[free]_hôn trộm

Chương 52: Họ yêu ai yêu cả đường đi lối về 
 
Sau khi tạm biệt Lận Tồn Vi, Nguyễn Huỳnh phải nín nhịn lắm mới không phì cười. 
 
Cô cúi đầu xuống, nhìn bàn tay mình đang được Lục Ngộ An nắm rồi lại nhìn tay kia anh đang kéo hành lý, ho nhẹ: “Lục Ngộ An.” 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lục Ngộ An dừng chân, quay lại nhìn cô. 
 
Nguyễn Huỳnh nhìn lên, bắt gặp đôi mắt hút hồn của anh, cô cười rạng rỡ: “Đi nhanh vậy làm gì?” 
 
Lục Ngộ An móc nhẹ ngón út của cô, giọng trầm xuống: “Nhanh quá à?” 
 
“...?”
 
Tự dưng Nguyễn Huỳnh thấy đoạn hội thoại này hơi kỳ lạ. 
 
Cô im lặng vài giây, yên lặng nhìn Lục Ngộ An: “Anh vội về bệnh viện làm sao?” 
 
Lục Ngộ An: “Không vội.” 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh đi chậm lại, đưa cô đi về phía bãi đỗ xe. 
 
Xe của Lục Ngộ An dừng ở bãi đỗ xe gần trạm tàu điện ngầm. Hai người họ đi qua đó cũng mất một chút thời gian. 
 
Lên xe, Nguyễn Huỳnh nhìn ra ngoài cửa sổ. 
 
Lúc buổi trưa, chẳng mấy khi thời tiết Bắc Thành tốt như vậy. Mặt trời chói chang, cứ như mùa hè vậy. Lục Ngộ An mở cửa xe ra, ngồi lên. 
 
Nguyễn Huỳnh nghiêng đầu, nhìn vào đôi mắt sâu của anh. Cô khẽ chớp mắt. Khi cô đang định nói gì đó, anh đột nhiên nghiêng đầu qua, nhỏ giọng hỏi: “Em có muốn qua đây ngồi không?” 
 
Nguyễn Huỳnh khựng lại, mắt nhìn xuống nơi ánh mắt anh hướng tới, vành tai ửng đỏ: “Anh thực sự... Không có việc gấp sao?” 
 
Lục Ngộ An nhìn đồng hồ: “Bây giờ là giờ nghỉ trưa.” 
 
Nguyễn Huỳnh nhìn, đúng là như vậy. 
 
Bây giờ là mười hai rưỡi, giờ nghỉ trưa của các bác sĩ. 
 
Từ trạm tàu cao tốc đến nơi cô ở cũng phải mất nửa tiếng. Tính cả thời gian Lục Ngộ An đi từ nhà cô đến bệnh viện nữa. Họ tính thừa cả thời gian, vẫn còn hơn nửa tiếng để dính lấy nhau. 
 
Nghĩ đến đó, Nguyễn Huỳnh vuốt đầu mũi, ánh mắt nhìn ra xa, ‘ừm’ một tiếng rồi lại gần Lục Ngộ An một cách chậm chạp. 
 
Tay cô vừa đưa ra, đặt lên vai Lục Ngộ An thì anh đã ôm cô qua đó. 
 
Sau đó, cô ngồi ngang trên đùi anh, tư thế vừa mờ ám vừa khó chịu. 
 
Cô ngước mắt lên là thấy đường xương quai hàm mượt mà của Lục Ngộ An. Nhìn lên trên một chút nữa là đôi mắt sâu của Lục Ngộ An. 
 
Hai người họ nhìn nhau trong yên lặng. 
 
Trước khi anh hỏi, Nguyễn Huỳnh đã chủ động báo cáo: “Bạn học cấp ba lúc trước, hình như em đã từng nói với anh rồi.” 
 
Lục Ngộ An không lên tiếng, anh vuốt vành tai cô với vẻ thong thả. 
 
Nguyễn Huỳnh liếc trộm vẻ mặt của anh, cô nói: “Chắc là trùng hợp, gặp nhau đúng lúc đến.” 
 
Hai chữ ‘trùng hợp’, Nguyễn Huỳnh nói mà cũng thấy chột dạ. 
 
Cô nói xong, Lục Ngộ An nhìn cô một cách đầy ẩn ý. 
 
Nguyễn Huỳnh nhìn ra rất nhiều thứ từ ánh mắt đó. 
 
Cô khẽ chớp mắt, đặt trán vào vai anh, chọc vào người anh, nói: “Anh đừng không nói gì mà, dù sao thì em có làm chuyện gì quá đáng đâu.” 
 
Lục Ngộ An cũng không ngờ rằng cô sẽ chủ động nói như vậy. 
 
Anh nhướng mày, nắm lấy bàn tay đang nghịch linh tinh của cô, giọng trầm xuống: “Anh đang suy nghĩ.” 
 
Nguyễn Huỳnh nhìn lên: “Nghĩ chuyện gì?” 
 
Lục Ngộ An xoa vành tai cô, mắt hơi nhìn xuống dưới, trông rất thong thả: “Anh đang nghĩ sao bạn gái anh lại được nhiều người thích thế.” 
 
Nguyễn Huỳnh nhướng mày: “Anh không thích bạn gái mình được người ta thích sao?” 
 
“... Thích.” Lục Ngộ An thấy cô đắc ý, anh không nhịn được, cúi xuống khẽ chạm vào môi cô. 
 
Nguyễn Huỳnh cười, tay quàng qua cổ anh, chủ động tiến đến gần hôn anh. Cô nói một cách mập mờ: “Nhưng bạn gái anh chỉ thích....” 
 
Mấy chữ đằng sau cô không nói ra được, Lục Ngộ An mở miệng, ngậm lấy môi cô. 
 
Chuyện này Lục Ngộ An đã muốn làm từ lúc mới gặp cô rồi. 
 
Thời gian họ phải xa nhau không dài nhưng anh lại cảm giác một ngày dài như một năm vậy. Ngày nào không gặp được Nguyễn Huỳnh anh cũng thấy khó chịu. 
 
Rõ ràng lúc trước anh không có cảm giác như vậy. 
 
Hai người họ môi răng chạm nhau, môi lưỡi quyến luyến. 
 
Hơi thở nóng bỏng lan ra trong xe. 
 
Đầu lưỡi Nguyễn Huỳnh bị Lục Ngộ An cuốn lấy, mọi tiếng động đều biến mất giữa môi hai người họ. 
 
Gáy cô bị anh giữ lại, eo cũng dính chặt vào người anh, dí sát vào lồng ngực anh. Cô không thể động đậy được, thậm chí là không có không gian để giãy giụa. Cô chỉ có thể đáp lại anh theo ý thức của mình thôi. 
 
Đầu lưỡi cô mới đưa ra đã bị anh cắn lấy, ngậm, mút. 
 
Rất lâu sau Lục Ngộ An mới hơi ngả người ra sau. 
 
Đôi môi mọng nước của anh rời khỏi khóe môi mềm mại của Nguyễn Huỳnh, anh nghiêng sang bên cạnh, ngậm lấy thùy tai cô. 
 
Cơ thể Nguyễn Huỳnh khựng lại, cô kéo thật chặt áo anh. 
 
Cô vùi đầu vào hõm cổ anh, ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Anh... Anh còn phải quay về đi làm nữa.” 
 
Lục Ngộ An: “...” 
 
Anh dừng lại một chút, hôn vào sau tai cô rồi không tiếp tục nữa. 
 
Hai người họ ngồi trong xe ôm nhau một lúc, Nguyễn Huỳnh chắc chắn Lục Ngộ An không giận rồi mới cẩn thận quay lại ghế phụ: “Chúng ta đi về nhé?” 
 
“Ừm.” Yết hầu Lục Ngộ An khẽ động đậy, ánh mắt tối lại, nhìn cô: “Mệt thì ngủ một chút đi.” 
 
Nguyễn Huỳnh nhìn thấy yết hầu của anh động đậy, cô lắc đầu: “Không mệt, em nói chuyện với anh một chút.” 

 
Lục Ngộ An nói được. 
 
Sau một hồi yên lặng, Lục Ngộ An lái xe đưa cô về. 
 
“Anh không giận.” 
 
Khi Nguyễn Huỳnh đang suy nghĩ xem phải nói thế nào, Lục Ngộ An tự dưng nói một cậu. 
 
Nguyễn Huỳnh ngây ra, quay sang nhìn anh: “Thật sao?” 
 
Lục Ngộ An: “Thật.” 
 
Nguyễn Huỳnh chớp chớp mắt, nhìn thẳng vào mắt anh: “Vậy mà ban nãy anh nói chuyện với Lận Tồn Vi như thế” 
 
Nghe vậy, Lục Ngộ An nhìn lên: “Sao nào?” 
 
“Thì... Như tuyên bố chủ quyền ấy.” Lúc đó Nguyễn Huỳnh không dám nhìn vẻ mặt của Lận Tồn Vi. 
 
Nghe vậy, Lục Ngộ An hỏi ngược lại cô: “Anh không nên thế à?” 
 
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một lát rồi nói thật: “Nên.” 
 
Dù sao thì Lục Ngộ An đúng là bạn trai của cô. 
 
Lục Ngộ An khẽ cười. 
 
Nguyễn Huỳnh nhìn anh, không nhịn được cười: “Bác sĩ Lục.” 
 
“Hửm?” 
 
Nguyễn Huỳnh: “Lần này thì không ai khác dám nói chuyện với em nữa rồi.” 
 
Lục Ngộ An cúi đầu nhìn cô: “Có anh nói chuyện với em vẫn chưa đủ sao?” 
 
Khi anh nói vậy, giọng anh đầy vẻ u oán, nghe còn có vẻ hơi uất ức. 
 
Nguyền Huỳnh không ngờ anh lại hỏi ngược lại một cách trẻ con như vậy, cô không kiềm chế được, cười mất một lúc: “Đủ, em không có ý đó.” 
 
Lục Ngộ An ‘ừm’ một tiếng, ngập ngừng: “Anh không có ý định kiểm soát việc em làm bạn với người khác.” 
 
Nguyễn Huỳnh bất ngờ: “Em cũng đùa thôi mà.” 
 
“Nhưng mà...” Lục Ngộ An nhân lúc đèn đỏ quay đầu sang nhìn cô: “Ý đồ của anh ta với em rõ ràng quá, em mà tiếp xúc với anh ta nhiều là anh ghen đấy.” 
 
Nguyễn Huỳnh không dám tin vào những gì mình nghe được. Cô đơ ra, mắt mở to nhìn Lục Ngộ An: “Ban nãy anh nói gì cơ?” 
 
“Em nghe thấy rồi đấy.” Mấy câu nói thật từ đáy lòng thế này, Lục Ngộ An không muốn nói lần thứ hai. 
 
Nguyễn Huỳnh: “Em không nghe rõ.” 
 
Lục Ngộ An nghẹn lại. 
 
Nguyễn Huỳnh nhìn bộ dạng cứng nhắc của anh, cô vui mất một lúc. Sau đó thì không trêu anh nữa: “Được rồi, em nghe thấy rồi.” 
 
Cô thản nhiên: “Thực ra anh không nói thì em cũng sẽ không tiếp xúc nhiều với anh ta đâu.” 
 
Nếu nói không biết ý đồ của Lận Tồn Vi, Nguyễn Huỳnh còn có thể giao lưu với anh ta như một người bạn học cũ bình thường. 
 
Nhưng cô biết rồi thì cô không thể giả vờ như không quan tâm, hay thậm chí là không biết được. 
 
Cho dù hôm nay Lục Ngộ An không nói, cô cũng sẽ giữ khoảng cách với anh ta. Về việc giữ giới hạn khi làm bạn với người khác, Nguyễn Huỳnh rất có chừng mực. 
 
Nói về Lận Tồn Vi một lúc xong, Nguyễn Huỳnh đã đến nhà. 
 
Lục Ngộ An đưa cô đến cửa nhà, không còn sớm nữa, anh còn phải quay về bệnh viện. 
 
Anh rũ mắt nhìn cô: “Nếu tối anh được tan làm đúng giờ thì cùng ăn cơm nhé?” 
 
Mắt Nguyễn Huỳnh lấp lánh nhìn anh: “Anh không tan làm được thì em đến tìm anh để ăn cơm, được không?’ 
 
Lục Ngộ An cong môi: “Được.”
 
Anh bóp ngón tay Nguyễn Huỳnh: “Anh đi đây.” 
 
“Lái xe chậm thôi nhé.” 
 
Nhà không có người ở một thời gian rồi, Nguyễn Huỳnh phải dọn dẹp chút đã. 
 
Mới dọn xong Lục Ngộ An đã đến bệnh viện, gửi tin nhắn cho cô. 
 
Cô trả lời rồi vào phòng tắm đi tắm. Sau đó, cô gọi điện cho Tư Niệm. 
 
Quán cà phê đã bắt đầu kinh doanh rồi, lúc này Tư Niệm đang ở quán cà phê. 
 
Nguyễn Huỳnh thấy thắc mắc: “Hôm nay nhiều khách lắm sao?” 
 
Lúc này chắc vẫn còn nhiều công ty chưa đi làm mà.” 
 
Tư Niệm: “Không nhiều.” 
 
Nguyễn Huỳnh ‘à’ một tiếng: “Vậy cậu có muốn về không, tớ muốn ăn cơm.” 
 
Tư Niệm: “... Cậu đến quán cà phê ăn đi.” 
 
Nguyễn Huỳnh: “Tiểu Mỹ không ở đó sao?” 
 
Tư Niệm: “Cô ấy có nhưng tớ cũng phải ở đây.” 
 
Dường như cô ấy biết Nguyễn Huỳnh muốn hỏi gì, Tư Niệm vô cùng phấn khích: “Cậu mau đến đi, ngắm trai đẹp. Anh đẹp trai đó ngồi trong cửa hàng của tớ cả nửa tiếng đồng hồ rồi.” 
 
Nguyễn Huỳnh: “... Bảo sao.” 
 
Cô nhìn đồng hồ: “Bây giờ tớ qua đó.” 
 
Tư Niệm: “Đợi cậu.” 
 
Cô cúp máy, Tư Niệm lén lút liếc người đang ngồi gần đó, định qua hỏi xem anh ấy có muốn uống thêm cà phê không. 
 
Tiểu Mỹ nhìn động tác của Tư Niệm, cô ấy thấy cạn lời: “Chị Tư Niệm, chị vừa qua đó chưa đầy hai mươi phút.” 
 
Tư Niệm khựng lại, nghi ngờ: “Mới hai mươi phút thôi sao?” 
 
Tiểu Mỹ: “Đúng vậy, người ta còn chưa uống mấy mà, chị đợi một chút đi.” 
 

Tư Niệm nhướng mày nhìn qua đó, thở dài một tiếng: “Được thôi, vậy chúng ta đợi thêm chút vậy.” 
 
Tiểu Mỹ: “...” 
 
Sao lúc trước cô ấy không phát hiện ra bà chủ của cô ấy lại dễ bị nhan sắc mê hoặc như vậy. 
 
Lúc Nguyễn Huỳnh đến quán cà phê, Tư Niệm đang ngồi ở cửa đợi cô. 
 
“Cậu làm gì thế?” Cô vô cùng kinh ngạc: “Bên ngoài không lạnh sao?” 
 
Tư Niệm đưa tay qua cho cô, bảo cô kéo mình dạy: “Tớ cần để gió lạnh thổi vào người cho tỉnh táo một chút.” 
 
Nguyễn Huỳnh thấy lạ: “Tại sao?” 
 
Tư Niệm: “Bên xong dễ bị nhan sắc mê hoặc lắm, sau đó thì tớ sẽ làm mấy chuyện kích động.” 
 
Tư Niệm lườm cô. 
 
Nguyễn Huỳnh cong môi cười: “Anh đẹp trai vẫn ở đó sao?” 
 
Tư Niệm: “Ừ.” 
 
Cô vừa đẩy cửa vào vừa nhẹ nhàng nói: “Nhưng mà cậu đừng thể hiện rõ quá.” 
 
Nguyễn Huỳnh: “Yên tâm đi.” 
 
Hai người họ đi vào, Nguyễn Huỳnh ngó vào trong cửa hàng. Hiện giờ trong cửa hàng chỉ có hai bàn khách thôi. Một bàn trong đó là một cặp tình nhân, họ đang đút đồ ăn cho nhau. 
 
Một chiếc bàn khác ở gần cửa sổ, là một người đàn ông dáng người cao ráo. Nhìn từ xa, trông khí chất của anh ấy đúng là rất đặc biệt. 
 
Nguyễn Huỳnh đi vài bước vào bên trong, tự dưng đối phương lại quay ra nhìn về phía bọn họ. 
 
Sau đó, Nguyễn Huỳnh khựng lại. 
 
Cô nhìn người đang ngồi ở chỗ không xa rồi lại nhìn Tư Niệm đang như một cô học sinh cấp ba tình đầu chớm nở, môi cô khe động đậy: “Anh đẹp trai mà cậu nói là người này hả?” 
 
Tư Niệm nói nhỏ một tiếng: “Cậu đừng có thể hiện rõ thế, là anh ấy đấy, sao nào? Cậu thấy không đẹp trai à?” 
 
Cô ấy quan sát biểu cảm của Nguyễn Huỳnh. 
 
“Không phải.” Nguyễn Huỳnh thản nhiên: “Rất đẹp trai nhưng mà.” 
 
Tư Niệm: “Nhưng nhị gì cơ?” 
 
Nguyễn Huỳnh nhìn cô ấy rồi lại nhìn về phía Chu Hạc Nhiên rõ ràng đã nhận ra cô, cô đi qua đó. 
 
Tư Niệm mắt chữ o mồm chữ a, cô ấy không kịp ngăn lại. 
 
Cô ấy đang định xông qua kéo Nguyễn Huỳnh lại thì nghe thấy Nguyễn Huỳnh lên tiếng trước: “Giáo sư Chu.”
 
Tư Niệm ngơ ra, cô ấy nhìn hai người họ với vẻ ngờ vực. 
 
“... Hai người quen nhau sao?” 
 
Nguyễn Huỳnh quay sang nhìn cô. 
 
Chu Hạc Thư đứng lên, vừa khách sáo vừa lễ phép. Anh ấy nhẹ nhàng gật đầu với Nguyễn Huỳnh: “Lâu rồi không gặp.” 
 
Anh ấy nghiêng đầu, nhìn về phía người đang đứng bên cạnh Nguyễn Huỳnh: “Bạn cô sao?” 
 
“... Đúng vậy.” Nguyễn Huỳnh thản nhiên: “Bạn từ nhỏ của tôi đấy.” 
 
Chu Hạc Thư hiểu ra, nói với Tư Niệm: “Cà phê ngon đấy.” 
 
Tư Niệm: “... Anh thích là được.” 
 
Nguyễn Huỳnh: “...” 
 
Chu Hạc Thư cố gắng nhịn cười, một nụ cười dịu dàng hiện lên trong ánh mắt anh ấy: “Tôi còn có việc, tôi đi trước đấy.” 
 
Nguyễn Huỳnh gật đầu. 
 
Sau khi người đó rời đi, Tư Niệm nhìn Nguyễn Huỳnh: Cậu...” 
 
Nguyễn Huỳnh ngồi luôn xuống chiếc ghế bên cạnh: “Cậu đợi chút đã, để tớ suy nghĩ xem phải nói với cậu thế nào.” 
 
Tư Niệm nói ‘ừm hứm’. 
 
Nguyễn Huỳnh chỉ về phía Chu Hạc Thư rời đi: “Anh ấy là bạn của bác sĩ Lục. Lần trước tớ đến trường hẹn hò với bác sĩ Lục nên gặp.” 
 
Mắt Tư Niệm sáng lên: “Tớ đã bảo khí chất của anh ấy rất đặc biệt mà, thì ra là giáo sư ở trường à.” 
 
“Ừ.” 
 
“Tên là gì ấy nhỉ?” Ban nãy Tư Niệm chưa nghe rõ. 
 
Nguyễn Huỳnh: “Chu Hạc Thư, nhưng cụ thể là những chữ nào thì tớ không rõ, để tớ hỏi bác sĩ Lục giúp cậu nhé?” 
 
Tư Niệm: “Vậy cậu mau hỏi đi.” 
 
Nguyễn Huỳnh thấy cô ấy như vậy, cô thực sự tin cô ấy bị nhan sắc mê hoặc rồi. Lúc trước gặp trai đẹp Tư Niệm cũng không nhiệt tình, tích cực như vậy. 
 
Lục Ngộ An có lẽ đang bận, Nguyễn Huỳnh gửi tin nhắn đi nhưng anh không trả lời lại. 
 
Nhưng mà hai người họ cũng không sốt ruột như vậy. 
 
“Anh ấy với bác sĩ Lục thân đến đâu thế?” Tư Niệm bắt đầu muốn hành động: “Anh ấy đến cửa hàng mua cà phê nhiều lần vậy rồi mà tớ vẫn chưa kết bạn Wechat được. Cậu nói xem, có bảo bác sĩ Lục đưa Wechat cho tớ được không?” 
 
Nguyễn Huỳnh: “... Nếu cậu muốn thì chắc Lục Ngộ An sẽ đưa cho cậu. Nhưng cậu có chắc muốn lấy Wechat của anh ấy bằng cách này không?’ 
 
Tư Niệm suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Không, tớ muốn lấy Wehcat của anh ấy bằng sự cố gắng của chính tớ.” 
 
Nguyễn Huỳnh bật cười: “Được, tớ chắc chắn sẽ giúp cậu một tay.” 
 
Tư Niệm cười hi hi: “Quả nhiên là chị em tốt của tớ.” 
 
Nguyễn Huỳnh: “Khách sáo thế.” 
 
Một lát sau, Lục Ngộ An trả lời tin nhắn. 

 
Anh không hỏi Nguyễn Huỳnh hỏi vậy làm gì mà nói tên cho cô luôn. 
 
Nguyễn Huỳnh trả lời anh là mình nhận được rồi. 
 
Cô lại nhớ đến cuộc trò chuyện lần trước khi hai người họ gặp nhau, họ rất hay tụ họp. Nghĩ vậy, Nguyễn Huỳnh hỏi Lục Ngộ An: [Bác sĩ Lục, anh với giáo sư Chu năm mới đã gặp nhau chưa?]
 
Lục Ngộ An: [Em muốn làm gì?] 
 
Nguyễn Huỳnh: [Muốn giới thiệu bạn gái cho giáo sư Chu.] 
 
Lục Ngộ An: [Tư Niệm?]
 
Nguyễn Huỳnh: [Anh trả lời câu hỏi của em đi.] 
 
Lục Ngộ An: [Thứ bảy tuần sau nhé?] 
 
Nguyễn Huỳnh hỏi Tư Niệm. 
 
Tư Niệm nghĩ một chút rồi nhìn cô: “Thứ bảy tuần sau không phải là sinh nhật cậu sao?” 
 
Nguyễn Huỳnh “ấy” một tiếng, mở lịch ra xem. Đúng thật. 
 
Cuối cùng, ngày giới thiệu “bạn gái” cho Chu Hạc Thư được quyết định vào ngày thứ bảy tuần sau. 
 
Biết Nguyễn Huỳnh muốn làm bà mai, Lục Ngộ An cũng không cản. 
 
Anh kệ cho cô muốn làm gì thì làm. 
 
Đi làm sau tết, Nguyễn Huỳnh phải mất vài ngày thì mới làm quen được. 
 
May mà cô đã làm quen mấy công việc đó rồi, cô cũng không thấy có gì thách thức quá. 
 
Một tuần qua đi, tối thứ sáu tan làm, Đàm Tuyết Nhi đặc biệt qua đưa quà sinh nhật cho Nguyễn Huỳnh. 
 
“Chị Huỳnh Huỳnh, sinh nhật vui vẻ.” 
 
Nguyễn Huỳnh khẽ cười, nhận lấy: “Cảm ơn.” 
 
Đàm Tuyết Nhi cười hi hi: “Ngày mai em có việc nên không tham gia được tiệc sinh nhật với mọi người. Tuần sau chúng ta cùng ăn cơm sau nhé?” 
 
Nguyễn Huỳnh trả lời. 
 
Đi ra khỏi đài phát thanh, Nguyễn Huỳnh vừa mới xuống tầng đã nhìn thấy người đang đợi mình rồi. 
 
Sắp đến mười hai giờ rồi.
 
Tối nay Lục Ngộ An không phải tăng ca, anh đặc biệt đi qua dón Nguyễn Huỳnh tan làm. 
 
“Bác sĩ Lục.” Nguyễn Huỳnh gọi anh từ xa. 
 
Lục Ngộ An nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua mấy chiếc đèn lấp lánh rồi nhìn đến chỗ cô. 
 
Ánh mắt của hai người họ gặp nhau. Khóe môi Nguyễn Huỳnh khẽ cong. 
 
Lục Ngộ An đưa tay lên, nhẹ nhàng kéo cô lên xe. 
 
Xe cửa mở ra, Nguyễn Huỳnh nhìn thấy bó hoa đặt trên ghế phụ. 
 
Mắt cô cong cong, cố tình hỏi: “Bác sĩ Lục, đây là gì thế?” 
 
Lục Ngộ An cúi người xuống ôm cô lên, đưa cho cô: “Hoa.” 
 
Nguyễn Huỳnh cười: “Đây có được coi là...” Cô nhìn đồng hồ, đến khi kim đồng hồ đi đến mốc mười hai giờ rồi mới nói: “Quà sinh nhật không?” 
 
Lục Ngộ An: “Không tính.” 
 
Anh cúi xuống nhìn cô, ánh mắt thẳng thắn: “Sinh nhật vui vẻ.” 
 
Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu lên nhìn anh: “Hình như mấy điều ước sinh nhật của em đều được thực hiện hết rồi.” 
 
Cô không cần phải ước nữa. Lục Ngộ An kéo cô lên xe. 
 
“Về nhà trước đã.” 
 
Nguyễn Huỳnh “ừm” một tiếng. Đi làm cả một ngày rồi, cô cũng thấy hơi mệt.  
 
Anh đưa Nguyễn Huỳnh đến cửa nhà Lục Ngộ An mới đưa quà cho cô. 
 
Nguyễn Huỳnh đưa tay nhận lấy, vô cùng tò mò: “Lần này là gì vậy?” 
 
Lục Ngộ An cười: “Không phải cái gì đặc biệt đâu, em có thể mở ra xem.” 
 
Nguyễn Huỳnh nghiêng đầu, nghĩ: “Em về rồi mở ra sau nhé?” 
 
Lục Ngộ An nói được. 
 
Hai người họ đứng ở cửa nhà, dính lấy nhau không muốn tách nhau ra. 
 
Thế nhưng thực sự là không còn sớm nữa. 
 
“Vậy em đi vào nhé?” Nguyễn Huỳnh ôm hoa và quà: “Trời sáng rồi gặp nhau nhé?” 
 
Lục Ngộ An tự nhiên cười, khóe môi anh khẽ cong lên: “Đi đi, ngủ sớm nhé, ngày mai anh đến đón em.” 
 
Nguyễn Huỳnh gật đầu. 
 
Nguyễn Huỳnh đặt hoa và quà ở một bên, đi đến gần Lục Ngộ An. 
 
Lục Ngộ An làm rất thuần thục, anh cúi đầu xuống chạm vào trán cô: “Không nỡ để anh đi à?” 
 
Nguyễn Huỳnh ngửa đầu lên: “Ôm một chút nhé?” 
 
Lục Ngộ An rũ mắt xuống nhìn cô, không lên tiếng. 
 
Ánh đèn ở hành lang không phải kiểu sáng trưng, nó hơi giống ánh sáng khi hoàng hôn hạ xuống, khiến bầu không khí trở nên mờ ám. 
 
Hai người họ không nói gì, nhìn nhau, trong mắt họ là hình ảnh của nhau. 
 
Ánh mắt Lục Ngộ An hơi dừng lại ở môi Nguyễn Huỳnh rồi lại rời đi, anh hôn lên trán cô: “Phải đi đây.” 
 
Giọng anh rất trầm. 
 
Còn không đi nữa thì anh sợ mình sẽ không muốn đi mất. 
 
Nguyễn Huỳnh hiểu ý anh. 
 
Cô vốn muốn giữ anh ở lại thế nhưng chưa nói đến buổi tiệc ngày mai, chỗ cô không có đồ anh cần dùng. 
 
Nguyễn Huỳnh phân vân mất một chút, môi cô khẽ động đậy: “Vậy... Sáng mai gặp thật.” 
 
Lục Ngộ An cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô, giọng anh ơi khàn: “Ngủ ngon.” 
 
“... Ngủ ngon.” 
 
Sau khi Lục Ngộ An đi, Nguyễn Huỳnh liếm khóe môi. cô đứng sau cửa một lúc rồi mới cắm bó hoa anh tặng và mở quà. 
 
Là một sợi dây chuyền. 
 
Một sợi dây kiểu vintage, trông hơi quen mắt. 
 
Nguyễn Huỳnh nhìn nó một lúc. Cô tự dưng nhớ ra điều gì đó. 
 

Cô vào phòng, tìm chiếc ghim cài áo, khuyên tai và vòng tay Lục Ngộ An tặng mình lúc trước ra thì mới phát hiện, nó là một bộ. Nếu cô không nhớ nhầm thì bộ trang sức này cô đã từng thấy ở đâu đó. 
 
Nghĩ đến đó, Nguyễn Huỳnh chụp ảnh gửi cho Khương Thanh Thời. 
 
Cô không chắc mình có nhớ nhầm không. Cô vẫn nhớ lúc Khương Thanh Thời tham gia buổi đấu giá, từng có một bộ ảnh như vậy. 
 
Nguyễn Huỳnh cứ tưởng lúc này Khương Thanh Thời chắc sẽ không trả lời tin nhắn của mình. Cô gửi tin nhắn cho cô ấy, nghĩ hôm sau cô ấy dậy mới trả lời mình. Cô không ngờ mấy phút sau cô ấy đã trả lời rồi. 
 
Khương Thanh Thời: [Rất giống món đồ được đem ra đấu giá ở buổi đấu giá, bác sĩ Lục tặng cậu à?” 
 
Nguyễn Huỳnh: [Ừm.] 
 
Nguyễn Huỳnh: [Sao cậu vẫn chưa ngủ? Hôm nay không phải chồng cậu đi công tác về rồi sao?] 
 
Khương Thanh Thời: [Anh ấy về rồi nên tớ mới chưa ngủ đấy.] 
 
Nguyễn Huỳnh: [.]
 
Khương Thanh Thời: [Sao thế? Người có bạn trai như cậu không phải là đang ngại đó chứ?] 
 
Nguyễn Huỳnh tiếp tục: [...] 
 
Khương Thanh Thời nhạy cảm phát hiện ra điều gì đó, cô ấy thắc mắc: [Không phải đó chứ? Bác sĩ Lục là Ninja Rùa à?” 
 
Nguyễn Huỳnh: [... Nói cái gì thế, bọn tớ cũng đã ở bên nhau được bao lâu đâu.] 
 
Khương Thanh Thời: [Đúng là không lâu nhưng cái kiểu yêu đương của hai người cứ làm tớ cảm giác hai người như vợ chồng già ấy.] 
 
Dù là ai thấy kiểu yêu đương của Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An cũng đều không nghi ngờ sự sâu sắc của tình cảm giữa hai người họ. 
 
Nguyễn Huỳnh: [Không nói chuyện này nữa, có phải bộ trang sức này đắt lắm không?] 
 
Khương Thanh Thời: [Trông có vẻ thế, lát tớ hỏi chồng tớ cho.] 
 
Nguyễn Huỳnh: [Được, vậy tớ không làm phiền hai người nữa. Ngủ ngon.] 
 
Khương Thanh Thời: [Ngủ ngon.] 
 
Nguyễn Huỳnh bỏ điện thoại xuống rời chui vào phòng tắm đi tắm. 
 
Tắm xong ra ngoài, Khương Thanh Thời đã gửi cho cô một tài liệu rồi. 
 
Cô không ngờ sợi dây chuyền Lục Ngộ An tặng cô là sợi được một nhà thiết kế nổi tiếng đích thân thiết kế vào năm cô sinh ra. Hơn nữa, vòng tay anh tặng cô trước đó cũng là do nhà thiết kế này thiết kế. 
 
Còn về giá cả, đây đều là những món đã được nhiều người sưu tầm, không phải thứ đánh giá được bằng con số. 
 
Nguyễn Huỳnh nhìn dãy số là giá trị dự đoán, cô cảm khái: [Hình như tớ yêu được anh đại gia rồi.] 
 
Khương Thanh Thời: [Không phải hình như đâu.] 
 
Nguyễn Huỳnh: [.]
 
Khương Thanh Thời: [Tặng cậu thì cậu nhận đi, dù sao sớm muộn gì cũng là của cậu.] 
 
Cô ấy biết Nguyễn Huỳnh đang nghĩ gì trong lòng. 
 
Nguyễn Huỳnh: [... Ừm, ngày mai để tớ hỏi anh ấy.] 
 
Khương Thanh Thời: [Được.] 
 
Trước khi đi ngủ, Nguyễn Huỳnh lại nhìn con số đó, cô bắt đầu mất ngủ. 
 
Cô biết Lục Ngộ An không phải một bác sĩ bình thường nhưng cô chưa bao giờ nghĩ anh lại thâm sâu khó lường như vậy. 
 
Nhưng mà, cô nên nghĩ đến điều này. 
 
Dù sao thì không phải ai cũng làm bạn thân từ nhỏ của Úc Đình Vân được. 
 
Lúc đó, tự dưng Nguyễn Huỳnh hiểu câu Vân Sơ nói lúc trước. 
 
Hôm sau, trời xanh mây trắng. 
 
Nguyễn Huỳnh ngủ dậy đã mười hai giờ rồi. Điện thoại cô nhận được rất nhiều lời chúc. Nguyễn Huỳnh lần lượt trả lời lại. Cô gọi điện cho bà Lý. Sinh nhật cô, cũng là ngày bà ấy chịu khổ. 
 
Cảm ơn bà Lý xong, Nguyễn Huỳnh nhận được cuộc gọi của Lục Ngộ An. 
 
“Dậy rồi à?” Giọng anh trầm thấp, nghe vui tai vô cùng. 
 
Nguyễn Huỳnh xoa tai: “Ừm, dậy rồi.” 
 
Lục Ngộ An khẽ cười: “Bây giờ anh qua nhé?” 
 
Nguyễn Huỳnh vừa định đồng ý thì nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên anh: “Anh không ở nhà à?” 
 
“Ở nhà.” Lục Ngộ An: “Ở nhà ba mẹ anh.” 
 
Nguyễn Huỳnh kinh ngạc. 
 
Bà Trần có chuyện muốn nhờ Lục Ngộ An giúp. Trông anh gọi điện thoại, bà còn đặc biệt hỏi: “Con gọi điện với ai thế?” 
 
Lục Ngộ An: “Bạn gái, sao thế ạ?” 
 
Bà Trần nhìn anh một cái: “Không sao, con nói chuyện đi, lát giúp mẹ sau.” 
 
Lục Ngộ An bảo vâng. 
 
Sau khi bà rời đi, Lục Ngộ An gọi Nguyễn Huỳnh: “Sao em không nói gì?” 
 
“... Mẹ anh...” Nguyễn Huỳnh mím môi: “Biết anh có bạn gái à?” 
 
Nghe vậy, Lục Ngộ An nhướng mày: “Biết chứ, vẫn luôn biết.”
 
Nguyễn Huỳnh: “...” 
 
Dường như Lục Ngộ An cảm giác được điều gì đó sai sai, anh hạ giọng, hỏi: “Sao thế?” 
 
“Không có gì.” Nguyễn Huỳnh mấp máy môi: “Bà không hỏi gì chứ?” 
 
Lục Ngộ An nghĩ mất một chút. Anh hiểu đại khái rồi: “Hỏi rồi.” 
 
Nguyễn Huỳnh: “Gì thế?” 
 
Lục Ngộ An đút một tay vào túi, đi lại trong sân, anh hắng giọng: “Mẹ hỏi anh là có phải bạn gái anh không thích anh lắm không. Sao lâu vậy rồi mà vẫn chưa về nhà với anh để gặp họ.” 
 
Nói xong, Lục Ngộ An còn cố tình hỏi Nguyễn Huỳnh: “Em nói xem, bạn gái?” 
 
Nguyễn Huỳnh chưa kịp phản ứng lại: “Nói gì?” 
 
Lục Ngộ An ấm ức vô cùng: “Có phải là em không thích anh không?” 
 
“... Đâu có.” Nguyễn Huỳnh bị anh chọc cười, cô đưa tay lên chạm vào đầu mũi: “Em vẫn chưa chuẩn bị xong mà.” 
 
Lục Ngộ An cong môi: “Không làm khó em, đợi khi nào em chuẩn bị xong thì đến. Nhưng mà có một chuyện anh phải nói trước với em.” 
 
Tim Nguyễn Huỳnh đập chậm lại, tự dưng cô thấy căng thẳng: “Gì cơ?” 
 
Lục Ngộ An: “Bố mẹ anh thích em lắm.” 
 
Nguyễn Huỳnh mím môi, nói nhỏ: “Nhưng bọn họ còn chưa gặp em mà.” 
 
“Ừm.” Lục Ngộ An cười: “Bọn họ yêu ai yêu cả đường đi lối về, người anh thích, chắc chắn bọn họ cũng sẽ thích.” 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui