[full_free]_mưa bụi thượng hải

Trước ngõ nhỏ không có tiếng động, chỉ có vài tiếng vo ve của côn trùng hoặc tiếng nhái ộp của ếch con.
 
Đêm gió hè thổi nhẹ qua tóc của Mộ Diên, cô không nhịn được run lên.
 
Lục Võ đâp đầu đến nỗi chảy máu ra, trên trán hồng một mảng, miếng da vụn rơi trên mặt đất hòa vào tro bụi trên nền cát, anh ấy lảo đảo đứng lên, cơ thể gầy yếu biến mất trong bóng đêm.
 
Một mình Mộ Diên đứng ở đó thật lâu, cho đến khi gió se lạnh thổi tới, cho đến khi thím Kiều chờ sốt ruột, cho đến khi bà ấy đưa cô về phòng.
 
Trước ngày đi thím rất vui mừng, mặc dù cô đã cố gắng không suy nghĩ gì nhiều nhưng Mộ Diên vẫn cảm thấy bà ấy hình như đã buông bỏ được gánh nặng, soạn hành lý xong xuôi, dọn dẹp hết mấy bông hoa hòe rụng xuống và mấy cái linh tinh cuối cùng chỉ để lại căn nhà chỉ còn hương tàn rồi rời đi.
 
Hoa nở hoa tàn có lúc, cần gì phải cảm khái như thế, thím Kiều thấy Mộ Diên nhìn cây hoa hòe đến thất thần liền kéo tay cô lại an ủi, Mộ Diên cười gật đầu, dọn ấm trà và chén vào rương.
 
Trước khi xuất phát, cô nhận được thiệp mời cưới màu hồng, trên đó ghi tên ngườι nhận và in ngày mười lăm âm lịch đón dâu, Mộ Diên cầm giấy mời trên tay mà cảm thấy nóng bỏng, nghĩ đi nghĩ lại thì thấy thoải mái, tờ giấy mỏng này như cây kéo sắc bén chặt đứt đoạn tình cảm mới lóe lên, có lẽ đại thái thái sợ lòng cô không cam tâm.
 
Thím gọi hai chiếc xe kéo, hôm nay phải đuổi theo chuyến tàu, từ hạ ô Trấn Giang tới chỗ đó có khá nhiều hành lý nên lúc đi có chút khó khăn, hộp bánh hạch đào hạt mè mà Phó Kiều Ngọc đưa vẫn còn một nửa, bây giờ có lẽ đã mốc meo rồi.

 
“Lá rụng về cội, giờ đã không ăn được nữa thì hãy để lại, đừng mang đi làm gì.” Thím thở dài gác hộp trên bàn đá.
 
Mộ Diên dọn dẹp sạch sẽ mấy bộ sườn xám không nói gì, thím Kiều cũng đoán ra được là cô có tâm sự, đóng kiện hành lý hoàn chỉnh rồi nói: “Thụy nha đầu, nếu con có người không bỏ xuống được thì đi gặp một lần cuối đi.”
 
Mấy cô bé cậu bé đang chơi trò đuổi bắt trước cửa, tiếng cười vui nhộn vang khắp con hẻm, Mộ Diên cắn môi kiên định nói: “Mau lên xe đi thím, nếu không sẽ không đuổi kịp tàu đâu.”
 
Phần lớn thời gian gặp nhau đều sẽ tan như phù dung sớm nở tối tàn, cũng không có yến hội nào là không kết thúc cả.
 
Năm thứ hai mươi chín thời Dân quốc, có nhiều việc buồn xảy ra, cũng có nhiều chuyện vui ập đến, công tử danh môn lên báo tiệc mừng tân hôn, thương hội đã thay máu cả trong lẫn ngoài, Phó tam gia với bảy mươi sáu phiếu bầu đã lên chức hội trưởng đương nhiệm của thương hội Thượng Hải.
 
Năm đó giá gạo tăng từ mười bốn đồng lên bốn mươi hai đồng một gánh, Nhật Bản ăn cắp văn hóa của Trung Hoa, lấy “Lễ Ký”, “Hành trình thay trời hành đạo, vì thiên hạ mà hiến thân” tạo dựng hình ảnh “thân thiện”, khách điếm ở Ôn trấn mớᎥ khai trương có nhiều cô nương trời sinh yểu điệu, nói chuyện không ngừng, năm này qua năm khác có người cứ tìm một người khắp cả Thượng Hải đã có suy nghĩ bỏ cuộc.
 
—-------------
 
Thời gian qua lâu như thế, cũng không cản được nhân tình tìm về với nhau.
 
Mộ Diên bị cơn đau nhức ở dưới thân đánh thức, mất một lúc lâu mới thoát ra khỏi giấc mộng đời kiếp.
 
Ngày xuân ấm áp, tháng tư có gió nhẹ như nữ nhân đang trêu đùa người yêu thời niên thiếu của mình, cây qua song cửa đung đưa một mảnh tình.
 
Trước mắt xuất hiện hình dáng ôn nhuận, ánh mắt lạnh lùng như băng, côn thịt to lớn còn đang ở trong hoa huyệt của cô, chặt chẽ mà cuốn lấy, chắc có lẽ là đêm qua hắn đã bỏ vào đó. Mộ Diên ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai chân run rẩy, duỗi tay rút côn thịt đang đâm sâu kia ra.
 
“Làm thêm lần nữa đi, nó rất muốn A Diên.” Cánh tay săn chắc của ngườι đàn ông ôm lấy cô, sợi lông dưới chân hắn cọ lên ngườι cô, Mộ Diên ưỡn ngườι rên lên một tiếng yêu kiều, hai chân vô lực quấn quanh eo hắn, để mặc cho dương vật đi vào.
 
Mặt Mộ Diên chôn trong vòng ngực ấm áp của Phó Hàn Sanh, bàn tay không tự giác sờ lên lưng hắn, lòng bàn tay phác họa vết sẹo sần sùi, đêm qua đắm mình vào cuộc hoan ái nên không phát hiện ra, giờ Mộ Diên nhớ đến năm đó hắn đi Trùng Khánh, chậm rãi mở miệng: “Hàn Sanh ca ca, em xin lỗi anh.”

 
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có âm thanh của gió thổi xào xạc bên ngoài cửa kính.
 
Nếu không phải cảm nhận được sự sưng to của cự long ở bên trong cái động nhỏ bé của mình thì nhất định Mộ Diên đã cho rằng Phó Hàn Sanh đã ngủ, một lúc sau nghe thấy hắn cất giọng nói khàn khàn, bàn tay có vết chai vuốt ve mái tóc của cô: “Không sao, trở về là tốt rồi.”
 
Lời nói này giống như là an ủi Mộ Diên, cũng giống như là đang an ủi chính bản thân hắn.
 
Câu cần nói đã nói xong, Mộ Diên ngơ ngác nhìn trần nhà được trang trí xa hoa, cũng không biết vì sao lại hỏi: “Tam gia, lúc đó anh muốn nói với em cái gì?”
 
Gió thổi bay màn che cửa sổ, ánh trăng sáng mờ ảo chiếu qua tấm kính.
 
Ngày ấy Phó Hàn Sanh nhớ rất rõ lúc đó hắn ở trong xe ngồi hút thuốc Cáp Đức Môn, hắn là ngườι không thích đụng vào rượu và thuốc nhưng khoảnh khắc đó hắn cảm thấy chỉ có thứ đó mới có thể xoa dịu tâm hồn của hắn mà thôi.
 
Phó Hàn Sanh cúi đầu, mũi hắn chống lên mũi cô, hô hấp hòa cùng một nhịp, ánh mắt đưa đón như con mèo hoang.
 
Mộ Diên tránh né tầm nhìn dịu dàng đó, cổ họng khô khốc, xương ngón tay của Phó Hàn Sanh nâng cằm nhỏ xinh của cô lên: “A Diên, sao em có thể làm như không có chuyện gì mà đi bóc lớp sẹo của anh như thế? Anh có thể nói cái gì, thế gian này ngoài chuyện tình yêu nam nữ thì có gì nữa?”
 
Hắn đã nghĩ rằng, nếu bình an trở về, mặc kệ Mộ Diên ghét hắn thì hắn cũng sẽ cưới cô, đời người nói dài không dài nói ngắn không ngắn, hắn luôn có biện pháp để cho cô cam tâm tình nguyện ở cạnh hắn, một năm không được thì ba năm, ba năm không được thì cả đời, chờ đến lúc Mộ Diên sinh cho hắn đứa con thì lúc đó cho dù cô có ghét hắn thì chỉ cần nghĩ đến đứa con cũng sẽ không vứt bỏ hắn lại.

 
Nghĩ đến đứa con, đêm qua hắn đã bắn vào nhiều lần như vậy, hiện tại vẫn còn đang ở trong hoa tâm của cô, không bằng hôm nay cứ bắn thêm mấy phát, nói không chừng sẽ có chuyện tốt cũng nên.
 
Phó Hàn Sanh nghĩ như thế, hai mắt dịu dàng híp lại, côn thịt trướng càng to hơn, hai tay xoa bóp nhụy hoa đang ngậm chặt huynh đệ của hắn, hơi tủi thân nói: “A Diên, năm nay anh đã hai mươi tám rồi.”
 
Mộ Diên cắn môi run lên, đùi bị tách ra, cơ thể bị đè lên nệm, đêm qua cũng chưa tắm, tất cả tinh hoa đều theo động tác của hắn mà chảy ra, Phó Hàn Sanh thấy vậy thì cười, khóe miệng há ra ngậm lấy vành tai trắng nõn của Mộ Diên, nhẹ nhàng liếm rồi gặm, bé nằm dưới thân rên rỉ “... Ưm… A… Hai tám gì… Ưm… Ngứa quá..”
 
Hoa huyệt dưới thân căng chặt, cự long cứng rắn nóng bỏng nhấp sâu, cô cảm giác được quy đầu của dương vật chạm vào nơi sâu nhất trong động rậm cây của cô, mang theo cái ngứa như điên như dại đóng cọc trong đó.
 
Cảm giác hoa huyệt của Mộ Diên dần thả lỏng, Phó Hàn Sanh mút cái gáy thon dài, động tác đâm rút dưới thân càng lúc càng mãnh liệt hơn, vừa ấm áp vừa sung sướng. Đó là ngôi nhà mà Mộ Diên đã cho hắn, Phó Hàn Sanh cho dù có chết cũng nguyện ý sa vào đó.
 
Từng đợt tê dại do sự va chạm tạo nên làm Mộ Diên há mồm thở dốc, dần dần hãm sâu vào cơn đê mê, Phó Hàn Sanh vén tóc mai ra hai bên tai, thấy gương mặt đỏ bừng vì nứng tình ấy, độn̴g tác mạnh mẽ hơn, âm thanh bạch bạch mê người: “Ừ, hai mươi tám rồi, vậy nên A Diên sinh cho anh một đứa con đi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui