[free]_mẹ của nữ phụ là bạch nguyệt quang của ông lớn

Hai người cứ thế lướt qua nhau.
 
Trịnh Vãn ngước mắt, liếc nhìn Nghiêm Quân Thành một cái, mỉm cười nói: “Vẫn chưa thấy khát, đi mua giày trước đi.”
 
Cô nói cứ như thể không nhìn thấy Trần Đoan đang hồn bay phách lạc, cũng không cảm nhận được ánh mắt của anh ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đến tầm tuổi này rồi, thật ra cô rất khó có thể cảm thấy áy náy với một người nào đó.
 
Cảm xúc đó quá xa xỉ. Mà sau khi trải qua cuộc đời bôn ba, gặp được đủ thứ chuyện, cảm xúc trong cô cũng dần dần trở nên chai lì hơn.
 
Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ là người mềm lòng.
 
Năm đó, khi người yêu cũ níu kéo, ôm cô không chịu để cô đi, cô cũng cứng rắn đánh nát sự ngông nghênh của người đó.
 
Cô chẳng có chút cảm xúc thừa nào dành cho Trần Đoan.
 
Mà Nghiêm Quân Thành cũng sẽ không cho phép cô có thứ cảm xúc đó, cô nghĩ bụng. Nhắc đến một lần đã là giới hạn của cô, đồng thời cũng là giới hạn của anh. Chắc chắn anh cũng chẳng muốn nghe được chuyện về người đàn ông khác từ miệng cô thêm lần nào nữa.
 
Anh vốn chẳng phải người tốt tính là mấy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hồi còn đi học, dù bọn họ đã là một đôi, nhưng cô vẫn sẽ tìm thấy thư tình và hộp socola hình trái tim trong ngăn bàn.
 
Lần nào anh cũng hờ hững vò nát thư tình thành một cục rồi ném vào trong thùng rác, đồng thời nhấc chân giẫm nát socola.
 
Anh không cho phép bất cứ người khác phái nào đến gần cô, ngoại trừ bản thân anh.
 
Cậu học sinh ngoan trong mắt thầy cô giáo sẵn sàng ra tay đấm đá với người ta trong ngõ tối, hơn nữa còn đấm cho ra máu mới thôi. Chỉ đến khi nghe người ta van xin tha thứ, nói không bao giờ quấn lấy cô nữa, anh mới buông tha.
 
Trịnh Vãn mấp máy môi.
 
Cô nghĩ, kể từ khi gặp lại tới giờ, cô chưa từng nói đến. Mà anh cũng chẳng thèm nhắc đến “chủ đề cấm” đó, ngộ nhỡ một ngày nào đó bất cẩn nói ra thì sao nhỉ?
 
Ngay cả Trần Đoan, ngay cả mấy nam sinh ngày trước lén lút ngắm cô vài lần, anh còn để ý muốn chết.
 
Thế…
 
Người mà cô từng yêu sâu đậm, người mà cô từng cưới, người mà cô muốn sinh con cho thì sao?
 
Cô nghiêng đầu, chỉ nhìn thấy hàm dưới bạnh ra của anh.
 
Cô ôm chặt lấy cánh tay, dựa sát vào người bên cạnh như muốn sưởi ấm cho anh rồi khẽ nói một câu: “Hôm nay đông người quá.”
 
Nghiêm Quân Thành hòa hoãn nói: “Lần sau đừng tới đây nữa, kiểu gì chẳng có trung tâm thương mại yên tĩnh.”
 
“Yên tĩnh quá lại không hợp để đi dạo.” Cô ngửa đầu, cười với anh: “Vất vả anh rồi, đang lúc bận rộn còn phải dành thời gian rảnh đi chọn quà.”
 
Trong lúc đang nói chuyện, hai người được nhân viên đứng trước cửa hàng dẫn vào trong.
 
Nghiêm Quân Thành đứng một bên, cầm chiếc túi xách của phụ nữ vốn không hề hợp với hình tượng uy nghiêm của mình trong tay.
 

Trịnh Vãn không làm anh bối rối. Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên cửa hàng, cô đi đến khu vực dành cho phụ nữ, đi qua đi lại, nghiêm túc chọn giày thể thao tặng cho con gái. Ánh đèn hắt xuống, toàn thân cô như tỏa ra một thứ ánh sáng mờ ảo. Cô tập trung cẩn thận kiểm tra đế giày, ngay cả đường kim mũi chỉ nhỏ nhất cũng không bỏ sót.
 
Vào lúc này, cô là một người mẹ.
 
Điều mà cô quan tâm là con gái có thích đôi giày này không, đôi giày này có hợp với con gái không.
 
Cô còn dịu dàng hỏi nhân viên cửa hàng: “Cỡ giày của con gái tôi to hơn tôi một cỡ. Có thể lấy thêm đôi nữa không, tôi muốn thử cảm giác đi trên chân thế nào trước.”
 
Nhân viên cửa hàng vui vẻ đồng ý.
 
Đó là một cô gái khá hoạt bát. Cô ấy nhanh nhẹn đi sang bên cạnh, chẳng bao lâu sau đã cầm hộp giày về.
 
“Con gái cô bao nhiêu tuổi rồi?”
 
“Mười lăm.”
 
“Hoàn toàn không nhìn ra chút nào! Trông cô vẫn còn trẻ lắm!”
 
Trịnh Vãn mỉm cười.
 
Cô thay đôi giày thể thao đó, đi lại vài bước, nhíu mày, nghiêm túc cảm nhận cảm giác khi đi giày trên chân.
 
Cô không muốn con gái bị trầy gót khi đi giày, như vậy rất khó chịu.
 
Nghiêm Quân Thành yên lặng nhìn cô.
 
Cô lại nhẹ nhàng đi đến trước mặt anh, cười cười: “Được không?”
 
Anh cúi đầu, nhìn đôi giày trên chân cô, ừ một tiếng: “Cũng được.”
 
“Để em đi tiếp xem thế nào.”
 
Cô lại đi tới đi lui y như thật, bước đi lúc nặng lúc nhẹ, dường như muốn thử cảm nhận độ mạnh yếu khác nhau.
 
Thật ra Trịnh Vãn không phải người quá soi mói. Cô không quá chú ý ăn diện, cũng không thích tranh giành với ai, hơn nữa còn hay cả nể, ngại cò kè mặc cả với người khác. Khi nhân viên cửa hàng tỏ ra quá nhiệt tình, dù cô không ưng thứ gì thì cũng sẽ cố chọn một thứ gì đó để mua về.
 
Trong cuộc đời ba mươi tám năm qua, cô chưa bao giờ tranh đấu gì cho bản thân.
 
Chỉ riêng chuyện của con gái, cô mới hay bắt bẻ.
 
Con gái bị mẩn ngứa, cô lên mạng vô số lần chỉ để tìm xem thành phần thuốc mỡ có phù hợp với trẻ sơ sinh không.
 
Lần đầu con gái đến tháng, cô kén cá chọn canh hết loại băng vệ sinh này đến loại băng vệ sinh khác, không muốn để con mình khó chịu dù chỉ một chút.
 
“Được rồi.” Cô thay sang giày của mình, ngửa đầu nhìn anh: “Thế chọn đôi này nhé?”
 
“Ừ.”
 
Mua giày xong, Trịnh Vãn cũng chẳng còn hứng thú đi dạo gì nữa. Trung tâm thương mại này có quá nhiều người, cô cũng không muốn gặp lại đám Trần Đoan nữa.
 
“Hay là chúng ta ra ngoài đi dạo nhé? Ở đây đông đúc quá.”
 

“Ừ.”
 
Trở lại bãi đỗ xe, ngồi trên xe, Trinh Vãn cũng không biết họ còn có thể đi đâu nữa. May là Nghiêm Quân Thành đã có kế hoạch sẵn, anh cho xe chạy ra bãi đỗ xe rồi chạy vào làn đường chính. Trịnh Vãn nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến tám giờ.
 
Mệt mỏi suốt cả ngày trời, cô bắt đầu không ghìm được cơn buồn ngủ.
 
Trong giọng nói trầm lắng của anh, cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Đến khi tỉnh lại, cô mới phát hiện anh đã lái xe tới giữa sườn núi.
 
Xung quanh không một bóng người, chỉ có một bầu trời đầy ánh sao. Đứng từ chỗ này, họ có thể ngắm nhìn cảnh đêm ở khu phố cổ phía xa xa, trông cứ như cả một dải ngân hà đang ở ngay trước mặt vậy.
 
Vào thời gian này, Đông Thành đã bắt đầu vào mùa đông, nhiệt độ không khí trên núi càng thấp.
 
Cô cảm thấy hơi lạnh, và thế là lại bị Nghiêm Quân Thành bắt quay về ngồi trên xe.
 
Anh không ngồi ở ghế lái, cô cũng không ngồi trên ghế phụ. Anh chê trên đó có bảng điều khiển ngăn ở giữa, không thể ngồi dựa vào cô quá gần.
 
Hai người ngồi trên ghế sau, anh cởi giày ra giúp cô.
 
Vừa rồi, khi cô thử giày, anh đã nhìn thấy vết sẹo ở gót chân cô.
 
Bàn tay anh vừa rộng vừa ấm áp. Anh xoay người, nâng chân cô lên. Ánh sáng trong xe vốn đã u ám, cô chỉ có thể nhìn thấy tóc anh.
 
Nhiệt độ không khí quá thấp khiến chân cô lành lạnh.
 
Chuyện này cũng chẳng có gì lạ. Mỗi lần đến mùa rét lạnh, cô phải ngủ tới sáng hôm sau thì chân mới ấm lên được.
 
“Ở đây… Sao lại thế này?”
 
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua gót chân cô, kéo theo cả một cơn tê dại.
 
Cô cảm thấy ngưa ngứa, co rúm người lại. Anh lại không cho phép cô lùi lại, hơn nữa còn dùng sức giữ chặt bàn chân cô.
 
“Sao lại thế này?” Giọng anh vẫn điềm tĩnh như thường.
 
“Nhiều người có mà.” Cô gắng gượng chịu đựng: “Mấy đôi giày búp bê với giày cao gót kiểu dáng đẹp mắt một tí đều dễ làm trầy gót. Lâu dần, gót chân tự nhiên có sẹo thế thôi.”
 
Anh không hỏi nữa, chỉ thoáng ấn mạnh một cái, rồi xoa bóp đầy điêu luyện, cứ như thể muốn xóa nhòa những vết trầy tích tụ theo năm tháng ấy vậy.
 
Cũng giống như anh muốn xóa sạch tất cả những chuyện mà cô đã trải qua trong những năm gần đây vậy.
 
Biết mình không thể thuyết phục anh, Trịnh Vãn cũng dần quen với những chuyện này. Trong xe, cả hai đều lặng thinh. Cô muốn mở miệng nói gì đó, dường như bọn họ đã đến quá gần với chủ đề cấm thì phải. Lúc còn yêu anh, cô vẫn chỉ là một nữ sinh ngây thơ đi giày vải thể thao. Còn khi đi giày cao gót, người ở bên cô lại là một người khác.
 
Đột nhiên.
 
Cô cúi đầu, còn chưa kịp phản ứng, ngón tay thô ráp của anh đã leo lên trên.
 
Bốn mùa đổi thay.
 
Không bị nhiệt độ không khí làm ảnh hưởng, hoa trong vườn bung nhụy nở rộ.

 
Trịnh Vãn vươn tay, vừa sợ vừa hoảng, vội vàng muốn hất tay anh ra, lại chỉ có thể túm được nhúm tóc ngắn tũn của anh.
 
Cô cũng nhớ lại anh của thời niên thiếu.
 
Để dọa cô, anh sẽ bất thình lình buông tay khi đang đạp xe đạp hoặc lao thẳng từ trên dốc cao xuống. Cô bó tay chịu chết, chỉ có thể ôm chặt lấy anh.
 
Nhưng chưa lần nào anh để cô té ngã cả.
 

 
Lúc Trịnh Tư Vận về đến nhà thì vừa hay đã là mười giờ.
 
Cô bé biết mẹ vẫn chưa ngủ, cũng nhìn thấy cốc sữa còn đặt trên bàn.
 
Thấy mẹ đứng trên sân thượng, cô bé vừa uống sữa vừa bước qua, nghiêng đầu, tò mò hỏi: “Sao giờ này mẹ lại giặt quần áo thế?”
 
Lúc này, Trịnh Vãn đang phơi váy của mình.
 
Cô không quay đầu lại, tỏ ra như đang tập trung chỉnh lại từng nếp nhăn trên chiếc váy đã được giặt sạch, yếu ớt đáp: “Thuận tay giặt sạch luôn, dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm mà.”
 
Trịnh Tư Vận không biết mẹ đang rơi vào cảnh khốn đốn.
 
Đây chỉ là một chuyện rất đỗi nhỏ nhoi mà rất nhanh sau đó, cô bé đã quên béng đi mất.
 
Cửa sổ ban công được mở ra, chiếc váy phơi trên giá bị gió thổi bay, trông như bươm bướm đập cánh bay đi.
 
-
 
Hôm sau, trường Trung học số 3 không có tiết tự học buổi tối.
 
Trịnh Vãn đã hẹn thời gian gặp mặt với Nghiêm Quân Thành. Cô bận, không có thời gian đến trường đón con gái rồi mới đi dự tiệc.
 
Vì không muốn để cô lo lắng, sau khi bàn bạc với cô, Nghiêm Quân Thành bảo tài xế đi đón Trịnh Tư Vận. Làm vậy cô cũng có thể yên tâm hơn.
 
Trịnh Vãn đồng ý, gửi biển số xe cho con gái.

Buổi chiều, chuông tan học vừa reo lên, tất cả học sinh đều thảo luận xem nên đi đâu chơi. Tuy những học sinh lớp chín như họ không phải học nặng như học sinh cấp ba, nhưng học nốt kì sau là kì thi vào cấp ba, nhà trường bắt đầu nghiêm khắc hơn với chúng. Chỉ có thứ sáu và thứ bảy là không cần lên lớp tự học buổi tối, tuy chỉ có vài giờ tối ngắn ngủi nhưng cũng đủ để họ thả lỏng cầm hơi.
 
Trịnh Tư Vận không tài nào miêu tả tâm trạng mình lúc này.
 
Vừa bỡ ngỡ vừa khẩn trương.
 
Kiếp trước cô chưa từng trải qua chuyện này. Cô bé nghĩ, mình nên cư xử thế nào nhỉ?
 
Nếu chỉ có mấy tuổi, cô bé còn có thể giả vờ ngây thơ đáng yêu như một lẽ hiển nhiên, nhưng giờ cô bé đã mười mấy tuổi đầu rồi.

Khoan đã?
 
Cô nên gọi bạn trai của mẹ là gì ta?
 
Ồ, có lẽ là chú.
 
Cô bé đoán thể nào người nọ cũng sẽ chuẩn bị quà tặng cho mình, cũng đoán có lẽ đó sẽ là một đôi giày thể thao.
 
Hơn nữa đôi giày đó còn là do mẹ chọn.
 
Cô bé cảm thấy mình nên tìm đúng chỗ đứng của mình, cô bé không nên vào vai cô con gái của mẹ, để ông chú kia chọn thích hay không thích mình. Cô bé mặc kệ anh thích hay ghét mình – đúng, chính là đứa con riêng trong miệng mọi người!
 
Cô bé nên đứng ở vị trí là con gái của mẹ, là người thân của mẹ để khảo sát ông chú kia có tư cách để làm bạn trai của mẹ không mới đúng.

 
Trịnh Tư Vận đã tìm lại được cảm giác phấn khởi bị biến mất đã lâu.
 
Cô bé đeo cặp sách, ngẩng đầu đi ra khỏi trường học, nhìn quanh bốn phía.
 
Cuối cùng, cô bé cũng nhìn thấy chiếc xe mà mẹ đã nói, tên bảng số cũng khớp.
 
Mẹ nói là tài xế của ông chú kia đến đón cô bé.
 
Ừm… Từ nhãn hiệu đồng hồ có thể nhìn ra, bạn trai mới kiêm mối tình đầu của mẹ bây giờ khá là giàu có. Nhưng điều này cũng không chứng tỏ được gì, bất kể anh có tiền có quyền đến mấy, chỉ cần anh không đối xử tốt với mẹ thì cô bé cũng không chịu chấp nhận anh đâu.
 
Trịnh Tư Vận bước qua.
 
Thông qua kính chiếu hậu, tài xế của Nghiêm Quân Thành nhìn thấy cô.
 
Anh ta thoáng bật cười. Không cần so sánh ảnh chụp, anh ta đã nhận ra đây là con gái của cô Trịnh ngay.
 
Anh ta mở cửa ra, bước xuống xe rồi đứng chờ ở bên cạnh, mở cửa cho cô lớn nhà họ Nghiêm tương lai.
 
Đến gần, Trịnh Tư Vận mới có thể nhìn rõ gương mặt của anh tài xế này. Tim đập mạnh và loạn nhịp, cô bé đứng ngơ ra ngay tại chỗ, còn tưởng mình bị ảo giác.
 
Cô bé đã từng gặp người này ở kiếp trước.
 
Chẳng qua hiện giờ trông anh ta có vẻ trẻ hơn kiếp trước đôi chút mà thôi.
 
Khi đó, Quý Phương Lễ lật mặt với cô bé. Cô bé không thể chấp nhận người ngày xưa luôn miệng nói yêu mình, hận không thể vì mình mà chống lại cả cha và toàn bộ người nhà họ Quý bỗng nhiên lật mặt, xin lỗi nói với cô bé rằng cậu ta không hề thương cô bé. Cậu ta chỉ coi cô bé như em gái mà thôi.
 
Cô bé đi trên đường mà hồn bay phách lạc, ngay cả trời đổ mưa từ bao giờ cũng không hề hay biết.
 
Mãi đến khi, có một chiếc xe đỗ lại ven đường.
 
Tài xế xuống xe, đưa cho cô bé một chiếc ô màu đen có cán chuôi dài.
 
Cô bé cảm thấy khó hiểu, ngơ ngác nhìn anh ta.
 
Anh ta hơi nghiêng đầu, nói: “Ông chủ của chúng tôi muốn đưa chiếc ô này cho cô.”
 
Chuôi của chiếc ô đó rất lớn, rất vững chắc, đủ để ngăn cách mọi bão táp.
 
Cửa sổ xe chậm rãi đóng lại, cô bé không kịp nhìn kĩ, chỉ có thể nhìn xuyên qua kẽ hở nhỏ trên cửa,  loáng thoáng mấy dường như người ngồi trong xe là một ông cụ.
 
Tóc đen lốm đốm điểm bạc.
 
“Cô Tư Vận?” Thấy Trịnh Tư Vận sững sờ ngẩn người, tài xế tiến lên một bước, hỏi dò một câu.
 
Anh ta cũng không biết nên xưng hô thế này.
 
Cách gọi cô Trịnh không hợp với một nữ sinh mười lăm tuổi.
 
Đến lúc này, Trịnh Tư Vận mới phục hồi tinh thần. Cô bé đứng trong gió, mắt đờ ra một lúc. Đột nhiên, cô bé ngửa đầu, mặt hướng thẳng lên trời.
 
Ô.
 
Cái ô này.
 
Thì ra không phải là tình cờ, không phải ngẫu nhiên bắt gặp.
 
Rốt cuộc người đó là ai?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui