[full_free]_mưa bụi thượng hải

Nửa đêm ngâm nga, tiếng rên rỉ vẫn chưa kết thúc.
 
Trên giường, người phụ nữ để tấm lưng trần trụi trắng như bông tuyết mùa đông, hai đầu gối quỳ trên ga giường, hai quả đồi trước ngực đung đưa theo động tác phía sau, bàn tay to của người đàn ông xoa bóp mông của người phụ nữ, vòng eo săn chắc thúc đẩy ra vào dưới hoa huyệt giữa hai háng.
 
Mộ Diên quay đầu lại, khẽ cắn đôi môi sưng hồng, có lẽ là muốn hôn, tiên sinh duỗi tay sờ đầu vú của cô, sờ nắn đến mức biến dạng, nhẹ nhàng nhấc bổng ôm cô vào lòng chầm chậm giao lưu răng môi.
 
Đàn ông si tình phụ nữ oán khó giãi bày, nhiều chuyện cũ đã qua đều dùng hết sức để triền miên qua nụ hôn này như kể lại nó.
 
Sau hơn trăm cái đóng cọc của Phó Hàn Sanh, Mộ Diên thét chói tai, cả động u cốc và cơ thể đều không nhịn được run rẩy, cái nóng truyền lên trên mặt, ấm áp thoải mái làm cho Phó Hàn Sanh suýt nữa đã bắn vào trong, giơ tay cầm lấy bông hoa đang nở rộ của Mộ Diên, hạ thân càng đâm nhanh hơn, đỉnh đầu chạm tới tử cung làm người phụ nữ đỏ mặt, ruột gan rối bời, môi phát ra những tiếng kêu dâm đãng khó tin.
 
“Ưm… Vẫn chưa xong sao?... Ưm…” Mộ Diên cố gắng ổn định giọng nói, vuốt ve chỗ giao hợp của hai người, Phó Hàn Sanh vẫn chưa bắn vào.
 
‘Một lúc nữa, giờ chúng ta đổi nơi khác thử xem.” Hắn dùng giọng điệu khàn khàn trầm đục câu dẫn nói, hai tay giơ ra ôm Mộ Diên đến ban công.
 
Ban đêm có gió lạnh thổi qua, thổi tan đi mồ hôi trên người của hai ngườι.

 
Ở căn phòng ngủ chính của Phó Hàn Sanh có ban công, Mộ Diên bị đè lên lan can đón gió đêm từ vạn dặm thổi đến, hạ thân bị dương vật hung hăng đâm vào.
 
Phó Hàn Sanh sợ cô bị đau nên kéo cô lên, một tay ôm lấy cô rồi xoa xoa hai cái vú lẩy bẩy vì lạnh một cách tàn nhẫn, một tay ôm lấy hông cô, xương ngón tay khẽ niết chỗ giao hợp sau đó vuốt ve.
 
Kích thích ập đến bất thình lình như thế khiến cho hoa huyệt của Mộ Diên rút lại, hai mép hoa không ngừng cắn chặt, cô ngẩng đầu dán vào cổ hắn, âm thanh dịu dàng nhẹ nhàng lọt vào tai: “A… Hàn Sanh ca ca… Có hơi lạnh… A…”
 
Phó Hàn Sanh ừ một tiếng, ôm chặt cô vào lòng, động tác phía dưới càng lúc càng nhanh hơn, kêu rên một tiếng rồi bắn sâu vào tử cung, lại ôm cô vào mộng đẹp, đắp chăn cho cả hai ngườι.
 
Trong chăn hai cơ thể nằm nghiêng vào nhau, Phó Hàn Sanh dựa vào vai của cô nương, nhỏ giọng nói gì đó, Mộ Diên đỏ mặt, nâng chân tinh tế lên, hừ một tiếng với người trong chăn, cánh tay ngó sen của người phụ nữ hòa quyện vào cánh tay cơ bắp của ngườι đàn ông.
 
Mộ Diên rất thích vị trí này, ngước mắt là có thể thấy sườn cổ của hắn, có thể dễ như trở bàn tay mà chạm vào môi mỏng của Phó Hàn Sanh, kề sát vào là có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của đối phương, trong mắt chỉ có ngườι kia.
 
Phó Hàn Sanh cười cười đáp lại cô, vươn đầu lưỡi liếm cổ cô, động tác dung nhập không lớn, chậm rãi đưa côn thịt cọ xát vào u cốc, cánh tay bị Mộ Diên gối lên, một tay khác vuốt ve giao nhau với bàn tay của Mộ Diên.
 

Hắn thả môi cô ra, ngón tay thưởng thức mái tóc đen dài ấy, nhìn cô chăm chú rồi chăm chú hỏi: “Mới nãy tức giận gì vậy em?”
 
Trên mặt Mộ Diên hồng hồng, cô bé vẫn còn bị chơi , môi sưng xinh đẹp hơn, nói chuyện có hơi khàn giọng: “Ưm… Em… Một mình em ở công quán… Cảm thấy chán lắm…”
 
Xương ngón tay đang vuốt ve chỗ giao hợp nhanh hơn lúc đầu, cầm lấy hai đồi thỏ của Mộ Diên xoa bóp một cách mạnh mẽ, Phó Hàn Sanh hôn chóp mũi cô, nghĩ một lát rồi nói: “Ngày mai đi xem phim được không? Buổi tối anh sẽ bảo tài xế tới đón em.”
 
Tâm trạng của Mộ Diên cực kỳ vui vẻ, cô mừng rỡ khi có thể ở cùng với Phó Hàn Sanh, cắn cái cằm nghiêm nghị của hắn, hai hàng lông mày giãn ra: “Được, tam gia tốt nhất.”
 
Phó Hàn Sanh cười không nói gì, dương vật dưới thân càng đâm sâu hơn, đâm tới tử cung của cô rồi chôn bên trong, sau đó lại nói: “Anh nhớ tiếng nước ngoài của em cũng không tệ lắm, hay là kiếm chút việc làm đi, chỗ báo xa tân thanh niên đang cần người phiên dịch, để anh bảo tài xế đưa đi, tiền lương đó em có thể gửi về cho thím của em.”
 
Việc này đúng là giải quyết được sự đau đầu của Mộ Diên hai tháng gần đây, mắt cô sáng đầy sao, tâm trạng hơi lo lắng.
 
“Phiên dịch là chuyện quan trọng, em chẳng qua chỉ là tay mơ sao gánh được công việc này?” Mộ Diên rút dương vật của hắn ra, xoay người ôm lấy hắn, lần nữa sờ soạng khắp người hừ một tiếng, tiếp tục đưa dương vật nóng bỏng đi vào.
 

Phó Hàn Sanh nhìn động tác nhỏ này, đôi mắt đỏ lên, cố gắng kìm nén dục vọng đang muốn phá tan gông cùm xiềng xích để thoát ra ngoài, không để ý nói: “Không sao, đến lúc đó sẽ có ngườι đưa em đi phiên dịch.”
 
Mộ Diên nghi ngờ đang muốn hỏi cho rõ, thì đã bị người đàn ông hung hăng đè xuống mà chơi, miệng người đó nói cô là cô bé dâm đãng, trong mắt và tay là niềm vui không giấu được.
 
Khi thời gian chưa tới giờ Ngọ, Mộ Diên đã bắt đầu chờ đợi, cô chỉ mới xem phim một lần ở bệnh viện, chưa biết rạp chiếu phim sẽ là dáng vẻ gì.
 
Khi tài xế đến đón cô, sắc trời đã lặn về phía Tây, hẻm nhỏ cũng bắt đầu nháo nhiệt sau quãng thời gian im ắng của ban ngày, ban đêm chân chính của bến Thượng Hải, người bán hàng rong đứng bên nồi hải sản sau đó thêm hoành thánh vào, cô bán hoa giơ giỏ hoa bạch đinh hương, cửa hàng trà hiện giờ còn bán thêm bánh bao và các bánh khác, mùι hương ngũ cốc bay vào không khí.
Rạp hát quang minh chính đại mở cửa như trước, có nhiều ảnh chụp của các giai nhân, cô bán hoa ngồi dưới gốc cây cất cao giọng: “Bán hàng, bán hoa đây! Bán hoa, mười dặm dạ lai hương”
 
Một vị tiên sinh mặc tây trang lớn lên khôi ngô tuấn tú, đến cây tiếp theo, người con gái bán hoa không nhịn được kéo vành mũ xuống, đó là dung mạo cực kỳ đoan chính.
 
Tối nay là một trong những lần hiếm hoi Phó Hàn Sanh mặc tây trang, miếng vải được cắt may khéo léo, g͙iày da đo lường vừa vặn làm bản thân hắn càng thêm ôn hòa nho nhã, ẩn sâu là sự giàu có của nội hàm, hắn kéo vành mũ thấp xuống theo bản năng, trên mặt là ý cười câu dẫn và cái mũi cao cao.
 
Các cô nương, tiểu thư đi qua đều không nhịn được phải quay đầu lại nhìn, các cô ở thế giới hỗn loạn đối với các công tử đẹp trai này thường rất mẫn cảm, nên chắc chắn rằng dưới lớp mũ ấy chính là vẻ ngoài làm cho ngườι ta phải thốt lên kinh ngạc.
 
Mộ Diên xuống xe vừa đúng lúc kịp giờ xem phim, tốp trước vừa mới tan cuộc xong, cô đi qua dòng ngườι xô chen chúc, cả người mặc chiếc sườn xám màu trắng có mấy nếp nhăn tươi trẻ, trên trán có lớp mồ hôi mỏng.
 

Một vị tiên sinh mặc tây trang ôm cô vào lòng, Mộ Diên vội vàng giãy giụa: “Cảm ơn tiên sinh nhưng mời tiên sinh nên buông tay rồi, nam nữ thụ thụ bất thâᶇ!”
 
Phó Hàn Sanh cởi mũ, khớp xương để trên hông cô càng siết chặt hơn, tay trái đưa trái dạ hương cho cô cười nói: “Mau mở ra đi, có muốn ăn chút gì đó không?”
 
Mộ Diên ngơ ngác lắc đầu, suýt nữa không nhận ra đây chính là Phó Hàn Sanh, hôm nay bộ dáng của hắn cực kỳ giống vị công tử quan công, quả thực là hơn Thành Bắc Từ Công nhiều, hơi thở quấn quanh hương hoa cô không nhịn được nở nụ cười.
 
Hành lang của rạp chiếu phim treo mấy tấm poster của bộ phim chiếu, có bộ từ mấy năm trước “Lửa đốt chùa liên hồng”, gần đây có bộ niềm vui khi phục hưng và trừng trị bọn phản quốc, dẫn dắt rất hay, rồi có cả tình yêu võ hiệp, rất mãn nhãn và hoành tráng.
Phó Hàn Sanh và Mộ Diên cùng nhau ngồi xuống, Phó Hàn Sanh ôm lấy bả vai cô kéo vào trong lòng, trên phim nam nữ chính đang trao nhau nụ hôn sâu, tình cảnh đang dần cao trào, khi ra ngoài son môi của cô đã bị ăn sạch.
 
Ra khỏi rạp chiếu phim, Mộ Diên thấy khóe môi hắn có vệt đỏ, vội vàng lấy khăn tay ra lau cho hắn, lau xong lại bị Phó Hàn Sanh kéo ngón tay lại hôn, tình ý nồng nàn vô cùng.
 
Không biết rằng tình ý này đã bị ngườι khác nhìn thấy, một ngườι phụ nữ mặc bộ đồ sườn xám đứng dưới mái hiên, tròng mắt nhìn Mộ Diên chằm chằm, khăn tay bị gió thổi bay xuống mặt đất.
 
Mộ Diên nhặt lên đưa cho ngườι đó, ánh mắt dừng trên người phụ nữ, không khỏi hít một hơi lạnh, nếu nói Tô Vân có hơi giống cô thì người phụ nữ trước mặt này cả khí chất và cách trang điểm đều giống Mộ Diên vô cùng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui