Chai rượu rơi liên tiếp, tiếng thủy tinh vỡ vụn đinh tai nhức óc. Rượu Tây nồng độ cao trút ra ào ạt, không gian chật hẹp nồng nặc mùi cồn, cay mũi sặc sụa. Chân Ý hiểu ra mọi chuyện trong phút chốc, là Thích Hồng Đậu. Không chỉ giết chết mà nó còn đập vỡ đầu Ngải Tiểu Anh rồi bóp chết tươi, kẻ chống xã hội mà Ngôn Cách nói chính là nó. Vì muốn bảo vệ con gái, Thôi Phỉ và Thích Hành Viễn giá họa cho ông nội. Tề Diệu biết sự thật nên bị thiêu sống. Về phần Thích Miễn, đêm hôm đó anh ta xuất hiện tại biệt thự ở khu nghỉ dưỡng, nếu anh ta phát hiện ra điều gì bất thường thì bí mật sẽ bại lộ. Chỉ có biến Thích Miễn thành người chết thay thì chuyện này mới kết thúc được. Thích Hành Viễn biết sự thật lại hãm hại con trai mình. Xấu xa! Hèn hạ! Chân Ý ghê tởm đến mức muốn nôn.
Chai thủy tinh vỡ hàng loạt, rượu cồn lênh láng khắp sàn nhà. Cô muốn lao lên cầu thang nhưng Thích Hồng Đậu đã châm bật lửa, ngọn lửa màu lam nhảy múa trên tay nó. Chân Ý đứng im, lấy điện thoại ra ấn phím tắt vừa cài đặt để gọi cho Tư Côi nhưng không có tín hiệu. Cô hơi hoang mang, vội vàng đẩy khung ảnh nằm ngang trên sàn nhà rồi đặt chân lên để người không dính rượu. Tuy Vodka nồng độ cao cháy tới cuối cùng sẽ còn lại một phần nước, nhưng đến lúc đó thì hầm rượu bằng gỗ đã cháy rụi rồi.
Cô nhìn thấy Thôi Phỉ đứng sau lưng Hồng Đậu: “Chị muốn giết tôi?”
“Cô biết quá nhiều.” Vẻ mặt của Thôi Phỉ giống hệt Hồng Đậu lẫn thêm chút oán hận, “Không phải vừa rồi cô cũng ép tôi vào chỗ chết sao?”
“Tâm lý Hồng Đậu có vấn đề, tại sao chị bao che nó? Thoát được một lần có thoát được cả đời không? Nó chỉ là trẻ con, sẽ không vào tù đâu. Chị nên đưa nó đi khám mới phải.”
Giọng Thôi Phỉ đanh thép: “Tôi không giao Hồng Đậu ra đâu, cũng sẽ không cho thế giới bên ngoài gán cái danh ma nữ lên người nó, để rồi cả đời bị chửi bới khinh thường. Sống dưới sự chỉ trích của người khác sẽ khiến con người ta sống không bằng chết! Con gái tôi không thể sống như vậy. Chân Ý, điểm khác biệt lớn nhất giữa cô và tôi là tôi nguyện hủy hoại tất cả mọi người vì người thân nhất của mình.”
Chân Ý không thể nào nói tiếp với Thôi Phỉ. Hy vọng dùng lý lẽ thuyết phục trong cô tan biến, nỗi sợ dần dần ập đến, chỉ muốn thốt “Dù giết tôi rồi thì cũng sẽ có người khác nghi ngờ chị thôi” nhưng cuối cùng đành kìm lại, cô không muốn Tư Côi, Giang Giang, Dương Tư… và cả Ngôn Cách cũng chết ngoài ý muốn. Nghĩ đến anh, trái tim cô như bị xé toạc, đau đớn tột cùng, muốn khóc thét lên. Cô sắp chết rồi, sẽ không còn gặp lại Ngôn Cách nữa phải không? Bây giờ anh đang làm gì? Chuẩn bị đi ngủ hay đứng trước chiếc đèn bàn yên lặng đọc sách? Nhớ tới dáng hình lặng yên cúi đầu đọc sách của anh, cô đau đến mức không thở nổi. Cô không muốn chết, muốn kết hôn với anh, muốn ngủ cùng anh, còn muốn sinh con cho anh…
“Thôi Phỉ.” Chân Ý cố gắng ổn định hơi thở, nhưng không dằn nổi mà nghẹn ngào: “Chị không thể giết tôi, không thể. Chị đừng giết tôi.” Vừa mở miệng nước mắt đã tuôn rơi. Cô nhớ Ngôn Cách, cô không muốn chết.
Thôi Phỉ không lên tiếng cũng không nhúc nhích, cụp mắt xuống. Vẻ mặt Thích Hồng Đậu hờ hững: “Có lẽ thiêu không chết đâu.” Nó quăng thứ trong tay xuống, chiếc bật lửa kim loại rơi leng keng, ngọn lửa màu lam lóe lên, lan tràn như gợn nước. Chân Ý hoảng sợ rụt mình lại, cõi lòng lập tức bị nỗi sợ hãi chiếm trọn, không còn tri giác.
Cửa hầm rượu đóng lại. Lúc đầu ngọn lửa còn cháy dìu dịu, xinh đẹp, không sắc bén, bé nhỏ mang màu lam nhạt phiêu đãng theo ngọn sóng. Nhưng ngay sau đó gặp phải giá rượu bằng gỗ, ngọn lửa bám lên liếm láp khắp trần nhà như dây leo. Chân Ý ngồi xổm trên khung thủy tinh, nỗi sợ hãi giống như một đôi tay bịt lấy mũi miệng cô, cô ôm đầu, run rẩy liên hồi, nước mắt rưng rưng. Cô muốn chạy nhưng hai chân không nhúc nhích được, ai đó đã trói chặt chân cô lại, ai đó đang khóc lóc thê lương: “Mẹ, cứu con với. Con ở đây, con ở đây mà!”
Giá rượu đổ rầm rầm, mặt đất chấn động, thêm nhiều chai rượu rơi vỡ lốp bốp dấy lên tia lửa lớn hơn nữa. Khung ảnh và lớp thủy tinh dưới chân lay động, bỗng nhiên lún xuống vỡ vụn, mảnh thủy tinh cứa vào chân cô, máu chảy ròng ròng nhưng cô không cảm thấy đau đớn. Cô chỉ ôm đầu run bần bật. Khói ngập tràn, hun vào khiến mắt cô không mở ra được, nước mắt cứ rơi lã chã nhưng vẻ mặt cô dần dần không còn cảm xúc. Cô không ngạt thở mà chết đấy chứ?
Ánh mắt cô mông lung, lẩm bẩm hỏi: “Chị gái, sao chị vẫn chưa tới cứu…”
“Chân Ý!” Giọng của Ngôn Cách đây ư?
Mắt Chân Ý lập tức tập trung trở lại, ngẩng phắt đầu lên. Sắc đỏ trong hầm rượu hừng hực ngất trời, khói lửa mịt mùng. “A!” Cô đau đớn hét lên, cúi đầu nhìn, trên đùi toàn mảnh thủy tinh và máu tươi. Bị thương lúc nào thế?
“Chân Ý!”
“Ngôn Cách!” Cô mới mở miệng đã hít đầy khói đặc, không khí bị nung đến mức nóng ran, cô ho sù sụ. “Ngôn Cách, em ở đây, em ở đây!” Chưa dứt lời, Ngôn Cách đã mở cửa hầm rượu, trông thấy ngọn lửa rừng rực và màn khói cuồn cuộn bên dưới thì hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó đã quay đi mất tăm… Chân Ý trợn mắt há mồm, đầu óc phút chốc trống rỗng, không dám tin vào mắt mình. Đó là Ngôn Cách, nhưng anh chạy mất rồi ư? Trái tim rơi vào vực thẳm trước nay chưa từng có, cô cắn răng, nước mắt tràn mi: “Ngôn Cách, đồ khốn kiếp nhà anh!”
Vừa dứt lời, Ngôn Cách lại xuất hiện, lần này cả người ướt đẫm, cầm thứ gì đó trong tay nhảy xuống cầu thang. Giá rượu ở phía sau sụp đổ, anh nhào tới trong màn lửa, dùng một chiếc khăn tắm ướt bọc lấy cô kín mít từ đầu đến chân như bọc trẻ con. Trong không khí rực lửa, khăn tắm mát lạnh. Anh ôm cô vào lồng ngực, thân hình cao lớn bao bọc lấy cô. Người anh ướt đẫm, lạnh buốt. Chân Ý ôm anh khóc òa lên, nhưng chợt thấy yên lòng. Giá gỗ bốc cháy nổ bôm bốp. Chân Ý giật mình, nhón chân ngẩng đầu nhìn qua bờ vai anh, vừa liếc nhìn Ngôn Cách đã ấn chặt đầu cô vào lồng ngực. “Ưm…” Miệng cô bị chặn bởi ngực anh, không phát ra âm thanh nào. Anh ôm cô quá chặt.
Anh vỗ vai cô, giọng nói hơi khàn: “Đừng sợ.” Bẩm sinh anh không biết dỗ dành, nghe vụng về mà ngốc nghếch.
Chân Ý sửng sốt, sống mũi cay xè, hơi ấm bao vây cô như thủy triều. Thích anh lâu như vậy, dài đến thế, thật đáng giá.
Ngôn Cách dùng khăn tắm bịt mũi cô, bản thân cũng cúi đầu bịt miệng mũi mình, má hai người chỉ cách một lớp vải ẩm ướt. Không biết có phải bởi vì nhiệt độ đám cháy hay không mà thân thể anh nóng đến đáng sợ, hai má đỏ lên. Dù cách lớp khăn ướt vẫn có thể cảm thấy nhiệt độ hơi thở phả bên tai cô khác thường. Cô vừa muốn hỏi gì đó thì anh mở miệng, giọng anh truyền qua tấm khăn không rõ ràng lắm: “Em vừa nói anh cái gì ý nhỉ?”
Chân Ý: “… Bây giờ là lúc hỏi điều này à, ra ngoài thế nào đây?”
“Hình như không ra được rồi.” Anh có vẻ hơi tiếc nuối, “Xem ra chắc sắp bị nướng thành thịt khô.”
Chân Ý: “…” Rốt cuộc anh tới làm gì?
Vừa định nổi cơn thịnh nộ lại nghe có tiếng cát đá rơi. Ngoài kia có người đổ đất vào hầm rượu. Cảnh sát ư? Không đúng, cảnh sát sẽ dùng bình chữa cháy… Là… Chân Ý ngẩng phắt đầu lên: “Em biết anh có cách mà.” Nói xong lại vùi đầu cọ nhẹ vào ngực anh, giọng khẽ khàng, vẻ sùng bái mập mờ trong mắt trở nên rõ ràng, ánh mắt lấp lánh viết nên hàng chữ “lấy thân báo đáp”.
Ngôn Cách: “…”
Người bên ngoài nhanh chóng rải đất thành một con đường. Hầm rượu ngập ngụa khói, Ngôn Cách đỡ Chân Ý đi ra. Chân Ý bị hun nóng cả người, đầu óc choáng váng, mắt không mở nổi, dựa cả vào người anh, đi theo bước chân vững vàng của anh. Bên cạnh bỗng dậy tiếng nổ ầm. Cô quay đầu lại, thấy cọc gỗ bị đốt gãy, mang theo ngọn lửa đổ về phía cô. Cô còn chưa kịp suy nghĩ đã bị đẩy ra. Nơi khóe mắt, người dập lửa thảng thốt nhìn chằm chằm về phía sau cô, vội vã vọt tới. Cô sao không đoán được, hoảng sợ quay đầu lại. Ngôn Cách khuỵu một gối trên mặt đất, tay áo trái bị cháy thành một lỗ to, chiếc giá đã sớm bị người ta đá sang một bên.
Chân Ý nhảy phắt dậy, xông qua: “Để em xem!”
“Có gì đẹp đâu.” Anh nghiêng người, tay phải cầm khăn tắm quấn chặt lấy cô, vòng tay khoác lên vai cô, cố định lại. “Đi thôi.” Nói chưa hết câu đã ho sù sụ.
Ra khỏi hầm rượu, họ xuống tầng đi tới phòng khách. Mấy người đàn ông đứng nghiêm trang, cách đó không xa văng vẳng tiếng còi xe cảnh sát. Tư Côi đứng cạnh ghế sofa nhìn chằm chằm Thôi Phỉ, thấy Chân Ý ra ngoài thì vội vàng tới xem. Thôi Phỉ tái mặt ngồi trên ghế sofa, thấy Chân Ý mặt mũi lem nhem lại nhếch nhác thì không ngẩng đầu lên nổi, trái lại Thích Hồng Đậu cực kỳ điềm tĩnh. Nó ăn mặc như công chúa, giày Hermes, váy D&G, ngay cả dây buộc tóc cũng của Chanel. Có điều, anh trai chị gái nó thậm chí Tề Diệu đều xinh đẹp, chỉ có bề ngoài của nó… Hình như Thích Hành Viễn già rồi nên chất lượng t*ng trùng giảm xuống thì phải.
Chân Ý không khỏi liếc nhìn Thích Hồng Đậu lần nữa. Khuôn mặt nó thật khiến cho người ta khó chịu, trán dẹp, xương quai hàm bạnh, gò má cao, mặt lệch, mắt hơi xếch, hình dạng đầu cũng kỳ lạ. Chân Ý bất giác nhớ tới một từ cô đã đọc: Tội phạm bẩm sinh.
Vừa ra ngoài Chân Ý đã hỏi: “Sao anh biết em ở đây, anh sớm biết là Thích Hồng Đậu phải không?”
“Đúng vậy.” Giọng Ngôn Cách rất thấp, bước đi chậm chạp, sức nặng tì trên vai cô cũng tăng thêm.
“Vậy mà không nói sớm, không phải chờ tới lúc em sắp bị nướng chín mới xuất hiện bất thình lình đấy chứ…” Cô bắt đầu liến thoắng.
“Chân Ý…” Anh thều thào gọi cô một tiếng, vai Chân Ý trĩu xuống, chân như nhũn ra, suýt nữa ngã nhào. Khoảnh khắc trước đó, đầu anh cúi xuống, tất cả sức nặng dồn lên người cô. Chân Ý hoảng sợ quay lại, đầu anh đã gục lên vai cô, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch.
“Ngôn Cách!” Chân Ý quay nhanh lại ôm lấy, nhưng không đủ sức, anh khuỵu xuống khiến cô phải khom người, “Ngôn Cách, anh sao thế? Đừng dọa em!”
Trước đó khi bị xe tải đâm, vì cứu cô anh đã bị thương nặng, nhưng không hề nói cho cô biết…
Chân Ý – kẻ đầu sỏ – ngồi bên giường bệnh sám hối. Trong số những người trông chừng Ngôn Cách có một người cực kỳ không có cảm tình với cô. Anh ta nói Ngôn Cách vốn bị xe sượt qua, bị thương nặng, vậy mà khăng khăng chạy đi nghe tòa xử. Sau phiên tòa nghe cô nói muốn tự thú thì lại đi cùng. Sau một phen hành hạ vất vả, đến tối anh mới đến bệnh viện. Nhưng lo lắng công chúng kích động vì tin tức sẽ làm hại Chân Ý nên cho người theo dõi cô, kết quả người theo dõi nói xe cô chạy tới khu nghỉ dưỡng, vì vậy…
Ngôn Cách trên giường bệnh sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy. Anh ngủ mê man, khuôn mặt tĩnh lặng, không hề mang vẻ đau đớn. Anh vẫn luôn như vậy, ngay cả lúc ốm đau cũng lặng yên. Chân Ý gục bên giường, ngón tay đặt lên lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng vẽ vòng tròn. Chỉ tay anh rõ ràng từng nét, đường tình cảm không phân nhánh, thẳng tắp, rất dài. Cô mơn trớn đường chỉ tay ấy, thầm thì: “Rõ ràng quan tâm em như vậy thì tại sao phải giữ khoảng cách chứ?”
Lúc Ngôn Cách tỉnh dậy, liền cảm thấy lòng bàn tay ngưa ngứa như có sâu bò, lại như bị lông vũ mơn trớn. Liếc mắt sang, trông thấy Chân Ý đưa gáy về phía anh, nằm nhoài thổi hơi nói chuyện với lòng bàn tay anh. Cô đúng là người nói nhiều, lúc tâm trạng tốt hễ mở miệng là không dừng lại được. Ví dụ như giờ phút này đây: “… Họ nói không phải, nhưng em cảm thấy rất đúng mà. Đường tình cảm trên tay anh dài như vậy chứng tỏ anh là người nặng tình, em cũng vậy, so thử nhé.”
Cô vuốt ve tay anh, bàn tay nho nhỏ đưa tới lòng bàn tay anh, từ từ úp lên, giữ chặt, kề sát. Cô thò đầu nhìn: “Ơ? Chỉ tay của anh còn dài hơn của em này, sao có thể chứ? Ồ, bởi vì tay anh lớn hơn…”
“…” Anh đau ốm đến mức này mà tâm trạng cô lại có thể tốt đến thế.
Ngôn Cách đúng lúc nhúc nhích ngón tay.
“Anh tỉnh rồi à?” Chân Ý giật mình, như con gấu nhỏ sợ hãi.
Anh lãnh đạm: “Không, hồi dương thôi.” Còn có tâm trạng nói ngược xem ra ổn rồi.
Chân Ý cúi đầu, thẳng thắn nhận sai: “Xin lỗi, hại anh mạo hiểm vì em, em sai rồi, mong anh tha thứ.” Lời nói thành khẩn như học thuộc lòng, thật ra nghe không hề áy náy, nói được một nửa liền nhếch miệng cười, “Anh làm gì em cũng được.”
“Nghe vẫn thấy là em được lợi.” Anh nhận ra giờ phút này cô rất vui, khóe miệng vẫn luôn nhoẻn góc 45 độ, nét cười ở đáy mắt đuôi mày rạng rỡ. Ngôn Cách chợt hiểu, thì ra như vậy cô sẽ vui. Anh lại không nghĩ vọt vào đám cháy cứu cô là chuyện gì đáng ca tụng, nhưng cô lại vui đến thế, cười thật ngốc nghếch.
Tay vẫn bị cô nắm, Ngôn Cách rút nhẹ ra nhưng không suy chuyển. “Sao không buông tay ra?”
“Em đang nói chuyện với tay anh mà.” Cô mân mê tay anh.
“Anh ở đây, nói gì với nó chứ.” Anh không hiểu nổi suy nghĩ của cô.
“Nói với anh, anh có nghe đâu, bàn tay nối liền với trái tim, như vậy anh sẽ nghe thấu.” Chân Ý nói thản nhiên, không hề khó chịu. Ngôn Cách lặng thinh. Anh đâu có không nghe chứ, rõ ràng từng câu cô nói đều khắc vào lòng rồi. Nếu bây giờ cô hỏi, giờ nào ngày nào tháng nào năm nào cô nói với anh điều gì, anh không cần suy nghĩ đã có thể trả lời chính xác.
Chân Ý vuốt tay anh nghịch, bất chợt động lòng, cúi đầu đặt một nụ hôn lên tay anh. Hơi thở phả lên lòng bàn tay anh ướt át và ấm nóng. Anh không động đậy, cũng không rụt tay lại. Ngón tay cử động muốn chạm vào mặt cô. Quá lâu, quá lâu rồi, anh vẫn nhớ xúc cảm mềm mại, nõn nà trên má cô, rất muốn chạm vào nó.
Ba tiếng gõ cửa ngắt ngang hai người. “Là Ngôn Hủ.” Anh nói.
Một giây sau, Ngôn Hủ và An Dao cùng đi vào. Chân Ý chào: “Hi, Ngôn Hủ.”
Ngôn Hủ vốn chỉ muốn nhìn Ngôn Cách, bỗng bị Chân Ý điểm danh thì đứng khựng lại như con cún bị kinh sợ, đôi mắt đen láy đờ đẫn nhìn Chân Ý, xử lý vài giây mới cứng ngắc đáp lại: “Ừm, Chân Ý.”
Chân Ý không làm khó anh, nhìn sang: “An Dao.”
“Ừ.” An Dao cười rất nhạt, không thân thiết cũng không xa cách.
Phòng bệnh yên tĩnh trở lại, Ngôn Cách không hay nói chuyện, Ngôn Hủ bị tự kỷ, An Dao cũng không lên tiếng. Chân Ý lại rất thoải mái, vừa vẽ vòng tròn trên lòng bàn tay Ngôn Cách vừa hỏi: “Vết bỏng trên tay còn đau không?”
“Không đau.”
“Thật ư?” Cô chọc vào lớp băng.
“…” Ngôn Hủ đứng bên thầm nhủ: Như vậy sẽ đau đấy.
“Bác sĩ nói có để lại sẹo không?” Cô ân cần.
“Để lại sẹo hay không đều không sao cả.”
“Sao lại không sao chứ?” Cô trừng mắt, “Để lại sẹo không đẹp.”
“Ừ.” Anh cảm thấy không đẹp cũng chẳng sao.
Chân Ý cười: “Không sao cả, không đẹp em cũng thích.”
“…” Anh nghĩ, cô đúng là thay đổi xoành xoạch, tự mình mâu thuẫn.
Chân Ý lấy chiếc bút đánh dấu màu đỏ trong túi, ôm lấy cánh tay anh, viết lên lớp băng. Ngôn Cách sửng sốt, muốn giằng ra nhưng Chân Ý giữ lấy tay anh, siết thật chặt: “Giãy gì chứ? Chỉ viết một câu thôi, ngoan, không đau không đau.” Nói rồi làm bộ thổi phù phù cho anh.
“Ngôn Cách (trái tim) Chân Ý.” Chân Ý viết xong, buông anh ra.
“Ơ, sao mặt anh đỏ thế?”
“Hơi nóng.” Anh nói ngay.
“Vậy bật điều hòa.” Chân Ý quay đi, “Ngôn Hủ.”
Ngôn Hủ ngồi cạnh bàn trà, đờ đẫn ngẩng đầu lên, ánh mắt liếc xung quanh rồi nhìn An Dao: “Như Sanh, điều khiển ở cạnh em.”
Như Sanh? Chân Ý lấy làm lạ, An Dao đổi tên rồi à?
Chân Ý không nghĩ nhiều, hỏi việc chính: “Ngôn Cách, anh biết lý luận tội phạm bẩm sinh của Lombroso[1] không?”
[1] Cesare Lombroso (1835 – 1909): Nhà tội phạm học người Ý, được coi là nhà tiên phong của tội phạm học thời kỳ cuối thế kỷ XIX đầu thế kỷ XX.
Ngôn Cách nhận ra ý nghĩ của cô: “Em muốn nói Thích Hồng Đậu ư?”
“Ừ, nó có nhân cách chống xã hội mà anh nói đó.”
“Không phải.”
“Không phải ư?” Chân Ý không hiểu.
“Dựa theo cách nói kinh điển của nhà tâm lý học, sau khi trưởng thành con người mới hình thành nhân cách, vì vậy chúng ta không thể nói người vị thành niên có nhân cách chống xã hội được.” Anh lẳng lặng nói, “Nên nói là rối loạn hành vi.”
“Vậy nó bị rối loạn hành vi à? Nó không có khả năng đồng cảm cũng như không bị trói buộc bởi quy tắc và tình cảm sao?” Chân Ý cau mày theo thói quen, “Nhưng nó còn bé như vậy, tâm lý u tối đó đến từ đâu chứ. Vừa rồi em nhìn nó liền nghĩ đến tội phạm bẩm sinh của Lombroso, nó có vẻ ngoài gần như quái dị. Thế nên em nghĩ liệu có phải nó cũng vậy không.”
“Em tin lý luận đó à?” Ngôn Cách hỏi ngược lại, “Tin rằng bản chất tội phạm tồn tại trong gien di truyền?”
“Không tin lắm. Nhưng em đã từng tra rất nhiều vụ án, phát hiện có vài đứa trẻ giết người đúng là…” Cô không nói thêm, nói ra nghe cứ như đang kỳ thị.
Ngôn Cách day chân mày, khẽ nói: “Về sau Lombroso đã sửa quan điểm của mình, cho rằng trừ nguyên nhân bẩm sinh, còn có nhân tố sau này nữa, từ đó hình thành lý luận tổng hợp về nguyên nhân phạm tội.”
Chân Ý biết sai, mặt ửng đỏ, ngượng ngùng nhún vai: “Em hoàn toàn bị hấp dẫn bởi quan điểm mới lạ ”nhìn mặt đã nhận ra kẻ phạm tội”, không nhớ tới điều khác.”
“Bản thân quan điểm mới lạ dễ gây chú ý. Vả lại, quan điểm của Lombroso khá đối chọi với nhân chi sơ tính bản thiện.” Ngôn Cách nói, “Về phần anh, anh không cho rằng nhân chi sơ tính bản thiện, cũng không nhận định nhân chi sơ tính bản ác; vì thế, gia đình, trường học và xã hội mới là điều cực kỳ quan trọng.”
“À, em biết rồi.” Cô lè lưỡi, bật ti vi, định mở chương trình hài hước cho Ngôn Cách xem, lại bất ngờ nhìn thấy một tin…
Nghi phạm Thôi Phỉ trong vụ phóng hỏa đã bị bắt, cảnh sát tìm thấy trong máy tính ở nhà họ Thích và của Thích Hành Viễn có rất nhiều phim và hình ảnh bé gái. Theo như lời khai của Thích Hành Viễn, Tề Diệu phát hiện ra ông ta thích bé gái, dùng điều này uy hiếp yêu cầu 20% cổ phần của họ Thích nên dính phải họa sát thân.
Đến giờ vẫn không nhắc tới Ngải Tiểu Anh. Quả nhiên Thôi Phỉ và Thích Hành Viễn rất lợi hại. Để che giấu sự thật Thích Hồng Đậu giết chết Ngải Tiểu Anh, trước họ lợi dụng bệnh của ông nội lôi kéo Chân Ý vào vụ việc, khi Chân Ý nghi ngờ và có được đoạn băng ghi âm, họ không đổ oan cho ông nội được nữa liền quay sang hãm hại Tề Diệu, người biết được sự thật; họ lại lợi dụng mối bất hòa giữa Thích Miễn và Tề Diệu, hết lần này đến lần khác thử nghiệm khích bác, cho đến khi cơ hội xuất hiện thì ra tay chuẩn xác. Thậm chí họ còn muốn ra tay với Chân Ý. Một khi tội lỗi vỡ lở, họ lập tức nhận sai. Về phần phim và ảnh bé gái của Thích Hành Viễn, rốt cuộc ông ta thật sự biến thái thích bé gái, hay hao tổn tâm trí chuẩn bị từ trước, chờ khi ngộ nhỡ chuyện Ngải Tiểu Anh bại lộ, ông ta có đầy đủ động cơ giết người để gánh tội thay Thích Hồng Đậu? Cuối cùng “vật kỷ niệm” ngâm trong hầm rượu là sở hữu của một mình Thích Hồng Đậu, hay cả nó và Thích Hành Viễn cùng chung tay cất giấu? Phải làm thế nào mới vạch trần sự thật được đây?
Chân Ý ở bệnh viện chăm nom Ngôn Cách cả ngày, chập tối cơm nước với Ngôn Cách xong xuôi, cô nhận được điện thoại của Tư Côi, mấy đứa bạn rủ đi chơi. Chân Ý liền từ biệt. Lúc tới cửa thang máy, cô nghe thấy An Dao gọi cô: “Chân Ý.”
“Hả?” Chân Ý quay đầu lại, “Ngôn Cách làm sao à?” Cô không nghĩ ra An Dao có chuyện gì cần nói với cô.
An Dao lắc đầu, vẻ mặt lãnh đạm: “Tôi có mấy câu muốn nói với cô.”
Chân Ý bỗng dưng lúng túng. Hồi trung học cả trường đồn ầm lên rằng An Dao yêu thầm Ngôn Cách, nhưng Chân Ý không hề ghét cô ấy. Bởi vì cô ấy chưa từng theo đuổi anh, không biểu lộ cũng không giải thích. Chân Ý cảm thấy tính cách của cô ấy rất thờ ơ, tuy không hòa đồng nhưng có vẻ cũng không làm chuyện xấu. Thế nhưng lời cô ấy nói trong thang máy hôm đó lại khiến Chân Ý để tâm. Có điều gần đây Chân Ý và Ngôn Cách rất ổn thỏa, An Dao cũng không gây trở ngại. Chân Ý lại còn nhận ra chỉ cần có mặt Ngôn Hủ, toàn bộ sức chú ý của An Dao liền dồn lên Ngôn Hủ.
An Dao cụp mắt, đã thanh cao thành thói nên hơi mất tự nhiên: “Tôi rút lại những lời đã nói trong thang máy hôm đó và nhận lỗi với cô. Nếu cô và Ngôn Cách đã đến với nhau, tôi thật lòng chúc phúc cho cô.” Thật ra cô không buồn chú ý tới người cô không quan tâm, cũng không muốn gây gổ, nhưng khoảng thời gian trước như bị tẩu hỏa nhập ma, may mà không muộn. Cô coi Ngôn Cách như người thân, tám năm trước, nhà họ Ngôn thù hận Chân Ý, họ mong Ngôn Cách ở bên bất kỳ cô gái nào khác, chỉ cần không phải là Chân Ý – kẻ hại anh bị thương thê thảm. Nhưng hiển nhiên duyên phận của họ quá sâu nặng, không phải ai cũng có thể ngăn cản.
“Chân Ý.” An Dao không quen cười, ngay cả khi nhận sai cũng bình thản chừng mực, “Lúc mới đầu tôi thật sự không mong cô và Ngôn Cách ở bên nhau, nhưng như cô nói, chuyện này không liên quan đến tôi. Dù sao Ngôn Cách vui vẻ là quan trọng nhất. Tôi nên nói cho cô biết, sau khi cô xuất hiện, ngày nào Ngôn Cách cũng vui vẻ. Dĩ nhiên, tôi không nhận ra, là Ngôn Hủ cảm thấy thế.”
Vẻ mặt cô không hề gợn sóng, giọng điệu hờ hững không trầm không bổng, cũng không mang vẻ cực kỳ buồn đau hay áy náy, nhưng Chân Ý vẫn cảm động. “An Dao, cảm ơn cô đã nói với tôi những chuyện này, tôi…”
“Đừng nói cảm ơn, còn một việc nữa.” An Dao cau mày, khá khó nhọc. Vừa định mở lời thì có người bệnh đi qua: “Bác sĩ An, hôm nay cô đi làm à, y tá nói cô nghỉ. Vết thương của con tôi…”
Hôm nay quả thật An Dao nghỉ làm, nhưng vừa nghe bệnh nhân nói vậy liền cau mày chăm chú lắng nghe. Cô quay đầu nhìn Chân Ý, không chút biểu cảm: “Tôi tìm cô sau.”
Chân Ý gật đầu, xoay người đi vào thang máy.
Phòng trà tĩnh lặng treo mấy bức màn trúc, trên màn là tranh cung nữ màu nước, cửa sổ gỗ chạm trổ theo phong cách cổ xưa treo mấy chiếc đèn lưu ly, ánh sáng mờ ảo mà ấm áp. Trên chiếc bàn gỗ màu đỏ thẫm, ấm trà thủy tinh đun trà hoa quả, màu sắc tươi đẹp, miếng trái cây khiêu vũ ngược xuôi, hương hoa quả trong veo ngập tràn. Lâu rồi Chân Ý không tụ họp với bạn bè, nhưng vì bận lòng chuyện Ngải Tiểu Anh nên không vui chơi hết mình, từ đầu đến giờ vẫn lười nhác ngồi một bên cời đèn cồn đun trà. Tư Côi biết Chân Ý đã đi tự thú, vốn định xoa dịu tâm trạng cô bạn nhưng xem ra hiệu quả không tốt lắm. Suy nghĩ hồi lâu, cô hỏi, “Này, anh Biện Khiêm của cậu đã có bạn gái chưa?”
Vừa hỏi, Dương Tư lại ngẩng đầu nhìn sang.
“Chưa đâu.” Chân Ý cười mờ ám, “Cậu để ý anh ấy à? Lúc học đại học là nên theo đuổi rồi. Biện Khiêm siêu tốt luôn. Học giỏi, thông minh, làm đâu giỏi đó. Cậu xem anh ấy đi, không học luật nhưng lại quản lý văn phòng luật đâu ra đấy.” Nhắc tới ưu điểm của Biện Khiêm, Chân Ý nói liến thoắng: “Giao thiệp rộng nhưng không gây chuyện, cũng không a dua làm bậy cùng lũ bạn vớ vẩn kia. Cuộc sống riêng tư sạch bong, cực kỳ tốt.” Cô càng nói càng kích động: “Bây giờ cậu nhắc tới, tớ cảm thấy hai người rất đẹp đôi.”
Giang Giang cũng phụ họa: “Tư Côi, tóm lấy sếp Biện của bọn em đi. Trong văn phòng có nhiều người đẹp mê anh ấy lắm, nhưng anh ấy không đa tình chút nào, lúc nói chuyện với nữ đồng nghiệp không hề mờ ám.”
Dương Tư nghịch điện thoại, trong lòng hơi khó chịu.
Tư Côi hỏi: “Anh ấy thích kiểu con gái gì?”
Chân Ý: “Chủ động, cậu theo đuổi anh ấy đi.”
Tư Côi nghi ngờ: “Ăn ốc nói mò.”
“Kiểu đàn ông ưu tú như vậy hơn nửa đều kiêu ngạo, con gái phải chủ động theo đuổi mới được. Cậu thích thì hãy theo đuổi, không thích thì để người khác theo đuổi chứ sao.”
Tư Côi lườm Chân Ý. Dương Tư nhíu mày, cô cho rằng con gái chủ động theo đuổi đàn ông là quá tầm thường. Nhưng nghe Chân Ý xúi Tư Côi theo đuổi Biện Khiêm, cô lại không mấy dễ chịu. Cảm thấy người mình chọn bị người khác để ý, lại buồn bã vì mình không thể hành động.
Chân Ý cười đùa xong, quay sang hỏi: “Đúng rồi, tình hình của Thôi Phỉ và Thích Hành Viễn đúng như trên bản tin à?”
Tư Côi: “Thích Hành Viễn thích trẻ con, còn bổ sung chuyện búp bê Barbie. Nói rằng ông ta định quấy rối nhưng Ngải Tiểu Anh phản ứng dữ dội quá nên ông ta lỡ tay giết chết cô bé. Về phần hầm rượu, Thôi Phỉ nhận chị ta châm lửa.” Thích Hồng Đậu bị gạt đi hoàn toàn. Tư Côi hỏi: “Về chuyện ra tòa, cậu đã nghĩ kỹ chưa?”
“Đàn em của công tố viên Doãn sẽ giúp tớ ra tòa.”
Dương Tư hỏi: “Chân Ý, anh Doãn đối xử với cậu tốt thật đấy, anh ấy không thích cậu đấy chứ?”
“Có đâu? Chỉ là đàn anh đàn em thôi.” Chân Ý cầm dĩa chọc quả vải trong chén, “Vả lại, cả thế giới đều biết tớ thích Ngôn Cách, anh ấy ngốc sao?”
Dương Tư mở to mắt: “Cậu bắt đầu theo đuổi Ngôn Cách rồi à?”
“Vẫn chưa, nhưng anh ấy chắc chắn là của tớ rồi.”
“Cậu không để tâm à?”
“Để tâm gì chứ?”
“Tám năm trước, anh ta không nói tiếng nào đã biến mất khỏi quán karaoke rồi không xuất hiện nữa, thậm chí không nói được câu chia tay.” Dương Tư cau mày, “Khoảng thời gian ấy cậu chạy khắp nơi tìm anh ta như kẻ điên, cứ như không còn hồn phách, tóm lấy từng bạn học hỏi Ngôn Cách đi đâu rồi. Cậu không còn nhớ nữa sao?”
Tư Côi và Giang Giang im bặt, không ngờ Chân Ý trải qua nỗi đau như vậy. Nụ cười của Chân Ý vơi bớt, cụp mắt giây lát rồi lắc đầu: “Không để tâm.”
“Sao có thể không để tâm chứ, con gái sao có thể dễ dàng tha thứ cho hành động này của con trai như vậy?”
“Ngôn Cách không phải loại người như cậu nói.” Chân Ý khẳng định, “Chắn chắn anh ấy có nguyên nhân của mình, đến thời điểm thích hợp anh ấy sẽ giải thích. Tớ chỉ cần chờ là được. Tớ tin anh ấy.”
“Chỉ sợ thứ cậu chờ được là sự ra đi không lời từ biệt và biến mất tám năm của anh ta!”
Mắt Chân Ý thoáng hiện nỗi đau. Tư Côi cau mày, đạp Dương Tư một phát. Sau vài giây lặng thinh, Chân Ý lắc đầu: “Vậy cũng không sao cả. Anh ấy quá đặc biệt nên không sao cả. Dù mỗi lần anh ấy ở bên tớ một năm rồi biệt tăm tám năm, cũng không sao cả. Tớ sẽ càng thêm quý trọng quãng thời gian ở bên anh ấy.”
“Chân Ý, cậu…”
“Các cậu đều nói tớ si tình còn anh ấy vô tình, không phải đâu, anh ấy đối tốt với tớ chỉ có tớ biết, anh ấy tốt bao nhiêu đáng giá thế nào chỉ có tớ hay. Lòng tớ rất rõ ràng.” Chân Ý bình tĩnh trở lại, giọng nói cứng rắn, “Vì vậy, sau này nếu còn lặp lại những lời như thế nữa, tớ sẽ giận đấy.”
Phòng trà nghi ngút khói, nước trà róc rách, yên tĩnh đến kỳ dị.
Điện thoại Tư Côi đổ chuông phá vỡ sự lúng túng, cô vội cầm sang một bên nghe, một lát sau nghiêm nghị bước vội tới: “Lại xảy ra chuyện rồi.”
“… Đoạn phim khiến công chúng bàn tán xôn xao quay cảnh cô bé mặc đồng phục đánh một cô bé nhỏ tuổi hơn. Cô bé bị đánh rơi xuống cống ngầm mất nắp, cố gắng leo ra ngoài nhưng cô bé đánh người giơ chân giẫm mấy chục phát! Cuối cùng cô bé kia biến mất dưới cống. Cảnh sát chứng thực đây là Quyên Quyên học lớp 1, thi thể được tìm thấy ở con hào bao quanh thành phố từ nửa tháng trước… Nguyên nhân tử vong là chết đuối, cảnh sát từng suy đoán rằng do trời mưa cô bé sẩy chân ngã xuống cống… Quyên Quyên bị thương nặng rơi xuống cống ngầm, lại thêm đêm đó đổ mưa rào…”
Trên xe yên tĩnh, không khí nặng nề và đầy căm phẫn. Trong đoạn phim, một cô bé nhiều lần đạp đá cô bé còn nhỏ hơn mình đang đau khổ giãy giụa bên thành cống, không ai ngờ một đứa trẻ có thể hành động tàn nhẫn như thế. Lòng dạ Chân Ý không dễ dàng dao động nữa, bởi vì cô bé đánh người trong đoạn phim chính là Thích Hồng Đậu. Ngải Tiểu Anh không phải nạn nhân đầu tiên của nó.
Giang Giang cầm điện thoại xem đoạn phim, mắt hoen đỏ, giận đến độ chửi rủa mấy lượt, lời nói càng lúc càng kích động: “Trên mạng nói nó là ma nữ. Con gái do tên Thích Hành Viễn cuồng trẻ con đó nuôi nấng cũng là tội phạm giết người. Có người dùng thuyết âm mưu lý luận rằng có lẽ Ngải Tiểu Anh không do Thích Hành Viễn giết. Có thể cha con, mẹ con chúng hợp mưu cũng nên, cả nhà biến thái!”
Dương Tư xem ảnh Thích Hồng Đậu bị tung lên mạng: “Vừa nhìn đã thấy con bé này có khuôn mặt của tội phạm giết người. Tư Côi, có phải có nhận định rằng tồn tại tội phạm bẩm sinh đúng không?”
Chân Ý nghe vậy, ngước mắt lên.
Tư Côi cầm lái, sắc mặt rất tệ. Cô đã chứng kiến rất nhiều vụ giết người, nhưng như ngày hôm nay quả thật khiêu chiến giới hạn của cô. “Ừ.” Giọng cô hơi run, gắng gượng đè nén cơn giận, “Tội phạm bẩm sinh có tâm lý khiếm khuyết, không tuân thủ quy tắc và cũng không có tình cảm.”
Chân Ý không đưa ra quan điểm, quan điểm trên mạng và công chúng cũng không nằm ngoài những điểm này, nhưng cô chỉ nhớ lời Ngôn Cách.
Sau lúc kích động, tất cả yên tĩnh trở lại. Giang Giang như tiêu hao hết sức lực, chán nản co ro trên ghế, buồn bã nói: “Nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, chẳng thể nào trừng trị nó được. Bởi vì căn bản không có điều luật dành cho trường hợp này.”
“Tớ nhớ lại một câu nói từng đọc hồi trước.” Chân Ý nói, “Trẻ con không có quan niệm đúng sai là sinh vật đáng sợ nhất trên đời, chúng có sự tò mò, khả năng hành động và phá hoại, lại còn Luật bảo vệ người vị thành niên.”
Mọi người trên xe đều biết, vì thế tất cả càng tỏ vẻ bất lực, bi ai.
“Các cậu không thấy kỳ lạ sao?” Chân Ý vô cùng bình tĩnh nói: “Quyên Quyên chết từ một tháng trước, nửa tháng trước được phát hiện, đoạn băng này không phải từ camera trên đường, mà từ máy quay hay điện thoại di động, tại sao không công bố ngay mà phải đợi đến bây giờ? Hơn nữa tại sao người đó không cứu Quyên Quyên mà để con bé chết dần dưới cống?”
Họ nhanh chóng tới nhà chính của Thích Hành Viễn, đó là một biệt thự cao cấp ở quận Thanh Giang. Bảo vệ không cho Dương Tư và Giang Giang vào, hai người ở lại bên ngoài. Thôi Phỉ và Thích Hành Viễn đều ở trại tạm giam, chỉ có người giúp việc và Thích Cần Cần ở nhà, cảnh sát Lâm đã tới điều tra, Tư Côi chỉ đến phối hợp.
Bất ngờ là Ngôn Cách cũng có mặt. Anh ngồi trên sofa nói chuyện với Thích Hồng Đậu. Chân Ý đi vào, anh không hề phân tâm, từ đầu đến cuối chỉ nhìn Thích Hồng Đậu, vẻ mặt thuần khiết và bình thản, không mang bất cứ tình cảm tích cực hay tiêu cực nào, khá khách quan.
Hồng Đậu ăn mặc như cô công chúa nhỏ cao quý, vẻ mặt điềm tĩnh, phải nói là tê liệt. Chân Ý không kìm nổi mà quan sát nó, vẫn thấy Hồng Đậu không đẹp bằng anh chị, chỉ vậy mà thôi. Nghĩ lại mấy năm trước, hồi còn nhỏ hơn, dáng vẻ của nó không kỳ quặc như bây giờ. Hồi năm sáu tuổi ăn mặc đẹp nhìn cũng đáng yêu, dù là bây giờ hay thậm chí hôm mừng thọ, lúc vui vẻ và khi khuôn mặt có biểu cảm, nó không đáng sợ như giờ phút này. Gương mặt nó rất sắc nét, không giống người phương Đông nên đám trẻ nói nó xấu xí. Nhưng nếu nó không mang biểu cảm như thần chết, đổi lại là sự non nớt của trẻ con thì có lẽ…
Nó nói: “Lần này cháu không mơ thấy người nữa, chỉ có một con bướm.”
“Con bướm.” Ngôn Cách lặp lại.
“Đúng vậy, con bướm. Cầu thang không bật đèn, lối thoát hiểm có ánh sáng màu xanh lá cây u ám, rất tối, nhưng không tối hẳn. Cháu chạy lên cầu thang, thở hồng hộc, nó cứ đuổi theo phía sau cháu.”
“Thứ trong khóm hoa à?”
“Lúc đầu là vậy.” Thích Hồng Đậu đưa ngón tay vẽ, “Nó có hoa văn nền đen, vỗ cánh phành phạch, càng ngày càng to, cháu chạy lên một tầng nó lại to thêm một chút. Thân nó rất nhỏ rất ngắn, chỉ bằng chiều cao thân trên của cháu, cánh nó còn to hơn cả chiều rộng cửa thoát hiểm. Xúc giác của nó rất thô, cọ vào cháu suốt. Hoa văn nền đen của nó rất đẹp, khi lớn hơn biến thành vô số mắt và miệng. Cháu chạy tới sân thượng, nhưng cửa lên sân thượng bị khóa kín.”
Mấy người giúp việc liếc nhìn nhau, cảm thấy đứa bé này thật đáng sợ. Ngôn Cách yên lặng nghe xong, điềm tĩnh gật đầu ra hiệu cho nó tiếp tục. “Nó nhào tới, sáu chân ôm lấy người cháu, cái miệng dài ngoằng như sợi dây quấn lấy cổ cháu, thân nó đầy lông tơ, mềm nhũn, còn có mùi hôi của côn trùng.” Vẻ mặt Hồng Đậu đờ đẫn, khịt mũi như ngửi thấy thứ gì đó. Động tác này lập tức khiến người lớn sởn gai ốc, buồn nôn, sống lưng lạnh toát. “Nó bao lấy cháu bằng đôi cánh khổng lồ, từng lớp từng lớp như chăng kén. À, cánh nó toàn phấn, thấm vào da cháu, muốn độc chết cháu. Nó tưởng dùng miệng có thể ghìm chết cháu, cái miệng dài như ống hút thức ăn của nó dần dần buông cổ cháu ra, tiến sâu vào miệng cháu.” Nó há miệng làm mẫu, vẻ mặt như thể giờ phút này có một con bướm khổng lồ bao lấy nó, có thể thấy nó không sợ chút nào. Nhưng những người khác đã tái mét mặt.
Ngôn Cách lẳng lặng hỏi: “Cháu có sợ không?”
“Sợ á?” Nó lắc đầu, “Sao thợ săn lại sợ con mồi được?”
Mọi người đều không hiểu. Ngôn Cách hỏi: “Cháu ăn nó à?”
“Vâng, ống hút thức ăn của nó thò vào bụng cháu, đầu đặt trước miệng cháu. Nhưng đây là cái bẫy của cháu, trong bụng cháu có độc, con bướm không nhúc nhích được nữa. Cháu cắn đầu nó, gần cắn đứt được rồi, nó lập tức buông sáu chân và cánh, ra sức vùng vẫy. Mắt trên cánh nó co rúm lại, trông ghê lắm. Cháu cũng không nhả ra, cắn thêm từng miếng, nuốt từng chút một, nuốt cả mắt trên cánh nó. Sau khi ăn no, cháu mở đèn khắp cầu thang trong nhà, mở cửa lên sân thượng ngủ.” Dứt lời, nó hài lòng nói thêm, “Đã hiểu chưa?”
“Ừ.” Giọng Ngôn Cách không thể hiện bất cứ cảm xúc nào.
Cảnh sát Lâm nghi ngờ: “Vậy là sao?”
Thích Hồng Đậu ngước mắt lên: “Cháu là động vật ăn thịt, cháu sẽ bắt giết kẻ yếu, đây là quy luật của tự nhiên. Thỏ ăn cỏ, sói ăn thỏ, chú có thể nói thỏ không đúng, sói phạm tội không?” Một câu nói khiến tất cả người lớn ở đây á khẩu không trả lời nổi. Kinh ngạc, khó hiểu và hãi hùng. Một con quỷ dữ cư ngụ trong cơ thể đứa bé, linh hồn nó đã lệch lạc đến cỡ nào?
Chân Ý chợt phát giác giao tiếp với nó là một chuyện vô cùng khó khăn và xa xỉ. Thích Hồng Đậu nói xong, Ngôn Cách im lặng mười mấy giây, dưới hàng mày rậm, đôi mắt dài mà sâu thẳm dường như chứa đựng rất nhiều thứ, nhưng lại trong suốt vô ngần, nhìn Thích Hồng Đậu chăm chú. Không đúng, con bướm trong giấc mơ của cô bé ắt hẳn còn mang một ý nghĩa khác.
Cảnh sát Lâm hỏi: “Sao lại giết chúng?”
Ánh mắt Thích Hồng Đậu trống rỗng rợn người, không buồn đáp lại.
Ngôn Cách hỏi: “Cháu chọn con mồi thế nào?”
“Ý trời.” Thích Hồng Đậu đáp. Mọi người không hiểu, Ngôn Cách lại hiểu, có nghĩa là lựa chọn ngẫu nhiên, xét theo tâm trạng. Nhưng anh vẫn hỏi: “Quyên Quyên và Ngải Tiểu Anh, lời nói và cử chỉ nào của hai bạn ấy khiến cháu nổi giận?”
Thích Hồng Đậu hơi cau mày, rồi bình thường trở lại: “Không có. Tự cháu tức giận thôi, mà hai đứa nó xuất hiện là ý trời, sự xuất hiện của chúng nó là để cháu trút giận.” Giọng nói tự nhiên, thẳng thắn, không hề áy náy khiến mọi người ở đây đều hận không thể cho nó vài cái bạt tai.
Ngôn Cách vẫn bình tĩnh thản nhiên như trước: “Chuyện gì khiến cháu tức giận?”
“Bố và mẹ.” Câu trả lời này khiến mọi người sửng sốt.
“Sao họ lại khiến cháu tức giận? Chúng ta nói về ngày cháu và Quyên Quyên đánh nhau trước nhé?” Từ đầu đến cuối Ngôn Cách vẫn khoan dung, trước đó không nói “Tại sao lại giết họ”, bây giờ cũng không nhắc đến “Cháu đẩy Quyên Quyên xuống cống ngầm”.
Nhìn sườn mặt anh chăm chú không mang sự phê phán, thậm chí ôn hòa và đầy khích lệ, Chân Ý bỗng ngẩn ngơ. Nếu anh làm bố, chắc chắn sẽ giáo dục con cực tốt. Tim cô loạn nhịp, cô muốn anh trở thành bố của con cô quá đi mất.
Phòng khách im lìm, Thích Hồng Đậu nói: “Bố mẹ không đón cháu tan học, cháu rất tức giận.” Chân Ý nhớ tới lời chửi rủa “ma nữ ác độc hợm hĩnh” của cư dân mạng, cô cũng cảm thấy không thể khuyên răn. Chỉ vậy đã khiến nó ra sức đánh đập Quyên Quyên đi ngang qua, rồi giẫm cô bé rơi xuống miệng cống ư?
“Bình thường họ đều cùng đón cháu tan trường à?”
“Không phải, đều là bố đón, đôi khi là mẹ.” Thích Hồng Đậu nói, “Họ đều không tới sẽ có vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
“Chắc chắn họ đang cãi cọ, mắng chửi, đánh nhau.”
“Hai người họ?”
Mặt Thích Hồng Đậu không hề thay đổi: “Người lớn rất buồn cười, luôn cho rằng giả bộ không có chuyện gì trước mặt trẻ con thì bọn cháu sẽ không biết. Nhưng trẻ con cảm nhận được, biết hết cả. Trẻ con hiểu hết mọi động tác, lời nói và vẻ mặt của họ, họ lại cho rằng bọn cháu không hiểu gì. Cháu nhìn lén. Thấy họ giật tóc xé áo, mắng chửi nhau.”
Mọi người lặng thinh. “Lúc đó cháu sẽ nổi giận ư?” Ngôn Cách hỏi.
Thích Hồng Đậu gật đầu, vẫn không cảm xúc.
“Hôm ấy bố mẹ không đi đón cháu, cháu cho rằng họ đánh nhau à?”
“Chắc chắn là vậy.” Nó khẳng định.
Ngôn Cách trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi hỏi: “Họ nhờ ai đến đón cháu?”
Tư Côi và Chân Ý kinh ngạc liếc nhìn nhau. Khi nhìn thấy đoạn băng ấy, họ đều tức giận, hãi hùng và lên tiếng phê phán ngay hành vi ác liệt của ma nữ như bao người khác, nhưng không nghĩ tới tại sao nó làm vậy, càng không nghĩ tới lúc ấy người giám hộ của nó ở đâu!
“Chú tài xế.” Thích Hồng Đậu ngẩng đầu lên, “Và… chị cả.”
Trong căn biệt thự ban đêm, chủ nhà, người giúp việc, cảnh sát và người ngoài đều chìm vào suy nghĩ riêng của mình, phòng khách im lìm. Trên tường có treo bức tranh hoa hướng dương mô phỏng phong cách Van Gogh với màu vàng rực rỡ.
Thích Cần Cần đứng sau sofa, vẻ mặt bình thản. Cô ta mặc bộ váy công sở, mái tóc vấn thành búi xinh đẹp, chỉnh tề không một sợi tóc thừa. Nghe thấy câu trả lời của Thích Hồng Đậu, cô ta thản nhiên thừa nhận: “Hôm ấy là tôi đón Hồng Đậu tan học.”
Tư Côi: “Tại sao cô không trông chừng Hồng Đậu cẩn thận?”
“Tôi đi mua kem cho nó.” Lý do đơn giản mà không chút sơ hở.
Ngôn Cách hỏi Thích Hồng Đậu: “Ngải Tiểu Anh thì sao, tại sao cháu lại đánh nhau với bạn ấy?”
“Cháu không thích Barbie.” Lại một lý do khó bề tưởng tượng. Có người giúp việc cau mày: Bởi vì không thích con búp bê mà lấy chặn sách đập đầu rồi bóp chết chủ nhân nó ư?
Ngôn Cách hỏi: “Nhìn thấy Barbie cũng khiến cháu nổi giận à?”
“Vâng, rất tức giận.”
“Tại sao vậy?”
“Thấy mấy thứ xinh đẹp sẽ khiến cháu tức giận, bởi vì cháu rất xấu xí.”
Ngữ điệu không lên không xuống, rõ ràng chỉ có chín tuổi nhưng giọng điệu không hề non nớt, lời nói cũng thực tế vô cùng. Lòng Chân Ý không thoải mái lắm, nghe một đứa trẻ chín tuổi nói thẳng thừng như vậy, cô thấy hơi tàn nhẫn. Tư Côi cũng bình tĩnh trở lại, không biết đã nguôi giận chưa.
“Ai nói với cháu?”
“Bạn trong trường đều nói cháu xấu, đặt rất nhiều biệt danh, còn chế nhạc thiếu nhi cho cháu.” Nó không buồn cũng chẳng tủi, khiến lồng ngực người lớn tắc nghẹn. Có lẽ, họ vốn rất phẫn nộ và muốn chất vấn, nhưng giờ đây lại không thể nào thốt nên lời.
Mắt Chân Ý hơi nhòe đi, cô biết ánh mắt và lời nói của đám bạn đồng trang lứa sẽ nghiền nát người ta, cô đã từng trải qua rồi. Lần đó… Chỉ là không biết Ngôn Cách có còn nhớ không. Ai đó đã nói, trường học là nơi có chế độ cấp bậc nghiêm ngặt nhất, trong mỗi đứa trẻ đều có một cái thước đo thực tế, ai xinh ai xấu, ai giỏi ai kém, ai khỏe mạnh ai khiếm khuyết… Đôi khi sự xu lợi và nhạy cảm của trẻ nhỏ khiến chúng trở nên thực tế một cách tàn nhẫn.
Ngôn Cách nói ôn hòa: “Chỉ vậy thôi ư? Bởi vì tức giận nên đánh bạn ấy. Vậy tại sao đánh bạn ấy rồi còn muốn bóp cổ bạn ấy?”
Gò má Thích Hồng Đậu nhúc nhích nhưng không trả lời. Ngôn Cách đưa mắt nhìn nó hồi lâu, suy nghĩ gì đó nhưng không hỏi nữa.
Cảnh sát Lâm và Tư Côi không phải đợi lâu, Thích Cần Cần và luật sư nhà họ Thích đã giải thích hành động của Thích Hồng Đậu như sau: Trẻ con đánh nhau là điều không thể đoán trước, mà Quyên Quyên thì bị mưa xối chết, không trực tiếp do Thích Hồng Đậu gây ra; về phần Ngải Tiểu Anh, cũng có đánh nhau, nhưng Thích Hành Viễn đã thừa nhận thích trẻ nhỏ nên giết người. Không có chứng cứ chứng minh chuyện này có liên quan đến Thích Hồng Đậu. Trong lòng mọi người đều rõ nhưng họ không thể nào buộc tội con ma nữ nhỏ này. Ngôn Cách đưa cho Thích Cần Cần tấm danh thiếp của bệnh viện, đề nghị cô ta đưa Hồng Đậu đi tiếp nhận trị liệu phục hồi.
Ra ngoài, Chân Ý lướt xem tin tức trên điện thoại, đi ở sau cùng: “Vừa nãy nghe đoạn đối thoại giữa anh và Hồng Đậu, em thấy hơi buồn. Nó đáng trách nhưng không chỉ mình nó đáng trách. Thôi Phỉ và Thích Hành Viễn khó thoát khỏi trách nhiệm này. Nói rộng ra còn có những kẻ xa lạ và học sinh lan truyền mấy lời ác ý, mình thậm chí không thể trách cứ họ. Người lớn đều khó có thể tưởng tượng được năng lượng tiêu cực và ác ý do mình truyền đi sẽ tạo thành hiệu ứng bươm bướm cho người khác như thế nào, huống chi là đứa trẻ nhanh miệng vô tâm? Nhưng mọi người ngoài mắng nhiếc chỉ biết chửi rủa.”
Cô nhìn điện thoại di động, lòng thoáng phiền muộn, lúc xuống cầu thang sơ ý, chân bước không vững, đột nhiên mất trọng lực ngả về phía trước. Anh vội vã kéo cô lại. Trái tim cô thoáng ngừng đập rồi tăng tốc, thình thịch loạn nhịp. Chợt đụng mạnh vào ngực anh, túm lấy theo phản xạ có điều kiện, ôm anh như con gấu nhỏ ôm lấy thân cây, mãi không chịu buông tay, đầu còn cọ lên vai anh.
Ngôn Cách: “…” Dường như trở về những năm tháng vừa chạm vào đã không thể dứt ra. Anh lại không thấy chán ghét. Gió đêm mơn man, mùi hương trên mái tóc cô quẩn quanh bên môi anh. Anh không thoải mái lắm, nhẹ nhàng đẩy cô ra, đỡ bả vai để cô đứng thẳng. Chân Ý cười tít mắt, tiếp tục xem điện thoại.
“Có gì hay đâu chứ.” Ngón tay dài của anh giật lấy điện thoại, nhìn lướt qua rồi cất vào túi cô, “Mọi người đều quá tin đôi mắt mà không tin đầu mình.”
“Gì cơ?” Ý kiến này thật mới lạ.
“Ngôn luận trước mắt và chứng cứ thị giác quá trực quan, nên cho rằng trực quan tương đương với toàn diện, không thèm tìm hiểu nguyên do nữa.” Ngôn Cách ngẩng đầu nhìn về phía trước, cơn gió thổi mái tóc lòa xòa trên trán anh, để lộ vầng trán tròn đầy và trắng nõn, “Ví như Đường Thường và Thích Hành Viễn, mọi người cho rằng trực quan nghĩa là chân thực, không buồn nghĩ tới có khả năng là giả. Như Thích Hồng Đậu, mọi người cho rằng trực quan chính là toàn diện, không màng nghĩ tới nguyên nhân chôn giấu dưới vẻ ngoài. Công chúng chỉ biết a dua, sợ bị bỏ lại ngoài luồng, cũng chẳng có dũng khí nghi ngờ, không có trí khôn dò xét. Vì vậy anh nói họ quá tin tưởng đôi mắt mà không tin đầu mình.”
Nội tâm Chân Ý được gột rửa, không kìm được mà hít sâu vào. Ý nghĩ trong đầu cô vốn mông lung mơ hồ, không biết nói từ đâu, còn anh lại mạch lạc, thong thả, làm rõ mọi ý nghĩ của cô, biểu đạt rõ ràng và tường tận. Cảm giác ăn ý này khiến nỗi muộn phiền trong lòng cô vơi đi nhiều, cô hỏi: “Anh cảm thấy Thích Hồng Đậu nên bị phạt thế nào?”
“Đây không phải trách nhiệm của anh.” Ngôn Cách nói thản nhiên, “Trong mắt anh, con bé là bệnh nhân, chỉ thế thôi.”
Cô thật sự bội phục tính cách bình thản và chuyên tâm của anh.
“Nếu hồi bé đứa trẻ không được đối xử tử tế, làm sao em có thể trông cậy nó trưởng thành sẽ đối xử tử tế với xã hội này được?”
“Đúng vậy.” Cô ngước mắt lên, nội tâm anh luôn ôn hòa, nên lời nói ra mới luôn khắc kỷ mà khoan dung. Cô cúi đầu cười khẽ: “Ngôn Cách, anh thật tốt.”
Cơn gió mát buổi đêm thổi xuống từ ngọn cây, lành lạnh. Bóng cây lay động, ánh đèn đường ẩn hiện theo gió. Ánh sáng kéo thành hai cái bóng nghiêng dài, dịu dàng đặt chồng lên nhau. Anh không đáp lời, nhìn “cô” dưới đất, nghĩ thầm, không phải đứa trẻ nào không được đối xử tử tế cũng u ám và muốn trả thù xã hội. Vì thế cô mới vô cùng đáng quý, vô cùng tốt đẹp. Anh nói tiếp: “Nếu trong nhà có trẻ con mắc bệnh, thì cả nhà xem như vô phương cứu chữa.”
Chân Ý nhớ tới dáng vẻ của anh khi trò chuyện với Thích Hồng Đậu ban nãy, trong lòng trào dâng cảm xúc: “Ngôn Cách, anh nhất định là một người cha tốt.”
Ngôn Cách sững sờ, vẻ mặt kỳ lạ, không đáp lại cô.
Chân Ý xoắn ngón tay, lẩm bẩm: “Ngôn Cách?”
“… Hả?” Anh hơi chần chừ, thoáng cảm thấy cô không nói được lời nào hay ho.
“Thật ra gien em rất tốt. Thật đấy.” Cô ngẩng đầu lên, cười như đóa hoa hướng dương, “Lạc quan sáng sủa, hoạt bát đáng yêu, xinh đẹp quyến rũ, nhiệt tình lương thiện… Nếu em làm mẹ của con anh, anh sẽ rất lời đấy.”
Đúng là anh được lời, nhưng: “Da mặt đứa trẻ chắc sẽ khá dày.” Anh nói, “Chân Ý, em nói một hơi nhiều tính từ như vậy, có xấu hổ không hả?”
“Sự thật sẽ luôn luôn đúng.” Cô tinh nghịch nghiêng đầu, dùng lời anh nói lúc uống trà trò chuyện trong căn nhà nhỏ hôm ấy để đáp lại anh. Giờ đây nhớ lại những chuyện xưa kia, hình như hương trà cũng nhè nhẹ bay đến từ miền ký ức.
Anh không nói gì mà chỉ tiếp tục đi về phía trước. Trong màn đêm, khóe môi anh cong lên cực khẽ. Tới sân biệt thự, Ngôn Cách dừng lại: “Em đi trước đi, anh chờ em.”
“Sao anh biết em định quay lại?”
“Không tại sao cả, anh biết thôi.” Anh nói lời này bằng giọng hờ hững trầm thấp, hàm ý thật huyền diệu.
Đèn đường mông lung, cơn gió dìu dịu. Chân Ý khẽ nói: “Chờ em nhé, em sẽ ra ngay thôi.”
Cô quay người đi trở về biệt thự, cánh cửa vẫn chưa đóng. Người giúp việc và Thích Hồng Đậu cũng không có mặt, chỉ còn Thích Cần Cần tựa bên sofa, xé vụn tấm danh thiếp trong tay rồi ném vào thùng rác. Đó là địa chỉ và cách liên lạc của bệnh viện mà Ngôn Cách đưa cho cô ta. Cô ta quay đầu nhìn Chân Ý, khuôn mặt xinh đẹp lãnh đạm không hề gợn sóng.
“Sao lại xé đi? Hồng Đậu cần điều trị.”
“Thích Hành Viễn giao công ty và Hồng Đậu cho tôi chăm nom. Nó cần điều trị hay không do tôi quyết định.” Cô ta gọi bố là “Thích Hành Viễn”, trịnh trọng, kiểu cách và đầy xa lạ.
Chân Ý khựng lại hồi lâu, cuối cùng hỏi: “Thích Cần Cần, cô sắp đặt tất cả mọi chuyện phải không?”
“Sắp đặt gì chứ?” Cô ta ngồi xuống ghế sofa, đôi mắt phượng liếc nhìn cô, kiều diễm mà lạnh băng.
“Cô không thoát khỏi liên can đến cái chết của Quyên Quyên và Ngải Tiểu Anh đâu.”
“Vậy à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...