[full_free]_mưa bụi thượng hải

Thời thiếu niên khí phách của công tử có hơi lớn một chút, Phó Hàn Sanh cũng không ngoài kết quả ăn phải quả đắng, lúc đó mới biết tính mạng của mình không phải do ông trời quyết định.
 
Quang cảnh ngoài cửa sổ cứ thay đổi dần, hắn cầm eo nhỏ của Mộ Diên, không để ý đến điệu ngồi kém phần đoan trang của cô, đôi môi tinh xảo nhỏ nhắn, gương mặt xinh tươi phấn nộn khi nở nụ cười như gió xuân ập tới, chỉ cần cắn một miếng thôi cũng đủ ngọt rồi.
 
Mộ Diên bị hắn nhìn đến mặt tự nhiên, chạm vào vết sẹo của hắn: “Vết thương này của anh đã khỏi nên có phải tam gia đã quên nó đau như thế nào đúng không?”
 
Phó Hàn Sanh hừ một tiếng, bàn tay nhanh nhẹn chạm vào ngực cô hung hăng niết một cái đồi thỏ ngọc: “Đúng là có bản lĩnh rồi đấy.”
 
Phụ nữ tốt không đấu với đàn ông, Mộ Diên ai nha một tiếng, đỏ mặt, vội vàng nhận thua, cánh tay ngó sen vòng qua lưng của người đàn ông, nằm trong ngực hắn yên tĩnh rất nhiều.
 
Trước cửa công quán có chiếc xe ô tô gắn thẻ bài nash, Mộ Diên vui vẻ đặt tên cho nó là “nạp hứa”, thân xe màu đen lịch sự tao nhã.
 
Quý công tử mua tấm thẻ này đúng là người có phẩm vị.
 
“Hàn Sanh, tối nay đến kỹ quán Đông Dương không?” Cái người tên Chu Tự Khâm đang ngậm điếu xì gà trong miệng, cười hì hì thò đầu ra ngoài cửa sổ hét to.
 
Bến Thượng Hải rất lớn, tam giáo cửu lưu gì cũng có, ngẫu nhiên có thể gặp được nghệ kỹ làm việc ở đầu đường, nhưng mấy lời chào mời đó là từ bên Nhật Bản bán độ tới, trước đây Mộ Diên đã gặp ở đường Nam Kinh rồi, mấy người trắng nhỏ có nụ cười mềm mại, rất có ý vị của mỹ nhân ngoại quốc.
Phó Hàn Sanh lạnh mặt liếc Chu Tự Khâm một cái, trước đây hắn chưa từng nói Mộ Diên là người điếc, càng không phát hiện ra tên Chu Tự Khâm này lại có giọng lớn như thế.
 

Đốt ngón tay đè lên ấn đường giữa hai hàng lông mày không thèm nói với bên kia, chỉ đón nhận nụ cười như có như không của Mộ Diên và vẻ mặt bình tĩnh của cô.
 
Hàm nghĩa ẩn sâu trong đó là đao của tam gia đúng là tốt thật, vẫn còn chưa bị cùn, đúng là phong lưu, càng sâu càng ẩn, đã đi thì đừng hòng về nữa.
 
“Là kỹ nghệ của người Nhật Bản, A Diên, anh chỉ đi thám thính mà thôi.” Phó Hàn Sanh giải thích, lời lẽ chứa sự tủi thân vô cùng.
 
Khoảng thời gian gần đây có loại thuốc phiện muốn du nhập vào trong nước, Thượng Hải cũng bị hãm sâu vào, mặc dù trên danh nghĩa là do người Trung Quốc quản lý nhưng thật ra sâu bên trong là mấy người Nhật Bản cầm quyền, sắp xếp khá nhiều tai mặt vào.
 
“Tam gia lo lắng cái gì? Có phải em không cho anh đi đâu, tất nhiên em biết chuyện thám thính này quan trọng nên chỉ nhắc nhở tam gia uống rượu ít chút, khi về nhớ chú ý an toàn.” Mộ Diên cười cười, đôi mặt bình thường nhu thuận giờ ẩn đao nhỏ, có thể vô hình giết người.
 
Hai ngón tay của Chu Tự Khâm vẫn đang kẹp điếu xì gà, cười ha ha, anh ta muốn xem vở kịch này sẽ đi về đâu, Giang Viễn Cẩn ngồi một bên cũng cười vô tình, nói: “Tôi chỉ biết trước mặt có bốn loại, không đủ cố gắng, núi cao, Sơn Tây ăn dấm và tranh về đàn bà, và cũng chỉ có như vậy chứ còn có nhiều hơn.”
 
Chu Tự Khâm nhả khói, rất có hứng thú nhìn về phía anh ta: “Nhiều hơn là gì?”
 
“Đàn ông tức giận!”
 
“Giang Viễn Cẩn, sao hôm nay anh lắm mồm thế?”
 
Mặt Giang Viễn Cẩn cười cười, ném quyển sách lên mặt anh ta, về môn đấu khẩu này anh ta chưa bao giờ chịu thiệt.

 
Hai người trong xe giương đao múa kiếm thì đôi uyên ương ở bên ngoài cũng đɑng trải qua không khí lạnh toát.
 
“Muốn anh đi ư?” Phó Hàn Sanh nhướng mày, mỉm cười không nói, nắm lấy eo thon của Mộ Diên rồi bế bổng lên.
 
Mộ Diên bị treo trên không, hoảng hồn ngay lập tức ôm lấy người hắn, cánh tay của người này sao lại khỏe như thế chứ, oán trách nói: “Tam gia đừng làm loạn với em, anh muốn đi thì cứ đi, nói không chừng mấy cô nương Đông Dương kia đang chờ anh đến mức sốt ruột đấy.”
 
Có câu lời của Phật dễ tin nhưng lời của lòng người lại khó đoán, Mộ Diên chính là điển hình cho kiểu người này.
 
Phó Hàn Sanh không thèm vạch trần cô, cúi đầu mút một cái lên má Mộ Diên, âm thanh dịu dàng: “Được rồi, đừng giận, buổi tiệc hôm nay lắm thị phi nên không thể không đi. Nếu em đồng ý thì đi cùng anh đi.”
 
“Cái gì?” Mộ Diên ngẩn người, khóe bắt đầu cong lên.
 
“Đi cùng anh đi.”
 
Mộ Diên vui mừng ra mặt. ngẩng đầu hôn lên môi mỏng của hắn một cái rõ to, ý cười như xuân: “Lời này có thật không? Tam gia tốt quá!”
 
Mới thế mà đã tốt rồi?
 

Phó Hàn Sanh thả cô xuống đất, kéo cô vào công quán, lên tầng tìm mấy bộ đồ chàm bố sam đưa cô: “Cải trang thành đàn ông cái đã, chỗ đó nhiều người có tâm tư xấu xa đi tới, em lại đẹp như thế khó tránh làm người ta nhớ thương.”
 
Mộ Diên ôm quần áo vào lòng, trái tim ngọt ngào, vừa nãy tam gia khen cô đẹp đó.
 
Thay áo dài xong Phó Hàn Sanh lại bắt lấy ngực cô vào lòng bàn tay rồi xoa, có đàn ông nào có hai luồng nõn nà này trước ngực không? Sau đó hắn quấn một lớp vải lên chỗ đó và buộc tóc lên cho cô, đầu đội mũ lục hợp thêm diện mạo Mộ Diên uyển chuyển, lúc này nhìn cô cực kỳ giống với công tử thanh tú.
 
“Aida, Hàn Sanh, anh đưa đứa trẻ con này đi làm gì, mấy tỷ tỷ Đông Dương không muốn ngủ cùng với đệ đệ đâu.” Chu Tự Khâm ngồi ở ghế lái, hút hai điếu xì gà hài hước nói.
 
Chưa nói đến việc Mộ Diên hóa trang như này cực kỳ giống với đứa trẻ vị thành niên mới mười bốn mười lăm tuổi, trên người cô đang mặc bộ đồ dài của Phó Hàn Sanh khi hắn hai mươi tuổi, nhìn là biết người đàn ông này cao bao nhiêu rồi.
 
Ghế sau bị Phó Hàn Sanh và Giang Viễn Cẩn ngồi nên Phó Hàn Sanh ôm Mộ Diên vào lòng, bộ dáng lạnh mặt.
 
Mộ Diên bị nụ cười của Chu Tự Khâm làm cho xấu hổ và giận dữ, muốn bảo vệ hình tượng tiểu thư khuê các nên đành giận dỗi không thè𝔪 để ý đến anh ta, Phó Hàn Sanh nhìn cô chằm chằm rồi cười, nắm cằm cô lên hôn môi, ánh mặt khiêu khích Chu Tự Khâm: “Anh còn ở đây cho nên đừng để ý đến người khác.”
 
Vẻ mặt Chu Tự Khâm ghét bỏ mạnh mẽ lên án hai người, nước miếng văng ra tứ tung.
 
Kỹ viện Đông Dương là do bộ pháp Tô Giới và hội Tô Giới quản lý, người tới đây mua vui đều là các quan chức hiển hách.
 
Kỹ viện truyền thống của Nhật Bản được chia làm ba loại, cửa hàng lớn, cửa hàng tầm trung và tiểu điếm.
 
Kỹ viện cao cấp nhất của Đông Dương là cửa hàng lớn, nhóm kỹ nữ đều là những người xuất sắc, tài nghệ vào vẻ đẹp đều không thể chê vào đâu được.

 
Vừa vào cửa đã thấy phong cách của Nhật Bản, Mộ Diên giống như đang đến Đông Dương một chuyến, nhóm kỹ nữ cực kỳ lễ phép hành lễ, quần áo lụa là cũng không thấp kém.
 
Chào đón Phó Hàn Sanh là một người con gái nhỏ xinh, người mặc đồ kỹ nghệ, búi tóc, trâm trên đều đều là hình hoa mẫu đơn, ghé sát vào người Phó Hàn Sanh và nói chuyện, toàn bộ đều dùng tiếng Nhật Bản để nói.
 
“Ông tướng nhà cô đúng là tốt thật!” Chu Tự Khâm đẩy cánh tay Mộ Diên, nhếch miệng cười hớn hở.
 
Mộ Diên có hơi giận không thè𝔪 ý đến anh ta, bỗng nhiên Giang Viễn Cẩn đứng bên cạnh nói: “Có lẽ là có chuyện, cô đừng nghe anh ta nói lung tung.”
 
Kéo màn trúc và cánh cửa tatami ra liền xuất hiện một đống trái cây, trên bàn là những lát hải sản tươi mặt, có hai người đàn ông mặc bộ đồ truyền thống của Nhật Bản ngồi ngay ngắn ở chính giữa, người ở giữa có chỏm râu nhỏ.
 
Thấy Phó Hàn Sanh vào liền dùng tiếng Trung khó nghe gọi Phó Hàn Sanh là Hủ tiên sinh.
 
Người cần gặp cũng đã gặp, người đó vỗ tay, từ ngoài cửa có mấy cô nương cầm đàn tiến vào, ngay lập tức cả căn phòng hiện lên điệu nhạc mê người.
 
Một người nghệ kỹ ngồi cạnh Mộ Diên rót rượu cho cô, cùng cô cười mê hoặc, Mộ Diên lễ phép uống rượu, bên tai đều là tiếng Nhật, có ai đó nói với Phó Hàn Sanh gì đó.
 
Hắn và Giang Viễn Cẩn chưa gọi nghệ kỹ, ngược lại là Mộ Diên và Chu Tự Khâm, hai má Mộ Diên bị mấy dấu hôn màu son đỏ chói in lên, còn Chu Tự Khâm thì trái ôm phải ấp, mặt mày cười tươi như hoa.
 
Phó Hàn Sanh đang uống rượu với người Nhật Bản, ánh mặt quét qua cô, cách ngọn đèn thấy cô đang liếc mặt đưa tình với nghệ kỹ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui