (川), gật đầu nói muốn đi vệ sinh, dù sao cũng là chuyện đi nặng nên có hơi ngượng ngùng khi dùng bô để giải quyết.
Sợ ngày mai mấy cô người hầu đó sẽ nói xấu mình.
Phó Hàn Sanh nghĩ chi bằng giải quyết ở trong phòng nhưng nghĩ Mộ Diên thực sự cần nên cầm lấy đèn pin ở trong tủ ra.
Mặc dù thời đại này đã không còn vấn đề về tư tưởng phong kiến nhưng trước cổng gia vẫn còn hai người hầu đứng gác đêm, Mộ Diên để Phó Hàn Sanh đi vào còn mình thì đi theo người hầu là được.
Gió lạnh thổi qua, Mộ Diên mặc một chiếc quần khác bên trong lớp áo dài, trong tay cầm chặt tờ giấy lau, hai chân ngồi xổm xuống để đi.
Sau khi giải quyết tâm tình thoải mái hẳn ra, đang lúc cô mặc quần áo xong xuôi định rời đi thì bỗng dưng nghe thấy tiếng động, cô sợ tới mức kéo quần lên, nương theo tia sáng của mặt trăng chạy đi.
Đi ra bên ngoài không còn ai cả, người hầu cũng không biết là đã chạy đi đâu.
Tiếng dốc kèm theo tiếng kêu quyến rũ càng lúc càng to, Mộ Diên còn nghe được cả tiếng gầm nhẹ của người đàn ông nữa.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Mộ Diên đi theo nơi phát ra tiếng vang ấy, sau núi giả hai người đàn ông trần truồng đang cưỡi lên người phụ nữ quần áo tả tơi, nhìn qua là biết do bị xé rách.
Người phụ nữ đó chỉ có dáng người, nhìn từ đằng sau thân hình nhỏ xinh, còn hai người đàn ông kia chỉ cần dùng hai ba động tác đã chế ngự được cơ thể đó, dùng tay xé toạc quần lót để lộ nơi tư mật ra ngoài không khí.
“Ai cũng nói tàn nhẫn nhất là phụ nữ, mấy ngày trước ngũ di thái quyến rũ hai anh em bọn tôi, giờ lại trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách nữa.”
Là ngũ di thái!
Đôi đồng tử của Mộ Diên trừng lớn, nỗi khiếp sợ hiện lên trên mặt, nhìn chằm chằm hình ảnh đằng sau núi giả kia, sườn mặt đó đúng là không khác Mộ Diên là bao.
Tống Vãn Ninh cười lạnh một tiếng, cơ thể trắng nõn không nhịn được run lên, giống như con sơn dương đang đợi làm thịt, không ngừng giãy giụa buông lời độc ác: “Sao lại nói những câu như thế? Đợi đến khi Phó Tuân bắt được hai người đưa cho Đại thái thái nói hai người ép ngũ di thái làm tình, cho dù không chém đầu các người thì nhất định cũng sẽ lấy máu của các người ra mà tưới.”
Hai người đàn ông nở nụ cười dâm đãng, một người ôm cô ta phía sau, một người đứng đằng trước nhéo hai hòn thạch nhũ trên đồi của cô ta, đôi vú ưỡn lên trắng trắng mềm mềm bị bàn tay thô ráp xoa bóp. Bản dịch hoàn chỉnh được đăng miễn phí không khoá tại luvevaland chấm co.
“Trước đó là ngũ di thái không chịu được cô đơn nên mới câu dẫn hai anh em chúng tôi, giờ lại muốn cáo trạng. Đúng là đồ đĩ dâm thiếu đụ mà, muốn chết thì cũng phải chết cùng nhau!”
Có lẽ lời uy hiếp này đã chọc đến Tống Vãn Ninh, sắc mặt cô ta không vui, hung hăng liếc xéo hai người đàn ông đó một cái: “Mấy tên đàn ông các người đúng là vô dụng, muốn đụ thì đụ nhanh lên, đụ xong rồi thì cút!”
Bộ dạng ôn nhu hiền lành giống Mộ Diên đã không còn, Tống Vãn Ninh bị xước da, có mấy chỗ bị chảy máu đầm đìa.
Cô ta hừ một tiếng, không ngừng vặn vẹo cơ thể của mình, âm thanh xoa bóp vang lên, hốc mặt mờ mịt nhìn hai người đàn ông.
“Dâm hơn cả kỹ nữ nữa, đụ chết cô!” Nói xong, người đàn ông đưa ngón tay đi vào bên trong người Tống Vãn Ninh, một tay khác sờ mó lên đùi loáng bóng mượt mà.
Người đàn ông ôm Tống Vãn Ninh từ phía sau cắn lỗ tai của cô ta: “Cũng không nhìn xem bản thân cô dâm như thế nào, cái vú này bị không ít đàn ông sờ, hoa huyệt cũng có nhiều đàn ông đụ qua rồi, hai người hầu này cũng không chê cô bẩn đó, hôm nay sẽ làm cho cô thoải mái tới tận trời.”
Sắc mặt Tống Vãn Ninh trắng bệch, hai vệt đỏ ửng, bất đắc dĩ dùng nhục huyệt kẹp chặt lại nơi đó của mình, từ u động đã có một lượng lớn dâm thủy chảy ra. Cô ta bắt đầu kêu lên những tiếng dâm đãng, ánh mặt dần mơ hồ. Bản dịch hoàn chỉnh được đăng miễn phí không khoá tại luvevaland chấm co.
Côn thịt của người đàn ông phía trước xâm nhập vào cơ thể Tống Vãn Ninh, tên đó kêu lớn: “Sảng khoái! Con mẹ nó quá sảng khoái! Lồn thì khít, nước thì nhiều, đúng là đĩ dâm…”
“A a… Ưm ưm…” Tống Vãn Ninh hưởng thụ đồng thời hốc mặt có nước mặt chảy ra, từ lâu cô ta đã hối hận, hối hận khi gả vào đây, người hầu ở đây ai ai cũng là quỷ, à không, so với quỷ còn đáng sợ hơn, là kiểu giết người trong vô hình.
Hai đùi của cô ta bị mở to ra, dương vật thọc vào rút ra không ngừng nghỉ, hai mép môi của hoa huyệt bị cự long thô to ma sát cho ngứa ngáy, nhịn không được run rẩy từng cơn. Bản dịch hoàn chỉnh được đăng miễn phí không khoá tại luvevaland chấm co.
Tống Vãn Ninh bắt đầu lên đỉnh, côn thịt của người đàn ông cứ chọc đến tử cung, hắn thúc mông vài cái làm Tống Vãn Ninh kêu lớn một tiếng.
Người đàn ông ngoài ý muốn đánh lên ngực của Tống Vãn Ninh: “Đĩ dâm, lão tử chưa lên đỉnh mà mày đã lên rồi…”
Sau đó nhục huyệt của Tống Vãn Ninh ngừng co rút, còn dương vật cứ hoạt động làm Tống Vãn Ninh cao trào hết lần này đến lần khác.
Còn người đàn ông như cái cùi dù sao thì hoa huyệt của Tống Vãn Ninh nhiều nước co rút khắp nơi nên người đàn ông cũng phải cắn răng chịu đựng.
Người đàn ông phía sau nhịn không được nói: “Nhị ca, anh không thể nhanh hơn được sao?”
Người đàn ông đằng trước nhìn người đàn ông phía sau một cái, thở phì phò nói: “Em gấp cái gì? Anh vẫn chưa đụ đủ đâu, hay là em dùng cái miệng nhỏ của cô ta để sướng trước đã?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...