Thẩm mỹ viện của Trịnh Vãn nằm ngay khu vực trung tâm. Cứ đến mười giờ sáng là ánh nắng chói chang lại chiếu vào từ cửa sổ sát đất, hắt lên bàn làm việc của cô một màu màu trắng sữa, làm người ta cảm thấy tâm trạng thoải mái khó tả.
Những lúc không bận làm việc, cô sẽ đứng dậy kéo rèm cửa sổ nhìn về phía thành phố vừa xa lạ vừa quen thuộc này.
Cô là người địa phương Đông Thành, năm mười tám tuổi xuôi nam học đại học. Từ đó về sau, số lần cô quay về Đông Thành có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cuối năm ngoái, cân nhắc đến tương lai của con gái nên cô đã dẫn con mình quay về lại Đông Thành.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Vãn cũng không phải là một người có chủ kiến.
Thậm chí nếu không tính vẻ bề ngoài thì cô chỉ là một hạt cát nhỏ giữa thành phố bình thường này thôi.
Khi còn là học sinh, thành tích của cô luôn chỉ thuộc vào khoảng bình thường không cao không thấp. Cô thi vào một trường đại học tư thục tầm thường, lại tình cờ gặp được người chồng lúc đó vẫn đang học đại học.
Chồng cô thật sự là một người có tương lai. Hoàn cảnh gia đình khá giả, vẻ bề ngoài đẹp trai anh tuấn, năng lực cá nhân cũng ưu tú nên sau khi tốt nghiệp, anh ta nhậm chức ở công ty lớn, tích lũy đầy đủ kinh nghiệm rồi lại về hùn vốn xây dựng sự nghiệp với cộng sự. Mà năm Trịnh Vãn ba mươi hai tuổi kia, chồng cô qua đời trong một vụ việc ngoài ý muốn.
Năm nay Trịnh Vãn đã ba mươi tám tuổi nhưng chỉ mới trải qua hai mối quan hệ mà thôi.
Mối tình đầu của cô là vào lúc tuổi còn nhỏ chưa trải sự đời nên không có gì gọi là để lại những ký ức khâu sâu trong tâm trí. Sau khi chia tay mỗi người một ngả. Bây giờ nhớ lại, thậm chí ngay cả dáng vẻ của người kia cô cũng chẳng nhớ rõ nữa.
Đối với Trịnh Vãn mà nói thì mối quan hệ chân chính, nguyên vẹn và quý báu mình trải qua chính là tình cảm mười hai năm với chồng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tình cảm giữa hai người cực kỳ sâu đậm, nước chảy thành sông. Trong số các bạn học thì cô được xem như là người kết hôn sớm nhất, còn chưa lấy bằng tốt nghiệp đã lấy giấy đăng ký kết hôn trước rồi. Thỉnh thoảng Trịnh Vãn cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối. Lúc các bạn học đang bôn ba trên đường đời thì cô đang ở nhà chờ sinh. Chỉ là chồng đối xử với cô rất tốt, mười hai năm như một ngày, từ trước đến giờ chưa từng nói với cô một câu nặng lời nào, lúc nào cũng quý trọng yêu thương nâng niu hết mình.
Việc chồng qua đời chẳng khác gì tiếng sấm sét giữa trời quang oanh tạc cuộc sống đang bình yên hạnh phúc của cô khiến nó nát bấy.
Trong mười hai năm bên nhau, cô đã hình thành thói quen dựa dẫm vào chồng rồi, chẳng cần lo toan chuyện gì cả. Cái chết của anh ấy gần như rút hết sức sống của cô. Trịnh Vãn đau buồn quá độ gần như muốn đi theo chồng luôn. Chỉ là nhìn lại cha mẹ đã lớn tuổi và con gái nhỏ, cô lại nghiến răng buộc mình phải kiên cường, cố gắng trải qua đau đớn chịu tang chồng.
"Chị Trịnh, báo cáo vật tư của quý này đã được gửi đến hộp thư của chị."
Có người gõ nhẹ lên cửa kính rồi đẩy cửa bước vào.
Trịnh Vãn quay đầu lại.
Đây là Tôn Vi tháng trước mới nhậm chức lễ tân, hiện tại đang phụ trách hết công việc lễ tân của thẩm mỹ viện.
Hồi mới vào làm, cô ấy vẫn còn lóng ngóng chưa quen việc nhưng bây giờ thì đã thành thạo rồi. Người mà cô ấy biết ơn nhất chính là Trịnh Vãn.
Trịnh Vãn cực kỳ quan tâm và chăm sóc cô ấy, lúc làm việc cũng thường xuyên bày vẽ này kia để cô ấy học hỏi.
"Được." Trịnh Vãn gật đầu, tự nhiên vuốt lại mấy lọn tóc tán loạn trên vai ra sau tai rồi xoay người kéo ghế ra ngồi xuống, ngón tay trắng nõn đặt trên con chuột chuẩn bị mở máy tính lên xem.
Tôn Vi nhìn ánh mặt trời vừa lúc chiếu lên tay Trịnh Vãn khiến ngón tay gần như trở nên trong suốt.
Bỗng nhiên cô ấy cảm thấy xúc động: "Chị Trịnh, chị mới là quảng cáo sống của thẩm mỹ viện chúng ta đấy. Nói ra ai mà tin chị đã sắp bốn mươi chứ! Em cảm thấy đến hai mươi tám tuổi là chắc chắn trông em không trẻ được như chị bây giờ!"
Trịnh Vãn cười một tiếng.
Hồi còn tầm ba mươi tuổi, cô cũng là người rất để ý việc tuổi tác trôi đi.
Cha mẹ thường tính cả tuổi mụ nữa, lần nào cô cũng cãi lại. Những lúc như thế chồng lại ôm vai cô bật cười dịu dàng dỗ dành.
Chờ đến khi ba mươi tám tuổi rồi, có vẻ như tất cả mọi thứ mà cô cần đối mặt trên thế gian này đều trở nên thong thả.
"Sao mà biết được chứ." Lúc nói chuyện Trịnh Vãn cũng cực kỳ nhỏ nhẹ: "Em có khuôn mặt con nít. Hồi trước lúc phỏng vấn tuyển dụng bọn chị cũng tưởng là em mới trưởng thành."
Ai mà chẳng thích nghe lời khen.
Trịnh Vãn mang lại cho người khác một ma lực nào đó. Lúc nhìn đối phương nói chuyện, cô luôn có vẻ dịu dàng như nước, cũng rất chân thành.
Rất dễ làm người ta cảm thấy những lời cô nói đều là thật.
Tôn Vi như mở cờ trong bụng. Ai mà chẳng thích được người đẹp khen ngợi chứ!
Chị Trịnh là một người đẹp gần như không nhìn ra được tuổi tác, cũng thật sự là quảng cáo sống của Thẩm mỹ viện Mộc Nghiên. Cô chỉ cần đứng một chỗ thôi là khách đã tự tin phục rồi. Hơn nữa với cách nói chuyện tiếp đãi khách hàng độc nhất này, chỉ mới qua lại mấy câu khách đã cam tâm tình nguyện làm thẻ hội viên rồi.
Chị Trịnh đối xử với người khác chân thành, đối xử với khách hàng vừa tận tâm vừa có trách nhiệm nên hơn nửa năm qua, khách hàng đã từng được cô phục vụ ai cũng khen không dứt miệng, cực kỳ đáng tin, cũng giới thiệu thêm cho Trịnh Vãn không ít khách mới.
Cố vấn thẩm mỹ cũng được xem như là một nghề nghiệp cung cấp dịch vụ chăm sóc khách hàng.
Tiền lương cơ bản và tiền hoa hồng hằng tháng của Trịnh Vãn cũng được xem như là khả quan. Ít nhất thì nó cũng giúp cho cuộc sống hằng ngày của cô và con gái không thành vấn đề. Cô còn để dành được một ít tiền để đề phòng tình huống bất ngờ xảy ra nữa.
Cô rất hài lòng với hiện tại.
Thấy trên bàn làm việc của Trịnh Vãn có một tờ rơi, Tôn Vi liếc nhìn qua rồi tò mò hỏi: "Chị Trịnh, chị chuẩn bị mua nhà hả?"
Đây là tờ rơi về hoa viên Tinh Duyệt.
Bắt mắt nhất chính là giá cả in trên đó.
Người khác vừa liếc qua đã giật mình tỉnh lại ngay.
Trịnh Vãn mỉm cười lắc đầu: "Lúc chị đi tàu điện ngầm có người đang đứng phát tờ rơi nên tiện tay nhận lấy."
Bây giờ cô và con gái đang ở căn nhà ngày trước cha mẹ được đơn vị cấp cho. Mặc dù nó đã được xây lâu rồi nhưng dù sao thì cũng coi như là có chỗ đặt chân.
Sau khi kết hôn, cha mẹ cũng theo cô đi về phía Bắc. So với Đông Thành thì hai ông bà càng thích khí hậu dễ chịu ở Nam Thành hơn nên lần này hai người không về với cô. Trong lòng Trịnh Vãn hiểu rõ rằng cha mẹ không muốn tăng thêm gánh nặng cho mình. Dù sao thì căn nhà cũ cũng chỉ có hai phòng nhỏ hẹp và một phòng khách. Bốn người ở khó tránh khỏi hơi chật chội.
Giá nhà ở Đông Thành thì lúc nào cũng tăng dần đều, đã không còn là thứ mà bây giờ cô có thể nghĩ đến được nữa.
Tôn Vi cũng thở dài một hơi: "Hoa viên Tinh Duyệt là chung cư mới khai phá của bất động sản Thành Nguyên. Em cảm thấy bây giờ chung cư tốt chút ở Đông Thành đều là do bất động sản Thành Nguyên đầu tư cả. Chỉ là nghe nói chất lượng đúng thật là không tệ. Được rồi, có tệ hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến em. Đời này em cũng không thể mua được."
"Nhắc mới nhớ, trước kia em cũng đã từng xem được tin tức về ông chủ của bất động sản Thành Nguyên rồi. Lúc đó có cái bảng xếp hạng ông lớn bất động sản do bạn mạng mở ra bình chọn í, ông chủ của bất động sản Thành Nguyên rõ là nổi bật luôn. Mấy ông chủ khác..." Tôn Vi mím môi cười một tiếng: "Có cảm giác như toàn là mấy ông bụng bia trán hói. Ông chủ của bất động sản Thành Nguyên thì khác hoàn toàn. Ai cũng nói đây mới là tổng giám đốc bá đạo trong lòng chúng ta,... Chị Trịnh, em tìm cho chị xem nhé? Thật sự cực kỳ đẹp trai luôn!"
Trịnh Vãn hoảng hốt, gần như không còn nghe rõ Tôn Vi đang nói gì nữa.
Có lẽ là sắp tới ngày giỗ của chồng rồi nên mấy ngày nay cô không được bình tĩnh cho lắm, dù là chuyện gì cũng có thể liên tưởng đến anh ấy.
Chuyện này cũng chẳng có gì kỳ quái. Bọn họ đã ở bên nhau mười hai năm trời, tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ đều có sự tham gia của đối phương. Người kia đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời cô rồi.
Trước khi anh ấy qua đời, bọn họ cũng đã từng bàn bạc với nhau rằng chờ con gái lên cấp hai sẽ quay về định cư của Đông Thành. Dù sao thì Đông Thành cũng có tài nguyên giáo dục dẫn đầu cả nước.
Tôn Vi tìm kiếm trong điện thoại di động một lượt rồi cất giọng ảo não: "Sao không thấy cái bài viết và tin tức đó đâu nhỉ?"
Bấy giờ Trịnh Vãn mới lấy lại được tinh thần. Cô cười nói: "Không sao đâu. Được rồi, em mau về làm việc đi, coi chừng sếp tới lại không thấy em ở vị trí làm việc nên tưởng em lười biếng đấy.
Tôn Vi hậm hực cất điện thoại di động: "Hẳn là vận may của em sẽ không kém đến vậy chứ..."
Mặc dù nói thế nhưng cô ấy vẫn nhanh chân xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Sau khi quay lại vị trí, thấy không có khách hàng mới nào tới, sếp cũng chẳng thấy đâu, Tôn Vi mới yên tâm to gan tiếp tục móc điện thoại ra, thay đổi suy nghĩ một chút rồi nhập vào thanh tìm kiếm "ông chủ của bất động sản Thành Nguyên". Quả nhiên màn hình hiện lên thông tin sơ lược về người đàn ông này.
Nghiêm Quân Thành.
Xem nào, người này năm nay đã ba mươi chín tuổi rồi, lý lịch cực kỳ phong phú, để người xem phải cảm thán không thôi.
Sau khi tốt nghiệp từ một trường hàng đầu, anh lại tiếp tục theo học tại một trường nước ngoài nổi tiếng. Cũng chính kinh nghiệm trong thời gian ở nước ngoài này đã tạo cho anh cơ hội gặp gỡ các đối tác và cổ đông sau này. Sau khi trở về nước, anh đã bắt kịp xu hướng của thời đại mới và thành lập nên bất động sản Thành Nguyên, trở thành ông trùm bất động sản hàng đầu ở Đông Thành.
Xem đến mấy cái ảnh bên dưới mới thấy đúng là đã phá nát ấn tượng ông chủ trung niên bụng bự trán hói trong lòng mọi người thật.
Anh mặc áo sơ mi trắng, nút áo cài đến cái trên cùng. Trịnh Vãn không nhịn được mà nghĩ tổng giám đốc Nghiêm này hẳn là hồi còn trẻ cũng là một ngôi sao sáng khí chất hơn người. Năm tháng vẫn để lại trên người anh một ít dấu vết. Chỉ là nó chỉ làm cho một người đàn ông đi từ trẻ trung đến trưởng thành bình tĩnh mà thôi. Có lẽ là ngồi lâu trên địa vị cao nên chỉ một tấm ảnh cũng để lộ ra khí chất nghiêm túc thận trọng của người đàn ông.
Bất động sản Thành Nguyên đã cắm rễ rất sâu ở Đông Thành, cành lá đan xen phía trên như một cây đại thụ sừng sững không ngã, giống như anh vậy.
Trịnh Vãn đứng dậy.
Tính cách của cô ấy thuộc kiểu cố chấp, cũng không thích mới chia sẻ được một nửa tin hay đã phải dừng.
Thế là cô ấy đi tới trước phòng làm việc của Trịnh Vãn, vừa định gõ cửa đã thấy cửa mở ra.
Chỉ thấy Trịnh Vãn xách túi xách, biểu cảm trên mặt đầy vội vã, trong tay còn cầm điện thoại di động nói với người bên kia, nghiêm nghị một cách đáng ngờ: "Được, cô Triệu, làm phiền cô rồi, tôi sẽ tới ngay."
Tôn Vi cũng theo sát phía sau.
Sau khi cúp điện thoại, Trịnh Vãn cất nó vào túi xách rồi quay lại dặn dò: "Tiểu Tôn, chị có việc phải đi ra ngoài một chuyến, có lẽ buổi chiều sẽ về. Nếu có người đến tìm thì em tiếp đón giúp chị một chút nhé. Bên phía sếp chị sẽ nói sau."
Tôn Vi vội vàng gật đầu, đang định mở miệng hỏi đã thấy Trịnh Vãn vội vàng cất bước đi thẳng vào thang máy của thẩm mỹ viện rồi.
Bây giờ cô ấy mới lấy lại được phản ứng.
Mới vừa rồi chị Trịnh có gọi người bên kia điện thoại là cô. Chẳng lẽ bên phía trường học xảy ra chuyện gì?
Cô ấy biết chị Trịnh có một cô con gái đang học trung học cơ sở, thành tích cũng rất ưu tú. Mỗi lần nhắc đến con gái, trên mặt chị Trịnh lại đầy vẻ kiêu ngạo và yêu thương không che giấu nổi.
...
Đi ra khỏi toà nhà, Trịnh Vãn trực tiếp giơ tay ra cản một chiếc taxi lại.
Lúc này không phải là giờ cao điểm nên cô đi một đường suôn sẻ không gặp trở ngại. Chỗ con gái cô học cách đây cũng không gần lắm. Trong lòng Trịnh Vãn rối như tơ vò. Những người đã đến tuổi như cô rồi sẽ cảm thấy lạnh nhạt với rất nhiều chuyện, cũng đủ bình tĩnh để xem xét. Duy chỉ có chuyện liên quan đến con gái là cô khó mà yên lòng nổi.
Từ bé con gái cô đã thông minh lanh lợi rồi. Có lẽ trước kia vẫn còn hơi nghịch ngợm nhưng sau khi mất đi cha, trong một đêm con gái cô đã hiểu chuyện hơn rất nhiều.
Trên phương diện học tập, chưa bao giờ con gái khiến cô phải bận tâm nhiều vì lần thi nào cô bé cũng đứng trong top đầu.
Cô tưởng sau khi đến Đông Thành con gái sẽ không thể thích ứng với hoàn cảnh nơi này ngay được. Ai ngờ ngay ngày nhập học cô bé đã làm các giáo viên phải nhìn bằng đôi mắt khác. Giáo viên chủ nhiệm là cô Trần đã không chỉ một lần nói với cô rằng chỉ cần con gái cô giữ vững được phong độ này thì thi vào cấp ba chắc chắn có thể lấy được thành tích rất tốt, thi đậu trường chuyên.
Nhưng bây giờ chuyện gì đang xảy ra thế này?
Vừa nãy cô Triệu gọi điện cho cô nói rằng con gái cô có dính líu đến việc gian lận thi cử?
Trịnh Vãn giơ tay lên nhéo chỗ giữa hai lông mày một chút. Đó là đứa trẻ cô mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, cô hiểu con nhất. Con gái cô sẽ không bao giờ làm ra chuyện như vậy, chắc chắn là có hiểu nhầm gì đó ở đây.
Xe taxi vững vàng chạy trên đường lớn.
Trịnh Vãn đang đắm chìm trong thế giới của mình nên không nhìn thấy một chiếc Maybach lướt nhanh qua, cũng không nghe được tiếng lái xe taxi lẩm bẩm...
"Biển số xe thành một dãy luôn, đúng là người giàu mà."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...