Chúc Cảm Quả ngồi trên ghế sau không dám đụng chạm lung tung, chỉ dùng hai tay đỡ cán sắt chỗ đuôi xe máy một cách quy củ.
Lộ An Thuần vừa ôm chặt eo Ngụy Phong vừa hét inh ỏi, kêu anh chạy chậm một chút.
“Cậu đừng kêu nữa!” Chúc Cảm Quả bất đắc dĩ nói: “Cậu cứ kêu kiểu này… Rất dễ khiến người ta hiểu nhầm đấy nhé, chẳng qua là ngồi sau xe mô tô thôi mà.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái nghiêng mặt sang chỗ khác, trên gương mặt tràn ngập biểu cảm đau khổ: “Bình thường tôi thậm chí còn không ngồi trên xe thể thao mui trần đâu, tôi sợ nhất mấy loại xe này!”
“Hớ.”
Một cô gái có điều kiện ngồi trên xe thể thao mui trần, thế mà giờ đây lại ngồi trên xe mô tô của Ngụy Phong, cũng thật là thần kỳ.
Bọn côn đồ kia đã bị bỏ lại đằng xa, chiếc mô tô chạy ra con hẻm nhỏ, hòa vào dòng người qua lại trên đường nhựa lớn, đến tận lúc này cảm giác xóc nảy mới giảm bớt đôi chút, Ngụy Phong cũng giảm chậm tốc độ xe, quay đầu lại nói với Lộ An Thuần: “Cậu buông tay ra được rồi.”
Lộ An Thuần ái ngại buông lòng vòng eo của anh. Chẳng qua hai phút sau, khi chiếc mô tô băng qua gờ giảm tốc độ trên đường, cô lại tiếp tục ôm chầm vòng eo của Ngụy Phong thật chặt như phản xạ có điều kiện.
“…”
Thành phố C có địa thế hiểm trở, khi thì chạy lên cầu vượt, lúc lại lao xuống dốc đứng, xe mô tô chạy vào một con đường dốc dài ngoằn ngoèo có hình dạng như cấu trúc DNA, phòng ốc chằng chịt như mê cung ở hai bên đường cũng bắt đầu xoay tròn trước mắt Lộ An Thuần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lộ An Thuần vẫn luôn sinh sống ở khu vực đồng bằng nên ngay từ đầu không quen với nơi này cho lắm, bởi vì cô hơi bị choáng 3D. Sau này dần dần quen rồi, cô cảm thấy thành phố này… chắc chắn chứa đựng rất nhiều câu chuyện cũ xưa.
Trên con đường dốc xoay tròn, Chúc Cảm Quả bỗng hỏi: “Này, thiên kim tiểu thư, ba cậu nghĩ kiểu gì vậy?”
Ngụy Phong rõ ràng nhận thấy thân thể của cô gái ngồi sau lưng mình cứng đờ.
“Ý… Ý cậu là sao?” Lộ An Thuần hỏi lại. Cô rất nhạy cảm khi nhắc đến ba mình.
“Sao ba cậu lại đặt cho cậu cái tên kiểu này? Lục Chim Cút*, ba cậu thích ăn trứng chim cút lắm hả?”
*Tên nữ chính là Lộ An Thuần (路安纯), nhưng hình như Chúc Cảm Quả nhầm họ Lộ (路) với họ Lục (陆) vì đều phát âm là [lù], tên nữ chính đồng âm với cụm từ chim cút (鹌鹑) vì đều phát âm là [ānchún].
“Trứng chim cút cái gì chứ! Tên tôi là Lộ An Thuần, Lộ trong lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề*, an thuần có nghĩa là an tĩnh và thuần khiết!”
*Chú thích: “Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề” là một câu thơ trong tác phẩm “Ly Tao” của Khuất Nguyên. Dịch nghĩa: Con đường này còn dài đằng đẵng.
“À, hóa ra là An Thuần này, tôi còn tưởng là chim cút bay trên trời cơ đấy. Hồi trước tôi còn thảo luận với anh Phong rằng cha mẹ nhà ai lại đi đặt tên cho con gái mình là chim cút chứ, không biết họ thích ăn trứng chim cút đến mức nào.”
“…”
Ngụy Phong bình tĩnh đáp trả: “Chim cút có là gì, chẳng phải còn có người tên là gan lợn à?”
Lộ An Thuần bật cười thành tiếng, kéo dài giọng nói: “Đúng nhỉ đúng nhỉ, anh ~ Trư ~ Can ~”
“Quá đáng lắm nhé!” Chúc Cảm Quả lớn tiếng kháng nghị: “Ngụy Phong, sao cậu lại giúp con nhỏ này chứ không giúp tớ?!”
“Đã ngồi trên cùng một chiếc mô tô thì đều là anh em chí cốt, không phân biệt nam nữ.”
Lộ An Thuần cười nắc nẻ.
Đã nhiều năm rồi cô không được vui vẻ như bây giờ, dường như cũng không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Cô bắt đầu hơi thinh thích được ngồi trên xe mô tô rồi đấy.
Cô buông vòng eo của Ngụy Phong rồi dang rộng hai tay, làm ra động tác bay lượn.
“Cậu cẩn thận một chút đấy nhé!” Chúc Cảm Quả nhắc nhở: “Vui thôi đừng vui quá.”
“Có các cậu ở đây, tôi sợ cái gì.”
Địa thế kỳ lạ của thành phố này khiến phần nóc của những tòa nhà vốn cao chọc trời giờ đây cứ như lướt qua như bay bên cạnh cô. Dường như cô đã thật sự biến thành một chú chim cút biết bay lượn, mặc dù không thể bay cao nhưng cũng có thể hưởng thụ sự tự do trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
Ngụy Phong đề ga, tăng thêm tốc độ.
Lộ An Thuần hoàn toàn không sợ hãi, tiếng hít thở vang vọng trong lồng ngực, nhiệt huyết sôi sùng sục. Cô cao giọng hét lên: “I can fly!”
Chúc Cảm Quả cũng dang rộng hai tay đúng lúc, hô to lời thoại kinh điển trong bộ phim [Titanic]: “You jump! I jump!”
Lộ An Thuần cười nói: “Cậu đi mà jump một mình! Tôi với anh Phong tiếp tục fly!”
“Cậu bị làm sao thế? Giờ bắt đầu gọi anh Phong luôn rồi hả?”
…
Nửa tiếng sau, xe mô tô dừng lại trước cửa hàng bán điện thoại cũ số 38 ngõ Thanh Hà.
Ngụy Nhiên mới tan học về nhà thấy ba người ngồi trên cùng một chiếc mô tô, cậu nhóc kinh ngạc đến nỗi cây kem có hình gương mặt con nít bị rơi mất một nửa.
“Anh, anh đưa chị gái về nhà!”
Cậu nhóc vô cùng vui vẻ nhào tới, xác nhận cô gái này thật sự là chị gái xinh đẹp khiến nó nhung nhớ đêm ngày, thậm chí quên luôn cả ăn kem.
Ngụy Phong và Chúc Cảm Quả lần lượt xuống xe, lại thấy cô gái nhỏ chỉ ngồi yên trên xe mô tô chứ mãi mà không bước xuống, bàn tay siết chặt áo khoác đồng phục của Ngụy Phong che khuất chiếc váy ngắn của mình. Truyện được nhóm dịch đăng ở luvevaland.co. Nhóm sẽ public 51 chương, từ chương 52 mọi ngươi có thể vào group Động spoil và review truyện (search trên facebook, tên nhóm viết hoa hết) hoặc vào bằng link https://.facebook.com/groups/spoilandreview để đọc không tốn MP. Mọi người nhớ trả lời câu hỏi để được duyệt vào nhóm nhanh hơn nha.
Nhìn dòng người rộn ràng nhốn nháo đi lại trong ngõ nhỏ, Ngụy Phong nói với Chúc Cảm Quả: “Cởi áo ra.”
“Làm gì?”
“Bảo cậu cởi thì cậu cởi đi, sao lắm lời thế hả.”
Chúc Cảm Quả cởi áo đưa cho Ngụy Phong. Anh cầm vai áo giũ mạnh một phát rồi xòe ra che mông cho Lộ An Thuần: “Xê dịch chân về phía trước một chút.”
“Ừm.”
Lộ An Thuần chốc khuỷu tay lên vai Ngụy Phong, mượn áo khoác che khuất, cô dịch chuyển chân trái vòng qua yên xe máy đằng trước, chuyển sang tư thế ngồi lệch sang một bên rồi chậm rãi đứng dậy.
Ngụy Phong dùng áo khoác che chân cho cô để tránh bị lộ hàng, đồng thời ánh mắt của anh cũng nhìn sang bên cạnh một cách lịch sự.
Lộ An Thuần nhanh chóng xuống xe, sửa sang lại nếp gấp trên làn váy, đồng thời trả áo đồng phục cho Ngụy Phong: “Cảm ơn anh Phong.”
Ngụy Phong vắt áo lên vai trái, xoay người khóa xe mô tô, ánh mắt đen sẫm không chứa một tia cảm xúc: “Kêu vớ vẩn gì đấy.”
“Anh Trư Can kêu được thì sao tôi không kêu được.” Lộ An Thuần bĩu môi: “Cậu còn bảo đã ngồi chung xe mô tô thì đều là anh em chí cốt cơ mà.”
Anh nghiêng người, khóe môi hiện lên nụ cười lưu manh: “Làm anh em với tôi, cậu có đủ phần cứng không?”
Cô gái nhỏ lập tức hiểu ý anh, thoắt cái gò má đã ngả sang màu đỏ rực như gấc chín.
Anh lấy balo đeo chéo treo trên xe, sải bước chân lười nhác bước vào cửa hàng bán điện thoại.
Lộ An Thuần ôm bờ vai của cậu nhóc học sinh tiểu học, vừa nói vừa cười đi theo anh vào cửa hàng.
“Sao chị lại đi theo anh trai em đến đây?”
“Đến thăm em chứ sao. Trên đường đi chị gặp phải một ít phiền phức nhỏ.”
Lộ An Thuần kể ngắn gọn chuyện vừa xảy ra cho Ngụy Nhiên nghe. Ngụy Nhiên cứ như ông cụ non, thở dài: “Anh trai em ấy mà, thật sự rất khiến người khác lo lắng. Hồi trước bà còn sống cứ bảo bát tự của anh ấy không tốt, rất dễ gặp chuyện xui xẻo, hay rước vạ vào thân.”
“Thế à?”
“Thế thì em phải trông chừng anh ấy cho kỹ vào, đừng để anh ấy nảy sinh tranh cãi với người khác nữa.”
“Vâng, em sẽ trông chừng anh trai em! Em đã lớn rồi!”
Sau khi vào nhà, Ngụy Phong đi đến bàn sửa chữa điện thoại, lấy một chiếc di động cũ từ trong tủ, thành thạo vặn đinh ốc, gỡ nắp lưng điện thoại, nhân tiện kéo một tờ khăn giấy lau chùi bụi bẩn bám trong các kẽ hở của điện thoại.
Móng tay của anh được cắt rất gọn gàng, gần như cắt sát phần thịt, không để lại bất cứ bộ phận dư thừa nào, chỉ có móng tay ngón trỏ là có một vầng trăng lưỡi liềm, những ngón tay khác đều không có. Không như Lộ An Thuần, mỗi một móng tay đều có hình trăng lưỡi liềm đầy đặn.
Ánh đèn chói mắt chiếu xuống, lúc này Lộ An Thuần mới phát hiện hình như trên tóc của anh dính vết máu.
“Cậu bị thương kìa!” Cô vội vàng bước tới, khom lưng sờ lên đầu anh
Cảm giác đau nhói khiến Ngụy Phong nghiêng đầu né tránh theo phản xạ có điều kiện. Nếu cô không chạm vào thì anh thậm chí sẽ không chú ý tới vết thương trên da đầu mình. Anh chạm vào vết thương, có vết máu nhàn nhạt dính trên đầu ngón tay.
“Không sao đâu, chẳng qua là bị trầy da một xíu thôi.”
“Phải đến bệnh viện chứ, lỡ vết thương bị nhiễm trùng thì sao!”
Nhưng Ngụy Phong không muốn chuyện bé xé ra to, thế là anh ra lệnh cho Ngụy Phong: “Học sinh tiểu học, lấy hộp y tế ra đây.”
Học sinh tiểu học Ngụy Nhiên lập tức hóa thân thành con quay chạy băng qua sân, vào trong buồng lấy hộp y tế, lục được một đống thuốc trong hộp.
Thuốc đỏ, cồn, Vân Nam Bạch Dược, amoxicillin, rễ bản lam…
“Anh trai em thường xuyên đánh nhau, cho nên bà chuẩn bị sẵn thuốc cho anh ấy luôn.”
“Cậu ấy thường xuyên đánh nhau ư?”
“Vâng.”
Chúc Cảm Quả đang ngồi chơi di động trên sofa tiếp lời: “Cái nết khó ưa, mỏ còn hỗn, bất kể là ngõ Thanh Hà chúng tôi hay là ở trường học cũ hồi trước, không thiếu người muốn cho cậu ấy một trận nhớ đời.”
“Thế thì cũng không thể tùy tiện đánh nhau với người khác chứ. Đánh thắng thì vô đồn cảnh sát ngồi, đánh thua thì vào bệnh viện nằm, đằng nào cũng chịu thiệt.” Lộ An Thuần trách cứ: “Có chuyện gì thì ngồi xuống tâm sự, nói rõ lý lẽ là được.”
Ngụy Phong nhấc mí mắt lên liếc cô một cái: “Cô thử nói rõ lý lẽ với đám người lúc nãy mà xem.”
“Ừm…”
Cũng đúng.
Trong thế giới của anh, không có lý lẽ gì để nói.
Học sinh tiểu học Ngụy Nhiên chấm tăm bông vào thuốc đỏ rồi nhón chân bôi lên vết thương trên da đầu cho Ngụy Phong. Cậu nhóc vụng về đến mức khiến anh nhíu mày mấy lần nhưng cuối cùng vẫn không nói một lời.
“Để chị làm cho.”
Lộ An Thuần rút mấy cây tăm bông gom lại thành một bó, chấm thuốc đỏ rồi vén sợi tóc trên đầu Ngụy Phong, nhẹ nhàng thoa lên phần da bị trầy xước chảy máu trên đầu.
Sợi tóc của anh rất mềm mại, vuốt ve sẽ thấy rất thoải mái, còn tưởng là lớp lông tơ mềm mịn của cỏ đuôi mèo, song phần chân tóc sau gáy lại rất cứng, chạm vào như đâm vào tay.
Cô dùng tăm bông dính thuốc bôi lên phần da đầu bị trầy xước chảy máu từng tí một, chỉ sợ mình hơi mạnh tay một chút sẽ khiến anh đau đớn nên cô làm rất nhẹ tay, còn vừa bôi thuốc vừa thổi lên vết thương để làm giảm cảm giác đau đớn. Truyện được nhóm dịch đăng ở luvevaland.co. Nhóm sẽ public 51 chương, từ chương 52 mọi ngươi có thể vào group Động spoil và review truyện (search trên facebook, tên nhóm viết hoa hết) hoặc vào bằng link https://.facebook.com/groups/spoilandreview để đọc không tốn MP. Mọi người nhớ trả lời câu hỏi để được duyệt vào nhóm nhanh hơn nha.
Hơi thở của cô dịu dàng, động tác còn dịu dàng hơn. Ngụy Phong chưa bao giờ được đối xử một cách mềm nhẹ như bây giờ.
Cuộc sống của anh vẫn luôn cẩu thả, ngủ trên giường ván cứng, thức ăn đơn giản chỉ để lấp đầy bụng, bàn sửa điện thoại bừa bộn… Anh chỉ giao tiếp với những thứ như vậy.
Đây là lần đầu tiên anh được tiếp xúc với một thứ thơm tho mềm mại, sự dịu dàng đặc trưng của con gái.
Thậm chí anh có thể cảm nhận được hơi thở mang theo mùi thơm ngọt ngào của cô.
Ngụy Phong vẫn cắm mặt xuống bàn sửa di động, giả vờ như không để ý tới chuyện cô gái đang bôi thuốc cho mình, chỉ có yết hầu ngứa ngáy liên tục nuốt nước bọt thể hiện tâm trạng bối rối của anh lúc này.
Lộ An Thuần bôi Vân Nam Bạch Dược cho anh rồi nói: “Thực ra để phòng ngừa bất trắc, cậu nên cắt tóc ở chỗ da đầu bị thương, vậy thì sau này mới dễ bôi thuốc hơn.”
“Em đi lấy kéo!” Học sinh tiểu học cực kỳ nghe lời Lộ An Thuần.
Ngụy Phong nhanh nhẹn túm cổ áo của học sinh tiểu học: “Mày dám đụng vào tóc của anh thử xem!”
Câu nói này rất có sức đe dọa, học sinh tiểu học lập tức thành thật, không dám xằng bậy nữa.
Tưởng tượng cảnh mái tóc của Ngụy Phong bị trống một chỗ, Chúc Cảm Quả không kìm nén được mà ôm bụng cười phá lên: “Khỏi phải nói, tưởng tượng trông còn rất thú vị, bảo đảm số lượng người qua đường ngoái đầu nhìn cậu sẽ tăng lên gấp đôi!”
“Được lắm.” Ngụy Phong đẩy học sinh tiểu học: “Đi cắt kiểu đó cho anh Trư Can của nhóc.”
“Ố kề!” Học sinh tiểu học phấn khởi cầm cây kéo trong rổ đựng dụng cụ cắt may của bà: “Anh Trư Can! Để em cắt tóc cho anh!”
“Đừng đừng đừng, con nít con nôi không được chơi kéo, mau bỏ xuống cho anh!”
“Anh đừng sợ mà!”
“Ngụy Nhiên, anh cảnh cáo mày! Anh Trư Can nổi nóng rồi đấy nhé!”
Lộ An Thuần ngồi trên ghế cao chân bên bàn sửa điện thoại chăm chú nhìn một lớn một nhỏ đang rượt đuổi đùa giỡn với nhau. Cô nhận thấy khóe môi của mình hầu như chưa từng hạ xuống mà cứ cong lên mãi thôi. Cô rất thích bầu không khí trong cửa hàng này.
Vừa quay đầu lại, cô lập tức va vào con ngươi đen nhánh sâu thẳm của Ngụy Phong.
Ánh mắt của anh vừa sâu thẳm vừa sáng ngời, tựa như chùm rêu xanh biếc vừa được tắm một trận mưa to, ánh mắt trong veo và sống động.
Lộ An Thuần lập tức né tránh ánh mắt của anh theo phản xạ. Lần đầu tiên cô nhận thấy mình không biết nên làm gì khi đối mặt với chàng trai này.
Ngụy Phong cụp mi mắt, tiếp tục loay hoay chiếc di động trước mặt mình.
Học sinh tiểu học nhanh chóng hết hứng thú với anh Trư Can, thế nên cậu nhóc chạy đến trước mặt Lộ An Thuần, vịn mép bàn sửa điện thoại hỏi: “Chị ơi, sao mấy ngày nay chị không đến đây tìm anh em em?”
“Gần đây chị hơi bận một chút nên không đến được. Mới vừa khai giảng còn gì.”
“Em còn tưởng chị đã quên bọn em rồi chứ.”
“Làm gì có chuyện đó.” Lộ An Thuần nhéo gò má trắng trẻo mũm mĩm của cậu nhóc: “Chị quên ai chứ không bao giờ quên em đâu nhé.”
Học sinh tiểu học nhất thời thẹn thùng, lấy một xấp thẻ giấy Ultraman trong chiếc ba lô hoạt hình cũ của mình đưa cho cô: “Tặng chị nè!”
Chúc Cảm Quả hô to: “Vãi! Đây không phải là thẻ kim cương phiên bản giới hạn mà em vẫn cất giấu hả? Thứ này là mạng sống của em cơ mà!”
“Vâng, thứ quý giá nhất của em chính là nó.” Ngụy Nhiên khẳng định: “Em tặng cho chị.”
“Món quà quý giá nhường này, chị không thể nhận.”
“Chị nhận đi!” Ngụy Nhiên nhét thẻ bài vào túi áo Lộ An Thuần: “Tình bạn quý giá giữa em và chị bắt đầu từ những tấm thẻ bài Ultraman này!”
“Ừ, cảm ơn em, chị sẽ trân trọng chúng.” Lộ An Thuần xoa đầu cậu nhóc: “Lần sau chị cũng sẽ mang quà cho em.”
Thấy hai người chung sống hòa thuận như vậy, Chúc Cảm Quả không thể kìm nén trái tim ngo ngoe rục rịch muốn gây sự của mình: “Nhóc con, em thích chị ấy đến mức đó thì cho chị ấy làm chị dâu của em nhé?”
Ngay lập tức, ánh mắt Ngụy Phong lia về phía cậu ta như lưỡi dao sắc bén. Chẳng qua anh còn chưa kịp phun hương nhả ngọc thì thằng nhóc học sinh tiểu học đã kêu lên: “Anh trai em không xứng!”
“…”
Ngụy Phong buột miệng: “Ông đây không xứng chỗ nào?”
“Anh nhìn lại chính anh đi, bẩn như gì.” Ngụy Nhiên nói bằng giọng tràn đầy ghét bỏ: “Chị gái sạch sẽ thơm tho cỡ này, chị ấy sẽ không thích anh đâu.”
Quả thực là thế, trên người Ngụy Phong có dấu chân, còn có bụi đất dính đầy mình vì trận đánh nhau lúc nãy, ngay cả bộ đồng phục đắt tiền cũng nhăn nhúm khắp nơi.
Không một học sinh nào của trường trung học phổ thông số 1 Nam Gia có thể biến bộ đồng phục ra nông nỗi này như Ngụy Phong.
Ngụy Phong lười biếng đứng dậy, vào buồng trong thay quần áo, lại nghe thấy Lộ An Thuần ở sau lưng nói với Ngụy Nhiên rằng:
“Trên người chị sạch sẽ là vì anh trai em đã bảo vệ chị, không cho kẻ xấu đụng tới chị.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...