[free]_tình yêu của chúng ta

Trong vườn mưa sao lay động theo chiều gió, khi Lộ An Thuần nhận được tin nhắn thoại của Ngụy Phong, trái tim cô đập thình thịch như suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.
 
Cô muốn anh đến nhưng cũng sợ anh sẽ đến.
 
Cô đi đến một góc vắng vẻ, vặn âm lượng điện thoại xuống mức nhỏ nhất rồi nghe tin nhắn thoại của anh đến bảy tám lần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Bà xã, ngoan nào…"
 
Cả người Lộ An Thuần khẽ run lên khi nghe thấy những lời phát ra từ trong giọng nói trầm ấm đầy nam tính của anh.
 
Kể từ ngày cô tỏ tình với Ngụy Phong, anh bèn gọi cô là ‘bà xã’, tuy có chút ngây thơ nhưng Lộ An Thuần nghe Ngụy Nhiên kể mấy thằng quỷ con trong lớp của cậu nhóc khi kiếm người yêu mới gọi bà xã ông xã lung tung.
 
Nhưng có trời mới biết... Lộ An Thuần thích nghe anh gọi cô như vậy đến nhường nào.
 
Ngoài sự vui mừng, cô còn cẩn thận quay đầu lại nhìn Lộ Bái, người ba mặc vest và đeo giày da vô cùng lịch sự đang trò chuyện với đối tác làm ăn trong phòng sách.

 
Cô trốn ở góc cầu thang, âm thầm tận hưởng sự ngọt ngào do tin nhắn này mang đến, đương nhiên, cô cũng không quên trả lời tin nhắn của anh.
 
Thuần: "Ngụy Phong, anh đừng tới."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ: "Vậy anh sẽ đứng ở bên ngoài bức tường một lát, cùng em đón sinh nhật, em chỉ cần biết anh vẫn ở đây là được rồi, không cần ra ngoài đâu."
 
Cô nghe thấy tiếng gió vù vù trong tin nhắn thoại của anh, vội vàng nói: "Anh đang lái xe đừng gửi tin nhắn!"
 
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ: "Ok, bà xã."
 
Mỗi hơi thở của Lộ An Thuần đều mang theo sự run rẩy, cô không nói rõ được cảm xúc lúc này của mình là gì, vừa vui mà cũng vừa buồn.
 
Đối với Ngụy Phong, cô không những không có chút e dè nào mà còn có thể tin tưởng để giao phó cả trái tim chân thành cho anh, đồng thời cô cũng bộc lộ hết những điểm yếu của mình ra.
 
Ngụy Phong sẽ không lợi dụng tình yêu cô dành cho anh để làm tổn thương cô, anh không nỡ làm vậy.
 
Lúc này, bạn bè nhận thấy chính chủ của bữa tiệc sinh nhật hôm nay vắng mặt, họ tìm thấy cô ở trong góc bèn ầm ĩ đẩy cô lên thắp nến và ước nguyện.
 
Chiếc bánh hai tầng siêu to, mơ mộng tựa như thế giới cổ tích. Lộ An Thuần cắm cây nến in số mười tám lên trên chiếc bánh và nhận cây gậy bật lửa Liễu Như Yên đưa tới.
 
Khoảnh khắc ngọn nến được thắp sáng, pháo hoa nổ bùm bùm khắp nơi, bạn bè đồng thanh hô vang câu ‘Chúc mừng sinh nhật’ và gửi đến cô những lời chúc chân thành nhất.
 

Lộ An Thuần mỉm cười hạnh phúc, hai tay cô chắp lại, thầm ước một điều ước.
 
Cuối cùng, cô tự tay cắt bánh sinh nhật và chia cho mỗi người bạn một miếng bánh.
 
Bữa tiệc sinh nhật kéo dài đến chín rưỡi tối mới kết thúc, cơn mưa xuân se lạnh dường như dày đặc hơn rất nhiều, tạt vào mặt có cảm giác lạnh buốt.
 
Mãi cho đến khi Lộ An Thuần lấy cớ đưa mấy người Ninh Nặc đến cửa lớn của khu chung cư, lúc này cô mới tìm được cơ hội ngắn ngủi để chuồn đi và nhanh chóng gửi tin nhắn cho Ngụy Phong.
 
Thuần: "Ngụy Phong, anh về chưa?"
 
Cô hy vọng rằng anh đã về nhà rồi nhưng không ngờ lại nhận được tin nhắn trả lời của Ngụy Phong ngay lập tức.
 
"Sau bức tường, vẫn chỗ cũ."
 
Lộ An Thuần cầm ô, vòng qua bức tường của khu chung cư rồi chạy một mạch đến cửa sau vắng vẻ không người, phía xa xa cô đã nhìn thấy cậu thiếu niên đang dựa vào bức tường kia.
 
Đám dây leo rậm rạp leo trên tường và những cái bóng thưa thớt che phủ bóng dáng gầy guộc của anh. Anh đang cúi đầu nhìn xuống điện thoại di động của mình, ánh sáng mờ ảo của màn hình che đi khuôn mặt đẹp trai anh tuấn ấy, tay kia anh đang xách một hộp bánh sinh nhật xinh xắn.
 
 "Ngụy Phong!" Lộ An Thuần cố đè giọng nói của mình, kiềm chế gọi anh một tiếng.
 
Cậu thiếu niên rời mắt khỏi màn hình điện thoại rồi quay đầu sang nhìn cô.
 
Lộ An Thuần mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng mỏng manh, cầm một chiếc ô nhỏ xung quanh thêu viền ren. Cô run rẩy đứng dưới mưa, trông nhếch nhác chẳng khác gì anh. Truyện được nhóm dịch đăng ở luvevaland.co. Nhóm sẽ public 51 chương, từ chương 52 mọi ngươi có thể vào group Động spoil và review truyện (search trên facebook, tên nhóm viết hoa hết) hoặc vào bằng link https://.facebook.com/groups/spoilandreview để đọc không tốn MP. Mọi người nhớ trả lời câu hỏi để được duyệt vào nhóm nhanh hơn nha.
 
Đôi giày cao gót xinh đẹp của cô dính khá nhiều bùn đất.
 
Ngụy Phong hai ba bước chạy tới, vừa chạy vừa cởi áo khoác gió màu đen giúp cô choàng vào mà không giải thích gì: "Mặc dù sinh nhật phải mặc đồ cho thật đẹp nhưng cũng phải nhìn xem giờ là mùa nào chứ, em ăn mặc phong phanh như vậy là muốn bản thân mình đóng băng mới đáng yêu hơn à?"
 
Lộ An Thuần lạnh đến mức đôi môi run hết cả lên: "Trong nhà có bật máy sửa hết mà, em vừa chạy ra ngoài đó chứ. Thời gian có hạn nên em cũng không để ý mặc thêm quần áo."
 
Ngụy Phong siết chặt cổ áo, bọc chặt lấy cô: "Em vội cái gì chứ, ông đây cũng không đi đâu."
 
Bộ quần áo mang theo nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh khiến cả người cô nóng lên, cô vươn tay sờ sờ khuôn mặt đẹp trai dính đầy hạt mưa của anh, tức giận nói: "Anh còn chờ cái gì, em bắt anh đợi em à, anh sẽ chết cóng vì lạnh đấy."
 
"Anh không sợ lạnh."
 
"Không phải anh nói anh sợ lạnh nhất à?"
 
Ngụy Phong mím môi, tự thấy mâu thuẫn không thể thanh minh được, anh đành phải thừa nhận bản thân thật sự rất, rất muốn gặp cô: "Tiệc gì mà mở muộn thế?"
 

"Không còn cách nào cả, thôi anh mau về nhà tắm nước nóng đi."
 
"Mới gặp chưa tới một phút đồng hồ mà em đã muốn đuổi anh về?"
 
Sao Lộ An Thuần có thể đành lòng để anh về nhưng cô xót anh cũng là thật. Cô nhẹ nhàng lấy ống tay áo ren của mình lau đi những giọt nước mưa dính trên mặt anh nhưng không ngờ ống tay áo lại cọ vào vết máu trên trán anh.
 
"Ngụy Phong!" Lộ An Thuần đưa tay sờ sờ đầu của anh, cô sờ đến vết thương trên đỉnh đầu, lập tức nổi giận đùng đùng: "Anh lại đánh nhau với người khác à!"
 
Ngụy Phong đau đớn hừ hừ một tiếng: "Không có việc gì, chỉ bị trầy da chút thôi."
 
Cô dùng sức đẩy anh ra, vừa tức giận vừa lo lắng hỏi: "Anh gặp chuyện gì thế?"
 
"Ông đây cũng không muốn, là đám người Chu Cường kia... Bọn chúng giống như thuốc cao dán trên da chó vậy, muốn vứt cũng không vứt được."
 
"Là đám côn đồ trong phòng bi-a lần trước?"
 
"Ừm."
 
Bởi vì Ngụy Phong bảo vệ Lộ An Thuần khỏi đám người quấy rối kia nên bọn chúng bèn ghi thù với anh, lần trước Ngụy Nhiên gặp chuyện không may cũng là do bọn chúng làm.
 
"Ngụy Phong, chúng ta phải đi báo cảnh sát."
 
"Báo cảnh sát làm quái gì." Hàm dưới Ngụy Phong giật giật, anh liếc cô: "Em không sợ bị ba em phát hiện ra sao?"
 
Lộ An Thuần cắn chặt môi dưới, cô nhẹ nhàng lấy tay lau đi vết máu gần như đông đặc trên trán anh, trong mắt tràn đầy đau lòng: "Chắc chắn là đau lắm."
 
"Thành thật mà nói cũng không có cảm giác gì cả. Trong lòng anh chỉ tràn ngập suy nghĩ muốn đến gặp em, giống như bị đánh thuốc mê vậy."
 
Vốn dĩ cô sắp khóc rồi nhưng nghe anh nói như vậy lại có chút buồn cười, cô chỉ có thể vỗ nhẹ vào người anh: "Mau bóc bánh đưa em ăn đi."
 
Ngụy Phong liếc nhìn hộp bánh sinh nhật, giọng trầm xuống nói: "Chiếc bánh này bị rơi xuống đất rồi, dù bên trong không bị bẩn nhưng đã nát không còn hình dạng nữa nên em đừng ăn, để anh mang về cho Ngụy Nhiên ăn."
 
"Chỉ cần không bị bẩn là vẫn ăn được mà."
 
"Em chắc chắn là muốn ăn hả?"
 
"Em đợi bánh sinh nhật của anh cả tối đấy, vừa nãy em cũng không ăn bánh của em đâu."
 
Ngụy Phong kéo cô đi vào một cái đình nghỉ chân nhỏ cách đó không xa, lúc này màn đêm tĩnh mịch, xung quanh không một bóng người, ngay cả tiếng côn trùng cũng biến mất, giống như trên thế giới này chỉ có hai người bọn họ vậy.

 
Ngụy Phong mở hộp bánh sinh nhật ra, đúng như lời anh nói ban nãy, kem trên chiếc bánh bị dính hết lên thành hộp, phần thân chính của bánh cũng bị biến dạng, nhão thành một tảng.
 
Ngụy Phong cắm một cây nến lên bánh rồi dùng bật lửa thắp sáng: "Không biết em có nhìn ra được hình con thỏ của chiếc bánh không."
 
"Em hoàn toàn không nhìn ra được."
 
"Nó xinh lắm, giống y như em." Ánh nến lay động bao phủ lên khuôn mặt sắc bén của anh, đôi mắt lạnh lùng vào giờ phút này trở nên cực kỳ dịu dàng: "Anh nhìn một cái là chọn trúng chiếc bánh này luôn."
 
"Anh nhìn một cái là chọn trúng em hay chọn trúng chiếc bánh này hả?" Lộ An Thuần cười tủm tỉm hỏi.
 
Ngụy Phong cúi đầu, cười mà không đáp: "Ước nguyện rồi thổi bánh đi."
 
Cô nghe lời chắp hai tay và nhắm mắt lại, ánh nến lung linh bao phủ khuôn mặt dịu dàng của cô gái, hàng mi thanh mảnh khẽ rung rung...
 
"Ước nguyện của em là hy vọng tên ngốc Ngụy Phong sẽ bảo vệ em thật tốt và bảo vệ cả chính bản thân anh ấy, đừng để bản thân bị thương nữa."
 
"Anh hữu nghị nhắc nhở em này, ước nguyện không nên nói ra miệng đâu."
 
"Em không nói ra sao anh biết được chứ, thật đúng là làm người khác lo lắng mà."
 
Anh nhếch khóe miệng, đợi sau khi cô thổi nến xong bèn dùng dĩa xúc một miếng bánh kem đưa vào miệng cô.
 
Cô ngoan ngoãn mở miệng cắn một nửa miếng bánh, nửa miếng bánh còn lại Ngụy Phong tự ăn không phát ra tiếng động gì.
 
"Này." Cô đẩy nhẹ anh: "Anh không thấy kinh à."
 
"Em là bà xã của anh, kinh cái gì chứ." Ngụy Phong đưa tay lau đi vệt kem dính trên khóe miệng cô.
 
Lộ An Thuần thực sự rất muốn ở bên anh lâu hơn nhưng thời gian không cho phép, cô bắt buộc phải về nhà. Với tính cách hay nghi ngờ của Lộ Bái, cô thực sự không thể ở lại quá lâu. Truyện được nhóm dịch đăng ở luvevaland.co. Nhóm sẽ public 51 chương, từ chương 52 mọi ngươi có thể vào group Động spoil và review truyện (search trên facebook, tên nhóm viết hoa hết) hoặc vào bằng link https://.facebook.com/groups/spoilandreview để đọc không tốn MP. Mọi người nhớ trả lời câu hỏi để được duyệt vào nhóm nhanh hơn nha.
 
"Ngụy Phong, sau khi em về rồi, anh cũng phải mau chóng về nhà đấy."
 
"Đợi đã." Ngụy Phong lấy trong ba lô ra một chiếc hộp dài đưa cho Lộ An Thuần: "Cầm lấy, quà của em."
 
"Đây là..."
 
Lộ An Thuần nhận ra đây là chiếc đồng hồ thông minh Apple loại mới, cô thốt lên: "Này? Anh mua cái này..."
 
"Em không muốn à."
 
"Không phải, chiếc đồng hồ này đắt lắm đó."
 
"Không sao, cũng không khác gì đôi giày em tặng anh."
 
"Cái người này nữa." Lộ An thuần không nói nên lời: "Anh nhất định phải trả lại cho em hả! Anh cứ tùy tiện tặng em thứ khác cũng được, không cần đắt như vậy đâu, người ta nói tấm lòng vẫn quan trọng hơn mà."
 

"Bớt nói nhảm đi, em mà không cần là anh sẽ tặng cho tình địch Hứa Sơ Mạt của em đấy."
 
  "…"
 
Lộ An Thuần giật lấy cái hộp, thời gian có hạn nên cô cũng không kịp mở ra, chỉ cầm cái hộp vỗ vào lồng ngực rộng lớn của anh: "Anh dám!"
 
Khóe miệng Ngụy Phong nhếch lên: "Đúng rồi, chiếc máy này anh đã tháo ra sửa lại chút rồi, bên trong có ủy quyền định vị GPS. Nếu em cho phép, điện thoại di động của anh có thể nhận được vị trí thời gian hiện tại của em."
 
"Ý anh là sao?"
 
"Ý anh là, bất cứ lúc nào anh cũng có thể biết được vị trí của em." Ngụy Phong giải thích: "Đừng hiểu lầm, không phải anh đang giám sát em đâu, em có thể tắt nó bất cứ lúc nào. Nhưng nếu em mở nó lên, bất cứ lúc nào anh cũng có thể tìm được em."
 
Con ngươi đen nhánh của anh nhìn thẳng vào cô: "Anh đã hứa sẽ bảo vệ em mà."
 
Lộ An Thuần ôm chặt chiếc hộp vào trong ngực, cô nở một nụ cười bất đắc dĩ: "Ngụy Phong, anh giỏi thật đấy, anh thậm chí còn có thể tháo rời chiếc đồng hồ Apple và cài đặt chương trình mới nữa."
 
Ngụy Phong xoa xoa cánh mũi ngứa ngáy: "Cũng không khó lắm."
 
"Được, em sẽ mở nó." Cố nén những giọt nước mắt xúc động, cô khẽ vẫy tay với anh: "Em về đây."
 
"Này." Anh nhìn cô, không kiềm chế được bèn gọi lại: "Em cứ rời đi như vậy à?"
 
"Dạ?"
 
"Có phải em đã quên cái gì không."
 
Lộ An Thuần dùng sức lau đi nước mắt ẩm ướt nơi khóe mắt, sau khi đi được hai bước rốt cuộc cũng không nhịn nổi tình yêu đang lan ra khắp trong lòng, cô xoay người chạy như điên về phía anh ,ôm chặt lấy vòng eo thon gầy ấy.
 
Trên người anh có mùi mưa xuân, thanh ngọt và lạnh thấu xương.
 
Ngụy Phong kiềm chế giơ tay lên, nhẹ nhàng lại nặng nề... Anh ôm lấy bả vai gầy nhô ra của cô.
 
Không biết cái ôm này kéo dài bao lâu, có thể là hơn mười giây, cũng có thể là hơn một phút... Lộ An Thuần hoàn toàn không có khái niệm về thời gian.
 
Bọn họ đều điên cuồng dán chặt vào đối phương như muốn khảm vào trong cơ thể mình. Truyện được nhóm dịch đăng ở luvevaland.co. Nhóm sẽ public 51 chương, từ chương 52 mọi ngươi có thể vào group Động spoil và review truyện (search trên facebook, tên nhóm viết hoa hết) hoặc vào bằng link https://.facebook.com/groups/spoilandreview để đọc không tốn MP. Mọi người nhớ trả lời câu hỏi để được duyệt vào nhóm nhanh hơn nha.
 
"Thật ra điều anh nói không phải là cái này." Anh cười khẽ bên tai cô: "Anh chỉ định nhắc em trả lại áo cho anh."
 
"Ngụy Phong, nếu anh biết ngậm miệng đúng lúc, có lẽ em sẽ hôn anh đấy."
 
Ngụy Phong lập tức im bặt. 
 
Cô gái tức giận trừng mắt nhìn anh, cởi chiếc áo ném lại cho anh rồi quay người rời đi.
 
Ngụy Phong kéo chiếc áo qua, đồng thời dùng sức kéo cô trở lại, một tay ôm eo cô, tay kia nâng cằm cô lên… Anh giống như dã thú rồi cắn cô bất chấp tất cả.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui