[free]_mẹ của nữ phụ là bạch nguyệt quang của ông lớn

“Đừng, anh không lạnh à?”
 
“Không lạnh.”
 
Hai người dựa sát vào nhau bước xuống lầu, về tới nhà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trịnh Vãn cởi áo khoác của anh ra treo lên giúp anh, rồi cẩn thận kiểm tra trên quần áo có nếp nhăn hay không.
 
“Ăn sáng chưa?” Cô quay đầu lại hỏi anh, rồi tiện tay phủi bụi dính trên vạt áo khoác.
 
Anh vốn cao lớn, cái áo khoác này mặc lên người anh chỉ dài tới đầu gối, có lẽ lớp bụi này dính lên vạt áo lúc cô khoác áo đi xuống lầu.
 
Nghiêm Quân Thành thoải mái ngồi trên sô pha, ngẩng đầu nhìn cô một cái, trả lời cô: “Ăn rồi.”
 
Trịnh Vãn cười: “Cũng đúng, bây giờ hơn chín giờ, sắp mười giờ rồi. Vậy anh chờ em một chút nhé.”
 
Nói rồi cô đi vào trong bếp, lúc quay ra có rót cho Nghiêm Quân Thành một ly trà nóng. Ly thủy tinh còn mới nguyên, mấy hôm trước cô mới vừa rửa sạch. Cô biết sau này anh sẽ thường xuyên tới đây, nên cố ý chuẩn bị để pha trà.
 
Lá trà xanh biếc lượn lờ chìm nổi trong nước.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cẩn thận đưa cái ly cho anh.
 
“Không phải trà ngon gì cả. Là quản lý của viện thẩm mỹ Nam Thành em làm lúc trước tặng cho, là trà của nhà, không biết anh có thích không.”
 
Nghiêm Quân Thành nhận lấy, bàn tay còn lại nắm lấy tay cô, vuốt ve nhẹ nhàng.
 
“Không lạnh.” Cô hiểu ý của anh, mỉm cười lắc đầu: “Ở trong nhà ấm lắm, với lại vừa rồi anh còn khoác thêm áo khoác cho em, em không bị lạnh đâu.”
 
Sau khi anh kiểm tra thấy tay cô vẫn còn ấm, lúc này mới thả tay cô ra.
 
Cô ngồi trước bàn ăn từ từ ăn sáng, thỉnh thoảng còn trò chuyện với anh vài câu: “Hôm nay không phải đến công ty sao?”
 
Còn tưởng rằng phải đến trưa anh mới tới đây được, nhưng không ngờ vừa sáng anh đã tới rồi.
 
“Hôm nay không có việc gì.” Anh đáp lại bằng một câu ngắn gọn nhưng đầy đủ.
 
“Hửm.”
 
Cô cũng không vạch trần anh.
 
Ông chủ một tập đoàn lớn như vậy sao có thể rảnh rỗi được chứ.
 
Có điều không sao, trước giờ anh là người có chính kiến, chắc chắn đã sắp xếp thỏa đáng rồi, không chậm trễ công việc.
 
“Vậy chờ một lát rồi đưa em đi mua đồ ăn, có được không?”
 
Cô ngồi trước bàn cơm nhỏ, ánh mắt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rọi lên gò má của cô.

 
Nghiêm Quân Thành chăm chú nhìn cô, yết hầu trượt lên xuống.
 
Anh bình tĩnh trả lời: “Được.”
 
“Em sắp xong rồi.” Nói rồi cô tranh thủ thời gian, vội vàng uống một hớp sữa bò nóng.
 
Thật ra ở lứa tuổi bọn họ, đã không còn giống như trước kia, cứ mở miệng ra là sẽ nói “thích” nói “yêu”, mà cô cũng chẳng nói nổi.
 
Nhưng cứ như bây giờ cũng tốt, bọn họ chỉ nói bốn mùa một năm, chỉ nói ba bữa cơm trong ngày.
 
“Đừng vội, một lát nữa anh gọi người đưa cơm trưa tới là được. Em cứ ăn từ từ thôi.”
 
“Cốc cốc cốc…”
 
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa theo tiết tấu.
 
Vẻ mặt Trịnh Vãn đầy nghi ngờ, quay đầu liếc mắt với Nghiêm Quân Thành.
 
Cô cũng không nghĩ ra ai sẽ đến nhà vào lúc này.
 
“Em ăn sáng đi, anh đi mở cửa.”
 
Nghiêm Quân Thành nhanh chân hơn cô, đi mở cửa giống như mình là chủ nhân của căn nhà.
 
Trịnh Vãn thấy hắn đứng dậy, thì lại ngồi xuống.
 
Thím Trương cũng chỉ đến đây thử vận may, xem thử Trịnh Vãn có ở nhà không. Là bà mối đương nhiên phải quan tâm đến người xem mắt. Bà ta còn cố tình gọi điện hỏi cháu họ, ai ngờ cháu họ có vẻ hồn xiêu phách lạc. Bà ta cũng chẳng hỏi ra nguyên nhân, vì thế dứt khoát đến đây hỏi thử Trịnh Vãn có hài lòng về cháu họ bà ta không.
 
Cửa mở ra, tâm trạng bà ta rất vui, đang định hỏi thì vừa ngẩng đầu lên đã thấy một bóng người cao lớn, bà ta ngẩn người.
 
“Tìm ai?” Nghiêm Quân Thành hờ hững nhìn thím Trương.
 
Thím Trương lùi về sau một bước, nhìn trái nhìn phải. Sau khi xác định mình không gõ sai cửa tìm nhầm người, vậy thì người này là ai?
 
Giằng co hai giây, một giọng nữ mềm mại vang lên: “Thím Trương, sao hôm nay thím lại rảnh rỗi sang đây thế?”
 
Trịnh Vãn mặc một cái áo lông rộng thùng thình nhạt màu đi đến, đứng bên cạnh Nghiêm Quân Thành, đưa tay nắm tay anh, mỉm cười nói với thím Trương: “Nào, mau vào nhà.”
 
Thím Trương hơi chần chừ.
 
Chỉ cảm thấy người đàn ông này… Trông không dễ chọc lắm.
 
Bà ta cảm thấy rất nghi ngờ nhưng bị anh nhìn chằm chằm như vậy, bà ta ngẩn người chẳng thốt lên nổi một chữ.
 
Bà ta ngơ ngác đi vào.
 
Trịnh Vãn thả tay Nghiêm Quân Thành ra, khẽ giải thích: “Là đồng nghiệp trước kia của cha mẹ em, cũng sống ở đây.”

 
Nghiêm Quân Thành gật đầu, không nói gì.
 
Trịnh Vãn nhiệt tình mời thím Trương ngồi xuống, vừa đi lấy cái ly giấy dùng một lần vừa nói: “Hôm nay thím Trương đến có chuyện gì thế?”
 
Không đợi thím Trương trả lời, cô lại vờ như nhớ ra, cười giới thiệu với thím Trương: “Suýt nữa thì quên giới thiệu với thím, đây là người yêu của cháu, anh ấy họ Nghiêm.”
 
“Quân Thành, đây là thím Trương, là đồng nghiệp cũ của mẹ em.”
 
Nghiêm Quân Thành bình tĩnh gật đầu coi như chào hỏi với thím Trương.
 
Thím Trương thấy vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ. Dù sao bà ta cũng xấp xỉ với tuổi tác của cha mẹ Trịnh Vãn, người từng gặp nhiều không đếm xuể. Chỉ nhìn khí chất phi phàm của Nghiêm Quân Thành là đã đoán được người này không giàu cũng quý, tuyệt đối không phải là người mà con cháu bà ta có thể sánh bằng.
 
Tiểu Vãn giới thiệu như vậy có lẽ là đang nhắc nhở bà ta đừng nhắc đến chuyện xem mắt lần trước.
 
Dù sao cháu họ cũng chỉ là cháu họ, thím Trương không muốn làm Trịnh Vãn khó xử. Suy nghĩ một lúc, bà ta lấy lại bình tĩnh, cười nói: “Không sao, chỉ muốn hỏi thử Tư Vận nghỉ đông có rảnh hay không. Nếu rảnh thì đến dạy kèm cho cháu gái thím, yên tâm, chắc chắn sẽ trả công gia sư cho con bé.”
 
Trịnh Vãn rót trà, đẩy cái ly đến chỗ thím Trương, trả lời bà ta với giọng đầy hối lối: “Con bé mới học lớp chín, thời gian ôn tập bài vở của bản thân còn không đủ, chắc chắn là không có thời gian.”
 
Thím Trương vốn chỉ tìm một cái lý do cho có lệ, vừa nghe cô nói vậy thì cũng không nài nỉ: “Vậy thím đi hỏi mấy nhà khác thử. Tiểu Vãn à, khi nào cha mẹ cháu về lại đây?”
 
Trịnh Vãn lại nhìn về phía Nghiêm Quân Thành, cười nói: “Phải xem cha mẹ cháu nói thế nào ạ. Có thể tết năm nay họ sẽ về ăn tết, hoặc là cháu và anh ấy dắt con về Nam Thành.”
 
“Cũng phải. Bên Nam Thành vẫn thoải mái hơn một chút.” Thím Trương muốn miếng nước rồi đặt ly giấy lên bàn. Lúc này mới đứng dậy nhìn sơ qua Nghiêm Quân Thành một cái: “Tiểu Vãn, thím có việc nên  về trước nhé, lần sau đến nhà thím ăn cơm.”
 
Trịnh Vãn cười gật đầu: “Được.”
 
Cô lễ phép tiễn thím Trương ra ngoài cửa, Nghiêm Quân Thành cũng đi theo đứng bên cạnh cô.
 
Chờ đến khi nhìn thấy thím Trương đi xuống lầu, Trịnh Vãn mới đóng cửa lại.
 
Sau khi thím Trương đi ra khỏi tòa nhà này mới đột nhiên nhớ ra. Vừa rồi bà ta cảm thấy người đàn ông đó rất quen mắt. Ôi chà, đây chẳng phải là bạn trai cũ của Tiểu Vãn sao?
 
Nhóm hàng xóm họ không lạ gì anh cả.
 
Dù sao khi đó anh thường hay đạp xe chở Tiểu Vãn đi học, tan học, chuyện hai người họ yêu đương không ai mà không biết. Cha mẹ Trịnh cũng không còn cách nào khác, thấy con gái thật lòng thích. Mà anh cũng là học sinh giỏi, vì thế chỉ đành thở dài để mặc cô… Khi đó không dám mạnh tay ép buộc, cũng không dám ép họ chia tay, chỉ sợ làm con trẻ đau lòng rồi thay đổi tính nết, vậy thì mất nhiều hơn được.
 
Lúc này thím Trương mới từ từ thở dài một hơi.
 
Thôi, không có cửa, cháu họ nhà bà ta hoàn toàn không có cửa!
 
Cặp đôi từng yêu nhau tái hợp lại, làm gì có cửa cho người khác chen vào?
 
Từ đầu bà ta đã biết, cô gái vừa tốt tính vừa xinh đẹp như Tiểu Vãn sao có thể thiếu người yêu được chứ?
 
Trong nhà, Trịnh Vãn dọn dẹp cái ly, đến lúc này mới trò chuyện với Nghiêm Quân Thành: “Lúc em và Tư Vận mới vừa về, các bác các thím giúp đỡ em rất nhiều. Anh cũng biết mà, những hàng xóm ở đây hầu như đều là đồng nghiệp của cha mẹ em.”

 
Nghiêm Quân Thành đi đến chỗ cô, cản hành động của cô lại, không cho cô đụng vào nước lạnh, anh giúp cô rửa ly và chén đũa.
 
Trịnh Vãn cười: “Em đi thay quần áo, anh chờ em một chút.”
 
“Cô chỉ khoác thêm một cái áo khoác, quấn khăn quàng cổ, bọc cả người mình kín mít. Lúc này mới kéo Nghiêm Quân Thành ra khỏi nhà. Cô không dám chắc với mức độ ưa sạch sẽ của anh, có thể chấp nhận cảnh đi chợ mua đồ hay không. Vì thế nói đi siêu thị, nhưng siêu thị cách đây khá xa, đương nhiên Nghiêm Quân Thành sẽ lựa chọn lái xe. Thời gian này giao thông ở Đông Thành thuận lợi hơn nhiều, chờ khi chiếc xe đỗ ngay ngắn trước cửa siêu thị thì đã mười giờ rưỡi.
 
Trịnh Vãn biết, không cần hỏi Nghiêm Quân Thành muốn ăn món gì.
 
Lúc nào câu trả lời của anh chỉ có một: Gì cũng được.
 
Cũng may ngày hôm qua cô đã quyết định xong, nhưng vẫn trưng cầu ý kiến của anh: “Ăn sủi cảo được không?”
 
Nghiêm Quân Thành: “Sao cũng được.”
 
Trịnh Vãn cũng không biết mình nghĩ thế nào mà lại bật cười.
 
Anh bình tĩnh nhìn cô.
 
Cô khẽ trả lời: “Đây là câu cửa miệng của anh à?”
 
Anh khựng lại, dường như trên mặt không có ý cười.
 
Làm vằn thắn vừa dễ cũng vừa khó, dễ ở chỗ sau khi làm xong xuôi thì có thể chiên và luộc.
 
Phiền chính là lúc đầu tốn không ít công sức chuẩn bị.
 
Phải cán mì làm vỏ, còn phải làm nhân thịt.
 
Nhưng mà có thể gói nhiều một chút, ăn không hết có thể để tủ đông lần sau ăn sáng.
 
Sau khi mua đồ nấu ăn và trái cây xong thì xếp hàng tính tiền. Trịnh Vãn thấy Nghiêm Quân Thành nhìn chằm chằm kệ để hàng ở quầy thu ngân, hình như còn có ý định muốn đưa tay lấy. Anh nghĩ gì trong lòng không cần nói cũng biết. Cô đè tay anh lại, lắc đầu với anh, âm thầm cảnh cáo.
 
Đừng nói cô còn sưng, khó chịu, cho dù cô có thể chịu được nhưng trong nhà cô tuyệt đối không được, hiệu quả cách âm ở nhà cũ quá kém. Với động tĩnh của anh sợ là cả tòa nhà đều có thể nghe thấy, anh không biết xấu hổ nhưng cô vẫn cần mặt mũi, còn phải ở đây hơn nửa năm nữa lận.
 
Hiển nhiên Nghiêm Quân Thành cũng hiểu ý của cô, lật ngược bàn tay cô lại, véo nhẹ, tuy không nói gì nhưng cũng không lấy nữa.
 
Lời của cô chắc chắn anh sẽ nghe theo.
 
Lúc lái xe về, có vài người đứng bên ngoài khu chung cư, đi đến gần rồi mới phát hiện thì ra thanh chắn barrier trước cửa bị ai đó đâm trúng làm gãy. Vì thế họ cũng không thể vào trong ngay được, chỉ đành đỗ xe ở bãi đỗ cách tiểu khu mấy trăm mét.
 
Về đến nhà, Trịnh Vãn thấy đã hơn mười một giờ, không rề rà nữa, cô vội vàng thay quần áo, đeo tạp dề lên bắt đầu nhào bột.
 
Từ nhỏ Nghiêm Quân Thành đã là học sinh giỏi có năng lực học tập đáng sợ. Sau khi đứng bên cạnh nhìn vài phút, anh đã đảm nhận vị trí của cô, rửa sạch tay, lưu loát tháo đồng hồ xuống, vươn tay đến trước mặt cô ý bảo cô xắn tay áo lên giúp anh.
 
Cô bật cười, đặt tay lên cánh tay anh: “Anh muốn nhồi bột à?”
 
“Em không có sức, tiết kiệm chút đi.”
 
“Anh đừng coi thường em, em biết nhồi bột.”
 
“Để anh làm.”
 
Cánh tay cô và anh kề cận nhau, hình thành cảm giác đối lập thị giác rõ rệt.
 
Màu da.

 
Sức mạnh cơ bắp.
 
Hoàn toàn trái ngược.
 
Tuy cô nói vậy nhưng vẫn giao cục bột cho anh.
 
Anh đúng là một học sinh thông minh, mới đầu có lẽ còn chưa quen tay, nhưng sau đó càng làm càng thuần thục. Dưới bàn tay anh, cục bột có vẻ rất dễ xoa nắn.
 
Có anh giúp đỡ, mọi chuyện đều trở nên đơn giản hơn, hiệu quả cũng tăng cao.
 
Trịnh Vãn thấy trên quần tây của anh dính bột mì, cô chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của anh.
 
Cô cảm thấy buồn cười.
 
Tiếng cười thu hút sự chú ý của anh.
 
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc kia, Trịnh Vãn bỗng nảy lên ý đùa dai. Cô đưa tay chấm chút bột mì rồi cười khanh khách chấm lên sống mũi cao của anh, chớp mắt trông anh cũng rất buồn cười.
 
Anh chỉ lẳng lặng nhìn cô, để mặc cô làm bậy làm bạ khuôn mặt anh, chỉ cần cô vui là được.
 
Cô không biết rằng cô cười rộ lên xinh đẹp đến mức nào.
 
Nghiêm Quân Thành đưa tay ôm eo cô, hai người kề sát vào nhau. Cô khẽ kêu lên: “Đừng làm bẩn áo lông của em.”
 
Nhưng anh vẫn không buông ra, trên mặt, trong mắt anh nhạt nhạt ý cười. Trịnh Vãn không tránh được, cũng để mặc anh, cúi đầu nhẹ nhàng dựa lên vai anh.
 
“Anh hại em.” Cô nói: “Áo lông mới mua đó.”
 
Đột nhiên.
 
Cửa vang lên tiếng kẽo kẹt, làm hai người đang ôm nhau giật nảy mình.
 
Kết cấu của nhà cũ là như thế đó, đứng ngoài cửa có thể nhìn thẳng vào trong bếp.
 
Bất ngờ đến mức không kịp đề phòng, Trịnh Vãn quay lại, ngẩng đầu nhìn.
 
Trịnh Tư Vận và Nghiêm Dục đang đứng trước cửa, hai đứa nhỏ đều trợn tròn mắt, đứng đực ra nhìn cảnh tượng này.
 
Ánh mặt trời chan hòa.
 
Người đàn ông mặc áo sơ mi quần tây ôm một cô gái trong lòng. Cô gái như không muốn rời xa mà tựa lên vai anh, thân mật, quấn quýt.
 
Trong tay Nghiêm Dục xách cặp của Trịnh Tư Vận, cả người như bị điểm huyệt, đứng yên không nhúc nhích.
 
Có phải… Cậu ta gặp ảo giác rồi không?
 
Nếu không tại sao cậu ta lại nhìn thấy… Chú đang cười??
 
Chờ đã, trên mũi chú dính gì thế, bột mì? Ai to gan lớn mật như vậy?
 
Tay chú đang ôm ai?
 
Nghiêm Dục phản xạ có điều kiện, bỗng nhiên nhắm nghiền mắt lại… Cậu ta mù, mù rồi, cậu ta không thấy cái gì cả!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui