[free]_mẹ của nữ phụ là bạch nguyệt quang của ông lớn

Nghiêm Quân Thành nghe thấy tiếng động, quay đầu lại.
 
Hai người đều tắm rửa sạch sẽ, cũng dùng chung một loại sữa tắm. Trịnh Vãn chậm rãi đến gần anh, hơi thở bạc hà mát lạnh hệt nhau dần dần đan xen, hòa quyện thành một.
 
“Anh đang nấu cơm à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giọng nói của cô vốn mềm nhẹ, phát âm từng chữ rất rõ ràng.
 
Nhưng khoảnh khắc này cổ họng cô như nghẹn lại, giọng nói cũng nhiễm chút trầm thấp của anh.
 
Xong việc lười biếng, kiệt sức.
 
Nghiêm Quân Thành đưa tay ôm lấy cô.
 
“Đói bụng không?” Anh hỏi: “Sắp xong rồi.”
 
Bên bàn thủy tinh bên cạnh có mấy đĩa thức ăn còn bốc hơi nóng.
 
Một đĩa đậu hà lan xào.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một đĩa thịt bò xào với ớt xanh.
 
Còn cả một nồi canh trứng đang sôi ùng ục trong nồi.
 
Cô thật sự rất ngạc nhiên, không ngờ rằng anh lại xuống bếp nấu cơm. Cô vẫn còn nhớ anh là con trai út có được khi cha mẹ anh đã ngoài ba mươi. Trong nhà rất kỳ vọng về anh, cho dù những chuyện nhỏ vụn vặt nào ảnh hưởng việc học đều không cho anh động tay.
 
Sau đó thi đại học xong, anh đến nhà cô, cô bảo anh cắt dưa hấu.
 
Anh không biết dùng dao gọt hoa quả, dưa hấu anh cắt trông chẳng đẹp.
 
Mấy năm qua bọn họ không liên lạc với nhau, không gặp mặt. Nhưng nhìn lý lịch cuộc đời huy hoàng của anh, nên hiểu rõ một điều: Anh không thiếu tiền tài, càng không thiếu bảo mẫu, giúp việc.
 
Cô cũng không phải một người hiếu kỳ.
 
Dù cảm thấy nghi ngờ chuyện này, nhưng chẳng hỏi lấy một câu.
 
Hai mươi năm, cô không ở cạnh anh hai mươi năm, vì thế không dễ mà nhắc tới.
 
Cũng chẳng thấy tò mò tại sao anh lại biết nấu cơm.
 
Cũng không tò mò hai mươi năm qua anh trải qua thế nào.
 
Trịnh Vãn cẩn thận giúp anh xắn ống tay áo đang sắp rũ xuống, ngón tay trắng nõn chạm vào cánh tay anh, cô rũ mắt, khẽ hỏi anh: “Không đói lắm. Anh nên đánh thức em chứ.”
 
Anh tắt bếp ga, múc canh ra tô.
 
Trịnh Vãn muốn đi bưng thức ăn, anh trầm giọng cản lại: “Để anh, còn nóng lắm.”
 
Anh bưng đồ ăn đến phòng ăn.
 

Hai người ngồi vào bàn. Trịnh Vãn cười múc canh cho anh: “Anh dậy lúc nào?”
 
Cô chỉ nhớ rõ sau cùng anh ôm cô vào toilet.
 
Lúc ấy cô vô cùng mệt mỏi, bị anh ôm vào bồn tắm. nước ấm áp và cả cơ thể anh ôm lấy cô, cảm giác thoải mái lan khắp người khiến cô ngủ mất.
 
“Anh không ngủ.” Nghiêm Quân Thành trả lời.
 
Sao có thể ngủ được.
 
Anh nhìn người đã một lần quay lại lòng anh, không hề nhắm mắt nghỉ ngơi.
 
Cho dù cánh tay đều đã tê rần, nhưng anh chẳng thèm để ý.
 
Anh cảm thấy thỏa mãn.
 
Cuối cùng cô đã quay về bên anh.
 
Trịnh Vãn hơi giật mình, cười một tiếng cầm lấy đôi đũa gắp đồ ăn. Cô ăn cơm rất nhã nhặn, gần như không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
 
Đông Thành đã bước vào trời đông giá rét, lúc cô mới trở về không thích ứng ngay được, bị lạnh tái đến mức sợ cơn rét lạnh.
 
Nhưng cô đã sống ở Đông Thành mười tám năm.
 
Cho dù không thích ứng được, dù nhớ khí hậu thoải mái hợp lòng người ở Nam Thành, cuối cùng cô vẫn quay lại mảnh đất này.
 
Bỗng nhiên cô nghĩ đến một từ, lá rụng về cội.
 
Cô như chiếc lá rụng, lung lay sắp rơi, cuối cùng đã về lại nơi ban đầu.
 
Nghiêm Quân Thành vẫn luôn chú ý cô, gắp đồ ăn cho cô, rót nước cho cô. Đương nhiên tầm mắt cũng dừng trên ngón áp út của cô. Bọn họ ăn ý như vậy, bước qua hai mươi năm lại ôm lấy nhau.
 
Cô không hỏi anh tại sao lại giữ chiếc nhẫn này, tại sao lại tặng cho cô.
 
Anh cũng không giải thích.
 
“Đúng rồi.” Cô đặt đũa xuống, cười nói với anh: “Ngày mai anh có rảnh không? Ngày mai em vẫn được nghỉ, nếu anh rảnh, có muốn đến nhà ăn cơm không?”
 
Nghiêm Quân Thành không hề do dự một giây nào.
 
Trong đầu còn chưa nghĩ đến lịch trình ngày mai thì đã gật đầu: “Được.”
 
“Vậy được, ngày mai em sẽ đi mua thức ăn, anh muốn ăn gì?” Cô nói đến đây thì hơi dừng lại, cười chế nhạo: “Biết rồi, chắc chắn anh sẽ nói ăn gì cũng được.”
 
“Đúng vậy, ăn gì cũng được.” Anh thong thả ung dung kéo tay cô lại dùng khăn lông ấm lau tay cho cô: “Có lẽ không cần phiền phức như vậy, anh cho người mang đến.”
 
“Thôi. Để tự em làm vẫn hơn.”
 
Cô để mặc anh dùng khăn lông chà lau tay mình.
 
Từng chút, từng chút.

 
Không bỏ qua bất cứ chỗ nào trên tay cô.
 
Không buông tha cho bất kỳ một vị trí nào trên tay cô.
 
Sau khi ăn xong, Nghiêm Quân Thành dọn dẹp chén đũa – anh vốn không cần phải làm gì cả, lúc sau sẽ có người đến dọn dẹp tàn cục này. Nhưng anh vẫn kiên nhẫn đứng rửa chén bên cạnh bồn rửa, cũng chỉ là vì muốn ở bên cạnh cô lâu thêm một chút, mặc dù chỉ là mười phút ngắn ngủi thôi cũng được.
 
Trịnh Vãn không có chỗ chen tay.
 
Cô định rửa chén nhưng anh không cho cô đụng tay vào, cô chỉ có thể ngồi một bên vừa nhìn anh rửa chén vừa trò chuyện.
 
Đột nhiên cô trở nên phấn khởi, có lẽ là vì bóng lưng cô đơn vừa rồi. Ma xui quỷ khiến thế nào cô đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng, trên mặt đất còn trải thảm cho nên gần như không nghe thấy chút tiếng động nào.
 
Còn Nghiêm Quân Thành thì rất nhạy bén.
 
Ngay từ khi cô đứng dậy anh đã phát hiện ra.
 
Tuy anh đưa lưng về phía cô nhưng có thể cảm nhận rõ ràng cô đang đến gần anh.
 
Đột nhiên, có một đôi bàn tay nhỏ nhắn thon dài ôm lấy anh, dán chặt lên vòng eo của anh.
 
Trịnh Vãn ôm chặt lấy anh từ phía sau, sườn mặt nhẹ đặt lên sống lưng anh. Cô không có bản lĩnh gì, vũ khí bây giờ cô có trong tay cũng là anh cho cô. Bất cứ lúc nào cô cũng có thể cầm thanh kiếm kia đâm thẳng vào anh, mà anh chỉ lẳng lặng nhìn cô, dù anh chảy máu đầm đìa cũng chẳng mảy may nhíu mày.
 
-
 
Nghiêm Quân Thành lái xe đưa Trịnh Vãn về nhà.
 
Cả buổi chiều quấn quýt bên nhau, thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua. Tới dưới tòa nhà vừa đúng mười giờ, đụng mặt Trịnh Tư Vận mới kết thúc tiết tự học về nhà.
 
Trịnh Tư Vận biết hôm nay mẹ được nghỉ, cũng biết mẹ sẽ hẹn hò với chú Nghiêm.
 
Nhưng khi thật sự bắt gặp thì cô bé thật sự cảm thấy xấu hổ. Cho dù biết chú Nghiêm có ý với mẹ, nhưng khi nhìn thấy anh, cô bé vẫn cảm thấy mất tự nhiên.
 
Dù gì cô bé cũng là người hơn hai mươi tuổi, cho nên vẫn biết chút phép tắc không thể thiếu.
 
Lần đầu tiên gặp mặt im thin thít thì có thể dùng cớ “không kịp thích ứng” để lừa dối cho qua.
 
Nhưng bây giờ gặp mặt, nếu vẫn kiệm lời như vậy sợ rằng mẹ sẽ lo lắng. Vì thế cô bé lấy hết can đảm, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn đứng cạnh chiếc xe, nói: “Chú Nghiêm, cảm ơn chú đã tặng quà cho cháu, cháu rất thích.”
 
Hôm nay cô bé đã mang đôi giày này.
 
Mẹ vô cùng cẩn thận, giày mua cho cô bé luôn rất vừa chân.
 
Có lẽ Nghiêm Quân Thành quên mất mình đã mua cho cô bé món quà nào. Anh im lặng vài giây, rồi quay người khom lưng vào trong xe, lục lọi phía trong một lúc. Khi anh đứng dậy thì giữa các ngón tay thon dài có kẹp một tấm thẻ đưa cho cô bé: “Cầm lấy đi. Mật mã là sinh nhật mẹ cháu.”
 
Trịnh Tư Vận sửng sốt.
 
Nghiêm Quân Thành không biết cách giao tiếp với trẻ con.

 
Đứa nhỏ cỡ tuổi cô bé mà anh tiếp xúc cũng chỉ có cháu trai Nghiêm Dục mà thôi.
 
Đối mặt với Nghiêm Dục anh cũng như vậy, hoặc nặng nề trách mắng, hoặc ngày lễ ngày tết gặp mặt sẽ cho thẻ hoặc cho tiền.
 
Trịnh Vãn không nhịn được mà bật cười, rồi lườm anh một cái như đang oán trách: “Con bé còn nhỏ, anh cho con cái đó làm gì, không thể cho trẻ con quá nhiều tiền.”
 
Nghiêm Quân Thành trả lời lại: “Không nhiều lắm.”
 
Trịnh Tư Vận nghĩ thầm: Không nhiều lắm với đại gia như anh thì là bao nhiêu nhỉ?
 
Cho một học sinh lớp chín một tấm thẻ tín dụng, quả nhiên chỉ có mỗi vị tổng giám đốc Nghiêm này làm được thôi.
 
“Là tấm lòng của anh. Để con bé mua những thứ mình thích.” Anh trả lời. Anh làm lãnh đạo một thời gian dài, lời nói thốt lên đặc biệt có trọng lượng: “Ngày mai bảo Tiểu Vương đổi thành số điện thoại của em. Con bé dùng bao nhiêu, dùng ở đâu, em đều có thể biết được, yên tâm chưa?”
 
Trịnh Tư Vận nhìn về phía mẹ xin giúp đỡ.
 
Trịnh Vãn và Nghiêm Quân Thành nhìn nhau một lúc, cuối cùng cô đành bất lực đồng ý.
 
Vì thế, tấm thẻ “nặng nề” kia đã vào tay Trịnh Tư Vận.
 
Cô bé chớp mắt, cảm giác này rất xa lạ. Từ nhỏ đến lớn cô bé đã nhận không ít lì xì, nhưng chưa từng nhận được thẻ.
 
Đương nhiên, trước kia không phải không có chú nào ôm ý đồ thông qua cô bé để đi đường vòng cứu nước.
 
Nhất là chú Lạc, hết sức cưng chiều cô bé, luôn mang cho cô bé rất nhiều chocolate. Tất cả các nước trên thế giới, chỉ cần anh ta đi công tác về sẽ luôn mang cho cô bé mấy hộp.
 
Nhưng mà mẹ luôn nhíu mày, tối nào cũng soi đèn kiểm tra giá cả của chocolate, rồi khách sáo trả lại.
 
Khi đó cô bé còn nhỏ, cũng rất sợ hãi, hỏi mẹ: “Chú Lạc có thể trở thành cha của con không.” Rồi còn hỏi rằng “Nếu mẹ kết hôn với chú Lạc vậy con còn là bé cưng của mẹ không.”
 
Khi đó mắt mẹ đỏ ửng, ôm cô bé, nhẹ nhàng trấn an cô bé.
 
“Tư Vận à, cha chỉ có một, con có cha của mình. Ngoại trừ anh ấy ra không có bất kỳ ai trở thành cha của con.”
 
“Mẹ sẽ không hẹn hò với chú Lạc, cũng không kết hôn với anh ta.”
 
“Vì sao ạ?” Cô bé hỏi: “Mọi người đều nói chú Lạc rất tốt mà!”
 
Mẹ rơi nước mắt, ôm chặt cô bé: “Bởi vì mẹ không yêu anh ta, mẹ chỉ yêu cha của con.”
 
Trịnh Tư Vận lại nhìn về Nghiêm Quân Thành đứng trong gió lạnh phất tay chào tạm biệt. Còn Trịnh Vãn dịu dàng nhắc nhở anh lái xe cẩn thận, về nhà nhớ gửi tin nhắn cho cô.
 
Cô bé nghĩ, có lẽ mẹ yêu chú Nghiêm rồi.
 
Trịnh Vãn cười tủm tỉm nhìn Nghiêm Quân Thành lái xe rời đi. Đến tận khi không nhìn thấy nữa, cô mới dẫn con gái lên nhà.
 
Vào trong nhà, hơi ấm trong nhà bủa vây.
 
Cô mới cẩn thận cởi áo khoác ra, nhưng khi theo thói quen định tháo khăn quàng cổ xuống. Bỗng nghĩ đến gì đó, động tác khựng lại, rồi vờ như không có việc gì mà thả tay xuống.
 
Trịnh Tư Vận ngoan ngoãn giao tấm thẻ ra: “Mẹ, cái này đưa mẹ cất.”
 
“Anh ấy cho con thì con cứ cầm đi.” Trịnh Vãn quay đầu lại cười.
 
Trịnh Tư Vận chỉ cảm thấy thật lạ lùng, thật đặc biệt.
 
Trước kia ngoại trừ ông bà ngoại và họ hàng tặng lì xì, số còn lại, cho dù là quà tặng ai mua cho cô bé, mẹ luôn nghĩ cách trả chúng lại.
 

Lần này, chú Nghiêm cho cô bé tấm thẻ có hạn mức lớn như vậy, thế mà mẹ lại cho cô bé nhận lấy.
 
“Mẹ, có phải mẹ muốn cưới chú Nghiêm không?” Trịnh Tư Vận nhắm mắt theo đuôi Trịnh Vãn, ôm vẻ mặt tò mò truy hỏi.
 
Trịnh Vãn nuốt nước miếng.
 
Khó khăn nuốt nước miếng xuống, cổ họng vẫn còn khàn, nhưng cô vẫn dịu dàng nói với con gái: “Con nghĩ sao?”
 
Cô nhớ con gái cũng từng hỏi như vậy.
 
Cho nên cô lại dịu dàng bổ sung thêm: “Tư Vận, cho dù mẹ yêu đương với ai, mẹ kết hôn với ai, thì có hai việc vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Đó là cha con tên Trần Mục, con vẫn còn nhớ rõ ông ấy đúng không, trên đời này ông ấy là người duy nhất yêu thương con như mẹ yêu con. Ngoại trừ ông ấy, con không cần gọi bất kỳ ai là cha, cũng không có ai có thể làm cha của con.”
 
“Thứ hai, vẫn là câu nói đó, mẹ yêu đương với ai thì mẹ vẫn là mẹ của con, con vĩnh viễn là con của mẹ. Quá khứ của mẹ con mình thế nào thì hiện tại và tương lai vẫn như thế.”
 
Hốc mũi Trịnh Tư Vận đau xót.
 
Đương nhiên cô bé biết mẹ đang muốn nói với cô bé rằng, cô bé mãi mãi là bé cưng con yêu của mẹ.
 
Cô bé cố ép nước mắt không được trào ra, nỗ lực cười nói: “Con biết rồi!”
 
Lo lắng bản thân không khống chế được cảm xúc của mình, lo lắng sẽ khiến mẹ nghĩ rằng cô bé không muốn, cô bé nói lảng sang chuyện khác: “Mẹ à, con có thể sử dụng tấm thẻ này không?”
 
Trịnh Vãn vươn tay, thương yêu chọt nhẹ lên chóp mũi cô bé: “Có thể.”
 
Giây tiếp theo, cô lại kéo dài âm điệu bổ sung thêm: “Có điều một tháng chỉ được ba trăm tệ, nếu tiền tiêu vặt không đủ tiêu thì phải nói với mẹ.”
 
Trịnh Tư Vận bị chọc cười.
 
Cô bé thân thiết đi lên cọ vào bả vai mẹ: “Mẹ thật tốt.”
 

 
Chờ Trịnh Tư Vận ngủ rồi, Trịnh Vãn mới vào toilet.
 
Cô do dự gỡ khăn quàng cổ xuống.
 
Trên cổ trắng noãn và phần xương quai xanh toàn là dấu vết, giống như hoa mai trên tuyết trắng, dần lan xuống nơi không thể nhìn thấy.
 
Cô đứng dưới vòi hoa sen.
 
Sau khi tắm rửa xong, cẩn thận thay một cái áo ngủ có cổ cao.
 
Quay về giường, cô hít một hơi thật sâu, gỡ chiếc nhẫn trên ngón áp út xuống, phía trong chiếc nhẫn có khắc Z&Y.
 
Đeo lại lần nữa, giơ tay lên, ánh đèn rọi xuống chiếc nhẫn…
 
“Đây là gì?” Sau khi thiếu nữ tỉnh lại, phát hiện ngón tay áp út của mình được người đó tròng một chiếc nhẫn vào.
 
Thiếu niên giữ chặt tay cô, hôn lên trán, đôi mắt của cô, giọng điệu trầm thấp nhưng đầy kiên định: “Sau này sẽ mua cho em chiếc nhẫn tốt và đắt hơn. Sau này, chúng ta kết hôn.”
 
Gió lạnh thổi bên ngoài cửa sổ.
 
Đập lên chạc cây.
 
Trịnh Vãn xòe tay để lòng bàn tay chạm vào nhẫn. Cô nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
 
Trong mơ, tất cả đều tốt đẹp.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui