Lần nghỉ giữa trận thứ hai, Chu Hoả không còn lòng dạ chăm sóc cho mấy tuyển thủ, chỉ moi tim cào gan hận không thể đào cái hầm ngay tại chỗ chui sang phòng nghỉ Thánh Kiếm xem vẻ mặt bọn họ thế nào.
"Bị chúng ta giành được hai điểm, tôi cực kì thắc mắc bây giờ bọn họ còn có thể thảo luận cái gì?" Chu Hoả là tò mò thật, "Còn chẳng bằng mời thiên tài marketing tôi đây qua thảo luận, xem sau thi đấu nên quan hệ công chúng thế nào, vòng bảng khống chế điểm khống chế luôn mình chết tại tứ kết, cái vấn đề quan hệ công chúng này không phải ai cũng giải quyết được, ở chỗ tôi còn một bản thảo quan hệ công chúng nếu thua thi đấu chưa dùng tới, có thể tặng miễn phí cho bọn họ..."
Thắng hai ván, vẻ mặt lão Kiều thả lỏng hơn rất nhiều, chế giễu nói, "Không phải ngày hôm qua diễn tập ông chủ cũ NSN của cậu nguyền rủa mình một phen à, bảo không chừng sẽ chết tại tứ kết, muốn quản lý trước là cậu viết cho một bản thảo quan trọng sao? Không cho NSN lại cho Thánh Kiếm?"
"Thà cho giặc ngoại, còn hơn làm ô sin cho người nhà." Chu Hoả lắc đầu, phất phất tay, "NSN chưa dùng đến cái này, bọn họ không xứng thua."
Thời Lạc nở nụ cười, nhận lấy hai miếng dán giữ nhiệt nhân viên đưa cho dán lên tay, đi tới bên cạnh lấy áo khoác mình, cầm ra một hộp thuốc lá.
"Đừng lơ là, cẩn thận 2-3 lại khổ." Dù biết tỉ lệ này rất nhỏ, lão Kiều vẫn không dám thả lỏng quá mức, nhìn về phía Thời Lạc với Thần Hoả, "Còn ổn không? Tôi nói thật...Ván này là các cậu liều sống liều chết mới qua, nếu giữa lúc đó mà có vấn đề gì là xong luôn, thật sự không ổn định đến thế."
"Đã biết." Thần Hoả gật đầu, "Tôi cũng nói thật, không biết Thời Lạc còn chịu nổi không, mà tôi thật sự muốn gãy tay rồi."
Thần Hoả nhìn về phía mấy người, "Nhưng vẫn có thể chịu được."
"Ván tiếp theo đổi chiến thuật, chúng ta không phải chỉ chuẩn bị bằng này." Dư Thúy nhận lấy nước ấm nhân viên đưa cho uống hai ngụm, "Mở màn đánh cho bọn họ tỉnh mộng ảnh hưởng đến tâm lý là được, ván cuối đổi chiến thuật chơi một chút."
Chuyên gia phân tích dữ liệu với Dư Thúy liếc mắt nhìn nhau, gật đầu, "Ok, mà áp lực vẫn dồn về cậu, cậu gánh vác được là được."
Cả phòng đầy người, lần đầu Thời Lạc không tránh người khác, trực tiếp đốt một điếu thuốc trong phòng, cúi đầu hít sâu một hơi.
Tỉ mỉ nhìn kỹ, có thể thấy hai tay Thời Lạc đang đau đến phát run.
Nếu không phải quá muốn thắng, hai ván đầu thật sự sẽ không liều mạng như vậy.
Chu Hoả thỉnh thoảng liếc nhìn lên màn hình trực tiếp, trong lòng hơi sốt ruột.
Tại sao còn chưa chiếu?
Tại sao còn đang chiếu quảng cáo của nhà tài trợ?
Tính theo thời gian tạm nghỉ giữa trận lúc vừa nãy, bây giờ hoàn toàn có thể chiếu video của nhà mình, tại sao đến phiên mình lại dài dòng không chịu chiếu? Nhắm vào nhà mình phải không? Tí nữa vào trận cũng chưa thấy, tuyển thủ lại vào phòng cách âm, không xem được cái đếch gì, còn có tác dụng à?
Chu Hoả liên tục nhìn về phía màn hình trực tiếp, chuyên gia phân tích dữ liệu thương hại nhìn người lần đầu vào thi đấu thế giới này một lát, đi tới bên người Chu Hoả bất đắc dĩ giải thích, "Đừng trách đạo diễn, trách tuyển thủ của anh đi có được không?"
Chu Hoả nhíu mày nhìn chuyên gia phân tích dữ liệu, chuyên gia phân tích dữ liệu phất tay, "Người ta đã tài trợ rồi, trận BO5 này anh phải để người ta chiếu hết quảng cáo ra chứ, vốn có thể chiếu quảng cáo trong bốn lần nghỉ giữa trận, thế nhưng nhà của anh vừa bắt đầu đã ăn 2-0, lỡ như ván sau tuyển thủ nhà anh thắng luôn, vậy làm gì có nghỉ giữa trận lần ba, anh muốn bảo ban tổ chức cho nhà tài trợ leo cây hả? Ban tổ chức dám sao?"
Chuyên gia phân tích dữ liệu bĩu môi, "Không dám, nhưng bọn họ dám cho anh leo cây."
Chu Hoả: "...."
Chuyên gia phân tích dữ liệu bất đắc dĩ nhìn màn hình trực tiếp, "Mà anh vẫn chẳng thể nói gì, là các anh cưỡng ép rút ngắn thời gian quảng cáo của người ta, bây giờ chỉ có thể chiếu hết quảng cáo ra thôi, trách ai được?"
"Trách tôi..." Chu Hoả trăm suy ngàn tính cũng không ngờ còn cách nói thế này, nghẹt thở, "Trách tuyển thủ nhà tôi quá vô lý...Là tôi tự làm tự chịu."
Chu Hoả tức đau ngực, lại không thể nói với mọi người, chỉ có thể trơ mắt xem liên tục từng cái quảng cáo một, đến lúc nhân viên công tác đến nhắc nhở tuyển thủ lên sân thi đấu, quảng cáo vẫn còn đang chiếu.
Chu Hoả từ bỏ, cười khổ, không trông cậy video làm gấp rút của mình được phát lên nữa, chỉ có thể tiếp tục làm chuyện phải làm, treo lên nụ cười hô cố lên bảo mấy tuyển thủ ra khỏi phòng nghỉ.
Vừa bắt đầu đã 2-0, fan Trung Quốc tại hiện trường đã bắt đầu nháo nhào cả lên, trong thời gian nghỉ giữa trận hô hào cổ vũ không ngừng, trọng tài bên Free đang dẫn tuyển thủ vào tham gia ván mới cũng cố ý để mọi người dừng lại trước phòng cách âm, có ý tốt muốn cho tuyển thủ thấy fan nhà mình cuồng nhiệt đến thế nào.
Mà ngay lúc này, quảng cáo dài dòng cuối cùng cũng chiếu xong, mặt Thần Hoả đột nhiên xuất hiện trên màn hình lớn, fans ở giữa sân bắt đầu điên cuồng gào chói tai.
Trọng tài cũng sửng sốt, "Các cậu cũng có video quay trước hả?"
Vẻ mặt Thần Hoả mờ mịt, "....Đâu có, á..."
Sắc mặt Thần Hoả biến hoá, "Mấy hôm trước, Chu Hoả nói tôi quay một video, bảo là tháng sau câu lạc bộ họp thường niên tròn một năm sẽ dùng tới, cho nên nói tôi không cần xấu hổ, có lời gì thật tâm thật lòng muốn nói, nên...là...không...phải...chứ..."
Vẻ mặt Thần Hoả cứng đờ, "Cho nên, các cậu, cũng quay hả?"
Ba người còn lại của Free: "..."
Puppy vỗ mặt, hối hận cũng đã muộn, "...Tôi cũng quay."
Thời Lạc phản ứng rất nhanh, quay đầu lại nhìn trọng tài, "Phòng của đạo diễn ở đâu? Hoặc là phòng điều khiển điện của các anh ở chỗ nào?"
Trọng tài lần đầu gặp phải tuyển thủ theo con đường ngang ngược thế này, nuốt nước miếng, từ chối viết đầy mặt, "Evil, má nó, sắp từ tứ kết vào vòng trong rồi, cậu tiền đồ tốt đẹp, đừng ở lúc này không chấp hành kỷ luật bị cấm thi đấu..."
Trọng tài nhìn Dư Thúy cầu cứu, hy vọng đội trưởng Free có thể duy trì kỷ luật một chút, mà không nghĩ tới Dư Thúy thi đấu giải luôn treo vẻ hờ hững vẻ mặt lúc này cũng loé lên một tia không tự nhiên, tỉ mỉ nhìn thật kỹ, tai Dư đội trưởng vậy mà hơi đỏ, lúc đối diện còn nhanh chóng tránh ánh mắt đi.
Trọng tài ngơ ngác, "Đến cùng là các cậu nói mấy thứ đại nghịch bất đạo gì thế? Nói rất khó nghe sao? Các cậu yên tâm, nếu nói thô tục, tổ đạo diễn chắc chắn sẽ tắt tiếng cho các cậu."
"Thì là không khó nghe, mới thật không tiện để bị chiếu ra..." Thần Hoả nhìn dung nhan của mình trên màn hình lớn, tuyệt vọng nhắm mắt, "Tóc rối như vậy, phắc cả nhà Chu Hoả..."
Trọng tài lần đầu thấy tất cả kẻ ác đội này bối rối như vậy, tốt bụng nói, "Nếu không các cậu đi vào phòng cách âm đi? Đi vào là không nghe thấy nữa."
Bốn người hơi chần chờ, vẫn không muốn chạy lắm.
Mỗi người chỉ quay phần của mình, không hề biết người khác nói gì, bây giờ lại hơi hơi tò mò.
Dù sao lúng túng thì cùng nhau lúng túng, muốn chết cùng chết, mấy người đều muốn xem ai sẽ xấu hổ nhất.
Mười phút sau, ván thi đấu thứ ba của Free và Thánh Kiếm chính thức bắt đầu.
Trong phòng cách âm, lúc chờ thi đấu bắt đầu, bốn người Free không ai tấn công tâm lý ai nữa.
Qua một phen tấn công tâm lý của quản lý Chu, mọi người còn đang tiêu hoá, tạm thời không còn hơi sức lo lắng cho nhau.
Đếm ngược kết thúc, lần này bốn người không xông ra đầu tiên.
Thay đổi chiến thuật, ván này mọi người không tiếp tục tấn công nhanh nữa, Dư Thúy bắt đầu từ Thần Hoả, lần lượt bao lá chắn cho mọi người.
Trong video vừa nãy.
Thần Hoả nhìn camera hồi lâu, tự mình thiếu tự nhiên nở nụ cười trước, "Phắc, thật lúng túng...Phải quay cái này."
"Đầu tiên nói với Dư Thúy, Dư Thúy..."
Thần Hoả nhìn ống kính ngừng lại, lại thêm một lúc lâu, nở nụ cười, dụi dụi mắt, chậm rãi tiếp tục nói___
"Tự dưng nhớ tới...Cậu thật ra còn nhỏ tuổi hơn tôi."
"Rõ ràng tôi là anh của cậu, vậy mà....Chưa từng chăm sóc cho cậu, có thể để người không tim không phổi tôi đi đến đây....Dù sao cũng là nhờ cậu."
"Tuy rằng cậu chưa từng vú em cho tôi, nhưng cậu chính là Trị Liệu Sư tốt nhất của tôi."
"Nói chung...Thôi, nói Puppy."
"Puppy, lúc trước tôi luôn nói cậu phát sóng trực tiếp cọ nhiệt của mọi người, câu đó không phải thật, đừng để tâm."
"Tuy rằng tôi biết cậu cũng không để ý."
"Thời nhãi con...."
"Cũng không biết làm sao mà từ ngày cậu vừa vào đội, hai chúng ta đã cả ngày cấu xé lẫn nhau, mà thật ra tôi chưa từng khó chịu cậu."
"Với lại tôi nói cho cậu một bí mật, năm đó hai chúng ta ăn xiên nướng đánh nhau...Đúng là tôi ăn hết xiên cậu gọi, tại cậu chọn quá hợp khẩu vị tôi, ầy....Vốn cũng không muốn nói ra đâu."
"Cứ như vậy đi, tôi đi gọi Puppy đến?"
Trên sân thi đấu, Puppy theo sắp xếp của chiến thuật bắt đầu tính nước, quý trọng đạn, không lỗ mãng cũng không xông lên, chỉ đứng phía sau mở ống ngắm yên tĩnh làm đôi mắt, đúng lúc báo vị trí cho mọi người.
Thánh Kiếm sống sờ sờ bị Free hành hạ hai ván, ván này vừa mở màn đã tập trung tinh thần cao độ, chuẩn bị đập nồi dìm thuyền chiến đấu chính diện đến cùng với Free, mà liều mạng xong một phen lại phát hiện Free đột nhiên không xông lên nữa, tuyển thủ Evil ván vừa nãy cứ như thần chết bây giờ lại còn lén lút đi bên sườn bản đồ.
Puppy báo vị trí cho Thời Lạc, đối phương vừa đến, bốn người Free sẽ lập tức tụ họp, đánh trả xong lại chia ra đi, không truy đuổi cũng không lôi kéo, không ai mãi lén lút đi sườn bản đồ, chỉ đông một chỗ tây một chỗ, không hoang mang tí nào.
Trong video lúc trước.
Puppy bất đắc dĩ nhìn ống kính, "Tôi sợ nhất là phần này, nói cái gì đây?"
"Đầu tiên là Dư Thúy."
"Cũng...Không khen cậu ta cái gì nữa, Dư tra nam tốt thế nào, thật ra mọi người đều biết rõ, chỉ có thể nói."
"Nếu không phải là cậu, lúc trước tôi cũng sẽ không theo cậu đến trời nam đất bắc."
"Cảm ơn, nhờ có cậu, bây giờ tôi đã có thể hoàn toàn thoải mái, có thể không có việc gì sẽ đi phát sóng trực tiếp, yên tâm ở câu lạc bộ đánh thi đấu."
"Nói đến Thần Hoả."
"Bình thường luôn nói cậu không tim không phổi, thật ra tôi biết...Cậu không phải."
"Năm đó tôi bị Thánh Kiếm bán, Dư Thúy lại đóng cửa tắt đèn huấn luyện, bọn tôi không liên lạc được, thời gian đó là nhờ có cậu."
"Cả ngày nghĩ cách làm cho Dư tra nam vui, nghĩ cách cách nửa châu Âu chăm sóc tôi...Cảm ơn."
"Thời Lạc..."
"Nghiêm túc nói một lần vậy, ài thật xấu hổ."
"Thời nhãi con, muốn nói với cậu..."
"Quãng thời gian khó khăn nhất đó...Mấy người bọn tôi ở châu Âu không dễ chịu, cậu ở trong nước hẳn là cũng không dễ chịu."
"Từ ngày cậu tiến vào đội, cậu đối với tôi cũng không khác với Thần Hoả."
"Từ xưa đến nay cậu không phải người ngoài."
Trên sân thi đấu, Puppy nhắc Thời Lạc có người muốn đi tới bọc đường, Thời Lạc gật đầu ra hiệu đã nghe thấy, nói rất nhanh, "Không cần, chỉ có hai người, một mình tôi có thể xử lý được."
"Em chắc chứ?" Dư Thúy với Thần Hoả đang thủ mấy người hàng trước của Thánh Kiếm, "Đừng chết, biết chưa?"
"Đã biết, không cần đến." Thời Lạc tập trung cao độ, dựa vào âm thanh nhỏ bé vang lên trong tai nghe phán đoán vị trí của đối thủ, tránh ở phía sau vật chắn thả xuống một bình tinh lọc, làm xong không khỏi bại lộ vị trí, Thời Lạc nhanh chóng chuyển tới sau một vật chắn khác, vác súng chuẩn bị phòng thủ đối phương một phen.
Cùng lúc đó, Dư Thúy Thần Hoả ở chính diện bản đồ đang đọ súng với một Trị Liệu Sư và một Tay Đột Kích Thánh Kiếm, hai chọi hai đúng nghĩa, Dư Thúy thêm đầy trạng thái cho Thần Hoả là trực tiếp đấu võ, giết một Tay Đột Kích xong nhanh chóng lùi lại.
Phía bên Thời Lạc gặp phải một Tay Đột Kích và một Tay Bắn Tỉa, hai người chậm rãi áp sát tới Thời Lạc.
Puppy nhắc nhở, "Bên Dư Thúy đã đánh xong, bảo cậu ta tới? Cậu đi cùng một Trị Liệu Sư sẽ an toàn hơn."
Vẻ mặt Thời Lạc chăm chú, thấp giọng nói, "...Không cần."
Thời Lạc tính xong thời gian và vị trí, đột ngột di chuyển nổ súng, nhanh chóng bắn nát lá chắn của hai người Thánh Kiếm đang bao vây tới, lại lần nữa trốn về sau vật chắn.
Trong kênh trò chuyện đội, Thần Hoả cũng nói, "Nếu không để Dư Thúy qua đi?"
Dư Thúy bổ sung đầy trạng thái mới cho Thần Hoả, "Ai chỉ huy?"
Thần Hoả thành thật ngậm miệng.
Thời Lạc nạp đầy đạn cho súng, "Tôi có thể làm được...Đừng phân tâm đến tôi."
Lúc trước huấn luyện chiến thuật này đã thử rất nhiều lần, mỗi lần muốn bắt đầu đánh hai đường phải chia một Tay Đột Kích đánh lẻ đi lọc sương độc, đều là Thời Lạc đi lẻ.
Nguyên nhân không phải do Thời Lạc, dù sao Dư Thúy với Thần Hoả cũng cùng phối hợp nhiều năm, độ hiểu ngầm vấn đề cụ thể vẫn tốt hơn Thời Lạc một chút.
Nhiệm vụ giai đoạn đầu ván này của Puppy là trở thành đôi mắt tiết kiệm tiền, miệng nhàn rỗi không có việc gì lại nhịn không được nói, "Vẫn là Dư Thúy tra nhất...Vì bảo vệ trung tâm bản đồ, trơ mắt nhìn bạn trai nhỏ một chọi hai, không đi cứu."
Tay Đột Kích Thánh Kiếm bên này phát hiện chỉ có một mình Thời Lạc, không tiếp tục quanh quẩn nữa, trực tiếp xông lên với đồng đội Tay Bắn Tỉa, Thời Lạc nghe thấy tiếng bước chân trong bụi cây, nhanh chóng phản ứng lại xoay người vòng ra sau, dứt khoát nổ súng, bắn liên tục một lượt ba băng đạn, mình cũng bị trúng một phát.
Vị trí cụ thể Thánh Kiếm đã biết, chọn bọc đánh Thời Lạc ở sườn dốc ngoài phạm vi tầm bắn của Puppy, Puppy căn bản không có cách nào có thể thêm vài phát súng giúp cho Thời Lạc.
Lá chắn trên người Thời Lạc đã nát, may mà bên đối thủ cũng không có Trị Liệu Sư, Thời Lạc nín thở, ỷ vào mình phản ứng nhanh di chuyển xảo quyệt, không tiếp tục giằng co với đối thủ nữa, còn tự mình chạy lên nghênh đón, nhanh chóng bắn hạ Tay Đột Kích, mang theo thanh máu đã cạn thao tác cực hạn hạ gục Tay Bắn Tỉa đang nạp đạn.
Puppy thở phào nhẹ nhõm, "Nice! Diệt cả đội, trước thời gian hồi sinh còn mười lăm giây!"
Thời Lạc vừa đặt bình tinh lọc vừa hỏi, "Em có thể chạy về thêm lá chắn không?"
Dư Thúy nói trong loa đội, "Không được, bây giờ không thể thêm."
Trung tâm bản đồ đã bị Thần Hoả như cấy mạ thả xuống tám bình tinh lọc, mấy người hàng trước của Thánh Kiếm nếu sống lại chắc chắn sẽ chạy đến quấy nhiễu Thần Hoả đang xâm chiếm bản đồ đến phát rồ, Thời Lạc ở sườn bản đồ, nếu đi tới chính giữa bản đồ kiểu gì cũng gặp phải mấy người Thánh Kiếm vừa hồi sinh, đây hoàn toàn là tặng đầu người.
Tất cả cũng là vì thắng, bị chiến thuật sử dụng cũng là bình thường, Thời Lạc tự kiên cường nỗ lực chống đỡ thanh máu yếu ớt, ở sườn bản đồ dành giật từng giây thả bình tinh lọc.
Tầm mắt Dư Thúy đảo qua thanh trạng thái của đồng đội trong game, nhìn mình Thần Hoả Puppy đều đầy máu đầy trạng thái, lại nhìn thanh máu Thời Lạc chỉ còn một đoạn ngắn ngủi.
Mấy người hàng trước Thánh Kiếm sắp đi đến giáp mặt với Dư Thúy Thần Hoả, phía bên Thời Lạc cũng sắp có người đi tới, trạng thái này của Thời Lạc căn bản đụng vào là nát, tránh không khỏi bị Tay Bắn Tỉa tiễn đi đường xa, Thời Lạc thả bình tinh lọc vô cùng cẩn thận, có thể không bại lộ vị trí sẽ tận lực không bại lộ, giống như đi trên dây ở vách núi cheo leo, người sống lại đầu tiên bên Thánh Kiếm quả nhiên xông lên chính diện, Thời Lạc đang bảo vệ thanh máu nho nhỏ của mình trong thời gian ác chiến nghe thấy Dư Thúy tranh thủ thấp giọng nói một câu: "Evil chờ thêm một lát, anh lập tức chạy qua."
Thời Lạc nhìn thanh máu ngắn ngủn của mình, ngẩn ra nửa giây lại nhanh chóng nói, "Anh đánh tiếp đi, em không có chuyện gì."
Trong video lúc trước, Dư Thúy trên màn hình mặc đồ thường ngày, khó xử nhìn ống kính, "Có lời gì muốn nói nhất với tuyển thủ Thời Lạc? Tôi có lời gì thì tí nữa đánh thi đấu luyện tập xong tự mình nói với em ấy không được?"
"Các anh muốn chiếu công khai ra ngoài phải không? Không chiếu? Vậy được...Coi như tôi tin."
"..."
"Tôi muốn nói với tuyển thủ Thời Lạc..."
Trong video lúc trước, Dư Thúy im lặng hồi lâu.
Trong game.
Giai đoạn đầu Free thả quá nhiều bình tinh lọc, thi đấu bắt đầu được mười phút ý đồ của chiến thuật mới từ từ lộ ra, Thánh Kiếm đã loáng thoáng ý thức được___Free dùng chiến thuật hồi trước của Thánh Kiếm, chiến du kích chậm rãi tiêu hao hết tài nguyên của đối thủ, chờ đối thủ hết đạn cạn gạo sẽ trực tiếp xông vào tàn sát.
Chiến thuật này vốn buộc chặt với Free, dưới tình huống hai ván trước mấy tuyển thủ uể oải chịu không nổi, bắt đầu đánh tiêu hao nhịp điệu chậm đúng là biện pháp sáng suốt nhất. Tốc độ ứng biến của Thánh Kiếm cực kì nhanh, biết bị tiêu hao trong nháy mắt cũng bắt đầu bớt ăn, nhìn dáng vẻ đây là muốn đánh hết đạn cạn gạo phản ngược một phen, mấy người Free cũng không hoảng hốt, tiếp tục theo nhịp điệu của mình tiêu hao Thánh Kiếm.
Hai bên đều có ý tiết kiệm tài nguyên, bắt đầu đánh nhau càng lúc càng tỉ mỉ, một phen đối đầu tại chính giữa bản đồ phải đánh thêm một lát mới kết thúc, Thánh Kiếm mất Trị Liệu Sư, một Tay Đột Kích còn lại nhanh chóng lùi về, nhưng cũng không đi xa, hệt như mụn độc ăn vào xương nhìn chằm vào hai người Dư Thúy Thần Hoả trạng thái đang không tốt.
"Thêm trạng thái." Puppy nhắc nhở, "Tay Bắn Tỉa của bọn họ sống lại, nhìn chằm chằm các cậu thì sao, Thời Lạc..."
Puppy nhíu mày, "Trước tiên đừng nhúc nhích, nếu không thò đầu ra là đi đời luôn, phắc, chiêu này của Thánh Kiếm cũng giỏi thật, Tay Bắn Tỉa của bọn họ không di chuyển...Tôi không xác định được vị trí của tên đó, cậu ta cố ý, cố ý không bại lộ vị trí, muốn kẹt chết Thời Lạc ở sau vật chắn!"
Puppy tức đến chửi thề, "Mẹ nó, bọn họ còn cố ý tìm sườn núi không trong tầm nhìn của tôi!"
Thời Lạc nạp đầy đạn cho súng của mình, "Không sao, bán tôi."
Bên phía Thời Lạc, âm thanh quen thuộc lại vang lên, Tay Đột Kích vừa bị Thời Lạc giết đã sống lại.
Tay Bắn Tỉa Thánh Kiếm không biết đang ở đâu, Thời Lạc không thể tuỳ tiện hành động, trên người chỉ còn chút máu, dù cho năng lực có mạnh hơn Tay Đột Kích đối thủ cũng không có cách nào đánh lại.
Tay Đột Kích Thánh Kiếm đang đi qua bên này, chính là đội trưởng Thánh Kiếm.
Lúc trước liên tục khiêu khích, đều là người này mở đầu.
Thời Lạc khẽ cắn răng, tình nguyện đưa đầu người của mình cho Tay Bắn Tỉa cũng không muốn cho tên này được hời.
Tiếng ồn ào càng lúc càng tới gần, Thời Lạc tập trung tinh thần cao độ, nhìn vật chắn trước mắt tưởng tượng ra vô số cách đọ sức___
Mà trong lòng biết rõ không có cách nào dùng được.
Máu của mình quá ít.
Chỉ còn có một chút.
Tiếng bước chân đã đến gần rồi, Thời Lạc nhẹ nhàng di chuyển, lơ đãng quét mắt nhìn lên bản đồ phe mình một cái, Thời Lạc ngơ ngác.
Bản đồ phe mình, con trỏ màu trắng đại diện cho Trị Liệu Sư, đang hướng về phía mình nhanh chóng tới gần.
Thời Lạc lén lút đi bên sườn bản đồ, cách trung tâm vô cùng xa.
Vô cùng vô cùng xa.
"Thật ra cái này có thể bán được." Bình luận viên ngoài sân thán phục với thao tác sử dụng chiến thuật chặt chẽ của hai đội, lại nhìn thấy Dư Thúy đang đi về phía Thời Lạc, lắc đầu nói, "Mặc dù bây giờ áp lực không lớn, Dư Thúy có thể không cần đứng ở chính giữa bản đồ, nhưng khoảng cách của hai người quá xa, chỉ mỗi đầu người của Thời Lạc...Hoàn toàn không cần thiết phải đi giữ lại."
Một bình luận viên khác gật đầu, "Không mấy giá trị, lại còn quá xa."
Bình luận viên cũng nhìn ra được, tất nhiên Dư Thúy càng rõ ràng hơn.
Mà từ bản đồ Thời Lạc nhìn sang, trong bản đồ phe mình, con trỏ màu trắng còn đang đi vòng trái phải, tận lực né tránh Tay Bắn Tỉa Thánh Kiếm đã biến mất, từng chút từng chút một, hướng về phía của mình mà tới.
Thần Hoả còn đang tỉ mỉ tính toán mình với Tay Bắn Tỉa cậu một súng tôi một súng, nhìn lướt qua bản đồ cũng nói, "Phí bằng này sức làm gì? Không phải đã nói bán rồi à?"
Trong bản đồ, con trỏ màu trắng băng qua núi trải qua sông, còn đang di chuyển.
Dư Thúy mở mic trong kênh trò chuyện đội, "Ngày hôm nay mọi người bắt đầu chỉ huy hết rồi? Tôi có nói muốn bán không?"
Thời Lạc cẩn thận phòng bị Tay Đột Kích đội trưởng Thánh Kiếm, vừa không khống chế được liên tục nhìn chăm chú vào bản đồ.
Con trỏ Trị Liệu Sư phe mình vẫn đang di chuyển.
Dư Thúy mới là người chỉ huy, Dư Thúy chưa từng nói sẽ bán.
Nguyên văn lời Dư Thúy vừa nói là:
"Evil chờ thêm một lát, anh lập tức chạy qua."
Thời Lạc hít sâu, nhắc nhở chính mình, mẹ nó còn đang thi đấu đây, đừng bởi vì xem video vừa nãy mà làm kiêu.
Dặn lòng mình phải thật lý trí, mà nhìn con trỏ nho nhỏ kia, viền mắt Thời Lạc vẫn không nhịn được đỏ ửng lên.
Trong video lúc trước.
Trên màn ảnh lớn, Dư Thúy im lặng hồi lâu, nói với ống kính:
"Trước đây anh từng nói, càng thích, lại càng đau lòng."
"...Anh đối với em cũng là như
1 2 »
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...