[free]_tình yêu của chúng ta

Lộ An Thuần bị ốm rồi.
 
Ngày hôm sau, khi cô tỉnh lại thì cảm thấy đầu óc choáng váng, xây xẩm đến mức muốn xuống giường cũng không được.
 
Sức khỏe của cô không kém đến mức chỉ dầm mưa một trận đã đau ốm mà là do cô đã thức trắng cả đêm, luôn luôn túc trực ở bên cạnh cửa sổ lo lắng nhìn chú chó nhỏ dưới tầng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dáng vẻ của chú chó nhỏ vô cùng tội nghiệp. Nó cuộn tròn mình dưới gốc cây, cả người nó ướt sũng, tiếng kêu rên rỉ của nó giống như đang khóc thút thít.
 
Cầu Cầu là thú cưng mẹ cô tặng cho cô, Lộ An Thuần đã nuôi nó từ lúc nó còn là một con chó sữa nhỏ, cô bảo vệ và chăm sóc coi nó như con của mình vậy.
 
Thế giới của chú chó nhỏ vô cùng đơn giản, nó không biết chủ nhân của mình có nỗi khổ khó nói gì. Có lẽ nó chỉ cảm thấy do chủ nhân không thích nó nên mới mặc kệ cho nó dầm mưa ở bên ngoài.
 
Lộ An Thuần vừa lo lắng vừa buồn bã cho nên cũng bị ốm.
 
Tuy cô cảm thấy không được thoải mái cho lắm nhưng sáng sớm hôm sau cô vẫn thay quần áo và đeo cặp sách đi đến trường.
 
Cho dù có bị bệnh thì cô cũng không muốn ở trong căn nhà này.
 
Mỗi ngày có thể đến trường học là một điều hạnh phúc vô cùng lớn lao đối với cô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho nên cô cũng khó mà tưởng tượng được lúc trước mẹ cô đã sống trong cái nơi khiến cho người ta không thở nổi này như thế nào, ở đây đúng là một địa ngục vô cùng đáng sợ mà.
 
Mẹ rời khỏi đây mới thật sự được giải thoát.
 
Lộ Bái đã đến công ty rồi, trên bàn có một phần bữa sáng vô cùng phong phú, Cầu Cầu đã được cho phép vào trong phòng, bộ lông trên người nó cũng đã được xử lý sạch sẽ.
 
Cho dù nó vẫn còn yếu nhưng nó vẫn cực kì thân thiết, bước đến bên cạnh Lộ An Thuần và dụi dụi lên chân cô.
 
Lộ An Thuần nhìn thấy chú chó nhỏ đáng đáng thương này thì lại không kìm nén nổi nước mắt, cô phải cố gắng hết sức để không rơi nước mắt.
 
Nước mắt không phải là vũ khí mà chỉ là biểu hiện của sự hèn nhát mà thôi.
 
Trong khi ăn sáng Lộ An Thuần chú ý tới sự khác thường của Liễu Như Yên.
 
Một bên má của cô ấy đỏ bừng lên, trên trán còn có một vết bầm tím.
 
"Ông ta lại đánh chị à?" Lộ An Thuần khẽ khàng hỏi.
 
Liễu Như Yên lắc đầu liên tục sau đó cô ấy dùng mu bàn tay che trán lại: "Lúc chị vào bếp không cẩn thận đụng trúng cạnh tủ thôi."
 
"Chị không cần phải giấu em đâu, vì em biết ông ta là loại người gì mà, trước kia ông ta làm cũng vậy với mẹ em không ít lần đâu..."
 
Liễu Như Yên nhìn vào đôi mắt đen ảm đạm của cô gái lại cảm thấy uất ức, cô ấy nói nhỏ: "Tối hôm qua chị muốn khuyên ông ta cho dắt chú chó nhỏ đó vào, không cần phải... Đừng đối xử với một con chó nhỏ như vậy, thế mà đột nhiên ông ta nổi giận giơ tay túm tóc chị đập mạnh lên trên bàn..."
 
Cô ấy không thể tiếp tục nói thêm được nữa, sau đó cô ấy ăn một chiếc bánh quy nhỏ trong mắt lộ vẻ chua xót.
 
Lộ An Thuần cảm thấy vô cùng biết ơn Liễu Như Yên vì chuyện của Cầu Cầu, cô rót cho chị ấy một cốc sữa: "Ông ta đối xử với chị như vậy mà chị còn muốn ở lại bên cạnh ông ta ư?"
 

"Chị còn có thể làm gì chứ." Đôi mắt của Liễu Như Yên ngân ngấn nước: "Chị chỉ có thể sống được ngày nào thì hay ngày đó thôi."
 
"Chị có thể đi mà." Lộ An Thuần cầm tay cô ấy: "Chị không phải là mẹ của em nên chị có thể gom góp một khoản tiền rồi đi đến một nơi ông ta không bao giờ có thể tìm thấy, sau đó sống một cuộc sống tự do mà mẹ em luôn nghĩ đến."
 
"An An, ba chị bị bệnh rất nặng, mỗi ngày đều cần có một số tiền lớn để duy trì tính mạng." Liễu Như Yên đè thấp giọng nói bằng giọng đau khổ: "Nếu chị đi mất rồi thì ba chị phải làm sao bây giờ, em trai của chị phải làm sao bây giờ... Bọn họ chỉ có chị mà thôi."
 
"Cho dù là căn bệnh nghiêm trọng đến mức nào thì mấy trăm triệu hay mấy tỷ đó đều có thể duy trì một khoảng thời gian rất dài, chị đang ở bên cạnh ba của em mà nên chị muốn gom góp số tiền lớn như vậy cũng... Không khó lắm." Lộ An Thuần giơ tay vuốt ve sợi dây chuyền kim cương qua tấm kính: "Trừ việc đánh chị ra thì ông ta cũng rất hào phóng với chị mà."
 
Liễu Như Yên ngạc nhiên trước sự thấu tình đạt lý của cô, đôi mắt hạnh trong suốt đó gần như đã nhìn thấu cô.
 
"Sau khi tiết kiệm được một khoản tiền chị có thể đưa bác trai ra nước ngoài để nhận được chữa trị tốt nhất, đồng thời khi đó chị cũng có được sự tự do." Vì Lộ An Thuần đang bị cảm nên giọng nói của cô cũng trở nên khàn khàn: "Chị ở lại vì còn có nguyên nhân khác đúng không?"
 
Liễu Như Yên cũng sẽ không che giấu Lộ An Thuần nữa vì dù sao cô cũng đã nhận ra rồi: "Chị muốn dựa vào sự trợ giúp của ông Lộ để em trai của chị có thể bước chân vào tầng lớp thượng lưu, để nó có thể có được một cuộc sống tốt hơn."
 
Lộ An Thuần đã đoán ra được nguyên nhân này, khóe miệng cô nở một nụ cười nhạt và ảm đạm: "Chị muốn Liễu Lệ Hàn bước chân vào giới thượng lưu, vậy thì chị có từng nghĩ tới việc Lộ Bái có thể cho cậu ta cơ hội nhưng cũng có thể lấy lại hay không. Chị muốn ông ta cho Liễu Lệ Hàn một tương lai xán lạn, vậy thì chị phải chuẩn bị tốt tinh thần ở lại bên cạnh tên ma quỷ đó mãi mãi đi!"
 
Tại sao Liễu Như Yên không nghĩ tới chứ, trước đó cô ấy cũng đã phải trải qua vô số đêm trăn trở khi nghĩ đến chuyện này.
 
"Chị... Bây giờ chị không biết nên làm cái gì bây giờ, An An, chị vẫn chưa suy nghĩ kỹ càng, nếu em khinh thường hay chán ghét chị. Chị... Sau này chị sẽ cố gắng không xuất hiện trước mặt em nữa." Liễu Như Yên hèn mọn nói: "Em là con gái duy nhất của ba em, ông ta thật sự rất yêu thương em. Vì vậy chị, chị không dám làm mất lòng em, em cứ để chị ở lại đây đi, chị không dám làm phiền đến em đâu."
 
Lộ An Thuần nhìn khuôn mặt giống hệt mẹ của cô, trong lòng lại cảm thấy thảm đạm và thê lương.
 
Lộ An Thuần sẽ không ghét cô ấy vì gương mặt này, chẳng qua cô cảm thấy tiếc cho cô ấy mà thôi.
 
Bây giờ khuôn mặt này tái nhợt chẳng có lấy một giọt máu nhưng ánh mắt của cô ấy vẫn còn có ánh sáng, chẳng biết đến khi nào tia sáng kia sẽ nhạt dần để rồi cuối cùng ánh mắt đó cũng sẽ biến thành ánh mắt tuyệt vọng, trống rỗng giống mẹ cô trước khi chết... Giống hệt như một cái xác không hồn.
 
"Chị Liễu, chị không cần phải lo lắng đâu, em không phải là kẻ thù của chị." Lộ An Thuần rút tay về rồi nói với cô ấy với giọng điệu bình tĩnh: "Ai cũng có địa ngục của riêng mình, em chưa từng trải qua nên em sẽ không nói gì thêm, em tôn trọng chị."
 
Vừa nói xong, cô lập tức xách cặp lên xoay người đi ra khỏi cửa căn biệt thự.
 
Liễu Như Yên rơm rớm nước mắt nhìn bóng lưng gầy gò nhưng lại vô cùng kiên định của cô gái.
 
Rõ ràng trên người cô ấy có sức mạnh để trốn thoát nhưng lại bị bụi gai và dây leo quấn lấy chặt chẽ kéo cô ấy lại, khiến cho cô ấy rơi vào trong bóng tối vô hạn.
 
...
 
Lộ An Thuần đã uống thuốc cảm, cả buổi sáng cô không có chút sức lực nào, cô bị nghẹt mũi nặng nên thường xuyên phải lấy giấy ăn để xì mũi.
 
Giáo viên chủ nhiệm lớp là ông Chúc thấy Lộ An Thuần ốm nặng quá. Ông ấy sợ nếu cô cứ tiếp tục thế này thì tình trạng của cô ấy sẽ trở nên tồi tệ hơn. Sau khi tan học ông ấy dặn dò cô nên về nhà, nghỉ ngơi cho khỏe bởi vì cô sẽ chẳng thể nào tập trung học hành tốt với một cơ thể yếu ớt như vậy đâu.
 
Nhưng Lộ An Thuần lại kiên quyết lắc đầu tỏ vẻ bản thân còn có thể kiên trì được.
 
Ông Chúc cảm động nhìn Lộ An Thuần sau đó lại quay đầu nhìn Chúc Cảm Quả ở đằng sau: "Con nhìn người ta đi kìa lần nào người ta cũng thi được hạng nhất, con nhìn lại mình xem ngoài ăn ra thì con cũng chỉ biết ăn thôi."
 
Chúc Cảm Quả vừa há miệng cắn một miếng bánh Sachima* sững người, chớp chớp mắt.
 
*Sachima: Sachima là một món ăn nhẹ ngọt ngào trong ẩm thực Trung Quốc được làm từ những sợi bột chiên mềm mịn kết hợp với một loại siro đường cứng, và có vẻ ngoài hơi giống với Bánh gạo Krispies của Mỹ. Nó có nguồn gốc từ Mãn Châu và hiện đã phổ biến khắp Trung Quốc.
 
Mẹ nó chứ ngồi không cũng bị dính đạn nữa, oan quá đi mà!

 
Còn Ngụy Phong đứng bên cạnh cậu ấy lại lạnh lùng ngước mắt nhìn về phía bóng lưng ương ngạnh của cô gái.
 
Tất nhiên lý do mà Lộ An Thuần không muốn về nhà không phải do cô rất thích học hành, mà cô chỉ… Đơn giản chỉ là không muốn về nhà thôi, cho dù Lộ Bái không ở nhà thì cô cũng không muốn về ngôi nhà đó.
 
Giữa trưa một mình cô gục xuống bàn tranh thủ chợp mắt một lát, trong lúc mơ màng dường như có người sờ trán của cô.
 
Lòng bàn tay đó vô cùng thô ráp lại có một số vết chai rất dày.
 
Lộ An Thuần mở mắt ra thì nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Ngụy Phong.
 
Anh mặc một chiếc quần đen là đồng phục của trường THPT số 1 Nam Gia, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản, sạch sẽ và gọn gàng.
 
Vì đang bị ốm nên đôi mắt của Lộ An Thuần giống như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng mơ hồ, cô nhìn không rõ lắm nhưng vẫn có thể nhận ra biểu cảm của anh không còn cứng ngắc lãnh đạm như trước.
 
Tuy trên khuôn mặt anh không có bất cứ một biểu cảm gì nhưng ánh mắt của anh lại vô cùng dịu dàng, ánh mắt đó cực kì đẹp đẽ giống như cơn gió ấm áp ngày xuân.
 
"Cậu không, không trở về nhà à?" Cô không nói nổi một câu trọn vẹn đã ho khan vài tiếng, khi nuốt nước bọt cổ họng của cô cũng đau rát vô cùng.
 
Ngụy Phòng nhàn nhạt “ừ” một tiếng, anh cầm bình giữ nhiệt của cô lên đi đến phòng đun nước pha một cốc nước ấm, sau đó anh lại cúi người xuống tìm kiếm trong ngăn kéo của cô một lát rồi tìm được một bọc thuốc cảm trong đó.
 
"Tôi không sao đâu… chỉ là cảm vặt thôi."
 
Anh cũng không nói nhiều như trước mà xé gói thuốc cảm đó ra thả vào trong bình giữ nhiệt của cô, sau đó anh lắc nó lên giống như pha rượu vậy, cuối cùng anh đưa nó đến miệng cô: "Uống đi."
 
"Sáng nay tôi đã uống rồi."
 
"Trên tờ hướng dẫn có viết là một ngày uống ba lần, bây giờ đã là giữa trưa rồi."
 
Lộ An Thuần đành phải nhận lấy bình giữ nhiệt đó rồi từ từ đổ nước vào nắp bình, chậm rãi nhấp một ngụm nhỏ: "Thuốc này đắng thật đấy, rất khó uống."
 
Ngụy Phong bưng cốc lên ngửi thử sau đó lấy một viên sô cô la Ferrero Rocher* và bóc nó ra.
 
*Ferrero Rocher là một loại bánh kẹo sô cô la và quả phỉ, được giới thiệu vào năm 1982 và được sản xuất bởi công ty Ferrero của Ý. Michele Ferrero được ghi nhận là người tạo ra sản phẩm. Mỗi quả bóng Ferrero Rocher được bọc trong giấy bạc và đặt vào một tờ giấy lót.
 
"Ơ!" Lộ An Thuần nhanh chóng che miệng cốc lại: "Cậu làm gì thế."
 
"Không phải cậu nói rất đắng à?"
 
"Cậu thêm socola vào trong đó khác nào khiến nó trở nên khó nuốt hơn đâu, như vậy thì làm sao tôi uống được nữa, sao cậu không lấy một ít kẹo bạc hà hay gì đó chứ."
 
"Cậu thích ăn socola mà."
 
"Tôi còn thích ăn món óc quay nữa đấy."
 
Ngụy Phong khịt mũi, cúi đầu bóc lớp giấy bạc của viên Ferrero Rocher ra: "Được rồi, lần sau tôi sẽ cho cậu món óc quay."
 

"Cảm ơn, tôi cảm thấy buồn nôn lắm rồi đấy Ngụy Phong ạ."
 
"Uống thuốc còn nôn được hả, không được để lại một giọt nào đâu đấy."
 
Lộ An Thuần sợ anh lại cho thêm mấy cái linh tinh nên đành uống một hơi hết sạch đống thuốc cảm đắng ngắt kia, lúc cô đặt cốc xuống thì anh cũng nhét viên sô cô la Ferrero Rocher vào trong miệng cô.
 
Hương vị ngọt ngào nhanh chóng lấp đầy từng ngóc ngách trên đầu lưỡi.
 
Trên môi cô… Vẫn còn lưu lại cảm giác khi đầu ngón tay của anh chạm vào, tuy nó khá là mơ hồ nhưng cô vẫn có thể nhạy bén cảm nhận được nó.
 
Trái tim của cô hơi rung động.
 
Ngụy Phong lôi cặp sách của cô từ trong ngăn kéo ra rồi tiện tay thu dọn mấy quyển sách trên bàn: "Chiều nay cậu xin nghỉ, về nhà đi."
 
"Tôi không về đâu." Lộ An Thuần nắm chặt lấy cặp sách: "Tôi không muốn về nhà, tôi không sao đâu."
 
"Cô cả à, cậu đang sốt đấy." Trong giọng nói của anh có phần bất đắc dĩ.
 
"Không sao đâu, chỉ bị sốt nhẹ thôi không đáng sợ."
 
"Nhìn cái tinh thần học tập đáng quý này của cậu kìa, sao nào, muốn thi vào đại học Thanh Bắc à?"
 
"Có khi bà đây vui vẻ cũng có thể thi vào trường đại học Phúc Đán với cậu đấy."
 
Ngụy Phong thấy cô vẫn có tâm tình đùa giỡn như thế thì nhíu mày: "Vậy thì tôi đây chắc chắn phải theo đuổi được cậu rồi."
 
Lộ An Thuần cũng mỉm cười, nụ cười trên khóe môi cô như mang theo vài phần chua xót: "Cậu đấy, cậu học lệch nghiêm trọng như vậy, nếu tôi lên được đại học mà cậu không lên nổi thì cậu chỉ có thể theo đuổi tôi trong mơ thôi."
 
Ngụy Phong ngồi ở bàn của Ninh Nặc, một cái chân duỗi ra đạp lên bàn của Chúc Cảm Quả, bàn tay thì lại tùy tiện đặt trên đầu gối, cái động tác này đúng là vừa kiêu ngạo lại vừa tùy tiện…
 
"Đúng là tôi không có ý định thi vào đại học Phúc Đán, tôi chuẩn bị thi vào học viện hàng không nên chắc chắn tôi sẽ thành công, mặc dù tôi không thể… Làm một người giàu có giống như ba của cậu nhưng tôi có thể giành lấy vinh quang về cho cậu. Sao nào, cậu có ý định xem xét lại không?"
 
Anh nói chuyện bằng giọng điệu… Nửa đùa nửa thật.
 
Lộ An Thuần có thể không thèm để ý coi như đây chỉ là một câu nói đùa, nếu như cô tin thì anh cũng sẽ không lừa dối cô.
 
Bỗng nhiên cô nhớ đến cô công chúa nhỏ trong hộp nhạc trên chiếc kệ trong suốt, cô công chúa đó đang nhún nhảy theo điệu nhạc của bài [Für Elise*].
 
*Bagatelle số 25 thuộc La thứ cho đàn piano, thường được biết dưới tên gọi "Für Elise", là một trong những bản nhạc dành cho piano nổi tiếng nhất của Ludwig van Beethoven. Bản nhạc thường được xếp vào loại khúc nhạc ngắn bagatelle, nhưng đôi khi nó cũng được xem là một albumblatt.
 
Mọi người đều chỉ nhìn thấy mặt tốt đẹp, tao nhã của cô nhưng không ai biết rằng mỗi khi khúc nhạc vang lên, có thể trái tim của cô đã thủng lỗ chỗ và kiệt quệ mất rồi… 
 
Nếu như Ngụy Phong nhìn thấy một con người thật mong manh khó nhận ra khác ẩn dưới khuôn mặt xinh đẹp của cô thì có lẽ anh sẽ không nói ra những lời này.
 
Lộ An Thuần uể oải gối đầu lên cánh tay rồi nhắm mắt lại: "Tôi không cần vinh quang."
 
"Vậy thì cậu muốn cái gì."
 
"Tôi chỉ muốn những người mà tôi yêu quý… Có thể bình an vô sự."
 
Cô nheo mắt lại, dường như mọi cảm giác của cô dần trở nên mơ hồ.
 
Ánh mặt trời chiếu lên làn da trắng nõn của cô, một sợi tóc xõa ra bên cạnh khuôn mặt mềm mại, hàng mi dài mảnh mai cong lên giống như phát ra ánh sáng, vẻ đẹp đó hư hư ảo ảo giống như không hề có thật.
 
Ngụy Phong nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô một lúc lâu.
 
Khoảnh khắc này sẽ trở thành một trong số ít những khoảnh khắc…Vô giá, trân quý trong cuộc đời nhếch nhác của anh, là một khoảnh khắc vô cùng xứng đáng để khắc ghi từng chi tiết một.

 
...
 
Buổi chiều, tình trạng của Lộ An Thuần vẫn không hề có chuyển biến tốt hơn, cô uể oải mệt mỏi nằm trên bàn, hai gò má của cô cũng đỏ bừng lên.
 
Thỉnh thoảng Ninh Nặc lại sờ trán của cô, trên khuôn mặt của cô ấy lộ rõ vẻ lo lắng: "An An, cậu bị sốt rồi, hay là cậu cứ về nhà nghỉ ngơi đi."
 
"Sau khi tan học, tớ sẽ trở về."
 
Tiết học đầu tiên kết thúc, Ngụy Phong mặc kệ cô có đồng ý không mà cưỡng chế kéo tay cô, sau đó cõng cô lên, tiện tay nhét mấy quyển vở bài tập vào cặp.
 
"Ơ?" Ninh Nặc không hiểu hỏi: "Cậu đưa cậu ấy đi đâu vậy?"
 
"Đưa cô ấy về nhà."
 
"Tôi không về đâu, Ngụy Phong!" Tuy Lộ An Thuần ra sức phản kháng nhưng toàn thân cô chẳng có chút sức lực nào để thoát khỏi anh.
 
"Trư Can, nói với ông Chúc một tiếng rằng tôi đưa cô ấy về nhà."
 
"Được."
 
Ngụy Phong cõng Lộ An Thuần trên lưng, một tay xách cặp sách của cô bước nhanh ra khỏi phòng học, bỏ lại các bạn học trong lớp đang nhìn họ bằng ánh mắt ngạc nhiên.
 
Anh đưa cô đến phòng y tế trước, bác sĩ đo nhiệt độ cho cô gái, sau đó bác sĩ kê đơn thuốc hạ sốt cho cô và dặn dò nhất định phải nằm nghỉ ngơi trên giường, khi nào khỏe hẳn hẵng đến trường học.
 
Ngụy Phong cõng cô đi ra khỏi trường học, Lộ An Thuần bỗng làm ầm lên vừa đánh vừa cắn anh: "Để tôi xuống, Ngụy phong!"
 
"Sốt cao đến nỗi cháy hỏng luôn đầu óc rồi hả? Không về nhà thì cậu muốn làm sao?"
 
"Tôi không muốn quay về, ngày nào tôi cũng không muốn quay về, bây giờ cậu còn bắt tôi về đó nữa!" Lộ An Thuần tủi thân nắm chặt lấy mái tóc ngắn của anh: "Cậu còn không buông ra thì tôi đánh cậu thật đấy!"
 
"Cô cả có phải có cô khuynh hướng bạo lực đúng không." Ngụy Phong cau chặt mày lại, giống như anh bị cô làm đau thật: "Nhìn thì có vẻ dịu dàng mà tính tình lại cáu gắt đến thế! Cậu có tin tôi sẽ ném cậu trên đường luôn không?"
 
Bốn chữ “khuynh hướng bạo lực” đối với Lộ An Thuần mà nói giống như sét đánh ngang tai.
 
Cô đột ngột buông anh ra, khựng lại một lát rồi lại tiếp tục ôm lấy cổ anh, sau đó hoảng hốt xin lỗi anh: "Xin lỗi cậu, thật xin lỗi cậu,  Ngụy Phong, tôi… Tôi không cố ý đâu, tôi làm cậu đau à? Tôi không có khuynh hướng bạo lực, tôi không nên làm như vậy, hay là cậu cũng đánh tôi đi…"
 
"..."
 
Lông mày của Ngụy Phong càng ngày càng nhíu chặt hơn, anh có cảm giác dường như bản thân đã chạm đến một khía cạnh mà cô gái nhỏ này không muốn cho người khác biết.
 
Nói dối, chứng sợ hãi bị giam cầm, buồn vui thất thường...
 
Cuối cùng thì cô đã trải qua chuyện gì… Khiến cho cô không thể kiểm soát nổi cảm xúc như thế này, hơn nữa bình thường cô còn giả vờ bản thân là một tiểu thư đoan trang và tao nhã.
 
Chiếc xe đặt qua mạng đã chạy đến trước mặt, Ngụy Phong mở cửa xe đưa cô gái vào trong rồi bản thân anh cũng ngồi vào đó.
 
Nước mắt của Lộ An Thuần như chực chờ để trào ra bên ngoài, bàn tay cô nắm chặt lấy góc áo của Ngụy Phong không ngừng lắc đầu với anh: "Tôi không về đâu, đi đâu cũng được, bệnh viện, phòng khám, khách sạn đều được hết… Nhưng mà đừng đưa tôi về."
 
Bình thường, quả thật cô có thể che giấu rất tốt nhưng lúc này Ngụy Phong lại nhìn thấy sự trống rỗng và tuyệt vọng trong ánh mắt của cô.
 
"Bác tài, đổi lộ trình đi ạ."
 
Ngụy Phong ngẩng đầu lên nói với tài xế taxi: "Đến ngõ Thanh Hà, Du Bắc."


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận