Trên xe từ sân thi đấu của Saint về căn cứ nhà mình, bốn tuyển thủ đang nghỉ ngơi, nhất thời không có ai nói chuyện, lão Kiều luôn nhìn điện thoại di động, thỉnh thoảng tanh tách chụp lại màn hình, đi xe được hơn nửa tiếng lão Kiều đặt điện thoại xuống, dụi dụi con mắt, hỏi, "Có thể bắt đầu chưa?"
Dư Thúy mở mắt ra, khẽ cau mày.
Chu Hoả vừa mới dùng weibo chính thức của Free xin lỗi fan, nghe vậy mờ mịt hỏi, "Bắt đầu cái gì?"
"À, cậu không biết." Lão Kiều chậm rì rì nói, "Thói quen từ xưa ở FS, thủ tục cần thiết sau thua thi đấu, đại hội chia lỗi."
"Có cái lỗi gì?" Chu Hoả mới vừa phát xong weibo đã thấy không ít bình luận chói mắt, vốn đang nén giận, hắn luôn khéo đưa đẩy, nhịn bình phun mấy tiếng lại tiếp tục nghe lời này thật hơi không nhịn được, hết sức để giọng điệu mình hoà hoãn, "Tôi tuy rằng không biết chơi trò chơi này lắm, mà vẫn xem được, không được nữa thì nghe bình luận viên nói, ngày hôm nay trong tình huống như vậy thua một trận thi đấu thường quy không đến nỗi là tội lỗi lớn thế nào chứ? Làm sao? Còn không thể thua?"
Weibo chính thức của chiến đội bình thường là Chu Hoả quản lý, vừa nãy từ bắt đầu ván thi đấu thường quy đầu tiên, lúc Free hơi yếu thế đã có bình phun vào gửi tin nhắn riêng đến weibo chính thức, có mấy lời quả thật không thể đọc nổi, bình phun ngu ngốc không suy nghĩ đến chiến thuật Saint giấu trời khắc với Free, không suy nghĩ đến tuyển thủ là người không phải máy móc, nói chung mấy người thua nghĩa là thua, thua phải bị phun.
Liên minh không bao giờ thiếu mấy bình phun ngu ngốc, Free rốt cục thua một trận thi đấu, mấy anti vốn nhìn không vừa mắt Free hoặc là không vừa mắt riêng một tuyển thủ nào đó cuối cùng đã có cơ hội tốt, trả lời xuống phía dưới weibo chính thức của Free nhanh hơn cả fan.
Chu Hoả vừa nghĩ may mà mình quản lý weibo chính thức vừa không nén được cơn giận, lúc này vừa nghe đến lão Kiều "chia lỗi" ván này, nhịn một lúc rốt cục không nhịn nổi, nói, "Có thi đấu thì có người thắng kẻ thua, ai quy định chiến đội chúng ta không thể thua? ! Mới vừa thua một trận, lúc trước thắng liên tiếp đó còn không nhìn thấy? Xem có được hay không? Đây chỉ là một trận thi đấu thường quy! Tôi không hiểu nổi, tại sao những chiến đội khác thua thì không đau không ngứa, đến phiên chiến đội chúng ta lại tội đáng muôn chết? Chiến đội chúng ta lấy nhiều tiền ở chỗ liên minh hơn những chiến đội khác hay là thế nào? ! Thiếu ai thứ gì sao? Tuyển thủ trâu bò, chiến đội thành tích tốt là thành lỗi sai đấy à? Chiến đội như vậy thì không thể thua có phải không? !"
Chu Hoả một lần nói hết, bên trong xe im lặng đến nỗi nghe được cả tiếng kim rơi.
Chu Hoả bình thường luôn gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, lần đầu tiên cảm xúc mạnh như vậy, tất cả mọi người trong xe đều sửng sốt.
"À..." Lão Kiều cẩn thận nhìn Chu Hoả, chần chờ nói, "Quản lý Chu, hai ta lúc trước không thân quen lắm, tôi cũng không hiểu rõ lý lịch của cậu, cậu là..."
Lão Kiều càng lúc càng cẩn thận hỏi, "Tôi lớn mặt hỏi một câu, cậu lần đầu kinh doanh chiến đội cực kì tuyến đầu sao?"
Chu Hoả: "..."
Chu Hoả nghẹn khuất nói, "Trước đây ở NSN làm phó quản lý, cũng không có chiến đội nào nổi danh hơn NSN."
Chu Hoả không cam tâm thừa nhận nói, "Lý giải của tôi đối với game đều như nhau, công tác sở trường cơ bản vẫn là mảng hoạt động kinh doanh, thật sự đối với chuyện thi đấu tôi chưa từng quản lý."
"Nhìn ra rồi." Puppy kéo tai nghe xuống, chậm rãi xoay người nói, "Chào mừng đi đến lĩnh vực của thần, có câu anh nói rất đúng, chiến đội thành tích tốt chính là tội, được rồi, làm nhanh lên nhanh lên."
Lão Kiều liếc mắt nhìn Thời Lạc, lại dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến nhìn Dư Thúy, Dư Thúy dựa vào chỗ tựa lưng, trầm mặc một lát mới nói, "Đọc."
Thần Hoả kéo tai nghe xuống, bất đắc dĩ nói, "Đến đến đến."
Chu Hoả như trước hoàn toàn chưa hiểu tình hình, nhìn mọi người xung quanh một cái, "Đến cái gì?"
Thời Lạc mở ra ánh mắt dao phay, túm lấy mái tóc ngắn ngủn, sắc mặt không tốt nhìn về phía lão Kiều.
"Bắt đầu, Puppy cay độc nhất, đọc Puppy trước." Lão Kiều nhìn từng tấm ảnh chụp màn hình trên diễn đàn, không có tình cảm gì chầm chậm đọc, "Cả ngày phát sóng trực tiếp đến nỗi không lợi hại nổi, đến thi đấu thật cũng té ngã, ván đầu tiên bắn tỉa di chuyển như người mới, cũng nên biết hẳn phải chi viện trước chứ? Ở phía sau chờ viếng mộ hay là thế nào?"
"Puppy vốn có kỹ thuật bắn súng vững vàng đặc sắc, mà bây giờ càng ngày càng dở, tránh chiến quá đáng, lớn hơn vài tuổi đánh càng dè dặt hơn, cảm giác như là biến Free thành đội dưỡng lão."
"Puppy đặc sắc cái rắm, một tên tránh chiến không góp sức đánh mà khen bao nhiêu năm rồi? Còn dự định khen đến khi nào nữa? Còn có, xin hỏi ai cần cậu ta tránh chiến?"
"Năm đó sau khi bị bán đến Thánh Kiếm, Puppy bị treo biển hành nghề đầu tiên cũng không phải không có lý do, Thánh Kiếm chỉ chừa ra dạng tuyển thủ gì, đều hiểu đều hiểu."
"Puppy đúng là vô dụng nhất trong Free, không có bệnh chứ? Tôi nhất định phải nói..."
"Chờ chút." Chu Hoả trợn mắt ngoác mồm đánh gãy lão Kiều, thất thanh nói, "Cậu làm cái gì đó? ! Chiến đội người khác thua thi đấu phải chặn tất cả nền tảng công cộng và phần mềm xã giao không cho tuyển thủ xem, cậu còn tự mình đọc cho bọn họ nghe? ! Tự mình tấn công tâm lý của đội mình?"
"Đúng vậy." Sắc mặt lão Kiều như thường, hỏi ngược lại, "Không thì sao? Chờ chính tuyển thủ lúc lên mạng vô tình nhìn thấy đột ngột sụp đổ không chịu được? Nếu như bọn họ tiếp xúc với những thứ này trước giờ thi đấu thì phải làm sao? Trước thi đấu đột ngột sụp đổ, ai chịu trách nhiệm?"
Chu Hoả á khẩu không trả lời được, một lúc lâu sau nói, "Vậy cũng không thể..."
"Cậu cho rằng..." Lão Kiều dừng lại, hỏi, "Ngày hôm nay ván thi đấu đầu tiên gặp phải bất ngờ như vậy, còn thua, quay lại ván thứ hai bọn họ có thể nhanh chóng thoát khỏi cảm xúc tiêu cực, là làm sao làm được?"
"Cậu nghĩ rằng tất cả thành viên bọn tôi đều là kẻ ác tố chất tâm lý mạnh là thế nào luyện ra?"
Chu Hoả cứng lại.
Nhớ lại giai đoạn đầu xây dựng đội, cảnh tượng mọi người không cần chuyên gia phụ đạo tâm lý, cổ họng Chu Hoả đột nhiên căng thẳng.
Lão Kiều bình tĩnh nói, "Nói cả đội đều là người giàu kinh nghiệm, mà lớn tuổi nhất thật ra mới 21, từ nhỏ đã lão luyện như vậy là từ đâu ra, lại trước đó vài năm, lúc đội bọn tôi đều là vị thành niên đây, người lớn nhất trong chiến đội chỉ mới 17, gặp phải tình cảnh gì cũng đều phải mau chóng thích ứng, chỉ dựa vào tố chất tâm lý mạnh, chưa đủ."
"Làm sao để có tố chất tâm lý mạnh?" Lão Kiều quơ quơ điện thoại di động trên tay, "Một nửa trời sinh, một nửa luyện ra."
"Cậu còn sợ bọn họ bị bình phun làm lay động?" Lão Kiều bật cười, "Quả thật có tuyển thủ tố chất tâm lý không tốt, bị một ngàn bình phun nói là vô dụng sau đó không còn tự tin với thao tác của mình bó chân bó tay biến thành vô dụng thật, mà cậu yên tâm đi, mấy cậu này đây còn chưa đến mức bị bình phun lay động thành què, chịu được."
Cổ họng Chu Hoả nghẹn lại, theo bản năng muốn che chở mấy tuyển thủ nhà mình, mà nhịn chốc lát, cũng không nói nữa.
Chu Hoả am hiểu nhất là hoạt động kinh doanh của chiến đội, thật sự liên quan đến bộ phận thi đấu Chu Hoả chỉ là người ngoài nghề, là một quản lý, huấn luyện viên huấn luyện tuyển thủ làm sao, hắn đúng thật không có quyền nhúng tay.
Nghe ý của lão Kiều, đây là hình thức huấn luyện nhất quán của chiến đội, càng không thể xen vào.
Chu Hoả cắn răng, đè xuống cơn giận quay đầu liếc mắt ra hiệu đội quay phim.
Lão Kiều tiếp tục nói, "Tiếp theo là Thần Hoả..."
"Thần Hoả bây giờ chỉ có thể ngu ngốc xông lên? Ván thứ hai lên mãi lên mãi còn không để yên, Thiên Sứ Kiếm cướp vợ của cậu ta hay là làm sao?"
"Tuy là tôi không chơi game mấy, mà xem không ít trận thi đấu, hai trận đều chẳng nhìn ra trò gian gì, chỉ thấy Thần Hoả giống như đầu heo xông tới."
"Ván thứ hai giai đoạn đầu Free đang làm hao mòn kinh tế của Saint, mà tôi cứ cảm thấy Thần Hoả như đầu heo, căn bản không phải đang hao mòn kinh tế."
"Làm hao mòn kinh tế cái rắm, Thần Hoả vốn thích kích động, chắc chắn là không ai bảo cậu ta lên, tự cậu ta muốn lên thôi."
"Vọt tới cuối cùng cũng không thắng, có ý nghĩa gì? Đừng lấy Thiên Sứ Kiếm số may làm bia đỡ đạn, vận may cũng là một loại năng lực đúng không?"
"Cho nên Thần Hoả đến cùng có thể đánh cẩn thận hơn một chút không?"
Lão Kiều lật qua lật lại, nói, "Thần Hoả hết rồi."
Thần Hoả cười nhạo một tiếng, "Đợt bình phun này không được rồi, tới tới lui lui cũng chỉ có một câu như vậy, mắng nhiều thế mà không có một câu nào có thể đâm vào lòng tôi được."
"Tiếp sau đến Thời Lạc..." Lão Kiều dừng lại, lần nữa nhìn về phía Dư Thúy, do dự hỏi, "Đọc không?"
Thời Lạc lạnh lùng nói, "Đọc."
Dư Thúy không lên tiếng, ngầm cho phép.
Lão Kiều âm thầm hít một hơi, chậm rãi nói, "Có sao nói vậy, Thời Lạc có phải khối u ác tính của cả đội không? Lúc thi đấu ván thứ hai, sắc mặt cậu ta kém nhất."
"Trạng thái này của Thời Lạc, xác định có thể đi thi đấu thế giới? Thua thi đấu còn đen mặt, không biết khống chế."
"Bày sắc mặt đó cho fan nhìn chứ sao, nếu không nhóm fan nữ của cậu ta làm sao đau lòng? Các chị gái còn rất thích Thời nhãi con người ta đó, từ năm ấy bị Whisper bán đã hút đủ nhóm fan nữ, bây giờ dựa vào làm fan nữ đau lòng để được yêu mến thôi ấy mà."
"Ỷ vào đẹp trai thu hút fan, không biết có thể kéo dài được bao lâu."
"Tuy rằng ván thứ hai Thời Lạc không có sai lầm gì, mà ai có thể đảm bảo, nếu cảm xúc của cậu ta tốt hơn, không chừng có thể phát huy cực kì ưu tú? Cậu ta cũng không phải không thể hiện được!"
"Ba người kia điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, chỉ có Evil không được, không phải tôi cay nghiệt, vừa nhìn là biết cậu ta không chịu nổi thi đấu thế giới."
"Phân tích hợp lý, Whisper là niệm tình cũ mua Evil vào chiến đội, đúng... Đúng.."
Lão Kiều liếc mắt nhìn Thời Lạc, ho khan nói, "Phía sau cũng không có gì..."
Thời Lạc mở miệng nói, "Đọc cho xong."
Thời Lạc nhỏ tuổi nhất, trước đây ở FS cũng chưa phải chịu kiểu huấn luyện tâm lý này, lão Kiều đối với Thời Lạc vẫn hơi mềm lòng, thấy Thời Lạc kiên trì mới tiếp tục cắn răng đọc, "Whisper niệm tình cũ mua Evil vào chiến đội, đến cùng có trợ lực gì cho chiến đội hay không?"
"Có con mẹ mấy người! Trợ lực con mẹ mấy người!" Chu Hoả rốt cục không thể nhịn được nữa, "Tay Đột Kích đứng đầu nước mùa giải trước, mấy người nói tôi nghe có trợ lực hay không? ! Cậu nói cho tôi nghe! Không được tôi không nhịn được, cậu gửi ảnh chụp màn hình qua cho tôi tôi muốn dùng acc clone phun cái người này! Phắc con mẹ nó, cậu gửi ảnh chụp màn hình qua cho tôi! ! !"
"Bình phun nói, đâu có ai nói cái này là đúng." Lão Kiều bất đắc dĩ, "Đây không phải là đang để cho bọn họ tránh mẫn cảm? Cậu so đo với bình phun ngu ngốc làm gì? Chỗ này còn xả đầy thứ kỳ quái đây, tôi cảm thấy không cần thiết đọc cho Thời Lạc, cậu có muốn nghe hay không?"
Chu Hoả cả giận nói, "Không được!"
Thời Lạc nhẹ nhàng hô hấp.
Từ lúc lên xe tới bây giờ, trong lòng Thời Lạc liên tục nghĩ đến một câu nói:
"Đây đều là những thứ Dư Thúy từng trải qua."
Mình bây giờ đang ăn những khổ Dư Thúy từng trải, chịu những tội Dư Thúy từng chịu.
Bạn trai của mình, từ thật lâu trước đây, chỉ một mình một ngựa chống lại những thứ này.
Thời gian đó Dư Thúy còn rất nhỏ, một thân một mình, không có mình, không có đồng đội, chỉ có tên Quý Nham Hàn đáng chết.
Mình thì sao? Lớn hơn Dư Thúy lúc đó vài tuổi, còn có chiến đội có thể nương thân, có đồng đội đáng tin tưởng, có bạn trai luôn luôn cố gắng an ủi mình.
Có cái gì không thể chịu được?
Bạn trai của mình tại lúc bằng tuổi mình đã có thể đối cứng với tên ngu ngốc Quý Nham Hàn.
Mình lại chỉ vì chút tức giận đó mà léo nha léo nhéo, quá mất giá.
Trực tiếp nghe mấy lời rác rưởi của đám bình phun rất buồn nôn, nhưng đối với rèn luyện tâm lý mà nói, quả thật có hiệu quả.
Chiến đội mình đều là người không tim không phổi, tất cả đều có thể tại lúc thi đấu nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, mình không thể kém hơn người khác.
Thời Lạc lúc này thật sự không sợ cái gì nữa, nhìn về phía lão Kiều nói, "Anh tiếp tục đọc, không chịu nổi tôi là cháu trai."
"Không cho đọc!" Chu Hoả tức giận đến trắng bệch mặt, "Tôi làm thịt đám ngu ngốc này, dựa vào cái gì mắng tuyển thủ của tôi như thế? ! Lương của tuyển thủ cũng không phải mấy tên ngu ngốc này trả!"
Thời Lạc cau mày, lạnh lùng nói, "Đọc, tôi nghe xem còn có cái gì càng kỳ quái hơn."
Lão Kiều nhìn Chu Hoả với Thời Lạc nói qua lại, cuối cùng nhìn về phía Dư Thúy.
Dư Thúy cụp mắt, "Đọc."
Những người khác không biết quan hệ của hai người, Chu Hoả lại rõ rõ ràng ràng, giận không có chỗ phát tiết, "Dư Thúy! Cậu thì giỏi rồi! Không có ai lòng dạ sắt đá được như cậu!"
Dư Thúy đã lên tiếng, lão Kiều cũng không quan tâm nữa, lật qua lật lại mấy tấm ảnh, tiếp tục đọc, "Evil không có sai lầm là có thể không phun? Trạng thái kia của cậu ta là cái gì? Cậu ta không thể giống với ba người kia, thua thoải mái một chút? Cười một cái? Có tí khí phách của chiến đội tuyến một? Tố chất tâm lý căn bản không được."
"Ván thứ hai kết thúc vừa nhìn Evil là thấy trạng thái lạnh, Whisper còn đầy mặt lo lắng nhìn cậu ta, không biết có ai chú ý hay không, hai người này vẫn luôn tương tác ánh mắt, mẹ nó, không biết là đang giở trò vẹo gì."
"Dù sao bây giờ càng lúc tôi càng tin lời fan nữ nói, Thời Lạc nói không chừng là đã cùng với Dư Thúy ở bên nhau rồi!"
Thời Lạc đột nhiên sặc một cái, nghiêng đầu dùng mu bàn tay che miệng, ho khan vài tiếng.
Chu Hoả: "...."
Sắc mặt Dư Thúy trong chốc lát cũng hơi không tự nhiên.
Lão Kiều xoè tay, ngay thẳng nói, "Làm người khác tức giận như thế các cậu cũng muốn nghe? Đây hoàn toàn là đang cắn loạn."
"Phắc con mẹ nó..." Môi Thời Lạc khẽ nhúc nhích, không một tiếng động lầm bầm, "Bình phun ngu ngốc, mắt mù cũng biết nhìn ra..."
Cơn giận của Chu Hoả trong nháy mắt giảm đi một nửa, không dễ chịu lắm cử động, nói, "Được rồi, cậu...Cậu đọc Dư Thúy đi."
"Tôi đang định đọc đây, còn không phải là vì bị các cậu đánh gãy?" Lão Kiều bất mãn nói, "Dư Thúy à."
"Dư Thúy mặc dù không có sai lầm rõ ràng gì, nhưng mà cậu ta lại không đoán được chiến thuật Saint chuẩn bị kỹ càng, còn không nên phun? Hơn nữa thi đấu kết thúc cậu ta làm cái gì không chịu đi? Còn đứng chờ vị thiếu gia Thời Lạc kia! Mẹ nó, cẩu nam nam! Nôn!"
Lão Kiều đọc xong nhìn mấy người, đầy mặt mờ mịt, "Các cậu...Tại sao không tức giận?"
Cẩu nam nam thứ nhất Dư Thúy thành khẩn nói, "Bọn nhổ nước bọt mắng giỏi lắm, nói có sách mách có chứng, tôi không có mặt mũi tức giận."
Lão Kiều gật đầu, yên tâm, "Duy trì trạng thái này, được rồi, nghe xong bỏ qua, sắp về đến căn cứ, mọi người nên làm gì thì làm đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...