[full_free]_mưa bụi thượng hải

Tiếng mưa càng lúc càng lớn.
 
Bàn tay thô ráp của hắn bị Mộ Diên đưa lên môi cắn, cơ thể bé không nhịn được nở nụ cười xấu xa, mở đôi mắt không vương chút buồn ngủ nào, lúc hắn mở cửa Mộ Diên đã tỉnh lại rồi, thực ra cũng không buồn ngủ lắm.
 
“Sao về muộn thế?” Mộ Diên nghiêm túc hỏi, giống như người vợ chờ chồng về rồi tra nguyên do, tựa như đôi phu thê đã thành thân nhiều năm rồi, Phó Hàn Sanh cong môi cười, cằm dựa vào đỉnh đầu của cô, giọng nói dịu dàng vô cùng.
 
“Bàn luận công việc với thương hội, với lại có mưa to nên về trễ, A Diên đừng trách anh được không?”
 
Vụ án xét xử hẻm Hoa Yên và kỹ viện dần dần có chuyển biến tốt đẹp nhưng nghe điện báo bắn về người hắc bang Hoàng Kim Vinh cấu kết với người Nhật Bản, thậm chí Anh Mỹ cũng ký kết bản hiệp nghị hòa bình với Nhật Bản vì thế mấy ngày gần đây Tô Giới cũng không được yên bình.
 
Gió lướt qua màn che, Mộ Diên lấy chăn quấn chặt hai người lại, sau khi quấn chăn cho Phó Hàn Sanh xong thì dựa sát vào lồng ngực của người đàn ông, trên người hắn có mùi u hương thơm nồng, ngước mắt tính nói chuyện thì thấy đôi mắt màu đen nâu ẩn chứa ngọn lửa nóng bỏng.
 
“Tam gia… Ưm…” Cô vẫn chưa nói xong bỗng dưng Phó Hàn Sanh xoay ngườι lại đè cô dưới nệm, đầu đặt lên gối tơ ngỗng, bàn tay luồn vào trong áo ngủ vuốt ve đầu ѵú màu hồng căng cứng, hôn lên từ từ lên đôi môi, tất cả mọi lời nói đều hóa thành môi lưỡi dây dưa va vào nhau, đầu lưỡi nhỏ xinh của Mộ Diên bị hắn mút, mùi rượu cay cay lan tỏa khắp khoang miệng, có hơi tê dại, trong phòng chỉ có tiếng hít thở dồn dập của hai ngườι cùng tiếng nước bọt hòa quyện, sự khó chịu lan từ dưới bụng lên tận cổ rồi đi đến giữa hai ͼhân Mộ Diên, cô hừ nhẹ hai tiếng.
 
“Khát quá!” Phó Hàn Sanh buông môi cô ra rồi nói, nhìn Mộ Diên thở gấp cười nhạt.
 
Mộ Diên mơ mơ màng màng nghe thấy, sau đó chuẩn bị đứng dậy lấy cho hắn cốc nước, lúc ngồi dậy thì bị hắn kéo về giường, Mộ Diên nhìn hắn với vẻ mặt nghi ngờ: “Không phải anh kêu khát sao? Để em đi lấy nước cho tam gia uống.”

 
Phó Hàn Sanh cười đến mức ngực run run, đè thấp giọng cười bàn tay vuốt ve miệng nhỏ của cô: “Mở ra nào.”
 
Mộ Diên ngoan ngoãn mở ra, đầu lưỡi ướt át liếm môi, điên cuồng giao nhau từng đợt nước bọt, toàn bộ hơi thở của Mộ Diên đều bị Phó Hàn Sanh nuốt hết.
 
Dây áo ngủ trễ xuống để lộ bờ vai trắng nõn nà trong không khí, xương ngón tay của Phó Hàn Sanh chạm qua mảnh vải lụa trên chân cô, dần trượt lên chỗ hoa huyệt giữa hai chân, quần nhỏ đã bị dính nước dâm, Mộ Diên là người cực kỳ mẫn cảm, chỉ một cái hôn cũng đủ làm cô ướt, bắp đùi theo bản năng kẹp lấy vòng eo chắc gầy của Phó Hàn Sanh, hai cơ thể đã trải qua vô số lần hoan ái nên rất quen thuộc.
 
Dương vật nóng bỏng cong lên, Mộ Diên lấy tay cầm lấy nó mà vuốt mà ve, miếng thịt nổi gân xanh trông dữ tợn, quy đầu phun ra ít dịch màu trắng đục, Phó Hàn Sanh duỗi tay bật cái đèn lưu ly trên bàn, vén tóc cô lên phía trên gối, để cô tiện thấy rõ người anh em của hắn hơn.
 
“Xấu thật đấy!” Mặt Mộ Diên đỏ bừng bất mãn trả lời Phó Hàn Sanh.
 
Rõ ràng là rất đáng yêu mà, càng đi vào sâu thì càng cảm nhậ̵n được điều đó, Phó Hàn Sanh mút má cô, cởi đi quần áo của cô, Mộ Diên cảm thấy không công bằng, mỗi lần làm tình lúc nào cô cũng trần trụi cả còn Phó Hàn Sanh vẫn còn mặc đồ. Vì thế cô cũng cởi đồ hắn ra, dưới ánh đèn dịu dàng, vết thương dài sâu trên làn da trắng mượt của hắn lộ ra một cách chói mắt, chỗ đó không khiến người ta sợ hãi mà chỉ làm cho người ta cảm thấy hắn thật đáng thương.
 
“Vết sẹo này sao lại dài…” Mộ Diên ngồi dậy, không biết vì sao hốc mắt ươn ướt, cẩn thận dơ tay chạm vào vết sẹo cứng lồi lõm đó.
 
Thực ra từ lâu đã không còn đau nữa, Phó Hàn Sanh nắm lấy côn thịt, quy đầu cọ xát vào hai cánh cửa hút hồn, chậm rãi đi vào vùng tam giác quỷ, ngẩng đầu mổ nhẹ lên môi cô, giọng trầm lại: “Khi đi Trùng Khánh thì bị quân địch đánh lén.”

 
May mắn là quân của Đảng Cộng Sản đã tới kịp, may mắn là thuốc tây đều được bảo toàn.
 
Mộ Diên hừ nhẹ, đầu ngón tay đụng vào vết thương, cảm xúc thương xót lan khắp người, ôm sống lưng của hắn rên từng tiếng kiều dâm: “Ưm… Lúc đó… Có phải đau lắm không… Ưm..”
 
Lúc ấy cũng không cảm thấy đau mấy, hắn chỉ muốn về gặp cô thật nhanh, đến nỗi đi tàu xe làm cho miệng vết thương vỡ ra cũng không cảm thấy gì.
 
Nhưng khi về phát hiện ra căn nhà trống rỗng, khoảnh khắc đó hắn muốn đến trước mặt Mộ Diên rồi giết cô luôn.
 
“..A.. Ưm.. Đâm nhẹ chút…” Mộ Diên có cảm giác cô bé của mình bị mở rộng ra, càng lúc côn thịt vào càng sâu, Phó Hàn Sanh như muốn đưa cả hai túi tinh hoàn vào bên trong đó luôn vậy, Mộ Diên bị hắn hôn đến mức môi cũng sưng lên, giọng nũng nịu xin tha: “... Ưm… Chậm… Chậm lại chút..”
 
Cái mũi nhỏ xinh đổ đầy mồ hôi, Mộ Diên như uống phải rượu hoa đào ngất hương tỏa ra mùi quyến rũ, Phó Hàn Sanh cúi đầu cắn lên hòn thạch nhũ được gắn trên đồi xanh mơn mởn của cô, vừa gặm vừa cắn, độn̴g tác đón đưa của vòng eo vẫn tiếp tục duy trì, đưa cái cối dương vật sưng to giã vào cái hoa huyệt dính nhớp, hai cánh môi âm hộ bị mở ra để đút ăn no, nếu chưa no thì phải cho ăn đến khi nào no căng bụng nhỏ trướng lên thì thôi.
 
Hoa huyệt trở nên hư không, mỗi lần nhấp vào là ngứa ngáy vô cùng, Mộ Diên vặn vẹo eo nhỏ, dí sát vào cự long của hắn, con ngươi tràn ngập tình dục và tủi thân: “.. A… Hàn Sanh ca ca… Đâm vào nơi đó đi….”
 
“Không phải nói là chậm tí sao?” Phó Hàn Sanh phun đầu vú bị hắn gặm cắn sưng lên, buồn cười mà nhìn cô, hung hăng đâm vào hoa huyệt một cái, côn thịt thọc vào rút ra một cách nhanh chóng, lại tiếp tục cúi đầu nhấm nháp hai quả đồi ngọc kia, dùng sức liếm, ra sức mút giống như có thể hút ra sữa vậy.

Mộ Diên kêu sung sướng, vươn cổ tay vuốt ve vầng trán, vén mái tóc ngắn ướt đẫm do bị mồ hôi của Phó Hàn Sanh, hắn càng lúc càng đâm sâu, miệng liếm mút không ngừng, Mộ Diên bị hắn làm cho run rẩy liên tục, cô ôm tóc Phó Hàn Sanh, an ủi hắn như đứa trẻ vậy.
 
Cơ thể của Phó Hàn Sanh đè lên ngườι cô, hắn không hề thương tiếc mà giã cô bé của cô nở ra, bỗng dưng Mộ Diên mất không chế, cắn môi ngăn tiếng rên dâm đãng, hoa huyệt bao lấy côn thịt co rút, sau đó từng luồng mật dịch nóng bỏng tràn ra, eo bị kéo lên đỉnh, móng tay Mộ Diên đâm sâu vào da thịt hắn, cô chỉ còn nghe thấy tiếng Phó Hàn Sanh nói nhỏ ở bên tai mình: “A Diên, anh đụ em có sướng không?...”
 
“Ưm… A… A Rất sướng… Hàn Sanh ca ca… Khoan đã…. Em có chuyện muốn nói với anh…”
 
Mộ Diên cố gắng lấy lại ý chí, cánh tay bắt lấy bả vai hắn, sợ hắn sẽ giã bay linh hồn bé nhỏ của mình đi mất.
 
“Ừ” Phó Hàn Sanh vừa nghe vừa nâng một chân của cô lên đi vào từ bên hông.
 
Mộ Diên nhắm hai mắt lại, sau đó lại mở mắt ra nhìn gương mặt dịu dàng ngập dục của Phó Hàn Sanh, quyết định nói: “.... Em… Em muốn đi về tìm thím…”
 
Cô đã đồng ý với thím chỉ về đây ba tháng, lúc đó thím cực kỳ phản đối, cô cũng muốn nói chuyện của mình và Phó Hàn Sanh cho thím nghe.
 
Cô muốn ở lại chỗ này.
 
Ở lại cùng hắn.
 
“Em nói cái gì? Mộ Diên!” Phó Hàn Sanh lạnh lùng gọi cô, kéo mặt cô lại, sắc mặt không vui, Mộ Diên đúng là bạch nhãn lang mà.

 
Sau lưng lạnh đi, hắn nhỏ giọng gọi đầy đủ tên họ cô, Mộ Diên ngây ngốc lặp lại.
 
“Mộ Diên, em dựa vào cái gì?”
 
“Hả?!”
 
Phó Hàn Sanh dừng một chút, bất tri bất giác phát hiện Mộ Diên chưa bao giờ nói là sẽ đi luôn.
 
Vừa nãy đúng là hắn đã hoảng loạn đến mức thất thố, che giấu đi vết thương bị xé mở.
 
Mắt Phó Hàn Sanh đỏ lên, chịu đựng cơn đau từ huyệt Thái Dương, cầm lấy cái tay đang giãy giụa của Mộ Diên đè lên đầu giường, chỗ giao hợp sưng đỏ, côn thịt vẫn đang đi vào, mở rộng nó ra hơn nữa, dùng hết sức đâm nát cô.
 
“Mộ Diên, anh sẽ không để em trốn lần nữa!”
 
Bị đâm quá sâu, thêm trọng lượng của hắn đều đè nặng lên ngườι Mộ Diên, cô nhíu mày cầu xin: “...A… Hàn Sanh ca ca… Ưm.. đụ nữa sẽ bị thương mất…”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui