[free]_mẹ của nữ phụ là bạch nguyệt quang của ông lớn

Quả nhiên, quản gia Lý Kim tới mở cửa, thấy người ở ngoài là Nghiêm Dục và Trịnh Tư Vận, không khỏi sửng sốt. 
 
Anh ta là quản gia cấp bậc hoàng kim có trình độ chuyên môn vượt trội. Ngày thường ngoại trừ xử lý việc từ trên xuống dưới của Lan Đình, thì cũng một tay lo liệu chuyện riêng tư của Nghiêm Quân Thành. Lần đầu tiên Trịnh Tư Vận gặp Lý Kim thì rất ngạc nhiên, bởi vì thoạt nhìn anh ta cũng tầm tuổi như chú, cũng không phải ông nội hiền lành nhìn thấy trong phim truyền hình bình thường. 
 
Lần đầu tiên Lý Kim nghi ngờ trí nhớ của mình, hỏi: "Có phải là các cháu không có dấu vân tay mở khóa?" 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Có ạ!" Nghiêm Dục trả lời: "Chúng cháu đã quen gõ cửa trước khi vào nhà ạ.” 
 
Trịnh Tư Vận cũng nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, thói quen ạ.” 
 
Lý Kim mỉm cười gật đầu, nhưng không nói gì, nghiêng người cho họ vào, nhà bếp bên kia đã sẵn sàng. 
 
Trịnh Tư Vận và Nghiêm Dục rửa tay rồi ngồi vào chỗ ngồi. 
 
Hai người lớn, hai người nhỏ, ngồi tại bàn ăn, giống như một gia đình bốn người hạnh phúc và hài hòa. 
 
Trịnh Vãn cũng rất thích Nghiêm Dục. Thứ nhất, quả thật Nghiêm Dục có hơi giống Nghiêm Quân Thành, nhưng cũng chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, năng động hơn so với chú cậu ta nhiều, vừa nhìn đã biết đứa nhỏ này được lớn lên bởi bao quanh tình yêu. Cậu ta như ánh mặt trời sáng sủa, dũng cảm lại thẳng thắn. Thứ hai, Nghiêm Dục đối xử chân thành với người khác, đối xử với Tư Vận không giống như anh em, mà lại giống như bạn thân. 
 
Nghiêm Dục cũng rất thích thân thiết với cô bé. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không có gì khác, Trịnh Tư Vận cũng mắng cậu ta chân chó, nịnh hót. Nhưng mà ai bảo chỉ cầm một câu nói của thím, là đã có thể làm cho chú dễ dàng hết giận đây? 
 
"Thím, con cảm thấy vẫn là sườn nướng của thím nấu rất ngon. Trình độ nấu ăn của đầu bếp nơi này không bằng ngón tay út của thím!" 
 
Nghiêm Dục mở to hai mắt nói dối. 
 
Trịnh Tư Vận muốn trợn trắng mắt. 
 
Nhưng mà không chịu nổi Trịnh Vãn cũng thích nghe những loại lời này, không ai không thích. Cô mỉm cười gật đầu: "Vậy chờ các con thi xong, thím sẽ làm cho mấy đứa.” 
 
Nghiêm Dục vẫn giống như kiếp trước, sau khi Nghiêm Quân Thành thương lượng với người nhà, cậu ta vẫn phải ra nước ngoài học tập. 
 
Dù sao với thành tích hiện tại của Nghiêm Dục, trừ khi sắp xếp cho cậu ta học trường quốc tế, nếu không cũng chỉ có thể đậu vào một trường trung học phổ thông bình thường. 
Nghiêm Quân Thành cho rằng, thay vì học trường quốc tế trong nước, vậy chi bằng sau khi thi trung học xong thì ra nước ngoài thích nghi trước. Hai vợ chồng Nghiêm Minh Thành đã sớm đem con bỏ chợ, phương diện sinh hoạt giao cho cha mẹ Nghiêm, phương diện học tập cùng với tương lai thì giao cho Nghiêm Quân Thành sắp xếp. 
 
Sau bữa ăn, Nghiêm Dục và Trịnh Tư Vận chơi bóng bàn trên tầng hai. 
 
Nghiêm Dục lại hỏi cô bé: "Cậu thật sự không muốn ra nước ngoài sao? Đặng Mạc Ninh cũng đi, ba người chúng ta vui biết bao.” 
 
"Sau này rồi hãy nói sau đi." Trịnh Tư Vận tập trung điều khiển vợt: "Nói không chừng ở bên này học trung học ba năm, tôi sẽ thay đổi ý định, nhưng bây giờ tôi vẫn muốn ở lại trong nước.” 
 
Nghiêm Dục ai oán: "Tôi cũng muốn ở lại trong nước.” 
 
Nhưng cậu ta không có sự lựa chọn, thành tích của cậu ta không tốt. 
 
Cậu ta bắt đầu hối hận, sao không sớm nghiêm túc học tập một chút đây? Học kỳ cuối cùng mặc dù cậu ta treo đầu lên xà nhà cũng cùng lắm là từ hạng chót lên trên được hơn mười người... 

 
"Học tập chăm chỉ ở nước ngoài." Trịnh Tư Vận ngước mắt nhìn cậu ta một cái: "Nói không chừng bên kia thích hợp với cậu hơn.” 
 
Nghiêm Dục tủi thân: "Thích hợp cho chơi trò trượt patin thì có. Tôi đường đường là người Trung Quốc mình đồng da sắt hàng thật giá thật, vậy mà phải cúi đầu nói tiếng chim, quan trọng là tôi còn không biết nói tiếng chim nữa cơ chứ.” 
 
Trịnh Tư Vận bị chọc cười: "Vậy cậu nói với chú đi.” 
 
Nghiêm Dục: "Tôi tình nguyện đi gặm chim. Cảm ơn cậu, đề nghị của cậu thật là tốt đó, thời gian tới không đề cập đến nó một lần nào nữa nhé.” 
 
"Nói thật." Trịnh Tư Vận đứng thẳng người, cong môi: "Tôi rất muốn đi lớp thực nghiệm đặc biệt xem một chút, đến tột cùng là tôi ngược đãi người khác hay là bị người khác ngược đãi. Nó rất có tính thử thách, tôi rất thích.” 
 
Nghiêm Dục: "Cậu thật sự không coi tôi là người ngoài, những lời mạnh miệng như vậy cũng nói với tôi.” 
 
Trịnh Tư Vận: "Ván này tôi thắng.” 
 
Nghiêm Dục: "Tôi đây là sư phụ chết đói vì lo dạy dỗ đồ đệ mà, chẳng qua là mạng của tôi mà thôi! Lần nữa?" 
 
"Lại một lần nữa.” 
 
Tính tình Trịnh Tư Vận rất ổn định, cũng rất biết giữ bình tĩnh. Cô bé chỉ coi thi trung học như là kỳ thi cuối kỳ trước đó, cuối cùng ngược lại phát huy tốt hơn so với tưởng tượng, cô Triệu gọi mấy học sinh giỏi trong lớp đi qua đánh giá đáp án. Giáo viên chủ nhiệm có đủ kinh nghiệm như cô Triệu, dựa vào đánh giá của Trịnh Tư Vận, trong lòng cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm, nếu như không có điều gì ngoài ý muốn, Trịnh Tư Vận vào lớp thực nghiệm cao là hoàn toàn không thành vấn đề, có điều chỉ là vấn đề xếp hạng mà thôi. 
 
Đối với học sinh, kỳ thi tuyển sinh đại học là một ngưỡng quan trọng của cuộc đời, kỳ thi trung học cũng vậy. 
 
Trịnh Vãn luôn luôn có lòng tin đối với con gái, hiện tại cũng chỉ chờ đến thời gian tra thành tích thi. 
 
Đám cưới của Trịnh Vãn và Nghiêm Quân Thành dự kiến diễn ra vào ngày 5/7. Nghiêm Quân Thành là người theo chủ nghĩa duy vật kiên định, nhưng trong chuyện này khó có khi lại mê tín dị đoan một lần. Thế nhưng còn cố ý mời người giúp đỡ xem ngày lành tháng tốt thích hợp tổ chức hôn lễ, người ta cho ba ngày để lựa chọn. 
 
Cuối cùng vẫn là Trịnh Tư Vận đi ngang qua, nhìn chằm chằm ngày tháng trên giấy hồi lâu, chọn cho bọn họ ngày 5 tháng 7. 
 
Trịnh Vãn cũng hỏi Trịnh Tư Vận: "Vì sao là ngày 5 tháng 7? Thật ra có thể chọn ngày 24 tháng 7 hoặc 18 tháng 7, vừa lúc kết quả thi trung học của con.” 
 
"Con không thể chờ đợi để tham dự đám cưới của mẹ mình. Sớm một chút thì tốt một chút!" 
 
Trịnh Tư Vận rúc vào trong ngực cô, không để cho mẹ nhìn thấy nước mắt trong mắt mình. Trịnh Tư Vận ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người mẹ, điều này làm cho cô bé còn mang theo một tia khúc mắc cuối cùng trong lòng có thể bình phục. 
 
Nghiêm Quân Thành cũng nghĩ như vậy. 
 
Sớm hơn chắc chắn là tốt hơn. 
 
Đám cưới vẫn được cử hành ở Đông Thành. Tất nhiên hải đảo hoặc lâu đài nước ngoài cũng rất lãng mạn, nhưng cũng không thể không xem xét nhiều yếu tố thực tế. Tháng Bảy đã vào hè, đâu đâu cũng là thời tiết nóng, cũng có không ít khách là người trung niên và người cao tuổi. Rồi còn phải làm visa, thời gian dài đi máy bay đến bãi biển bãi biển nóng bức, thực sự khó khăn hơn một chút. 
 
Nghiêm Quân Thành và Trịnh Vãn đều là người sinh ra và lớn lên ở Đông Thành. Tình yêu của bọn họ bắt đầu ở Đông Thành, bọn họ cũng gặp lại nhau ở thành phố này, trên thế giới cũng không có chỗ nào thích hợp hơn nơi này làm nơi mà bọn họ hứa hẹn sẽ ở bên nhau, đầu bạc đến già. 
 
Ngày đám cưới, khách khứa nối đuôi nhau không dứt. 
 
Toàn bộ hiện trường bố trí như mộng như ảo, rất khó tưởng tượng, dưới nhiệt độ cao như vậy, Nghiêm Quân Thành thế nhưng lại tìm được địa điểm giống như tiên cảnh này, thấp hơn vài độ so với nhiệt độ trong trung tâm thành phố. Cho dù đó là biển báo tại chỗ hoặc quà tặng tay, thiệp mời, xung quanh có thể nhìn thấy ký hiệu Z & Y. 
 
Bầu không khí náo nhiệt nhưng không ồn ào. 

 
Nghiêm Quân Thành và Trịnh Vãn vốn là bạn học trung học, bạn học cũng có mối quan hệ chung. Mấy người bạn học trung học đã sớm lập nghiệp có gia đình, kết hôn sớm, con cái đều trạc tuổi Trịnh Tư Vận, kết hôn muộn thì con cũng đều học tiểu học... Nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự phấn khởi nhiều chuyện của bọn họ chút nào. 
 
"Lúc trước nghe Tiểu Vãn nói cô ấy và Nghiêm Quân Thành tái hợp, tôi còn tưởng rằng cô ấy đang nói đùa.” 
 
Đây là bạn cùng bàn của Trịnh Vãn học lớp 12, mấy năm nay hai người cũng liên tục giữ mối liên lạc. 
 
"Tôi không ngạc nhiên chút nào." Nói chuyện chính là lớp trưởng cũ: "Lúc trước tình cảm của hai người bọn họ tốt như vậy, tuy rằng cũng không biết sau này bọn họ như thế nào mà lại chia tay, chắc là mọi người có thể đều sẽ có cảm giác đặc biệt đối với mối tình đầu. Lần này gặp lại, hai người đều là độc thân, vậy tái hợp không phải là chuyện sớm muộn sao?" 
 
“Vậy các cậu đoán xem, là ai đuổi theo ai, là ai nhắc lại chuyện xưa?” 
 
"Điều này cũng cần phải đoán. Chắc chắn là Nghiêm Quân Thành chưa quên tình cũ, học kỳ cuối cùng vừa mới chia lớp, Nghiêm Quân Thành cứ chốc lát là lại mượn đồ Trịnh Vãn, lúc thì hỏi Trịnh Vãn mấy giờ rồi. Thật ra lúc đó cậu ta cũng có đồng hồ đeo tay, nhưng lại tháo ra đặt ở trong hộc bàn, chính là muốn tìm cơ hội nói chuyện với cô ấy.” 
 
Ngay cả trong mắt những người không biết sự tình bên trong, đây cũng là một mối tình nối lại tình xưa. 
 
Trịnh Tư Vận lo lắng mẹ sẽ đói, dành thời gian lẻn vào phòng nghỉ cô dâu, rõ ràng hôm nay đã gặp mẹ nhiều lần, nhưng vẫn sẽ bị ngạc nhiên. Trịnh Vãn nhìn thấy cô bé qua tấm gương phản chiếu, nhẹ nhàng giơ tay lên, dịu dàng nói: "Tư Vận, mau tới đây.” 
 
Các nhân viên trang điểm khác cũng rất có mắt nhìn, tìm lý do khác rời đi, để lại căn phòng này cho mẹ con bọn họ. 
 
"Hôm nay mẹ đẹp quá!" Trịnh Tư Vận nhất định phải dùng rất nhiều sức lực, mới không đến mức giọng nói nghẹn ngào. 
 
Cô bé đã nhìn thấy một khoảnh khắc hạnh phúc như vậy của mẹ mình, đã không có bất cứ điều gì hối tiếc. 
 
Nhưng tâm trạng vẫn sẽ phức tạp. 
 
Làm thế nào mối quan hệ giữa mẹ và con gái có thể thân mật được như vậy. 
 
Cô bé nghĩ rằng mình đã có đủ may mắn, bởi vì mình là một cô gái, cô bé có thể nhìn thấy thế giới của mẹ, tất cả các cảm xúc của mẹ, tương lai cô bé sẽ trải nghiệm từng chút một. 
 
Bây giờ cũng vậy. Nếu tương lai cô bé lại có cuộc gặp gỡ đó, thì cũng sẽ gặp một người tình yêu đến từ hai phía, tương lai cũng có năm mươi phần trăm khả năng cô bé sẽ kết hôn, khi đó mẹ cảm thấy như thế nào, cô bé đã thay mẹ nếm thử trước. 
 
Bây giờ nhìn mẹ kết hôn, cô bé vừa rất hạnh phúc vừa cảm thấy chua chát, muốn cười và không thể ngăn chặn những giọt nước mắt trong mắt mình. 
 
Năm mươi phần trăm khả năng sẽ xảy ra trong tương lai đó, mẹ cũng sẽ giống như cô bé bây giờ. 
 
Trịnh Vãn cười nhéo nhéo mặt cô bé, nhẹ giọng hỏi: "Có mệt không?" 
 
"Có một chút. Trịnh Tư Vận nói: "Mệt thì cũng rất ui, hôm nay mẹ rất đẹp, chú cũng rất đẹp trai. A đúng rồi..." 
 
Cô bé lấy bánh ngọt nhỏ từ trong túi xách ra: "Con bảo Nghiêm Dục lấy cho con.” 
 
Thật ra Trịnh Vãn cũng không đói, nhưng vẫn cười tủm tỉm há miệng, nhận lấy thức ăn con gái cho. Giờ khắc này, quan hệ mẹ con hình như cũng xảy ra một chút biến đổi trong thoáng chốc. 
 
Dường như là sợ con gái sẽ suy nghĩ nhiều, trước khi Tư Vận rời đi, Trịnh Vãn lại gọi cô bé lại, nhấc váy cưới đứng dậy, khăn che đầu buông xuống đất. 
 

Đứng trước mặt con gái, Trịnh Vãn nhẹ nhàng ôm cô bé một cái. 
 
Vẫn là hơi thở quen thuộc của Trịnh Tư Vận, cô không khỏi chua xót, nước mắt đã dâng lên trong hốc mắt. 
 
Trịnh Vãn dịu dàng nói bên tai cô bé: "Mẹ nói với con, con còn nhớ không? Mặc kệ xảy ra chuyện gì, mặc kệ mẹ kết hôn với ai, Tư Vận vĩnh viễn đều là cục cưng của mẹ. Mẹ sẽ luôn yêu con.” 
 
Nước mắt Trịnh Tư Vận rơi xuống, ừ một tiếng. 
 
Tất nhiên là cô bé biết. 
 
Mẹ là mẹ của một mình cô, nhưng ngoài ra, mẹ vẫn là Trịnh Vãn, Trịnh Vãn cũng nên có cuộc sống riêng của mình. 
 
Đám cưới này ngoại trừ lớn hơn và xa hoa hơn, thì các bước cũng không khác nhau nhiều đám cưới bình thường. 
 
Trịnh Vãn cũng không phải là người phóng khoáng trong chuyện tình cảm. 
 
Điểm này, người cảm nhận sâu sắc nhất hẳn là Nghiêm Quân Thành. 
 
Có lẽ là chịu ảnh hưởng của tình yêu với học sinh giỏi, khi Trịnh Vãn mới bắt đầu yêu đương, trong giai đoạn đầu tiên, trước hết học được không phải là biểu đạt, mà là che giấu. Sẽ không ôm hôn nhau trên đường phố người đến người đi, cũng sẽ không đăng quá nhiều khoảnh khắc ngọt ngào lên tài khoản mạng xã hội, càng không thể hiện tình cảm ở trước mặt nhiều người như vậy. 
 
Vì vậy, khi Trịnh Vãn trả lời "Con đồng ý" dừng lại vài giây, nhìn về phía người đàn ông trước mắt đã yêu cô trong nhiều năm, và kiên quyết bổ sung một câu: "Em cũng yêu anh.” 
 
Câu này, cũng không có trong diễn tập hôn lễ. 
 
Cô lại không hiểu sao muốn nói cho anh biết. Cô cũng sẽ lo lắng, giờ khắc này kìm lòng không được, đến lúc bọn họ ở một mình lại lặng lẽ giấu trở về. 
 
Nghiêm Quân Thành còn chưa lấy lại tinh thần. 
 
Tạo ra trò đùa đầu tiên của hôm nay… Năm nay anh đã bốn mươi tuổi, mặc dù trong lòng kích động đến không thể khống chế, nhưng cũng sẽ không rơi nước mặt tại sân khấu tổ chức hôn lễ. Tất nhiên, nếu anh còn trẻ, chẳng hạn như khi anh kết hôn với cô vào năm 22 tuổi, anh rất có thể sẽ làm như vậy. 
 
"Nhắc lại lần nữa." Hơi thở anh không ổn định, hỏi lại lần nữa: "Anh không nghe rõ.” 
 
Khách khứa dưới sân khấu đều cười rộ lên. 
 
Không nghĩ tới lại có thể nhìn thấy vị tổng giám đốc Nghiêm này thất thố một lần. 
 
Hà Thanh Nguyên là bạn tốt thân thiết của Nghiêm Quân Thành, cũng được mời lên sân khấu, trên mặt anh ta lộ ra nụ cười ấm áp làm cho người ta như được tắm gió xuân: "Hôm nay thật không biết nên nói cái gì mới tốt. Thôi được rồi, bạn thân của cô dâu nói tình bạn của bọn họ, vậy tôi cũng tham khảo một chút vậy.” 
 
"Tính kỹ lại thì, tôi và lão Nghiêm quen biết cũng gần mười tám năm." Anh ta cũng có tế bào hài hước nhất định, nói đến đây dừng lại vài giây, vội vàng cúi đầu xin lỗi một bàn nào đó dưới sân khấu: "Chú ơi, cháu xin lỗi xin lỗi, hôm nay chú vẫn có ở đây, cháu không thể gọi cậu ta là lão Nghiêm, chú mới là lão Nghiêm, hôm nay cậu ta chỉ có thể là Tiểu Nghiêm.” 
 
Lại là một trận cười và tràng vỗ tay. 
 
"Tôi và Tiểu Nghiêm không đánh không quen biết. Nếu ai đó nói với tôi rằng tôi sẽ có một mối quan hệ vào sinh ra tử với người đàn ông này, tôi có thể sẽ báo cảnh sát." Anh ta lại quay đầu nhìn về phía Nghiêm Quân Thành, trong lòng vô cùng cảm khái: "Nhiều năm như vậy, tôi vẫn biết trong lòng cậu ta có một người, rất ít người biết, dự án chính thức đầu tiên của tập đoàn Thành Nguyên, được gọi là kế hoạch Z.” 
 
Trịnh Vãn hơi ngạc nhiên, ngước mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh mặc trang phục thẳng tắp. 
 
Nghiêm Quân Thành cười nhạt. 
 
"Tôi hỏi Tiểu Nghiêm, Z có ý nghĩa gì." Hà Thanh Nguyên cười: "Tôi nghĩ cô dâu hẳn là cũng không biết. Thẳng thắn mà nói, nói bí mật này ra trong trường hợp này, tôi nghi ngờ sau đó Tiểu Nghiêm sẽ tìm tôi tính sổ. Z vừa là Z trong Z&Y mà chúng ta đang thấy, mà còn có một ý nghĩa khác.” 
 
"Tiểu Nghiêm nói với tôi, ở trong nước chúng ta, Z cũng là ký hiệu của tàu hỏa, cũng chỉ có một chiếc tàu này mới có thể đi thẳng vào trong lòng cậu ấy, mà hôm nay, tôi muốn chúc mừng cậu ấy, rốt cục đợi được chuyến tàu định mệnh của cậu ấy." Hà Thanh Nguyên thu hồi ý cười trên mặt, mang theo phước lành vô hạn: " Chúc mừng hai người, trăm năm hạnh phúc, răng long đầu bạc.” 
 
Đêm khuya. 
 
Trịnh Vãn về phòng trước, rửa sạch lớp trang điểm hôm nay, cũng cởi váy cưới ra. Nghiêm Quân Thành còn ở bên ngoài tiếp đãi khách khứa, anh uống đến hai má đỏ bừng, cũng không quên tranh thủ thời gian trở về một chuyến. Trịnh Vãn ngửi thấy mùi rượu trên người anh muốn lui về phía sau, nhưng anh lại không chịu buông cô ra. 

 
Nếu không phải mấy người bạn của anh không ngừng gọi điện thoại thúc giục thì anh cũng không muốn rời đi. 
 
Rõ ràng suy nghĩ cũng hỗn loạn, nói chuyện cũng nặn từng chữ, so với bình thường, phản ứng chậm chạp hơn rất nhiều. Nhưng cho dù là thời khắc như vậy, anh cũng không quên dặn dò cô, để cho cô ăn chút gì đó, để cho cô ngâm mình trong bồn tắm. Nếu như không phải cô ngăn cản, anh hận không thể giúp cô đi xả nước, còn phải xoa bóp cho cô, xứng đáng với một ông chồng chăm vợ như con. 
 
Thật vất vả mới tiễn được người đàn ông say rượu đặc biệt dài dòng, Trịnh Vãn mới đi dọn dẹp đồ cưới mới hôm nay. 
 
Lật qua, thế nhưng tìm được một bì thư trong túi. 
 
Trịnh Tư Vận ngồi bên hồ bơi, mặt nước phản chiếu ánh trăng tối nay, cô bé thoải mái hứng gió đêm, thỉnh thoảng nhấc chân lên, nghịch ngợm bọt nước. 
 
[Mẹ thân mến, hôm nay là một ngày đặc biệt, đến lúc đó con sẽ thương lượng với chú một chút. Mỗi năm vào ngày 5 tháng 7 khi hai người chúc mừng ngày kỷ niệm kết hôn, có thể chia cho con một chút thời gian không?] 
 
Trịnh Vãn mở bức thư này ra, nhìn chữ viết quen thuộc của con gái, trên mặt hiện lên ý cười. 
 
Thời tiết ở Đông Thành hôm nay rất tốt. 
 
Trịnh Tư Vận nghĩ, giờ này khắc này có thành phố đang mưa to, cũng sẽ có một hồi tai nạn không cách nào ngăn cản. Cô bé từng nghĩ, cô bé phải làm thế nào để ngăn cản mẹ đi công tác, làm thế nào để ngăn cản mẹ tránh tai họa, trong tai nạn mà đến nay vẫn không biết nên được gọi là thiên tai hay là sự cố, cô bé đã mất mẹ, sau khi sống lại mỗi ngày cô bé đều chuẩn bị mọi chuyện trước ngày này. 
 
Có lẽ đã sắp xếp xong mọi việc trong bóng tối. 
 
Khi cô bé nhìn thấy ba ngày trên giấy vào ngày 5 tháng 7, khi đám cưới của mẹ và chú được xác định, cô bé đứng dưới vòi hoa sen và khóc rất lâu. 
 
[Nếu có thời gian rảnh vào ngày hôm đó, chúng ta có thể ra ngoài ăn một bữa ăn, xem phim hoặc chỉ gọi điện thoại. Ngày này cũng rất quan trọng đối với con.] 
 
Trịnh Tư Vận dứt khoát đứng lên. 
 
Điện thoại di động cô đặt bên hồ bơi vang lên, là Nghiêm Dục gọi tới, phỏng chừng là thúc giục cô bé đi qua. 
 
Cô bé lau tay, cầm điện thoại di động đi nơi khác. 
 
Cô bé cũng rất sợ bóng tối, hiện giờ cô bé đi qua đoạn đường dài này, đã không sợ hãi. 
 
Đi đến hội trường, cô bé dừng lại một lần nữa. 
 
Nơi này treo một bức tranh khổng lồ, đây là một bức ảnh cưới cảnh đêm, người phụ nữ xinh đẹp khoác tay người đàn ông với khuôn mặt lịch lãm, bất kể xem bao nhiêu lần, cũng sẽ cảm nhận được hơi thở của tình yêu của họ. 
 
Cô bé đưa tay ra và chạm vào tay mẹ mình. 
 
Đây là mẹ, cũng là Trịnh Vãn. 
 
Cô bé là con gái, cũng là Trịnh Tư Vận. 
 
[Hôm nay, là cuộc sống mới của mẹ.]  
 
[Cũng là cuộc sống mới của con.] 
 
Cô bé bắt đầu mong đợi, chờ đợi cho đến khi mình hai mươi tám tuổi, chú có thể có mái tóc bạc? 
 
Mẹ sẽ trông như thế nào vào thời điểm đó? 
 
Cô bé mong ngóng, hy vọng, chờ đợi. 
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui