[free]_mẹ của nữ phụ là bạch nguyệt quang của ông lớn

Cha Nghiêm mẹ Nghiêm biết được từ trong miệng cháu trai là con trai ở cùng một chỗ với Trịnh Vãn.
 
Đừng nhìn Nghiêm Dục năm nay mười lăm tuổi, nhưng cậu ta cũng không phải không biết giữ mồm giữ miệng, không biết trời cao đất rộng. Cậu ta nghĩ, cậu ta cũng đã đi tới nhà của thím tương lai, chú còn ngầm đồng ý để cho cậu ta cầm tiền lì xì, đây chính là ý tứ bật đèn xanh. Cậu ta cũng không cần phải che giấu chuyện này như là bí mật thế kỷ gì cả.
 
Vì thế, hôm nay cậu ta tới bệnh viện thăm ông nội, nghe ông bà nội lại lẩm bẩm chuyện riêng của chú thì nói: "Ông nội, bà nội, hai người cũng đừng lo lắng nữa, chú đã có bạn gái rồi, có thể sẽ lập tức kết hôn. Cho nên ông nội phải nhanh chóng khỏe lại, đến lúc đó còn phải tham gia hôn lễ của chú nữa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ông Hai sợ hãi đến nỗi mặt biến sắc.
 
Vừa mới đầu còn tưởng rằng Nghiêm Dục đang ăn nói lung tung, sau khi hỏi han cho kỹ càng, rốt cục cũng xác định được tính chân thật của chuyện này.
 
Cha Nghiêm thở dài một tiếng: "Thật là oan nghiệt mà!”
 
Vẻ mặt của mẹ Nghiêm thì lại giật mình, nhưng trong lòng thì lại thở phào nhẹ nhõm.
 
Được được được!
 
Chồng của Trịnh Vãn đã chết rồi sao?
 
Mặc dù suy nghĩ như vậy thì có phần hơi nghiệp, nhưng bà ấy cũng hiểu được, nếu như không phải chồng của Trịnh Vãn đã qua đời thì con trai chắc chắn sẽ không có cơ hội nối lại tình cũ với Trịnh Vãn. Đủ loại dấu hiệu những năm gần đây, không chỗ nào không cho thấy, con trai sẽ không ở với một người nào khác ngoài Trịnh Vãn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ Nghiêm niệm A Di Đà Phật.
 
Vẻ mặt của cha Nghiêm phức tạp, nhưng rốt cuộc cũng cảm thấy thả lỏng, buổi tối bất ngờ ăn thêm nửa chén cơm.
 
Ngày hôm sau, vẻ mặt của mẹ Nghiêm vui mừng đến tập đoàn Thành Nguyên một chuyến, muốn chính tai xác nhận lại chuyện này từ chỗ con trai. Trong lòng bà ấy đều đang lên kế hoạch, vòng ngọc tích góp lâu như vậy rốt cuộc cũng có thể đưa ra rồi. Lại nhìn gương mặt của con trai quanh năm nhíu chặt mày nay lại giãn ra, trong lòng bà ấy cảm thấy vô cùng yên lòng.
 
Những năm gần đây, bà ấy cũng đã không còn suy nghĩ nhiều nữa.
 
Không hề hy vọng xa vời con trai có thể thoát khỏi tình cũ, yêu đương kết hôn sinh con với người khác như bình thường.
 
Nhưng lão già nhà bà ấy lại không buông bỏ được, ỷ vào việc mắc bệnh mà cố gắng ép Quân Thành cúi đầu. Nhưng tính tình của Quân Thành lạnh lùng cứng rắn như vậy, làm sao có thể chèn ép chính mình đây?
 
Tính tình của anh vốn là đã như vậy, những năm gần đây cần gì phải tự đi vào ngõ cụt nữa chứ?
 
Bà ấy đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng dù là vậy thì bà ấy cũng đau lòng! Đau lòng con trai qua nhiều năm như vậy vẫn luôn lẻ loi một mình, già rồi cũng lẻ loi hiu quạnh.
 
“Vâng." Nghiêm Quân Thành bình tĩnh trả lời: "Khi nào kết hôn thì phải xem tâm tình và thời gian của em ấy. Nhưng chắc chắn sẽ kết hôn.”
 
Mẹ Nghiêm vui mừng ra mặt: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, mẹ và cha con đều không có ý kiến gì cả, chuyện vui lớn như vậy, khi nào chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm bàn bạc một chút có được không?"
 
Sau gần một phút im lặng.
 
Bà Nghiêm đưa mắt nhìn sắc mặt bình thản của đứa con trai đang ngồi trên ghế làm việc.
 

Bà ấy kinh ngạc, thu lại niềm vui trên mặt, thử gọi anh một tiếng: "Quân Thành?”
 
“Không được.”
 
Nghiêm Quân Thành ung dung đứng dậy: "Không cần phải gặp mặt, cũng không cần ăn cơm. Cô ấy cũng không cần gặp hai người.”
 
Lời này...
 
Mẹ Nghiêm biết rõ tình cảm của con trai đối với Trịnh Vãn.
 
Như vậy là không cho bọn họ gặp gỡ Trịnh Vãn sao?
 
Mẹ Nghiêm chủ động lùi thêm một bước: "Nếu các con đã muốn kết hôn thì sau này đều sẽ là người một nhà, Quân Thành, chuyện này con có hỏi ý kiến của mẹ không?"
 
“Sức khỏe của cha không tốt, đến lúc đó mẹ cứ ở bệnh viện cùng với cha." Giọng nói Nghiêm Quân Thành vô cùng bình tĩnh: "Hôn lễ là của con và em ấy chỉ cần có con ở đó, chỉ cần có em ấy ở đó là được. Những người khác có mặt hay không đều không quan trọng.”
 
“Quân Thành!”
 
Mẹ Nghiêm không thể tin được những gì mà lỗ tai bà ấy vừa nghe được.
 
Ý của anh là sao? Anh dự định cả đời này cũng không để cho bọn họ gặp lại Trịnh Vãn luôn hả?
 
Nghiêm Quân Thành hơi nghiêng người, như thường ngày, giọng điệu không có lấy một chút tình cảm, ý tứ bên trong lại chắc chắn không thể nghi ngờ: "Mẹ, hy vọng mẹ và cha có thể hiểu được một chuyện, bất luận là ai cản trở con và em ấy thì con cũng sẽ không bỏ qua.”
 
Chắc có lẽ là anh nhớ tới chuyện trước kia.
 
Hàm dưới của anh bỗng căng chặt, bỗng nhiên siết chặt tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
 
Một giây sau, anh lại buông ra, bình tĩnh nói: "Cứ như vậy đi, con còn có việc, sẽ bảo tài xế đưa mẹ về. Hai ngày nữa con sẽ đến bệnh viện, mẹ cũng không cần quá lo lắng sức khỏe của cha, sẽ có phương pháp trị liệu tốt hơn."
 
Mẹ Nghiêm hoảng hốt nhìn con trai, bỗng trở nên đau buồn hơn rất nhiều, bà ấy hỏi: "Cho nên nhiều năm như vậy, con vẫn còn trách mẹ và cha con sao?"
 
“Trách sao?”
 
Nghiêm Quân Thành lẳng lặng cảm nhận chữ này, sau đó vẻ mặt trầm tĩnh nói: "Không, không có.”
 
Nếu không phải là trách, vậy thì đó là cái gì?
 
Hận sao?
 
Chuyện này giống như yên tĩnh mà an bình trôi qua hai mươi năm, hôm nay bị xé mở một lỗ hổng, mẹ Nghiêm giống như bị sét đánh, giống như đứng không vững nỗi nữa.
 
Bà ấy thốt lên theo bản năng: "Quân Thành, chuyện năm đó đúng là cha mẹ không đúng, nhưng đổi lại là bất luận ai khác, bất luận là bậc cha mẹ nào khác thì bọn họ đều sẽ làm chuyện giống với cha mẹ. Cha mẹ còn có cách nào khác nữa chứ, năm đó con thi tốt nghiệp trung học xong là có thể đậu vào trường đại học tốt nhất cả nước, nhưng con cứ nhất quyết phải đi Nam Thành, đúng vậy, Nam Thành cũng có trường đại học tốt, nhưng sao có thể so với Đông Thành được cơ chứ?”
 
Vẻ mặt của Nghiêm Quân Thành vô cùng tự nhiên trả lời: "Mẹ nói xong chưa?”

 
Từ nhỏ anh đã im lặng ít nói, cũng không tranh giành với người khác, cũng không phải là do tính tình hiền lành, chỉ là cho rằng không cần thiết phải làm như vậy.
 
Không dành thời gian ra để "giải thích".
 
Giải thích vốn là một chuyện rất dư thừa.
 
Hai mươi năm đã trôi qua. Dường như cả cha mẹ anh đều không hiểu ra một điều, rằng anh chưa bao giờ trách họ vì đã ngăn cản anh đến Nam Thành cùng với tấm lòng thương yêu con cái của họ, anh chưa bao giờ phủ nhận điều đó.
 
Là cha là mẹ, bọn họ có thể dạy bảo anh, có thể vận dụng tất cả quyền lực của cha mẹ để ép buộc anh.
 
Nhưng mà bọn họ không nên đi tìm cô, cũng không nên đi làm khó cô.
 
Từ đầu đến cuối cô không làm gì sai cả.
 
Đây là điểm mấu chốt của anh.
 
Chỉ tiếc, cho dù là tình thân có cùng huyết thống, cũng là cha không hiểu được con, mẹ không hiểu được con.
 
Giờ này hôm nay, bọn họ cũng vẫn không hiểu ra được.
 

 
Nghiêm Quân Thành là người rất có chừng mực.
 
Mặc dù Trịnh Vãn không nhắc tới nhưng anh cũng sẽ không tùy ý ra vào gian phòng nơi mẹ con các cô ở. Trịnh Vãn biết thói quen của anh - nhiều năm không gặp, anh và trước kia vẫn không có gì khác nhau, lúc còn là học sinh, anh cũng không có bạn học nào quá thân thiết, chỉ cần là thời gian ngoài việc học, anh đều muốn ở cùng với cô.
 
Bây giờ cũng vậy.
 
Cô cũng không rõ lắm, ở vị trí như anh có cần phải xã giao thường xuyên hay không. Anh giống như mỗi ngày đều đúng giờ thậm chí là tan làm sớm, còn thoải mái hơn một chút so với nhân viên văn phòng bình thường.
 
Trước khi Trịnh Tư Vận tan học, cô đều ở trong phòng của anh.
 
Lúc Nghiêm Quân Thành trở về, nhìn thấy một cảnh tượng như vậy…
 
Người phụ nữ mặc váy màu vàng nhạt đang ngồi trên sô pha mềm mại.
 
Mái tóc dài bồng bềnh được kẹp lên tùy ý, vài sợi tóc xõa tung trên bả vai.
 
Cô đang chăm chú đan những sợi len trong tay.
 
Ngón tay dài nhỏ trắng nõn, giống như ma thuật đang nhảy múa trên đầu ngón tay.
 

Nghe thấy tiếng động, Trịnh Vãn ngước mắt nhìn sang bên này, thấy anh vẫn còn đang mặc quần áo chỉnh tề, cười một cái: "Mau đi thay quần áo đi.”
 
“Ừ." Mặc dù Nghiêm Quân Thành đồng ý nhưng vẫn nhìn cô chăm chú.
 
Một lát sau, anh mới đi đến phòng thay đồ.
 
Chờ anh thay quần áo ở nhà xong thì Trịnh Vãn cũng đã hoàn thành một mũi cuối cùng. Cô cảm thấy hài lòng, đứng lên đi tới trước mặt anh: "Đã đan xong rồi, đã lâu không đan khăn quàng cổ, cũng không biết anh có thích hay không.”
 
Trong tay cô là khăn quàng cổ màu xám khói.
 
Màu sắc này rất thích hợp với anh, cô cũng đã nghĩ rồi, phần lớn thời gian anh đều mặc vest, lại đều là màu sậm.
 
Màu xám khói sẽ hợp với quần áo hơn.
 
Anh nói: "Không cần phải vội.”
 
Trịnh Vãn lại cười, kiễng mũi chân, vừa giúp anh quấn khăn quàng cổ vừa nói bên tai anh: "Anh rất ít khi nói muốn quà gì. Bây giờ lại là mùa đông, em đan xong sớm một chút thì anh cũng có thể quấn khăn sớm thêm một chút. Thế nào, có rát cổ không?”
 
Cô nghĩ, chắc là không rát cổ đâu.
 
Những sợi len đều là do cô chọn lựa kỹ càng, mềm mại lại rất ấm áp.
 
Đột nhiên, anh thuận thế giữ lấy eo cô, hai người dựa vào nhau rất gần, anh cúi đầu, chạm trán cô.
 
Cô cũng không trốn, chỉ cười khanh khách nhìn anh, cũng không nói gì.
 
Hơi thở quấn lấy nhau, không phân biệt được là của cô hay của anh.
 
Anh ôm chặt cô.
 
Đôi tay này rõ ràng là muốn dùng sức, hận không thể khảm cô vào sâu trong xương máu.
 
Nhưng lại sợ cô cảm thấy không thoải mái, muốn dùng sức nhưng cuối cùng vẫn thả lỏng sức lực.
 
Kiềm chế mà bình tĩnh.
 
“Anh rất thích. Sau này mỗi năm đều đan cho anh một cái, có được không?”
 
Trịnh Vãn giật mình.
 
Hành động ôm nhau như vậy thỉnh thoảng cũng rất thú vị. Rõ ràng thân mật khăng khít như thế, vô cùng kín kẽ, cả hai đều có thể cảm nhận được hơi thở phập phồng của đối phương, nhưng lại không nhìn thấy được vẻ mặt của đối phương.
 
Cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh lúc này đang tối tăm không rõ.
 
Anh cũng không nhìn thấy vẻ mặt buồn bã mất mát của cô.
 
Qua vài giây, cô giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng rộng lớn của anh, khóe môi nhếch lên: "Được.”
 

 
Mười giờ.
 

 
Trịnh Vãn trở lại căn phòng trên lầu, sau khi cô im lặng pha sữa nóng cho con gái, quấn chặt quần áo khoác trên người, đẩy cửa ra, đi tới sân thượng. Dường như cô không cảm giác được gió lạnh thấu xương đang gào thét này, cô ngắm nhìn cảnh đêm phía đông của thành phố, lúc này mới mặc kệ mọi chuyện mà suy nghĩ chuyện khác.
 
Là khi nào?
 
Nghiêm Quân Thành đã gặp gỡ Trần Mục.
 
Cô đoán, hoặc có thể nói là chắc chắn.
 
Cô vốn tưởng rằng Nghiêm Quân Thành nhìn thấy người khác dệt len ở bệnh viện nên mới nhắc tới. Hiện tại hình như không phải chỉ là đơn giản như vậy.
 
Có lẽ, từ đầu đến cuối người đơn giản chỉ là một mình cô. Hai người đàn ông cô yêu sao lại là người có suy nghĩ đơn giản được cơ chứ. Thật ra thì cô cũng không thể nhìn thấu được bọn họ, hiện tại ngẫm lại, là từ khi nào Trần Mục bắt đầu không đề cập tới, cũng không hỏi cô về mối tình trước đây nhỉ?
 
Đầu óc cô chợt trở nên tỉnh táo.
 
Con người chỉ cảm thấy hứng thú với những người và những việc chưa từng gặp.
 
Cô ôm chặt hai tay, nhịn không được mà thở dài.
 
Trịnh Tư Vận trở về, đi một vòng ở trong phòng nhưng không tìm thấy mẹ, bên ngoài cửa sổ thì gió đang thổi lên rèm, vù vù lay động. Chân của cô bé đã đỡ hơn rất nhiều, có thể đi lại bình thường, nhưng không thể đi quá nhanh. Cô bé cũng đi theo ra ngoài trời, thấy mẹ đang khom lưng, khuỷu tay tựa vào lan can, gió cũng thổi lên quần áo và tóc của mẹ, vào đêm khuya giá rét, bóng dáng mẹ lại trở nên mờ ảo đến như vậy.
 
Cô bé dừng lại, đi qua, sợ mẹ lạnh, ôm chặt cánh tay mẹ: "Mẹ có tâm sự hả?”
 
Trịnh Vãn cũng sợ con gái bị đông lạnh.
 
Cô nắm tay con gái vào phòng, trong phòng ấm áp như mùa xuân.
 
“Không có tâm sự gì hết.”
 
Trịnh Vãn đưa ly cho cô: "Uống lúc còn nóng đi rồi đi ngủ sớm, ngày mai còn phải đi học nữa.”
 
Trịnh Tư Vận ngoan ngoãn nhận lấy, uống vài ngụm sữa nóng, lại hỏi: "Con vẫn luôn cảm thấy hình như mẹ đang có tâm sự, vừa rồi ở trên sân thượng hóng gió, mẹ cãi nhau với chú Nghiêm à?"
 
“Không có, sao có thể được cơ chứ." Trịnh Vãn lắc đầu: "Mẹ chỉ đang suy nghĩ về một chuyện rất thú vị, hình như mỗi người đều có bí mật, con cũng vậy.”
 
Trịnh Tư Vận suýt chút nữa thì bị sặc, ánh mắt né tránh: "Mẹ! Con làm gì có bí mật nào cơ chứ!”
 
Trịnh Vãn không nói gì, chỉ nhìn cô bé cười.
 
“Vậy mẹ thì sao?" Trịnh Tư Vận quyết đoán nói sang chuyện khác, tò mò hỏi: "Mẹ có bí mật không?”
 
“Cũng có." Trịnh Vãn Thành trả lời.
 
“Là cái gì, là cái gì!”
 
Trịnh Tư Vận hăng hái, vội vàng truy hỏi.
 
Trịnh Vãn ngồi xổm xuống, giúp cô bé cởi vớ bông ra rồi kiểm tra chân còn sưng hay không, mới ngẩng đầu nghiêm túc trả lời vấn đề này.
 
“Nếu như bị người thứ hai biết, vậy thì không còn là bí mật nữa rồi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui