Khách sạn phía thẩm mỹ viện đặt không được mới cho lắm, nhưng được cái vị trí đẹp, tiện đi lại.
Trong phòng có hai chiếc giường đơn, diện tích nhỏ hẹp. Nhất là sau khi Nghiêm Quân Thành bước vào, Trịnh Vãn có ảo giác như anh muốn xoay người cũng khó vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em ngủ giường nào?” Nghiêm Quân Thành hỏi.
Trịnh Vãn chỉ vào chiếc giường gần cửa sổ.
Nghe vậy, anh mới yên lòng bước đến rồi ngồi xuống. Sau khi quan sát hoàn cảnh xung quanh, anh nhíu mày.
Ngay cả Trịnh Vãn cũng có thể đọc được lời độc thoại trong nội tâm anh lúc này: Đây là nơi khỉ ho cò gáy gì vậy, con người cũng sống ở đây được hả?
Đương nhiên, anh sẽ không trắng trợn nói thẳng ra miệng, vì dù sao cô cũng đã ở trong căn phòng này mấy ngày rồi.
Cô xoay người, lấy chai nước khoáng trong vali ra đưa cho anh. Nào ngờ anh cầm chai, rồi vươn tay túm chặt cổ tay cô, khẽ dùng sức kéo cô lại.
Anh giữ chặt cô, để cô ngồi lên chân mình, còn tay anh thì vỗ về sau lưng cô.
Trịnh Vãn muốn đứng dậy, nhưng anh không cho. Cô đành phải thôi, kệ anh vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đợi lát nữa thu dọn hành lý một chút.” Anh nói: “Căn phòng này bé quá, tầng cũng thấp, hơn nữa còn ngay bên đường, tối em có ngủ ngon được không?”
Trịnh Vãn cười: “Em có phải thần tiên cách biệt thế giới loài người đâu. Vả lại chỗ này kém chỗ nào? Ầm ĩ thì đúng là hơi ầm ĩ thật, nhưng nhét bông bịt tai vào là được mà.”
Song, cô biết anh không quen với điều này.
Mà nghĩ lại thì người như anh dù đi đến đâu cũng sẽ có người sắp xếp chỗ ở có điều kiện tốt nhất, cưỡng ép anh ở lại đây với cô chẳng hợp lý chút nào.
Giường lại chỉ có một mét hai, hai người ngủ kiểu gì được?
Dựa theo yêu cầu của anh với chuyện gì đó, chắc chắn anh sẽ không chịu nằm trên giường mà chị Lư từng ngủ đâu.
Anh đã nói rất rõ ràng rằng anh muốn ở cùng cô thâu đêm, chắc chắn không chịu nằm khác giường với cô.
“Anh muốn đổi chỗ khác cũng được thôi.” Cô dừng một chút, kéo dài giọng: “Nhưng mà…”
Hai tay Nghiêm Quân Thành chưa từng ngừng nghri chút nào, một bàn tay khẽ vỗ về lưng cô, một bàn tay cầm tay cô. Nghe vậy, anh ngước mắt nhìn cô: “Nhưng gì cơ?”
“Nhưng bây giờ em đói rồi, em muốn đi cửa hàng tiện lợi.” Cô mím môi cười.
Nghiêm Quân Thành đến chịu cô. Anh vốn không phải kiểu bạn trai thích rao giảng đạo lý. Nếu cô chưa quyết định, anh sẽ sắp xếp êm thấm tất cả mọi chuyện thay cô, nhưng nếu cô đã lên kế hoạch trước thì anh sẽ cố hết sức phối hợp.
“Ừ.” Anh gật đầu.
Trịnh Vãn vào nhà vệ sinh tiếp tục sấy tóc, còn Nghiêm Quân Thành thì tiếp nhận một nhiệm vụ vô cùng vẻ vang: dọn hành lý thay cô.
Thời tiết bây giờ ở Seoul khá rét, vậy nên những bộ quần áo cô mang theo đều là siêu dày. Anh gấp rồi xếp từng chiếc một, đặt ngay ngắn vào trong vali rồi lại đi quanh phòng xem xét: sạc pin, giắc cắm chuyển đổi, bịt mắt bịt tai, son thỏi,…
Trịnh Vãn ló đầu ra: “Đồ trang điểm và đồ dưỡng da ở trong túi trang điểm màu xanh lam kia nhé.”
Nghiêm Quân Thành: “Biết rồi.”
Trịnh Vãn sấy khô tóc, nhìn thời tiết Seoul hôm nay, cô lý trí buộc gọn lại. Đến khi cô bước ra khỏi nhà vệ sinh, Nghiêm Quân Thành đã ngồi kéo khóa vali rồi.
“Dọn xong hết rồi à?”
“Xong rồi đây.”
Trịnh Vãn không ở yên, lại tự kiểm tra từng góc trong phòng. Sau khi chắc chắn sẽ không để quên bất kỳ đồ dùng quan trọng nào, cô mới mặc áo lông, khoác khăn choàng cổ kéo anh ra ngoài.
“Chờ ăn xong rồi lại lên lấy hành lý nhé? Nếu không cứ kéo vali đi lại cũng không tiện lắm.”
“Ừ.”
Hôm nay Nghiêm Quân Thành đeo chiếc khăn quàng cổ mà cô đan.
Sau khi bước vào thang máy, cô lại nghiêm túc quan sát chiếc khăn nọ, vươn tay chỉnh lại cho anh: “Màu này hợp với anh thật đấy.”
Nghiêm Quân Thành mỉm cười: “Ấm lắm.”
Bước ra thang máy, bên tai đều là ngôn ngữ xa lạ. Trịnh Vãn ôm khuỷu tay anh ra khỏi khách sạn, cô cảm thấy rất khó có thể so sánh rốt cuộc Seoul lạnh hơn hay Đông Thành lạnh hơn. Thỉnh thoảng nhìn thấy có người mặc quần áo mùa hè đi qua đường, cô không khỏi rét run, kiễng chân ghé vào tai ai kia nhẹ giọng cảm thán: “Hình như họ không sợ lạnh thì phải.”
Nghiêm Quân Thành cười khẽ. Thấy chóp mũi cô đỏ ửng lên vì lạnh, anh nắm tay cô, ấn vào trong túi áo bành tô của mình.
Đi qua một con phố, hai người nhìn thấy cửa hàng tiện lợi.
Lúc này tâm trạng khá tốt, Trịnh Vãn xách giỏ mua đồ, lấy không ít đồ. Nghiêm Quân Thành nhìn thoáng qua bên trong, chẳng có món cơm trưa gì tử tế, toàn là đồ ăn nhanh như cơm nắm, mì ăn liền, bánh mì linh tinh. Anh nhìn ra chỗ khác, cuối cùng vẫn không mở miệng nói ra những lời làm cô mất hứng.
Điều này cũng bắt nguồn từ việc anh hiểu tính cô. Từ hồi còn đi học, cô đã thích ăn mấy thứ kì quặc.
“Anh ăn gì nào?” Trịnh Vãn giương mắt hỏi anh.
Anh tỏ ra không quá hào hứng: “Thì ăn mấy thứ đó thôi.”
Anh chắc chắn cô sẽ không ăn hết, cuối cùng kiểu gì cũng đưa cho mình xử lý.
Sau khi tính tiền, Trịnh Vãn cho đồ ăn nhanh đã mua vào lò vi sóng để quay nóng. Rõ ràng chỉ là một chuyện rất đỗi bình thường, nhưng không hiểu sao, cô lại vô cùng vui vẻ: “Em thấy họ ăn mấy món này… Không đúng, họ nói đây là mì sợi, nhìn bọn họ ăn có vẻ ngon lắm. Anh đã xem phim Hàn chưa? Mỗi lần nhìn họ ăn, em đều muốn nấu một bát mì ăn liền, lấy nắp xoong hứng ăn.”
Đương nhiên, khi ăn phải giấu Tư Vận.
Sau lưng Tư Vận, cô cũng là một bà mẹ thích xem phim Hàn, thích ăn những món không tốt cho sức khỏe trong miệng các bậc phụ huynh.
Nghiêm Quân Thành cau mày: “Đây là mì ăn liền.”
Trịnh Vãn cười xì một cái, lại quay đầu cẩn thận quan sát những người xung quanh, ra dấu suỵt với anh: “Phải tôn trọng văn hóa ẩm thực của nước khác chứ.”
Nghiêm Quân Thành không nói gì nữa.
Sau khi quay nóng đồ ăn, Trịnh Vãn kéo anh ngồi xuống vị trí gần cửa sổ.
Tuy không có hứng ăn nhưng Nghiêm Quân Thành vẫn cầm lấy miếng cơm nắm cô đưa, chán chường ăn từng miếng một.
Nhân tiện, anh cũng ăn nốt… Mì sợi mà cô chưa ăn hết, giải quyết nốt nước trái cây và bánh mì cô chưa chén sạch.
Khi bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, trùng hợp thay, có mấy nữ sinh đi về phía họ. Bọn họ trẻ trung, vừa xinh đẹp vừa hoạt bát. Đám người tay dắt tay, trò chuyện ríu rít. Trịnh Vãn tò mò quay đầu nhìn theo bóng lưng họ, cảm nhận hơi thở thanh xuân đập vào mặt.
Nghiêm Quân Thành cúi đầu hỏi cô: “Nhìn gì đấy?”
Trịnh Vãn khó có thể nói ra tâm trạng mình lúc này, hâm mộ có, mất mát có, bùi ngùi xúc động cũng có.
Cô chậm rãi lắc đầu, nói với giọng vô cùng hâm mộ: “Bọn họ trẻ thật đấy. Bình thường nhìn Tư Vận em chẳng có cảm giác gì, cũng vì có con bé mà em không sợ thời gian trôi qua, cũng không sợ mình già đi. Nhưng giờ nhìn thấy mấy cô gái trẻ như vậy, em thấy hơi hâm mộ. Em cũng chẳng nhớ hồi xưa bằng tuổi ấy trông mình thế nào nữa.”
Nghiêm Quân Thành chỉ cười.
Chờ đến khi về khách sạn, anh mới lấy ví ở trong túi áo ra đưa cho cô.
Trịnh Vãn khó hiểu cầm lấy, hỏi: “Gì đây?”
“Mở ra xem đi.”
Nghe lời anh, cô mở ví ra, bên trong ví có kẹp một tấm hình.
Trong tấm hình đó, thiếu nữ ngồi trước bàn học, một tay chống má cúi đầu xem sách giáo khoa. Qua bức hình này, cô chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng của mình.
Cô ngẩn ra, cũng chẳng nhớ anh chụp được nó từ bao giờ nữa. Trong trí nhớ của cô, vào lúc ấy, anh thường xuyên giơ máy ảnh chụp mình, nhưng hầu như đều là những lúc cô bị bẽ mặt. Cứ như chụp được ảnh dìm của cô chính là niềm vui của anh vậy.
Đó cũng là một trong số ít lần anh cười to đầy khoái chí.
“Giờ còn thích chụp ảnh nữa không?” Cô khẽ hỏi.
Nghiêm Quân Thành lắc đầu: “Lâu lắm rồi không chụp.”
Cô xa anh bao nhiêu năm thì có bấy nhiêu năm anh không chạm vào máy ảnh.
Dường như cô không biết rằng chụp ảnh không phải sở thích của anh. Anh chỉ muốn chụp lại những khoảnh khắc của cô mà thôi. Lúc đó anh nghĩ gì nhỉ? À, anh đã nghĩ là mỗi năm chụp vài tấm hình thì đến già bọn họ sẽ không lo bị chán. Họ có thể ngồi trên xích đu, cùng nhau lật xem những bức hình cũ.
Trịnh Vãn lặng đi vài giây, cười nói: “Không thì sau buổi tối chúng ta đi ra ngoài dạo một vòng, em mua cho anh một con máy ảnh, xem như tặng quà Tết sớm cho anh nhé.”
-
Lúc xế chiều, Nghiêm Quân Thành gọi điện thoại cho trợ lý đặc biệt Vương, chẳng mấy chốc đã thu xếp xong mọi chuyện.
Một chiếc xe thương mại thoải mái cùng với một tài xế chờ sẵn canh xe.
Tài xế đưa họ đến khách sạn. Khách sạn này nằm trong siêu cao ốc Lotte World Tower. Đứng trước cửa sổ sát đất, gần như toàn cảnh Seoul nằm trọn trong tầm mắt. Căn phòng mà họ ở nằm tít trên tầng cao, hầu như không nghe thấy tiếng ồn ầm ĩ nào. Trịnh Vãn nghĩ bụng, có lẽ tối nay cô không cần sử dụng bịt tai nữa rồi.
Cô nhìn giờ, đoán có lẽ cũng sắp đến giờ Tư Vận tan học rồi.
Cô ngồi trên ghế sô pha, canh góc đẹp rồi bấm gọi video cho Tư Vận.
Có lẽ vì đang ở nước ngoài nên khi kết nối với đầu bên kia, mạng chậm hơn nửa nhịp. Qua gần nửa phút đồng hồ sau, cô mới nhìn thấy rõ mặt con gái trên màn hình.
…
Trịnh Tư Vận chỉnh lại góc, dựng điện thoại di động lên, láu lỉnh phất tay với màn hình: “Mẹ…”
“Ăn cơm chưa con?” Trịnh Vãn hỏi.
Qua lời Tư Vận cô mới biết trong mấy ngày mình đi, Nghiêm Quân Thành dặn người đưa cơm đến trường vào giữa trưa và buổi tối.
Ngoại trừ Trần Mục, trên thế giới không còn người đàn ông nào khác có thể làm cha của Tư Vận, cô vẫn luôn hiểu điều này.
Cũng giống như cô, không thể coi con của người khác là con mình được. Mấy thứ như quan hệ huyết thống này, có là có, không là không, không thể thay đổi được.
Bản thân cô sẽ không ép Tư Vận gọi Nghiêm Quân Thành là cha. Cùng lẽ đó, cô cũng sẽ không ép Nghiêm Quân Thành coi con của mình và Trần Mục là con ruột của anh.
Song…
Chỉ cần Tư Vận tôn trọng anh, chỉ cần anh có thể ra tay giúp Tư Vận khi con bé gặp khó khăn không thể vượt qua là đã đủ lắm rồi.
Bây giờ, anh có thể lo lắng đến chuyện ăn, mặc, ở, đi lại của Tư Vận khi cô không nhắc đến, cô còn gì bất mãn đâu.
Trong video, Trịnh Tư Vận chĩa camera vào bàn học: “Đang ăn ạ. Mẹ xem này, hôm nay lại có siêu nhiều món luôn. Vì một mình ăn không hết nên con gọi mấy bạn tới ăn chung ạ.”
Trịnh Văn nhìn thoáng qua, đúng là bữa cơm này khá thịnh soạn, vừa cân đối chay mặn vừa có đủ canh ngọt và hoa quả tráng miệng.
“Ơ mẹ, mẹ không ở trong khách sạn trước đó nữa à?” Trịnh Tư Vận tò mò hỏi.
“Tinh mắt ghê.” Trịnh Vãn lật camera, chĩa thẳng màn ảnh vào Nghiêm Quân Thành đang ngồi trên bàn làm việc trả lời tin nhắn: “Chú con cũng tới Seoul, giờ mẹ và chú đang ở cùng nhau đây.”
Nghe thấy hai mẹ con nhắc đến mình, Nghiêm Quân Thành ngẩng đầu nhìn về phía họ.
Giọng Trịnh Tư Vận vang lên trong loa điện thoại: “Chú cũng đi Seoul ấy ạ?!”
Cô bé vừa ngạc nhiên, vừa cảm thấy cũng chẳng có gì ngoài dự đoán.
Mỗi lần nhìn chú Nghiêm và mẹ ở bên nhau, cô bé đều cảm thấy hết sức nghi ngại: Ông chú này có thật là huyền thoại giới kinh doanh trong lời thầy không vậy?
Hình như anh rất thích bám lấy mẹ cô bé.
Lúc ở nhà cũng vậy, mẹ cô bé đi vào phòng bếp, anh cũng đi vào theo. Lúc mẹ cô bé muốn đi xuống quán tạp hóa mua xì dầu, anh cũng muốn đi theo.
Cô bé nghĩ: Mẹ ra nước ngoài học một tuần, chú đi theo mẹ… Đúng là chuyện hết sức bình thường.
Nghiêm Quân Thành đứng lên, bước đến.
Anh ngồi xuống bên cạnh Trịnh Vãn, chào hỏi với Trịnh Tư Vận trong video: “Thức ăn có hợp khẩu vị của cháu không?”
Trịnh Tư Vận không khỏi ngồi thẳng lưng, ngồi đúng tư thế như khi đi học, dõng dạc trả lời: “Cảm ơn chú, cơm ngon lắm ạ, các bạn cháu đều khen ngon.”
Trong góc camera không chụp đến, Nghiêm Quân Thành nắm tay Trịnh Vãn.
Anh nhìn thoáng qua video, khi liếc thấy cà rốt bào sợi bị ai đó gắp ra nắp vung trong suốt, anh lập tức hiểu ra, trầm tĩnh hỏi: “Nghiêm Dục cũng ở đấy à?”
Theo bản năng, Trịnh Tư Vận ngước mắt nhìn người đứng cách bàn học mình ít nhất phải khoảng hai thước hơn.
Nghiêm Dục đờ cả người.
Lúc này trông cậu ta vô cùng buồn cười: Tay cầm bát cơm, miếng ăn trong miệng còn chưa kịp nuốt.
Bất thình lình nghe thấy chú hỏi thế, cậu ta gian nan nuốt cơm rồi vội vàng đi lại. Nghiêm Dục đứng phía sau Trịnh Tư Vận, lúng túng gọi một tiếng: “Chú ạ.:
Mấy hôm nay, Trịnh Tư Vận đều chia sẻ thức ăn do tài xế mang tới với các bạn học.
Sau khi tan học, chỗ cô bé vô cùng náo nhiệt. Vì không muốn ăn miễn phí, có mấy người đến canteen mua khoai tây chiên, có người góp chân gà kho, ai nấy đều ăn vô cùng ngon lành.
Nghiêm Dục thề đây là lần đầu tiên cậu ta xin cơm.
Chắc não cậu ta bị hỏng rồi. Chẳng biết thế nào mà khi đi qua bàn học của Trịnh Tư Vận, cậu ta lại thuận miệng hỏi một câu: “Còn đôi đũa nào nữa không?”
Cậu ta đã hết sức thận trọng. Khi Trịnh Tư Vận gọi video cho mẹ, cậu ta tự giác ngồi xổm xuống bên cạnh, nào ngờ vẫn bị chú phát hiện.
Sao lại bị phát hiện nhỉ?
Nghiêm Dục giải thích: “Chú à, em gái bảo mình em ấy không ăn hết, mời cháu ăn cùng.”
Trịnh Tư Vận chậm rãi ngẩng đầu: “?”
Nghiêm Quân Thành cũng không thèm để ý, lạnh nhạt gật đầu.
Trịnh Vãn lén véo vào đùi anh một cái, ngoài mặt vẫn cười tủm tỉm. Cô dịu giọng hỏi Nghiêm Dục trong video: “Thế mấy đứa có đủ ăn không? Đang tuổi ăn tuổi lớn đó.”
Nghiêm Dục thả lỏng, vội nói: “Cháu cảm ơn thím ạ, đủ ăn đủ ăn mà. Mấy người bọn cháu cùng ăn ấy chứ.”
Cậu ta tinh mắt lùi sang bên cạnh.
…
Vì chưa ăn no, Nghiêm Dục trốn tiết tự học buổi tối, hẹn Đặng Mạc Ninh cùng đi ra ngoài.
“Nghe nói chú cậu lại bắt đầu sửa lại Lan Đình rồi à?” Đặng Mạc Ninh hỏi: “Không phải Lan Đình vừa mới xây mấy năm trước thôi hả?”
Nghiêm Dục liếc xéo cậu ta một cái: “Biết rõ còn cố hỏi.”
Nghe vậy, Đặng Mạc Ninh sờ mũi: “Được rồi, chẳng qua là có mấy người hỏi thăm tôi xem có phải chú cậu định tổ chức đám cưới thật không. Mà tôi cũng tò mò lắm, chú cậu định lấy mẹ Trịnh Tư Vận thật à?”
Nghiêm Dục nhớ tới cảnh tượng mà mình tận mắt chứng kiến, lại nghĩ đến việc thím ra nước ngoài học tập, chú cũng ton hót đi theo…
Cậu ta ra vẻ cao thâm trả lời: “Sai rồi.”
“Gì cơ?”
“Đáng lẽ cậu phải hỏi là mẹ của Trịnh Tư Vận có chịu lấy chú tôi không mới đúng.” Nghiêm Dục vỗ vai Đặng Mạc Ninh: “Tôi chỉ có thể nói đến thế thôi, nói thêm vài câu nữa tôi sợ sẽ làm mất hình tượng của chú tôi mất.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...