[full_free]_mưa bụi thượng hải

Mặt trời lặn xuống, hoàng hôn bao phủ cả mây xanh.
 
Tiễn Phó Tuân đi xong người hầu đã bưng một chén huyết yến mới làm nóng vào phòng, cho thêm hạt long nhãn và táo khô, bên trên còn rắc vài quả hạnh trắng trắng.
 
“Đưa lên tầng cho Mộ Diên cô nương ăn đi, đưa thêm bánh sữa đậu nành, bánh bao chiên nhân gạch cua.” Giờ đã là buổi trưa, có lẽ cô cũng đã đói bụng rồi, Mộ Diên là quỷ nhỏ tham ăn, sao một chén huyết yến có thể đủ cho cô ăn chứ?
 
Người hầu sửng sốt, ấp úng không biết nói sao, vẻ mặt sợ hãi, Lục Võ nhanh chóng đi lên phía trước: “Tam gia, Mộ Diên cô nương nói muốn đến trường học, nếu không để thầy biết được thì sẽ bị phạt mất, thuộc hạ thấy cô ấy đáng thương nên đã cho đi.”
 
Phó Hàn Sanh nhíu mày, liếc nhìn Lục Võ: “Hôm nay nhà trường cho nghỉ, giờ này thầy đang ngủ ngon lành, làm sao có thể phạt cô ấy chép sách?”
 
“Hả? Vậy, vậy để thuộc hạ gọi Mộ Diên cô nương về đây.” Lục Võ thầm mắng một câu không ổn sau đó cất bước ra đi.
 
Sắc trời mờ ảo, bầu trời nhanh chóng tối dần.
 
“Thôi, kệ cô ấy đi.” Phó Hàn Sanh gọi cậu ta lại, lấy chén huyết yến trên tay ngườι hầu, hắn không thể bức ép cô quá được.
 

Nấu chậm mới ngon, củi đốt lửa không nên quá to, vừa phải mới tốt.
 
Sau những cơn mưa dầm dề là ngày nắng gắt, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, chỗ nào cũng cảm thấy nóng bức khó chịu, ở trường học mấy vị công tử đã thay trang phục sang áo choàng Tây, các tiểu thư thì mặc bộ quần áo học sinh màu xanh lam dài bảy tấc*, nhìn vừa lưu loát vừa thanh nhã.
 
*Bảy tấc: một tấc bằng 10cm nên bảy tấc bằng 70cm.
 
Mộ Diên thắt tóc hai bím, khung xương nhỏ nhắn tinh xảo nên mặc gì cũng đẹp, hôm nay tâm trạng của cô vô cùng tốt, lần trước khi cùng Phó Hàn Sanh mây mưa, toàn bộ số tinh dịch đặc sệt bắn vào trong, về nhà cô cởi quần áo ra thấy dính một ít tinh dịch đục ngầu liền sợ tới mức đi vào phòng tắm rửa sạch, một tháng nay cô lo lắng thấp thỏm không yên, sợ bản thân sẽ mang thai. Bản dịch hoàn chỉnh được đăng miễn phí không khoá tại luvevaland chấm co. Cô giáo Trân Ni đã nói trong khóa học sinh học, đàn ông làm cho phụ nữ mang thai là do đàn ông bắn số tinh trùng đó vào tử cung con gái tạo thành hợp tử, phát triển thành phôi thai.
 
Mà hôm nay vừa lúc đến tháng nên Mộ Diên thở phào nhẹ nhõm.
 
Tứ tiểu thư mặc chiếc váy cách tân có viền ren trắng, một tháng không gặp đôi má phúng phính trẻ con đã hóp đi rất nhiều, trong ánh mắt thiếu sự hoạt bát của ngày thường, nhìn yên tĩnh trầm lặng.
 
“Kiều Ngọc, sao mới một tháng không gặp mà đã gầy như này rồi? Có phải chị giảm béo không?” Mộ Diên đi qua vòng tay qua cổ cô ấy, cổ tay cũng gầy đi nhiều, còn không vừa bằng một vòng tay.
 
Tên thật của tứ tiểu thư là Phó Kiều Ngọc, bằng tuổi Phó Tuân, cũng xem như là chị của Mộ Diên, bình thường không có việc gì thì đến tìm cô nói chuyện.
 
“Lát nữa sẽ nói chuyện với em sau, A Diên, tí chị mời em đi uống trà. Nghe nói đầu phố phía đông mới mở một cửa hàng, bên trong có bánh tart trứng cà phê và bánh mì sừng bò, chị đã thèm từ lâu rồi.” Tứ tiểu thư cười nhạt, trốn thầy giữ chặt Mộ Diên ở trường.
 
Tiếng xe đạp leng keng, mùi hạt dẻ, hương bắp rang ngọt thơm lừng bay khắp nơi, ngườι bán hải sản hét to, cơm nắm nho nhỏ ngon miệng là những món làm ngườι ta chảy nước miếng.
 
Tiệm cà phê có vị trí cực tốt, dưới lầu là xe ngựa chạy qua đường Nam Kinh, bên cạnh là nhà hàng Tây có nhiều ngườι nước ngoài da trắng mặc tây trang thường xuyên đi vào, các công tử phú thương tán tỉnh cô diễn viên nào đó hay liếc mắt đưa tình với tiểu thư quý tộc.
 
Nơi như vậy sẽ có rất ít học sinh đến, Mộ Diên bước vào quán liền cảm thấy mọi ánh mắt đều hướng về mình.
 
Tứ tiểu thư chọn chỗ có ghế dài, mở thực đơn ra chọn bánh tart trứng và sữa bò, quay đầu hỏi Mộ Diên muốn ăn gì?
 
Thực đơn ngắn gọn, đồ ăn không có nhiều, Mộ Diên bị chữ tiếng anh Cappuccino hấp dẫn nên đã gọi một ly và chọn bánh tart trứng giống tứ tiểu thư.
 

Chưa tới mùa hè mà quả mấy con ve đã bắt đầu kêu râm ran sau kẽ lá, chỉ một tiếng kêu đã khiến cho ngườι ta muốn ném hòn đá nhỏ vào cành cây.
 
Tứ tiểu thư nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay chống má, thở dài một tiếng: “Chị ghét mùa hè nhất, qua hè này em sẽ không được gặp chị nữa đâu A Diên à, em sẽ nhớ chị chứ?”
 
Nắng tháng năm nhuộm tóc Mộ Diên vàng óng, Phó Kiều Ngọc cảm thấy bản thân không giống như mỹ nữ mà là một miếng thịt trong quả vải đã bị lột vỏ, vị ngọt tựa như mưa bụi, ẩn chứa biết bao tâm sự.
 
“Sao lại không gặp được? Tứ tiểu thư đi du học sao?” Mộ Diên nói một cách nghiêm túc, Phó gia là gia đình giàu có như thế.
 
“Chị chỉ là con gái do vợ bé sinh ra sao có thể đi du học được chứ. Cho dù bà nội có đồng ý thì đại thái thái cũng sẽ tìm mọi cách để ngăn cản.”
 
Bánh tart trứng mới bưng lên, tứ tiểu thư đã dùng muỗng bạc xắn một miếng cho vào miệng: “Chị phải gả cho người ta, người kia là nhân sĩ ở kinh thành, nghe nói gia đình làm ăn buôn bán với ngườι nước ngoài, nhân phẩm cũng tốt, trước kia nhà họ và nhà họ Phó có hôn ước, sau đó ngườι ta biết nhà họ Phó có đứa con gái là chị.”
 
Mộ Diên cắn miếng bánh, miệng lan tỏa sự mềm của nguyên liệu, giương mắt hỏi: “Vậy chị có thích ngườι ta k͙hông?”
 
Tứ tiểu thư nghe cô hỏi như nghe thấy chuyện cười: “A Diên, chị còn chưa gặp anh ta, sao có thể thích được?”
 
Mùi thơm của cappuccino bay vào không khí, Mộ Diên định nói gì đó nhưng đã bị tứ tiểu thư chặn lại, cô ấy nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô: “Tuân ca có tốt với em không?”
 
“Anh ấy lúc nào cũng tốt với em.” Mộ Diên nhỏ nhẹ nói, chỉ là bây giờ cô đã không còn trinh tiết, không biết Phó Tuân có ghét hay không. Bản dịch hoàn chỉnh được đăng miễn phí không khoá tại luvevaland chấm co.
 

Dù ngoài miệng nói không sao nhưng ai biết bên trong thâm tâm như thế nào, dù sao thì có ngườι chồng nào chấp nhận chuyện vợ mình mất trinh đâu.
 
“Tốt với em thì chị yên tâm rồi, thà làm vợ bé nhà giàu còn hơn là làm vợ người nghèo. Nhưng A Diên đừng để bản thân chịu tủi thân, chị là do vợ bé sinh ra nên bị đại thái thái gả đi xa, ngay cả tâm lý và thể xác đều mệt mỏi, nói toạc ra là phải nghe sắp xếp của đại thái thái. Đừng nhìn chị lúc nào cũng cẩm y ngọc thực thế này, ngay cả tên của mẹ chị chị cũng không được biết.”
 
Phó Kiều Ngọc cũng không biết vì sao mình lại nói nhiều với Mộ Diên như thế, có lẽ là cảm thấy cô đẹp, tính cách mềm mại đơn thuần lại cùng phận hồng nhan nên cô ấy muốn đánh thức Mộ Diên, Phó gia là cái động không đáy, vài chục năm qua ai ai cũng có dã tâm khó đoán, chỉ trêu chọc một người thôi cũng phải lấy mạng ra trả.
 
Chiếc đèn thủy tinh chiếu vào gương mặt tứ tiểu thư, Mộ Diên chợt nhớ tới tờ báo tuần san đã ố vàng, bên ngoài hào nhoáng nhưng bên trong như thế nào ai biết được.
 
“Chắc chắn phải có biện pháp gì đó để ngăn chặn chuyện này chứ?” Mộ Diên suy nghĩ điều gì đó, đầu óc trống rỗng cố gắng tìm ra cách.
 
Tứ tiểu thư hơi động, nhìn bộ dáng khôn khéo của Mộ Diên, tâm tư chắc không nông cạn, lôi kéo tay cô cười khổ: “Có thể chạy thì chị đã chạy rồi, chị còn có mẹ mà, bà ấy mà qua nửa đời người. Chị thì có thể thoải mái mà đi nhưng không thể để bà ấy ở lại chịu khổ, gần đây chiến hỏa liên miên, có nơi nào sống yên đâu?”
 
Gió hè mang theo hơi nóng thổi qua tung bay chiếc rèm cửa, tứ tiểu thư đỏ mắt cười nói gió mạnh quá, làn gió đung đưa thổi khô nước mắt.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui