[full_free]_mưa bụi thượng hải

Lúc đến Phó gia đã là giữa buổi trưa, cây ngô đồng bên ngoài tháp nước yên lặng vẫy tay, từng trận ồn ào của lá truyền đến, giờ đã là cuối xuân đầu̸ hạ nh̵ưng chúng nó đã k͙hông nhịn được muốn tỏa sắc.
 
Mộ Diên ra khỏi chiếc xe ô tô, suýt chút nữa là không nhìn ra Phó gia, so với mấy năm trước thì tráng lệ huy hoàng hơn nhiều, sân ở cách vách cũng bị mua lại, Mộ Diên nghe Phó Hàn Sanh nói sân kia là mua cho người hầu đã già ở, phần lớn người hầu của Phó gia đều đến đây làm từ nhỏ đến lớn, rất nhiều người thân đã mất vì bệnh tật nên từ hồi còn trẻ đã không còn cha mẹ nữa.
 
Đứng trước cửa là hai người hầu trang điểm khéo léo, thấy cô và Phó Hàn Sanh đi tới liền nở nụ cười tươi tắn đón, Mộ Diên chưa bao giờ thấy trận địa lớn như vậy chỉ đành gượng cười đáp lại.
 
Đến khi vào cửa, trong lòng Mộ Diên lại bắt đầu do dự, nếu thấy cô và Phó Hàn Sanh đi cùng nhau không biết đại thái thái sẽ chế nhạo cô như thế nào.
 
Mộ Diên nắm chặt chiếc khăn tay vào lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi của mình, ngừng bước ͼhân, đàn chim nhạn bay về phía nam đi qua trên trời, chân trời mênh mông lấy lại vẻ tươi xanh vốn có của mình.
 
Phó Hàn Sanh cũng dừng bước ͼhân lại, nghiêng người nhìn cô, dưới ánh nắng chói chang của mặt trời, Mộ Diên thấy hai mặt hắn trầm xuống không hề có ý cười, ánh nhìn ấy luôn đi theo cô năm tháng sau này.
 
Hắn nắm lấy bàn tay thon dài trắng nõn của cô, bóng dáng cao lớn che thân hình nhỏ bé, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, có anh ở đây.”
 
Những ngày sau này hắn cũng sẽ ở bên cô.
 
Qua cánh cửa đầy hoa, hai bên là hàng hoa hồng lá xanh biếc, mùι hương hoa mẫu đơn cũng tỏa ngát khắp nơi, hành lang yên lặng treo đèn hoa đăng, bên viện đình có bàn ghế đá và xích đu gỗ, hồ sen nuôi cá chép đỏ trắng và cá chép trường thọ, ba con chim hoàng yến được nhốt trong lồng trúc, hót vang như gần như xa, đâu đâu cũng là cảnh đẹp ý vui.
Tới gần hậu viện người hầu càng lúc càng nhiều, có mấy người nấp sau núi giả, bên trong tấm màn che cửa sổ, mấy bà tử thì to gan hơn, cứ thể quang minh chính đại đến xem, Mộ Diên quét mặt nhìn qua thấy các cô dùng khăn tay che môi không biết là đang cười cái gì?

 
“Chẳng lẽ mấy người đó chưa từng thấy em hay sao? Em cứ có cảm giác như là Đại Ngọc bước vào ảo cảnh Giả Phù vậy, làm như em là bảo bối quý hiếm không bằng.” Mộ Diên lẩm bẩm, kéo ống tay áo của Phó Hàn Sanh, da mặt cô mỏng nên đã đỏ lên một mảng.
 
Sau khi suy nghĩ lại bừng tỉnh, che mặt hỏi: “Hay là hôm nay em không dặm phấn đều nên bây giờ nhìn em như đít khỉ?”
 
Phó Hàn Sanh không để ý mà nhìn mặt cô một cái, sạch sẽ trong s̴áng, như phi tử tắm nước tháng sáu, ngọt ngào mát lành.
 
“Đừng nghĩ nhiều, kệ họ đi.” Giọng hắn trầm ổn nhéo cằm nhỏ của Mộ Diên, ánh mặt dời đi nắm tay cô đến phòng phía đông.
 
Vẫn chưa vén rèm lên để vào nhà thì đã nghe thấy tiếng đọc kinh ở bên trong cùng khói hương lượn lờ nhè nhẹ, quanh quẩn trong không gian.
 
Một bà tử già to giọng thông báo, cung kính xốc mành che lên.
 
Bên trong phòng, những lư hương tinh xảo cắm đầy nén nhanh, những tia khói màu trắng bay khắp không trung.
 
Người ngồi trên ghế chính vị kia không ai khác ngoài lão thái thái, mặc dù da dẻ của bà ấy không còn hồng hào như mấy năm trước Mộ Diên thấy nhưng sắc mặt vẫn sáng như thế, ở trong thời loạn lạc, bom đạn bay đầy đầu thì lão thái thái vẫn mặc kiểu cũ hàng thêu Tô Châu, trên đó có thêm lưu huỳnh và mấy bông hoa thêu bằng tay.
 
Mạn giường không có nhiều người, mấy người đó chỉ nhìn Mộ Diên từ trên xuống dưới, ngoại trừ ngũ di thái mà Mộ Diên mới gặp thì thiếu vị đại thái thái ương ngạnh kia.
 
Thấy Phó Hàn Sanh và Mộ Diên đi vào cùng nhau, nếp nhăn trên mặt lão thái thái càng lúc càng sâu, uống ngụm trà, vội vàng bảo bà tử dâng trà đưa ghế, thấy gương mặt hiền từ của Mộ Diên thì xua tay, kéo cô đến trước mặt: “Nha đầu ngoan, mau tới đây cho bà nhìn một cái.”
 
Mộ Diên hơi ngỡ ngàng, quay đầu nhìn Phó Hàn Sanh đang nhàn nhã ngồi uống trà trên ghế gỗ mun kia, người đó chỉ nhướng mày cười không nói gì.
 
Bà tử đưa cho Mộ Diên một cái đệm gấm Tứ Xuyên, Mộ Diên dựa gần lão thái thái, bà ấy vỗ lên bàn tay ngọc ngà của cô, mỉm cười nói.
 
“Nhớ trước đây gặp con khi đó là trong ngày sinh nhật mười chín tuổi của Tuân nhi, nha đầu này đúng là càng ngày càng trổ mã xinh đẹp.”
 
Mộ Diên nhấp môi gật đầu: “Mặc dù đã lâu không gặp nhưng bà nội vẫn giống với khi ấy, tinh thần đều tốt như thế.”
 
Phó lão thái thái cười lắc đầu, buông tiếng thở dài, trong mặt hiện lên vẻ phiền muộn: “Ban đầu bà cũng vui cho con, con là một cô nương tốt với lại Phó gia cũng không có nhiều quy củ như thế, lão thái gia sinh ra từ gia đình nghèo khó, vậy mà bà lại quên đi người mẹ của Phó Tuân, ai…”

 
“Khụ khụ khụ.”
 
Phó lão thái thái còn muốn nói gì đó nhưng nghe thấy tiếng ho kịch liệt phát ra từ chỗ ngồi bên trái, Mộ Diên dời tầm mắt nhìn qua.
 
Trên ghế gỗ mun bên tay trái là người có thân hình mỏng manh, vòng eo nhỏ cong, dung mạo kiều diễm, đôi mặt giống như phượng Vương Hi nhưng lại thiếu đi sự lưu manh mà thay vào đó là tính cách của người sa cơ thất thế, nhìn uể oải vô cùng.
 
Cô ta đứng dậy nói hai tiếng xin lỗi thất lễ ánh mặt dừng trên mặt Mộ Diên sau đó che khăn tay lên mặt ho.
 
Phó lão thái thái xua tay, ngũ di thái đứng dậy hành lễ đưa theo người hầu nâng người kia rời
 
“Vị đó chính là Dương tiểu thư, hai năm trước khi gả cho Tuân nhi thì còn tốt, không biết vì sao sau khi sảy thai thì sức khỏe kém đi nhiều, đúng là số vận năm nay không được may mắn lắm.”
 
Hóa ra đó là Dương tiểu thư, Mộ Diên ngước mặt nhìn bóng dáng xa dần đầu kia.
 
“Bà hiểu được con và Tuân nhi không có duyên phận, giờ con có đôi có cặp với Hủ nhi thì nên nhường nhịn lẫn nhau, hai người tin tưởng không nghi ngờ, Mộ nha đầu là người có phúc khi, đừng nói lão thái thái này nói mấy lời vô nghĩa, chắc mấy người tiểu thư khuê các muốn thành hôn với Hủ nhi thì tám chín phần đã len lén lấy khăn lau nước mặt rồi!”
 
Chuyện đưa Mộ Diên tới đây Phó Hàn Sanh đã nói qua với lão thái thái, lúc Phó lão thái thái còn trẻ không lay chuyển được hắn, giờ có người bầu bạn cùng bà cũng yên tâm hơn phần nào, chỉ là thấy người đó là Mộ Diên bà vẫn cảm thấy sợ hãi.
 
Phó lão thái thái còn sờ soạng âu phục trước mặt, mấy vị di thái thái đều che môi cười.
 
“Đều nói gả con gái đi thì khóc, chẳng lẽ lão thái thái cũng muốn gả Hàn Sanh ra ngoài sao?”

 
Không biết vị thái thái nào cười tươi vang to, còn mắng giận Phó lão thái thái một câu, nói nhiều làm ai ai cũng cười.
 
Mộ Diên cũng mỉm cười, ánh mặt nhìn người đàn ông thong thả uống trà kia, cô nghe được rất rõ ràng, mới vừa nãy Hàn Sanh là tên tự của hắn còn tên khác là Hủ.
 
Nói chuyện trong phòng một lúc sau, Phó lão lão lưu Mộ Diên và Phó Hàn Sanh ở lại một đêm, Phó Hàn Sanh không nói gì, nghe theo ý của Mộ Diên, người con gái này là người hay mềm lòng nói chưa đến vài câu đã động lòng đồng ý ở lại đây đêm nay.
Người hầu thu dọn xong thì đi ra ngoài, trong phòng có rất nhiều đồ và lẵng hoa héo, lồng sắt sáng quắc và mấy cái đèn hoa đăng cùng với một con diều.
 
“Phòng của tam gia đúng là giống với phòng của cô nương.” Lòng bàn tay Mộ Diên vuốt ve con diều, cong khóe môi lên.
 
Phó Hàn Sanh ôm lấy bả vai cô, hơi rũ mặt xuống, đáy mặt thâm trầm, tiện đà chế trụ eo cô đè lên con diều.
 
“Cô nương thì sao?”
 
Người mới nãy còn chê cười hắn giờ lại im lặng như ve sầu vào đông, chỉ vì cảm nhận được cự long đang dần nóng lên bên dưới.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui