[free]_mẹ của nữ phụ là bạch nguyệt quang của ông lớn

Trong phòng làm việc sáng trưng, viện trưởng Lưu rót một chén trà cho người đàn ông ngồi trên ghế sô pha.
 
Nghiêm Quân Thành nhận lấy bằng hai tay.
 
Viện trưởng Lưu bỗng có thiện cảm, đây là lần đầu tiên ông ấy gặp Nghiêm Quân Thành, hôm nay trời còn chưa sáng, ông ấy nhận được cuộc gọi của ban giám đốc bệnh viện, dù không biết nguyên nhân nhưng ông ấy vẫn sắp xếp mọi thứ ổn thỏa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Anh Nghiêm, chuyện là thế này, có một việc tôi cần nói rõ với anh.” Viện trưởng Lưu đắn đo cân nhắc mãi, nghĩ sẵn trong đầu hết rồi mới mở miệng, “Mặc dù bọn tôi không phải bệnh viện công lập đứng trong top ba, nhưng cũng là bệnh viện đúng tiêu chuẩn quốc tế, bọn tôi phải bảo vệ việc riêng tư của bệnh nhân, không được sự đồng ý của bệnh nhân và người thân của họ, không thể truyền tài liệu liên quan tới bệnh án ra ngoài.”
 
Nghiêm Quân Thành khẽ gật đầu.
 
Viện trưởng Lưu cũng thở phào.
 
“Tôi chỉ muốn hỏi thôi.” Anh dừng lại chốc lát, bỗng im lặng.
 
Viện trưởng Lưu nhìn anh, kiên nhẫn chờ nghe tiếp, mặc dù không cố tình đi hỏi thăm, đều là đàn ông cả, ít nhiều gì ông ấy cũng có thể nhận ra cô Trịnh kia có ý nghĩa đặc biệt với Nghiêm Quân Thành.
 
“Cô ấy vẫn ổn chứ?” Giọng anh trầm thấp.
 
Chẳng sợ đường xa nghìn dặm, chạy suốt đêm mà tới.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không kể tới những chuyện anh làm trong âm thầm, dường như anh chỉ muốn biết chuyện này.
 
Viện trưởng Lưu do dự nói: “Kết quả kiểm tra phải tới mai mới có nhưng xem tình hình hiện giờ thì tất cả đều ổn.”
 
Nghiêm Quân Thành nhìn khay trà, qua mấy giây, anh khách sáo nói: “Cảm ơn ông.”
 
Anh đứng dậy, ngăn cản phần lớn ánh sáng chiếu vào qua cửa sổ.
 
Lúc này viện trưởng Lưu mới nhận ra Nghiêm Quân Thành luôn thu bớt khí thế lại. Dù người này không cần nói nhiều vẫn khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, khiến người ta không biết phải làm thế nào.
 
Anh rất khách sáo.
 
Trong khách sáo xen lẫn xa cách lờ mờ.
 
Chỉ khi nhắc tới “cô ấy”, tâm tình mới có gợn sóng thực sự.
 
“Anh Nghiêm khách sáo quá.” Viện trưởng Lưu thấy anh muốn đi, cũng không giữ lại. Từ lúc ông ấy đi vào đến bây giờ anh đứng dậy, tổng cộng chưa được năm phút, anh tới đây chỉ vì câu hỏi đó.
 
Viện trưởng Lưu nhớ tới lời dặn dò của giám đốc, tiễn Nghiêm Quân Thành tới tận thang máy.
 
Mới đi vào, bọn họ không ấn số tầng, thang máy đứng yên.
 
Viện trưởng Lưu nhìn theo tầm mắt anh, dường như đối phương đang do dự.
 
Cái từ “do dự” này xuất hiện trên người một thương nhân có thủ đoạn lão luyện, vui giận không thể hiện rõ như anh, quả là bất thường.
 
Viện trưởng Lưu không đoán ra được liệu đối phương cần một nấc thang hay cần một cái thang.
 
“Anh Nghiêm có muốn qua xem thử không?” Ông ấy hỏi.

 
Nghiêm Quân Thành thu tầm mắt lại, ánh mắt trở nên hờ hững: “Không cần, tôi còn có việc.”
 
Tài xế sau lưng nghe thấy lời ông chủ, vươn tay ấn số tầng thang máy.
 
Bãi đậu xe tầng hầm.
 
Viện trưởng Lưu: “...”
 
Nghiêm Quân Thành nghiêng người, đưa một tấm danh thiếp ra: “Thời gian gấp rút quá, viện trưởng Lưu, lần sau có cơ hội tôi sẽ cảm ơn ông đàng hoàng.”
 
Viện trưởng Lưu giật mình, phản ứng lại, vội vàng nhận lấy.
 
Đương nhiên ông ấy hiểu ý của Nghiêm Quân Thành.
 
Thế mà Nghiêm Quân Thành lại nhận “ơn nghĩa” này.
 
Chỉ cần là ơn bắt buộc phải trả, nhất thời, trong lòng ông ấy thấp thỏm không yên, nhưng vẫn rất vui: “Anh Nghiêm khách sáo quá, đây đều là chuyện tôi nên làm.”
 
Tài xế đứng ở một bên.
 
Thang máy thông thuận chạy xuống bãi đậu xe rất nhanh, viện trưởng Lưu nhìn Nghiêm Quân Thành lên xe đi mất rồi mới đi vòng quay về, vào trong thang máy, không nhịn được lấy tấm danh thiếp thếp vàng trong túi ra. Trên đó không có tên công ty, không có chức vị, chỉ có một cái tên và số điện thoại rất đơn giản.
 
Không nghi ngờ chút nào, đây là danh thiếp cá nhân.
 
Viện trưởng Lưu rất tò mò.
 
Rốt cuộc cô Trịnh nằm viện kia có quan hệ gì với Nghiêm Quân Thành.
 
Nhưng chỉ tò mò thế thôi, có một số việc không nên dò la sẽ tốt hơn.
 
...
 
Trịnh Vãn gặp lại bạn tốt Giản Tĩnh Hoa và con trai cô ấy Quý Phương Lễ, tâm trạng có chút vi diệu.
 
Rất nhanh sau đó cô trở lại bình thường, tiếp đón bọn họ ngồi xuống. Cách lần gặp mặt trước đã hơn nửa năm rồi, cô về vội vàng, không liên lạc với bạn bè bên này.
 
“Sao Phương Lễ không đi học thế?”
 
Trịnh Vãn nhìn cậu chàng thân hình gầy gò, mỉm cười hỏi.
 
Cô sẽ không coi giấc mơ thành hiện thực.
 
Câu chuyện ly kỳ như thế đâu thể là sự thật được.
 
Sắc mặt Giản Tĩnh Hoa hơi thay đổi, than phiền nói: “Đứa nhỏ này càng lớn càng không chịu nghe lời, cứ nhất quyết tham gia cuộc thi Vật lý gì đó, giáo viên nói cho tôi hay thì tôi mới biết thằng bé vào vòng chung kết. Mấy hôm nay đang chuẩn bị.”
 
Quý Phương Lễ chỉ im lặng.
 
“Đây là chuyện vui.” Trịnh Vãn cười: “Vào được vòng chung kết như thế giỏi quá chừng, người khác muốn còn chẳng được.”

 
Giản Tĩnh Hoa không nghĩ như vậy: “Thằng bé chẳng bàn bạc gì với tôi, tự ý mà làm, nếu không phải có giáo viên gọi tới chúc mừng tôi thì tôi không biết việc này!”
 
Với hai mẹ con này, Trịnh Vãn không muốn can thiệp quá nhiều, dù sao cũng là việc nhà người ta.
 
Quý Phương Lễ cắt ngang lời kể lể của Giản Tĩnh Hoa, đi tới cuối giường, cầm tờ khai truyền dịch trên ở đó, quan tâm hỏi: “Dì Vãn, bây giờ gì đã thấy khỏe hơn chưa?”
 
“Hạ sốt rồi.” Trịnh Vãn trả lời: “Cháu sắp phải tham gia chung kết rồi, về sớm đi.”
 
“Không sao đâu, cháu nắm chắc cả rồi.” Quý Phương Lễ rất thoải mái: “Đúng rồi, dì Vãn ơi, cháu sẽ phải tới Đông Thành tham gia chung kết, cháu nói với giáo viên dẫn đội một tiếng, đến lúc đó cháu sẽ tới thăm dì và Tư Vận nhé.”
 
Sắc mặt Giản Tĩnh Hoa càng thêm khó coi.
 
Quý Phương Lễ như chẳng hề hay biết.
 
Trịnh Vãn lại lúng túng nhưng vẫn gật đầu cười nói: “Được, cháu còn chưa tới Đông Thành lần nào đúng không, nếu rảnh thì dì và Tư Vận dẫn cháu đi chơi, bây giờ con bé còn quen thuộc Đông Thành hơn cả dì.”
 
“Vâng, có phải dạo này Tư Vận bận lắm không ạ, cháu gửi tin nhắn cho cậu ấy mà cậu ấy chẳng trả lời.” Quý Phương Lễ lại hỏi.
 
“Trường con bé bắt học hành nghiêm lắm, học kỳ sau phải thi lên cấp ba rồi, chắc không có thời gian lên mạng.”
 
Quý Phương Lễ cười: “Thế thì chắc chắn thành tích học tập của cậu ấy sẽ tăng nhanh như gió, lần này tới Đông Thành mở mang kiến thức, tài nguyên giáo dục bên đó tốt hơn.”
 
Cậu ta rất ngưỡng mộ Trịnh Tư Vận.
 
Dì Vãn luôn một lòng lo nghĩ cho Tư Vận, có thể rời bỏ Nam Thành mà mình đã sống suốt hai mươi năm để dẫn Tư Vận tới Đông Thành học tập.
 
Còn mẹ của cậu ta, dù cậu ta vào chung kết cuộc thi Vật lý mà mẹ cậu ta chẳng hề vui vẻ.
 
“Được rồi.” Giản Tĩnh Hoa lên tiếng: “Phương Lễ, không phải con nói muốn đi mua tài liệu sao? Phố đối diện bệnh viện có nhà sách đó, con đi đi, mẹ với dì Vãn của con nói chuyện một lúc.”
 
“Vâng.” Quý Phương Lễ không nhìn mẹ mình cái nào, cười với Trịnh Vãn: “Dì Vãn, cháu đi trước, chờ cháu tới Đông Thành sẽ liên lạc với dì nhé.”
 
“Ừ.”
 
Trịnh Vãn suy nghĩ một chút, bổ sung thêm một câu: “Thi cho tốt, cháu làm được, thi xong dì và Tư Vận sẽ chúc mừng sớm cho cháu.”
 
Quý Phương Lễ nghe vậy thì xoa mũi, trong mắt ngập tràn ý cười.
 
Lúc này cậu ta mới giống một cậu bé mười sáu tuổi.
 
Có chút ngại ngùng, có chút kiêu ngạo, cũng có chút xấu hổ.
 
“Cháu cảm ơn dì Vãn.”
 
Cậu ta đi ra khỏi phòng bệnh, nghĩ tới gì đó lại mở miệng nói: “Dì Vãn, cảm ơn gì mua giày cho cháu, đi rất êm luôn ạ.”
 
“Thích là được rồi.” Trịnh Vãn cười gật đầu.

 
Chờ Quý Phương Lễ đi ra khỏi phòng bệnh, Trịnh Vãn mới thu hồi tầm mắt, nhưng lại ngẩn người vì Giản Tĩnh Hoa đang nghiêng đầu lặng lẽ khóc.
 
“Tĩnh Hoa, sao thế?”
 
“Coi như tôi nợ thằng bé, nhưng bà nhìn xem, bây giờ nó thế nào.” Giản Tĩnh Hoa  nghẹn ngào: “Nó không nghe lời tôi, trong lòng nó cũng không nghĩ tới tôi, tôi nuôi nó nhiều năm như thế coi như không! Vì nó mà tôi bỏ ra nhiều hay ít, người khác không biết nhưng Tiểu Vãn, bà đều nhìn thấy hết đúng không? Tôi vì nó mà một mình đi tới Nam Thành, bao nhiêu năm quá vất vả nhường nào, người khác giới thiệu đối tượng thích hợp cho tôi, tôi vì nó nên từ chối hết.”
 
“Nó bị ốm, tôi bế nó đi bệnh viện, thức trắng đêm không ngủ để chăm sóc nó.”
 
“Để nuôi nó, tôi làm đủ công việc bẩn thỉu, vất vả, bà nhìn tay tôi này...” Giản Tĩnh Hoa ôm mặt: “Tôi năm nay ba mươi tám tuổi rồi! Cả đời tôi cứ như thế, tại sao chứ, tôi đã làm sai điều gì!”
 
Trịnh Vãn hơi giật mình.
 
Cô và Giản Tĩnh Hoa quen biết sáu, bảy năm rồi, chưa từng thấy cô ấy thất thố như thế này bao giờ.
 
Cô biết tính Giản Tĩnh Hoa, cô cũng từng trải qua cuộc sống vất vả một mình nuôi con nhỏ, đó là mệt mỏi mà người khác không thể hiểu được.
 
Cô sống như thế sáu năm, mà Giản Tĩnh Hoa sống mười sáu năm.
 
Có lẽ vì sự dày vò của năm tháng, tình cảm của Giản Tĩnh Hoa đối với Quý Phương Lễ rất phức tạp, cô ấy yêu cậu ta nhưng cũng ghét cậu ta, càng ghét bản thân mình hơn.
 
Hai mẹ con này lại chẳng giống mẹ con.
 
Trịnh Vãn bỗng ngớ ra.
 
Giấc mơ kia lại hiện lên trong đầu cô.
 
Không phải mẹ con ruột.
 
Cô đột nhiên nhìn Giản Tĩnh Hoa.
 
Giản Tĩnh Hoa vẫn đang đắm chìm trong thế giới cảm xúc của mình, thút thít nghẹn ngào kể lể: “Tại sao nó lại phải tới Đông Thành, đời này tôi chưa từng làm sai chuyện gì, tại sao số tôi lại đen đủi thế chứ! Tôi chỉ muốn nó nghe lời tôi, ở Nam Thành cả đời không tốt sao? Nó ghét tôi, bây giờ nó không muốn nói chuyện với tôi, nhưng tôi đã làm sai gì chứ, rốt cuộc tôi nợ ai mà phải dùng cả đời để trả thế này!”
 
Trịnh Vãn thất thần.
 
Cô biết mình nên tới ôm bạn tốt, cố gắng an ủi cô ấy.
 
Nhưng đầu óc cô rất rối loạn, cô mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
 
Chú ý của Giản Tĩnh Hoa chỉ muốn tìm ai đó để tâm sự, người này không thể là ai khác, chỉ có thể là người bạn mà cô ấy tin tưởng nhất – Trịnh Vãn.
 
Cô ấy bộc bạch hết tất cả những cảm xúc bết bát nhất trong lòng mình ra.
 
Cuối cùng, tâm trạng cũng bình thường trở lại.
 
Thấy Trịnh Vãn đang ngồi ở trên giường.
 
Thời gian vô thức trôi qua, ánh sáng trong phòng bệnh tối hơn hẳn. Trong mắt Giản Tĩnh Hoa, cô bạn tốt đang nhìn chằm chằm mình với ánh mắt dịu dàng, trong giây phút này, cô ấy cảm thấy yên tâm trước nay chưa từng có.
 
Dù cuộc sống tồi tệ tới mức nào, cô ấy vẫn còn Tiểu Vãn.
 
Cô ấy bật cười, vành mắt sưng đỏ, giọng nói hơi khàn vì trận khóc dài lê thê vừa xong: “Tiểu Vãn, xin lỗi bà nhé, bà bị ốm mà còn phải nghe tôi nói nhiều như thế, tại tôi... Tôi khó chịu trong lòng.”
 
Trịnh Vãn cụp mắt: “Không sao.”
 
Giọng cô vẫn mềm mại nhẹ nhàng như trước.
 
Tính cách cô như thế, rất ít khi thể hiện cảm xúc mãnh liệt ra ngoài, vì thế Giản Tĩnh Hoa không nhận ra giờ khắc này nội tâm cô đang sóng to gió lớn.

 
Tay cô giấu dưới chăn, túm lấy ráp trải giường mới có thể gắng gượng kìm nén lời chất vấn và dò xét gần như muốn bật thốt ra...
 
Giản Tĩnh Hoa, rốt cuộc cô là ai.
 
...
 
Sau khi Giản Tĩnh Hoa ra khỏi phòng bệnh, Trịnh Vãn nhanh chóng cầm điện thoại lên, cô vẫn nhớ một chi tiết trong giấc mơ.
 
Cô mở album ảnh trong điện thoại ra, một năm trước, hai nhà bọn họ từng chụp ảnh chung. Cô cau mày, so sánh mặt mày của Giản Tĩnh Hoa và Quý Phương Lễ.
 
Một khi trong lòng có hạt giống nghi ngờ, dù dùng hết toàn bộ sức lực để ngăn chặn, nó vẫn sẽ lặng lẽ phát triển trở thành một cây to che trời.
 
Cô phải làm sao đây?
 
Cô phải làm thế nào để chứng thực suy đoán của mình bây giờ?
 
Chưa kịp để cô nghĩ ra cách tốt hơn, điện thoại cô rung lên, Giản Tĩnh Hoa gọi tới.
 
“Tiểu Vãn ơi, không thấy Phương Lễ đâu nữa!”
 
Cô ấn nghe, bên kia truyền tới tiếng khóc tuyệt vọng.
 
Mười phút sau.
 
Trịnh Vãn thay đồ, bước chân gấp gáp, vẻ mặt sốt ruột đi ra khỏi bệnh viện, giây phút này, tất cả nghi ngờ đều vứt qua một bên, đó là bạn thân nhiều năm của cô, đó là đứa trẻ cô chứng kiến trưởng thành, bây giờ không có gì quan trọng hơn việc đi tìm thằng bé.
 
Giờ này không đón được xe ở cổng bệnh viện.
 
Trịnh Vãn đứng ở rìa đường, vừa an ủi Giản Tĩnh Hoa đã sụp đổ trong điện thoại, vừa lo lắng chờ xe.
 
Chân trời ngày càng mờ tối.
 
Dự báo thời tiết nói hôm nay và ngày mai Nam Thành sẽ có mưa to.
 
Lúc này, tiếng sấm đang không ngừng xuyên tới xuyên tui trên các tầng mây.
 
Cô đi vội quá không mang ô.
 
Ngay lúc giọt mưa đầu tiên rơi lên mặt Trịnh Vãn, một chiếc xe ô tô màu đen chậm rãi chạy tới, dừng trước mặt cô.
 
Cửa sổ xe hạ xuống.
 
Người bên trong xe nhìn thẳng vào cô, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt u ám, tầm mắt như một tấm lưới ập xuống mặt cô.
 
Cô lùi về sau một bước.
 
Đột nhiên nhìn thấy anh ở đây, cô còn tưởng mình nhìn nhầm.
 
Dường như quay về buổi tối hôm đó.
 
“Lên xe.”
 
Anh nhíu mày lại, lạnh nhạt nói.
 
Mặc dù giọng điệu rất bình thản nhưng vừa mở miệng ra đã không cho từ chối, như quay lại hai mươi năm trước, khi đó cô nằm trong lòng bàn tay anh, quyến luyến nghe anh ra lệnh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận