[free]_mẹ của nữ phụ là bạch nguyệt quang của ông lớn

Trịnh Vãn không ngờ Nghiêm Quân Thành lại điên cuồng như vậy.
 
Cô dè dặt đi ra khỏi phòng ngủ, lướt qua phòng khách rồi mở cửa. Quả nhiên anh đang đứng ngây bên ngoài. Lúc này trời đã khuya lắm rồi, không gian chìm vào tĩnh lặng, ánh trăng chiếu lên người anh càng làm nổi bật khuôn mặt lạnh lùng.
 
"Sao anh lại tới đây?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cửa vừa mở, cơn gió lạnh lẽo bên ngoài đã không chờ nổi nữa mà vội vàng chui vào phòng.
 
Trịnh Vãn chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh nên bị gió thổi lạnh ngắt cả người.
 
Nghiêm Quân Thành nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt cực kỳ thâm thuý: "Bỗng nhiên muốn tới đây."
 
Có lẽ lòng tham của con người là như vậy. Khi còn chưa trải qua cả buổi tối cùng nhau thì anh vẫn còn chịu đựng được. Chỉ là bây giờ đã ôm cô ngủ, mở mắt ra lại thấy được cô rồi nên quay về với căn nhà trống rỗng, anh cảm thấy đêm nay dài đằng đẵng mãi không kết thúc.
 
Trịnh Vãn cũng ngửi thấy mùi rượu trên người anh. Cô đỡ khung cửa thấp giọng nói: "Nhưng dù sao thì anh cũng phải về nhà thôi. Cứ như vậy anh không thấy khổ hả? Nơi này không có quần áo cho anh thay đâu."
 
Anh là người thích sạch sẽ. Hôm nay đã uống rượu rồi nên trên người anh bây giờ còn dính đầy hơi rượu, thuộc vào loại tuyệt đối không thể nào lên giường ngủ được.
 
Bây giờ đã quá muộn, anh tới cũng chỉ để nói mấy câu sau đó lại trở về
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cần gì phải làm khổ bản thân như vậy?
 
Một tia u ám lướt qua đáy mắt Nghiêm Quân Thành: "Ý em là em không phản đối việc anh qua đêm ở đây ư?"
 
Trịnh Vãn hơi sững người. Cô trợn tròn mắt, phát hiện mình bị anh đưa vào tròng nhưng còn chưa kịp giãi bày, người đàn ông trước mặt đã giơ một túi hành lý màu đen từ trong bóng tối ra như làm ảo thuật vậy.
 
"Anh có mang theo cả quần áo để thay rồi. Quần áo ngủ cũng đầy đủ hết luôn."
 
"Dao cạo râu cũng có, khăn lông bàn chải đánh răng cũng không thiếu cái nào."
 
Trịnh Vãn: "..."
 
Anh đã đào sẵn một cái hố sâu chờ cô nhảy vào.
 
"Anh cố ý."Trịnh Vãn cất giọng nói vậy nhưng vẫn nghiêng người để anh vào nhà, còn nhắc nhở một câu: "Anh nhẹ nhàng một chút, đừng đánh thức Tư Vận."
 
Nghiêm Quân Thành xách túi đi vào theo sau lưng cô, cố gắng hết sức để bước thật nhẹ nhàng vào phòng ngủ của Trịnh Vãn.
 
Trịnh Vãn cũng không biết được anh đang nghĩ gì trong lòng nữa. Nhà có phòng lớn giường lớn thì không chịu ngủ, hết lần này tới lần khác muốn chạy qua đây chen chúc trên cái giường mét rưỡi với cô.
 

Nghiêm Quân Thành khom người kéo dây khoá túi hành lý, lấy quần áo ngủ và dụng cụ vệ sinh cá nhân của mình ra rồi bình tĩnh liếc nhìn cô một cái: "Anh đi tắm cái đã. Chờ anh nhé."
 
Trịnh Vãn ngồi bên mép giường lườm anh một cái: "Anh mở đóng cửa nhẹ nhàng chút, nhà cũ không có chức năng cách âm đâu."
 
"Ừ."
 
Nghiêm Quân Thành cũng không phải loại người không biết xấu hổ. Nếu đến vào giờ này rồi lại đánh thức Trịnh Vãn thì bản thân anh cũng sẽ rất lúng túng.
 
Chờ anh đi vào nhà tắm rồi, Trịnh Vãn lại đứng trên giường lấy một cái ruột gối khác ra, lồng vỏ vào rồi đặt xuống bên cạnh gối mình.
 
Trong phòng ngủ chỉ mở một ngọn đèn đặt trên tủ đầu giường.
 
Trịnh Vãn ngồi trên giường lật xem ghi chép mình đã ghi lại trong lần đi công tác này và đọc ít dòng trong cuốn sách dạy giao tiếp.
 
Trong công việc này, ngoài việc nắm vững kiến thức chuyên ngành ra thì điều quan trọng nhất là phải giỏi giao tiếp với khách hàng nữa. Cô đã nỗ lực rất nhiều trong lĩnh vực này nhưng vẫn thua kém chị Lư vốn biết ăn nói. Cũng may có vất vả mới bù đắp được, cô biết mình không có tài ăn nói nên chỉ có thể hết sức chân thành đối đãi với mọi người. Bấy giờ mới dần dần tích lũy được khách hàng.
 
Lúc Nghiêm Quân Thành mang theo cả người đầy hơi nước đi ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy cảnh tượng này.
 
Khi suy nghĩ gì đó Trịnh Vãn thường cực kỳ nghiêm túc và tập trung. Hình như cô thật sự không hề nhận ra bản thân mình có một loại khí chất làm người ta mê muội. Hồi trước bạn tốt của cô phát sinh mâu thuẫn với người khác, bài hát bị người ta xé thành từng mảnh nhỏ nên bạn tốt khóc không thở được. Những nữ sinh khác thì nói đủ lời để an ủi, chỉ có Trịnh Vãn là ngồi xổm xuống nhặt hết đống giấy vụn dưới đất lên rồi nghiêm túc tỉ mỉ sắp xếp lại từng chút.
 
Đó là khi vừa chia lớp xong, anh vô tình đi ngang qua nhìn thấy nhưng cũng không để trong lòng.
 
Đến tiết thể dục buổi chiều, mọi người đều ra ngoài chơi cả rồi còn Trịnh Vãn thì vẫn ngồi trước bàn học dán từng mảnh giấy lại với nhau.
 
Có phải hành động này hơi ngu ngốc không?
 
Cô đúng là ngu ngốc vậy đấy. Sau khi dán xong lời bài hát, bạn tốt của cô mừng rỡ không thôi. Hai người nắm tay nhau cùng đi ra tiệm tạp hoá.
 
Cô là một người hoàn toàn không bao giờ so đo tính toán với bạn bè, người nhà và người yêu. Nếu ai đó được cô đặt vào lòng thì cô sẽ kiên nhẫn dùng sự bao dung và dịu dàng như nước của mình bọc lấy người đó, không hề gồng mình chút nào.
 
"Coi chừng hỏng mắt đấy."
 
Nghiêm Quân Thành đi tới ngồi xuống mép giường. Tóc còn chưa sấy nên có mấy giọt nước rơi xuống biến mất sau cổ áo.
 
Trịnh Vãn khép quyển sách lại đặt qua một bên. Để ý thấy tóc anh còn ướt nên cô không thể làm gì khác hơn là bò dậy. Lúc quay về, trên tay cô có thêm một cái khăn lông khô ráo.
 
Anh đang ngồi nên cô bèn quỳ gối trên giường phủ khăn lông lên nhẹ nhàng lau khô đầu cho anh: "Máy sấy tóc đặt ngay chỗ ngăn kéo bên dưới bồn rửa tay mà. Anh không nhìn thấy hả?"
 
"Anh sợ tiếng máy sấy sẽ đánh thức con gái." Nghiêm Quân Thành đáp.
 
Bàn tay đang lau của Trịnh Vãn hơi khựng lại trong chốc lát rồi mới tiếp tục lau cho anh: "Cũng may mà tóc anh ngắn nên lau thêm một chút là khô. Tóc em vừa nhiều vừa dài, lần nào cũng phải sấy rất lâu mới khô hết được."

 
Nghiêm Quân Thành hơi khép hờ mắt, hưởng thụ thời khắc này.
 
Sau khi lau khô tóc, hai người cùng nằm trên giường nói chuyện phiếm. Vì giường vốn nhỏ mà dáng người Nghiêm Quân Thành lại cao lớn nên nằm lên giường rồi làm đôi chân dài của anh vẫn không có chỗ để bỏ. Anh ôm lấy Trịnh Vãn, bàn tay từ từ vuốt ve bên hông cô.
 
Cô tựa vào lồng ngực anh, hai người đang dính chặt vào nhau nên anh đang nghĩ gì không cần nói ra khỏi miệng cô cũng cảm nhận được.
 
Lúc nụ hôn của anh ập tới, cô quả quyết quay đầu đi, chỉ để anh chạm vào gò má.
 
Trịnh Vãn nhíu mày thở dài một tiếng: "Căn nhà này cách âm không tốt, một chút động tĩnh cũng dễ bị nghe thấy. Hơn nữa..." Cô chỉ vào cái giường sắt: "Không tin thì anh thử nhúc nhích mà xem, động một cái là giường kêu ngay đấy. Em không thoải mái được như vậy."
 
Nghiêm Quân Thành không biết phải làm sao. Tất nhiên anh cũng không hy vọng có người nghe thấy mình làm chuyện này.
 
"Ừ." Anh đáp một tiếng nhưng vẫn cúi đầu hôn cô.
 
Một nụ hôn nhẹ nhàng kéo dài cũng đủ rồi.
 
Đối với Trịnh Vãn mà nói thì đây là một trải nghiệm rất mới lạ. Mặc dù trước kia cô cũng từng qua đêm với anh rồi nhưng đó đều là trong khách sạn. Đây là lần đầu tiên hai người ôm nhau ngủ trong nhà. Cô đang nằm ở nơi mà cô cảm thấy an toàn nhất trên thế giới này, vùi vào lòng anh, để bàn tay anh khẽ vuốt tóc rồi lại vỗ vỗ sau lưng mình. Cô lười biếng khẽ cong môi lên, cũng định nhắc nhở anh rằng mình không còn là trẻ con nữa, không cần phải dỗ mới ngủ được. Chẳng qua mí mắt quá nặng nề, cảm giác cũng rất thoải mái nên còn chưa kịp mở miệng cô đã chìm vào giấc ngủ rồi.
 
Một buổi tối ngủ ngon giấc. Chờ đến khi Trịnh Vãn tỉnh lại thì ánh mặt trời bên ngoài đã xuyên qua rèm cửa hắt vào phòng rồi. Trên giường chỉ còn lại một mình cô.
 
Hơi thở cuộc sống ở khu thành cũ ở Đông Thành rất đậm.
 
Nghiêm Quân Thành đã dậy từ sớm ra ngoài mua bữa sáng về rồi. Anh cũng coi như là khá quen thuộc với nơi này. Bên ngoài khu chung cư chừng một trăm mắt có rất nhiều quán hàng bán đồ ăn sáng. Anh xếp hàng phía sau đội ngũ, lại đụng phải bà bác nhà cùng khu. Mọi người đều đang cầm cốc đứng chờ mua sữa đậu nành, thấy Nghiêm Quân Thành cũng cười híp mắt chào hỏi: "Tiểu Nghiêm đấy à, có phải cháu tới mua đồ ăn sáng cho mẹ con Tiểu Vãn không?"
 
"Vậy lát nữa phải mua hai lồng bánh bao đấy nhé. Bán mới ra lò vừa thơm vừa mềm."
 
Bọn họ nói gì Nghiêm Quân Thành cũng gật đầu đáp lại.
 
Một bà bác khác sốt ruột cất giọng oang oang hỏi: "Tiểu Nghiễm, cháu với Tiểu Vãn định bao giờ kết hôn vậy? Đến lúc đó nhớ đừng quên mời mấy người bọn bác tới chung vui nhé!"
 
"Đúng thế, đã rất lâu rồi đám đồng nghiệp cũ chúng ta không tụ họp với nhau. Nhân dịp Tiểu Vãn kết hôn chúng ta tranh thủ gặp mặt nhau một lần đi!"
 
"Chuyện vui đấy, phải mừng lớn!"
 
Nghiêm Quân Thành đã mua sữa đậu nành và bánh bao xong, trước khi đi về còn không quên cho các bà bác hàng xóm này một câu trả lời: "Bao giờ có chuyện vui chúng cháu sẽ đưa thiệp mời tới. Đến lúc đó mời các chú các dì qua ăn bữa cơm. Cảm ơn mọi người đã chăm sóc cho mẹ con cô ấy."
 
"Tiểu Nghiêm à, cháu nói vậy khách sáo quá. Tiểu Vãn cũng coi như là cháu gái bác rồi, còn nói cái gì mà chăm sóc với chả không chứ..."
 
"Vậy bọn bác sẽ chờ tin tốt của hai cháu!"

 
...
 
Trịnh Vãn tưởng Nghiêm Quân Thành đã đi rồi, sau lại cảm thấy với tác phong làm việc của anh thì không thể nào có chuyện im ỉm chẳng để lại cho cô một câu đã đi như thế được. Đang lúc cô đoán già đoán non thì có tiếng gõ cửa truyền tới. Trịnh Tư Vận đang soạn sách vở ngoài phòng khách đứng gần cửa hơn nên tưởng là người giao sữa bò tới. Cô bé nhanh chân chạy ra mở cửa. Lúc nhìn thấy người đứng bên ngoài là Nghiêm Quân Thành, cô bé còn sững người ra một chút rồi mới kêu lên: "Chú?"
 
Sao mới sáng ra chú đã tới đây rồi vậy?
 
Lúc nhìn thấy thứ Nghiêm Quân Thành đang xách, Trịnh Vãn mới phản ứng được rằng anh đi ra ngoài mua đồ ăn sáng. Thế là cô vội vàng bước tới nhận lấy cái túi trong tay anh rồi quay lại giải thích qua loa với Tư Vận một câu: "Hôm qua chú con uống rượu nên tới. Tài xế có chuyện nên tạm thời đi chỗ khác rồi."
 
Trịnh Tư Vận "à" một tiếng.
 
Ngày hôm qua cô bé ngủ không ngon, đúng là lúc mơ mơ màng màng có nghe thấy tiếng ai đó đang nói chuyện, cứ tưởng là chú dì cách vách chứ.
 
"Vừa lúc chú con mua bữa sáng tới. Tư Vận, con ăn đi đã rồi hẵng đến trường." Trịnh Vãn nói: "Mẹ vào xem sữa bò đã nóng chưa. Hai người ăn trước đi nhé."
 
Nói xong, cô lại xoay người đi vào phòng bếp.
 
Nhất thời trong phòng khách chỉ còn lại Nghiêm Quân Thành cùng Trịnh Tư Vận. Nghiêm Quân Thành liếc nhìn cô bé một cái nhíu mày hỏi: "Ngày hôm qua cháu ngủ không ngon hả? Là tại chú đến đánh thức cháu sao?"
 
Trịnh Tư Vận nhận lấy quả trứng luộc nước trà mà anh đưa tới, ngồi xuống trước bàn ăn rồi cười lắc đầu: "Không phải đâu chú, cháu ngủ ngon bình thường mà."
 
Nghiêm Quân Thành nhìn đôi mắt thâm đen của cô bé, cuối cùng châm chước mấy giây rồi mới lạnh nhạt nói: "Dù là thi vào cấp ba hay thi vào đại học thì rốt cuộc nó cũng chỉ là một cuộc thi mà thôi, chỉ cần làm hết sức mình là được rồi. Nếu cháu cảm thấy hơi quá sức hoặc áp lực quá không muốn gắng gượng nữa thì phải kịp thời nói với mẹ cháu. Ngoài sức khoẻ sinh lý thì còn có sức khỏe tinh thần nữa. Thi cử không là gì đâu."
 
Đối với Nghiêm Quân Thành mà nói thì thốt được ra những lời này với con trẻ trong nhà đã là cực hạn rồi.
 
Anh vốn không giỏi việc giãi bày tâm sự với người khác, cũng không giỏi trấn an mấy đứa trẻ tầm tuổi này. Mặc dù anh cũng đã từng trải qua độ tuổi đó.
 
Trịnh Tư Vận sững người mất mấy giây. Chú đang lo lắng mình bị áp lực vì học tập sao?
 
Cô bé vội vàng khoát tay một cái để giọng của mình trở nên phấn chấn hơn, gần như có thể tham gia diễn giảng mọi lúc mọi nơi: "Không phải, không phải mà chú. Thật ra thì thành tích của cháu vẫn khá tốt, cũng không cảm thấy áp lực học tập gì!"
 
Nghiêm Quân Thành nhìn cô bé bằng ánh mắt bình tĩnh.
 
Trịnh Tư Vận đối mặt với anh mấy giây, nhất thời á khẩu không trả lời được nữa. Trông cô bé tàn đến vậy luôn hả?
 
Đúng vậy, tối hôm qua Trịnh Tư Vận mất ngủ, không phải bởi gì khác mà chẳng qua chỉ là cảm thấy thất bại chưa từng có, kèm theo đó là cảm giác tự chán ghét bản thân nữa. Tất nhiên cô bé cũng là một người kiêu ngạo, từ nhỏ đến lớn thành tích lúc nào cũng thuộc top đầu, còn theo học trường có tiếng, mới tốt nghiệp đã nhận được offer từ công ty lớn, sau khi nhậm chức cũng coi như là thuận buồm xuôi gió, còn trẻ tuổi đã có thể tự dẫn đoàn đội hoàn thành dự án rồi.
 
Mặc dù cô bé không phải người cực kỳ thông minh nhưng cũng không hề nghĩ mình là một kẻ ngu xuẩn.
 
Nhưng những gì mẹ nói với dì Giản ngày hôm qua giống như một đòn giáng mạnh vào đầu khiến cô bé trở tay không kịp vậy. Hóa ra cô bé lại ngu ngốc đến thế.
 
Vậy rốt cuộc là đời trước cô bé đã làm gì vậy?
 
Tại sao cô bé lại trách cứ người phụ nữ ấy như thế?
 
Từ trước đến nay đây chưa bao giờ là cuộc chiến giữa hai người phụ nữ. Đây là cuộc chiến mà người đàn ông ngồi vững trên chỗ cao dùng thái độ và dáng vẻ hưởng thụ để nhìn hai người phụ nữ tranh giành mình.
 
Rõ ràng chỉ cần hai người bọn họ ngẩng đầu lên là có thể thấy được người đàn ông đang ngồi phía trên rất xấu xí cơ mà.

 
Trịnh Tư Vận xem Nghiêm Quân Thành như người lớn trong nhà nên mặc dù trong lòng kiềm chế đến khó chịu nhưng cô bé không còn sức "tranh cãi" nữa.
 
Nghiêm Quân Thành ngồi xuống, thấy trên tay cô bé trước mặt có dính nước từ trứng luộc nước trà nên đã rút khăn giấy ra đặt xuống bên tay cô bé: "Tư Vận, đề thi có khó đến mấy chắc chắn cũng sẽ có câu trả lời. Bây giờ cháu mới học lớp mười thôi, còn rất nhiều công thức chờ cháu học hỏi. Không có gì phải vội vàng hết."
 
Học cũng tốt mà trên phương diện sinh hoạt cũng được.
 
Cuối cùng cũng sẽ có công thức giải cả thôi.
 
Trịnh Tư Vận lắng nghe rồi cẩn thận lặp lại trong đầu hết lần này đến lần khác.
 
Trịnh Vãn bưng sữa bò đã đun nóng từ trong bếp ra. Vừa rồi cô có nghe thấy tiếng trò chuyện của hai người nên thuận miệng hỏi: "Đang nói chuyện gì thế?"
 
Nghiêm Quân Thành đứng dậy nhận lấy cái ly trong tay cô nhưng không trả lời vấn đề này.
 
"Đang nói chuyện công thức ạ." Trịnh Tư Vận không chút nghĩ ngợi đã đáp ngay: "Công thức giải đề ạ!"
 
Trịnh Vãn bật cười: "Con để cho cái đầu nhỏ của con nghỉ ngơi chút đi."
 
"Đã không còn sớm nữa rồi!" Trịnh Tư Vận tu ừng ực mấy ngụm hết cốc sữa bò rồi nhét nốt trứng gà vào miệng, tay cầm bánh bao thịt vọt đi như vũ bão: "Mẹ, chú, con đi học đây. Hai người từ từ ăn nhé!"
 
"Con bé này..."
 
Trịnh Vãn bất đắc dĩ lắc đầu, thấy cô bé đi khuất rồi mới ngồi xuống, nhận lấy quả trứng đã được bóc vỏ từ tay Nghiêm Quân Thành.
 
Cô cũng nhìn thấy quầng thâm dưới mắt con gái.
 
Còn đang nghĩ có phải mình không nên để đứa con gái mười lăm tuổi của mình nhìn thấy một góc bản chất con người không?
 
Con gái cô rất thông minh, nếu không mấy lời hôm qua đã không khiến cô bé im lặng như vậy.
 
Thật ra thì lựa chọn của Quý Phương Lễ cũng dễ hiểu thôi. Trong xã hội này có rất nhiều chuyện không thể đánh giá là đúng hay sai được. Chẳng qua cậu ta chỉ là gần gũi với cha ruột, muốn lựa chọn cuộc sống mà mình muốn thôi. Ai có thể nói cậu ta sai được chứ?
 
Nhưng nếu ngày hôm nay cậu ta có thể đưa ra lựa chọn như vậy mà không hề do dự gì thì trong tương lai cậu ta cũng sẽ chọn một người bạn đời càng có lợi cho mình hơn thôi.
 
Cô không hy vọng đứa con gái mình thương yêu nhiều năm lại có một ngày trở thành lựa chọn mặc người chọn lựa như vậy.
 
Nghiêm Quân Thành thấy được hết nỗi lo âu của Trịnh Vãn. Anh biết cô rất quan tâm đứa con gái này. Chuyện giữa hai mẹ con bọn họ, anh chỉ là người ngoài thôi nên cô không nói thì anh không cần thiết phải biết quá cặn kẽ.
 
Nhưng anh cũng không muốn nhìn thấy cô cứ bày ra dáng vẻ đầy tâm sự như thế. Sau khi rót cho Trịnh Vãn một cốc sữa đậu nành nóng, anh mới chậm rãi mở miệng: "Việc lớn đã có người gánh vác rồi. Em không cần phải bận tâm nhiều chuyện vậy đâu."
 
"Có người gánh vác sao?" Trịnh Vãn lấy lại tinh thần đùa giỡn với anh rồi nhìn xung quanh: "Ở đâu cơ?"
 
"Người cao hơn em hai mươi lăm centimet ấy." Nghiêm Quân Thành thong thả ung dung bóc trứng: "Ở đây này."


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui