Free Sky
A/N: Lâu lắm rồi mới đăng hồi mới, thật xin lỗi mọi người T.T
Chú ý: Nên nghe bài Passing by của Yiruma.
Ba! Nếu con thi đỗ đại học, ba sẽ mua điện thoại cho con nhé!
Ba! Hôm nay con được điểm ôn toán.
Ba! Ba...con bệnh rồi.
Ba! Con không nhớ được gì nữa..., con không được quên ba.
Ba!...Con sợ lắm!
Kí ức về ba là những mảnh vỡ của tuổi thơ đầy gai nhọn trong trái tim tôi. Hồi xưa, ba và mẹ lấy nhau do hôn ước đã định sẵn của hai bên gia đình. Tất nhiên chính cái hôn ước đó đã giết chết hạnh phúc hai con người. Trước khi làm đám cưới, mẹ tôi treo cổ tự vẫn trong phòng riêng, còn ba bỏ đi với người tình. Cuối cùng, mẹ được cứu sống và ba bị bắt về. Và tiệc cưới vẫn diễn ra như đã định.
Tôi, chính là kết quả của mối tình oan nghiệt ấy.
Tôi hận cả hai người họ, hận đã sinh ra tôi trên cõi đời này, hận cho tôi cuộc sống không khác gì một đứa trẻ mồ côi.
Từ sau khi lấy mẹ, ba tôi vẫn cư xử một cách bình thường. Ông thường về nhà muộn, nếu khi nào ông về trước 12 giờ đêm, khi ấy, tôi đoán ông và người tình vụng trộm kia đã xảy ra chuyện. Dĩ nhiên tôi chẳng quan tâm họ bị làm sao, cũng chẳng mong hai người sẽ chia tay.
Vì tôi không muốn thấy ông ở nhà.
Ba nghèo, ông làm việc ở một nhà máy và những đồng lương ít ỏi ấy chẳng giúp ích được gì cho gia đình. Vậy mà ông có thể hứa rằng...
Ba có thể làm tất cả vì con gái thân yêu...
Hiển nhiên tôi chẳng tin những điều ấy, đối với tôi, ông hãy hạnh phúc bên người tình bé nhỏ thì hơn.
Ba có thể cho con một cuộc sống hạnh phúc?
Ba không thể làm được đâu.
Một ngày như bao ngày. Tôi ngồi lặng lẽ trên bệ cửa sổ, ngắm nhìn từng đôi bươm bướm bay lượn trên những cành hoa. Bỗng khuỷu vai tôi ngứa ngáy nóng ran như muốn bung ra một đôi cánh của riêng mình.
Tôi muốn tự do như những con bươm bướm ấy.
Tiếng chân chống xe quẹt một đường khô khốc trên nền gạch lát. Tiếng bước chân vội vã nện mạnh xuống đất. Tiếng gót giày kéo lê. Tiếng đồ đạc đổ uỳnh xuống và tiếng đồ thủy tinh vỡ choang. Sau cùng là tiếng cãi vã kịch liệt của ba và mẹ.
Tôi không nghe thấy. Tôi không muốn nghe thấy.
Đôi mắt vẫn chăm chú nhìn những con bướm xinh đẹp bay đi, tiếng cánh vỗ nhẹ nhàng truyền đến tai tôi. Trong và rõ ràng lạ kì. Chúng đi rồi. Tôi thở dài. Nằm xuống chiếc giường lạnh, tôi kéo kín chăn, để bóng tối ôm lấy con tim và nước mắt chảy ngược vào trong.
Năm tôi 7 tuổi, có một bờ vai vững chắc để tôi dựa vào. Trên cánh đồng năm xưa ấy, có một người đã hứa sẽ ở bên cạnh tôi cả đời. Năm ấy, tôi muốn mãi là cánh diều trong bàn tay ba.
Năm 12 tuổi, tôi thích làm nũng với ba, vui thích đổi những điểm 10 chói lọi để lấy một cái xoa đầu dịu dàng của ba. Đổi những thành tích học tập lấy nụ cười của ba. Tôi đổi cả niềm tin và hi vọng giữ lấy bước chân ba.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...