Sau khi gặp Nghiêm Quân Thành ở Thịnh Quan ngày hôm qua, trong lòng Trịnh Vãn vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Sau hai mươi năm xa cách, họ đã trở thành những người xa lạ trong tâm trí nhau. Ngay cả bản thân cô cũng không thể nghĩ rằng tổng giám đốc Nghiêm, người hiện đang thành công trong sự nghiệp lại là Nghiêm Quân Thành mà cô biết trong quá khứ.
Hôm nay cô tan sở như thường lệ, cô đang tính về nhà, nếu con gái cô làm bài tập xong thì hai mẹ con sẽ cùng nhau ra ngoài ăn. Ai ngờ cô vừa đi xuống lầu, một chiếc ô tô màu đen dừng bên đường, cô đang định đi vòng qua thì cửa sổ từ bên trong mở ra, người ngồi trong đó hóa ra là anh trợ lý đi theo Nghiêm Quân Thành ngày hôm qua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đương nhiên, cô không muốn có quá nhiều liên quan đến Nghiêm Quân Thành.
Nhưng trợ lý lại cực kỳ khách sáo, anh ta nói mấy câu khiến lời từ chối của cô nghẹn trong họng, ngay lúc đối phương chuẩn bị xuống xe, cô đành phải đồng ý.
Bên trong xe rất rộng rãi.
Mang theo thái độ tôn trọng khi đối mặt với Nghiêm Quân Thành, trợ lý đặc biệt Vương thận trọng nói: "Cô Trịnh, thật sự là đường đột quá, tôi tùy tiện đến đây mà không hẹn trước với cô."
Khuôn mặt anh ta tươi cười, không đánh mà khiến người ta phải lui.
Trợ lý đặc biệt Vương vốn có khuôn mặt hiền lành và dễ gần, giọng nói cũng nhẹ nhàng, khiêm tốn.
Trịnh Vãn rất khó có ác cảm với một người như vậy. Khi giao tiếp với người khác, tất cả luôn tuân thủ theo nguyên tắc có qua có lại. Cô cũng không phải là không hiểu được đạo lí đó. Chuyện ngày hôm qua vẫn còn rõ ràng trong mắt cô. Nếu không phải có vị trợ lý đặc biệt này khéo léo nói chuyện, chỉ sợ là mọi chuyện sẽ càng xấu hổ hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Vãn cũng lịch sự lắc đầu và nói: "Không thành vấn đề."
Cô dừng một chút, sau đó nhìn về phía trợ lý đặc biệt Vương: "Ngài tìm tôi có chuyện gì không?"
Trợ lý đặc biệt Vương lại tỏ ra ngạc nhiên.
Ngài sao.
“Cô Trịnh, cô không cần khách sáo như vậy.” Anh ta nói: “Tôi là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc Nghiêm. Còn cô là bạn của tổng giám đốc Nghiêm.”
Anh ta biết chuyện xưng hô này sẽ khiến cô không thoải mái nên đã chuyển chủ đề, lấy túi tài liệu từ trong cặp sách ra đưa cho cô rồi cười nói: "Cô xem đi."
Trịnh Vãn bối rối, cô nhận lấy và mở túi hồ sơ ra dưới ánh mắt của trợ lý đặc biệt Vương.
Bên trong là một xấp giấy, cô lấy chúng ra với vẻ mặt khó hiểu. Thứ đầu tiên đập vào mắt cô là tấm ảnh chụp của Trần Đoan, bên cạnh là những thông tin đơn giản của anh ta.
Lo lắng liếc nhìn một lần nữa, cô lập tức cụp mắt, mím môi, cất lại mấy tờ giấy vào túi tài liệu rồi quấn dây đưa cho trợ lý đặc biệt Vương, giọng nói cũng lạnh hơn rất nhiều: "Đây là ý gì?"
Trong lòng trợ lý đặc biệt Vương cũng lẩm bẩm câu hỏi như vậy.
Anh ta đi theo tổng giám đốc Nghiêm nhiều năm như vậy, trong chuyện làm ăn, anh cũng biết khá rõ ông chủ của mình nên không cần tổng giám đốc Nghiêm phải nhắc nhở, hôm qua anh ta đã đưa thông tin cá nhân của Trần Đoan cho anh rồi. Ai ngờ rằng tổng giám đốc Nghiêm cũng biết người này. Anh cũng không mở túi hồ sơ ra mà chỉ cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì. Một lúc lâu sau, tổng giám đốc Nghiêm mới mở miệng nói: “Cậu mang thông tin không liên quan đến đây làm gì?"
Anh ta không tài nào hiểu được ý của tổng giám đốc Nghiêm là gì.
Giây tiếp theo, tổng giám đốc Nghiêm đẩy chiếc túi giấy giống như đẩy một loại rác nào đó về phía anh ta.
Lúc đó, anh ta mới hiểu được suy nghĩ của tổng giám đốc Nghiêm, anh ta cười nói: "Tổng giám đốc Nghiêm, tôi nhầm rồi, có phải tôi nên gửi nó đi nơi khác không?"
Nghiêm Quân Thành chỉ liếc nhìn anh ta nhưng không phủ nhận điều đó.
Trợ lý đặc biệt Vương định thần lại: "Cô Trịnh, trên đường đến đây tôi cũng đã nghĩ như vậy. Tất cả những chuyện này đều là trùng hợp. Hôm qua cô đến Thịnh Quan, tình cờ Trần Đoan cũng là nhân viên của Tập đoàn Thành Nguyên, cô còn là bạn của tổng giám đốc Nghiêm nữa.”
Vẻ mặt của Trịnh Vãn không vì những lời này mà dịu đi, cô cũng không nhìn lại túi hồ sơ nữa: "Tôi không cần biết những chuyện của những người không liên quan gì đến tôi."
Trợ lý đặc biệt Vương nhìn cô.
"Tôi và anh Trần cũng không có quan hệ gì, hôm qua là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau. Tôi cũng không có hứng thú với chuyện riêng tư của người khác."
Bây giờ Trịnh Vãn không chỉ không quen thuộc với các hành vi khác nhau của Nghiêm Quân Thành, mà thậm chí cô còn cảm thấy chán ghét trong lòng.
Lần đầu tiên, anh đưa cho cô một tấm séc.
Sau đó, anh lại đưa cho cô một tấm danh thiếp.
Cô không dám bình luận, bây giờ anh ta giàu có và có quyền lực, có lẽ đã quen với cách đối xử với mọi người như vậy, dùng tiền để giải quyết mọi chuyện.
Nhưng chuyện giữa cô và Trần Đoan có liên quan gì đến anh đâu?
“Còn nữa…” Trịnh Vãn siết chặt dây đeo túi xách: “Tôi và tổng giám đốc Nghiêm của các anh không phải bạn bè.”
Trợ lý đặc biệt Vương không muốn làm mọi thứ rối tung lên. Anh ta hối hận vì ngày hôm qua đã tự cho mình là thông minh, nhưng bây giờ anh ta lỡ đâm lao rồi thì phải theo lao thôi.
Đầu óc anh ta điên cuồng suy nghĩ - dù thế nào đi chăng nữa, cũng không thể để tổng giám đốc Nghiêm có liên quan đến câu chuyện này.
“Cô Trịnh, tôi xin lỗi.” Trợ lý đặc biệt Vương chân thành xin lỗi, sau đó lại thở dài, giống như đang than thở với một người bạn cũ: “Cô có thể không biết tính chất công việc của tôi, tôi kể cho cô nghe câu chuyện này, cô chỉ cần nghe một chút thôi.”
"Tôi năm nay gần ba mươi lăm tuổi rồi. Cách đây một năm tôi bị ốm, xin nghỉ phép nửa tháng, không theo kịp tiến độ công việc. Cách đây không lâu, tôi mắc sai lầm trong công việc, tôi cũng lo lắng rằng mình đã ba mươi lăm tuổi mà đã phải thất nghiệp rồi sao?"
Trợ lý đặc biệt Vương nở nụ cười, trên mặt tràn đầy sự mệt mỏi: "Có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào vị trí trợ lý đặc biệt này chứ. Mặc dù tổng giám đốc Nghiêm nghiêm khắc nhưng tôi học được rất nhiều điều khi đi theo anh ấy, anh ấy cũng đối xử miễn chế với cấp dưới của chúng tôi. Hôm qua tôi cũng..."
Anh ta tỏ vẻ bất lực không thể làm được gì khác: "Cô Trịnh, cô coi như tôi đang đầu cơ trục lợi đi. Hôm qua tôi quan sát thấy cô và Trần Đoan trông không giống bạn bè quen biết lâu năm, lại thấy cô và tổng giám đốc Nghiêm có vẻ quen biết nhau. Vì vậy tôi muốn bắt đầu nói chuyện với cô trước, nếu cô có thể khen ngợi tôi trước mặt tổng giám đốc Nghiêm, tôi cũng sẽ được thơm lây.”
Trịnh Vãn im lặng.
Trợ lý đặc biệt Vương vẫn kiên trì nỗ lực, anh ta lảm nhảm về tình trạng khó khăn của mình, nói nửa thật nửa giả, đúng là một người như anh ta đối phó với Trịnh Vãn thật hết sức dễ dàng. Những gì mà anh ta tâm sự với cô cũng đúng là chuyện phiền lòng của anh ta. Ngay cả khi ở một vị trí như vậy, tiền lương hàng năm của anh ta cũng không được khả quan lắm. Anh ta cũng chỉ là một người làm công, phía trên có ông chủ, phía dưới còn có nhân viên cấp thấp hơn…
Thực ra, bản thân trợ lý đặc biệt Vương cũng đang chìm trong câu chuyện của mình.
Anh ta đang diễn nhưng cũng đồng thời tâm sự với Trịnh Vãn như một người bạn cũ.
Trên người Trịnh Vãn có khí chất như vậy, trông cô rất đáng tin cậy, vẻ ngoài lại không có chút công kích nào, rất dễ khiến người ta mất cảnh giác.
"Cô Trịnh, bây giờ tôi thật sự rất khó khăn, con cả của tôi còn đang học trường quốc tế, học phí hàng năm lên đến số tiền này." Trợ lý đặc biệt Vương đưa ngón tay biểu hiện con số.
Trịnh Vãn cũng hơi ngạc nhiên.
“Chỉ cần tiêu tiền không ra ngoài thì sẽ không uổng công.” Trợ lý đặc biệt Vương thở dài, “Đứa con thứ hai của tôi còn đang nằm trong bụng vợ tôi, ngày dự sinh vào tháng 3 năm sau. Bây giờ, đứa nhỏ đó đúng là máy tiêu tiền. Haiz, tôi nói thật vì không muốn ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống của con cả, chúng tôi đang định chuyển nhà, lúc trước tôi có đi xem, có một ngôi nhà cũng khá tốt, nhưng giá nhà thực sự đắt đỏ. ”
Không để ý mà hai mươi phút trôi qua, rồi nửa giờ trôi qua.
Trợ lý đặc biệt Vương càng nói, trong lòng anh ta càng buồn bã.
Mỗi người đều có những rắc rối của riêng mình, ngay cả tổng giám đốc Nghiêm cũng vậy, đúng không?
Anh ta đã nhìn thấy tổng giám đốc Nghiêm mất lịch sự trong ngày hôm qua.
Chưa kể đến việc anh dẹp hẳn các món ăn do đầu bếp làm, còn gọi một phần giống y hệt bữa tối của cô Trịnh.
Ngay cả những món tráng miệng ngọt mà thường ngày anh không thích, anh cũng từ từ ăn chúng từng miếng một.
Điều đáng ngạc nhiên nhất là ban đêm, khi ký các tài liệu tổng giám đốc Nghiêm thực sự đã viết chữ "Trịnh", sau đó anh mới phát hiện ra anh viết sai.
Anh ta không hiểu, một người như tổng giám đốc Nghiêm, nói một là một, nói hai là hai thì còn chần chừ gì nữa?
Hay là tổng giám đốc Nghiêm đang sợ điều gì?
Anh ta nhìn Trịnh Vãn đang ngồi đối diện và kiên nhẫn lắng nghe, sau khi ngạc nhiên, cuối cùng anh ta cũng hiểu ra.
Thế giới đầy rẫy những điều kỳ diệu, ai có thể ngờ rằng một người phụ nữ yếu đuối, mỏng manh như vậy lại khiến tổng giám đốc Nghiêm sợ hãi đến mức không dám tiếp cận cô.
Khi trợ lý đặc biệt Vương giải thích rõ ràng về gia cảnh của mình, Trịnh Vãn cũng đoán ra được, có thể chính trợ lý đặc biệt Vương là người đưa ra quyết định đến gặp cô.
Sau khi nói chuyện hơn nửa giờ, Trịnh Vãn đã nguôi giận trong lòng.
"Thật ra cũng không quan trọng, tôi với anh Trần vốn không quen biết, nếu như tôi ảnh hưởng đến công việc của anh ấy trong tập đoàn…" Trịnh Vãn chậm rãi nói: "Vậy thì tôi thực sự rất có lỗi, trợ lý đặc biệt Vương, lần sau không cần như vậy đâu."
Trợ lý đặc biệt Vương vội vàng gật đầu: "Cô đừng nói chuyện này cho tổng giám đốc Nghiêm. Tổng giám đốc Nghiêm không biết chuyện này, tối hôm qua anh ấy đi công tác suốt đêm ở thành phố lân cận cơ."
Trịnh Vãn ậm ừ đáp lời anh ta.
Cuối cùng đã giải quyết xong vấn đề.
Đột nhiên trợ lý đặc biệt Vương nhớ ra, "Thành" trong tên của tập đoàn Thành Nguyên là tên của tổng giám đốc Nghiêm, còn "Nguyên" là tên của một ông chủ khác. Trợ lý đặc biệt của ông chủ đó mới là trợ lý toàn năng, còn phải tham gia giải quyết giúp mỗi lần ông chủ đó và vợ cãi nhau. Lần nào anh trợ lý cũng giống như thần Cupid đứng ra là người giải hòa. Anh ta cảm thấy bản thân vẫn nhàm chán, vì dù sao thì tổng giám đốc Nghiêm cũng không có bạn gái bên cạnh.
Bây giờ thì tốt hơn rồi.
Anh ta có linh cảm rằng cô Trịnh có thể là Bồ tát cứu mạng anh ta trong tương lai.
“Cô Trịnh, cô thấy nhà hàng trên tầng cao nhất của Thịnh Quan thế nào?” Trợ lý đặc biệt Vương lại nói: “Nếu cô thích nơi đó, tôi sẽ báo bên đó để sẵn một phòng cho cô, khi nào cô muốn đến thì cứ đến, chỉ cần trực tiếp báo tên của mình là được."
“Không cần đâu.” Trịnh Vãn xua tay từ chối.
Cô đã đến nơi đó một lần, không muốn đến đó lần thứ hai.
Quá đủ rồi.
Trợ lý đặc biệt Vương lại thay đổi lời nói, anh ta lấy điện thoại di động ra: "Cô Trịnh, cô để lại thông tin liên lạc đi, lần này tôi coi như mắc nợ lớn với cô, lần sau nếu cần cô cứ liên hệ với tôi. Tôi có thể làm được gì, chắc chắn tôi sẽ làm cho cô."
...
Mười phút sau, trợ lý đặc biệt Vương mời Trịnh Vãn ra khỏi xe, anh ta nhìn theo cô mãi, chỉ quay trở lại xe sau khi không còn thấy bóng lưng của cô nữa.
Anh ta hơi khát nước.
Tuy nhiên hôm nay anh ta cũng đã có được thu hoạch ngoài ý muốn. Anh ta đã nghe được chuyện nên nghe, chẳng hạn như thái độ của cô Trịnh đối với Trần Đoan.
Ví dụ như… Anh ta nhìn điện thoại, trong danh bạ cũng có thêm một số liên lạc quan trọng.
Không khoa trương khi nói rằng số điện thoại này giống như thanh thượng phương bảo kiếm.
…
Cùng lúc đó.
Phương Tử Vũ trở về nhà, cô ta nhìn chồng mình đi tới đi lui như con kiến trên nồi lẩu, một lúc lâu rồi mà anh ta vẫn không dừng lại.
Nhà bọn họ cách âm không tốt, may là trời vừa chạng vạng tối, nếu như đêm khuya, có khi hàng xóm ở tầng dưới sẽ chửi ầm ĩ trong nhóm chat chung cư mất.
Vào tiết cuối thu, nhưng trên trán và lưng của Dương Mậu vẫn đổ ra một lớp mồ hôi.
Lần thứ một trăm, anh ta quay đầu lại hỏi người vợ đang ngồi trên ghế sô pha: "Em không nhìn nhầm sao, có phải em nhớ nhầm biển số xe không?"
Phương Tử Vũ cũng bắt đầu cáu kỉnh: "Sao có thể nhầm được? Đó là dãy số, cũng không phải biển số xe phức tạp, nhìn thoáng qua là có thể nhớ được!"
"Làm sao có thể chứ?"
Dương Mậu không thể lý giải được vấn đề này.
Trịnh Vãn, người đang xem mắt với Trần Đoan, cô ấy là một bà mẹ đơn thân, làm thế nào mà cô ấy lại dính líu đến tổng giám đốc Nghiêm của bọn họ chứ?
"Đó là xe của tổng giám đốc Nghiêm của anh, đúng không?" Phương Tử Vũ lẩm bẩm: "Em đã nói rằng trông nó rất quen mà, em vẫn có ấn tượng sau khi nhìn thấy nó lần trước."
Đó là cuộc họp thường niên của tập đoàn Thành Nguyên vào đầu năm nay.
Là người nhà của Dương Mậu, cô ấy đi ăn cơm năm mới cùng chồng, khi đang tìm chỗ đậu xe ở bãi đậu xe thì thấy một chiếc ô tô chạy ngang qua.
Nhân viên bảo vệ ở bãi xe cúi xuống mở đường phía trước, dắt xe vào chỗ đậu riêng.
"Chắc chắn là em nhìn nhầm rồi!"
Dương Mậu càng phân tích càng khẳng định: "Làm sao có thể? Nếu như cô ấy thật sự biết Nghiêm tiên sinh, vậy sao ngày hôm qua…"
Lúc này, anh ta dừng lại, trên mặt toàn là biểu cảm không thể tin được.
Phương Tử Vũ lặng lẽ nói: "Ông chủ của anh đến đến bàn của hai người họ không phải vì anh ta biết Trần Đoan. Chắc là do anh ta đã nhìn thấy cô Trịnh."
"Trần Đoan hiểu lầm rồi, anh cũng hiểu lầm rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...