[full_free]_mưa bụi thượng hải

Nước mưa rơi xuống nhánh hoa.
 
Giọng nói của Mộ Diên nghẹn ngào, cái miệng nhỏ giương lên, làn da trắng nõn đổ mồ hôi, giãy giụa ở trên giường, Phó Hàn Sanh đè nặng̝ lên người cô, trán ấm áp chống lên giữa hai hàng lông mày Mộ Diên, hơi thở dồn dập.
 
“A… Đau… Đâm nhẹ chút…” Hai túi tinh hoàn nặng nề đụng tới mông của Mộ Diên, âm thanh nức nở cầu xin phát ra từ miệng cô, ý thức mơ hồ không rõ.
 
Hai cẳng chân tinh tế vô lực thả lỏng xuống hai bên sườn hông của Phó Hàn Sanh, hoa huyệt bị dương vật nóng bỏng liều mạng mà thúc vào, cả ngườι không hề có tí sức, giống như là nắm đất để mặc cho cây gậy cọc gỗ đâm xuống.
 
Cô không nhớ rõ đây là lần thứ mấy hắn đi vào ngườι mình, mỗi lần đóng cọc côn thịt đều tàn phá hoa tâm, nước dâm không báo trước đột kích làm toàn thân căng cứng, chỗ kết hợp được tưới hương màu mỡ chảy xuống ga giường, hoa huyệt vẫn cắn chặt dương vật không buông co đi co lại theo tiết tấu của Phó Hàn Sanh.
 
Trong đầu là một mảnh trắng xóa, một giây cuối cùng, Mộ Diên thấy khóe mắt đỏ tươi của ngườι đàn ông, sự lạnh lẽo trỗi dậy bên trong đó cực kỳ hoảng sợ.
 
Đó là một Phó Hàn Sanh hoàn toàn khác, là một Phó Hàn Sanh mà cô chưa từng thấy.
 
Mưa xuân đã qua đi, cây cối giống như được tiêm thuốc tươi tốt hẳn lên, khí trời cũng mát mẻ hơn.
 
Kể từ đêm đó, bên ngoài công quán luôn có một số ngườι cao to lực điền đi qua đi lại trông coi và tuần tra. Thỉnh thoảng Lục Võ sẽ đưa tới vài ba tờ báo tuần san cho Mộ Diên đọc giải lao, Tô Vân cũng thường tìm đến phòng nói chuyện phiếm với cô, hai người phụ nữ cũng chỉ nói về son phấn mỹ phẩm với nhau, Tô Vân nói mệt rồi thì nói sang chuyện khác, nói Thượng Hải này to lớn như thế nào, có nơi nào lãng mạn.
Kể chuyện cô ấy là một cô đào hát ở rạp hát, yêu thích sân khấu hơn nhân sinh vạn biến, mỗi một lời ca được thốt lên đều là tinh túy của tạo hóa, cô ấy ghét phải diễn này diễn nọ, tất cả vở kịch đều là mục đích xấu xa cô ấy cảm thấy rất phiền.
 
Mộ Diên thấy Tô Vân rất hăng say, hỏi cô ấy vì sao không tiếp tục đi hát thì Tô Vân trả lời bây giờ thời thế hỗn loạn, nếu ra ngoài sẽ bị mấy bọn quý tử Nhật Bản chộp tới chơi ngay. Thực ra có mấy cô đào giống cô ấy, đã bị người Nhật bắt lại chơi đến nỗi chỗ hoa huyệt bị thối rữa rồi bị ném vào bãi tha ma.
 
Mặc dù tại cô ấy không cần lo lắng điều này nhưng Tô Vân vẫn không muốn gây thêm phiền phức cho tam gia.

 
Tính tình Tô Vân dũng cảm, cười một cái cũng đủ làm yêu hoa phong tình vạn chủng, Mộ Diên cảm thấy cô ấy rất đẹp, im lặng uống trà, không biết vì sao có hơi bất an trong lòng.
 
Không biết Phó Hàn Sanh để Tô Vân ở lại cũng có chút vui hay không.
 
Người hầu luôn chú ý đến hành tung Mộ Diên ở mọi lúc, mặc dù đang ở hoa viên đọc sách viết chữ nhưng cũng sẽ có vô số bóng hình đứng từ xa dõi theo.
 
Mộ Diên viết chữ nhỏ chính tông, Tô Vân đứng một bên khen hay sau đó xin Mộ Diên dạy cho cô ấy đọc sách và viết chữ. Tô Vân cười nói thẳng, mỗi lần cô ấy thấy Phó Hàn anh đọc sách đều muốn đi tới hỏi vài câu nhưng không đọc được chữ nên xấu hổ, sợ làm hỏng việc.
 
Mộ Diên dừng bút lại, xấu hổ cúi đầu, vì sao Tô Vân có thể thẳng thắn quả cảm như thế được nhỉ?
 
Sự việc có sự chuyển biến sau ngày hôm ấy, cô quán vẫn yên lặng, qua cửa kính nhìn xuống dưới mấy ngườι đàn ông cao to đã không thấy đâu.
 
Tô Vân vội vã rời phòng ngủ, khóc như mưa như gió, giọng nói nghẹn ngào nói với cô.
 
Tam gia bị đạn bắn trúng, mới được đưa vào bệnh viện.
 
__________
 
Phó Hàn Sanh có một giấc mơ.
 

Vẫn là cô nương đó, mờ mờ ảo ảo như mưa bụi.
 
Chỉ là lúc sau hắn cảm nhận được cô nương đó đã rời khỏi cuộc sống của hắn một cách quyết liệt, không hề có chút vương vấn.
 
Bỗng nhiên đầu hắn đau đớn muốn nứt ra, có cảm giác như dời non lấp biển dập dềnh, đây không phải là nỗi đau mà là đau khổ tột cùng, rất đau, không có chỗ để trốn khỏi sự đau đớn này.
 
Rõ ràng là chỉ mới quen biết mấy tháng nh̵ưng vì sao khi mới rời đi khắp nơi đều là hình bóng của cô? Không có nơi nào để nội tâm hắn làm tê liệt đi cái bi thương này cả.
 
Phó Hàn Sanh tự an ủi bản thân, không sao không sao, thế gian này tốt đẹp như thế, từ trước đến nay làm gì có chỗ cho hắn đâu.
 
Từ nay về sau hắn hoàn toàn rơi vào đêm tối tịch mịch.
 
Từ nay về sau hắn chỉ có một mình.
 
Từ đó hắn không bao giờ nhớ lại nữa.
 
“Phó Hàn Sanh!”
 
Âm thanh quen thuộc, thậm chí Phó Hàn Sanh còn có thể tưởng tượng được dáng vẻ tức giận của cô, không hề có tính công kích mà ngược lại còn đáng yêu vô cùng.
 
Có lẽ đã qua nhiều năm hắn có thể ở cầu Nại Hà gặp một bà lão tóc trắng bạc, Nhưng hắn không muốn, lỡ như có ngườι phụ bạc với cô thì làm sao?

 
Trần nhà màu trắng, cô nương dùng khăn tay lau nước mắt, bả vai run lên, chóp mũi đỏ ửng.
 
“Ai bắt nạt em?” Phó Hàn Sanh dùng giọng điệu vô lực, mặt trắng như tờ giấy Tuyên Thành, nâng bàn tay đang cắm dây truyền dịch lên lau nước mắt cho cô.
 
Mộ Diên thấy việc đầu tiên sau hắn tỉnh lại là hỏi cô là ai bắt nạt cô mà làm lòng cô chua xót, nước mắt như muốn trào thêm ra.
 
Mộ Diên lắc đầu, tới gần hắn nhẹ giọng nói: “Tam gia, anh cảm thấy thế nào rồi? Có cần phải gọi bác sĩ k͙hông?”
 
Không khí ở bệnh viện càng làm ngườι ta cảm thấy đau đầu hơn, Phó Hàn Sanh xua tay, chống cơ thể lên hỏi: “Lục Võ như thế nào rồi?”
 
Sau khi tới bệnh viện, Chu Tự Khâm đợi ở bên ngoài hành lang đi vào phòng nói hết sự tình, nhiều ngày qua Thượng Hải có kỹ viện bị niêm phong, dù trên mặt Hoàng Kim Vinh cười ha hả nhưng sau lưng lại giở trò, hôm nay xe của Phó Hàn Sanh đi qua đường Nam Kinh bị thuộc hạ của Hoàng Kim Vinh mai phục, định làm Phó Hàn Sanh bị thương nhưng may mắn Lục Võ chắn đạn thay cho Phó Hàn Sanh, khi Chu Tự Khâm đến nơi, anh ấy đã mất mạng rồi.
 
Mộ Diên há miệng thở dốc, không nói được gì.
 
Cô không biết nên nói gì.
 
Phó Hàn Sanh vươn một bàn tay ra, Mộ Diên theo bản năng cầm lấy, hắn nắm chặt lại, trên mặt và tay đều lạnh lẽo giống nhau.
 
Một tay khác hắn đưa lên xoa nhẹ giữa lông mày, giọng khàn khàn: “Nói cho Tử Khâm biết bảo anh ta sắp xếp cho con gái Lục Võ thật tốt…”
 
Hốc mắt Mộ Diên chua xót, đôi mắt mờ đi do nước mắt rơi xuống, vội vàng lấy khăn tay lau đi, ôm sống lưng của hắn nói không sao.
 
Cánh tay của Phó Hàn Sanh trúng đạn, nửa tháng sau đã có thể tháo băng gạc ra rồi, Tô Vân vẫn cứ đưa cơm đến mỗi ngày sau đó liền đi, Mộ Diên đi gặp cô ấy, cô ấy chỉ cười khổ nói đến dọn bát đũa rồi hộ sĩ vào nói buổi tối có phim điện ảnh chiếu công cộng, Mộ Diên chưa từng được đi xem phim điện ảnh nên liếc liếc Phó Hàn Sanh, người đàn ông bỏ sách xuống nhìn thẳng vào mắt cô.
Buổi tối, dưới lầu bệnh viện chiếu phim điện ảnh trên sân khấu, chiếu bằng nhựa.

 
Cuộn phim cuộn tròn, màn ảnh là bộ phim Trung Quốc, tên là “Cô ca sĩ thiên tài”, diễn viên chính là Thời Chu Toàn đang nổi tiếng gần đây, chuyện kể về một cô ca sĩ yêu nhau với một tài xế hăng hái làm việc nghĩa, hai người họ sinh được một cô con gái, nhưng không may tài xế đó gây ra tai nạn rồi bị vào tù, cô ca sĩ một mình nuôi con phiêu bạt đầu đường không biết đi về đâu.
 
Cuộc đời của cô ca sĩ đó quá thảm, Mộ Diên không nhịn được khóc theo, ánh nhìn về phía Phó Hàn Sanh, một thân mặc bộ đồ bệnh nhân, môi mỏng ngậm điếu thuốc, một tay để trên lưng ghế dưới ánh đèn phản chiếu bóng dáng cao lớn thâm trầm của hắn, không rõ là công tử ăn chơi trác táng hay là nghiêm túc nữa.
 
Đây là lần đầu Mộ Diên thấy Phó Hàn Sanh hút thuốc, hai ngườι ngồi phía sau cách hàng trước hai ghế, tạm thời sẽ không có ai phát hiện, hộ sĩ dường như ngửi thấy mùi lạ, thấy bên này có pháo hoa nên đi tới.
 
Mộ Diên nhích lại gần ngườι hắn, sau đó hắn không cử động, lá gan của cô lớn hơn chút, rút điếu thuốc trên miệng hắn xuống đưa vào miệng mình rít một hơi, vị cay nồng khó chịu cô ho sặc đến nỗi mặt đỏ bừng.
 
Phó Hàn Sanh giật mình nhìn cô, giây tiếp theo Mộ Diên vừa vặn bị hộ sĩ bắt được, không thể nghi ngờ là Mộ Diên bị hộ sĩ đưa ra ngoài khuyên bảo một lúc, nói cô nương không thể hút thuốc.
 
Vừa mới nghe hộ sĩ mắng xong thì tới lượt hắn.
 
“Còn có lần sau thì phạt em chép ba trăm trang Đạo Đức Kinh.” Phó Hàn Sanh giơ tay búng vào giữa hai hàng lông mày của cô, đứng trong bóng đêm, kìm chế vẻ mặt không vui.
 
“Vì sao đàn ông có thể hút còn cô nương thì không được? Tam gia, bất công quá, huống hồ em vừa mới giúp anh mà.” Mộ Diên che trán lại bĩu môi, thân phận của hắn mà bị lộ thì ngày mai khắp báo chí sẽ đưa tin tức lên trang đầu mất.
 
Phó Hàn Sanh im lặng, con ngươi màu đen nhìn chằm chằm Mộ Diên, đôi mắt trong sáng ngấn nước động lòng người, không thích hợp với bến Thượng Hải khói súng ngập đầu: “Em đã giúp anh thì nhất định phải cảm tạ rồi.”
 
Tiện đà báo đáp luôn.
 
“A Diên, về với thím của em đi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui