Chương 65: Thử ghế sô pha
Nghe thấy Lục Ngộ An nói những lời này, Nguyễn Huỳnh sững người lại.
Cô quay đầu nhìn anh chằm chằm, nói thẳng thừng: “Vậy ba nói như thế nào?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Ngộ An cong khoé môi, dịu dàng nói với cô: “Ông ấy nói được.”
Nguyễn Huỳnh nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng, mãi sau cũng không nói gì.
Khi Lục Ngộ An thấy hình như Nguyễn Huỳnh đang trêu chọc mình, làm ngược lại mình, Nguyễn Huỳnh khẽ gật đầu nói: “Ba chắc chắn rất hài lòng về anh.”
Lục Ngộ An ngẩn người, khoé môi giật giật: “Vậy anh càng phải cố gắng hơn.”
Nguyễn Huỳnh không hiểu: “Cái gì?”
Lục Ngộ An chạm lên môi cô, giọng trầm xuống: “Anh phải khiến bác ấy hài lòng và yên tâm hơn.”
Anh muốn đối xử tốt với cô, yêu thương cô hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khoé mắt Nguyễn Huỳnh cong lên, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn anh: “Vậy em đợi anh.”
Lục Ngộ An đồng ý: “Được.”
Lục Ngộ An nghỉ ngơi ở nhà một chút rồi làm cơm tối.
Nguyễn Huỳnh phụ anh một tay.
Buổi tối khi đang nấu cơm, bà Lý biết tay nghề nấu nướng của Lục Ngộ An khá tốt, cũng rất thành thạo rất nhiều chuyện.
Hơn nữa Nguyễn Huỳnh đã nói khi hai người ở nhà, chỉ cần Lục Ngộ An rảnh sẽ phụ trách nấu cơm. Nhưng vì chưa được ăn nên đương nhiên bà Lý chưa chắc chắn tay nghề nấu nướng của Lục Ngộ An giỏi như thế nào.
Mãi đến khi được nếm thử vào bữa trưa, bà ấy bắt đầu nói với Nguyễn Huỳnh: “Cuối cùng mẹ cũng biết nửa năm qua con béo lên là vì gì rồi.”
“...” Nguyễn Huỳnh nghẹn lời, nghiêm túc nói: “Mẹ, nhà chúng ta không thể giẫm đạp nhau như vậy được.”
Bà ấy không thể nói mình béo lên chỉ vì muốn khen tay nghề nấu nướng của Lục Ngộ An.
Bà Lý liếc mắt nhìn cô, dở khóc dở cười: “Mẹ đâu có ý đấy.”
Nguyễn Huỳnh lẩm bẩm: “Ý vừa nãy của mẹ rất rõ ràng.”
Bà Lý không nói lại cô, chỉ đành im lặng.
Yên tĩnh một lúc, cô nghiêm túc nói: “Tay nghề của Ngộ An đúng là rất tốt. Nhưng anh ấy là bác sĩ, bình thường công việc rất bận rộn…” Bà Lý dừng lại, nhìn Nguyễn Huỳnh: “Mẹ muốn con học nấu ăn chẳng phải vì mong muốn các con ở bên nhau có thể hiểu nhau nhiều hơn sao?”
Mỗi một tình cảm đều dựa vào tình yêu, sự thấu hiểu và giúp đỡ nhau để duy trì.
Lục Ngộ An thích Nguyễn Huỳnh, yêu Nguyễn Huỳnh nên mới can tâm tình nguyện rửa tay chiều chuộng cô. Bà Lý cảm thấy con gái của mình nên hưởng thụ, đồng thời cũng mong Nguyễn Huỳnh cũng phải cố gắng thấu hiểu công việc của Lục Ngộ An.
Bà ấy là người từng trải nên biết rất rõ, đối phương công việc bận rộn, khi có nhiều chuyện không thể để ý đến mình, bản thân rất dễ đi vào ngõ cụt và có cảm giác chênh lệch, sinh ra mâu thuẫn.
Vào lúc ấy cần phải thấu hiểu và ủng hộ.
Công việc bác sĩ chẳng nhẹ nhàng hơn cảnh sát là mấy.
Bà Lý tin con gái mình, cũng tin Lục Ngộ An. Nhưng bà ấy vẫn cần phải dặn dò như vậy.
Nguyễn Huỳnh giật mình, hiểu ý của bà Lý.
Cô “ừm” một tiếng, tựa lên vai bà Lý nũng nịu: “Mẹ, con biết rồi. Mẹ yên tâm.”
Bà Lý vỗ mu bàn tay cô: “Con hiểu là được rồi, chiều định đưa Ngộ An đi đâu chơi?”
Nguyễn Huỳnh: “Con muốn đưa anh ấy đến trường học dạo quanh một chút.”
Bà Lý gật đầu: “Tối không về ăn cơm thì nói trước với mẹ.”
Nguyễn Huỳnh: “Con biết rồi.”
Sáng mai hai người họ về Bắc Thành, chiều và tối vẫn ở ở Giang Thành nên có rất nhiều thời gian ở bên cạnh nhau.
Buổi chiều ánh nắng mặt trời nóng dát. Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An không muốn say nắng nên quyết định nghỉ ngơi ở nhà.
Hai người ngủ một giấc chiều, lại nằm trong phòng xem phim đến năm giờ mới ra ngoài.
Nguyễn Huỳnh dưa Lục Ngộ An đến ngôi trường cấp ba cô từng theo học, trường học ngay gần đây, đi mười mấy phút là đến.
Hai người tay nắm tay đến trường học, ánh nắng hoàng hôn kéo dài bóng dáng của họ.
Lục Ngộ An sánh vai với Nguyễn Huỳnh, nghe cô nói chuyện hồi còn đi học: “Em đi bộ đến trường sao?”
Nguyễn Huỳnh gật đầu: “Đôi lúc sẽ đi xe đạp.”
Vì mẹ cô là giáo viên nên cô vẫn luôn học ngoại trú ở trường. Sáng đến trường, tối về nhà.
Nguyễn Huỳnh nói: “Nhưng có lần em đi xe đạp bị ngã, từ đấy chỉ toàn đi bộ.”
Lục Ngộ An: “Ngã ở đâu?”
Nguyễn Huỳnh: “Đầu gối.”
Lục Ngộ An cúi xuống, bình tĩnh nhìn đầu gối của cô, khẽ nói: “Buổi tối anh sẽ thổi cho em.”
“… Lâu như vậy sao?” Nguyễn Huỳnh nhìn anh: “Em không còn đau từ lâu rồi.”
Lục Ngộ An “ừm” một tiếng: “Dù vậy cũng phải thổi.”
Anh nắm tay cô: “Coi như là thổi cho Nguyễn Huỳnh năm mười bảy tuổi, được không?”
Nguyễn Huỳnh khoé mắt nóng bừng, vui vẻ mỉm cười: “Được ạ.”
Hai người nói chuyện, đã đi đến cổng trường.
Vì bà Lý nên dù Nguyễn Huỳnh đã tốt nghiệp nhiều năm, bảo vệ ngoài cổng trường vẫn nhận ra cô.
Vừa nhìn thấy cô, bảo vệ đã nhiệt tình chào hỏi: “Huỳnh Huỳnh đến rồi.”
Nguyễn Huỳnh đáp lời, gọi một tiếng “chú”: “Cháu muốn vào trường thăm một lát ạ.”
Bảo vệ cười ha hả: “Đương nhiên không thành vấn đề.”
Ông ấy nhìn người đứng bên cạnh Nguyễn Huỳnh: “Đây là bạn trai sao?”
Nguyễn Huỳnh gật đầu: “Vâng, anh ấy là bạn trai của cháu.”
Lục Ngộ An gật đầu, chào hỏi bảo vệ.
Bảo vệ mỉm cười, khen ngợi: “Mắt nhìn của cháu rất tốt.”
Lục Ngộ An trầm giọng nói: “Cháu cũng thấy như vậy.”
Từ trước đến nay Lục Ngộ An luôn cảm thấy tự hào và may mắn về chuyện Nguyễn Huỳnh là bạn gái của anh.
Hai người nói chuyện với bảo vệ một chút rồi đi vào trong trường.
Trường cấp ba của Nguyễn Huỳnh được coi là ngôi trường tốt nhất, lớn nhất. Vì là ngôi trường liên thông nên chiếm diện tích rất rộng.
Đập vào mắt họ không chỉ là hàng cây xanh um tươi tốt, mà còn cả dãy lớp học cao chót vót.
Khi đến gần, bạn có thể cảm nhận được áp lực nặng nề mà dãy lớp học mang đến.
Mặt trời vẫn chưa hoàn toàn xuống núi, Nguyễn Huỳnh đưa Lục Ngộ An đến lớp học mà cô từng học trước đó.
Lớp học nằm ở tầng hai, bên ngoài là cây loan tươi tốt, cành lá mọc dài vươn đến cửa sổ.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An khá may mắn, vào kỳ nghỉ hè các lớp học đều được khoá lại.
Thấy Nguyễn Huỳnh đến, giáo viên nhận ra cô đã đưa chìa khoá cho cô, bảo cô vào trong xem thử. Lát nữa trả chìa khoá về văn phòng là được.
Nguyễn Huỳnh nói lời cảm ơn rồi đi cùng Lục Ngộ An vào trong phòng học.
Vào thời điểm Nguyễn Huỳnh mới chuyển trường, tính cách vô cùng quái gở, cũng không thích giao tiếp với bạn học. Phần lớn thời gian cô đều ngồi tại chỗ đọc sách hoặc ngẩn ngơ.
Chuyện cô thích làm nhất chính là nhìn cây loan bên ngoài cửa sổ, thả hồn theo gió.
“Em ngồi ở hàng cuối cùng?” Lục Ngộ An hỏi cô.
Nguyễn Huỳnh gật đầu: “Khi ấy giáo viên bảo em cứ chọn một chỗ tuỳ ý, em chọn hàng cuối cùng.”
Vì biết tình hình của cô nên dù thấy không thoả đáng, giáo viên cũng không nói gì nhiều.
Lục Ngộ An nắm chặt tay cô, yết hầu di chuyển: “Ngồi hàng cuối có nhìn thấy bảng không?”
“Có chứ.” Nguyễn Huỳnh liếc nhìn anh: “Anh quên rồi sao? Thị lực của em rất tốt.”
Lục Ngộ An không quên.
Anh chỉ không ngờ Nguyễn Huỳnh luôn ngồi ở hàng cuối cùng trong khoảng thời gian dài như vậy.
Nguyễn Huỳnh giải thích: “Lúc đầu em ngồi ở cuối lớp là vì không muốn bị làm phiền, muốn được yên tĩnh, không giao lưu với người khác.”
Sau này, cô thích ngồi ở vị trí này là vì làm chuyện gì cũng tiện. Vì vậy khi giáo viên hỏi cô có muốn ngồi phía trước không, Nguyễn Huỳnh kiên quyết từ chối.
Cũng vì như vậy, thậm chí không ít bạn học ở lớp khác hiểu nhầm Nguyễn Huỳnh là học sinh bất hảo.
Lục Ngộ An mỉm cười: “Bất hảo như thế nào?”
Nguyễn Huỳnh “a” một tiếng, nghi ngờ nhìn anh: “Chẳng lẽ trong trường các anh không có khái niệm này sao?”
Lục Ngộ An: “Hửm?”
Nguyễn Huỳnh: “Là kiểu học sinh hay ngồi hàng cuối trong lớp, không nghiêm túc lên lớp nghe giảng, không có ý tưởng.”
“…”
Lục Ngộ An đã từng nghe thấy khái niệm này, nhưng nhìn Nguyễn Huỳnh rất ngoan. Dù cô hay ngồi bàn cuối nhưng có lẽ sẽ không bị hiểu nhầm là học sinh bất hảo.
Nghĩ như vậy, anh nói: “Người nào nói ra những lời này thì chắc mắt nhìn tệ lắm.”
Nguyễn Huỳnh mỉm cười: “Chắc chắn là như vậy rồi.”
Cô cười đùa: “Nếu như họ có mắt nhìn tốt, có lẽ bác sĩ Lục sẽ không còn bạn gái nữa.”
Lục Ngộ An nghẹn lời, liếc nhìn cô đầy ẩn ý: “Cũng không chắc.”
Nguyễn Huỳnh nhíu mày.
Lục Ngộ An cúi người, định véo nhẹ tai cô, buông một câu xuống tai cô: “Chỉ cần em chưa kết hôn, anh vẫn còn cơ hội.”
Nguyễn Huỳnh: “Kết hôn rồi là không muốn nữa?”
“…” Lục Ngôn An nghiêm túc suy nghĩ: “Phải xem sau khi kết hôn em có vui hay không.”
Nếu như không vui vẻ, anh vẫn sẽ ra tay.
Nguyễn Huỳnh phì cười trước câu nói của anh, ngẩng đầu lên nhìn: “Bác sĩ Lục, anh định làm tiểu tam sao?”
Lục Ngộ An suy nghĩ một lúc, nhìn cô: “Em cho anh cơ hội này không?”
Nguyễn Huỳnh: “Em không biết.”
Cô thành thật nói: “Giả thiết này quá phù phiếm, tạm thời chưa có đáp án.”
Lục Ngộ An hiểu, mỉm cười nhìn cô nói: “Anh có linh cảm.”
“Linh cảm gì?” Nguyễn Huỳnh hỏi.
Lục Ngộ An: “Dù giả thiết ấy có xảy ra hay không, chỉ cần quen em, anh sẽ không kiềm chế được mà thích em.”
Mặc dù dường như nói như vậy không được hợp lý cho lắm.
Nhưng Lục Ngộ An cảm thấy, chỉ cần quen Nguyễn Huỳnh, thường xuyên tiếp xúc với cô là rất khó có người từ chối được cô. Cô rất được người khác yêu mến, tạo cho bạn ảnh hưởng vô tình, khiến bạn luôn nhớ thương cô.
Dù cô không làm gì cả.
Những thứ khác Lục Ngộ An không dám nói, điều duy nhất anh có thể chắc chắn chính là anh sẽ không để ý và yêu Nguyễn Huỳnh ở giai đoạn tuổi tác bất đồng.
Anh rất may mắn khi gặp được cô vào thời điểm cô độc thân, cho anh đủ cơ hội đến gần cô, tiếp xúc cô.
Nghe thấy vậy, Nguyễn Huỳnh bỗng nhiên thấy cảm động.
Cô giang tay, chủ động tiến đến ôm Lục Ngộ An: “Em cũng như vậy.”
Có lẽ Lục Ngộ An rung động sớm hơn so với cô nghĩ, chẳng qua cô không nhận ra mà thôi.
Có nhiều chuyện đã âm thầm có chủ định từ trước. Nguyễn Huỳnh thật may mắn vì được gặp lại chủ nhân giọng nói mình thương nhớ bao nhiêu năm qua, hơn nữa còn yêu anh, ở bên cạnh anh.
Hai người ở trong lớp học một lúc. Sắp rời đi, Nguyễn Huỳnh bỗng nhiên tò mò muốn hỏi Lục Ngộ An: “Anh nói thử xem, nếu như chúng ta gặp nhau hồi cấp ba liệu có thể yêu sớm không?”
Lục Ngộ An im lặng, nghiêm túc nói: “Khả năng không thể là rất lớn.”
Nguyễn Huỳnh: “Tại sao vậy?”
Lục Ngộ An nắm tay cô, hỏi: “Anh hơn em bao nhiêu tuổi?”
Nguyễn Huỳnh nghẹn lời, tính toán một chút: “Cũng đúng.”
Nói rồi, giọng nói của cô có chút ghét bỏ Lục Ngộ An: “Em lên cấp hai anh đã học cấp ba, em lên cấp ba anh học đại học. Đúng là không có cách nào yêu sớm trong trường.”
Lục Ngộ An nghẹn lời, định lên tiếng nhưng Nguyễn Huỳnh lại nói: “Dù là trường liên thông cấp hai cấp ba thì cũng không thể. Anh không thể biến thái tới mức có suy nghĩ ấy với học sinh cấp hai được.”
Lục Ngộ An mấp máy môi, lời nói đến bên miệng bị nuốt xuống trước lời nói của Nguyễn Huỳnh.
Anh không nói gì một lúc, vẫn duy trì sự im lặng.
Vào lúc này, tốt nhất anh không nên nói gì cả.
Ra khỏi phòng học, Nguyễn Huỳnh lại đưa Lục Ngộ An đến sân tập mà mình vô cùng thích.
Lúc nhàn rỗi, cô sẽ cùng bạn học đến sân tập tản bộ, hóng gió.
Buổi chiều tan học, cô sẽ đến sân tập bóng rổ bên cạnh xem bạn học chơi bóng rổ.
Lục Ngộ An “ừm” một tiếng, nhìn cô: “Xem bạn nam chơi bóng rổ sao?”
“…” Nguyễn Huỳnh liếc nhìn anh: “Cũng có cả bạn nữ nữa.”
Nhưng đúng là đa số các bạn nam nhiều hơn.
Lục Ngộ An gật đầu: “Em thích xem bóng rổ sao?”
Nguyễn Huỳnh phì cười, nhìn chằm chằm vào anh: “Bác sĩ Lục, bây giờ anh đang ghen với mấy người em còn không quen mặt ở cấp ba sao?”
Lục Ngộ An: “Có một chút.”
Anh nhìn Nguyễn Huỳnh: “Qua thời gian nữa trong bệnh viện có cuộc thi đấu bóng rổ giữa các khoa, hay là anh đăng ký nhé?”
Nguyễn Huỳnh: “…Được ạ.”
Cô tỏ ý ủng hộ: “Em sẽ lập một đội cổ động viên đi cổ vũ anh.”
Lục Ngộ An: “Không cần đội cổ vũ.”
Nguyễn Huỳnh: “Hả?”
Lục Ngộ An nhìn cô: “Em đến là được rồi.”
Anh không cần nhiều người ủng hộ và cổ vũ, chỉ cần Nguyễn Huỳnh.
Điều bất ngờ là Nguyễn Huỳnh lại bị đâm trúng tim trước lời nói bất ngờ của anh.
Rõ ràng Lục Ngộ An chỉ thuận miệng nói mà thôi, không có ý sâu xa gì, nhưng lại khiến trái tim Nguyễn Huỳnh đập thình thịch.
Cô thích Lục Ngộ An như vậy.
Dạo quanh trường học một lượt, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An quay về nhà ăn tối.
Lúc đầu cô định đưa Lục Ngộ An thưởng thức món ăn ngon ở Giang Thành, nhưng lại bị anh từ chối. Sau này sẽ còn rất nhiều cơ hội thưởng thức món ăn đặc sắc, khó lắm họ mới về nhà một chuyến, tranh thủ ăn cơm với bà Lý.
Nguyễn Huỳnh ngỡ ngàng, cô đúng là không suy nghĩ chu toàn giống như Lục Ngộ An trong chuyện này.
Dù nói bà Lý không để ý hai người họ ăn uống bên ngoài, nhưng chắc chắn sẽ vui hơn nếu như họ về nhà với bà ấy.
Ăn cơm ở nhà xong, Nguyễn Huỳnh kéo bà Lý ra ngoài đi dạo.
Bà Lý không muốn làm bóng đèn, nhưng đành bất lực trước sự kiên trì của Nguyễn Huỳnh nên không thể không đi cùng hai người ra ngoài.
“Sao cứ kéo mẹ đi cùng vậy?” Bà Lý liếc nhìn cái người đang kéo cánh tay mình: “Để Ngộ An đi phía sau, liệu có tệ quá không?”
Nguyễn Huỳnh: “Đâu có ạ.”
Cô dựa vào cánh tay bà Lý làm nũng: “Mẹ, ngày mai con về đi làm rồi. Chẳng lẽ mẹ không muốn con ở bên mẹ lâu hơn sao?”
Bà Lý liếc mắt nhìn cô, không trả lời.
Nguyễn Huỳnh cười: “Con muốn ở bên mẹ lâu hơn một chút.”
Bà Lý không còn cách nào khác, chỉ đành trả lời: “Vậy đi một lát rồi mẹ về soạn bài, con và Ngộ An cứ đi dạo ở ngoài nhé.”
Nguyễn Huỳnh: “Lát nữa tính sau.”
Bà Lý: “…”
Đi dạo xong, ba người cùng về nhà.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An gác lại kế hoạch đi chơi đêm ở Giang Thành. Phim truyền hình bà Lý đang theo dõi phát sóng lúc bảy giờ bốn mươi phút, hai người về nhà xem phim cùng bà ấy.
Xem xong phim, Nguyễn Huỳnh về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.
Lục Ngộ An phụ trách dọn dẹp đồ đạc, sáng sớm mai hai người quay về.
Sáng hôm sau, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An lái xe về Bắc Thành.
Qua kính chiếu hậu, nhìn thấy bà Lý vẫn đứng ngoài cổng vẫy tay với hai người, không hề có ý định rời đi khiến Nguyễn Huỳnh đỏ hoe mắt. Tâm trạng cô bỗng nhiên trùng xuống.
Lục Ngộ An đưa tay ra nắm nhẹ lấy tay cô, hạ giọng nói: “Tháng sau chúng ta lại về thăm bác gái.”
Nguyễn Huỳnh sững sờ, nhìn anh với ánh mắt sâu thẳm rồi nhẹ nhàng nói: “Vâng.”
Lục Ngộ An là người nói được làm được.
Anh nói tháng sau sẽ đưa Nguyễn Huỳnh về thăm bà Lý là thật sự dành thời gian lại đưa Nguyễn Huỳnh về.
Mùa hè dần dần trôi qua, chớp mắt đã đến mùa thu.
Vào mùa thu công việc của Nguyễn Huỳnh rất bận rộn. Hiện tại cô là người phụ trách chương trình có chút danh tiếng, thường xuyên nhận rất nhiều lời mời hoạt động lớn.
Có thể từ chối được Nguyễn Huỳnh sẽ từ chối, nhưng thường thường cô không từ chối được đài phát thanh của mình.
Lâm Du Anh cũng muốn để cô luyện tập nhiều hơn, đến lúc đó có thể tự làm công việc quan trọng. Vi vậy cô ấy sẽ cố gắng sắp xếp cơ hội cho Nguyễn Huỳnh.
Lục Ngộ An cũng nhiều việc không kém.
Gần đây số lượng công việc của anh rất nhiều, đa số khi Nguyễn Huỳnh ngủ anh vẫn chưa về nhà, khi cô tức dậy thì Lục Ngộ An đã đến bệnh viện rồi.
Chỉ chớp mắt một cái đã đến mùa đông lạnh thấu xương.
Cuối tuần Nguyễn Huỳnh rảnh rỗi, lâu lắm rồi chưa ra ngoài đi dạo nên hẹn ba người Tư Niệm, Khương Thanh Thời, Vân Sơ đi dạo phố và Spa, thư giãn một chút.”
“Tết Nguyên Đán chúng ta có nên đi suối nước nóng không nhỉ?” Đang spa, Tư Niệm bỗng nhiên đề xuất ý kiến.
Nguyễn Huỳnh: “Có lẽ tớ không đi được rồi.”
Khương Thanh Thời nhìn cô: “Sao vậy?”
Nguyễn Huỳnh thở dài, hơi bất lực: “Chị Du muốn tớ tham gia chủ trì bữa tiệc tất niên năm nay.”
Trước đó cô đã từ chối Lâm Du Anh.
Nhưng Nguyễn Huỳnh biết, Lâm Du Anh và tổng giám đốc đài phát thanh sẽ không buông tha cho mình. Bản thân cô cũng bị phụ thuộc, muốn nếm thử nhưng cũng có suy nghĩ sợ hãi.
Tư Niệm hai mắt loé sáng: “Vậy bọn tớ có thể tổ chức thành đoàn đi xem tiệc tất niên không?”
Cô ấy nhìn hai người khác: “Mọi người thấy thế nào?”
Khương Thanh Thời: “Nếu như Nguyễn Huỳnh chủ trì, tớ sẽ đi.”
Vân Sơ: “Tôi cũng không thành vấn đề.”
Nghe thấy những lời này, Nguyễn Huỳnh phì cười: “Vậy tớ sẽ suy nghĩ lại xem sao.”
Cô biết nhóm người Khương Thanh Thời và Vân Sơ đều muốn đi xem bữa tiệc tất niên là vì ủng hộ cô.
Tư Niệm: “Được, cậu suy nghĩ xong rồi bảo với bọn tớ.”
Nguyễn Huỳnh “ừm” một tiếng: “Vậy chuyển lịch đi suối nước nóng sang mùng một nhé?” Cô nói: “Dù tớ tham gia tiệc tất niên thì mùng một cũng là ngày nghỉ.”
Ba người khác không có ý kiến gì.
Chỉ cần muốn đi, chỉ cần có thời gian rảnh là bọn họ đều muốn đi cùng nhau.
Đến tối về nhà, Lục Ngộ An hiếm lắm mới tan làm về nhà lúc tám giờ.
Tắm rửa xong, Nguyễn Huỳnh đến ghế sô pha trong phòng khách, nói chuyện này với Lục Ngộ An đang đọc sách. Lục Ngộ An ngẩn người, nhìn cô: “Chủ trì tiệc tối tất niên sao?”
Nguyễn Huỳnh do dự: “Có thể là vậy. Em cảm thấy cuối cùng sẽ bị chị Du thuyết phục.”
Cô cảm thấy vẻ mặt Lục Ngộ An có gì đó không đúng, khẽ hỏi: “Sao vậy? Anh có sắp xếp khác sao?”
Lục Ngộ An thu ánh mắt lại, nắm tay cô nói: “Không có, không sao.”
Anh nhìn Nguyễn Huỳnh, nhẹ nhàng cười: “Muốn đi thì chúng ta cùng đi.” Anh ôm Nguyễn Huỳnh vào lòng, khẽ nói: “Anh sẽ là thính giả cũng như khán giả của em.”
Mãi mãi như vậy.
Nguyễn Huỳnh dang tay ôm lấy cổ anh: “Em thấy hơi lo lắng, sợ không chủ trì được hoạt động lớn như vậy.”
Lục Ngộ An khẽ cười, cúi đầu chạm lên đôi môi cô: “Không cần lo lắng, bọn anh sẽ ở bên cạnh em.”
Nguyễn Huỳnh và anh đưa mắt nhìn nhau, im lặng một lúc: “Vậy em sẽ suy nghĩ lại.”
“Được.” Lục Ngộ An không cưỡng ép cô, anh mở miệng hôn lên đôi môi mềm mại của cô, giọng khàn khàn: “Muốn anh rồi sao?”
Thời gian này hai người rất bận rộn, thậm chí không sinh hoạt về đêm một cách tử tế.
Vành tai Nguyễn Huỳnh đỏ bừng, chủ động ngẩng đầu đáp lại anh: “... Ừm.”
Lục Ngộ An mỉm cười, ngậm lấy môi cô.
Vào lúc ý loạn tình mê, Nguyễn Huỳnh chợt nhớ ra nhắc nhở anh: “Không… Không về phòng sao?”
Yết hầu Lục Ngộ An chuyển động lên xuống, giọng nói khàn khàn vang bên tai cô: “Chúng ta thử chiếc sô pha mới mua này đi.”
“...”
Cuối cùng, Nguyễn Huỳnh nhận công việc chủ trì tiệc tối tất niên.
Vì chuyện này nên Nguyễn Huỳnh còn bận rộn hơn cả Lục Ngộ An.
Bận bịu đến hết mùa đông.
Ngày ba mươi mốt tháng mười hai, kế hoạch nghỉ phép của nhóm nhỏ được hoãn lại. Đúng sáu giờ tối, nhóm người đã đến nơi tổ chức tiệc tối tất niên.
Vẫn còn sớm.
Lục Ngộ An có giấy thông hành là bạn trai của Nguyễn Huỳnh nên thuận lợi đi vào trong hậu trường.
Khi anh tìm thấy Nguyễn Huỳnh, cô đang ngồi trang điểm trước gương, trong tay còn cầm kịch bản.
“Bác sĩ Lục.” Đàm Tuyết Nhi vẫn là trợ lý của Nguyễn Huỳnh: “Anh đến rồi.”
Lục Ngộ An đáp lại, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào người đang ngồi trước gương.
Nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt toát lên vẻ kinh ngạc: “Sao anh đến đây?”
Lục Ngộ An: “Anh đến xem thử.”
Anh đứng bên cạnh Nguyễn Huỳnh, cúi xuống mỉm cười: “Xinh lắm.”
Nguyễn Huỳnh khẽ cười “Em còn chưa trang điểm xong.”
“Anh biết.” Lục Ngộ An cũng không để ý đến thợ trang điểm, tiến gần đến tai cô nói: “Dù có trang điểm hay không, em vẫn rất xinh đẹp.”
Nguyễn Huỳnh bất ngờ, lại lần nữa rung động trước lời nói của anh.
Cô nhíu mày, sự căng thẳng trong lòng đã tan biến rất nhiều.
“Mọi người đều đến rồi chứ?”
“Đến rồi.” Lục Ngộ An nói: “Đang ngồi dưới khán đài, lát nữa anh cũng qua đó.”
Nguyễn Huỳnh gật đầu, mím môi: “Em thấy hơi lo lắng.”
Lục Ngộ An kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô: “Lo lắng cái gì?”
Nguyễn Huỳnh: “... Em không biết.”
Cô có nỗi lo lắng không tên.
Lục Ngộ An hiểu, cúi xuống nhìn cô: “Còn có anh đứng dưới khán đài, khi nào lo lắng cứ nhìn anh.”
Anh sẽ ở bên cạnh cô.
Nguyễn Huỳnh hiểu ý của anh, hơi run rẩy: “Ừm, lát nữa lên trên bục em sẽ tìm anh đầu tiên.”
Lục Ngộ An: “Được.”
Khi Nguyễn Huỳnh trang điểm xong cũng không còn nhiều thời gian nữa.
Lục Ngộ An ôm Nguyễn Huỳnh, tiếp thêm sức mạnh cho cô rồi mới quay người rời đi.
Lần đầu tiên chủ trì tiệc tối tất niên, tham gia hoạt động lớn này.
Khi Nguyễn Huỳnh bước lên bục, cô vô cùng lo lắng.
Một lúc sau, cô bình tĩnh lại. Bởi vì khi đứng trên bục cô nhìn thấy các bạn mình đang hò hét, gọi, cổ vũ cô.
Cô biết rất rõ mọi người đứng sau ủng hộ cô.
Nguyễn Huỳnh để bản thân bình tĩnh, kiên định.
Bữa tiệc tất niên này có rất nhiều tin tức nóng hổi về các nghệ sĩ, sân khấu xuất sắc, trong đó có một mục liên quan đến Nguyễn Huỳnh.
Một ống kính trên hội trường đã quay được cảnh Nguyễn Huỳnh mỉm cười dịu dàng đứng bên rìa sân khấu, nói chuyện giao lưu với người bên cạnh.
Nguyễn Huỳnh trong video như toả sáng.
Video này không cẩn thận được truyền ra ngoài đã khiến cộng đồng mạng không nhớ rõ Nguyễn Huỳnh chính là người dẫn chương trình trên kênh thiếu nhi hot rần rần vào năm ngoái lại lần nữa khuynh đảo trước nhan sắc của cô.
Cư dân mạng lại lần nữa bày tỏ tình nguyện bỏ tiền ra vì nhan sắc của Nguyễn Huỳnh.
Hình như lần này còn chấn động hơn lần trước.
Tiệc tối tất niên kết thúc, Nguyễn Huỳnh được thông báo rằng tài khoản Weibo đã bị lộ, fan hâm mộ tăng từ năm mươi nghìn người lên một trăm nghìn người, hiện tại vẫn còn đang tiếp tục tăng.
Nguyễn Huỳnh sững sờ, hơi lo lắng.
Từ Lâm Anh nói với cô: “Không có gì, mọi người không thể xem nội dung nên em cũng không cần lo lắng quá nhiều. Đài truyền hình sẽ xử lý những chuyện này.”
Weibo của Nguyễn Huỳnh đều là cuộc sống hằng ngày, cô lại để chế độ công khai nên mọi người có thể nhìn thấy.
Lâm Du An hiểu: “Không sao cả.”
Cô ấy giang tay ôm lấy Nguyễn Huỳnh, cười nói: “Tối nay em thể hiện vô cùng tốt, năm mới vui vẻ.”
Nguyễn Huỳnh mỉm cười, kéo sự tập trung đến chuyện năm mới này: “Chị Du, năm mới vui vẻ.”
Lâm Du Anh “ừm” một tiếng: “Tan làm thôi, chẳng phải bạn trai còn đang đợi em sao?”
“Vâng.” Nguyễn Huỳnh thay lễ phục: “Vậy em đi trước nhé?”
Lâm Du Anh: “Được. có chuyện gì thì liên hệ qua điện thoại.”
Vừa ra khỏi phòng, Nguyễn Huỳnh đã thấy người đang đợi mình đứng cách đây không xa.
Ban đầu Lục Ngộ An định đợi cô ở bãi đỗ xe, nhưng sau khi thấy hot search thì không yên tâm nên đi đến cửa hậu đài đợi cô.
Nhìn thấy anh, tâm trạng Nguyễn Huỳnh tốt hơn rất nhiều: “Bác sĩ Lục.”
Lục Ngộ An nghiêng đầu mỉm cười, dang tay ra vững vàng chào đón cô.
Tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể, trái tim Nguyễn Huỳnh ổn định hơn.
Cô ngẩng đầu nhìn Lục Ngộ An: “Năm mới vui vẻ.”
Lục Ngộ An cong môi: “Năm đầu vui vẻ.” Anh dừng lại một chút rồi lại nói “Cả năm vui vẻ?”
Nguyễn Huỳnh sững sờ, không nhịn được cười: “Năm đầu vui vẻ.”
Sau này họ sẽ có rất nhiều năm.
Lục Ngộ An dắt tay cô đến bãi đỗ xe.
Nguyễn Huỳnh hỏi: “Mọi người đâu rồi?”
“Tắc đường nên anh bảo họ đến quán bar trước.” Tối nay mọi người muốn tụ tập ở quán bar.
Nguyễn Huỳnh gật đầu, cảm nhận độ ấm toả ra trong lòng bàn tay Lục Ngộ An.
Cô vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nhớ ra mà hỏi: “Anh nói xem, hôm nay có tuyết rơi không?”
Lục Ngộ An: “Muốn tuyết rơi sao?”
Nguyễn Huỳnh: “Vâng, em nhớ năm ngoái Băng Thành có tuyết.”
Lục Ngộ An gật đầu, nắm chặt tay cô, chậm rãi bước ra bên ngoài: “Nếu như ngày mai dậy Băng Thành không có tuyết rơi, chúng ta đi đến nơi khác ngắm tuyết nhé?”
Nguyễn Huỳnh: “Đi đâu để xem?”
Lục Ngộ An: “Tạm thời bí mật.”
Nguyễn Huỳnh ngước mắt: “Được ạ.”
Đến bãi đỗ xe, Lục Ngộ An lái xe đưa cô đi.
Rất nhiều người đến tiệc tối tất niên nên đi trên đường vô cùng tắc đường.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An ngồi trong xe nửa tiếng, cuối cùng cũng đi đến đường nhỏ.
Bỗng nhiên điện thoại cô rung lên. Là tin nhắn của Tư Niệm nói họ đã đến quán bar rồi, đang đợi hai người họ.
Nguyễn Huỳnh trả lời: “Mọi người ăn trước đi, bọn tớ đang tắc đường.”
Tư Niệm: “Vậy bọn tớ ăn lót dạ một chút, đợi hai cậu đến.”
Nguyễn Huỳnh: “Được.”
Vẫn chưa hết tắc đường.
Nguyễn Huỳnh ngước mắt nhìn dãy đèn nê ông, nhớ lại chuyện mình lên hot search.
Cô mở Weibo, hoảng sợ trước bình luận và số lượng fan mới tăng lên.
Lục Ngộ An nghe thấy tiếng thở dài của cô: “Em nhìn gì vậy?”
Nguyễn Huỳnh giơ điện thoại lên cho anh xem, cười đùa nói: “Bác sĩ Lục, em có thêm bao nhiêu là fan.”
Lục Ngộ An liếc mắt nhìn thấy dòng tin nhắn… “Chị gái xinh đẹp như vậy không biết đã có bạn trai chưa, nếu như chưa thì có thể suy xét tôi được không?”
Lục Ngộ An dừng lại, ấn vào màn hình điện thoại của cô, thở dài nói: “Anh có thêm rất nhiều tình địch.”
“...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...