[full_free]_hóa bướm [bản chuẩn]

Ấn tượng đầu tiên của Hạ Diên Điệp về Vân Hoan rất đơn giản, đó là bà ta trông rất đẹp.
 
Ngay cả khi bà ta đã gần bốn mươi tuổi, thậm chí cô có thể tưởng tượng ra viễn cảnh tương lai bà ta tới sáu mươi tuổi, tóc mai đã bạc nhưng khí chất không hề phai bớt, vẫn một vẻ đẹp đoan trang và điềm tĩnh.
 
Hạ Diên Điệp không rõ lý do và cũng không thể nói ra những chi tiết, chỉ là vừa nhìn cô đã thấy choáng ngợp trước sắc đẹp ấy rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Điều này khiến Hạ Diên Điệp có cảm giác mình đang phản bội.
 
Thế là Hạ Diên Điệp rời mắt rồi nhìn về phía Du Liệt.
 
Cô đã từng nhìn thấy Du Liệt nổi giận, lần đó là ở sân bóng rổ với đèn đuốc sáng trưng. Sự cáu kỉnh và tàn nhẫn của anh lúc ấy như đang xé toạc vẻ bề ngoài lãnh đạm, khiến người ta nhìn mà thấy giật mình.
 
Nhưng mà bây giờ lại không giống lúc đó.
 
Giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào, khác với bề ngoài lặng yên, bên trong nó sôi trào như biển sâu đang ủ dưới hàng ngàn mét.
 
Thực ra khi Hạ Diên Điệp vào ở chưa đến một tháng thì cô đã cảm nhận được điều đó rồi. Chú tài xế đã nói: "Ông chủ và bà chủ thường xuyên đi du lịch, vì thế mà cũng ít khi ở nhà lắm." chỉ là một lời nói dối để tạo nên một khung cảnh gia đình yên bình, đầm ấm mà thôi.
 
Sự thật là Du Hoài Cẩn và Vân Hoan còn có một căn nhà khác của riêng hai người họ bên ngoài biệt thự này.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà nơi này là chỗ ở cũ của Du Liệt và người mẹ quá cố của anh, không cho phép một người phụ nữ chiếm vị trí của mẹ anh bước vào đây.
 
Hạ Diên Điệp không biết đây là một thỏa thuận rõ ràng giữa hai ba con hay là một thói quen ngầm.
 
Tất cả những gì cô biết là căn nhà này giống như một dây cung đang được treo trên núi cao ngàn mét, khó khăn lắm mới có thể giữ thăng bằng mà ngày hôm nay nó đã bị phá vỡ.
 
Lại còn ở ngay trước mắt cô.
 
"Xin lỗi nhé Du Liệt." Vân Hoan đi ra, không ngờ rằng Du Liệt lại đột nhiên trở về ngay lúc này, rõ ràng bà ta còn hơi ngỡ ngàng trong chốc lát.
 
Bà ta gạt những lọn tóc dài ngang vai rơi trước mặt ra sau tai, lộ ra nụ cười dịu dàng đúng mực: "Tôi còn một văn kiện chưa quyết, khi nào ba cậu cầm xuống thì tôi sẽ rời đi luôn, được không?"
 
"..."
 
Ngón tay trắng lạnh của thiếu niên ở dưới ống tay áo hoodie xanh từ buông thõng siết chặt thành quyền.
 
Những đường gân màu xanh nhạt hằn lên mu bàn tay anh.
 
Giây tiếp theo có người bước từ cầu thang xuống.
 
Sự cáu kỉnh sắp bộc phát đè lên một đường trong đôi mắt sơn mài, Du Liệt lạnh lùng ngước mắt lên, nhìn bóng người mờ ảo phía sau bình phong chạm rỗng ở cầu thang tầng một.
 
Tuy lời hướng về phía người phụ nữ mặc váy đỏ nhưng ánh mắt của anh lại không rời khỏi người Du Hoài Cẩn.
 
"Nếu bà có bất kỳ sự tôn trọng nào đối với bà ấy thì bà cũng nên biết rằng mình không xứng đáng đứng ở đây." Giọng nói của Du Liệt trầm mà lạnh lẽo, câu đầu tiên đã không hề có ý hòa hoãn.
 
Hạ Diên Điệp đang đứng sau lưng anh khẽ biến sắc.
 
Quả nhiên là vậy.
 
Du Hoài Cẩn đang đi tới lập tức cứng đờ bước chân giữa cầu thang, ông ấy đè nén cơn tức giận sau đó đi vòng qua tấm màn che, nói: "Du Liệt, con chú ý thái độ và cách cư xử của mình với người lớn đi."
 
"Cách cư xử à?"
 
Du Liệt bật cười, giọng nói có vẻ nhẹ nhàng nhưng cảm xúc lại bị đè nén đã đến rìa vách đá: "Trước khi mẹ tôi mất thì ông có dạy dỗ hay nuôi nấng tôi lần nào chưa?"
 
“… Bà ấy chết như thế nào, ông còn nhớ không?"
 
Du Hoài Cẩn nghẹt thở, khuôn mặt trắng bệch cũng nhịn tới đỏ bừng. Túi tài liệu trong tay bị nhàu nát, cơ thể hơi run, có thể thấy cảm xúc của ông ấy lúc này đang gần tới giới hạn.
 
Nhưng sau vài giây, ông ấy lại hít một hơi thật sâu, giọng điệu đã bình tĩnh lại: "Cô đưa Diên Điệp lên trên tầng trước đi."
 
Lời này là nói với dì Triệu đang luống cuống đứng bên kia.
 
“Ây, tôi hiểu rồi ông chủ." Dì Triệu hơi bối rối ra hiệu bằng mắt cho Hạ Diên Điệp, sau đó quay đầu đi lên cầu thang trước.
 
Hạ Diên Điệp chần chừ đi tới, khi đến bậc cầu thang đầu tiên, cô quay đầu lại nhìn Du Liệt đang đứng ở giữa phòng khách.
 
Anh lại trở về dáng vẻ của thiếu niên thanh cao, thờ ơ và khó chạm tới.
 
Du Liệt giống như một bức tượng lạnh lẽo không cảm xúc, hờ hững nhìn tất cả chúng sinh từ trên cao xuống, nhưng những sinh linh đó cũng bao gồm cả chính anh, vì vậy anh không thể chớp mắt.
 
[Trong cái chết của mẹ tôi, cả tôi lẫn ông ta đều là kẻ có tội.]
 
Giọng điệu cô đơn và mệt mỏi của anh như  ùa về.
 
Lông mi Hạ Diên Điệp khẽ run lên.
 
Cô xoay người lại rồi đi theo dì Triệu, chỉ có thể lặng lẽ mà bất lực đi lên lầu.
 
Một "cuộc chiến" đã nổ ra vào đêm đó.
 

Ngay cả khi Hạ Diên Điệp đã ở tầng hai, cửa ra vào và cửa sổ đã đóng thì âm thanh của cuộc cãi vã giữa hai ba con vẫn như đang vang vọng trong không khí. Lần đầu tiên Du Hoài Cẩn tức giận đến mức phải phá vỡ hình tượng thong dong, điềm đạm của một doanh nhân. Hạ Diên Điệp nghe rõ giọng nói cực kỳ phẫn nộ của ông ấy, cũng như tiếng đồ vật bị ném vỡ vô cùng đáng sợ.
 
Cuối cùng, có vẻ cuộc chiến đã kết thúc khi Du Liệt đóng sầm cửa bỏ đi.
 
Đêm đó, Hạ Diên Điệp bật đèn thức rất lâu để đợi anh nhưng cuối cùng, cô cũng không đợi tiếng bước chân đi lên tầng của Du Liệt mà chỉ có tiếng thở dài liên tục của dì Triệu, bữa tối nóng hổi dần lạnh đi.
 
Mãi cho đến sáng hôm sau.
 
Bên ngoài biệt thự, sau khi lên xe, Hạ Diên Điệp đã có thể xác định tối hôm qua Du Liệt không trở về.
 
Hạ Diên Điệp ngồi ở ghế phó lái bên cạnh tài xế, tay cầm tập câu hỏi nhưng đọc được vài dòng lại không kìm được ngẩn ngơ một hồi.
 
Cứ tiếp tục thế này cũng không ổn.
 
Hạ Diên Điệp nghĩ rồi lấy dứt khoát ngẩng đầu lên, quay sang hỏi: "Chú Triệu, tối hôm qua Du Liệt về trường à chú?"
 
Chú tài xế được hỏi cũng bất lực: "Chú không biết nữa, cậu ấy không đi xe của gia đình, lúc đó cậu ấy chỉ đóng sầm cửa lại sau đó rời đi thôi."
 
Hạ Diên Điệp cau mày nhìn lại.
 
"Hôm qua cũng là trùng hợp, bà chủ để quên tài liệu phỏng vấn ở chỗ ông chủ, chắc là do trợ lý không để ý nên mang nhầm đi, đúng lúc bà chủ cần dùng do đó mới vội vàng chạy tới. Ông chủ quan tâm bà chủ bị lạnh cho nên không để bà ấy đợi bên ngoài - có điều sao ông ấy có thể ngờ rằng chỉ trong một lúc ngắn ngủi như thế mà cậu chủ đã về nhà mất rồi chứ?"
 
Tài xế thở dài nói: "Nếu cậu chủ hơi nhượng bộ, cho ông chủ một bậc thang bước xuống thì cũng sẽ không đến mức như vậy. Hai người này đều là người có tính cách mạnh mẽ, nói qua nói lại, ông chủ lại nói rằng ông ấy sẽ đưa bà chủ về nhà này… Trời ơi, sao cậu chủ có thể nghe lọt câu đó chứ… Hai cái bình cao thấp trong phòng khách ấy, hai ba con mỗi người ném một cái! Ôi, lúc chị chú kể lại chú còn thấy đau lòng mãi..."
 
Ban đầu Hạ Diên Điệp đang lẳng lặng lắng nghe, nghe đến đó đột nhiên sững sờ: "Chị chú ạ?"
 
"Ơ, chú chưa nói với cháu là người chăm sóc sinh hoạt thường ngày ở nhà của cậu chủ là chị gái ruột của chú à." Chú Triệu tài xế nói.
 
Hạ Diên Điệp vừa ngạc nhiên vừa sững sờ: "Thảo nào chú lại cùng họ với dì Triệu."
 
"Đúng thế nhưng hai chị em bọn chú trông không giống nhau nên cháu không nhận ra cũng là chuyện bình thường."
 
"..."
 
Chuyện thú vị này cũng khiến chủ đề hai cha con nhà họ Du trôi qua.
 
Tới khi đến phòng học của lớp 11/1, Hạ Diên Điệp còn cố ý liếc nhìn hàng ghế phía sau…
 
Du Liệt không có ở đó.
 
Nhưng lúc này, Hạ Diên Điệp không ngờ rằng "sự biến mất" của cậu ấm đó lại kéo dài tới vài ngày.
 
Mãi đến thứ sáu cùng tuần, Du Liệt mới lại xuất hiện trong phòng học của lớp 11/1.
 
Chiều hôm đó anh đột nhiên từ đâu xuất hiện, mặc một chiếc áo jacket màu đen và quần túi hộp dài, gương mặt với những đường nét sắc sảo, trong mắt cũng có vẻ xa cách và lạnh lùng đến tột cùng. Mũ của áo jacket thoải mái trùm trên đỉnh đầu, bên trong còn có thêm một cái mũ lưỡi trai nữa.
 
Mũ lưỡi trai bị kéo thấp xuống, che đi gương mặt của anh, chỉ lộ ra một nửa sống mũi thẳng trắng trẻo và đường viền môi sắc nét hơi mím lại.
 
Bắt mắt nhất là vết thương nhỏ ở khóe môi khiến người ta nghĩ sâu xa.
 
Như thể bị ai đó cắn vậy.
 
Bóng dáng của Du Liệt không hề dừng lại, anh đi từ hàng ghế đầu của lớp học tới hàng cuối cùng nơi anh ngồi, trong phòng học của lớp 11/1 không nhịn được mà xì xào.
 
"Mẹ nó, cậu ấm thay đổi phong cách à? Trước đây cậu ta cũng có hoang dã như vậy đâu."
 
"Không khoa học, sao lại càng đẹp trai hơn thế hu hu..."
 
"Vết thương ở khóe miệng cậu ta làm sao vậy? Mấy ngày không tới trường không phải là đi ra ngoài lêu lổng đấy chứ?"
 
"Loại con ông cháu cha có chỉ biết ăn chơi kiểu này thì chơi đùa như thế cũng bình thường mà? Ngồi vui chơi mà chả làm gì cũng có thể sống tới mấy đời, đến trường có để học đâu, chỉ ngồi chơi thôi."
 
"Cậu thấy lúc cậu ta đi ngang qua Hạ Diên Điệp thậm chí còn không thèm quay đầu lại kìa."
 
"Suỵt, chẳng lẽ là hiểu lầm thật à? Cậu ta thật sự không có hứng thú với học sinh nghèo sao?"
 
"Lần trước cậu ta đánh nhau tôi đã nói rồi, cho dù cậu ta ra mặt thì có bắn đại bác cũng không liên quan tới học sinh nghèo ấy chứ, chắc chắn hôm đó tâm trạng cậu ta không tốt xong đúng lúc Đinh Gia Trí chạm phải họng súng mà thôi."
 
"Đúng vậy, hai người này chẳng dây mơ rễ má gì mà mấy người có thể gán ghép hai người bọn họ lại với nhau được tôi cũng đến chịu."
 
"..."
 
Lần đánh nhau ở sân bóng rổ vẫn còn chưa kết thúc, đặc biệt là khi nhà trường thông báo phê bình hôm thứ hai thì người nào đó lại vắng mặt, điều này cũng khiến cuộc thảo luận về vấn đề này trong trường không thôi.
 
Mà trong cuộc thảo luận của Du Liệt, Hạ Diên Điệp chắc chắn sẽ "tham gia" vài lời.
 
Đầu bút của Hạ Diên Điệp dừng lại trên bài báo tiếng Anh.
 
Cô có thể nghe thấy, tất nhiên Kiều Xuân Thụ ngồi cùng bàn cũng có thể nghe thấy, cô ấy sáp lại gần tức giận bảo: "Hồ điệp nhỏ, cậu không cần nghe so sánh vô căn cứ của bọn họ, cậu không thể ăn nho lại nói nho chua được. Từ lớp 10 tới nay tớ chưa từng thấy anh Liệt đặc biệt quan tâm tới bất kỳ cô gái nào cả, cái lần cậu ta đánh bại Đinh Gia Trí đó cho cậu đã có người đứng ngồi không yên nên thế nào cũng phải dìm cậu xuống nước ấy mà."
 
"Ừm, không sao." Mí mắt thiếu nữ cũng không nhấc lên: "Tớ không quan tâm họ nói gì."
 
Kiều Xuân Thụ mỉm cười: "Phải thế chứ."

 
Chưa cười xong, cô ấy lại nhìn thấy tờ báo tiếng Anh mà Hạ Diên Điệp đang viết, đột nhiên thông cảm: "Cậu cũng khổ quá đi mất, chắc thầy Miêu cố ý đúng không? Thầy ấy biết cậu chỉ có mỗi tiếng Anh không tốt mà lại để cậu làm đại diện môn tiếng Anh."
 
Hạ Diên Điệp không biết nhớ tới cái gì, đầu bút hơi run lên một cái.
 
Dừng lại tầm hai giây, cô thản nhiên mỉm cười, ngước mắt lên:
 
"Thầy ấy cũng vì muốn tốt cho tớ mà."
 
"Ai, chỉ có học sinh giỏi như các cậu mới thấy vậy."
 
Kiều Xuân Thụ lắc đầu cảm khái, thở dài rồi quay người lại.
 
Dưới cặp kính, đôi mắt của thiếu nữ lại từ từ trở lại vẻ bình thường, nụ cười cũng nhạt dần. Cô nghiêng đầu như thể vô tình liếc qua hàng cuối cùng gần cửa sổ của lớp học.
 
Đáng tiếc chỉ có dáng vẻ anh khom người nằm lên bàn, không thể nhìn thấy gì khác.
 
Hạ Diên Điệp lại lặng lẽ cụp mắt xuống.
 
-
 
Sự chú ý dành cho Du Liệt trong lớp vẫn tiếp tục cho đến tiết tự học buổi tối mới dần hạ nhiệt, có điều ngay khi tiết đầu tự học buổi tối kết thúc thì sự chú ý lại được dấy lên.
 
Đó là vì tiếng hét bất ngờ của Cao Đằng gần như át cả chuông tan học-
 
"Vãi chưởng, anh Liệt!" Cao Đằng khó tin quay đầu nhìn điện thoại di động rồi lại quay đầu nhìn Du Liệt đang ngồi ở bàn học: "Tối thứ bảy này cậu định tổ chức tiệc tại nhà à? Thật hay giả thế? Bọn họ lừa tôi không đấy?"
 
Các bạn đang định mắng cậu ấy thì lập tức im bặt.
 
Ai nấy đều âm thầm dỏng tai lên nghe. 
 
Toàn bộ phòng học, Hạ Diên Điệp ngồi chéo cách chỗ ngồi của Du Liệt xa nhất lại im lặng, vừa định đặt bút xuống thì cô chợt nghe thấy chất giọng trầm khàn và lười biếng như gió đêm vang lên.
 
"Ừm."
 
"Biệt thự của cậu mà tổ chức tiệc thì đỉnh lắm! Anh Liễu, sao cậu đột nhiên mở lòng vậy a ha ha ha, vậy tôi có thể rủ vài người bạn đi cùng được không?"
 
Cao Đằng hưng phấn không thôi khiến Diêu Hoằng Nghị cười khẩy một cái, dội một xô nước lạnh: "Trong số bạn bè của cậu có bao nhiêu là con gái chứ, cậu cho rằng anh Liệt sẽ cho cậu đưa vào sao?"
 
Cao Đằng đột nhiên ỉu xìu: "Ồ, vậy thì tôi..."
 
"Muốn đến thì đến."
 
Sau một tiếng cười hờ hững trầm thấp, đuôi mắt lạnh lẽo mà sâu thẳm của người nọ nâng lên, trong giọng cũng nhạt như nụ cười, hơn cả là sự lạnh lẽo: "Nam nữ đều được, tùy."
 
Thoáng chốc không khí lặng ngắt như tờ.
 
"Ồ…"
 
"Anh Liễu muôn năm!"
 
"Tôi, tôi, tôi đi nữa!"
 
"..."
 
Hàng ghế sau vui như trẩy hội.
 
Hơn nửa học sinh ở hàng ghế đầu cũng ngơ ngác, không hiểu gì. Kiều Xuân Thụ sững người một lúc lâu rồi xoay người lại: "Du Liệt bị cái gì kích thích thế? Trước kia có người tỏ tình, cậu ta còn làm như không nhìn thấy rồi đi vòng qua luôn mà, lần này còn buông thả cho hẳn vào nhà hả? Cậu ta điên rồi sao?"
 
Hạ Diên Điệp cầm bút nhưng không hề nhúc nhích.
 
Hai nam sinh ở bàn sau cười nhạt, một người trong đó ra hiệu: "Nhìn vết thương ở khóe miệng cậu ấm đi, vừa nhìn đã biết là cậu ta ăn thịt rồi. Tôi đoán cậu ta tìm bạn gái ở ngoài trường đấy, chiến đấu cũng kịch liệt phết. Bốn năm ngày không trở lại trường học, chẳng lẽ hai người đó ở chung với nhau luôn hả?"
 
"Hừ, quả nhiên cậu ấm nào phải người phàm như chúng ta, bình thường thanh cao, lạnh lùng gì đó mà một khi đã chơi là tới bến."
 
"Biệt thự của cậu ta ở khu Thanh Hác nhỉ, tôi nghe nói nó có giá đã lên tới trăm ngàn tệ một mét vuông, cả khu nhà cao cấp đó đều là biệt thự đơn lập lớn có vườn hoa và hồ bơi, thế mà cậu ấm còn mang ra mở tiệc, khí phách này đỉnh đấy."
 
"Không được, tôi cũng phải đi xem thử. Đúng lúc ngày mai được nghỉ, tiết tự học buổi tối cũng không bắt buộc."
 
"Người anh em tốt, vậy tôi cũng đi cùng!"
 
"Ha ha ha biến đi, đừng tưởng tôi không biết cậu chỉ đang nhắm vào Vu Mạt Mạt, các cô ấy chắc chắn sẽ tới bữa tiệc đó vì Du Liệt."
 
"Haiz, cũng không hẳn..."
 
Các kiểu thảo luận và đùa giỡn vẫn tiếp tục chẳng ngừng.
 
Hạ Diên Điệp nghe mà thấy chói tai.
 

Dừng vài giây, cô lấy chiếc MP5 từ trong túi ra, đầu ngón tay cầm tai nghe hơi cứng lại, không biết cô bỗng nhớ tới điều gì.
 
Cuối cùng, cô gái vẫn thờ ơ cụp mắt, hơi nghiêng đầu sau đó nhét tai nghe vào hai tai.
 
...
 
Chỉ cần là chuyện có liên quan đến Du Liệt thì đều là tin tức nổi bật nhất của trường cấp ba Tân Đức, và chuyện tối nay là một tin tức bùng nổ chưa từng có trong lịch sử của trường.
 
Chưa hết một tiết tự học buổi tối mà tin tức đã lan truyền khắp trường.
 
Rõ ràng không chỉ có mình Cao Đằng nghe phong thanh chuyện này.
 
Tiết tự học buổi tối thứ hai vừa kết thúc.
 
Cửa sau phòng học của lớp 11/1 bị ai đó gõ một cách sốt ruột, tiếng ồn ào cuối giờ học cũng không át được, trong sự náo động của những nam sinh ở hàng ghế sau còn có cả tiếng cười của những nữ sinh xa lạ bên ngoài lớp.
 
"Anh Liệt, anh Đằng, tối mai chúng tôi cũng có thể đi đúng không?"
 
Cao Đằng xua tay: "Mấy người thật là, tôi đã nói được rồi mà mấy người phải đi lên hỏi."
 
"Không phải tôi sợ cậu giả truyền thánh chỉ sao."
 
"Cậu nói thì cứ nói thôi, sao lại vào làm gì, để thầy Miêu nhìn thấy lại chém tôi luôn ấy."
 
"Ây da tôi cũng có đứng gần chỗ cậu đâu, tôi đứng gần anh Liệt, cậu ấy không sợ thầy đâu."
 
"..."
 
Hình như học sinh lớp khác ở hàng ghế sau ngày càng nhiều, mấy tiếng ồn ào cũng trở nên hỗn loạn hơn.
 
Trong đó có một giọng độc nhất chỉ thuộc về người kia, đặc biệt là tối nay, cho dù chỉ là một tiếng đáp lại trầm thấp nhưng trong đó có sự lạnh nhạt pha lẫn trêu chọc, ngồi cách hơn nửa phòng học vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
 
Trong đầu Hạ Diên Điệp có một sợi dây.
 
Và sợi dây đó được buộc ở cả hai đầu.
 
Một đầu là Du Liệt, người xa lạ đến mức khó nhận ra đang ngồi ở hàng ghế sau của lớp học tối nay và một đầu là chàng trai ở cung thiên văn cuối tuần trước, anh luôn có một ánh mắt và giọng điệu tự giễu bản thân khiến lồng ngực cô cảm thấy cực kỳ buồn bực, khó chịu.
 
Anh nắm cổ tay cô, giữ cửa xe cho cô rồi còn đưa áo khoác của mình cho cô, trong lòng bàn tay nắm viên tinh thạch...
 
Những cơn sóng thần dường như đang lao tới, xô vào bờ lý trí trong tâm trí cô.
 
Cho đến khi tiếng cười mắng ầm ĩ như xé toạc không khí của Cao Đằng truyền tới…
 
"Ha ha, mẹ nó Thường Hàm Vũ, tối nay cậu muốn chết đúng không hả, ai cậu cũng dám chống lại à?"
 
Bụp.
 
Hạ Diên Điệp nghe thấy một tiếng đứt dây.
 
Cô gái ngồi ở hàng đầu tiên bỗng nhiên đóng sách lại sau đó đứng dậy.
 
Kiều Xuân Thụ giật mình, xoay người lại: "Hồ điệp nhỏ, cậu đi đâu thế?"
 
"Thu bài tập tiếng Anh."
 
"Hả? Không phải thầy Miêu nói đợi tới tiết tự học thứ ba của buổi tối sao, bây giờ trong lớp đang loạn lắm…" Kiều Xuân Thụ kéo cô rồi hạ giọng: "Cậu chờ tới giờ lên lớp của tiết tiếp theo đi, tớ nghĩ hàng sau sắp điên rồi."
 
"Không sao."
 
Cô gái nhẹ giọng nói, khóe mắt cong cong mang ý cười: "Thu xong sớm thì tớ cũng về sớm để học bài luôn."
 
Kiều Xuân Thụ sững sờ.
 
Ngay giây đầu tiên khi ánh mắt họ chạm nhau, không hiểu sao cô ấy lại bị cảm xúc dưới mắt cô gái đâm hơi đau, nhưng chớp mắt một cái đã không thấy gì nữa, như thể đó chỉ là ảo giác vậy.
 
"... Được rồi, vậy cậu cẩn thận một chút." Kiều Xuân Thụ do dự gật đầu.
 
Hàng đầu tiên bên cửa sổ đã thu được tổng cộng mười tờ báo tiếng Anh.
 
Hạ Diên Điệp ôm xấp báo, dừng lại ở bàn áp chót, lặng lẽ ngẩng đầu lên…
 
Xung quanh bàn học cuối cùng của Du Liệt có cả mấy nam sinh và nữ sinh của lớp khác đứng gần như che hết bóng người kia.
 
Mấy người đó không đứng thì là dựa vào, có một cô gái hình như tên là Thường Hàm Vũ, cô ta còn ngồi hẳn vào nửa bàn học đang trống của Du Liệt.
 
Váy đồng phục học sinh được cô ta may gập vào trong, cách đầu gối khá xa, đôi chân tròn trịa trắng như tuyết nằm dưới hàng mi đen như mực đang lười biếng rũ xuống của ai đó. Nếu như lúc trước không biết Du Liệt đã lạnh lùng, xa cách biết bao nhiêu thì lúc này lại đang dựa vào tường, bờ môi mỏng lạnh nhạt lại nở nụ cười phóng túng như thể anh không quan tâm hoặc không nhìn thấy, cứ để cô ta đung đưa chân bên cạnh mình.
 
Chỉ có điều trong đôi mắt kia không còn cảm xúc, không còn thấy ánh sáng nữa.
 
… Anh điên rồi.
 
Còn điên không hề nhẹ.
 
Hạ Diên Điệp nhắm mắt lại.
 
"Bạn học, nhường đường một chút."
 
"..."
 
"Bạn học, phiền cậu nhường đường một chút."
 
"..."
 
"..."
 
Không ngoài dự đoán, giọng của cô gái bị nhấn chìm trong những tiếng vui đùa xung quanh Du Liệt, chỉ có nhóm nam sinh ở phía sau cau mày và nhắc nhở Hạ Diên Điệp: "Cậu đi thu ở chỗ khác trước đi, bọn họ..."

 
Hạ Diên Điệp đột nhiên quay đầu lại.
 
Nam sinh đó sững sờ sau đó há to miệng.
 
Cô gái giơ tay lên, nắm lấy góc bàn gần cuối rồi kéo mạnh!
 
"Két!"
 
Tiếng ma sát dưới mặt đất cực kỳ to và chói tai…
 
Cái bàn học có cả những cuốn sách nặng nề để ở trên, nam sinh dựa vào bị lực kéo dịch bàn sang chục cm đến đột ngột làm cho bất ngờ, mặt mày tái mét.
 
Hàng ghế sau lập tức im lặng.
 
Mọi người ngơ ngác quay đầu lại sau đó giật mình nhìn cái bàn.
 
Thiếu nữ bình tĩnh buông tay ra, đặt xấp báo đang ôm trên tay xuống, cô liếc nhìn chàng trai đang dựa vào bàn: "Xin lỗi, tôi đã lên tiếng nói với mọi người nhưng không ai nghe thấy."
 
"..."
 
Sự im lặng đã lan rộng ra hơn nửa lớp học.
 
Ánh mắt kỳ lạ của mọi người vây quanh thiếu nữ, có dò xét, nghị luận và cả thù địch.
 
Hạ Diên Điệp hoàn toàn không cảm thấy gì cả, cô bước qua những tiếng xì xào nhỏ kia và cầm xấp báo đến bàn Du Liệt.
 
Sau đó cô dừng lại.
 
Như thể không nhìn thấy cô gái ngồi trên bàn của Du Liệt đang cúi xuống và trò chuyện với anh, Hạ Diên Điệp nhẹ nhàng giơ tay lên: "Du Liệt, bài tập tiếng Anh của cậu."
 
"-"
 
Một đợt tiếng ồn khác.
 
Hạ Diên Điệp vẫn cụp mắt xuống và nhìn chàng trai trong góc tường phía trước.
 
Lười biếng, uể oải, buồn chán, thờ ơ... Anh giống như cái vỏ với một linh hồn lạc lối.
 
Người nọ mím chặt môi, đôi mắt sắc bén rũ xuống, anh vẫn thản nhiên nói chuyện với nữ sinh đang tựa vào bàn mình, mỉm cười chẳng chút đếm xỉa.
 
Giống như anh không nghe thấy cô nói và cũng không quan tâm đến sự hiện diện của cô.
 
Như thể quay trở lại quán cháo bên ngoài cung thiên văn, Hạ Diên Điệp nghe thấy trong lồng ngực hẫng nhịp.
 
Những cuộc thảo luận ồn ào và tiếng chế giễu càng tăng lên.
 
Không biết ai đã nhỏ giọng nói một câu: "Có phải anh Liệt đã cứu cậu ta một lần đúng không, cậu ta sẽ không tưởng bở anh Liệt đối xử đặc biệt với mình đấy chứ?"
 
"..."
 
Tiếp theo là vài tiếng cười mỉa mai, chế giễu từ trong góc.
 
Hạ Diên Điệp cụp mắt. 
 
Cô liếc thấy bàn tay mảnh khảnh, trắng trẻo của Du Liệt đang lười biếng đặt trên đầu gối, khi người khác nói những lời đó, các đốt ngón tay của anh hơi cử động như cô đang nhầm tưởng vậy.
 
Nhưng cũng chỉ có một chút nhầm tưởng vậy thôi.
 
Hạ Diên Điệp hít vào rồi thở ra. Thiếu nữ khẽ cất lời trong tiếng ồn: "Tôi nói một lần cuối cùng."
 
"Du Liệt, bài tập tiếng Anh của cậu."
 
Cô gái trước mặt Du Liệt cuối cùng cũng không nhịn được, cô ta hơi bực bội quay đầu lại, trừng mắt nhìn Hạ Diên Điệp.
 
"Anh Liệt, mau để cô ta đi, cô ta phiền phức quá."
 
"..."
 
Du Liệt cụp mắt xuống, yết hầu của anh lăn lăn trên cần cổ thon dài.
 
Giây sau, anh căng hàm trên phát ra tiếng cười nhẹ vẫn không liếc nhìn cô gái đang đứng ở bàn: "Không phải chuyện của cậu. Đi đi."
 
"Ha, nghe thấy chưa đấy." Một số nam sinh ở lớp khác được nhiều người quý mến cười rộ lên: "Đại diện môn, nếu anh Liệt không nộp bài tập thì thầy Miêu cũng không nói cậu ấy cái gì đâu, cậu đừng đứng ở đây làm người ta mất hứng được không."
 
Hạ Diên Điệp ôm xấp báo trên tay, đè nén cảm xúc sắp bùng nổ của mình từng chút một.
 
Cô xoay người lại.
 
Ngay giây phút đó.
 
"Hạ Diên Điệp, tối mai nhà anh Liệt sẽ mở tiệc, chơi thoải mái…" Cao Đằng nhìn chằm chằm cô: "Anh Liệt nói, nếu ai muốn đến thì đến, nam nữ đều được, cậu có muốn đi không?"
 
"?"
 
Mọi người đều giật mình nhìn về phía Cao Đằng.
 
Và phía góc tường bên cạnh cửa sổ.
 
Chàng trai trông thoải mái, lười biếng cả tối bỗng khựng lại, ý cười lập tức mất sạch.
 
Gương mặt Du Liệt rét lạnh, anh quay đầu sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm Cao Đằng.
 
"... Cậu ấy sẽ không đi."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận