Trước đó vài ngày còn tuyên bố với cô rằng đừng hòng trốn, giờ lại muốn đuổi cô về. Mộ Diên dìu hắn vào phòng bệnh, chỉ xem mấy lời lúc nãy là hắn mơ hồ nói.
“Ngày mai anh sẽ cho ngườι đưa em đi, tối nay về dọn hành lý trước đi.” Phó Hàn Sanh nằm trên giường bệnh tiếp tục nói, con ngươi híp lại, giống như đã ngủ.
Mộ Diên rót cho hắn một ly nước sôi để nguội, ngồi ở đầu giường nghĩ cách làm sao đút cho hắn, nửa tháng nay tay của Phó Hàn Sanh bị bó thạch cao nên không tiện làm việc, ăn uống gì đều để cho Mộ Diên hầu hạ đút tận nơi, giờ đã thành thói quen mất rồi.
Đưa nước tới bên môi Phó Hàn Sanh, người đàn ông uống một ngụm sau đó cô mới để nước sang một bên.
“Tam gia đúng là đồ ra vẻ, sao không uống thêm miếng nữa?” Mộ Diên cảm thấy có chút buồn cười, bộ dáng xoắn xuýt ngượng ngùng này của hắn rất giống với người vợ đang phải chịu ấm ức vậy.
“Không cần, em về đi.” Nói xong, Phó Hàn Sanh nằm xuống, cầm lấy tờ báo lật ra xem, dựa đầu vào giường muốn chợp mắt.
Bệnh viện có thời gian đi lại vào ban đêm, qua thời gian đó sẽ không cho ai vào thăm nữa, tài xế thường hay đến đây đi lên đưa Mộ Diên về công quán, hôm nay cô có chút giận dỗi nên không muốn làm theo lời hắn nói.
Cô lột chăn của Phó Hàn Sanh ra, dùng tốc độ sét đánh đi vào, cơ thể nhỏ bé nghiêng lại nên không thể thấy vẻ mặt đứng hình của Phó Hàn Sanh, anh muốn đá Mộ Diên xuống giường nhưng sợ cô ngã đau nên cuối cùng chỉ để mặc cho thân hình cứng đờ của mình, bất động cũng không được mà động đậy cũng không xong.
Mộ Diên cong đôi môi với vẻ nghịch ngợm, nâng cánh tay ngó sen của mình lên đặt trên vai hắn, cắn lên chiếc cằm nghiêm nghị ấy: “Nếu tam gia nỡ thì bảo hộ sĩ đến đây kéo em ra, dù sao thì hôm nay em sẽ ăn vạ ở đây, không đi đâu hết.”
Hộ sĩ cũng nhanh tới, thấy trong phòng không có ai cũng thẹn thùng bước lên nói chuyện với Phó Hàn Sanh, Mộ Diên ở trong lòng hắn nghe được và cũng hiểu được, đây chẳng phải là ham muốn sắc đẹp của tam gia sao? Hai người nói chuyện hơn nửa chén trà, Mộ Diên chờ không được liền chơi xấu dùng tay nhỏ tiến vào trong áo của Phó Hàn Sanh chạm đến bụng hắn, lông tóc đâm vào tay, dương vật to lớn bị cô sờ nóng lên.
Ưm~
Người đàn ông nằm trên giường khó chịu rên lên một tiếng, hộ sĩ lập tức sốt ruột, sợ tới mức hỏi hắn có phải miệng vết thương bị rách ra hay không, đang muốn xốc chăn lên để kiểm tra, Mộ Diên hoảng loạn, lúc này cô đang dùng miệng để liếm láp côn thịt của Phó Hàn Sanh, nơi đó của hắn sưng to, bàn tay của cô không nắm chặt được, nếu như hộ sĩ xốc chăn lên thì sẽ thấy cảnh xuân mất.
“Tôi có hơi mệt, phiền cô đi ra ngoài.” Gương mặt của Phó Hàn Sanh dần hồng lên nhưng không có dáng vẻ mệt mỏi, biểu hiện của hắn bực bội làm hộ sĩ chỉ có thể để thuốc xuống rồi đóng cửa đi ra.
Sau khi cửa được đóng, Phó Hàn Sanh lập tức xốc chăn lên, Mộ Diên đang ghé đầu vào giữa hai chân hắn, cái miệng nhỏ vẫn đang mở ra, một dòng trắng vương bên môi, xương ngón tay xoa nắn hai bên túi đựng tinh nặng trĩu, nửa tháng chưa được làm, chưa được chạm vào cô khiến trứng dái tích tụ rất nhiều tinh dịch. Vẻ mặt Mộ Diên mê hoặc quyến rũ, cô ngước mắt lên nhìn Phó Hàn Sanh, ánh mắt vừa dâm đãng vừa vô tội thực sự.
Nhìn hình ảnh diễn ra trước mặt, góc cạnh của Phó Hàn Sanh càng lúc càng căng chặt, thực ra hắn đã muốn cho Mộ Diên ăn côn thịt của hắn từ lâu nhưng không nỡ, giờ đây cô nuốt dương ѵật màu tím vào môi mình, khoang miệng mềm mại, đầu lưỡi mút quy đầu làm hắn suýt bắn ra.
Phó Hàn Sanh ấn đầu cô vào sâu hơn, sau đó lấy tay che đôi mắt lại, miệng thoải mái ngâm nga, không nhịn được bắn vào trong miệng Mộ Diên rất nhiều tinh dịch, đây là lần đầu tiên hắn bắn vào miệng cô.
Dòng nước sọc vào cổ họng mang theo hương vị nồng đậm khó nuốt, Mộ Diên phun ra sau đó lấy cốc nước uống một hơi súc miệng, cánh tay Phó Hàn Sanh nâng cằm cô lên, cố gắng đè nén cảm giác muốn hôn cô, nghiêm túc nói.
“Cô nương tốt không nên như thế, Mộ Diên, nhớ kỹ, từ nay về sau em tránh xa anh ra.”
Mộ Diên tức giận đến mức muốn đánh hắn, cuối cùng mệt mỏi sà vào ngực Phó Hàn Sanh, bộ đồng phục bệnh nhân của hắn thơm mùi bạc hà, rất dễ ngửi. Cô như con mèo lười biếng lẩm bẩm nói: “Trên người tam gia thật thoải mái.”
Cơn tình dục mới được Phó Hàn Sanh đuổi đi lại dâng lên, nhô tới bụng nhỏ của Mộ Diên, người con gái bỗng nở nụ cười, duỗi tay vuốt ve bên dưới: “Xét về độ khẩu thị tâm phi thì không có ai có thể hơn tam gia được.”
Hôm nay Mộ Diên mặc bộ đồ sườn xám có nút bọc, màu xanh lam nhạt, bên trên có thêu hình hoa đinh hương và nhụy hoa màu tím, hai màu hòa quyện lại càng tô điểm thêm sự ưu nhã và sức câu dẫn mê người của cô.
Phó Hàn Sanh thấy cô đứng dậy, thong thả cởi nút bọc sườn xám đi, bên trong không mặc áo yếm, bộ sườn xám này là thiết kế đang thịnh hành năm nay, có bọc một lớp yếm phía trong. Phó Hàn Sanh không vui khi thấy loại thiết kế này, nó đem toàn bộ hai đồi núi nõn nà hiện ra, ngực của Mộ Diên không nhỏ, giờ có chút lớn lên theo từng ngày.
Cánh tay trắng nõn du ngoạn giữa hai chân hắn, Mộ Diên muốn cởi quần hắn ra, nếu không lát nữa ngồi lên sẽ đau mông.
“Tam gia không muốn cởi à?” Mộ Diên thấy hắn bảo vệ quần lại bĩu môi buông lời nói: “Vậy anh cứ nhấp ở sau đi.”
Lỗ tai của Phó Hàn Sanh đỏ bừng, hai mắt trợn to lên nhìn Mộ Diên, cái người phụ nữ phong hoa, như yêu tinh này chính là Mộ Diên ư?
“Mộ Diên, em bị làm sao vậy? Không thoải mái ở chỗ nào?” Phó Hàn Sanh nhắm mắt, mu bàn tay đặt lên trán cô, không nóng nhiệt độ bình thường, vẻ mặt càng thêm khó tin.
Mộ Diên xấu hổ, hai tay nắm chặt nút bọc sườn xám, tức giận nói: “Rốt cuộc tam gia có ý gì? Người muốn em chính là anh, giờ không cần em cũng là anh.”
“Thượng Hải hỗn loạn, A Diên, trở về đi, nơi này không thích hợp với em đâu.”
Gần đây chiến sự liên miên, trong bầu không khí còn không thể che đi mùi máu tươi nồng nặc.
Mộ Diên vẫn im lặng không nói gì, cắn môi, trong đầu hiện lên dáng vẻ quả cảm của Tô Vân khi nói về tình yêu, trong lòng quyết định.
Cô cắn vành tai của Phó Hàn Sanh, triền miên nói: “Tam gia, em đã gửi thư cho thím rồi, chờ sau khi chiến sự ổn định, em sẽ về cùng với anh.”
Nụ hôn nhẹ nhàng dừng trên vành tai hắn sau đó theo sườn mặt hôn xuống cổ và xương quai xanh, hai bàn tay vừa cởi cúc áo vừa hôn môi hắn, ngón tay khẩy khẩy hai hạt đậu đỏ hắn trên ngực hắn làm cho nó cương lên giống như mỗi lần hắn mút lấy đầu ѵú cô, gặm cắn không thương tiếc.
Phó Hàn Sanh nhẹ xoa tóc Mộ Diên, cơ thể run rẩy, nhíu mày, hắn không nỡ đẩy cô ra. Cho dù kỹ xảo hôn đầu vú của cô làm hắn đau nhưng cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ gọi tên Mộ Diên, giọng nói đầy nhu tình: “A Diên nhẹ chút, a, đau.”
Trong phòng bệnh là sự im lặng thoáng qua.
Mộ Diên cong môi, cố ý cắn mạnh hơn chút, đầu vú đau đến mức Phó Hàn Sanh phải khẽ rít lên.
Lúc tiến vào, Mộ Diên cầm lấy côn thịt sờ soạng hồi lâu, hoa huyệt nửa tháng nay chưa được chơi nên chật hẹp, quy đầu lớn bằng quả trứng vịt nhỏ tiến vào sẽ rất khó để nuốt.
Mộ Diên đau đến nỗi mồ hôi chảy ròng ròng, Phó Hàn Sanh cũng không chịu nổi liền véo eo nhỏ của cô: “Lên chút nào.” Mộ Diên nghe lời chống cơ thể lên, Phó Hàn Sanh ngựa quen đường cũ mà đâm vào hang độn̴g, “phốc” một tiếng đi vào.
“Ưm~”
Hai ngườι sảng khoái kêu lên.
Âm thanh của nước giao nhau, nơi cọc sắt và hang độn̴g tạo nên những tiếng bạch bạch to vang dội, Mộ Diên và Phó Hàn Sanh đan mười ngón tay vào nhau, cơ thể khe khẽ đung đưa xâm nhập, qua lại mấy chục lần, mới dần dần chậm hơn, đầu gối Phó Hàn Sanh để bên mép giường, hưởng thụ cảnh dâm đãng tuyệt đẹp trước mặt, yết hầu lăn lên lộn xuống, chỉ thấy côn thịt hung hăng va chạm hoa huyệt, cánh môi bị kéo ra hai bên, nước dâm như có ánh s̴áng trở nên trơn trượt hơn, hắn vươn tay xoa nắn, cảm nhận động tác của dương ѵật.
Mái tóc Mộ Diên dài, eo nhỏ vặn vẹo, hai đồi non trắng tinh lắc lư, miệng nhỏ kêu dâm mỹ, trong mắt là lửa tình khó nói: “Ưm… Sờ sờ bầu vú đi Hàn Sanh ca ca.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...