[For Thiên Tỉ] Kuma Ngốc Anh Yêu Em!
Vào một ngày đẹp trời, chim ca líu lo trên cành. Từng giọt nắng lăng tăng nhảy trên hè phố. Khung cảnh đẹp là thế, ấy vậy mà con heo nào đó vẫn ngủ chổng mông trên giường không có dấu hiệu nào gọi là thức dậy đi học.Bỗng đâu đó một mùi hương ngào ngạt của thức ăn bay đến. Ngay cả cô đang ngủ mà cũng phải khịt mũi ngửi theo mấy lần.Ây da, đúng là tham ăn có khác. Bác quản gia gọi cô từ sáng đến giờ mà chẳng nhúc nhích, ấy vậy mà chỉ ngửi mùi thức ăn thôi mà cô đã muốn thức dậy rồi. Lăn qua lăn lại vài vòng cho tỉnh ngủ, cuối cùng thì thức dậy. Bước vào nhà vệ sinh là một Vy Anh uể oải, lượm thượm nhưng khi bước ra đã là một Vy Anh tươm tất mà cũng không kém phần tinh nghịch.Vừa bước xuống nhà đã thấy ba cô và honey đang ngồi đọc báo. Còn mẹ cô chắcc là ở trong bếp rồi.
-Ba yêu sàng hảo-cô hôn nhẹ vào má ba cô chào buổi sáng
-Honey, sàng hảo-cô cũng lặp lại một hành động tương tự với anh mình rồi nhanh chóng ngồi xuống cạnh anh
-Bảo bối, sớm-anh cũng bỏ tờ báo xuống mà đưa tay véo mũi cô
-Anh này, sao cứ thích hành hạ mũi của em thế nhỡ. Lúc nào cũng có chiêu này thôi-Vy Anh ôm mũi phản bác
-Ai bảo em mỗi lúc tức giận hay lái cái này cái kia ném vào mặt anh. Mặt anh cũng là khuôn mặt soái ca tu dưỡng bao năm chứ bộ-Duy Minh phản công
-Em…em…tại lúc đó anh đứng trước mặt em làm gì. Ăn phải đạn lạc là đúng rồi
-Thôi được rồi hai đứa. Vào ăn sáng đi. Mẹ con chuẩn bị chắc xong rồi đấy-ba cô giảng hòa cho hai anh em.Ba cô mặc dù rất thương con, nhưng mà lời của ông cũng rất có trọng lượng à nha. Ông chỉ mới nói vậy thôi mà hai anh em nhà này đã nín lặng mà đi vào ăn sáng rồi.
-Oa, hôm nay mẹ làm thức ăn cực kì ngon a~~~-Vy Anh nịnh nọt
-Con đó, lúc nào cũng vậy. Chỉ ham ăn là giỏi-mẹ cô gõ nhẹ vào đầu cô
-Đâu có đâu, tại mẹ nấu ăn ngon thôi. Mẹ là số một-cô đưa ngón tay cái về phía mẹ mình
-Em chân chó vừa thôi. Ăn nhanh rồi anh đưa em đi học. Hôm nay Thiên Tỉ không có ghé đâu. Nghe bảo là cậu nhóc phải đến tập đoàn có việc-Duy Minh
-Vậy hả.Được thôi.Em đi với anh-Vy Anh hơi thất vọng nhưng ngoài mặc vẫn bình thường.Anh cô cũng nhìn thấy. Đứa em của anh thật đúng là ngốc mà. Chỉ mới không gặp người ta một ngày mà đã vậy rồi
……………………………..
*Tại trường Mai Khê Hồ.
Chỉ còn 1’ nữa là đến giờ vào học. Các bảo vệ cũng bắt đầu chuẩn bị đóng cửa cổng.Đột nhiên một tiếng thắng xe chói tay vang lên
KÉTTTTTTT-sau âm thanh vang dội ấy, một chiếc xe thể thao màu đỏ số lượng có hạng dừng trước cổng trường.Trên xe, một chàng trai bước xuống với dáng vẻ vô cùng vô cùng vô cùng ….SOÁI (chuyện quan trọng phải nói ba lần).Anh quay bước qua cửa xe phụ bên cạnh đưa tay định mở cửa. Vậy mà tay chưa kịp chạm vào thì cánh cửa đã mở.Một cô gái vô cùng vô cùng vô cùng xinh đẹp vội vã bước xuống quay nhìn anh với dáng vẻ trách móc
-Tại anh đấy, suýt nữa là bị trễ học rồi đấy-Vy Anh nhìn anh mính trách móc
-Xin lỗi mà, lần sau sẽ cố gắng-Duy Min đưa khuôn mặt gải vờ cún con đầy tội lỗi nhìn về phía em mình
-Em đi đây. Tạm biệt-Vy Anh
-À, mà khoan đã bảo bối. Trưa nay anh có cuộc họp quan trọng, em tự đón xe về nhé
-Cũng được, trưa nay em tự về. Anh đi làm việc của mình đi. Bye bye-cô đưa tay chạm biệt anh rồi nhanh chóng bước vào trường. Anh thấy cô đã vào trường rồi cũng nhanh chóng lên xe đến công ty.Còn mấy chú bảo vệ định đi đóng cửa nãy giờ thì sao. Họ cứ mãi nhìn cặp tuấn nam mĩ nữ này mà quên mất công việc của mình.Đến khi cả hai đã biến mất rồi mà họ vẫn còn nhìn theo tiếc nuối”Con nhà ai mà sinh khéo đến vậy chứ”-suy nghĩ chung của họ.
>>>>>>>.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...