Cửa hàng mười dặm cách đó không xa có nhiều người nước ngoài ở, bên ngoài là những người có màu da trắng.
Cô ta đi qua dòng người, hình bóng nhỏ bé đến trước mặt Mộ Diên, mặc dù vẫn còn nhỏ dáng người lại yểu điệu mỏng manh eo nhỏ nhưng nụ cười bên môi lại gãi đúng chỗ ngứa: “Đã lâu không gặp, tam ca.”
Phó Hàn Sanh gật đầu, đôi mắt chuyển lên người Mộ Diên giới thiệu: “Đây là vợ bé của Tuân nhi, tênlà Tống Vãn Ninh, Vãn Ninh đây là Mộ cô nương.”
Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, mặc dù biết là như vậy nh̵ưng Mộ Diên lại không cảm thấy khó chịu như trong tưởng tượng, chỉ là cảm thấy ngạc nhiên khi Phó Tuân cưới thêm vợ bé, cô vốn tưởng rằng ngườι giống như Tuân ca sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với vợ của mình.
“Chào Tống thái thái, đây là vé xem phim của Tống thái thái, cô nhìn xem đã bị hỏng hay chưa?” Mộ Diên vỗ vỗ vé xem phim rồi đưa cho cô ta.
Rốt cuộc Tống Vãn Ninh cũng có phản ứng lại, mỉm cười nhận lấy, bên trên đã có hai ba dấu g͙iày: “Không sao, lát nữa tôi đi mua cái khác.” Nghĩ một lát rồi nói: “Tiên sinh nhà tôi đang đi mua nước quýt và bánh, tam gia đợi một chút, mấy ngày nay tiên sinh nói có chuyện muốn thương lượng với tam gia.”
Mộ Diên ngước mắt nhìn Phó Hàn Sanh, lại cúi đầu không nói gì, Phó Hàn Sanh buông cánh tay đang ôm cô của mình ra sau đó đan xen hai bàn tay của hai người vào nhau, không để ý nói: “Cũng được, tối nay tôi cũng không có việc gì.”
Tống Vãn Ninh gật đầu, xoay người đi mua vé khác.
Mộ Diên siết chặt khăn tay, thở sâu, đáy lòng có nỗi niềm băn khoăn.
Bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh có công tử cười nhạt: “Sao anh cảm thấy tối nay A Diên muốn tới pháp trường vậy?”
Người đàn ông này đúng là độc miệng mà, Mộ Diên nâng hai bàn tay đang giao nhau cười nói với hắn một câu: “Có tam gia đi với em thì sợ gì chứ? Như thế thì có là biển núi cũng có thể bình an được.”
“Được rồi, mấy chuyện này anh đều ứng phó được.” Phó Hàn Sanh nâng đầu ngón tay của cô lên hôn, ánh mắt trầm đục, hiện lên những ý nghĩ chỉ có hai ngườι mới có thể hiểu.
Nháy mắt mặt Mộ Diên nóng bừng lên.
Bóng đêm dần dày hơn, con đường bắt đầu có những màu mè óng ánh thắp s̴áng.
Phó Tuân bảo ngườι sai vặt đi trước để cho Tống Vãn Ninh đẩy anh ấy đi, nghe nói tam ca vẫn đang đợi, tâm trạng anh ấy rất vui mừng, xem ra tam ca vẫn còn nể tình cũ mà đồng ý thương lượng với mình.
Đôi nam nữ ở phía dưới hấp dẫn ánh nhìn của mọi người, Phó Tuân cụp mắt nhìn về hướng đó, tam ca đứng cạnh ngườι con gái có phần giống với cô, mấy năm nay xa cách nên anh ấy đã không còn nhớ rõ, bàn tay vô thức vỗ vào xe lăn, hỏi: “Đó là người yêu của tam ca sao?”
Vãn Ninh cũng nhìn thấy, thu hồi ánh mắt, thấp giọng trả lời: “Tam gia không nói gì cả nhưng nhìn ánh mắt kia chắc chắn là đã định rồi.”
Sau đó Phó Tuân rũ mắt, trong lòng có loại cảm giác hoảng loạn không tên, không có khả năng, có lẽ tam gia cảm thấy phiền phức khi bị lão thái thái thúc giục kết hôn nên mới tùy tiện tìm một người như vậy.
Tầm mắt càng lúc càng gần, Phó Tuân nắm chặt xe lăn, chờ đến khi thấy rõ gương mặt đó cùng mười ngón tay đan kín kẽ, trong lòng là ngũ vị tạp trần, một câu cũng không nói nên lời.
Phó Hàn Sanh thấy anh ấy tới, vẫn là hình bóng ốm yếu bệnh tật đó, nhíu mi hỏi: “Đại phu cắt thuốc không được tốt sao? Sao lại vẫn bị bệnh ưởng ưởng thế này? Khí sắc cũng không tốt hơn chút nào.”
Đúng là Phó Tuân không còn được như trước, ngườι gầy hơn, cho dù mặc áo dài sặc sỡ nhưng cũng không thể che giấu được vẻ mặt bệnh tật ấy.
Phó Tuân cười khổ lắc đầu, ánh mắt dừng trên chỗ cằm như điêu khắc của Mộ Diên, cô bớt đi vẻ trẻ con ngây thơ, thêm chút phong vị quyến rũ của phụ nữ, hoa nhài gắn trên đầu cô càng tô điểm cho vẻ đẹp ấy, có câu nói rất hay: “Trăm hoa đua nhau nở”, cô hơn hẳn vạn hoa.
“Thuốc có ba phần độc, đại phu nói em bị thương từ nhỏ, ăn cũng không ăn được nên mới vậy, hôm nay em có chuyện muốn nhờ tam ca giúp đỡ. Ngày trước mẹ có hỏi khi nào có thể về lại nhà chính, bà ấy đã đi được nửa năm rồi, không thể chịu khổ thêm nữa.” Phó Tuân khó khăn mở miệng, có lẽ là vì có Mộ Diên ở đây nên không thể mở miệng cầu xin được.
Lại có thêm một bộ phim sắp chiếu, dòng người chen chúc đi vào rạp chiếu phim.
Phó Hàn Sanh không nói gì, kéo Mộ Diên qua một bên, sau đó vỗ lên cánh tay Phó Tuân, nhẹ nhàng nói: “Việc này khoan hãy nói, hôm nay trong lòng Tuân nhi không được chuyên tâm sợ là sẽ ảnh hưởng đến thời gian xem phim.”
Phó Tuân cũng không giận, trong lòng chết lặng, hiện tại toàn bộ Phó gia từ trên xuống dưới đều bị Phó Hàn Sanh khống chế, anh ấy chỉ như người nhà kéo dài hơi tàn, có oán cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng: “Không làm lỡ giờ của tam ca nữa, Vãn Ninh, chúng ta đi trước.”
Khi đi vào, bỗng dưng Phó Tuân quay đầu lại, diện với ánh mắt của Mộ Diên, người đó khẽ gật đầu đưa tiễn, cái gì cũng không thể hiện ra, cô vẫn lễ nghĩa chu đáo như cũ, cố nhân trở về ánh mắt cũng bình tĩnh.
Phó Tuân ngẩng đầu, bỗng chốc nhớ đến tam ca hình như chưa bao giờ được gặp may mắn, tuổi còn nhỏ thì không có tình yêu thương, thiếu niên mất mẹ, hắn chỉ cần ẩn nhẫn, có lẽ Mộ Diên chính là niềm vui duy nhất hắn có được.
_________
“Nhìn Tống tiểu thư hình như chỉ mới mười lăm mười sáu mà đã đi làm vợ bé ư?” Mộ Diên dựa vào vai Phó Hàn Sanh, nhìn dòng người đi lại ngoài cửa sổ.
Phó Hàn Sanh ôm lấy cô, thưởng thức ngón tay tinh tế nõn nà, nhỏ nhắn có gân xanh nổi lên, đưa đến bên môi hôn một cái, thong thả nói: “Chuyện nhà người khác quan tâm làm gì, lệnh cha mẹ lời bà mối, không muốn cũng phải nghe theo.”
Tam cương ngũ cường của Khổng Tử đã ăn sâu vào gốc rễ và cốt nhục, mặc dù hiện nay chế độ phong kiến đã bị bãi bỏ thời đại cải cách tư tưởng tôn trọng tự do yêu đương được phổ biến rầm rộ nhưng vẫn không thể thoát ra khỏi sự trói buộc đã bén mảng tận gốc kia.
Mộ Diên cảm thấy mừng khi thím của mình không phải là ngườι cổ hủ nếu không thì sẽ xảy ra chuyện mất, cô ngước mắt nhìn Phó Hàn Sanh, ngũ quan rất đẹp, mẹ của Phó Hàn Sanh chắc chắn là đẹp hơn so với Đại thái thái kia.
“Tam gia, mẹ của anh nhất định là một mỹ nhân tuyệt thế.”
“Hả? Nói thế là có ý gì?”
“Nhìn tam gia mặt mày tuấn tú khôi ngô như thế này em cảm thấy may mắn khi anh là đàn ông nếu là phụ nữ chắc sẽ dẫn đến tai họa cho tứ phương mất.”
Phó Hàn Sanh chỉ cười không nói, nâng má cô lên hôn. Mộ Diên ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người hắn liền vươn đầu lưỡi ra liếm môi mỏng đó, hôn không đến Mộ Diên bèn ngồi lên đùi Phó Hàn Sanh, hai tay treo lên cổ hắn, khuỷu tay chạm vào khuỷu tay hắn môi lưỡi dây dưa, ngón tay vuốt ve bàn tay, dần dần sờ đến miếng ngọc mát lạnh, rũ mắt nhìn, hoa ra là chỗ ngọc đeo trên ngón tay của Phó Hàn Sanh, nhìn qua cũng biết đó là đồ tốt.
“Em thích cái này à?” Phó Hàn Sanh dựa vào cô thấp giọng nói, không khó để nhậ̵n ra điều đó, hôn sâu dần biến thànᏂ mổ nhẹ, hơi thở của hai người giao nhau triền miên.
Mộ Diên lắc đầu, cô chỉ thấy đẹp.
“Vậy thì tặng cho em, trong truyện có nói nam nữ đính ước sẽ trao tín vật, mặc dù bây giờ cái đó không còn hiện hành nữa nhưng ngườι khác có thì A Diên của anh cũng phải có.”
Phó Hàn Sanh tháo xuống, bỏ vào lòng bàn tay Mộ Diên, chỗ bị chiếc ngọc che trên khớp xương như bị lõm vào, hình như là thiếu một miếng thịt.
“Tam gia, đây là bị cắn đứt?” Mộ Diên vuốt ve chỗ bị lõm, nghĩ tới lúc đó chắc đau lắm, trái tim đập nhanh hơn, nhớ tới lời trước đây Lục Võ nói cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...