[free]_hôn trộm

Chương 70: Đêm tân hôn
 
Bước ra khỏi Cục dân chính, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An quay vào trong xe.
 
Bây giờ là thời gian làm việc nên hai người chỉ xin nghỉ hai tiếng rồi phải trở về làm việc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhìn quyển sổ đỏ trước mặt, Nguyễn Huỳnh do dự: “Bác sĩ Lục.”
 
Lục Ngộ An: “Hả?”
 
Nguyễn Huỳnh nhìn anh: “Bây giờ em có cần nói với mọi người không?”
 
Lục Ngộ An nhướng mày: “Không muốn nói à?”
 
“Cũng không phải.” Nguyễn Huỳnh thản nhiên đáp: “Đợt lát nữa phải đi làm, nếu bây giờ đăng bài luôn thì đoán chừng hôm nay em sẽ phải trả lời những vấn đề liên quan đến việc kết hôn rồi.”
 
Không phải Nguyễn Huỳnh không muốn trả lời mà là cảm thấy hơi mệt.
 
Lục Ngộ An hiểu rõ: “Vậy em định khi nào mới đăng?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ vài giây: “Buổi tối nhé?”
 
Đăng bài vào buổi tối, mọi người đã có một đêm chuẩn bị tâm lý, hẳn là ngày mai cô đi làm sẽ bị hỏi dễ hơn.
 
Lục Ngộ An cười khẽ: “Được, vậy tối đăng.”
 
Nguyễn Huỳnh ừm đáp: “Khi nào tan việc chúng ta lại đi mua kẹo mừng nhé?”
 
Bây giờ đi mua cũng không còn kịp nữa rồi.
 
Lục Ngộ An lên tiếng: “Anh sẽ tranh thủ tan làm đúng giờ.”
 
Nguyễn Huỳnh cong môi: “Nếu anh không thể tan làm đúng giờ thì em sẽ tìm bọn Thanh Thời.”
 
Nói đến đây, Nguyễn Huỳnh chụp bức ảnh gửi vào nhóm chat của bọn họ, nói cho bọn họ biết cô và Lục Ngộ An đã kết hôn rồi. Sau khi nói với mấy người Tư Niệm, Nguyễn Huỳnh lại gọi điện thoại cho bà Lý.
 
Bà Lý biết hôm nay hai người đi đăng ký kết hôn, bà ấy vội vàng hỏi: “Cho mẹ xem ảnh, không nói chuyện điện thoại nữa.”
 
Nguyễn Huỳnh: “… Dạ.”
 
Cúp máy, Nguyễn Huỳnh gửi mấy bức ảnh đăng ký kết hôn cho bà Lý.
 
Bà Lý bình luận về bức ảnh chụp chung của hai người: [Đẹp quá đi.]
 
Nguyễn Huỳnh: [Đương nhiên rồi.]
 
Bà Lý: [Mẹ khen Ngộ An đẹp trai thôi.]
 
Nguyễn Huỳnh: [Chẳng lẽ con không đẹp sao?]
 
Bà Lý: [Bình thường.]
 
Nguyễn Huỳnh: […]
 
Hai mẹ con cãi nhau, bà Trần gọi điện thoại cho Nguyễn Huỳnh.
 
Nguyễn Huỳnh bắt máy: “Dạ mẹ?”
 
Bà Trần sốt ruột hỏi: “Các con đã làm xong thủ tục chưa?”
 
Nguyễn Huỳnh cười khẽ: “Vừa mới làm xong ạ, con vừa gọi điện thoại cho mẹ con, đang định gọi cho mẹ này.”
 
Nghe vậy, bà Trần cười nói: “Làm xong là được rồi, buổi tối có về nhà ăn cơm không?”
 
Nguyễn Huỳnh nhìn về phía Lục Ngộ An, cô suy ngẫm vài giây rồi nói: “Nếu bác sĩ Lục không tăng ca thì bọn con sẽ về nhà ăn cơm.”
 
Bà Trần: “Được rồi, vậy thì cứ quyết định như vậy đi.” Bà dịu dàng nói: “Chúc mừng bọn con.”
 
Nguyễn Huỳnh cười đáp: “Cảm ơn mẹ.”
 
Bà Trần vui vẻ ra mặt: “Lát nữa nhớ cho mẹ xem ảnh.”
 
Nguyễn Huỳnh: “Dạ.”
 
Một lát sau, Nguyễn Huỳnh đăng ảnh vào nhóm gia đình của Lục Ngộ An.
 
Cô đã bị anh kéo vào nhóm từ lâu rồi.
 
Ngay sau khi bức ảnh được đăng tải, Nguyễn Huỳnh nhận được không ít lời khen ngợi, cũng nhận được rất nhiều bao lì xì chỉ định.
 

Trong lúc cô đang rối rắm, Lục Ngộ An nói nhỏ: “Cứ nhận đi, đều là ý tốt của mọi người.”
 
Nguyễn Huỳnh không còn cách nào khác, cô chỉ có thể nhận từng bao lì xì.
 
Lục Ngộ An đưa cô về đài phát thanh trước rồi mới đến bệnh viện.
 
Đồng nghiệp không hề nghĩ nhiều về việc cô xin nghỉ. Mọi người cũng không nghĩ đến việc cô đăng ký kết hôn cho nên Nguyễn Huỳnh tạm thời ‘an toàn’.
 
Chỉ là cô không ngờ cô vừa mới đến bệnh viện của Lục Ngộ An thì đã bị mọi người trêu ghẹo.
 
Cả bệnh viện đều biết sáng nay bác sĩ Lục khoa Mắt đã đăng ký kết hôn rồi.
 
Nguyễn Huỳnh nói chuyện phiếm với Lục Ngộ An: “Sao bọn họ lại biết được?”
 
Lục Ngộ An: “Có phải là thấy trong vòng bạn bè hay không?”
 
Nguyễn Huỳnh: “Anh đăng hả?”
 
Lục Ngộ An: “Mẹ đăng.”
 
Ngay khi nhận được ảnh cưới Nguyễn Huỳnh gửi qua, bà Trần đã không kịp chờ đợi mà đăng tin vui lên vòng bạn bè báo với bạn bè và người thân.
 
Lục Ngộ An đăng ký kết hôn với bạn gái rồi.
 
Bà Trần là bác sĩ Đông y, bà làm việc trong bệnh viện của Lục Ngộ An nên quen biết rất nhiều người.
 
Chỉ cần đồng nghiệp của Lục Ngộ An lướt đến bài đăng của bà Trần là đều biết tin tức này.
 
Nguyễn Huỳnh nghe Lục Ngộ An giải thích ngắn gọn, cô cảm thấy buồn cười: “Vậy trưa nay em đưa kẹo mừng cho anh luôn nhé?”
 
Lục Ngộ An: “Em có thời gian đi mua sao?”
 
Nguyễn Huỳnh: “Em nhờ Tư Niệm và giáo sư Chu mua giùm, chắc là không sao đâu.”
 
Lục Ngộ An: “Được.”
 
Tư Niệm nhận được điện thoại của Nguyễn Huỳnh thì chợt câm nín: “Có phải là cậu với bác sĩ Lục quá đáng quá rồi không? Sao mua kẹo mừng mà cũng bắt tớ với giáo sư Chu đi mua vậy hả?”
 
Nguyễn Huỳnh trả lời thẳng thắn: “Tớ đang tạo cơ hội cho cậu hẹn hò với giáo sư Chu.”
 
Tư Niệm nghẹn lời: “Không cần cậu tạo cơ hội thì bọn tớ cũng có rất nhiều cơ hội hẹn hò.”
 
Nguyễn Huỳnh ồ lên: “Vậy cậu có muốn đi siêu thị không?”
 
“… Muốn.” Tư Niệm không nói gì: “Sáng nay Chu Hạc Thư chỉ có hai tiết, lát nữa tớ sẽ đến trường học tìm anh ấy.”
 
Nguyễn Huỳnh cười: “Vậy phải cảm ơn cậu và giáo sư Chu trước rồi.”
 
Tư Niệm: “Mời bọn tớ ăn cơm là được.” Nhắc tới đây, Tư Niệm lại hỏi: “Hai người các cậu vừa mới đăng ký kết hôn, tối nay có muốn tụ tập không? Bọn tớ sẽ chúc mừng các cậu.”
 
“Ngày mốt đi.” Nguyễn Huỳnh nói: “Ngày mốt là thứ sáu, cuối tuần bác sĩ Lục không đi làm.”
 
Tư Niệm suy nghĩ một chút, nếu không phải cuối tuần thì liên hoan cũng không thoải mái lắm: “Được, vậy thì tối thứ sáu.”
 
Nguyễn Huỳnh ừm đáp.
 
-
 
Nghỉ ngơi giữa trưa, Nguyễn Huỳnh cố ý đến bệnh viện của Lục Ngộ An.
 
Cô cũng gặp Tư Niệm và Chu Hạc Thư đến đây đưa kẹo mừng cho Lục Ngộ An.
 
Tư Niệm và Chu Hạc Thư đưa đồ đến, báo với hai người rồi rời đi trước.
 
Lục Ngộ An nhìn hộp kẹo mừng trước mặt, anh nhướng mày: “Có phải bọn họ mua quá nhiều rồi không?”
 
Nguyễn Huỳnh nhịn cười: “Hình như là vậy.”
 
Cô ngước mắt nhìn Lục Ngộ An: “Anh cứ đưa nhiều chút, để mọi người có chán thì ăn kẹo.”
 
Lục Ngộ An dở khóc dở cười.
 
Anh rũ mắt nhìn Nguyễn Huỳnh: “Em định buổi tối mới nói sao?”
 
Nguyễn Huỳnh: “Ừm, chiều nay em khá bận, không rảnh phát kẹo mừng cho mọi người, sáng mai thích hợp hơn.”
 
Lục Ngộ An giơ tay lên vỗ nhẹ vào đầu cô: “Có muốn ôm một cái không?”
 
Nguyễn Huỳnh ngước mắt nhìn anh, cô trêu chọc anh: “Mới tách ra hai tiếng mà anh đã nhớ em rồi sao?”
 
“Ừm.” Lục Ngộ An kéo cô vào lòng, anh ngửi thấy mùi hương trong trẻo trên người cô thì mệt mỏi chợt biến mất.
 

Nguyễn Huỳnh mơ hồ cảm thấy Lục Ngộ An có vẻ không ổn, cô vỗ nhẹ lưng anh: “Anh sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
 
Lục Ngộ An: “Không có.”
 
Nguyễn Huỳnh: “Thật sao?”
 
Lục Ngộ An buông cô ra, anh nhìn vào mắt cô.
 
Anh dừng lại một lát rồi nói nhỏ: “Bệnh viện mới có bệnh nhân mới, nhìn có hơi khó chịu.”
 
Nguyễn Huỳnh giật mình, cô chợt hiểu ra vì sao tâm trạng anh lại sa sút như thế.
 
Cô nhìn Lục Ngộ An chăm chú, lại ôm anh: “Vậy em sạc điện cho anh nhé?”
 
Lục Ngộ An nhếch môi, khàn giọng nói: “Được.”
 
Hai người ôm nhau dưới lầu bệnh viện rất lâu, lo lắng về vấn đề thời gian nên Lục Ngộ An đưa Nguyễn Huỳnh về đài phát thanh.
 
Đến đài phát thanh, Nguyễn Huỳnh còn có thể nghỉ ngơi hơn nửa tiếng mới đi làm.
 
Buổi tối Lục Ngộ An không tăng ca, hai người cùng nhau về nhà ăn cơm.
 
Để kỷ niệm ngày đăng ký kết hôn, bà Trần còn nhờ dì giúp việc trong nhà chuẩn bị một bàn thức ăn lớn.
 
Hai người vừa vào nhà thì bà đã tìm Nguyễn Huỳnh hỏi chuyện giấy chứng nhận kết hôn.
 
Bà đã nhìn thấy hình ảnh nhưng vẫn muốn xem nó.
 
Lục Ngộ An bất đắc dĩ: “Mẹ, giấy kết hôn thôi mà, có gì đâu mà xem chứ?”
 
Bà Trần liếc anh: “Không hiểu thì đừng nói nhiều.”
 
Lục Ngộ An: “… Được rồi.”
 
Nguyễn Huỳnh ở bên cạnh cười nói: “Mẹ, chúng ta ngồi xuống ghế sô pha rồi xem đi ạ.”
 
Bà Trần: “Được được được.”
 
Lục Hồng Quang nghe thấy nên nói: “Ăn cơm trước nhé? Không ăn là nguội đấy.”
 
Bà Trần: “… Tôi xem một chút thôi mà.”
 
“…”
 
Sau khi xem giấy chứng nhận kết hôn, bà Trần rất hài lòng.
 
Trên bàn ăn, bà Trần và Nguyễn Huỳnh nói chuyện đơn giản về việc hôn lễ. Vì nghề nghiệp của ba Lục Ngộ An nên việc ra nước ngoài khá phiền phức, cần phải được cấp trên phê duyệt.
 
Vì vậy đám cưới được lên kế hoạch tổ chức trong nước.
 
Ông bà nội của Nguyễn Huỳnh cũng lớn tuổi rồi, cô không muốn ông bà phải bôn ba mệt mỏi. Cô và Lục Ngộ An có thể sắp xếp tuần trăng mật ở nước ngoài mà.
 
Trong nước cũng có rất nhiều lựa chọn.
 
Bà Trần hỏi Nguyễn Huỳnh có đặc biệt thích nơi nào không?
 
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một chút: “Tổ chức ở Bắc Thành đi ạ.”
 
Cô nhìn về phía bà Trần: “Nhưng mà còn muốn tổ chức hôn lễ ngoài trời.”
 
Mùa thu ở Bắc Thành rất đẹp, lá rụng đầy trời chuyển sang màu đỏ giống như bức tranh sơn dầu rực rỡ và tràn đầy màu sắc.
 
Hơn nữa nơi này còn chứa đựng rất nhiều ký ức đặc biệt của cô.
 
Lục Ngộ An đều nghe lời Nguyễn Huỳnh, chỉ cần cô thích thì anh sẽ thích.
 
Trong mấy chuyện thế này, anh thuộc kiểu yêu ai yêu cả đường đi lối về.
 
Sau khi ăn cơm xong, bà Trần và Nguyễn Huỳnh thảo luận tỉ mỉ phương án hôn lễ.
 
Mặc dù thời gian còn sớm nhưng chuẩn bị sớm vẫn tốt hơn.
 
Hai người trò chuyện đơn giản, bà Trần đột nhiên nhớ ra: “Lục Ngộ An.”
 
Lục Ngộ An ở bên cạnh nghe thấy mẹ gọi nên nhìn sang: “Sao vậy mẹ? Mẹ nói đi.”
 
Bà Trần: “Còn chuyện váy cưới thì sao?”

 
Nguyễn Huỳnh cũng nhìn anh.
 
Lục Ngộ An nở nụ cười, anh nhéo tay Nguyễn Huỳnh, nói khẽ: “Con sẽ sắp xếp, mẹ cứ yên tâm đi.”
 
Bà Trần liếc anh: “Vậy mẹ tạm tin con.”
 
Lục Ngộ An: “Dạ.”
 
Cân nhắc đến việc ngày mai hai người phải đi làm, bà Trần cũng không giữ bọn họ ngủ lại trong nhà nữa.
 
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An ở nhà họ Lục đến hơn chín giờ mới về nhà.
 
Trên đường về nhà, Nguyễn Huỳnh chợt nhớ tới chuyện váy cưới.
 
“Bác sĩ Lục, anh đã sắp xếp chưa?”
 
Lục Ngộ An bật cười: “Em thích kiểu váy cưới thế nào?”
 
Nguyễn Huỳnh chớp mắt: “Chẳng phải anh nói anh sẽ sắp xếp à?”
 
Lục Ngộ An mỉm cười: “Nhưng anh vẫn muốn nghe suy nghĩ của em.”
 
Đương nhiên là Nguyễn Huỳnh đã có ý tưởng về váy cưới rồi. Trước đây khi lướt Weibo, cô đã nhìn thấy rất nhiều bài đăng về váy cưới, mỗi lần đều không nhịn được mà dừng lại ở mấy bài viết đó.
 
Mỗi cô gái đều có ảo tưởng về váy cưới.
 
Nguyễn Huỳnh cũng vậy.
 
Lục Ngộ An đã hiểu, anh nói với cô: “Tuần sau có một nhà thiết kế đến Bắc Thành.”
 
Anh nhìn cô: “Anh muốn dẫn em đi gặp cô ấy.”
 
Nguyễn Huỳnh sửng sốt: “Ai vậy anh?”
 
Lục Ngộ An: “Tần Tranh, em đã nghe thấy bao giờ chưa?”
 
“Cái gì?” Nguyễn Huỳnh trợn tròn mắt: “Là nhà thiết kế Trung Quốc nổi tiếng ở quốc tế đó sao? Là Tần Tranh thật hả?”
 
Lục Ngộ An: “Là chị ấy.”
 
Đương nhiên Nguyễn Huỳnh biết Tần Tranh là ai.
 
Cô không chỉ biết mà còn thích phong cách thiết kế của cô ấy.
 
Tần Tranh là thần tượng của rất nhiều người, không khoa trương khi nói lý lịch của cô ấy có thể viết thành một quyển sách. Cô ấy không lớn hơn Nguyễn Huỳnh bao nhiêu, hình như chỉ khoảng mười tuổi mà thôi.
 
Nhưng Nguyễn Huỳnh không biết rõ về Tần Tranh lắm, cô chỉ biết cô ấy là người Trung Quốc, mấy năm nay vẫn luôn phát triển ở nước ngoài. Cô ấy là nhà thiết kế được rất nhiều người trong và ngoài nước yêu thích và sùng bái.
 
Cô ấy là người vô cùng nổi tiếng ở quê nhà lẫn quốc tế.
 
Nguyễn Huỳnh còn biết tin đồn liên quan đến cô ấy.
 
Trước đó cô có đọc được tin tức giải trí, một ngôi sao với mấy chục triệu người hâm mộ kết hôn nên muốn mời cô ấy thiết kế váy cưới nhưng cô ấy từ chối. Lúc đó, không ít người hâm mộ của ngôi sao kia đã chỉ trích tác phẩm của Tần Tranh, không ngờ lại bị rất nhiều cư dân mạng chính nghĩa phổ cập kiến thức.
 
Cuối cùng ngôi sao kia lại bị mang tiếng xấu.
 
Nguyễn Huỳnh rất ấn tượng chuyện này.
 
Nghĩ đến đó, cô nhìn về phía Lục Ngộ An: “Em nghe nói Tần Tranh hiếm khi thiết kế váy cưới cho người bình thường, anh có chắc là không có vấn đề gì không?”
 
“Em không phải là người bình thường.” Lục Ngộ An nhìn Nguyễn Huỳnh, anh dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Không sao đâu.”
 
Nguyễn Huỳnh chớp mắt, cô nghi ngờ nhìn anh: “Anh quen Tần Tranh hả?”
 
“Ừm.” Lục Ngộ An nhìn cô: “Là chị gái của Úc Đình Vân.”
 
Lần này Nguyễn Huỳnh hoàn toàn ngơ ngác luôn rồi.
 
“Chị của giám đốc Úc?” Cô biết Úc Đình Vân có một người chị, lúc trước cô đã nghe Vân Sơ kể sơ qua nhưng cô ấy cũng không nói nhiều, chỉ nhắc tới việc chị của Úc Đình Vân thường xuyên ở nước ngoài và hiếm khi về nước.
 
Lúc ấy Nguyễn Huỳnh chỉ nghe cho vui chứ không hỏi nhiều.
 
Cô hoàn toàn không ngờ chị của Úc Đình Vân lại là Tần Tranh.
 
“Vậy bọn họ…”
 
Dường như đã biết Nguyễn Huỳnh muốn hỏi gì, Lục Ngộ An nói: “Bọn họ à, một người theo họ ba một người theo họ mẹ.”
 
Nguyễn Huỳnh gật đầu, cô đè nén vẻ ngạc nhiên trong lòng, mím môi hỏi: “Vậy anh lại nhờ giám đốc Úc giúp đỡ sao?”
 
“…”
 
Lục Ngộ An liếc cô: “Bọn anh đã quen nhau từ nhỏ.”
 
Anh không cần Úc Đình Vân giúp đỡ mấy chuyện nhờ Tần Tranh thiết kế váy cưới thế này.
 
Nguyễn Huỳnh: “À, lần này giám đốc Úc không phải là Doraemon của anh nữa rồi. Anh ấy có biết chuyện này không?”
 
Lục Ngộ An: “Doraemon?”
 
Trông thấy ánh mắt ngạc nhiên của anh, cô cười giải thích: “Không phải sao? Em cảm thấy giám đốc Úc có thể giải quyết mọi vấn đề, anh ấy thật sự rất giống Doraemon.”
 
Lục Ngộ An hắng giọng, chậm rãi nói: “Doraemon không cưới được vợ đấy à?”

 
Nguyễn Huỳnh: “…”
 
Cô bật cười trêu ghẹo anh: “Bác sĩ Lục, giám đốc Úc có biết anh nói anh ấy như vậy không hả?”
 
Lục Ngộ An: “Trong lòng cậu ấy biết rõ.”
 
Nguyễn Huỳnh cười rất lâu mới nghiêm mặt nói: “Sao anh biết giám đốc Úc không cưới được vợ?”
 
Cô nhớ tới chuyện Vân Sơ nói với cô: “Chẳng phải Vân Sơ đã nói cô ấy với giám đốc Úc đã đăng ký kết hôn ở nước ngoài từ rất lâu rồi sao?”
 
Lục Ngộ An biết chuyện này vẫn là do Úc Đình Vân uống say nên lỡ miệng.
 
Anh gật đầu: “Lần đăng ký ở nước ngoài ấy, thật ra cũng không thể tính là đã kết hôn được.” Anh nói: “Bây giờ Úc Đình Vân muốn đăng ký kết hôn trong nước với Vân Sơ.”
 
Nguyễn Huỳnh cái hiểu cái không: “Vân Sơ từ chối?”
 
“Vân Sơ nói sẽ suy nghĩ lại.” Lục Ngộ An nói.
 
Nguyễn Huỳnh nhíu mày: “Vân Sơ không kể em nghe chuyện này.”
 
Cô nhìn Lục Ngộ An, tò mò hỏi: “Giám đốc Úc nói cho anh nghe hả?”
 
Lục Ngộ An: “… Ừm.”
 
Nguyễn Huỳnh à lên, suy ngẫm một hồi rồi mới nói: “Đúng là chuyện gì giám đốc Úc cũng nói cho anh biết.”
 
Lục Ngộ An: “…”
 
Lời này nghe có vẻ kỳ quặc.
 
Trong lúc hai người nói chuyện thì cũng đã về đến nhà.
 
Lục Ngộ An nhắc nhở Nguyễn Huỳnh đăng bài lên vòng bạn bè, cô nghe thấy sự vội vàng của anh. Hai người ngồi trên ghế sô pha, cô nghiêm túc soạn nội dung đăng lên vòng bạn bè.
 
Nguyễn Huỳnh vừa đăng xong đã lướt đến bài đăng của Lục Ngộ An.
 
[Lục Ngộ An: Bà Lục, tương lai chăm sóc anh nhiều hơn nhé. Ảnh.jpg]
 
Anh đăng ảnh chụp giấy chứng nhận kết hôn của bọn họ và bức ảnh bọn họ xem mặt trời mọc trên đỉnh núi.
 
Bầu không khí rất hạnh phúc.
 
Nguyễn Huỳnh nhìn ảnh, cô không khỏi cười tít mắt.
 
Thật ra hai người bọn họ chưa từng thảo luận sẽ đăng bài thế nào nhưng rất thần kỳ là nội dung lại giống nhau.
 
[Nguyễn Huỳnh: Anh Lục, đã nói rồi đấy, năm tám mươi tuổi cũng phải dẫn em đi xem mặt trời mọc. Ảnh.jpg]
 
Hình ảnh xuất hiện trên vòng bạn bè của hai người, cũng nhận được không ít bình luận chúc phúc từ bạn bè và đồng nghiệp thân thiết.
 
Điện thoại của Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An bắt đầu rung lên.
 
Hai người nằm trên ghế sô pha nghiêm túc trả lời lời chúc phúc của mọi người.
 
Một lúc lâu sau đó, hai người mới buông điện thoại xuống nghỉ ngơi.
 
Nguyễn Huỳnh uể oải nửa ỳ trên ghế sô pha: “Bác sĩ Lục, em mệt quá đi.”
 
Lục Ngộ An cúi đầu véo mũi cô, cúi người hôn vào khóe môi cô, giọng nói khàn khàn: “Gọi anh là gì hả?” Anh dừng lại, ngậm vành tai Nguyễn Huỳnh: “Vợ.”
 
Tai Nguyễn Huỳnh nóng lên, tim đập nhanh hơn.
 
Cô căng thẳng mím môi nhìn anh, bờ môi mấp máy: “Chồng?”
 
Lục Ngộ An lên tiếng đáp lại, anh cọ vào má cô: “Tắm nhé?”
 
“… Ừm.” Nguyễn Huỳnh nhìn anh: “Em tắm trước hả?”
 
Lục Ngộ An không đồng ý, anh nhìn cô chằm chằm, nhắc nhở: “Hay là tắm chung?”
 
Nguyễn Huỳnh im lặng, cô nói nhỏ: “Em có quyền từ chối không?”
 
Lục Ngộ An áp sát lại trước mặt cô, hơi thở nóng bỏng phả vào gò má Nguyễn Huỳnh, anh nhắc nhở cô: “Hình như hôm nay không có.”
 
“…”
 
Nguyễn Huỳnh bị Lục Ngộ An kéo vào phòng tắm.
 
Hơi nước mờ mịt làm cho mặt kính có lớp sương trắng dày. Nước trong bồn tắm dần đầy rồi tràn ra ngoài khiến sàn nhà ẩm ướt, người cũng ướt át.
 
Cả người Nguyễn Huỳnh đều giống như bị hơi nóng hấp đỏ, trong trắng ửng hồng vô cùng mê người.
 
Ánh mắt chất chứa dục vọng của Lục Ngộ An dính chặt vào người cô, không hề lơi lỏng giây phút nào.
 
Lăn lộn từ phòng tắm rồi lên giường, Nguyễn Huỳnh muốn nhắc nhở Lục Ngộ An ngày mai hai người bọn họ còn phải đi làm.
 
Lục Ngộ An đồng ý, mút khóe môi cô nói cho cô biết hôm nay là đêm tân hôn của bọn họ.
 
Nguyễn Huỳnh đột nhiên không nỡ từ chối anh.
 
Cô chủ động trêu chọc anh lần nữa. Mà hậu quả của việc trêu chọc là cả phòng tràn ngập không khí kiều diễm, mặt trăng cũng xấu hổ trốn sau tầng mây.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui