Ở thẩm mỹ viện của Trịnh Vãn cũng có phúc lợi dành cho nhân viên.
Lần trước gặp Giản Tĩnh Hoa, có thể thấy do không hợp khí hậu nên nhìn qua khuôn mặt Giản Tĩnh Hoa còn tiều tụy hơn trước đó. Vì thế, thời gian trước đây cô đã tặng suất của mình cho Giản Tĩnh Hoa, muốn cô ấy tới làm gói dưỡng ẩm.
Giản Tĩnh Hoa không muốn lãng phí, cộng thêm thất nghiệp ở nhà thật sự không có việc gì làm nên sáng hôm đấy đã tới sớm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Vãn khẽ vuốt khuôn mặt cô ấy, tỉ mỉ ngắm nghía: "Quả thật Đông Thành rất khô ráo, đợi chút tôi lấy cho bà vài cái mặt nạ giấy. Bà phải đắp thường xuyên, mà cũng phải uống thêm nhiều nước."
Giản Tĩnh Hoa duỗi tay, dán sát vào mu bàn tay của cô, nhớ nhung cười cười: "Tôi đã ở cái tuổi này rồi, còn bảo dưỡng gì chứ."
"Cái gì mà tuổi này." Trịnh Vãn nói đùa với cô ấy: "Nghe vậy tôi thấy không vui đâu, tôi cảm thấy mình còn rất trẻ đấy. Sao nào, đã nghĩ được sắp tới đi du lịch ở đâu chưa?"
"Còn chưa nghĩ ra." Giản Tĩnh Hoa thở dài một hơi: "Đột nhiên không đi làm nữa, tôi luôn cảm thấy khó chịu."
"Thiếu tiền sao?" Trịnh Vãn lại hỏi.
"Không phải vấn đề về tiền. Bản thân tôi tiết kiệm được chút tiền, chỉ là sắp tới rảnh rỗi lại không biết làm gì."
Lúc Giản Tĩnh Hoa rời đi vào sáng sớm còn mang theo sushi mình tự làm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Vãn ăn một ít, không hề keo kiệt mà khen: "Mùi vị rất ngon, ăn còn ngon hơn quán ăn Nhật Bản ở bên ngoài."
Giản Tĩnh Hoa mím môi cười: "Vậy bà ăn nhiều một chút."
"Hôm nay trên đường tới đây, Tư Vận gọi điện cho tôi." Giản Tĩnh Hoa nói: "Hình như con bé và bạn bè đi tới gần chỗ trước đây tôi làm."
"Bây giờ con bé đã có những người bạn tốt. Khoảng thời gian này tôi cũng không muốn trói buộc con bé, chắc chắn áp lực của học kỳ sau rất lớn."
"Đúng vậy." Giản Tĩnh Hoa thất vọng, mất mát nói: "Có bạn tốt rất tuyệt. Trước đây quan hệ của Tư Vận và Phương Lễ tốt như vậy mà rất lâu rồi cũng không thấy chúng đi chơi với nhau."
Trịnh Vãn không trả lời, im lặng ăn sushi.
Đột nhiên điện thoại rung lên mấy lần, cô còn chưa nhìn, trên mặt đã hiện lên ý cười. Cô rút khăn giấy lau sạch ngón tay, lúc này mới mở điện thoại, quả nhiên là Nghiêm Quân Thành gửi tin nhắn tới.
Nghiêm Quân Thành: [Bữa trưa ăn gì?]
Trịnh Vãn mở máy ảnh, chụp ảnh sushi.
Giản Tĩnh Hoa ngồi ở đối diện cô, nhìn cô cong môi, nhìn cô sáng mắt chụp ảnh, nhìn cô cúi đầu chuyên tâm làm các thao tác trên điện thoại, cả người đều tản ra hơi thở ngọt ngào.
Điều này làm cho Giản Tĩnh Hoa nghĩ đến chính mình.
Thời kỳ còn học đại học, cô ấy cũng từng yêu đương, khi đó không lo không nghĩ, cũng hẹn ước với bạn trai rằng muốn cùng nhau đi tới một thành phố phát triển, tận đến lúc chị gái kéo thân thể mệt mỏi tìm đến.
Bạn trai cũng không biết chồng trước của chị gái là ai, hai người bọn họ cũng cãi nhau, cuối cùng chia tay.
Mười sáu năm qua, không phải không có người đàn ông đối xử tốt với cô ấy, căn bản là cô ấy không thừa tâm tư và thời gian dành cho người khác, cô ấy cũng không muốn Phương Lễ chịu thiệt.
Bận rộn nhiều năm như vậy, mà cũng không biết mình bận cái gì.
Cô ấy chỉ cảm thấy khi mình trồng một cái cây, nhọc nhằn khổ sở, không phàn nàn tưới nước mười sáu năm, cuối cùng trước khi cây ra quả lại có người chiếm mất.
Cô ấy không mong mình có thể đoạt được quả.
Chuyện này không quan trọng, cô ấy vốn không ham muốn gì cái cây này, cô ấy chỉ hy vọng nó khỏe mạnh lớn lên. Cô ấy chỉ cần đứng ở một nơi xa xa, nhìn cậu ta càng ngày càng cao lớn, càng ngày càng tốt là đủ rồi. Điều duy nhất khiến cô ấy vui vẻ là Phương Lễ không hề giống tên súc sinh kia.
Trịnh Vãn cố ý thêm bộ lọc vào ảnh chụp rồi mới gửi cho Nghiêm Quân Thành, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười, cô ngước mắt nhìn về phía Giản Tĩnh Hoa đang đờ người ra.
"Tĩnh Hoa?"
Giản Tĩnh Hoa lấy lại tinh thần, trêu ghẹo cô: "Nhìn bà hạnh phúc như bây giờ, tôi thật sự rất vui vẻ."
"Cũng không hoàn toàn hạnh phúc hết." Trịnh Vãn dùng một tay chống cằm: "Thỉnh thoảng cũng sẽ có buồn phiền, anh ấy rất hay ghen. Nhưng cuộc sống mà, phải trải qua đắng cay ngọt bùi ít nhất một lần."
...
Tới gần cuối tháng, công việc của Trịnh Vãn cũng rất bận, cô phải đối chiếu lại các tài liệu báo cáo.
Uống một bát trà thảo mộc vào bụng, lửa giận lớn đến đâu cũng bị dập tắt. Nghiêm Quân Thành tới đón cô, sau khi xác nhận bây giờ chỉ còn một mình cô ở trong cửa hàng thì mới đi lên... Giống như anh không cần cô miễn cưỡng đi tiếp xúc và hòa hợp với các mối quan hệ xã hội của anh thì cô cũng sẽ không giới thiệu anh với bạn và đồng nghiệp như thời còn trẻ.
Khi còn là những sinh viên non nớt, anh cũng không quá quen với việc qua lại với nhóm bạn của cô.
Trịnh Vãn đứng chờ anh ở cửa ra vào, thấy anh đi tới thì bất đắc dĩ nói: "Đã nói anh có thể về trước mà, đoán chừng em còn phải bận một lúc nữa."
"Không sao."
Đây cũng là lần đầu tiên Nghiêm Quân Thành tới chỗ làm việc của cô.
Không khí bên trong thẩm mỹ viện đều có mùi hương thơm ngát.
"Dì để lại cho em một phần cơm." Trịnh Vãn đi tới phòng giải khát: "Đã lạnh rồi, bây giờ em sẽ cho vào lò vi sóng, nếu như anh không ngại thì chúng ta ăn một ít lót dạ nhé?"
"Anh sao cũng được."
Nghiêm Quân Thành cứ đứng ở sau lưng cô, im lặng đánh giá nơi này.
Phòng giải khát cũng không lớn, những đồ vật nên có đều có.
Trịnh Vãn bỏ hộp vào lò vi sóng, rất nhanh trong không gian nhỏ yên tĩnh đều là tiếng đun nóng.
Đinh...
Cô muốn đi lấy cơm ra.
Nghiêm Quân Thành lại nắm lấy cổ tay cô, kéo cô qua: "Để anh, em đừng để bị bỏng."
"Phải là anh đừng để bị bỏng ấy." Cô nói: "Ít ra thì em còn thường xuyên dùng lò vi sóng, anh thì sao?"
Tay của anh vốn đã luồn vào trong lò vi sóng, vững vàng bê hộp cơm kia ra ngoài, giọng điệu tự đắc nói: "Cái này rất khó dùng sao?"
"Nói chuyện rõ ràng trước đã. Cơm nước chắc chắn không ngon lắm, ít nhất thì sẽ không sánh được với đầu bếp Lan Đình, anh còn hai phút để đổi ý."
Anh nhìn lướt qua cơm bên trong, nhíu mày, có thể cũng đang nghi ngờ, vì sao lại khác hoàn toàn ảnh cô chụp?
Trịnh Vãn không nhịn được cười, tìm được một đôi đũa dùng một lần ở trong ngăn kéo cho anh.
Anh nhận lấy, ngồi xuống bên cạnh cô, hai người bắt đầu hưởng thụ một phần cơm hộp cộng đồng này.
Trịnh Vãn thấy anh gắp một ít trứng tráng thì nhìn anh không chớp mắt, chờ đợi phản hồi của anh.
Anh chậm rãi nhai, nếu chỉ nhìn biểu cảm thì sẽ không thể nhận định được.
"Thế nào?" Trịnh Vãn ngừng cười hỏi anh.
"Cũng được."
Bên trong hộp cơm không có nhiều thịt, anh gắp một ít đưa đến bên miệng cô, cô cũng không khách khí với anh, cắn một miếng.
Sau khi ăn cơm xong, anh nhận nhiệm vụ rửa bát, bồn rửa tay ở đây quá thấp so với anh. Cô thì lại mở một chai nước súc miệng loại nhỏ ra, chỉ trong chốc lát, trong không gian nhỏ chật hẹp này tràn ngập mùi thơm thoang thoảng của trà hoa nhài Long Tỉnh.
Anh tới gần, trên tay đều là bọt, trong mắt đều là ý tứ rõ ràng.
Trịnh Vãn không thể làm gì khác hơn là lại mở chai nước súc miệng ra, bình tĩnh giống như nha sĩ: "Ngoan, há miệng."
Cô rót nước súc miệng vào miệng anh ba lần, sau khi rót một cốc nước cho mình thì chuẩn bị trở về phòng làm việc, ai ngờ lại bị anh ôm lấy từ phía sau. Anh vững vàng đỡ lấy cốc nước của cô rồi đặt xuống, sau đó ôm lấy cô, giữ lấy eo, ngậm lấy môi của cô mà hôn tới.
Hơi thở họ đan xen vào nhau.
"Năm ngày." Anh chợt hàm hồ cố gắng nhắc nhở một câu.
Năm ngày gì?
Trịnh Vãn bị hôn đến choáng váng, mặc dù hai người nhanh chóng tách ra, nhưng môi vẫn để gần nhau, nên hơi thở cũng giống nhau.
Hơi thở nóng rực, còn mang theo hương hoa nhài thoang thoảng.
Bàn tay Nghiêm Quân Thành ôm lấy cổ cô, cố gắng ổn định lại hơi thở đang nặng nề dần.
"Thả anh ra ngoài." Anh nói: "Làm hỏng việc, bị phán án tù năm ngày, có phải nên thả anh ra rồi không?"
Trịnh Vãn thở nhẹ, rốt cuộc cũng khôi phục lại một chút tỉnh táo, hiểu được anh nói năm ngày là có ý gì, lập tức dở khóc dở cười.
"Anh cho rằng em đang trừng phạt anh sao?" Cô làm vấn đề trở nên nguy hiểm: "Chẳng phải nói chỉ có dùng phương thức đấy mới có tác dụng với anh sao?"
"Không phải..."
Anh dùng lòng bàn tay vuốt ve đôi môi như thạch của cô, giọng nói khàn khàn: "Em không muốn trừng phạt anh, em chỉ thấy anh phiền, chỉ đang chán ghét anh thôi."
"Thứ nhất, không phải ai cũng có thể lực tốt như anh, ít nhất thì em không có."
Xung quanh không có ai nên Trịnh Vãn mới có thể nói như vậy, dù vậy nhưng cô vẫn cố gắng nói rất nhỏ, chỉ để cho anh ở rất gần mới nghe thấy được.
"Thứ hai." Cô dừng lại vài giây, cụp mắt: "Với năng lực hiện tại của anh, cộng thêm sinh hoạt của chúng ta bây giờ, chúng ta vĩnh viễn không thể làm lại chuyện điền nguyện vọng."
Vừa dứt lời, hơi thở của Nghiêm Quân Thành cũng chậm mất nửa nhịp.
Trên thực tế, Trịnh Vãn cũng vì câu nói này của mình làm cho ngạc nhiên.
Cô cho rằng mình sẽ không chủ động nhắc tới, cho dù hiện tại quan hệ của bọn họ thân thiết gần gũi như vậy nhưng chuyện chia tay năm đó vẫn là vùng cấm.
Cô nghĩ, bây giờ cô thật sự rất thích anh, thích đến mức rõ ràng có cách giải quyết tốt hơn nhưng cô lại vẫn cứ muốn thổ lộ tiếng lòng thật của mình.
"Chúng ta không làm lại được chuyện lớn, nhưng những chuyện nhỏ thì sao?" Cô ngước mắt nhìn thẳng anh: "Chuyện của chúng ta, bàn bạc xong rồi mới quyết định, có được không?"
Nghiêm Quân Thành khó chịu không lên tiếng.
Qua một lúc lâu, đến lúc Trịnh Vãn muốn buông anh ra rồi, anh lại vẫn cố chấp với vấn đề kia: "Có thể thả anh ra chưa?"
Trịnh Vãn bị anh chọc cười, giơ tay lên sờ mái tóc ngắn của anh: "Anh nói giống như anh là mãnh thú bị em nhốt vào lồng sắt vậy."
"Mãnh thú?" Nghiêm Quân Thành đắc ý: "Mãnh liệt?"
Trịnh Vãn mỉm cười: "Anh thật sự rất biết chơi chữ đấy."
"Tự em nói đấy, chứ không phải anh khoe khoang." Nghiêm Quân Thành cười thành tiếng ngắn ngủi, sau đó nhớ tới những gì cô nói, giọng điệu cũng trầm thấp nghiêm túc: "Những gì em vừa nói, anh đều hiểu."
"Trà thảo mộc thật sự rất đắng." Anh nói.
"Em đã từng ăn chua, anh đã từng ăn đắng, như vậy rất công bằng." Cô dịu dàng hỏi: "Lẽ nào anh từng cho em ăn chua, em còn muốn cho anh ăn ngọt sao? Có đạo lý này à?"
"Anh không nói như vậy." Anh lại hôn tới.
Trịnh Vãn nghiêng đầu đi, khiến anh chỉ hôn được vào cổ.
"Đây là chỗ làm việc của em, đứng đắn một chút đi." Cô chậm chạp nói: "Hơn nữa, còn chưa làm xong việc đâu, anh có thể thả em ra để em đi làm không?"
Lúc này Nghiêm Quân Thành mới lưu luyến buông cô ra, nhưng vẫn đi theo cô tiến vào phòng làm việc.
Thẩm mỹ viện nằm ở khu vực phồn hoa, tiền thuê đắt đến mức khiến cho người ta tặc lưỡi.
Lúc đó, Tổng giám đốc Viên đã mời nhà thiết kế rất giỏi tới, gần như tận dụng hoàn toàn từng mét vuông.
Không giống như phòng làm việc của Nghiêm Quân Thành, phòng làm việc của Trịnh Vãn rất nhỏ, chỉ có thể chứa được một tủ hồ sơ nhỏ, bàn làm việc và ghế tựa, nhưng được cô dọn dẹp rất sạch sẽ.
"Anh không được chê chật."
Trịnh Vãn liếc mắt nhìn anh một cái như oán trách, cũng không rảnh quan tâm đến anh nữa, tiếp tục công việc chưa hoàn thành.
Nghiêm Quân Thành kéo ghế đến ngồi đối diện cô.
Bàn làm việc của cô cũng không lớn, ngoại trừ máy tính và bàn phím ra thì còn trưng bày một hộp đựng đồ trong suốt làm bằng acrylic. Anh tò mò tất cả mọi chuyện về cô... Thật ra anh đã muốn tới xem nơi làm việc của cô từ lâu rồi, nhưng mỗi lần tới đón cô, trong cửa hàng đều có những người khác.
Anh dùng ngón tay lay qua lay lại cái hộp đựng đồ này.
Trịnh Vãn nhìn lướt qua, cũng không ngăn lại. Cô biết rõ anh rất tò mò, trước đây lúc cô đọc sách, anh cảm thấy rất có hứng thú với mặt bàn của cô.
Trong hộp đựng đồ là một vài món đồ cá nhân.
Có son dùng để đánh lớp bổ sung thường ngày, anh không mở ra xem đó là màu gì.
Thậm chí anh cảm thấy thật ra tất cả các màu son của cô đều là một màu.
Còn có son bóng, kem dưỡng tay, dây buộc tóc, kẹp tóc và hai lọ thuốc nhỏ mắt. Trình Vãn thấy anh lộ ra biểu cảm nghiên cứu thứ gì đó quan trọng giống như đang nghiên cứu hợp đồng thì không khỏi mím môi cười.
"Nếu như anh thật sự không có việc gì làm thì giúp em dán màn hình đi."
Cô lấy tấm kính cường lực từ trong ngăn kéo ra, chỉ có thể dùng những chuyện khác để đuổi anh.
Nghiêm Quân Thành nhận lấy.
Cô lại cường điệu một câu: "Có một tí bọt khí cũng không được!"
Nghiêm Quân Thành: "..."
Anh có ý đồ dù thắng bại cũng phải ở đây quấy phá: "Đợi xem."
Vì thế, Tổng giám đốc Nghiêm của tập đoàn Thành Nguyên ở lại tăng ca buổi tối với người yêu lại biến thành anh thợ dán cường lực.
Vì để cho cô hài lòng, vì khiến cho cô nở nụ cười, anh nghiên cứu rất lâu, chắc chắn phải để cô biết rõ anh là mãnh thú, một con mãnh thú vô cùng am hiểu kính cường lực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...