Ngày hôm sau.
Trịnh Vãn đến thẩm mỹ viện làm việc sớm hơn dự kiến. Khi quản lý cửa hàng hỏi cô có muốn nghỉ phép năm không, cô kiên quyết lắc đầu từ chối.
Cô vẫn muốn giữ kỳ nghỉ phép năm của mình cho đến sau kỳ thi tuyển sinh trung học của Tư Vận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi Trần Mục còn sống, bọn họ luôn dẫn con gái và cha mẹ cô đi du lịch vài lần, việc này dường như đã thành thói quen. Sau khi anh ấy mất, cô bận rộn với công việc. Bây giờ nghĩ lại, đã lâu rồi cô không đưa cha mẹ và Tư Vận ra ngoài chơi.
Sau khi đi nghỉ trở về, rất nhiều khách hàng của Trịnh Vãn đang đợi cô, cả buổi sáng không có thời gian để nghỉ ngơi.
Nghiêm Quân Thành cũng đến công ty đúng giờ.
Ở vị trí của mình, anh không thoải mái như những người khác tưởng tượng. Ngược lại, mỗi ngày thức dậy đều có rất nhiều cuộc họp đang chờ anh đưa ra quyết định.
Vô số cuộc họp, vô số dự án trong trạng thái mở.
Anh thậm chí còn bận rộn hơn hầu hết các nhân viên văn phòng. Anh có thể tay trắng lập nghiệp, trải qua quá trình gian khổ để đi đến ngày hôm nay, có may mắn và cả năng lực hơn người. Đối với những việc mà người khác cảm thấy khó khăn, anh hầu như không cần phải cau mày mà vẫn có thể tìm ra cách giải quyết hoàn hảo nhất trong tích tắc.
Trợ lý đặc biệt Vương cầm theo tài liệu đã được sắp xếp đến gõ cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Theo thường lệ, sau khi báo cáo tình hình, anh ta nên lặng lẽ ra ngoài, không làm phiền công việc của Tổng giám đốc Nghiêm.
Ai ngờ, anh ta vừa lùi lại một bước, còn chưa kịp nói: "Tổng giám đốc Nghiêm, tôi đi ra ngoài trước", Nghiêm Quân Thành đã ngăn anh ta lại, hỏi một câu chẳng liên quan gì đến công việc: "Gần đây có nhà hàng nào ngon không?"
Trợ lý đặc biệt Vương sửng sốt một chút, sau khi ý thức được, vội vàng cúi đầu nói: "Có, tổng giám đốc Nghiêm, không biết anh muốn ăn nhà hàng Trung hay nhà hàng Tây?"
"Nhà hàng Trung." Anh đáp.
"Tổng giám đốc Nghiêm, anh thích món ăn nào?"
Nghiêm Quân Thành có lẽ cũng không ngờ đến sẽ phiền phức như vậy.
Anh đã không có sắp xếp hẹn hò nhiều năm rồi, đã lạ lẫm với những thứ này từ lâu. Lúc đó họ vẫn còn là sinh viên, không chọn nơi nào khác ngoài phố ẩm thực thức ăn phong phú.
Trợ lý đặc biệt Vương cũng là người khôn ngoan, vì vậy anh ta tự nhiên đoán rằng việc này có liên quan đến Trịnh Vãn.
Thấy Nghiêm Quân Thành im lặng như đang suy nghĩ, anh ta suy nghĩ trong đầu một hồi và đưa ra một đề nghị: "Tổng giám đốc Nghiêm, bây giờ là mùa đông, thời tiết lạnh, có lẽ ăn lẩu sẽ tốt hơn. Tôi nghe nói rằng có cháo lẩu vị thanh nhạt ăn rất ngon."
Nghiêm Quân Thành chậm rãi gật đầu: "Sắp xếp đi, đặt một phòng yên tĩnh."
Trợ lý đặc biệt Vương suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Có bao nhiêu người?"
"Hai."
"Được, tổng giám đốc Nghiêm."
Thấy Nghiêm Quân Thành chưa bảo mình ra ngoài, trợ lý đặc biệt Vương đứng sang một bên, chờ lệnh của anh ta.
Quả nhiên, Nghiêm Quân Thành trong đầu còn có chuyện khác, suy nghĩ một chút, nói: "Còn có chuyện giao cho cậu làm."
"Anh nói đi."
"Đi và chú ý xem có viên kim cương nào tốt không. Đi hỏi ở các buổi đấu giá hoặc nhà sưu tập, sau đó liên hệ với các nhà thiết kế. Nhẫn để đeo hàng ngày, nhẫn đính hôn và nhẫn cưới phải có đủ hết."
Trợ lý đặc biệt Vương rất ngạc nhiên.
Anh ta đoán rằng tổng giám đốc Nghiêm và cô Trịnh có mối quan hệ rất thân thiết. Nhưng anh ta không ngờ rằng chỉ sau vài ngày ở Nam Thành thì đã tiến triển nhanh đến mức đã sắp xác định ngày cưới luôn rồi sao?
"Được rồi, tổng giám đốc Nghiêm." Anh ta che giấu sự ngạc nhiên của mình và trả lời một cách bình tĩnh nhất có thể: "Vậy tổng giám đốc Nghiêm, tôi có cần thông báo cho anh trước buổi đấu giá không?"
"Không cần." Nghiêm Quân Thành nhẹ giọng đáp: "Có hàng tốt thì mua đi, không dùng được nhẫn thì còn có đồ trang sức khác có thể dùng được."
Trợ lý đặc biệt Vương: "..."
Anh bình thản bước ra khỏi văn phòng.
Xung quanh không có ai, vì vậy anh lấy điện thoại di động từ trong túi quần vest ra, nhìn thấy số của Trịnh Vãn trong danh bạ.
Anh hít một hơi thật sâu.
Quả nhiên là Thượng phương bảo kiếm gặp kim bài miễn tử.
Trịnh Vãn không ăn trưa cho đến gần một giờ.
Cơm đã nguội nên cô cho vào lò vi sóng hâm nóng.
Lò vi sóng ding một tiếng, vang lên cùng lúc với điện thoại di động của cô.
Điện thoại được kết nối.
Giọng nói trầm ấm của anh từ đầu bên kia truyền đến: "Ăn cơm chưa?"
Dù trong phòng trà không có ai, nhưng cô vẫn theo thói quen mà nhỏ giọng, thành thật đáp: "Em đang chuẩn bị ăn cơm, hôm nay em hơi bận. Chắc là chuyển mùa rồi nên thời tiết vừa khô vừa lạnh nên rất nhiều khách hàng đến để chăm sóc da."
Anh hỏi: "Ăn gì rồi?"
Cô nhìn xuống, thấy các món ăn trong hộp cơm thủy tinh đều được trộn lẫn với nhau. Cô dùng nĩa gắp lên, vừa nhìn vừa trả lời anh: "Hôm nay có trứng xào với cà chua, rau xào và thịt viên."
"Tự làm sao?"
"Không, em không có thời gian." Cô cười nói: "Hàng ngày quản lý mời dì nấu ăn đến nấu cơm cho chúng em. Ở đây không có nhiều người, nếu tan làm muộn thì còn có cơm tối ăn. Công ty anh có nhà ăn không?"
Nghiêm Quân Thành nhớ lại: "Có."
"Vậy chắc thức ăn sẽ ngon hơn của bọn em." Cô lại hỏi anh: "Anh ăn chưa?"
"Ăn rồi."
Mặc dù thời gian tính từ sau lần gặp lại không dài, nhưng cô vẫn nhanh chóng thích ứng với anh, tự nhiên có thể đoán được anh sẽ nói gì tiếp theo.
"Không cần phải mang đồ ăn cho em." Cô ngồi xuống, bận rộn lâu như vậy bắp chân hơi sưng, cô nghiêng người xoa bóp bắp chân: "Quá phiền anh, đồng nghiệp cũng sẽ thấy kỳ lạ. Bọn họ đều là những người rất tốt."
Cô nhẹ nhàng nói về cách thường ngày các đồng nghiệp chăm sóc cô.
Người quản lý cửa hàng đối xử với cô rất tốt.
Cố vấn Lư, người có cùng tính chất công việc với cô, thường thuận đường đưa cô về nhà.
Một buổi chiều đầu đông.
Nghiêm Quân Thành đang ngồi trong văn phòng trang trọng, ánh mắt ôn hòa lắng nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô ở đầu bên kia điện thoại, anh thả lỏng và dựa vào lưng ghế. Điều anh chán ghét nhất chính là người khác nói mấy câu vô dụng với anh, anh ghét nói nhảm, ghét nghe người khác lèm bèm. Nhưng bây giờ nghe cô nói mấy chuyện vụn vặt, anh lại có thể chăm chú lắng nghe, không muốn bỏ lỡ một từ.
"Anh, hiểu ý em chứ?" Cô kết thúc bằng câu này.
Anh khẽ cười một tiếng: "Yên tâm, anh đã nói, em chỉ cần cân nhắc có thích hay không là được."
Nếu đó là chuyện mình thích làm thì làm thôi.
Trịnh Vãn vô cùng thoải mái. Cô nghĩ anh sẽ yêu cầu cô từ chức với giọng điệu bình thản nhưng không thể từ chối như ngày hôm qua.
Dù đã đưa ra quyết định nhưng cô cũng có những kế hoạch của riêng mình.
Cô biết mình yếu đuối, biết mình không có năng lực, dường như không thể làm tốt việc gì hết, chỉ biết dựa dẫm vào người khác. Nhưng cô vẫn mong con gái sẽ không giống cô, cũng đừng bắt chước mình.
Đừng như cô... Khi gặp khó khăn chồng chất, chỉ có thể nghĩ đến việc leo lên ngọn cây cao chót vót.
"Ừ." Cho dù anh không ở trước mặt cô, nhưng cô vẫn gật đầu: "Em rất thích cuộc sống của mình bây giờ."
...
Thời gian bận rộn luôn trôi qua rất nhanh.
Khi Trịnh Vãn tan làm thì trời đã tối, một chiếc ô tô gần như hòa vào màn đêm đang đợi bên đường.
Cô vẫn còn do dự.
Không chắc đó có phải là Nghiêm Quân Thành hay không, bởi vì logo xe đại trà có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trên đường.
Cô không hiểu nhiều về ô tô, nhưng cô cũng biết những chiếc xe anh lái trước đây đều là những chiếc xe sang đắt tiền.
Cô dừng lại, không bước tới, cau mày nhìn sang.
Người ngồi trong xe mở cửa bước xuống, Nghiêm Quân Thành mặc một bộ lễ phục màu đen, tôn lên dáng người cao lớn của anh. Vừa nhìn thấy anh, cô không khỏi thả lỏng, mỉm cười bước nhanh tới, anh đã đi tới trước xe, mở cửa cho cô: "Sao vừa rồi lại ngẩn ngơ?"
Cô mím môi: "Chưa từng thấy qua chiếc xe này."
Nghiêm Quân Thành coi cô như một đứa trẻ cần được chăm sóc đặc biệt. Sau khi cô ngồi xuống, anh cúi xuống giúp cô thắt dây an toàn, sau đó khống chế lực đóng cửa xe lại.
Sau khi trở lại xe, anh trả lời câu hỏi của cô: "Không phải nói lo lắng đồng nghiệp thấy lạ sao?"
Cô nghiêng đầu nhìn anh.
Đèn đường sáng trưng chiếu vào trong xe, dường như làm mờ khí chất mạnh mẽ của anh.
"Cảm ơn."
Cô vui vẻ trả lời anh.
"Khi nào tan học?" Anh vừa hỏi cô vừa nổ máy.
"Anh nói Tư Vận? Buổi tối tự học từ bảy giờ rưỡi đến chín giờ rưỡi, về đến nhà cũng đã gần mười giờ."
Dù sao cũng từng trải qua giai đoạn này nhưng cô vẫn xót xa khi ngày nào cũng thấy con mình một nắng hai sương, đi sớm về muộn.
"Chúng ta đi ăn cơm trước đi."
"Được."
Sau khi ăn lẩu cháo trên mặt Trịnh Vãn đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng, hai má ửng hồng.
Nghiêm Quân Thành nhìn cô chằm chằm. Khi rời khỏi nhà hàng, vòng tay ôm eo cô càng siết chặt, cô cũng dựa vào vòng tay anh. Thực ra cô vẫn chưa quen, luôn cảm thấy cử chỉ thân mật như vậy không còn phù hợp với lứa tuổi của mình nữa.
Cho đến khi Nghiêm Quân Thành đưa cô vào bãi đậu xe của cửa hàng bách hóa.
Cô nhìn bảng hiệu, không chắc lắm nên hỏi lại anh, sau khi có câu trả lời chính xác, cô mới bàn bạc với anh: "Đổi sang bách hóa đi, cái này không thích hợp."
"Sao thế?"
"Những thứ được bán ở đây không phù hợp với độ tuổi của học sinh cấp hai như Tư Vận."
Nghiêm Quân Thành tất nhiên sẽ không dây dưa với những chuyện vặt vãnh như vậy. Anh cũng không tiếp tục hỏi tại sao, gật đầu lái xe ra khỏi bãi đậu xe: "Đi đâu đây?"
Trịnh Vãn tìm kiếm bản đồ.
Cô chọn một trung tâm mua sắm tương đối gần nơi này.
Mặc dù Nghiêm Quân Thành là người mua quà, nhưng rõ ràng anh không có kinh nghiệm trong việc này.
Sau khi đỗ xe xong, anh dứt khoát dắt cô đi về phía thang máy, vững vàng đi một đoạn đường. Bất kể là làm gì, bất kể là khi nào, dường như anh đều có mục tiêu rất rõ ràng.
Vào giờ tan sở của các ngày trong tuần, dòng người trong trung tâm mua sắm tăng lên rõ rệt.
Mãi đến khi thang máy cảnh báo quá tải, người bên ngoài mới miễn cưỡng đi ra, không tiếp tục chen vào.
Nghiêm Quân Thành cau mày.
Anh vốn dĩ không dễ chọc vào, nhưng bây giờ anh lại lộ ra vẻ mặt như vậy, những người xung quanh anh cũng co rúm lại hết mức.
Trịnh Vãn được anh che chở, mỗi khi ngẩng đầu lên, trán cô sẽ chạm vào cằm anh.
Anh thuận thế cúi đầu xuống, cả hai người đều sững người.
Dù biết rõ mối quan hệ hiện tại của nhau, dù cho ôm hôn nhau một lần nữa, nhưng kể từ khi tái hợp, họ chưa bao giờ nhìn nhau gần như vậy. Ngay khi anh vừa cúi đầu xuống, hơi thở của anh đã quấn lấy cô. Trong khoảng cách nhỏ như vậy cô không thể né tránh, nhưng anh không từng bước ép sát mà bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô.
Có lẽ là bởi vì thang máy chật kín người, một chút dưỡng khí cũng sẽ bị chia ra.
Hơi thở của cô nhẹ nhàng, nhưng nhịp tim của cô tăng lên.
Thang máy đi lên rất nhanh, vừa đến lầu một, người bên cạnh lần lượt đi ra.
"Đi thôi."
Anh thu hồi ánh mắt và dẫn cô ra khỏi thang máy.
Trung tâm mua sắm nhộn nhịp khắp nơi đều là người.
Những hơi thở lan tỏa ra trong không khí.
Trịnh Vãn tự nhiên nắm lấy cánh tay anh và bàn bạc với anh: "Em đã nghĩ rồi, tại sao mình không đi mua một đôi giày thể thao cho Tư Vận? Học sinh cấp hai ngày nay dường như rất thích đi giày thể thao."
"Em nói là được."
Tầng một đến tầng bốn của trung tâm mua sắm này là các cửa hàng, tầng năm và tầng sáu là nhà hàng và rạp chiếu phim.
Họ định đến cửa hàng thể thao trên tầng ba.
Ở lối vào thang máy có rất nhiều người đang đứng đợi, tốc độ tương đối chậm nên họ đi thang cuốn lên tầng ba.
"Thật ra bây giờ emcũng không biết con bé thích gì. Trẻ con ở độ tuổi này cũng có bí mật của riêng mình, nhưng con bé rất ngoan. Cho dù mua quần áo giày dép gì cho con bé, con bé đều không kén chọn."
"Ừm. Vẫn còn sớm, mua xong chúng ta đi dạo một lúc."
"Được."
Mua sắm chưa được bao lâu thì có một nhóm người tiến đến.
Ban đầu Trịnh Vãn không chú ý, nhưng khi cô đang nhìn lên các cửa hàng trên tầng này.
Cho đến khi...
"Xin chào, tổng giám đốc Nghiêm."
"Tổng giám đốc Nghiêm..."
Cô chỉ đi theo nơi phát âm thanh và nhìn thấy một số người đàn ông mặc áo sơ mi và quần tây.
Thấy vậy, cô sững sờ vài giây, không ngờ lại nhìn thấy Trần Đoan, người vừa mới gặp ăn tối cùng cô cách đây không lâu.
Trần Đoan đã ốm rất nhiều, đang lang thang cùng đồng nghiệp và bạn bè với vẻ mệt mỏi. Dương Mậu thấy gần đây tinh thần anh ta không được tốt nên nhất quyết kéo anh ta đi ăn tối. Mấy người đàn ông ăn xong không muốn xem phim, một đồng nghiệp của anh ta muốn mua quần áo thể thao để tập thể dục nên bọn họ đã đến tầng ba.
Một đồng nghiệp khác tinh mắt.
Lúc đầu anh ta còn cho rằng mình nhìn nhầm, nhưng khi Nghiêm Quân Thành đi về phía anh ta, tim anh ta đập thình thịch: "Có phải là tổng giám đốc Nghiêm không?"
Những người khác cũng nhìn sang.
Đập vào mắt bọn họ chính là cảnh tượng Nghiêm Quân Thành đang cúi đầu chăm chú nhìn người phụ nữ bên cạnh, không biết cô đã nói gì mà khóe miệng anh lại nở nụ cười.
Những nhân viên bình thường như họ... Không, ngay cả là lãnh đạo cấp trên của họ cũng khó có cơ hội tiếp cận Nghiêm Quân Thành quá gần.
Nếu như bọn họ cách xa một chút, đương nhiên có thể giả vờ như không nhìn thấy rồi tản đi.
Còn chưa kịp suy nghĩ, họ đã tiến lên một bước chủ động chào hỏi.
Trong nhóm chỉ có Trần Đoan và Dương Mậu đứng hình như bị điểm huyệt.
Cũng may Trần Đoan đã chuẩn bị sẵn tinh thần.
Sắc mặt Dương Mậu tái nhợt.
Anh ta vốn đã gần như đã buông bỏ chuyện này, chuyên tâm vào công việc và cuộc sống như bình thường. Nhưng khi đột nhiên tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta đã không thể tin được, hơn nữa còn sợ hãi không nói nên lời.
Anh ta không biết mình sợ hãi điều gì.
Nghiêm Quân Thành bình tĩnh liếc qua họ và gật đầu.
Coi như là trả lời bọn họ.
Đôi mắt của Trịnh Vãn chỉ dừng lại ở Trần Đoan trong một giây rồi tiếp tục nắm lấy cánh tay của Nghiêm Quân Thành và đi ngang qua họ một cách bình tĩnh.
Họ thậm chí có thể nghe thấy tổng giám đốc Nghiêm không bao giờ cười trong truyền thuyết, nhỏ giọng hỏi cô: "Có khát không? Anh đi mua cho em thứ gì đó để uống?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...