CHƯƠNG 46
Đêm xuân lưu luyến không về, những ca vũ chơi điệu nhạc mê hồn không thôi.
Mộ Diên bị rót cho mấy chén rượu mơ xanh, chua chua ngọt ngọt pha chút đắng của vị cam lộ, mấy nghệ kỹ ngồi bên cạnh cô mặc trang phục kimono truyền thống của Nhật Bản vuốt ve tán tỉnh, mặt Mộ Diên đỏ bừng mà hừ một tiếng, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cơ thể như có ngọn lửa nóng bừng dâng trào.
Phó Hàn Sanh cũng cảm thấy hơi say, hắn uống rượu gáo, mặc dù nồng độ thấp nhưng lại có tác dụng chậm, hắn liên tiếp bị bảy tám người Nhật Bản rót rượu, mấy chuyện tốt đã nói xong nên hắn cũng có thể yên tâm mà uống.
Cuối cùng sau khi uống thêm hai chén quay đầu sang đã thấy cả người Mộ Diên đỏ rần, hắn buông chén rượu nhíu mày, ánh mặt dừng trên cánh tay áo dài, ở nơi có nhiều nghệ kỹ như thế này thì cho dù khách uống rượu xong sẽ quấn lấy người đó thủ dâm, Mộ Diên thẹn thùng né tránh, cực kỳ giống dạng người không gần nữ sắc, nhưng cô không biết rằng càng làm như thế thì càng trêu chọc đám người nghệ kỹ vui vẻ hơn.
“Cất cái tay đi.” Phó Hàn Sanh cố gắng nhịn men say, đứng dậy đi tới, đè giọng nói, dùng cây quạt đánh một cái bang lên tay nghệ kỹ rồi kéo Mộ Diên vào trong lồng ngực.
Sự việc tối nay đã được sắp xếp ổn thỏa, mấy chuyện khác cũng không cần phải bận tâm nữa, hiện giờ tình hình thực tế cực kỳ khó nói, nhân lúc còn sớm rời đi thì tốt hơn, nếu tiếp xúc quá nhiều với người Nhật Bản sợ là sẽ xảy ra lời nói không hay.
Cánh môi Mộ Diên cách chén rượu một ngón tay bị người ta ôm vào ngực, ngước mặt nhìn lên thì thấy đó là một người đàn ông đẹp trai, mơ hồ nghe thấy hắn đang cái gì đó với hai người đàn ông khác, chỉ gật đầu rồi đưa cô ra ngoài.
Ban đêm gió lạnh thổi qua làm cho Mộ Diên tỉnh táo hơn vào phần, kỹ viện Đông Dương có nhiều rừng trúc và cây đào, làn gió nhẹ lướt qua tạo nên những tiếng xào xạc, từng cây thông trước mặt đung đưa làm nên tuyệt cảnh mỹ lệ.
“Tiểu công tử nhìn rất giống với ý trung nhân của tôi.” Có lẽ do tác dụng của rượu nên Phó Hàn Sanh trụ vào người cô, xương ngón tay phác họa viền môi của Mộ Diên, bước chân xiêu vẹo, đôi mặt lờ đờ mê ly, hình bóng dính lấy màn đêm sâu thẳm.
Mộ Diên đỡ lấy cánh tay của hắn, biết tam gia say rượu nên rút chiếc khăn tay đỗ quyên trong túi áo ra lau mồ hôi lạnh trên trán hắn, cô nhìn chằm chằm vào gương mặt có chút ngây thơ đó nhịn không được muốn trêu chọc Phó Hàn Sanh một chút.
“Gia nói bậy gì đó, rõ ràng em là đàn ông. Sao lại thànᏂ ý trung nhân của anh rồi?”
Phó Hàn Sanh nhíu mày, nhìn Mộ Diên từ đầu xuống chân, lại giơ tay nhéo ngực cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Gương mặt rất giống, chỉ có ngực là hơi nhỏ chút, ngực ý trung nhân của tôi rất lớn.”
Cái này không phải là do bọc lại hay sao? Mộ Diên nhìn ngực mình đúng là không lớn, khoảng thời gian cô bị Liễu Vân Nguyệt lừa vào kỹ viện đã thấy nhiều bộ ngực và mông cong của phụ nữ nên cảm thấy bản thân cũng bình thường.
Nhưng cô không biết Phó Hàn Sanh chỉ xoa rồi liếm cô mà một thời gian sau ngực Mộ Diên lớn hơn rất nhiều.
“Cái khăn tay này cũng có mùi giống.” Phó Hàn Sanh ghé sát lại gần cô, cầm chiếc khăn đưa lên mũi rồi ngửi, còn dùng đôi mặt có hơi mơ màng nhìn đôi môi còn dính rượu của Mộ Diên, hung hăng mút một cái: “Ừm, cái miệng nhỏ cũng ngọt như vậy.”
Mộ Diên che mặt, vẫn còn đang ở bên ngoài đó, vừa nãy động tác của hắn đã thu hút ba ánh nhìn của ba người đi ngang qua, chắc có lẽ là bởi vì bề ngoài của hai người giống đàn ông hấp dẫn sự chú ý của mọi người, chắc họ tưởng là đoạn tụ cũng nên.
“Tam gia, chúng ta vẫn đang ở chốn đông người đó, ai cũng nhìn chúng ta kìa.” Mộ Diên che nửa mặt lại, giọng nhỏ như muỗi kêu, túm lấy hắn kéo ra ngoài.
“Sợ cái gì? Gia che cho em.” Phó Hàn Sanh buồn cười, kéo cô vào trong ngực, nghiêng người lảo đảo đè lên lan can cầu thang của hành lang, ép bả vai Mộ Diên xuống, đầu lưỡi từ từ xâm nhập vào trong, dây dưa không rõ.
Mộ Diên ô ô vài tiếng, một bàn tay khô ráo thon dài thò vào lớp quần mỏng của cô, bóp bóp làm cho hoa huyệt chảy nước, sờ soạng khắp nơi như muốn tìm thứ gì đó, Phó Hàn Sanh ngẩn ngơ, ngước mặt nhìn cô chằm chằm, nuốt nước miếng hỏi: “Sao tiểu công tử không có vật của nam nhân?”
Mộ Diên cực kỳ quẫn bách, cái này bảo cô phải mở miệng như thế nào đây? Tài xế vẫn chờ cách đó không xa, thấy bước chân của Phó tam gia tập tễnh liền vội vàng đỡ hắn lên xe.
Gió đêm phất phơ, ngọn đèn bên đường dần dần lướt qua, sau khi Phó Hàn Sanh lên xe thì ngoan hơn nhiều, chỉ che đôi mặt lại, giống như là nhắm mắt dưỡng thần.
Tài xế và Mộ Diên đỡ hắn vào phòng ngủ trên tầng, tài xế đi rồi để lại Mộ Diên đang tắm rửa cho hắn sạch sẽ, bởi vì hắn quá cao và nặng nên Mộ Diên chỉ biết lau mặt cho hắn sau đó cho hắn uống canh giải rượu, rồi mới đi rửa mặt và lên giường ôm hắn ngủ.
Không biết qua bao lâu, khi gà còn chưa gáy và bình minh mới nhú lên.
Mộ Diên nhíu mày, phía sau lưng bị hơi thở nóng bỏng bao lấy, giọng nói của người đàn ông khàn khàn, bàn tay đang đi vào trong áo ngủ của cô, đôi môi vội vàng đặt lên xương quai xanh, cảnh tượng mê tình vô cùng: “A Diên, đêm qua anh mơ thấy em.”
“Ừ, mơ thấy cái gì?” Mộ Diên xoay người đối mặt với hắn, cô vẫn còn buồn ngủ, âm thanh lười biếng nỉ non, chân đặt lên hông hắn, ngón tay cũng tự giác đi vào quần áo của Phó Hàn Sanh.
Một nam một nữ trần truồng nằm trên giường nệm cao su, Phó Hàn Sanh khom lưng ngậm lấy đầu vú cô, hai hàm răng day day nụ hoa để lại dấu răng rõ ràng.
Xương ngón tay cũng không nhàn rỗi, chen chúc vào giữa hai háng Mộ Diên vuốt ve, kéo ra một mảng nước dâm ngọt ngào.
Mộ Diên hừ một tiếng, cái ngứa ngáy truyền từ u động đến trong lòng, ưỡn người lên muốn bỏ cự long vào tung hoành bên trong hoa huyệt ẩm ướt.
Phó Hàn Sanh nhìn dáng vẻ tham ăn của cô, khóe môi cong lên, nói nhỏ bên tai cô: “Mơ thấy A Diên biến thành công công, thật sự rất đáng thương, tuổi còn nhỏ mà đã không còn dương vật.”
Mộ Diên giận dữ, hung hăng cắn hắn một cái, Phó Hàn Sanh phát ra tiếng rít đau, nhìn cánh môi như đóng như mở của Mộ Diên, để lộ viên đào tươi rói, học cách hắn yêu thương hằng ngày mà ngậm lấy quy đầu.
Diên cắn môi nhịn cảm giác khó thở, chậm rãi đem côn thịt nuốt vào, ngửa đầu ngã vào ruột gối mềm mại, giữa hai trán chảy mồ hôi: “Ưm, của tam gia lớn quá!”
“Lần sau A Diên cũng tự mình ăn nhé!” Phó Hàn Sanh hôn lên đôi gò bồng của cô, nâng hai chân lên nhấp sâu vào bên trong, quy đầu chạm đến tử cung, chống hai tay bên sườn hôn lên môi cô.
Cánh tay trắng tinh như ngó sen vòng qua cổ của người đàn ông, cái lưỡi mềm quấn một vòng, Phó Hàn Sanh rất vui vẻ mà vuốt dọc theo vành tai cô, dương vật sưng to đâm vào bụng Mộ Diên rồi để yên, không bao lâu sau Mộ Diên không nhịn được nữa, cong người dán chặt vào bụng nhỏ của hắn, ánh mặt vô tội ngước lên: “Tam gia… Động đi.”
Cô muốn điên.
Phó Hàn Sanh cười nhạt không nói gì, động tác dưới háng thong thả mà đung đưa, cánh tay đưa đến chỗ xương bướm của cô, đôi tay như gông kiềm chế trụ bờ vai Mộ Diên, cả người được kéo lên, bộ ngực chặn ở giữa, mặt hắn chôn lên xương quai xanh của cô, tư thế cực kỳ thân mặt.
Hơi thở của Mộ Diên dồn dập, chỗ giao hợp bị đụng đến chỗ sâu nhất trong tử cung, động tác càng lúc càng kịch liệt, còn có cả hô hấp nóng nực của Phó Hàn Sanh, cả người hắn tựa vào người Mộ Diên, cơ bụng đưa đẩy vài chục cái, Mộ Diên thở dốc, cái đầu không thể khống chế được mà lắc lư, đầu ngón tay của cô cắm lên da thịt Phó Hàn Sanh, khóc lóc xin tha.
“Hức… Tam gia… A… Em sẽ bị chơi chết mặt…” Giữa hai chân bị dương vật đụ hoa huyệt một cách hung tợn như muốn hòa tan vào bụng cô, điều này làm cho Mộ Diên mơ màng, cơ thể run rẩy.
“Đụ không chết đâu, Chu Tự Khâm còn chơi trò song long nhập động với phụ nữ cũng không sao, giờ gia chỉ chơi có mình em, không chết được.” Phó Hàn Sanh nói, nụ cười xấu xa, dưới háng càng nhanh mạnh hơn chơi rộng cái hoa huyệt non nớt ra, miệng cắn lên vành tai của cô, cảm nhận sự bất lực và dáng vẻ khóc lóc nức nở của Mộ Diên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...