[free]_mẹ của nữ phụ là bạch nguyệt quang của ông lớn

Tiết thứ hai trong buổi chiều là tiết thể dục.
 
Đối với học sinh lớp chín mà nói, bọn họ đã quên mất cảm giác được học thể dục rồi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tiết học này sẽ lại bị đổi thành tiết tự học. Nghiêm Dục không ngồi yên được, ôm bóng rổ tùy tiện đi ra khỏi phòng học. Cậu ta nhẹ nhàng bước xuống tầng, lại nghe thấy một giọng nữ nôn nóng vang lên nơi góc rẽ: “Bà ngoại, rốt cuộc là thế nào vậy ạ? Sao mẹ cháu lại ở bệnh viện vậy?”
 
Cậu ta dừng bước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đơn giản là vì cậu ta nhận ra đây là giọng của Trịnh Tư Vận.
 
Trịnh Tư Vận đang đầy chờ mong vì ngày mai mẹ sẽ về, ai ngờ hôm nay lại nhận được tin nhắn ông ngoại gửi tới. Trong tin nhắn dặn cô bé chăm chỉ học tập, chắc phải vài ngày nữa mẹ của cô bé mới về Đông Thành được.
 
Cô bé cảm thấy không ổn.
 
Cũng không rảnh quan tâm tới việc đang trong giờ tự học, sau khi nói một tiếng với giáo viên, cô bé chạy ra ngoài phòng học, gọi vào số điện thoại của bà ngoại.
 
Bà ngoại lại nói với cô bé rằng mẹ đang ở bệnh viện.
 
Bà Trịnh đi ra hành lang, cố gắng hạ thấp giọng, dỗ dành: “Tư Vận, không phải chuyện gì to tát đâu, mẹ cháu chỉ bị sốt nhẹ thôi, bây giờ đang truyền dịch. Đợi khi nào nó khỏe lên sẽ về, bây giờ bà nói cho cháu biết là vì không muốn cháu suy nghĩ nhiều.”
 
“Vậy mẹ cháu đâu ạ, bây giờ mẹ đã ổn hơn chưa?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tốc độ nói của Trịnh Tư Vận có hơi nhanh, cô bé quá lo lắng.
 
“Mẹ cháu vẫn ổn, vừa mới ngủ chưa được bao lâu. Đợi khi nào nó tỉnh lại, bà sẽ bảo nó gọi lại cho cháu.”
 
“Bà ngoại, thật sự không có chuyện gì chứ ạ? Sao mẹ cháu lại bị sốt? Không đúng, thời tiết ở Nam Thành tốt như vậy, sao lại bị sốt ạ?”
 
Nghiêm Dục vô tình nghe lén hiểu rồi.
 
Lúc vào lớp cậu ta mới biết từ chỗ Đặng Mạc Ninh là mẹ của Trịnh Tư Vận có việc nên trở về Nam Thành. Vậy nên mấy ngày hôm nay cô bé ở tạm trong ký túc xá của trường.
 
Nhưng bây giờ là thế nào?
 
Mẹ của Trịnh Tư Vận bị bệnh, còn phải nằm viện?
 
Đợi tới khi cậu ta phản ứng lại, ở chỗ rẽ đã không còn âm thanh gì nữa. Cậu ta thử đi xuống tầng, còn chưa đi được mấy bước đã liếc thấy Trịnh Tư Vận đang đỡ lan can, cúi đầu, bả vai run nhẹ.
 
Đầu Nghiêm Dục lập tức phình to…
 
Không phải là cô bé đang khóc đó chứ?
 
Cái này…
 
Cậu ta có thể không quan tâm, bỏ của chạy lấy người được không?

 
Nghiêm Dục còn chưa nghĩ xong tiếp theo nên làm thế nào, Trịnh Tư Vận đã nghe thấy tiếng bước chân nên ngừng khóc và quay đầu nhìn lại.
 
Nghiêm Dục chỉ cảm thấy trông cô bé càng đáng thương hơn.
 
Trịnh Tư Vận không nhin nữa, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại. Cô bé sống lại từ tuổi 28, cũng không nhớ rõ chi tiết chuyện mười mấy năm trước lắm, nghĩ nát óc cũng không nhớ ra liệu kiếp trước mẹ có về muộn mấy ngày hay không…
 
Lúc ấy, cô bé chỉ lo vùi đầu vào học tập.
 
Cô bé không nên quá hoảng loạn.
 
Nhưng nghĩ đến chuyện mẹ bị bệnh, cô bé có hơi lo lắng, thậm chí cảm thấy hối hận vì mình không về cùng mẹ, cho dù cô bé không làm được gì, nhưng ít nhất là khi mẹ bị bệnh, cô bé có thể ở bên chăm sóc.
 
Trong cuộc đời của Trịnh Tư Vận, không có bất kỳ ai quan trọng hơn mẹ mình, cho dù là chính bản thân cô bé.
 
Cô bé có thể nhanh chóng nhập vai học sinh cấp hai như vậy, có thể tập trung học tập như vậy chỉ vì một chấp niệm.
 
Để mẹ được sống những ngày tháng sung sướng.
 
“Tôi không cố ý nghe lén đâu.” Nghiêm Dục giơ tay làm tư thế đầu hàng.
 
Trịnh Tư Vận rầu rĩ ừ một tiếng.
 
Nghiêm Dục chậm rãi đi đến bên cạnh cô bé rồi mới hỏi: “Mẹ cậu bị bệnh à?”
 
Trịnh Tư Vận vốn không muốn nói chuyện. Cô bé quay đầu nhìn sang chỗ khác.
 
Nghiêm Dục không biết cách an ủi người khác. Cậu ta gần như cao hơn Trịnh Tư Vận một cái đầu, bây giờ đang cứng đờ tìm hết lời cũng chỉ có thể nói một câu khô khan: “Bây giờ là lúc chuyển mùa, bị bệnh cũng là chuyện bình thường mà thôi.”
 
Trịnh Tư Vận không ngừng nhắc nhở bản thân mình: Đây là người thừa kế tương lai của tập đoàn Thành Nguyên, đây là sếp Nghiêm nhỏ tương lai. Chú của cậu ta là tổng giám đốc Nghiêm khiến ai ai cũng sợ.
 
Mới có thể khiến cô bé không trừng mắt nhìn cậu ta.
 
Cũng không phải là cô bé không phân biệt được tốt xấu. Cô bé biết nam sinh này đang an ủi cô ấy, chỉ là không biết lựa lời cho lắm mà thôi. Cô bé không nên trách nhầm ý tốt của cậu ta.
 
Nghiêm Dục cũng phát hiện mình nói sai. Cậu ta xấu hổ sờ sờ mũi, lùi về phía sau một bước: “Vậy tôi đi trước đây.”
 
Trịnh Tư Vận: “Ừ.”
 
Nghĩ rồi, cô bé lại bổ sung một câu: “Cảm ơn cậu.”
 
Cô bé nói thế, người xấu hổ lại biến thành Nghiêm Dục.
 
Gần như tất cả người nhà họ Nghiêm đều là người ăn mềm không ăn cứng.

 
Khi Nghiêm Dục xuống tầng, cậu ta thoáng nhìn lên tầng, Trịnh Tư Vận đã lên tầng về lớp rồi.
 
.
 
Bệnh viện Nam Thành.
 
Khi Trịnh Vãn tỉnh lại thì bầu trời đã sẩm tối.
 
Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động. Cô ngơ ngẩn nhìn về phía cửa sổ, đầu óc hỗn loạn. Cửa phòng bệnh khép hờ, dần dần, trên hành lang truyền đến tiếng bước chân, còn có tiếng nói chuyện như có như không.
 
Lòng cô ngẩn ngơ, đứng dậy, máy móc đi vào nhà vệ sinh trong phòng bệnh.
 
Nhà vệ sinh chật hẹp, cô còn quên không bật đèn, chỉ chống tay vào bồn rửa tay, nhìn vào gương với vẻ mặt đờ đẫn.
 
Thân là một người mẹ, chỉ cần nhớ lại cảnh vừa rồi trong mơ, cô đã cảm thấy vô cùng đau đớn. Thậm chí cô còn quên mất rằng trong quyển sách kia, mẹ của nhân vật nữ phụ tên là Trịnh Tư Vận kia cũng đột ngột qua đời. Cô không thể nghĩ tới chuyện mình cũng có trong mơ, không thể nghĩ tới chuyện mình mất khi còn quá trẻ, trong đầu cô chỉ có khuôn mặt tuyệt vọng của con gái.
 
Trịnh Vãn giữ chặt thành bồn rửa tay.
 
Ngón tay rõ ràng là mảnh khảnh, nhưng bây giờ như hội tụ một sức mạnh to lớn, có thể chống chọi với mọi tai họa.
 
Lòng cô rối như tơ vò, Trịnh Vãn cảm thấy khủng hoảng.
 
Vậy nên cơ thể cô cũng run rẩy theo.
 
Mãi cho tới khi có người nhẹ nhàng gõ cửa, kèm theo đó là giọng nói ân cần có thể xoa dịu mọi cảm xúc bất an của cô: “Tiểu Vãn, sao lại không bật đèn? Con có thấy đỡ hơn chưa, để mẹ bảo y tá tới đây đo nhiệt độ cơ thể cho con nhé?”
 
Ánh mắt hoảng hốt của Trịnh Vãn dần trở nên bình tĩnh, cô đưa tay lần mò, cuối cùng cũng sờ được công tắc bật đèn.
 
“Mẹ, con… Ra ngay đây.”
 
Cô run rẩy mở vòi nước, dòng nước lạnh lẽo chảy qua, cô mới dần tỉnh táo lại.
 
Bà Trịnh lo lắng đứng ngoài cửa.
 
Trịnh Vãn mở cửa, cô cho rằng mình che giấu rất tốt, nhưng mẹ con vốn là mối quan hệ gần gũi nhất trên thế giới này. Bà Trịnh chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra con gái không ổn, sắc mặt vô cùng tái nhợt, cơ thể lung lay như sắp đổ, bà ấy vội vàng tiến lên, giữ lấy con gái: “Con sao thế? Tiểu Vãn, con mau nằm xuống đi, mẹ sẽ đi gọi bác sĩ tới đây ngay.”
 
“Không, không sao đâu ạ.” Rõ ràng là Trịnh Vãn cũng hoang mang lo sợ, vào giờ khắc này, cô lại phủ lấy bàn tay đầy nếp nhăn của mẹ, khẽ mỉm cười, trong mắt cũng có ánh sáng mỏng manh: “Con thật sự không sao cả, chỉ là con vừa mơ một giấc mơ nên bị dọa mà thôi.”
 
Bà Trịnh cười một tiếng.
 
Mặc dù bây giờ con gái đã hơn ba mươi tuổi, nhưng trong mắt bà ấy, cô vẫn là cô bé gặp ác mộng sẽ ôm búp bê đi tìm kiếm sự an ủi năm nào.
 

Bà ấy đưa tay vỗ vỗ tay con gái, dỗ dành: “Những gì xảy ra trong mơ đều là giả, trái ngược với sự thật.”
 
Trịnh Vãn lại thoáng yên lòng: “Vâng, trong mơ là giả, mọi chuyện sẽ không bao giờ xảy ra.”
 
Cô nằm xuống giường, bà Trịnh ngồi ở mép giường.
 
“Bé ngoan, ngủ thêm một lúc đi con, cha con về nhà nấu cơm, lát nữa mới đến.”
 
Bàn tay già nua của bà ấy cũng mang theo sức lực, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng gầy gò của con gái.
 
Trịnh Vãn từ từ nhắm mắt lại.
 
Mặc dù cô đã ngủ, nhưng vẫn cầm tay mẹ.
 
Sức mạnh mà cô nhận được từ mẹ cuối cùng cũng sẽ biến thành của cô, cô sẽ dốc hết sức để bảo vệ con gái giống như cách mẹ bảo vệ cô.
 
.
 
Nghiêm Dục gần như không học tiết tự học buổi tối. Cậu ta ở yên ở trường cả ngày đã chán lắm rồi. Chuông tan học vang lên, cậu ta là người đầu tiên lao ra khỏi phòng học. Tài xế đã chờ ở cửa, quan hệ của cậu ta và tài xế là chú Dương rất tốt nên sau khi lên xe, cậu ta không nghĩ nhiều mà hỏi luôn: “Chú Dương, chú nói xem nếu lái xe từ chỗ chúng ta tới Nam Thành thì mất bao lâu?”
 
Bàn tay đang cầm vô lăng của chú Dương siết chặt, trả lời với vẻ mặt như bình thường: “Cháu hỏi cái này làm gì? Nếu lái xe qua đó thì ít cũng phải mất mười mấy tiếng.”
 
Vừa rồi Nghiêm Dục cũng chỉ thuận miệng hỏi thế mà thôi.
 
Cậu ta ậm ừ một tiếng rồi dựa vào ghế: “Cháu chỉ hỏi thế thôi, Nam Thành xa như thế à.”
 
Cậu ta chỉ cảm thấy giọng điệu cầu xin về Nam Thành của Trịnh Tư Vận qua điện thoại đáng thương quá mà thôi.
 
Nhưng cậu ta không có tư cách giúp cô bé trong chuyện này.
 
Nếu bị chú phát hiện, chỉ sợ sẽ càng phiền phức hơn.
 
Năm nay Nghiêm Dục mười lăm tuổi. Cuộc sống của cậu ta quá đơn giản, có lẽ nỗi lo lớn nhất của cậu ta chính là “Có cách nào để không mềm chân khi đứng trước mặt chú hay không” mà thôi. Cậu ta không hiểu quy tắc trong xã hội này, mặc dù cậu ta thân thiết với chú Dương là thế, nhưng sau khi đưa cậu ta về nhà, chú Dương không hề chần chờ mà gọi vào số điện thoại của trợ lý đặc biệt Vương.
 
Trợ lý đặc biệt Vương nghe chú Dương tài xế nói vậy, cũng có hơi nghi ngờ: “Nghiêm Dục hỏi lái xe tới Nam Thành mất bao lâu ư?”
 
Chú Dương cũng vô cùng buồn bực: “Tự nhiên cậu ấy nhắc tới. Cũng chỉ nói một hai câu.”
 
Trợ lý đặc biệt Vương như suy tư gì đó: “Được, tôi biết rồi.”
 
Sau khi cúp điện thoại, anh ta trầm tư vài giây.
 
Theo lý mà nói, anh ta không nên can thiệp quá nhiều vào chuyện gia đình của tổng giám đốc Nghiêm, nhưng Nghiêm Dục nhắc tới Nam Thành, trông có vẻ còn định tới Nam Thành. Để tránh cho những chuyện không cần thiết xảy ra, làm chậm tiến độ công việc của tổng giám đốc Nghiêm, trợ lý đặc biệt Vương không hề do dự, báo cáo từ đầu chí cuối cho Nghiêm Quân Thành.
 

 
Khi nhìn thấy Nghiêm Quân Thành quay về nhà cũ, Nghiêm Dục khiếp sợ.
 
Cậu ta còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác.
 
Nếu không thì vì sao người chú nửa năm cũng không về nhà lấy một chuyến lại xuất hiện trong nhà?

 
Nghiêm Quân Thành thờ ơ liếc cậu ta một cái.
 
Cậu ta đã sợ tới mức không dám hé răng, còn tưởng rằng chút suy nghĩ cỏn con của mình bị chú phát hiện nên âm thầm đứng thẳng lưng hơn.
 
Nghiêm Quân Thành thản nhiên ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt anh sáng như đuốc, sau vài giây đánh giá, cuối cùng anh cũng mở miệng: “Cháu muốn tới Nam Thành à?”
 
Nghiêm Dục: “?”
 
Cậu ta ngơ ngác.
 
Nếu cậu ta nhớ không nhầm, cậu ta mới chỉ thuận miệng nhắc đến một câu với chú Dương thôi mà, vậy mà đã nhanh chóng truyền tới tai chú rồi.
 
Có cho người ta sự riêng tư hay không hả?
 
Chửi thầm thì chửi thầm, đối mặt với chú, Nghiêm Dục nhát gan như chim cút vẫn thành thật trả lời: “Cháu chỉ hỏi bừa thế thôi.”
 
“Hỏi bừa?” Nghiêm Quân Thành nhàn nhạt nói hai chữ này.
 
Rõ ràng là không có chút cảm xúc nào, nhưng Nghiêm Dục lập tức cảnh giác, lắc đầu như trống bỏi: “Không có không có, chú à, cháu không có ý đó.”
 
“Ý của cháu là gì, nói chú nghe xem nào.”
 
Nghiêm Dục chần chờ vài giây, kể lại toàn bộ câu chuyện mà không có chút gánh nặng tâm lý nào: “Lớp cháu có một bạn tên là Trịnh Tư Vận, là nữ sinh bị cháu làm liên lụy trong kỳ thi ấy, mẹ của cậu ấy về Nam Thành có chút việc, nghe nói bị bệnh nên phải nằm việc, chưa thể về ngay được, cháu thấy cậu ấy khóc nên mới hỏi chú Dương một câu, cháu không có ý gì khác.”
 
Vẻ mặt của Nghiêm Quân Thành không thay đổi.
 
Anh chỉ liếc Nghiêm Dục một cái rồi thu hồi tầm mắt, trầm giọng nói: “Không có chuyện gì thì đừng làm phiền bọn họ.”
 
Nghiêm Dục cảm thấy tủi thân.
 
Chú Dương bị làm sao vậy, không có chút tinh thần bảo vệ bí mật nào cả.
 
Nghiêm Quân Thành đứng dậy, khi đi ngang qua Nghiêm Dục, vẻ mặt anh vẫn như thường, không hề dao động, như thể chuyện mẹ của Trịnh Tư Vận bị bệnh nằm viện chẳng gây nên chút gợn sóng nào trong lòng anh, như thể cô chỉ là một người xa lạ không liên quan. Nghiêm Dục lại hoài nghi suy đoán của mình sai rồi, chú nghe xong chuyện này lại chẳng có phản ứng gì cả, lẽ nào từ đầu tới cuối chỉ có cậu ta suy nghĩ nhiều, bổ não lung tung thôi ư?
 
Buồn bực.
 
Lại còn bị chú mắng một trận.
 
.
 
Đêm đen đường dài.
 
Một chiếc xe hơi màu đen lao vụt đi như một chú báo trong màn đêm.
 
Tài xế tập trung để ý tình hình giao thông trên đường cao tốc.
 
Trong xe gần như không có bất kỳ âm thanh nào, người đàn ông đang trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui