Phó Hàn Sanh chống người lên đâm vào hoa huyệt của cô, khai phá cánh cửa chật hẹp, tiểu huyệt hút chặt côn thịt không chịu nhả. Mộ Diên chỉ có khi nứng tình mớᎥ gọi hắn là Hàn Sanh ca ca, lấy câu nói này mà cầu xin hắn, người con gái này đúng là yêu tinh dâm đãng từ trong xương cốt mà.
“Ưm… A…” Mộ Diên nhíu mày lại vì đau, hắn quá to quá thô, cứ thế mà thúc vào hoa huyệt non nớt chật hẹp nên rất khó để nuốt hết vào.
Phó Hàn Sanh cắn chặt răng chịu đựng, nơi mềm mại đó trơn mượt kín kẽ bao vây lấy côn thịt của hắn, từng dòng suối mật chảy xuống ẩm ướt mảnh đất phì nhiêu, cảm giác sảng khoái xông từ thắt lưng lên thẳng đầu.
“A Diên không muốn tôi sao?” Giọng nói của hắn khàn khàn vẫn hỏi câu hỏi đó. Mộ Diên động tình, nước dâm chảy từ chỗ giữa háng chảy xuống, cô liếm cằm Phó Hàn Sanh, eo nhỏ bị hắn nâng lên đâm sâu: “...Ưm… Muốn… Muốn… Ưm… Hàn Sanh ca ca nhẹ chút…”
Phó Hàn Sanh ôm chặt cô vào lòng như muốn khảm cô vào trong tủy, giờ phút này hắn mới biết bản thân vui biết bao nhiêu, tựa như con ngựa hoang đã chạy lâu ngày được thấy bãi cỏ vậy, vừa xanh vừa nhiều, trải dài bất tận.
Biết cô nứng lên sẽ khó chịu nên Phó Hàn Sanh cũng không nhịn nữa, bắt đầu nhấp côn thịt vào sâu bên trong, quấy đảo một vòng xung quanh miệng huyệt, lôi kéo miếng thịt đỏ au ra vào theo cử động của mình, hắn thả chậm tốc độ lại hưởng thụ sự dục tiên dục tử từ màn kết hợp nguyên thủy, Mộ Diên thì lại không thuận theo như vậy, cô lẩm bẩm vặn eo đưa người ra trước.
Phó Hàn Sanh cảm nhận được hành động chủ động của cô, cúi đầu cắn đầu vú ửng đỏ đang co lại vì thích, xốc eo lên để bụng cô chạm vào ngườι hắn, tiếng bạch bạch vang lên trong đêm tối, ra sức mà đâm, ra sức đong đưa hứng tình, chỉ lo làm sao mà giao hòa với nhau, liều chết để triền miên.
“Ưm… Ưm… Hàn Sanh ca ca đâm sâu quá… A…” Mộ Diên cũng ôm chặt hắn, hai bầu vú nảy nảy trắng tròn lắc lư lên xuống trước mặt, bỗng nhiên cả người co rút, trong đầu như có pháo hoa nở rộ, ngây thơ không biết gì, không biết nơi đây có yên ắng hay không, chỉ biết run rẩy dùng hai tay cầm bờ vai rắn chắc của Phó Hàn Sanh rồi lấy miệng cắn lên cổ hắn một cái.
Phó Hàn Sanh chỉ thấy cơ thể như có sóng triều cuồn cuộn dâng trào, đánh úp vào ngườι hắn ướt sũng, hắn gầm nhẹ đâm mạnh mấy chục cái dưới thân cô, sự đau đớn trên vai truyền đến khiến cho eo hắn tê dại, xương sống cũng theo đó mà cứng đờ, côn thịt đi đến chỗ cuối cùng của hoa huyệt.
Vô số con tinh trùng được dương vật phóng thẳng vào cái động nho nhỏ, Mộ Diên mềm oặt, cả người đầm đìa mồ hôi, nửa nhắm mắt nửa mở ra, cái miệng xinh xinh chu lên rồi lại há ra thở dốc, cô mới di chuyển cơ thể một tí làm lưng đụng vào chỗ cộm trên bức tường nên hơi đau, muốn đứng thẳng lên.
Phó Hàn Sanh ôm cô, hai đôi môi dán vào nhau, đã qua khoảng khắc ý loạn tình mê nhưng vẫn chưa tỉnh táo hẳn, chậm rãi hôn lên, sau đó rời đi lại hôn lên, cọ xát đủ rồi liền giao lưu răng lưỡi. Mộ Diên như đang được lò sưởi nhỏ sưởi ấm cơ thể, hai quả đồi trước ngực bị hắn đè lên, Phó Hàn Sanh cũng ra mồ hôi hòa vào không khí có mùi hương của ngải cứu, bánh chưng thịt và cả mật dịch hòa cùng tinh dịch của Mộ Diên nữa.
Ẩm ướt dính nhớp trộn lẫn lên người, mùi vị quá quen thuộc đều là của đối phương, giờ Phó Hàn Sanh mới có cảm nhận rằng Mộ Diên đã hoàn toàn là của hắn, để cho cô ngửa đầu lấy hơi thở xong Phó Hàn Sanh dùng hai tay véo vú cô chơi, liếm mồ hôi trên cổ cô.
Mộ Diên rên rỉ, hoa huyệt lại ngứa hơn, dương vật khỏe khoắn vẫn đang còn ở bên trong chưa rút ra, đâm từng cái nhẹ nhàng xâm nhập. Mộ Diên cứ thế mà khẽ rên, bàn tay yếu ớt ôm ót hắn, từng đốt ngón tay luồn vào mái tóc đen ngắn của Phó Hàn Sanh, nhỏ giọng thúc giục: “Ưm… Tam gia tôi phải đi về. Nếu thím không thấy tôi thì sẽ rất lo lắng.”
Mùa xuân vốn tối nhanh, mặt trăng đã lên cao tỏa sáng cùng sao trời rồi.
Lúc này Phó Hàn Sanh vẫn chưa được thỏa mãn, cự long vẫn chưa rút ra hoàn toàn, hắn ôm Mộ Diên rồi trao đổi nước bọt với nhau, hai lưỡi nhỏ dây dưa đưa tình.
Mộ Diên bị hôn cho ướt, khó chịu đến mức duỗi tay sờ hoa huyệt của mình, vẫn còn chảy hỗn hợp tinh dịch và mật dịch của Phó Hàn Sanh cùng của cô.
“Không phải vẫn còn muốn bị chơi sao? Về trễ chút có được không?” Đôi mắt của Phó Hàn Sanh đỏ bừng hằn lên tia máu, hắn không dứt khỏi miệng cô, cắn môi dưới của cô sau đó vuốt ve hai mép thịt với bàn tay nhỏ hư hỏng, xoa nắn bóp véo làm cho cả ngườι Mộ Diên co lại, xúc cảm khát khao được lấp đầy được đẩy lên cao hơn.
Mộ Diên ngâm nga, hai chân theo bản năng quấn lên hai bên hông của Phó Hàn Sanh, cái ngứa vẫn tiếp diễn và không có dấu hiệu nguôi ngoai, cô cũng muốn bị chơi lần nữa, bây giờ cô đã ăn vị biết tủy, thấy sự hoan ái giữa nam nữ cực kỳ vui sướng. Nhận ra ý nghĩ đó của mình khiến cho cô càng thêm hổ thẹn trong lòng.
Hai loại cảm xúc đâu tranh lẫn nhau, Phó Hàn Sanh bật cười, hắn đã sớm phát hiện ra Mộ Diên là cô bé mẫn cảm nhiều nước, ghé sát lại lỗ tai nói: “A Diên xấu hổ gì chứ? Con người có thất tình lục dục là chuyện bình thường, có phải em rất muốn bị chơi không?”
Ánh trăng tỏa s̴áng khắp nơi, chiếu vào tán cây làm cho cơ thể trắng nõn như sữa bò của Mộ Diên nửa ẩn nửa hiện nhìn quyến rũ vô cùng.
Người trong ngực đỏ mặt, thẹn thùng mở miệng: “... Muốn… Muốn bị chơi, nhưng em phải đi về nhà.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt ngập tràn tình dục của Phó Hàn Sanh dần bình tĩnh lại, rất thu hút mà diễm lệ.
Phó Hàn Sanh ngậm lấy môi cô nuốt trọn, Mộ Diên cũng khẽ há miệng ra nuốt nước bọt của hắn, cô nhìn bàn tay đang du ngoạn khắp nơi của Phó Hàn Sanh, hắn hôn đến mức phát ra tiếng kêu dâm đãng, càng lúc càng lớn. Không biết đã hôn bao lâu. Mộ Diên đã ăn không ít nước bọt của hắn, khẽ rên lên một tiếng Phó Hàn Sanh mới thả bé dâm xuống mặt đất.
Hắn bỏ dương vật vào quần, kéo séc lên như cũ, cả ngườι Mộ Diên cũng không thoải mái nhưng cô sợ thím sẽ đi tìm nên mặc sườn xám lại đàng hoàng.
Phó Hàn Sanh chỉnh sửa lại hoàn hảo rồi lấy khăn tay từ trong túi áo ra ngồi xổm xuống lau mồ hôi trên trán giúp Mộ Diên.
Hoa đăng in sâu vào trong con ngươi đen trầm của hắn, Mộ Diên thấy được trong đó phản chiếu bóng dáng nhỏ bé của mình, bên tai vang lên tiếng dịu dàng của hắn: “Ngày mai rảnh thì đến đầu ngõ, tôi chờ em.”
Mộ Diên mở to đôi mắt, thầm than sao Phó Hàn Sanh có thể lớn mật như vậy chứ, hoảng loạn cào tóc, túm chặt góc áo nhỏ giọng nói: “Mặc dù bây giờ đang là nghỉ xuân nhưng thím quản em rất chặt, muốn tìm lý do đi ra ngoài hơi khó, cho nên không thể gặp được đâu.”
Đầu hẻm dần dần tắt đèn, có lẽ là dòng ngườι đi hội chùa đã về nhà đi ngủ, Phó Hàn Sanh nghĩ ngợi sau đó nhìn Mộ Diên bằng ánh mắt gian tình làm cô không trốn thoát được, nghiêng người ngồi đưa lưng trước mặt cô: “Đứng lên đi, tôi đưa em về.”
Mộ Diên nhìn bóng dáng cao lớn kia chằm, vừa nãy bị hắn đè lên tường rồi chơi một phát vì thế chân đúng là đã nhũn ra.
Ngọn đèn tắt dần, ban đêm yên tĩnh chỉ còn mấy người cưỡi ngựa xem hoa.
Phó Hàn Sanh cõng cô đi đến lối nhỏ, Mộ Diên nói cảm ơn xoay ngườι định đi thì bị người kéo lại vào ngực.
Giống như kẹo mạch nha dinh dính, Phó Hàn Sanh ôm chặt lấy cô, cuối cùng chỉ hôn nhẹ lên trán sau đó nói: “A Diên, ngày mai tôi phải đến Trùng Khánh, s̴áng mai tôi sẽ đứng ở đây chờ em.”
Trên báo có nói quân địch đã đến Trùng Khánh khai chiến, bên đó có nhiều thương nhân mua thuốc kháng khuẩn, ngày mai Phó Hàn Sanh muốn tự mình đến đó để chuyển hàng thuốc kháng khuẩn, khói đạn bay khắp nơi, cái duy nhất mà Phó Hàn Sanh không bỏ được chính là Mộ Diên.
Ban đêm gió thổi lướt qua, Mộ Diên mím môi, muốn nói gì đó lại thôi, cô sợ, sợ đi thêm một bước nữa thì sẽ chìm vào biển mật chết ngườι người kia.
“Được, nếu em đi được thì sẽ ra đây.” Cô cúi đầu nói một câu rồi xoay người biến mất vào màn đêm sâu thẳm.
(Từ bây giờ sẽ đổi xưng hô cho nam nữ chính nhé!)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...