Tỉnh lại lần nữa đã là giữa trưa.
Ánh mặt trời nhô cao, tiếng bán bánh rán ngào đường vang lên, chỉ dùng tai nghe cũng đủ bên ngoài náo nhiệt như thế nào, khắp nơi đều là bước chân của người người lớp lớp.
Có người hầu tới gọi Mộ Diên dậy, lúc xuống tầng thì trên bàn gỗ đàn màu vàng đã bày đĩa bánh bao và hoành thánh gạch cua cực kỳ hấp dẫn.
Phó Hàn Sanh đã đi đến thương hội. ở công quán chỉ còn lại mấy người hầu và bà tử mà thôi.
Lục Võ đã đi rồi nên giờ đứa con gái Thất Thất của anh ấy được giao cho mẹ Triệu nuôi nấng, Mộ Diên hỏi mẹ ruột của Thất Thất là ai sau đó nghĩ có lẽ người đó đã nhắm mặt xuôi tay rồi.
Mẹ Triệu thở dài, chỉ nói Thất Thất là đứa trẻ đáng thương, mẹ ruột của cô bé là kỹ nữ ở Vạn Hoa Lâu, sau khi Lục Võ say thì có đêm tình với cô ta, mẹ Triệu mắng người kia là kẻ dơ bẩn, tuổi còn nhỏ đã bán đi thanh xuân để kiếm cơm, làm cho Lục Võ từ một người hiền lành thành thật trở nên thần hồn điên đảo, cô ta đã bị nhiều người đàn ông đụ như thế rồi đến khi có Thất Thất thì lại nói đó là đứa con của Lục Võ.
Mộ Diên rũ mặt, cắn miếng hoành thánh gạch cua, trong miệng hơi nóng, trên đời này chuyện đắng nhiều hơn chuyện ngọt, với lại cô cũng không phải là người nhiều chuyện nên chỉ có mẹ Triệu nói.
Sau giờ Ngọ, mặt trời lên đỉnh xanh thẳm, cành trúc đung đưa gió xuân thổi mặt.
Mộ Diên nằm trên sô pha đọc sách giải sầu, trong sách có đoạn nói Kiến An khoe với Nguyễn Tịch bản thân có tiêu chuẩn nhất định, nếu là thứ mà mình để mặt tới thì sẽ dùng trước mặt để nhìn còn nếu là thứ làm mình chướng mắt thì sẽ lấy lòng trắng để xem.
Mộ Diên dùng khăn tay che miệng cười, cửa công quán có tiếng người truyền đến.
“Mộ cô nương buổi trưa tốt lành, có chuyện gì mà cô cười vui thế?”
Buông quyển sách xuống, nhìn ra hóa ra đó là Giang Viễn Cẩn, một thân tây trang màu xám xanh, dưới mặt kính là đôi mặt phượng, nụ cười nho nhã trầm ổn, không giống như Phó Hàn Sanh có vài phần xa cách.
“Mời Giang tiên sinh ngồi, anh có chuyện gì sao? Tam gia đã đến thương hội từ sáng sớm rồi.” Mộ Diên đứng dậy thả sách xuống, từ trên bàn rót cho anh ta một chén trà, ngước mặt mới thấy đằng sau lưng Giang Viễn Cẩn là một cô gái.
Nhìn sơ qua đó một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, sườn xám toát lên vẻ yểu điệu thướt tha, mày rậm mặt to, hai má hồng như đào, trong tay còn cầm mấy quyển sách, có lẽ vì thế mà tạo ra cảm giác thư hương trên người.
“Vị này là?” Mộ Diên cười cười cầm lấy chén trà rót thêm một ly Bích Loan Xuân.
“Vị này chính là chuyết kinh* của tôi, tên là Tống Anh, vài ngày trước Hàn Sanh có hỏi tôi về việc phiên dịch sách báo, đúng lúc Tống Anh cũng phiên dịch nên liền đến làm ở báo xã văn chương phiên dịch cùng cô.” Giang Viễn Cẩn cong khóe mặt, uống ngụm trà kéo Tống Anh đến bên người.
*Chuyết kinh: Chuyết: vụng về, kinh: cái gai. Do chữ kinh thoa: cái trâm cài đầu̸ bằng gai (dùng̸ gai nhọn làm trâm cài đầu̸). Chữ kinh thoa hay bố kinh (xem chữ này) đều dùng̸ để chỉ bà vợ (lời nói khiêm nhượng). Chuyết kinh: bà vợ vụng về (dùng̸ để chỉ vợ mình khi nói với kẻ khác).
Mộ Diên cực kỳ vui mừng, vội vàng kéo Tống Anh đến ngồi bên cạnh mình: “Tôi đang lo không có việc gì làm đây, chỉ có thời gian xem sách giải trí, giờ có cô đến đây đúng là cứu tinh của tôi.”
Tống Anh chỉ nở nụ cười nhẹ nhàng, nháy mặt với Giang Viễn Cẩn, có vẻ là người có tính cách yên lặng trầm tĩnh.
“Mộ cô nương, khi còn nhỏ chuyết kinh bị bệnh nặng, uống thuốc vào khiến cho giọng bị thương, mặc dù miệng không thể nói nhưng vẫn có thể hỗ trợ việc phiên dịch tiếng nước ngoài một cách xuất sắc, mong Mộ cô nương không ghét bỏ.” Giang Viễn Cẩn mím môi nhàn nhạt mở miệng, khi nói đến Tống Anh trong ánh mặt có thêm vài phần do dự.
Mộ Diên mừng còn không kịp sao có thể ghét bỏ chứ, học tiếng nước ngoài phần lớn là đã giao lưu hiểu rõ khi tới nước ngoài, nếu miệng không thể nói nhất định sẽ dẫn tới sự dị nghị, vị Tống Anh tiểu thư này đúng là người có nghị lực mới có thể có sự quyết đoán như thế.
“Bản thân tôi cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, Giang tiên sinh đừng lo, anh mới nói Tống tiểu thư là người phiên dịch rất lợi hại, tôi cũng rất thích tiếng nước ngoài, hôm nay vừa lúc có thể bái sư học thêm.” Mộ Diên cong môi nói, lật xem vài tờ Tống Anh mang đến, đó là cuốn Shakespeare Hamlet, khi còn nhỏ Mộ Diên chưa được đọc qua, chỉ mơ màng nghe cô Trân Ni nói qua, chỉ có kết thúc bi kịch mà thôi.
Tống Anh nghe cô nói, vội vàng xua tay không ngừng, vẻ mặt sợ hãi, Giang Viễn Cẩn ngồi trên sô pha cười một tiếng, kéo Tống Anh lại nói nhỏ bên tai, sau khi dặn dò vài câu thì rời đi.
Bóng cây chiếu lên giấy bút, ngoài cửa sổ là cảnh xuân viên mãn vô hạn.
Tống Anh đã sớm hạ bút than xuống, nghe nói là làm từ nguyên liệu chì của Đức, ngòi bút dùng phấn Thạch Mặc chế ra, là một cây bút nhỏ màu đen, bên ngoài là chất liệu vòng mộc.
Chữ viết từ ngòi bút đó viết ra còn đẹp hơn, tinh xảo hơn bút mực.
Phần lớn Tống Anh lật xem mấy tờ phiên dịch, sau đó sẽ nhìn xem Mộ Diên viết những cái không hiểu lên giấy, cô ấy sẽ tự viết ra giải đáp, tiếng nước ngoài của Tống Anh giỏi vô cùng, mấy từ đơn phức tạp chỉ cần nhìn là đã ra.
Ban ngày dần lùi xa, hoàng hôn dần buông xuống.
Lúc Phó Hàn Sanh về công quán thì Tống Anh đã được Giang Viễn Cẩn đón về nhà ăn cơm.
Chỉ thấy Mộ Diên ngồi bên cửa sổ múa bút thành văn, hương tỏa ra mờ mịt, ánh đèn chiếu lên cái mũi nhỏ mặt to của cô, sườn mặt uyển chuyển dịu dàng.
“Vị tiểu thư chăm chỉ này, muốn làm việc tiếp thì cũng phải ăn đã chứ, hay là đi ăn cơm trước đã rồi lại thức đêm làm nhé?”
Phó Hàn Sanh cầm đĩa bánh sữa bò và trà Phổ Nhĩ đặc, mùι bánh hòa quyện, mùi thơm phưng phức.
Tiểu thư chăm chỉ hình như không nghe thấy, miệng vẫn còn lẩm bẩm từ mind và minor, như bị tẩu hỏa nhập ma vậy.
Phó Hàn Sanh cười dài một tiếng, dựa vào bàn cô, không chút để ý lấy thư từ trong tay áo ra.
Là thư của Thụy Ninh Thu.
Mộ Diên nhanh chóng bừng tỉnh, đứng dậy, liếc hắn một cái, mặt mày cong “Thím hồi âm rồi, sao lại nhanh như thế?”
Phó Hàn Sanh cũng cười, nhìn con chim hoàng oanh đậu trên cành cây ngoài cửa sổ, im lặng không trả lời, chỉ là uống một ngụm trà: “Xem thư trước đi.”
Trong thư nói về việc nhà đến, cuối cùng mới đề cập tới chuyện cô và Phó Hàn Sanh, thím chỉ nói, dưa chín cuống rụng, nước chảy thành sông, nguyện cùng người đầu bạc răng long, thân ân tình trọng sẽ không lìa cành.
Trong bao thư còn có chiếc khăn tay quấn quanh chiếc vòng bạch ngọc, khi đưa ra ánh sáng sẽ hiện lên hình ảnh.
Hai con chim hỉ thước liền kề trong đêm đen, Mộ Diên ôm thư mỉm cười, Phó Hàn Sanh ôm vòng eo nhỏ của cô từ phía sau, dịu dàng nói: “Ngày xuân cũng đã qua rồi, mấy ngày nữa A Diên đi gặp lão thái thái với anh đi.”
Hắn đã không chờ nổi nữa rồi.
Mộ Diên cảm nhận được sự vui mừng từ tận đáy lòng, bàn tay cô phủ lên bàn tay hắn sau đó nghiêng người hôn lên đôi môi Phó Hàn Sanh.
Mấy ngày sau.
Mới sáng sớm Phó Hàn Sanh đã rời giường rửa mặt, Mộ Diên lười biếng để lộ cái đầu, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, nằm một lát mới rời theo.
Lúc đó Phó Hàn Sanh đã ngồi ở thư phòng chơi đồ cổ, nhìn thời gian trên đồng quả quýt liền đi tìm Mộ Diên.
Cô nương mang vẻ đẹp của chim Nga Mi, gần đến hạ cô mặc một bộ sườn xám màu nâu có ô vuông, tóc dài quấn lên, chưa trang điểm gì, từ xa nhìn lại chính là mỹ nhân uyển chuyển, mặc đồ giản dị, Phó Hàn Sanh vỗ sách cũ trong tay, cười mà không nói gì, đoán rằng hôm nay cô muốn làm một người vợ hiền lành gương mẫu.
“Em như này làm anh cảm thấy có chút không quen.” Phó Hàn Sanh đi tới, đưa phấn cho cô, sau đó dựa vai vào hõm vai Mộ Diên, thấy làn da trắng tinh bên trong lớp vải ấy.
Mộ Diên nhậ̵n lấy phấn, vẻ mặt đắc ý, mới muốn nói chuyện đã kêu lên một tiếng, Phó Hàn Sanh nhẹ mút cổ cô, Mộ Diên nghe thấy tiếng hắn kéo áo dài ra, cố gắng trấn định tinh thần.
“.... Ưm… Ngứa lắm… Tam gia đừng nháo nữa…” Mộ Diên co rúm người lại, mặt chưa dùng phấn nhưng đã có hai mảng đỏ như hoa mẫu đơn, cô vươn ngón tay chạm vào tóc Phó Hàn Sanh, tức giận liếc hắn một cái.
Phó Hàn Sanh dừng một chút, mổ một cái lên môi cô rồi đứng dậy, cuối cùng hung dữ nói bên tai cô: “Lần sau lên giường lại rên để cho anh nghe.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...