Đến độ tuổi này của Nghiêm Quân Thành, từ lâu đã tu luyện được bản lĩnh không để lộ vui buồn.
Khi tài xế nhìn kỹ lại, Nghiêm Quân Thành vẫn có dáng vẻ đó, không khỏi nghi ngờ cái nhíu mày thoáng qua lúc nãy chỉ là ảo giác của anh ta.
"Tổng giám đốc Nghiêm."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tài xế cung kính mở cửa xe.
Nghiêm Quân Thành gật đầu rồi ngồi vào trong xe, khi cửa xe đóng lại, toàn bộ khoang xe đều yên tĩnh tựa như ngăn cách với thế giới.
Tài xế nhanh chóng chạy đến một bên khác, sau khi ngồi lên xe mới cẩn thận quay đầu lại hỏi Nghiêm Quân Thành đang tựa ở ghế xe nhắm mắt dưỡng thần: "Tổng giám đốc Nghiêm, bây giờ đi đâu ạ?"
Anh ta không cảm thấy tổng giám đốc Nghiêm sẽ ở đây chờ Nghiêm Dục.
Tuy rằng Nghiêm Dục là cháu trai của tổng giám đốc Nghiêm nhưng hai chú cháu cũng không quá thân thiết.
Nghiêm Dục được cưng chiều từ nhỏ, trên người có rất nhiều thói hư tật xấu, đến người làm chú như Nghiêm Quân Thành cũng không thích cho lắm, có điều quả thật cậu ta cũng là ông trời con, Nghiêm Dục chỉ sợ mỗi Nghiêm Quân Thành. Bây giờ xảy ra chuyện như gian lận thi cử này cũng không ai cảm thấy kỳ lạ.
Ngay lúc tài xế xác định Nghiêm Quân Thành sẽ đi thẳng về công ty, anh lại mở miệng, giọng nói nặng nề: "Gọi điện thoại cho Nghiêm Dục, bảo nó tới đây."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tài xế trố mắt ngạc nhiên, vội vàng đáp: "Dạ vâng."
Có người lục tục đi vào bãi đỗ xe.
Trong đó bắt mắt nhất chính là Nghiêm Dục, cậu ta cúi đầu, cặp sách đeo tùy tiện, cặp xẹp lép, vốn không hề chứa sách.
Bây giờ trong lòng Nghiêm Dục gọi trời không thấu gọi đất không thưa, cậu ta không ngờ mình lại xui xẻo như vậy, không ngờ lại ném cục giấy tới bên chân Trịnh Tư Vận.
Càng không ngờ chính là, giám thị lại phát hiện.
Vốn dĩ chuyện này cũng chẳng bao lớn, viết một bản kiểm điểm là xong, ai ngờ Trịnh Tư Vận lại im lặng không lên tiếng như một đứa ngốc, là cục cưng trong lòng các thầy cô, Trịnh Tư Vận bị phát hiện gian lận, mức độ nghiêm trọng lập tức tăng vọt, thế nên tai bay vạ gió, cậu ta cũng bị gọi phụ huynh.
Thật ra chú cũng chưa từng đánh mắng cậu ta, nhưng vừa nhìn thấy chú, hai chân cậu ta đã như nhũn ra.
Nếu biết trước chuyện này sẽ đi theo hướng như vậy, chẳng thà từ đầu cậu ta thi được 0 điểm luôn!
Cùng lắm cũng chỉ bị cha mẹ lải nhải một trận, đâu có sống không bằng chết giống như bây giờ.
Nghiêm Dục đi tới trước xe với vẻ mặt không thiết sống, mở cửa xe ra, ngồi vào, lập tức bị bầu không khí nặng nề ở bên trong làm cho khiếp sợ, thế là cậu ta ngồi nghiêm chỉnh, không dám thở mạnh, yên tĩnh như chết, cậu ta bất chấp mở miệng, chủ động thừa nhận sai lầm: "Chú, lần này cháu sai rồi, lần sau cháu sẽ không gian lận nữa, về nhà cháu sẽ viết bản kiểm điểm ba nghìn chữ, ngày mai sẽ nộp cho cô Triệu!"
"Nghĩ như thế nào?"
Nghiêm Quân Thành mở miệng với giọng điệu lạnh nhạt.
Gian lận còn nghĩ thế nào được?
Nghiêm Dục im lặng mấy giây, cậu ta biết chuyện ông nội ốm nặng, người trong nhà lại không chịu nói cho cậu ta biết, cậu ta lén lên mạng tìm kiếm bệnh án, càng xem càng khiếp sợ.
Nguyện vọng của ông nội chỉ có hai chuyện.
Một là hy vọng chú kết hôn.
Hai là hy vọng cậu ta có tiền đồ tốt giống như chú của cậu ta vậy.
Chuyện thứ nhất thì thôi.
Từ lúc ông nội bị ốm đến nay đã hơn một năm, cậu ta cũng chưa thấy chú dẫn bạn gái về nhà lần nào.
Thấy trạng thái tinh thần của ông nội ngày càng kém, cậu ta không biết mình có thể làm được chuyện gì, nhất thời rối bời nên bèn muốn lấy được thành tích tốt để ông nội vui mừng!
Nào ngờ lại gặp phải chuyện này!
Nghĩ đến ông nội đang chịu giày vò ở trên giường bệnh, Nghiêm Dục cắn răng, giọng điệu cầu xin: "Chú, chuyện này đừng để ông nội biết, được không?"
"Nghiêm Dục."
Nghiêm Quân Thành mở mắt liếc nhìn cậu ta một cái: "Đừng để chú phát hiện cháu có lần sau."
"Cháu sẽ không gian lận nữa, cháu bảo đảm."
Nghe thấy chú nói như vậy, Nghiêm Dục cũng không cảm thấy nhẹ nhõm, bởi vì cậu ta cảm nhận được sự lạnh lùng của chú.
Sau khi yên lặng một hồi lâu, Nghiêm Quân Thành hỏi thăm bâng quơ: "Người bạn học kia của cháu tên là gì?"
Nghiêm Dục sửng sốt một giây, đầu óc vẫn chưa kịp phản ứng, cơ thể lại nhanh hơn một bước, trả lời: "Trịnh Tư Vận."
Nghiêm Quân Thành nhíu mày một cái khó mà nhận ra.
Bầu không khí quá nặng nề, Nghiêm Dục có một thói quen đó là, càng là lúc mắc sai lầm thì càng nói nhiều, lúc này bèn khai ra hết những chuyện mà cậu ta biết: "Bạn ấy mới chuyển trường đến từ năm ngoái, nghe nói trước đây luôn ở Nam Thành."
Trịnh Tư Vận cũng có chút danh tiếng ở Trường Trung học số 3.
Có điều trước đây Nghiêm Dục cũng không để ý đến cô bé.
Nghe nói có rất nhiều người thích cô bé và theo đuổi cô bé, cô bé rất xinh đẹp, nếu như lúc ban đầu là ngoại hình thu hút sự chú ý của người khác, vậy thì sau đó chính là thành tích học tập. Vừa tới Trường Trung học số 3 không bao lâu đã nghênh đón một kỳ thi, cô bé xếp thứ ba trong lớp, cũng lập tức lọt vào tầm mắt của các thầy cô.
Vẻ mặt của Nghiêm Quân Thành vẫn thản nhiên.
Cho dù là cha mẹ sinh thành dưỡng dục anh, bây giờ cũng không thể nhìn thấu suy nghĩ của anh, càng đừng nói đến loại nhóc con vắt mũi chưa sạch như Nghiêm Dục.
Anh không muốn để lộ nửa phần, vậy thì sẽ không có ai thăm dò được chút cảm xúc thật sự nào từ dưới khuôn mặt bình tĩnh của anh.
Chủ đề nói chuyện đến đây là dừng lại.
Nghiêm Quân Thành như thể chỉ thuận miệng hỏi một câu.
Cũng nhanh chóng hết hứng thú với chuyện này, Nghiêm Dục cũng không dám tìm chủ đề bừa bãi, ngồi ngoan ngoãn ngay ngắn, cũng không dám tựa vào lưng ghế.
Tài xế liếc nhìn qua kính chiếu hậu, lại cảm thán lần nữa: Thật đúng là chỉ có tổng giám đốc Nghiêm mới trị được thằng nhóc này.
Vạn vật trên thế giới này đều là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
*
Trịnh Vãn đang chờ con gái ở trong văn phòng.
Tuy rằng bây giờ cô đã trở thành phụ huynh nhưng quả thật cô không thích liên hệ với thầy cô giáo cho lắm, có lẽ là do thời học sinh trải qua không quá tốt đẹp.
Từ nhỏ Trịnh Vãn đã xinh đẹp, lúc đi nhà trẻ đã có con trai đưa kẹo lấy lòng cô, đến tuổi dậy thì càng không thể ngăn cản, xung quanh cô đều là con trai xum xoe lấy lòng.
Ban đầu các thầy cô cũng đều rất thích cô, tuy rằng thành tích của cô không quá xuất sắc nhưng cũng gây ảnh hưởng cho lớp.
Cho đến khi cô yêu đương với Nghiêm Quân Thành bị phát hiện, sau đó luôn bị cô giáo lườm nguýt, còn bị cô giáo phê bình, như thể cô làm như học sinh giỏi, rõ ràng người cố chấp là anh, người bị động là cô, trong mối tình đó, cô chỉ từng chủ động một lần.
Chủ động chia tay.
Bây giờ ngồi ở trong văn phòng giáo viên có bố cục và bày biện không khác hai mươi năm trước là mấy, cô cũng cảm thấy khó chịu.
Cô Triệu trò chuyện với cô: "Cô bé Tư Vận này thật sự rất thông minh, nói một chút đã hiểu, các thầy cô giáo đều rất thích em ấy, chỉ cần em ấy có thể tiếp tục duy trì như vậy, chắc chắn có thể thi được trường đại học tốt."
Trịnh Vãn dịu dàng cười nói: "Con bé giống cha, lúc còn đi học đầu óc của cha con bé cũng rất thông minh."
Nói đến chồng Trần Mục, trong mắt cô có ánh sáng dịu dàng.
Rất nhiều người đều nói số cô không tốt, tuổi còn trẻ đã góa chồng, nhưng chỉ có cô biết, thật ra số của cô khá tốt.
Ở chung mười hai năm, Trần Mục đối xử với cô không có gì để bắt bẻ.
Cô cũng biết Trần Mục không buông bỏ được cô, cũng không buông bỏ được con gái của bọn họ, thế nên, cho dù cuộc sống có khó khăn đến mấy, anh ấy cũng muốn đứng lên, dắt con gái đi qua, cho đến khi con gái trưởng thành.
"Cha em ấy học trường đại học nào?" Cô Trịnh thuận miệng hỏi.
Trịnh Vãn nói tên trường học.
Cô Triệu bật cười: "Thảo nào."
Tuy rằng không so được với trường đại học tốt nhất Đông Thành, nhưng trong phạm vi cả nước cũng có thể xếp tốp đầu rồi.
Có điều sau câu "Thảo nào" thì cũng không khỏi có chút "Đáng tiếc", đáng tiếc là Trịnh Vãn không còn có chồng nữa, tiếc là Trịnh Tư Vận còn nhỏ tuổi như vậy đã mất cha.
Nếu như anh ta vẫn còn, nhất định sẽ là một nhà ba người vô cùng hạnh phúc vô cùng ấm áp.
Cùng lúc đó.
Đầu óc Trịnh Tư Vận trống rỗng, đi trên hành lang nối giữa tòa nhà dạy học và văn phòng, cô bé không có chút tri giác nào.
Như thể không cảm nhận được sự ấm áp khi ánh nắng chiếu lên người, cũng không cảm nhận được ánh mắt thăm dò của những học sinh khác.
Cô bé mặc đồng phục rộng thùng thình, di chuyển từng bước một như một cái xác không hồn.
Mãi cho đến giây phút này, cô bé vẫn cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Từ lúc tỉnh lại ở phòng thi là một giấc mơ, thấy cục giấy lăn đến bên chân mình cũng là mơ.
Những bạn học hoặc quen thuộc hoặc xa lạ kia cũng đều là mơ.
Trong những năm sau đó, đã từng có không ít lần cô bé nằm mơ được trở về thời điểm cô bé hạnh phúc nhất. Cho dù cảm giác lúc này chân thật hơn một chút, nhưng cô bé thật sự không dám tin chuyện may mắn như vậy lại giáng xuống người cô bé.
Cho đến khi cô bé đi vào văn phòng của giáo viên dựa theo trí nhớ.
Còn chưa đến gần đã nghe thấy một tràng tiếng nói dịu dàng, cô bé sững sờ như bị sét đánh.
"Từ nhỏ Tư Vận đã rất hiểu chuyện, ở nhà luôn tranh làm việc nhà với tôi, người nhà bạn bè không có ai là không thích con bé. Tôi dẫn con bé chuyển trở lại đây, thật ra cũng là nguyện vọng của cha con bé, cha con bé luôn cảm thấy tài nguyên giáo dục của Đông Thành tốt hơn."
"Tôi cũng không muốn mang đến áp lực quá lớn cho con, đối với tôi mà nói, chỉ cần con bé khỏe mạnh bình an là tốt rồi."
Nước mắt của Trịnh Tư Vận rơi lã chã.
Cô bé gần như là nghe không biết chán.
Đã rất nhiều năm rồi cô bé không được nghe giọng nói của mẹ.
Cho dù là trong mơ cũng chưa từng được nghe. Lúc mất cha, cô bé còn rất nhỏ, ban đầu cũng không hiểu cảm giác cha rời đi là như thế nào, dù sao cô bé cũng còn có mẹ, cô bé có thể ôm mẹ đi ngủ, có thể rúc vào trong ngực mẹ. Cho đến khi cô bé mất mẹ, cô bé mới biết được thế nào gọi là mãi mãi xa cách.
Những hình ảnh còn khắc ghi trong đầu kia chiếu lại hết lần này đến lần khác.
Dần dần, rất nhiều chuyện không còn nhớ rõ như vậy nữa, tựa như hộp sắt cũ kỹ, mở ra một lần là lỏng lẻo một chút.
Tựa như quyển sách tranh vẽ bằng bút chì, mở ra một lần, mực sẽ phai đi một phần, cho đến khi không nhìn rõ nữa.
Mỗi một lần chiếu lại đều là giày vò.
Cô bé sẽ nhớ lại thỉnh thoảng mình không kiên nhẫn đáp lời mẹ.
Lúc bực mình còn cáu với mẹ.
Điều hối hận nhất chính là không ôm mẹ không ở bên mẹ thật nhiều.
Lúc đó luôn cho rằng có một ngày mình sẽ lớn lên, mẹ sẽ trở thành một bà cụ đẹp lão, nghe cô bé lải nhải.
Cô Triệu cũng là người làm mẹ, đương nhiên cô ấy có thể hiểu được suy nghĩ của Trịnh Vãn.
Đang định phụ họa, ngẩng đầu lên thì đã thấy Trịnh Tư Vận đứng ở cửa, ánh nắng quá chói mắt, cô ấy híp mắt lại, mỉm cười gọi cô bé: "Trịnh Tư Vận, mau vào đây, mẹ em đang chờ em này."
Trịnh Vãn đưa lưng về phía cửa, nghe vậy thì quay đầu lại, cũng đã nhìn thấy con gái mình.
Cô mỉm cười, vẫn là dung mạo xinh đẹp như trong trí nhớ của Trịnh Tư Vận.
Trịnh Tư Vận ngơ ngác đứng tại chỗ, thật ra đến giờ phút này, cô bé mới chính thức cảm nhận được "Càng về gần đến quê hương thì trong lòng càng bồi hồi" là có ý gì, cô bé sợ đến gần, mẹ sẽ biến mất không thấy đâu nữa.
Cô bé bắt đầu khiếp sợ, cho dù nhìn như vậy, cô bé cũng không dám nói lời nào, chỉ sợ quấy rầy đến mẹ.
Cô bé sẵn lòng sống mãi ở trong mơ, mãi mãi làm bé cưng của mẹ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...